Nhật kí tiểu đệ boss phản diện

Chương 20: Cơ bụng!

Chương 20: Cơ bụng!


Đàn em số một bị Vô Hạn lấy lòng không thừa nhận rằng trong lòng tui cũng thấy hơi vui vui đâu. Bị nhìn chằm chằm, Hải Lân buồn bực đẩy hắn đi, cáu gắt bảo.


“Được rồi, giờ anh đi tắm giùm cái đi a! Đừng có đứng ở đây nữa!”


Boss thấy hai má cậu hồng hồng, trong lòng như nếm mật, ngoan ngoãn nghe lời. Trước khi bước vào nhà tắm, hắn quay đầu hỏi cậu.


“Một lát nữa tôi phải mặc gì đây. Đại nhân, em sẽ không để tôi mặc lại đồ cũ chứ?”


Hải Lân đã có sắp xếp, làm dấu ok với hắn.


“Yên tâm đi, yên tâm đi, tôi đã đặt đồ trên mạng rồi, đợi anh tắm xong hẳn đồ cũng đã đến nơi. Mau đi tắm cho sạch sẽ đi!”


Boss mắt sáng lên, tà mị “ồ” một tiếng.


“Làm sao em biết số đo của tôi? Chẳng lẽ em…”


Đã từng sờ tôi à!


Đàn em số một đứng người, hoàn toàn nghẹn trước lời nói của hắn. Ý hắn là vậy phải không? Ý hắn là vậy phải không? Tui hình như đã nhìn thấy điều không tốt lắm từ ánh mắt của Vô Hạn này. Đậu nó! Ai thèm chứ!


“Xin lỗi anh chứ ca đây chỉ cần liếc mắt một cái là biết được liền. Sẽ không cho anh mặc chật đâu!”


Hắn lúc này rất muốn nói em nhìn thấu số đo của tôi như vậy liệu có nhìn ra được kích cỡ bí ẩn của tôi không, nhưng mà lí trí hắn đã ghìm cương hắn lại. Lúc này hắn vẫn chưa đi được vào trong lòng của cậu, nếu hắn làm quá mức sẽ doạ sợ cậu mất. Hắn biết bé con của hắn là một con thỏ trắng mập mạp đáng yêu nhưng cũng rất nhát gan, chỉ một động tĩnh cũng có thể doạ cậu bỏ chạy, mà hắn không muốn cậu trốn tránh hắn.


Hàn Tu cởi đồ để trong giỏ. Chỉ cần hắn ấn nút, nước nóng liền từ vòi xả xuống. Mái tóc đen bị nước làm rũ xuống che đi biểu cảm trên mặt. Cậu có cảnh giác với hắn. Cậu không phải kẻ ngốc, hắn biết. Dù sao đi nữa một người tự dưng xuất hiện xông vào cuộc sống của mình, cậu muốn không cảnh giác cũng không được. Hắn muốn cậu lao vào vòng tay hắn biết bao nhiêu. Hắn muốn kéo cậu lên giường làm chuyện người yêu nên làm biết bao nhiêu.


Cậu chỉ có thể là của hắn.



Hải Lân ngồi trong phòng khách xem phim, cả người không yên được. Khi thì cậu nằm dài trên ghế, khi thì ngồi dậy khoanh chân, khi thì gục trên bàn,… đủ mọi kiểu hình. Cậu lúc này đang bối rối chết được. Trong nhà có thêm người khác làm cậu không quen. Cậu tự hỏi bản thân lại sao thế nhỉ.


Cậu cùng Vô Hạn đâu phải chưa từng sống cùng nhau. Bọn họ cùng ngủ chung giường, tắm chung phòng, ăn chung bàn,… đáng lí ra cậu không nên cảm thấy xa lạ như thế chứ. Ừm, chắc tại vì Vô Hạn lúc này mang bộ dạng khác xa với hắn trong thế giới game chắng? Mặc dù vẫn đẹp trai hơn cậu.


Hải Lân tự nhiên ghen tị quá chừng!


Ti vi có thể nào cũng xem không vô, tâm trí Hải Lân nằm ở đâu đấy, thậm chí Vô Hạn cậu đang nghĩ tới đã ra ngoài cậu cũng không nhận ra.


Tích! Tóc!


