Chương 17: Thế giới thật
Xin chào tất cả mọi người, tui là đàn em số một đây. Lần này thì tui chết thật rồi ai. Tui cũng không có bị ném vào thế giới khác, các đạo diễn thân ái rốt cuộc đã hiểu thấu lòng tui cho tui được nghỉ ngơi. Thật là cảm động trời đất! Người người vui mừng mà ô!
Hửm? Mọi người hỏi tui lần này chết như thế nào ư? Ha ha, rất là thú vị a!
Ài. Tui ấy mà, sau khi boss đánh thắng liên minh thì rất chi là lạnh lùng bỏ một câu tuyên bố thành hôn với thừa tướng khắp yêu quốc làm tui sợ muốn chết. Vì trinh tiết, vì kiên quyết giữ gìn bản thân theo con đường thẳng nam, trước hôn lễ tui nhân lúc boss phản diện lơ là đã xách dép bỏ trốn. Không may thay, nơi tui tuỳ tiện chọn rớt lại trúng ngay chổ đám nhân vật chính sau khi trốn chạy trú ngụ. Hà ha há! Thật là cái số rệp đeo bám tới tận cùng mờ! Tui mém chút nữa từ trên trời giáng xuống bị các nhân vật chính này phát hiện quần ẩu chết rồi! May mà đại gia tui thông minh, thà bị rớt xuống hố cũng không để cho bọn họ phát hiện.
Lúc này tui vẫn chưa chết, mới va chạm thân mật với mật đất mà đau lưng thôi. Không ngờ tui cái số rệp này lại có một lần bốc trúng thăm trúng thưởng, nhờ đi tới chổ này mà nghe lén được bọn công chính cùng thụ chính bàn chuyện muốn ngóc đầu hãm hại boss phản diện a! Tâm trí tui lúc núp lùm nghe ba công cùng một thụ thảo luận trả thù boss nhà tui thế nào rất rất là hỗn loạn. Lần này tui cũng không có trung thành như mấy boss trước, dù sao cũng là tại hắn suốt ngày mơ ước hoa cúc của tui. Tui vừa mới chạy trốn, hiện tại quay về còn không phải đâm đầu vào đầm rồng hang cọp, nhưng nếu tui ngó lơ ai sẽ cứu hắn đây?
Tui, thân là đàn em số một tư lịch dày đặc, không có khả năng làm ra hành động phản bội ti bỉ vô sỉ, không người dung tha kia. Mặc kệ boss phản diện lúc này muốn bẻ cong tui, mặc kệ sau này khi tui quay về có thể sẽ bị ép cưới, tui cũng không thể bỏ lơ hắn bị người gài chết như vậy được. Bởi vì tui là đàn em số một, cánh tay phải của trùm cuối, tui có lòng tự trọng và nguyên tắc vàng của riêng mình. Thôi kệ, xem như tui viết thêm một điều tốt đẹp mới trong sổ tay của tui đi.
Nghĩ vậy, tui bất chấp hậu quả, nhân lúc các nhân vật chính chơi np bỏ trốn trở về hoàng cung. Người ta nói một người xui một khi đã may thì phía sau chờ đợi chắc chắn là xui tận mạng. Ai biết được tui vừa bá khốc lãnh huyễn xé rách không gian trở về liền bắt gặp đôi mắt hàn băng nhuộm đầy sát khí của yêu vương vĩ đại chứ! Hắn cư nhiên tóm cổ tui lôi đi, không cho ca đây có cơ hội nói chuyện, trước tiếp đánh ngất tui!
Mọi người không nghe lầm đâu, tui đã bị đánh ngất! Đậu nó á, trực tiếp ngủ tới lúc kế hoạch đám nhân vật chính bắt đầu luôn. Ca xxx!
Mọi người có biết tui tỉnh lại ở đâu không?
Ha ha ha! Nhà thờ! Trước mắt cha sứ, tay trong tay với boss phản diện, trên người mặc đồ trắng, phía dưới quan khách hai họ chúc phúc vỗ tay. Oát đờ! Lại còn bị cái tên boss bất bình thường kia thâm tình mà nhìn nữa chứ!
Cha sứ hỏi tui có đồng ý lấy người bên cạnh làm chồng hay không?
Tui lúc đó: “…”
Khả năng ngôn ngữ đã bị đánh mất trong chốc lát, tui bị doạ sợ rồi. May mà đại gia tui vẫn không quên phải nói với công chính kế hoạch của bọn nhân vật chính giả tạo kia. Không may ở một chổ, tui vừa nói xong thì xxx nó đám nhân vật chính kia đã ập xuống tấn công rồi á á á!
