Chương 21: Tôi yêu em
Hải Lân cùng Vô Hạn bắt đầu sống chung với nhau chờ có kết quả của anh trai tới. Ngày đầu tiên, tui thừa nhận tui hơi ngượng ngùng nhưng sau khi nói chuyện cùng Vô Hạn thì cái cảm giác đó đã biến mất rồi. Tui hiểu mình không nên như thế, Vô Hạn mất trí nhớ đã cảm thấy bất an dữ lắm rồi, nếu người duy nhất hắn có thể dựa vào cũng xa cách hắn thì hắn còn sợ hãi tới cỡ nào chứ.
Đêm đầu tiên, tui cứ nghĩ mình sẽ không ngủ được chứ, không ngờ ngã lưng xuống giường liền ngủ ngon tới tận sáng, phải nhờ Vô Hạn đánh thức đi ăn sáng. Có chút mất mặt.
Ngày hôm nay, tui dẫn hắn ra ngoài mua đồ. Đừng đùa, cho dù ở có vài ngày thôi nhưng đồ cần thiết không thể nào ít được. Lần trước gấp quá chỉ mới đặt được vài bộ cho hắn, lần này Hải Lân muốn mua nhiều chút, mà cậu cũng cần mua thêm đồ cho bản thân. Lúc đang thay đồ chuẩn bị ra ngoài, quang não tui bỗng đổ chuông. Hải Lân ấn nút trên vòng tai, một màn hình xuất hiện, bên kia là mấy ông đạo diễn lúc trước đào tạo cậu đây mà.
Mấy người này là anh trai cậu nhờ tới để giúp cậu huấn luyện đặc biệt. Cậu không biết làm sao anh cậu mời được họ nhưng mà họ đối với cậu rất tốt, chỉ là đam mê nghệ thuật quá nhiều nên yêu cầu rất cao lại cho cậu một kì huấn luyện khá kì lạ nên cậu có chút sợ mấy ổng.
“Lưu đạo diễn, mọi người, tại sao lại ở chung với nhau vậy? Mọi người tìm cháu có chuyện gì sao?”
Lưu đạo diễn đầu trọc đội nón kết nâu, đeo kính đen ngồi ở trung tâm, mấy ông đạo diễn khác vòng quanh bên ổng, có thể thấy ông già ngầu lòi này uy tín như thế nào. Cả đám đạo diễn đều trông mong về phía Lưu đại diễn. Ông ta khụ một tiếng rồi nói.
“Chuyện là gần đây chúng tôi muốn tìm anh cậu nhưng thế nào cũng không liên lạc được, chúng tôi muốn nhờ cậu nói với anh cậu rằng chúng tôi cần gặp anh ta bàn về mấy dự án hợp án sắp tới. Thí nghiệm của cậu rất thành công, chúng tôi muốn phát triển mô hình này lên.”
Hải Lân có chút mơ mơ hồ hồ. Cậu thí nghiệm rất thành công? Cái cuộc huấn luyện diễn xuất trong game ấy hả, xem ra cậu làm rất tốt nha.
“Được, cháu sẽ nói lại với anh cháu, cảm ơn mọi người đã chiếu cố cháu suốt nửa năm qua ạ.”
Bộ dạng ngoan ngoãn, kính trọng kia làm mấy ông đạo diễn bên kia màn hình hơi chột dạ. Đứa trẻ ngoan như vậy ai lại nỡ nhẫn tâm lừa gạt cậu chứ a! Nhưng bọn ông lại chính là những người nhẫn tâm như vậy đó. Mấy ông đạo diễn vì niềm đam mê nghệ thuật bắt tay với anh trai yêu tiền của năm lừa gạt một thanh niên ngoan đạo hiếu thảo nội tâm ray rứt vô cùng. Bọn họ cũng nghe qua chuyện hiện tại của cậu nhưng nhìn có lẽ đứa bé này cái gì cũng không biết đi. Họ thề sau này nhất định phải chiếu cố cậu thật tốt ô!
Hải Lân hoàn toàn không phát hiện thái độ bất thường của mấy ông chú đạo diễn, cậu tắt máy, mở cửa ra ngoài. Vô Hạn đã chờ cậu bên ngoài cửa, mắt Hải Lân không khỏi sáng lên. Vô Hạn này có bao da đẹp, diện đồ tui chọn lên càng đẹp, lần đầu tiên trong đời tui hạnh phúc biết bản thân có mắt thẩm mĩ như thế a!
Hàn Tu thấy cậu chăm chú nhìn mình nhẹ mỉm cười, gật đầu bảo.
“Đi thôi.”
…
Trên phố, tại khu phố hoài cổ, hai người nam đi song song với nhau trên vỉa hè. Hàn Tu cao hơn Hải Lân một cái đầu, đối với cậu lại ôn nhu làm mấy đứa con gái tới chơi mắt sáng rực, kích động chụp ảnh không ngừng. Có cần đẹp đôi như vậy không! Một đám sắp bị tên công đẹp trai này cùng bé thụ manh manh hại cho mất máu hết rồi!
Hải Lân quay đầu nghi hoặc nhìn mấy bạn nữ ăn mặc thời thường đứng bên kia đường, cho dù lúc này bọn họ đã kịp thời quay sang hướng khác nhưng cậu vẫn cảm thấy quái quái sao ấy. Hải Lân kéo tay Hàn Tu nói nhỏ.
“Này Vô Hạn, bọn họ đang nhìn lén chúng ta đúng không?”
Hàn Tu liếc mắt nhìn họ, thuận thế ghé sát hơn vào Hải Lân.
“Ừ.”
Moá! Một đám nữ nhân gào thét!
