Chương 23: Kết cục
Hải Lân giật mình, khi hồi thần lại thì phát hiện hắn đã đi mất rồi. Cậu ảo não xuống.
Hải Thương Kiệt thấy em trai mình như vậy, sửng sốt một trận.
“A Lân, không phải chứ, em không phải là…”
…
Ba ngày sau.
Hàn Tu khôi phục bộ dạng tinh anh thường ngày của mình đi tới ngôi nhà của Hải Lân. Cánh cửa vẫn đang đóng lại, giống như trong tưởng tượng của hắn ngàn vạn lần ở những ngày qua. Theo những gì hắn biết, Hải Thương Kiệt hiện tại không có ở nhà, chỉ có mỗi một mình cậu đang ở đây thôi. Hắn không nhanh không chậm bước lên bậc thêm, cánh tay đưa ra muốn nhấn chuông nhưng rồi cứ chậm chạp không hạ xuống. Hắn đang sợ hãi.
Vố số suy nghĩ lướt qua đầu hắn. Hàn Tu còn chưa kịp hồi thần thì cánh cửa đột ngột mở ra. Người bên trong tự dưng có cảm ứng được hắn, lao ra ôm chầm lấy hắn. Hàn Tu mở to mắt.
“Xin lỗi…”
Hải Lân vùi mặt vào lòng ngực hắn rầu rĩ nói. Hàn Tu nhẹ xoa đầu cậu.
“Tại sao phải xin lỗi.”
“Tôi sợ anh sẽ không tới… tôi sợ lắm…”
Hàn Tu yêu chết sự thành thật này của Hải Lân, cõi lòng hắn mềm mại, ôn nhu ôm lấy cậu. Cả hai người cứ thế ôm nhau hồi lâu.
Hải Lân thực sự đã rất sợ hãi. Vô Hạn đột nhiên đi mất làm cậu không biết nên làm thế nào. Cậu cứ suy nghĩ rồi lại suy nghĩ. Cậu đối với hắn là cái gì? Hải Lân không trốn tránh, có lẽ anh trai nói đúng, thích hắn là không tốt nhưng Hải Lân nhận ra cậu đã lỡ thích hắn rồi phải làm sao đây.
Cậu đã không dám để lộ ra cho người khác biết được. Bởi vì cậu cũng sợ hãi. Cậu không thể phủ nhận lúc cậu biết người đó là hắn cậu đã có vui mừng. Nếu cậu không thích hắn tại sao lại năm lần bảy lượt chết vì hắn, nếu cậu không thích hắn thì tại sao lại lúc nào cũng nhớ tới cái thế giới kia, chẳng qua cậu cũng ích kỉ tìm cách để bản thân không bị tổn thương thôi, nếu cậu không thích hắn tại sao lại không phản kháng hắn tiếp xúc mình.
Hàn Tu cảm nhận trước ngực một mảnh ẩm ướt thấy buồn cười.
“Em khóc sao?”
Hải Lân thẹn quá hoá giận, cái đầu đang chôn trong lòng hắn càng lúc càng sâu hơn, chỉ có tiếng nói tức giận vang lên.
“Ai bảo chứ?”
Hàn Tu hạnh phúc quá đổi, chợt cảm thấy giống như đang ở trong giấc mơ của chính mình vậy. Hắn đã chờ ngày này bao lâu rồi.
“… A Lân, em có thích anh không?”
Hắn nhịn không được hỏi một lần nữa. Hắn muốn chắc chắn, thật chắc chắn. Nếu không hắn không thể nào bình tĩnh được. Hải Lân nghe rõ âm thanh phát từ trên đỉnh đầu. Hai tai lẩn trong tóc đỏ bừng. Cậu dụi dụi đầu trong ngực hắn.
“Ưm, cái này,…”
Hải Lân ngoe nguẩy mông, cậu ngượng ngùng nói ra chết được. Hàn Tu cảm thấy thật đáng yêu. Hắn rất kiên nhẫn chờ đợi, hồi lâu cũng nghe thấy âm thanh đáp lại như có như không của cậu.
“Ừ ừ.”
Cậu chính là thích hắn đấy. Hải Lân nói xong ngượng chết đi được. Tay nắm lấy áo hắn càng siết chặt. Không phải chỉ có Hàn Tu mới bất an. Tình yêu không phải chính là như vậy sao? Lo được lo mất.
