Nhật kí tiểu đệ boss phản diện

Chương 18: Tui bị theo đuôi?

Chương 18: Tui bị theo đuôi?


Đàn em số một, không, phải gọi là Hải Lân mới đúng, hiện tại cậu đang rong chơi, trải nghiệm cuộc sống hạnh phúc đã lâu không có của mình. Công viên a, viện hải dương a, phố hàng vặt a,… tui nhớ mọi người chết được ô!


Thanh niên tinh xảo ngồi trên xe bay công cộng hào hứng ngẫm lại kế hoạch vui chơi ngày hôm nay. Tui nhất định phải chơi hết mới được, để giải toả uất ức nhiều ngày của tui!


Trong khoang ngồi của xe bay công cộng số 419, một người trông chỉ mới hai mươi, hai mốt tuổi hai mắt toả sáng lướt bảng ảo xem tạp chí du lịch. Đồ ăn ngon a đồ ăn ngon, món nào cũng muốn thử hết, khó xử quá đê.


Hải Lân chăm chú làm việc của mình, còn không biết cửa xe bay đã mở ra, một người bước vào. Hắn trên người mặc một chiếc áo sơ mi nâu, dáng người thẳng tắp, ưng mâu sắc bén khẽ liếc về phía người duy nhất trên xe bay tự động ngoài hắn.


Không nhanh không chậm đến gần người nọ, hắn nhìn chằm chằm vào cậu. Hải Lân cảm nhận được có tầm mắt nóng rực đặt trên người mình, chờ hoài hồi lâu mà không thấy người kia dời mắt thấy hơi căng à nha.


Cậu ngẩng đầu nhìn. Người đàn ông kia vẫn đang cúi đầu nhìn cậu. Đôi mắt chạm nhau, Hải Lân cảm thấy người này quái quái sao ấy, đành cất tiếng trước.


“Anh… có chuyện gì à?”


Hắn chỉ ngơ ngác nhìn cậu, à, ít nhất trong mắt Hải Lân người này chính là mang bộ dạng hơi ngốc nghếch này. Hắn không nói gì. Cậu ngồi chờ hắn, chờ hoài, chờ mãi, sau đó… mặt cũng ngu luôn.


“Làm ơn đừng nhìn tôi chằm chằm như thế có được không?”


Tui nổi hết da gà rồi này.


Hắn lúc này mới nhận ra mình thất lễ, ngượng ngùng gật gật đầu rồi tìm một chổ không xa Hải Lân ngồi xuống. Hải Lân cảm thán, tui mới không ra thế giới bên ngoài có nửa năm thôi nhưng mọi thứ đã biến đổi tới mức này rồi à.


Cậu bỏ qua chuyện lúc nãy, tiếp tục xác định địa điểm vui chơi của mình. Lần này hiếm khi anh trai keo kiệt của cậu xuất máu, bằng mọi giá cậu phải ăn chơi tới bến mới được.


Người đàn ông anh tuấn kì lạ trong lời Hải Lân lúc này ngồi cách cậu ba ghế trống. Thỉnh thoảng, hắn lại liếc mắt về phía cậu, diễn sâu tận cùng.


Không gian trong khoang xe yên tĩnh quỷ dị. Tự dưng làm tui thấy lành lạnh. Hải Lân lắc lắc đầu rũ bỏ cái cảm giác rùng rợn bên người đi.


Tít!


Xe bay ngừng ở trạm, đây là chỗ Hải Lân muốn xuống. Cậu phải cố gắng kiềm chế bản thân dữ lắm mới không nhanh chóng chạy thoát khỏi chổ này, thanh niên cứng nhắc bước xuống xe, vừa tới góc khuất liền dốc hết sức bình sinh chạy nhảy.


Người đàn ông nhìn theo dáng vẻ bừng bừng sức sống của cậu cho tới khi nó biến mất. Trước khi cửa xe đóng lại, hắn mỉm cười bước xuống xe, đi theo hướng Hải Lân đi qua.


Thế giới tương lai không tưởng, khoa học kĩ thuật phát triển vượt bậc. Nhiều thế giới ảo được tạo ra, con người có thể làm tất cả mọi việc bản thân có thể làm ở thế giới hiện thực trong thế giới đó, nhưng vẫn có rất nhiều người thích hưởng thụ các khu vui chơi bên ngoài, trong đó có Hải Lân.


