Chương 19: Anh trai bất đắc dĩ của năm
Trong phòng làm việc của sếp Huỳnh Tương, một người đàn ông nho nhã với mái tóc nâu gọn gàng nhíu mày thở dài. Gương mặt anh tuấn không hề thua kém diễn viên hot nhất đương thời mang nét ưu sầu nồng đậm. Y làm sao có thể không sầu não đây, em trai thân ái sắp bị người ta câu mất rồi, cái tên người ta này lại là boss lớn nắm trong tay nhược điểm của y, y làm sao có thể không sầu được! Làm sao có thể!
Hải Thương Kiệt ngồi trên ghế mềm, hai vai sụp xuống. Y đúng là làm người thất bại mà!
Đã không bảo vệ được tiền! Còn không bảo vệ được em trai! Bất lực!
Nếu đàn em số một mà nghe được tiếng lòng của y nhất định sẽ rất thương tâm. Có anh trai nào lại đem em trai đặt sau tiền bạc như y chứ!
Cốc cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên miễn cưỡng cắt ngang mạch suy nghĩ bi thương của ông chủ Huỳnh Tương. Y lại thở dài, bảo.
“Vào đi.”
Bước vào là nữ thư kí riêng của Hải Thương Kiệt, cô ta lãnh tĩnh đẩy mắt kính, chuyên nghiệp nói.
“Ông chủ, có người tới tìm ngài.”
Hải Thương Kiệt đang thương tâm muốn chết thèm quản ai tới tìm hắn chứ.
“Có hẹn trước không? Nếu không thì từ chối đi.”
Vị thư kí kia dứt khoát đáp.
“Nhưng ông chủ, là em trai ngài tới, còn dẫn theo vị kia nữa. Thật sự không tiếp đón ạ?”
Hải Thương Kiệt ngây người, một nỗi bất an dâng lên trong lòng.
“Chẳng lẽ…”
Không thể nào đâu nhỉ.
…
Hải Thương Kiệt bộ dạng tinh anh mở cửa bước vào phòng. Vừa đưa mắt nhìn, quả nhiên những gì y tẩy não bản thân nãy giờ đều trở thành công cốc. Em trai của y… em trai của y thực sự cùng cái tên kẻ thù dòng họ ở chung một chổ mà!
Hải Thương Kiệt không giận em trai của mình, y chỉ thống hận bản thân lúc trước vì lợi ích trước mắt mà vô tình bán em trai cho giặc.
“A Lân, em đến tìm anh có chuyện gì sao?”
Miễn cưỡng nở nụ cười che đi chạnh lòng, ông chủ Huỳnh Tương cảm thấy xấu hổ trước em trai không tả được. Y trực tiếp ngó lơ Hàn Tu, không thể thân thiện được với tên sắp có khả năng cường thế ép duyên trở thành em rể của mình được. Hải Lân đàn em số một không biết được bâng khuâng của anh trai mình, vội lên tiếng nói tình huống.
“Anh, cái nhân vật Vô Hạn trong thế giới “Xuyên qua chi tình nhân thiên hạ ấy” ấy, trò chơi công ty anh có lưu giữ thông tin không.”
“Đương nhiên có. Em hỏi làm gì?”
Hải Thương Kiệt nghi hoặc hỏi.
Hải Lân một chút cũng không hề giấu diếm.
“Anh, chính là người này, anh ta nói bản thân ngoài cái tên Vô Hạn ra thì cái gì cũng không nhớ, à còn có nhận ra được em. Anh, anh ta có phải là người chơi không vậy?”
Hải Thương Kiệt: Hửm?
Sau đó rất nhanh cái đầu thương nhân lươn lẹo của y liền hiểu ra vấn đề. Khốn kiếp! Tên này đang lừa gạt em trai của y trước mặt y! Chết tiệt!
Hải Thương Kiệt trên người xuất ra khí thế tổng tài của mình, vừa đụng tới vẻ mặt lạnh lùng tàn nhẫn của Hàn Tu với mấp máy môi "NPC" liền nghẹn! Điểm yếu nằm trong tay phường ác bá, không thể không cúi đầu. Trong lòng Hải Thương Kiệt mặc niệm. A Lân à, anh trai cũng chỉ vì hạnh phúc sau này của anh em ta thôi, em nhất định phải sống sót a!
“Cái này em chờ anh tra lại một chút. Vài ngày nữa có kết quả anh sẽ nói với em.”