Boss phản diện thực lực siêu quần bạt chúng bình thường lúc bị ba công chính bao vây vậy mà lại đột nhiên không cử động. Mắt thấy hắn sắp chết, tui với thân phận trung thần, quân bảo thần tử thần nhất định phải tử, thần không tử thần bất trung, trung thành như vậy phát động kĩ năng yêu tộc. Lại một cái không may xuất hiện trong cuộc đời số rệp của tui, kĩ năng của tui không có lực sát thương trực tiếp, cũng không có khả năng phòng thủ cường đại, thời gian lại quá ngắn ngủi, tui chỉ kịp đẩy boss phản diện vào lỗ hỏng không gian sau đó tui xong rồi. Bị một chiêu của nam chính ma tộc miểu sát, thủng một lổ trên người, tự dưng thấy giống lúc chết ở bộ phim tang thi kinh dị kia ghê.
Hức! Hức! Mọi người cảm động lắm chứ gì. Tui coi đi coi lại đoạn này cũng thấy cảm động lắm a.
Tui chính là đàn em vĩ đại như thế a! Sùng bái bản thân quá trời quá đất!
…
Trong căn phòng nhỏ, một thiếu niên xinh đẹp ôm chân ngồi trên ghế ảo vừa xem ti vi màn hình khủng vừa khóc. Đây đúng là chân diện của đàn em số một. Đây đã là lần thứ bảy tui xem rồi ai, vẫn cảm thấy mình khốc quá trời phải làm sao hả!
Tiếp theo tivi chuyển tới hình ảnh yêu vương. Hắn vẻ mặt không thể tin được nhìn thừa tướng của mình chết trước mắt. Không cam lòng nồng đậm trong mắt. Đàn em số một thấy hắn mấp máy môi nói gì đó nhưng lại không nghe được, âm thanh quá nhỏ mà. Tui cũng không để tâm lắm, dù sao tui sẽ được nghỉ ngơi một đoạn thời gian ha ha ha!
Thiếu niên mắt sáng rực bật dậy từ ghế, nhảy nhót ăn mừng.
Trong khi đó, ở một nơi khác, có một người một mình tỉnh giấc. Đôi mắt tối tăm không ánh sáng. Con nhộng trò chơi mở ra, hắn chậm chạp ngồi dậy, cái gì cũng không nhìn thấy nữa.
Lại nữa.
Hắn lại để cậu chết trước mặt hắn… một lần nữa.
Đội ngũ kĩ thuật chuyện dụng của hắn ở phòng kế bên gấp gáp chạy qua, xông vào phòng kiểm tra boss. Hắn thu hồi tất cả tình cảm, nén vào tận sâu trong lòng, không nhanh không chậm ra ngoài. Người đàn ông anh tuấn hoàn mĩ như tượng thần, thần sắc lãnh đạm, hắn liếc mắt về đám người mới tới kia, bình thản hỏi.
“Là ai quấy rối?”
Đội trưởng đội kĩ thuật trên tay cầm con chip nhỏ nhanh chóng đáp.
“Boss, là bạn của ngài, còn có… cha cùng ông nội, người nhà của ngài.”
Hắn ta cũng bất đắc dĩ. Cấp trên của cấp trên nhúng tay, hắn ta rất chi là khó xử. Người đàn ông kia cũng chẳng quan tâm lắm, chỉ nhíu mày một cái rồi thôi, hắn hiện tại chỉ để ý duy nhất một chuyện.
“Lần này các người nắm chắc mấy phần đưa cậu ấy ra ngoài?”
Đúng dậy. Đưa cậu ra ngoài.
Đội kỹ thuật nhìn nhau, đội trưởng lãnh tránh nhiệm vào đầm rồng hang cọp, dồn hết dũng khí báo cáo với boss.
“Boss, chuyện này… vốn dĩ chúng tôi đã lưu trữ toàn bộ dữ liệu của cậu ta để đưa vào cơ thể nhân tạo rồi nhưng không ngờ bên kia phát hiện. Dữ liệu trên tay chúng tôi cũng phát sinh dị biến, số liệu của nó không giống như của các nhân vật khác trong trò chơi này lắm, có đầu não V bảo vệ… boss, có thể chúng ta đã sai hướng, cậu ta có thể không phải là NPC.”
Sắc mặt đội trưởng đội kỹ thuật nghiêm trọng xuống, hắn cũng mở to mắt.
“Không phải NPC?”
Nếu cậu không phải NPC, ý người này cậu là người chơi sao? Không, cậu tuyệt đối không phải người chơi. Mặc dù mỗi lần ra vào trò chơi kia hắn đều sẽ bị cưỡng chế xoá mất một phần kí ức cùng cảm xúc nhưng hắn vẫn chắc chắn cậu không phải người chơi, nếu không hắn đã không nhiều lần tuyệt vọng như vậy.
Người đàn ông tuấn mĩ đột nhiên cười lạnh.
“Hình như tôi vô tình bắt thóp được ai đó rồi.”