Hàn Tu được thoã mãn, trong lòng mềm nhũn. Hắn ôn nhu vỗ về người trong lòng, nhắc nhở cậu.
“Anh trai em không nói gì à?”
Hải Lân vụt ngẩng đầu dậy bảo.
“Em trốn anh ấy đấy.”
Đôi mắt tròn xoe của cậu chứa mỗi mình hắn, chỉ có duy nhất hắn. Hàn Tu nhìn thấy rõ ảnh ngược của hắn trong mắt cậu. Tim của hắn đập càng lúc càng nhanh. Gương mặt anh tuấn có điểm lạnh lùng không thể giữ được nữa vỡ tan đỏ lên. Hải Lân cũng ngạc nhiên, đưa tay sờ sờ tai của hắn. Nóng thật đấy a!
Hắn hồi thần dịu dàng xoa xoa hai má mềm mềm của cậu, tiếng cười trầm thấp không thể kiềm chế vang lên, hắn yêu chết bộ dáng này của cậu.
“Vậy làm người yêu anh nhé?”
Cậu vô cùng sảng khoái đáp.
“Được!”
Cậu không biết trước tương lai là như thế nào nhưng lúc này cậu biết cậu sẽ cùng hắn. Cậu nghĩ kĩ rồi, cậu không hối hận.
Hàn Tu siết chặt lấy người trong lòng.
“Bảo bối, em khiến anh hạnh phúc chết được.”
Từ khi sinh ra đời đến giờ, đây là lần đầu tiên hắn cười sảng khoái đến như thế, cũng là lần đầu tiên hắn vui như vậy. Đây chính là định mệnh của hắn.
…
Hải Thương Kiệt nghe tin em trai nhân lúc y không có ở nhà mở cửa cho sói vào nhà, còn đồng ý làm người yêu của người ta, tức giận dồn nén “rắc” một cái bẽ gãi cây bút trong tay. Tên khốn họ Hàn kia cứ thế mà thành công bắt được em trai y! Lỗ rồi! Lỗ nặng rồi!
Hải Thương Kiệt sau khi kết thúc công việc vội vàng chạy đến ổ của em trai y, muốn nói chuyện nhân sinh. Nhưng khi y nhìn thấy hai kẻ này show ân ái trước mặt thì hối hận rồi. Tại sao y lại có thể vội vã chạy đến đây mà không vũ trang đầy đủ chứ, cẩu FA đâu thương không nói hết được. Hàn Tu thấy y lễ phép gọi một tiếng anh. Anh! Anh cái quỷ gì chứ!
“Hô, thật không nghĩ tới đại thiếu Hàn gia lại là một tên vô lại như vậy. Thân đã có hôn ước còn đi dụ dỗ con nhà người ta!”
Hải Thương Kiệt lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn nói. Hải Lân thấy anh trai đằng đằng sát khí muốn chất vấn người nhanh chóng từ trong bếp chạy ra cản trước người Hàn Tu. Hải Thương Kiệt cảm thấy bản thân như bị phản bội vậy, nói không nên lời. Hàn Tu thì vui mừng xoa xoa đầu nhỏ trong tay, nói với cậu.
“Em không cần lo lắng đâu, anh ấy không làm gì được anh đâu.”
Hải Lân quay đầu nhìn hắn tỏ ý thật à?
Hàn Tu nội tâm trăm hoa đua nở, bảo bối hắn bảo vệ hắn như vậy thật sự rất tốt.
Cẩu FA Hải Thương Kiệt đột nhiên cảm thấy răng mình ê ẩm, kích động lên.
“Hải Lân! Em có phải là em trai của anh thật không vậy! Tại sao lại giúp người ngoài chống lại anh của em chứ! Tên này rõ ràng không có chỗ nào tốt hết đâu! Anh không đồng ý hai đứa ở bên nhau!”
Hải Lân kiên định giang tay phản bác lại anh trai.
“Hắn không phải là người ngoài, hiện tại hắn là bạn trai của em.”
Hải Thương Kiệt hừ lạnh.
“Hừ! Cũng chỉ là bạn trai thôi! Chừng nào hai đứa lãnh giấy kết hôn để trước mặt anh rồi hẳn tính tới việc làm người trong nhà nhá!”