Anh công à, anh lợi hại quá đê! Biết thừa cơ trục lợi quá đê! A a a! Mất máu rồi! Cạn Hp rồi! A a a!
Hải Lân đẩy đầu hắn ra.
“Anh dựa sát như thế làm gì hả.”
Hàn Tu tỉnh bơ lựa cớ.
“Lúc nãy đại nhân nói nhỏ quá nên tôi không nghe rõ, phải dựa sát vào em như thế mới nghe được.”
Hải Lân nghe thế tỏ vẻ hiểu rõ, gật gù, không hề nghi ngờ gì.
Hàn Tu thấy cậu ngây thơ như vậy, mỉm cười lôi kéo cậu đi.
Bọn họ chọn một cửa hàng, Hải Lân mắt thẩm mĩ không tốt lắm đành để Hàn Tu lãnh vai chọn đồ. Hắn bắt cậu thử bộ này đến bộ khác, ở khu cửa hàng bên ngoài phố này có kính thử, không nhất thiết phải mặc vào, nhưng phố cổ này thì khác. Vì đảm bảo cảm giác chân thực trải nghiệm, nên họ không có lắp đặt thiết bị khoa học tinh vi nào vượt quá thời đại cho nên Hải Lân bị dày vò rồi.
Bọn họ lựa đồ xong thì cũng đã đến bữa trưa. Hải Lân mệt mỏi nói với Hàn Tu.
“Anh thật gắt.”
Người này bộ đồ nào cũng bắt bẻ được làm cậu buồn bực. Hàn Tu chỉ cười xoa cái đầu tóc nâu của cậu. Hắn không nói hắn cảm thấy tất cả bộ đồ ở đây đều không hợp với cậu, đối với hắn, cậu xứng đáng với những thứ tốt nhất.
Bọn họ lang thang trên đường một lúc đến một cửa hàng nọ mà Hải Lân rất thích ăn. Phong cách trong phòng vừa cổ kính vừa yên tĩnh, Hàn Tu cũng thích không khí này. Nơi này người đến không nhiều, bọn họ lên phòng trên lầu. Hải Lân quen thuộc tìm một chổ bên cửa sổ bảo với Hàn Tu.
“Vô Hạn, ở đây.”
Cậu quay đầu nhìn về phía Vô Hạn, mà người đằng trước đang đi tới thì cúi đầu cho nên không thấy cậu, cứ thế đâm vào nhau. Hải Lân nhanh chóng xin lỗi. Cô gái kia ngẩng đầu lên, Hải Lân ngạc nhiên.
“Là em à.”
Cô gái quen biết Hải Lân thấy là cậu cũng ngạc nhiên, sau đó hai má đỏ bừng cúi gập người xin lỗi không ngừng. Hải Lân bất đắc dĩ dỗ dành cô. Hàn Tu nhìn thấy tình cảnh này thì khó chịu.
“Người này là?”
Hải Lân nghe câu hỏi của hắn, vội kéo cô gái còn đang luôn miệng xin lỗi kia bảo.
“Đây là đàn em lớp dưới học chung trường với tôi, tên Thư Nhiên. Thư Nhiên, đã lâu không gặp em cần gì khách sáo thế chứ?”
Câu sau là nói với cô gái tên Thư Nhiên kia. Thư Nhiên nhìn Hải Lân lo lắng cho mình trong mắt đều là cảm động. Một đàn anh nhiều năm không gặp còn đối với cô tốt như thế, người kia tại sao lại không?
Hàn Tu kéo Hải Lân thấy tình tự trong mắt Thư Nhiên thì không vui. Thư Nhiên cười nói với Hải Lân.
“Anh Lân, vẫn cứ như trước, luôn quan tâm người khác.”
Hải Lân ngượng ngùng cười cười, cậu không chắc điều này là tốt hay xấu.
Thư Nhiên lẩm bẩm một mình.
“Nếu anh là bạn trai của em thì tốt quá rồi…”
Hải Lân không nghe rõ cô nói gì, Thư Nhiên bảo mình có việc phải đi không quấy rầy cậu nữa, Hải Lân cũng không cố chấp giữ người lại, cùng Hàn Tu đi ăn. Hải Lân không nghe rõ không có nghĩa là Hàn Tu không nghe rõ, môi hắn mím lại trông có vẻ bạc tình hơn.
Muốn em ấy làm bạn trai làm cô à? Nằm mơ!
Hàn Tu có trong tay tất cả thông tin về Hải Lân, tự dưng cũng biết người con gái kia là ai. Hắn biết cậu không có tình yêu với người kia nhưng ghen ghét trong lòng là không thể tránh được. Hắn muốn nhanh chóng, nhanh chóng cho cậu biết hắn yêu cậu và khiến cậu yêu hắn.
…
Suốt đoạn đường về nhà Hải Lân cảm thấy Vô Hạn rất kì lạ, làm cậu cũng thấy áp lực. Khi về đến nhà, cậu rốt cuộc cũng nhịn không được nữa hỏi hắn.
“Anh làm sao vậy?”
Hàn Tu đột nhiên kéo cậu ấn trên người, chống hai tay giam cậu lại vào bên trong. Hải Lân giật mình, tư thế ngôn tình gì thế này!
“Sao này em đừng liên hệ với cô ta nữa. Anh sẽ ghen tị!”
Hải Lân ngơ ngác nhìn hắn. Hàn Tu nhìn thẳng vào mắt cậu, không hề như trước e ngại cho cậu thấy thế giới trong mắt hắn.
“Tại… tại sao?”
Tui lắp bắp hãi. Tui hiện tại rất hãi rồi nhé!
Hàn Tu cười.
“Vì anh yêu em.”