Hải Lân là một diễn viên, mặc dù chỉ mới bắt đầu công việc, còn chưa có nổi tiếng mấy, cũng đã nhận được vài vai diễn nhưng mà cậu không muốn nhắc tới nó lắm. Cậu có một người anh trai rất giỏi kiếm tiền nhưng cũng rất giỏi giữ của, mỗi lần muốn xin được tiền từ anh cậu thì đều phải làm bản xin phép năm mươi ngàn chữ mới được thông qua cho nên lần này cậu thực sự rất hạnh phúc là la lá.


Hôm nay là chủ nhật, trong công viên khá đông người, nhiều gia đình dẫn đám nhóc nhà mình đi chơi. Hải Lân lẩn vào trong đám đông chạy đông chạy tây. Tay cậu cầm đủ thứ đồ ăn. Hải Lân hạnh phúc cắn một miếng mực lớn đột nhiên lại cảm thấy không khí bất thường.


Không tốt! Có sát khí, à nhầm, có người theo dõi.


Thanh niên cứng nhắc quay đầu nhìn đám đông xung quanh, hoàn toàn không có gì bất thường. Là tui ảo giác sao?


Hàn Tu khoanh tay đứng trong góc khuất mỉm cười nhìn vật nhỏ của mình như mèo xù lông nhìn quanh quất.


Hải Lân cảm thấy không tốt lắm.



Hải Lân chơi nửa ngày, tâm trạng cũng không có tốt như cậu từng nghĩ. Không hiểu sao tui cứ có cảm giác có người nhìn chằm chằm mình thế nhỉ?


Cái đầu tóc nâu hơi xoăn lắc qua lắc lại, cuối cùng Hải Lân tui muốn chơi lớn!


Cậu cẩn thận đi càng lúc càng xa đám đông, hướng tới rừng nhân tạo phía nam. Càng ít người, cảm giác kia càng mãnh liệt hơn. Hải đại gia âm thầm cho tay vào túi lôi ra một cây gậy. Bấm nút, cây gậy trong tay liền dài ra thêm ba đoạn. Đây là cây chích điện vừa chuẩn 220 V phòng ngừa sát thủ của ca. Hàn Tu đi phía sau lưng đàn em số một khoảng năm mươi bước chân không biết người này đang tính làm gì. Nếu hắn biết người yêu của hắn muốn tập kích hắn, vậy thì nhất định sẽ rất đặc sắc.


Hàn Tu hắc xì một cái.


Giờ thì con đường chỉ còn hai người bọn họ, tiếng hắt xì này của hắn trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Hải Lân một phát xoay người, mắt mang theo tia sáng lạnh hô to giáng gậy.


“Dám ám sát bổn đại gia! Đi chết đi! É!”


Phanh gấp! Phanh gấp!


Hải Lân phi thân anh dũng giơ gậy chích điện: “…”


Hàn Tu đang hai tay đút túi quần: “…”


Bịch!


Tui đã đập mặt đẹp troai xuống đất rồi!


Hải Lân thấy mất mặt quá quyết định không nhúc nhích.


Hàn Tu ngồi xuống nói.


“Em có sao không?”


Hải Lân: không nhìn thấy tui! Không nhìn thấy tui! Tui là một hòn đá xinh đẹp bên vệ đường á!


Khoan đã!


“Tại sao anh lại đi theo tôi? Anh có ý đồ gì?”


Đàn em số một khôi phục bộ dạng sắc bén liếc mắt nhìn hắn. Hàn Tu diễn sâu thâm tình nhìn cậu nhỏ giọng mở miệng.


“Tôi… tôi chỉ biết đi theo em thôi…”


“Hả? Ý anh là sao?”


Trên đầu Hải Lân có một dấu chấm hỏi lớn.


“Tôi biết em. Đại nhân, em không nhận ra tôi sao? Tôi là Vô Hạn đây.”


Đàn em số một giật mình.


“Vô Hạn!”


Đờ mờ! Nội tâm cậu gào thét!


“Đại nhân, là tôi. Tôi không biết tại sao mình lại ở đây, tôi chỉ quen em cho nên…”


Hàn Tu giả đáng thương.


Hải Lân: NPC ra ngoài thế giới thật! Âu mai gót! Hay tên này là người chơi mất trí nhớ nhỉ. Dù thế nào đi nữa thì cũng không thể để hắn ta ở đây được.


Hải Lân bắt lấy tay hắn, xoay sở ngồi dậy.


“Nói vậy anh cái gì cũng không nhớ hả! Mà làm sao anh nhận ra tui?”


“Chỉ cần là đại nhân, tôi sẽ không nhận lầm!”


Hải Lân mặt hình hai chữ T, tự dưng thấy cảm động quá đi!


“Không được rồi, anh đi theo tôi!”


Boss diễn sâu giả ngây ngô gật đầu đồng ý.

back top