Hải Lân biết cái đức hạnh của anh mình. Cậu vừa giận vừa vui, vui vì anh trai là đang quan tâm cậu, giận vì anh ấy thật sự không thích Hàn Tu. Hải Lân biết lúc này mình nên tỏ rõ lập trường, Hàn Tu là người cậu nhận định, cậu tuyệt đối sẽ không để anh ấy vì cậu mà chịu uất ức. Nếu Hàn Tu mà biết suy nghĩ của cậu lúc này nhất định tâm tình cực tốt, tốt đến mức không thể nói hết.
Hải Lân nắm lấy tay Hàn Tu, từ đầu đến cuối hắn đều ôn nhu nhìn cậu, cho cậu mọi quyền quyết định. Hải Lân kiên định nhìn hắn rồi quay đầu đối mắt với Hải Thương Kiệt đang ghen ăn tức ở nói.
“Được! Anh muốn giấy kết hôn chứ gì! Tụi em liền đi làm liền!”
Hải Thương Kiệt giật mình. Chết tiệt! Y tự hố mình rồi.
Hàn Tu cảm kích nhìn Hải Thương Kiệt. Mịa kiếp! Hải Thương Kiệt nghẹn một ngụm máu tức chết!
Hàn Tu cảm thán đúng là thần trợ công của hắn mà.
“Anh trai yên tâm, em nhất định sẽ chăm sóc tốt cho em ấy.”
Hải Thương Kiệt bị đả kích trầm trọng, ngón tay run rẩy chỉ về hai tên làm hắn tức chết trước mặt. Nghẹn hồi lâu, rốt cuộc y phải phun ra một câu.
“Muốn làm gì thì làm!”
Y không cản nữa! Các người muốn làm gì thì làm đi! Tức chết y rồi!
Hải Lân tươi cười rạng rỡ lại bắt đầu show ân ái với Hàn Tu trước mặt cẩu FA Hải Thương Kiệt! Trời ngó xuống mà coi!
…
Hải Thương Kiệt tuy nói không để tâm, mặc kệ Hải Lân cùng tên Hàn Tu kia muốn làm gì thì làm nhưng mà y thật sự không để tâm ư?
Hải Thương Kiệt lo lắng cho em trai mình, y không thể yên tâm được. Hàn Tu thân phận phức tạp, tuy nói gia giáo nhà họ rất tốt nhưng hắn còn có hôn ước, Hải Thương Kiệt chỉ sợ em mình chịu thiệt, tóc rụng hết một mớ. Cũng may, Hàn Tu là người nói lời giữ lấy lời, hắn thật sự nghiêm túc tới tận cùng với Hải Lân.
Ngày hôm trước Hải Thương Kiệt vừa tới phản đối, ngày hôm sau hắn đã cùng Hải Lân làm giấy kết hôn rồi. Kết hôn ở đế quốc là một việc rất quan trọng. Hải Thương Kiệt còn đang bi thương, không nghĩ tới nhà của Hàn Tu đã tìm tới cửa niềm nở vội bảo y cùng họ tính toán ngày kết hôn của hai đứa nhỏ trong nhà.
Hải Thương Kiệt lúc đó: “…”
Hàn gia tích cực vô cùng, hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của y. Hải Thương Kiệt sau khi dò la rốt cuộc yên tâm bỏ tâm tư mình xuống. Dù y có muốn không tin cũng không được, bởi Hàn Tu đã dùng một đời của hắn chứng minh hắn yêu thương Hải Lân hơn bất cứ thứ gì trên đời này.
Lúc y nhớ lại ngày hôn lễ hai người lại nhịn không được hoảng hốt một trận. Em trai y chưa bao giờ vui vẻ như thế, y còn do dự cái gì.
Quan trọng là cha mẹ của hai anh em từ ngàn xa, vạn xa trở về, Hải Thương Kiệt còn lo lắng họ sẽ chửi hắn vì tội hố em trai cho nhà người ta. Ai biết, hai người là bạn thân với cha mẹ Hàn Tu chứ. Hải Thương Kiệt cảm thấy mình lo lắng là dư thừa.
Em trai đã yên bề gia thất, còn y vẫn là cẩu FA chịu đau răng xem mấy cặp đôi show ân ái, y lo cho chính mình thì hơn.