Tiếng nước nhỏ giọt.


“Đại nhân.”


Âm thanh đột ngột vang lên làm cậu giật cả mình. Hải Lân quay đầu nhìn hắn. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền muốn sịt máu mũi. Mỹ nam cường thế cúi đầu nhìn cậu trên ghế, nửa trên để trần phơi ra ngoài thân thể hoàn mĩ, cơ bụng tám múi, trên người hắn còn ướt nhem, nước trượt lên trượt xuống trên người hắn làm cậu miên mang suy nghĩ bất chính, dụ người phạm tội. Cả người chỉ độc quấn một cái khăn tắm, Hải Lân cảm thấy mị lực cỡ này tui không chịu được a!


May mắn ở đây chỉ có tui, nếu là người khác tên này tuyệt đối không giữ được trinh tiết mà!


Boss thấy bảo bối ngây người, giả bộ ngây ngô bảo.


“Đại nhân, em đang nhìn gì vậy?”


Nếu hắn biết được suy nghĩ của Hải Lân nhất định vui vẻ bảo đảm người khác thì không cần, nếu cậu nhào lên hắn tuyệt đối hiến dâng trinh tiết cho cậu.


Hải Lân ngậm chặt miệng há nãy giờ không nói gì, quay đầu đi chổ khác. Ai da, suýt nữa bị tên này bẻ cong rồi! Vừa lấy được lí trí, tui liền dâng lên nồng đậm không cam lòng. Vì cái lông gì cái tên này ở thế giới này cũng có bao da tốt như vậy chứ! Tui cũng muốn có cơ bụng tám múi a!


“Em nhìn thích không?” Hắn hỏi.


Hải Lân phồng má, chạm tới lòng tự ái rồi nghen. Tui giận.


“Hừ, cũng chỉ là cơ bụng thôi, ca đây cũng có chứ bộ.”


Hàn Tu thấy cậu như vậy liền biết cậu lại ghen tị bậy bạ rồi, của hắn còn không phải của cậu sao, rốt cuộc cũng cho cậu sờ thôi mà. Nghĩ như vậy nhưng ác bá nào đó nghĩ, hắn đã có ý triển lộ mỹ nam kế như vậy, nếu không nhận được lợi tức chút nào thì hắn không phải là hắn rồi.


“Em có cơ bụng? Hay là em cho tôi xem thử xem nhé!”


Tự ái bị chạm mạnh, Hải Lân còn chưa kịp đau lòng đã bị người đè trên ghế kéo áo lên rồi. Sức của cậu làm sao địch nổi hắn, lại còn bị tấn công bất ngờ nữa chứ, phòng thủ không kịp a không kịp. Khoảnh khắc khi cái áo thun bị kéo lên, cậu có xúc động không dám gặp người nữa. Cái bụng của Hải Lân phơi bày trước mặt hắn. Một bụng mềm mại, còn hơi nhô lên, không có ngấn mỡ đã may dữ lắm rồi, làm gì có cơ bụng nào. Trong mắt hắn thấy mảnh da trắng nõn kia rất mê người.


Nếu không phải Hải Lân xấu hổ quá đánh đầu hắn, có khi boss phường ác bá kìm lòng không đậu cúi người hôn lên thì xong rồi. Hắn thuận theo cái đánh không mấy đau của cậu ngã qua một bên để thỏ mập trốn thoát. Hải Lân tức giận dữ lắm luôn, chỉ chỉ tay về phía hắn phẫn nộ phang chữ.


“Vô Hạn! Anh đừng có mà quá đáng! Anh dám đối xử với tôi như vậy, anh có còn là Vô Hạn tôi nuôi không! Anh nhất định là hàng giả! Đồ giả mạo khốn kiếp! Vô Hạn của tôi sẽ không đối xử với tôi như vậy! Anh còn chọc tôi nữa là tôi không giúp anh bây giờ! Đến lúc đó anh có ngủ bờ, ngủ bụi thì tôi cũng không có quản đâu!”


Nói liền một mạch, Hải Lân thở dốc. Ai da, tui cũng muốn chửi ác thiệt ác lắm a, nhưng thân làm người thân sĩ, từ trước đến nay chửi thề đều chửi ngầm, còn chưa có bao giờ thử nghiệm trên miệng cho nên không nói ra được cái gì chân lí hết. Tui hận!