Hải Lân nghi hoặc, chuyện này cũng phải tra vài ngày lận à, mặc dù nghi hoặc nhưng cậu cũng không nói ra. Anh trai suốt ngày bận rộn nhất định rất mệt, cậu không nên làm phiền anh ấy.
“Vậy người này phải làm sao đây?”
Phải mất vài ngày mới có kết quả của Vô Hạn, nếu hắn là người thì sẽ truy theo thông tin tìm đến gia đình nhà hắn. Nhưng vẫn phải mất vài ngày a!
Hải Thương Kiệt đang muốn lên tiếng bảo sẽ nhận thầu tên khốn nạn này, boss không cho phép, cướp mất cơ hội làm anh trai tốt bù đắp lỗi lầm của y. Hắn ghé đầu lại gần Hải Lân bảo.
“Đại nhân, Vô Hạn sống cùng ngài có được không?”
Đàn em số một: “Cái này…”
Ngữ khí cậu kéo dài làm trái tim hai người ở đây vô thức căng thẳng, Hải Thương Kiệt căng thẳng cộng thêm lo sợ, còn boss thì là căng thẳng cộng thêm mong chờ. Cuối cùng cậu thản nhiên bảo.
“Cũng được thôi.”
Hải Thương Kiệt hối hận nồng đậm. Y thực muốn quẳng mọi trách nhiệm trên người xuống để chống chọi với thế lực hắc ám bảo vệ em trai nhưng mà y không thể đánh mất lí trí được, y còn có người yêu chưa đang theo đuổi phải nuôi a, y còn có hơn ngàn nhân viên còn đang đợi lãnh lương mà sống a! Y không thể bị tán gia bại sản được!
Boss vui mừng, đắc ý ôm người liếc nhìn anh rể tương lai. Hải Thương Kiệt đen mặt.
Hải Lân cảm thấy mọi chuyện cứ như vậy trước đã, đứng dậy chào anh trai muốn về. Boss nhanh chóng nắm lấy tay vật nhỏ, cậu chỉ nghĩ hắn ở nơi xa lạ bất an cho nên không có suy nghĩ nhiều tuỳ ý hắn. Thế là anh trai khốn nạn vì tiền của năm phải trơ mặt ra nhìn em trai mình dẫn sói về nhà. Y thật muốn trả lại số tiền khổng lồ mà mình đã kiếm được, trong lòng y không ngừng an ủi bản thân.
Em ấy sẽ ổn thôi!
Sẽ ổn thôi!
Sẽ cong thôi!
Hải Thương Kiệt cào đầu! A! Y hối hận chết a!
Trong khi đó ác bá boss với dụng tâm hiểm độc đã được bé con trong lòng hắn dẫn về nhà. Điều làm hắn vui vẻ hơn là suốt đường đi cậu không hề buông tay hắn. Chuyện này làm hắn ảo giác bọn họ vẫn đang ở thế giới kia vậy. Hắn nghiêng đầu nhìn người yêu của hắn, đôi mắt của cậu trong suốt khiến hắn yêu thích.
Hắn có rất nhiều thời gian, lần này không cần phải vội vã.
Hải Lân dẫn Vô Hạn tới nhà của mình. Vừa bước vào phòng, đàn em số một mới nhận ra một điều, thôi chết, lộ bí mật hết rồi!
Trong nhà cậu tràn đầy thú nhồi bông đủ kích cỡ với đủ mọi loài. Hải Lân che mặt không dám nhìn phản ứng của Vô Hạn. Cậu xấu hổ quá đi!
Hắn cũng không có buông tay cậu, cầm lấy còn thỏ trắng mập mạp trên ghế lên nhìn. Hắn vốn biết cậu thích những con vật đáng yêu, có lông dày, không nghĩ tới lại có sở thích đáng yêu như vậy. Tiếng cười của hắn làm đàn em số một hiểu nhầm bạo phát.
“Không được cười!”
Boss thấy cậu tức giận nghi hoặc hỏi.
“Tại sao?”
Mặt Hải Lân đỏ bừng.
“Tôi biết nó rất kì hoặc nhưng tôi không cho phép anh cười nhạo tôi!”
Boss bất đắc dĩ: “Tôi đâu có cười nhạo em.”
Đàn em số một trưng ra bản mặt “tôi không tin”. Cậu cũng không ít lần bị người khác cười chê mình vì chuyện này, cậu mới không tin hắn. Hàn Tu cúi đầu đối mắt với cậu, mỉm cười bảo.
“Tôi cười vì thấy em đáng yêu.”
“Chỉ cần là đại nhân của tôi, em làm gì tôi cũng đều thích.”