Đang bước đi trên đường, Hải Thương Kiệt thả lỏng đầu óc, thở ra hơi khói. Trên người y mặc đồ giữ nhiệt thiết kế mới nhất của đế quốc. Xung quanh ai ai cũng có đôi có cặp, một mình y đứng đây vừa lẻ loi vừa chói mắt. Hải Thương Kiệt bi thương một trận, y có lẽ nên sớm về nhà một chút.
Còn chưa đi thêm được bao nhiêu bước, vai đã bị người vỗ lấy. Hải Thương Kiệt tuy giật mình nhưng vẫn giả bộ trấn định quay đầu nhìn người doạ mình. Vừa nhìn, so với lúc này còn giật mình hơn. Một người đàn ông cao hơn y nửa đầu ăn mặc kín mít cất tiếng hỏi.
“Xin lỗi, quang não của tôi vừa bị hư, trạm quản lí an ninh cách đây gần nhất là ở đâu vậy?”
Hải Thương Kiệt trố mắt nhìn người này một lúc rất nhanh liền hồi thần. Hoá ra là nhìn nhầm, tự dưng thấy một người ăn mặc phong cách thế kỉ 21 này làm y tưởng đâu mình vô lộn game rồi ấy chứ. Chỉ đường cho người ta xong, Hải Thương Kiệt toan muốn đi tiếp nhưng rất nhanh sau đó liền khựng lại. Khoan đã! Khoan đã! Kí hiệu trên quần áo kia! Phong cách phối đồ kia! Bộ đồ kia!
Hải Thương Kiệt quay đầu chạy một mạch về chổ mới nãy của mình, người kia vẫn chưa đi, hắn thấy y thở hồng hộc thì quan tâm hỏi.
“Anh không sao chứ?”
Hải Thương Kiệt mặt phẫn nộ xách cổ áo tên này lên gào.
“Làm thế nào mà mày có đồ chưa công bố của công ty ông hả!”
Cái bộ đồ trên người tên này thảo nào thấy quen như vậy, đây chính là đồ của hắn tự mình thiết kế cho nhân vật mới còn chưa công bố ra ngoài mà! Làm thế quái nào mà có một tên không những biết tới thậm chí còn tự đặt may một bộ luôn chứ hả!
Người kia bị hành động của y làm cho kinh ngạc, sau khi nghe rõ lời của Hải Thương Lân thì ngẩn ra.
“Anh chính là người của công ty Huỳnh Tương.”
Hải Thương Kiệt tiếp tục dùng ánh mắt nếu mày không nói rõ cho ông ông liền giết mày ngay tại chỗ. Bí mật kinh doanh bị lộ, hỏi có ông chủ yêu tiền nào chịu được!
Người kia kì lạ là hai mắt sáng rực nhìn hắn, kéo khẩu trang xuống vui mừng bảo.
“Tôi là fan của Huyễn Mộng đây, gặp anh thì may quá, tôi còn muốn đến công ty anh đây!”
Hải Thương Kiệt vẫn không có hoà hoãn.
“Mặc kệ, nói chuyện chính đi!”
Người kia có vẻ sửng sốt cộng ngượng ngùng. Là hắn đã quá sơ suất, không nghĩ tới lại bị người công ty nhà người ta bắt gặp, biết thế hắn hôm nay không mặc bộ đồ bảo bối này ra ngoài rồi.
“Thật ra…”
Hắn ấp úng, mặt hơi ửng đỏ.
“Thật ra tôi ngưỡng mộ Huyễn Mộng quá cho nên thỉnh thoảng chờ không nổi thông báo của công ty anh, đi dạo một chút vào hệ thống, lấy một ít thông tin cho đỡ ghiền, vậy nên…”
Hải Thương Kiệt: “…”
Đờ mờ! Công ty của y từ khi nào lại dễ xâm phạm tới vậy hả! Lần trước là tên nhãi họ Hàn kia, lần này lại thêm một tên nữa. Không! Không a! Hải Thương Kiệt cảm thấy công ty nhà y đang ở bên bờ phá sản tới nơi. Rốt cuộc đã có bao nhiêu kẻ ra ra vào vào công ty y rồi!
Người kia thấy y mặt trắng bệch, lo lắng.
“Tôi xin lỗi, tôi không phải người xấu đâu!”
Hải Thương Kiệt tỏ vẻ, ông chỉ muốn giết mày ngay tại chổ thôi!
…
End.