Hàn Tu biết không thể làm căng, vội xuống nước với cậu.


“Đại nhân, là lỗi của tôi. Tôi không nên trêu em quá đáng như vậy nhưng tôi cái gì cũng không nhớ, chỉ nhớ mỗi em thôi cho nên tôi mới… cố gắng làm ra những hành động thân mật như vậy. Tôi muốn em đối xử với tôi giống như trước. Tôi cảm thấy bất an lắm. Chính em là người xa lạ, khiến tôi khó chịu.”


Cáo trạng ngược, giả đáng thương, boss diễn sâu làm Hải Lân thân hình chấn động. Đây! Đây là cún con bị chủ bỏ rơi à!


Tui ảo giác thấy hai cái tai chó của hắn rũ xuống đáng thương vô cùng. Nghe hắn nói xong tự dưng tui thấy mình giống như tội đồ vậy. Vậy mà còn cảm thấy hắn rất có lí!


Hải Lân luống cuống, ra là Vô Hạn cảm thấy tui ghẻ lạnh hắn à, cho nên mới cố khơi gợi không gian trong kí ức? Nói chung là tui sai rồi! Nếu để người khác thấy bộ dạng bị người ức hiếp này của hắn thì tui sẽ bị chôn sống, thiêu cháy, thả sông,… chết không toàn thay a!


Đàn em số một há mồm muốn nói gì tui cũng không biết, lúc này hộp đồ được vận chuyển đến kịp lúc giải cứu tui! Hàn Tu nhìn vật nhỏ của hắn hận không thể mọc thêm hai chân bỏ chạy mà cảm thấy lòng mềm nhũn. Hải Lân mang đồ trở về quăng cho hắn, để lại một câu “tự mình mặc đi” rồi bỏ chạy vào phòng, không ra ngoài nữa.


Hàn Tu mở hộp, lấy ra ba bộ quần áo, nhìn chúng mỉm cười.


Vật nhỏ khẩu thị tâm phi.



Tối hôm đó, Hải Lân rối rắm ra khỏi cửa phòng. Vừa xuống bếp đã thấy Vô Hạn nấu cơm, ừm, tui muốn xin lỗi cũng không biết bắt đầu từ chỗ nào. Vô Hạn mặc tạp dề đưa lưng về phía cậu. Hải Lân mấp máy môi mấy lần không được, ngơ ngác nhìn người đàn ông bận rộn trong bếp.


Vô Hạn trông có vẻ vui vẻ, cậu không biết hắn thích nấu ăn như vậy.Đúng rồi, ở trong thế giới game kia, kể từ khi hắn có năng lực nuôi sống thì đã không để cậu lo nữa, thậm chí còn chăm sóc cậu rất tốt. Cuối cùng cậu lại bỏ rơi hắn.


Thanh niên tinh xảo rũ mi mắt xuống, có chút buồn rầu. Vô Hạn lúc đó có hận tôi không?


“Đại nhân đến tại sao không lên tiếng?”


Hàn Tu cố ý quay đầu giả vờ phát hiện ra sự tồn tại của cậu. Ánh sáng từ cửa sổ hắt vào căn phòng, Hải Lân ảo giác bản thân đã nhìn thấy thiên sứ, chợt giống như khoảnh khắc lần đầu tiên cậu làm ý thức được bản thân là đàn em số một vậy. Lúc đó boss phản diện thế giới đầu tiên đã cứu cậu. Hai nhân ảnh như lồng vào nhau tạo thành một người… là hắn.


“A! Tôi…”


Hải Lân hồi thần, hơi lúng túng, có chút không dám nhìn thẳng hắn. Cậu lí nhí bảo.


“Chuyện là… lúc nãy tôi xin lỗi. Nếu làm Vô Hạn cảm thấy tổn thương, là lỗi của tôi.”


Hàn Tu khoé môi tươi cười hơi hạ xuống. Hải Lân cảm thấy hắn có chút buồn. Hắn nói.


“Đại nhân, em chưa bao giờ hiểu tôi muốn gì…”


Hải Lân nghi hoặc nghiêng đầu nhìn hắn, Hàn Tu bất đắc dĩ.


“Em không cần xin lỗi vì bất cứ chuyện gì đâu.”

back top