Nhật kí tiểu đệ boss phản diện

Chương 24: Câu chuyện của boss phản diện (1)

Chương 24: Câu chuyện của boss phản diện (1)


Người đàn ông đứng bên cửa kính nhìn xuống thế gian dưới chân, gương mặt vô cảm dần dâng lên nụ cười như có như không. Bên cạnh hắn là bảng ảo, trên đó có thông tin của một người. Thời gian phảng phất muốn dừng lại ngay lúc này.



Hắn tên là Hàn Tu, là đại thiếu gia nhà họ Hàn, làm người nghiêm túc, tuân thủ gia quy, từ trước tới này đều là người thừa kế xuất sắc trong mắt người khác. Hắn có một vị hôn thê đính ước từ nhỏ, là tiểu thiếu gia nhà họ Phong. Theo gia quy Hàn gia, mỗi người trong gia tộc một khi đã nhận định một người thì nhất định phải đối xử thật tốt với người đó, tuyệt đối không được có trường hợp gian dối, đó là làm bẩn danh vọng gia tộc, sẽ bị trừng phạt rất nặng. Bởi được giáo dục như vậy, người Hàn gia ai ai cũng chung tình. Hắn vì thế đối với vị hôn thê không có tình yêu này cũng là quan tâm hết mực.


Hàn Tu trân trọng vị hôn thê của mình, không có nghĩa người kia cũng giống như hắn. Vốn Hàn gia cho rằng hôn sự của hắn cùng tiểu thiếu gia Phong gia là trời định, không nghĩ tới vị tiểu thiếu gia kia phong lưu thành tính. Nhiều lần lăn lộn với người ngoài, còn bảo Hàn Tu muốn kết hôn với y thì phải tự mình chinh phục được vị thiết lập khó công lược nhất trong Huyễn giới, một trò chơi tình yêu nổi danh đương thời để chứng tỏ mị lực của hắn. Y bảo mình không muốn sống chung với một kẻ nhàm chán, không có sức quyến rũ, Hàn Tu chấp nhận cá cược với y.


Hắn nhìn thấy được y thật sự không muốn kết hôn với hắn. Hàn Tu cũng không có đau lòng gì, hắn chỉ thấy khó xử với người trong nhà thôi. Tiểu thiếu gia họ Phong rõ ràng gài bẫy hắn, cái nhân vật công lược mang tên “Đàn em số một Boss phản diện” kia là nhân vật thần cấp từ trước tới nay chưa ai công lược được trong trò chơi, một người nghiêm túc tới mức có thể nói là nhạt nhẽo như Hàn Tu từ trước tới nay đến tên trò chơi cũng chưa hề nghe thấy làm sao có thể thắng được. Nhưng hắn vẫn làm, hắn tự mình nghiên cứu, đặt con nhộng trên mạng, xem như cũng tự mình giúp vị hôn thê trên danh nghĩa của mình toại nguyện. Vậy nên trước khi bắt đầu trò chơi, hắn đã đề nghị huỷ hôn.


Hắn không nghĩ tới bản thân một lần bước vào thế giới giả tưởng kia lại bị NPC bản thân phải công lược làm cho động tâm, không thể nào thoát khỏi. Gặp được cậu chính là chuyện ngoài ý muốn nhất của hắn, cũng là chấp niệm điên rồ nhất trong đời mà hắn từng có.


“Huyễn Mộng” là trò chơi thực tế ảo, nó là trò chơi trải nghiệm nghiêm khắc, mỗi một giới chỉ có thể chứa nhiều nhất hai người chơi. Mỗi người khi vào chơi chỉ có thể mang linh hồn mà vào, còn ký ức thực sẽ tạm thời bị khoá lại tuỳ mức độ người chơi muốn trải nghiệm thay vào đó là bối cảnh nhân vật mà người chơi nhận. Mỗi người chơi sẽ có nhân vật không giống nhau, trận tuyến cũng vậy, tất cả đều do hệ thống căn cứ vào người chơi hiện thực mà phân, không vào chơi sẽ không biết được mình trở thành ai. Hàn Tu ở lần đầu tiên chơi chính là làm boss cuối phim “Thần tiên gì cũng quỳ gối sất”, một nhân vật rất gần đối tượng công lược của hắn.



Hàn Tu ngồi trên ghế, để Hải Lân gối đầu bên chân mình. Hắn cẩn thận vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu trong tay. Hải Lân cảm thấy rất thoải mái, bị hắn dỗ đến mức híp mắt, rất hưởng thụ. Cậu thực thích khoảng thời gian rãnh rỗi ở chung với Hàn Tu. Đột nhiên cậu nhớ ra một chuyện, nhịn không được bật dậy hai mắt sáng rỡ nhìn hắn nói.


“Đúng rồi! Tu, anh nói cho em biết đi, lúc trước tại sao anh lại thích em vậy, em hoàn toàn không nhận ra trong mấy thế giới game kia luôn nha. Lúc đó em còn tưởng là mình tự đơn phương chứ! Anh giấu cũng đủ sâu, làm em nhiều lần khổ sở.”


Hàn Tu thấy cậu lại phồng má, bật cười.


“Em chưa gì đã cáo trạng anh rồi, anh lúc đó cũng tưởng mình đơn phương mà. Nhưng mà cho dù cái gì cũng không nhớ nhưng anh biết anh thích em, lúc nào cũng vậy.”


Hải Lân thực vui vẻ chấp nhận lời tỏ tình ngọt ngấy của hắn, cậu híp mắt “ồ” một tiếng nói.


“Vậy anh thích em từ lúc nào vậy?”


Cậu rất tò mò nha, từ lúc nào mà hắn nhìn thấy được mị lực của tui vậy a!


Hàn Tu hôn hôn lên má cậu bảo.


“Từ lần đầu tiên gặp.”


Hải Lân trố mắt ra nhìn.


“Không thể nào! Lúc đó không phải em bị nam chính đánh cho tơi tả à! Anh làm sao lại thích em lúc đó được! Vậy thì cũng kì quái quá đi!”


Cậu không tin, lúc đó cậu thê thảm như vậy, chẳng lẽ còn có mị lực thật hả! Hàn Tu hiểu rõ suy nghĩ của cậu, ngay cả hắn cũng không tin nữa là, nếu không phải lúc đó là lần đầu tiên trong đời trái tim hắn cảm thấy khác thường có lẽ hắn cũng không nhớ rõ như vậy. Hàn Tu là một người giỏi kiểm soát bản thân, nhưng có một người luôn phá bỏ mọi quy tắc trong đời hắn, chính là cậu.


“Em có muốn nghe thử lúc đó anh nghĩ gì không?”


Hải Lân nghe hắn nói hai mắt sáng rỡ, lấp lánh ánh sao gật đầu liên hồi.


“Muốn! Muốn!”


Ai da, boss tự nhiên muốn phơi bày tình cảm a, chuyện kích thích trí tò mò như vậy làm sao cậu lại không muốn được!


Hàn Tu đặt đầu cậu lên chân mình, giọng nói trầm ấm không nhanh không chậm vang lên.


“Vậy ta bắt đầu vào lúc em bị nam chính đánh bầm dập nhé.”


Hải Lân: “…” Anh trai à!


Hàn Tu đã nhiều lần nghĩ tới cảnh tượng này, nghĩ tới những hiểu lầm, những chuyện mà hắn không thể nói tới trong thế giới kia hiện tại có thể nói với cậu làm hắn cảm thấy thoải mái. May mắn là em…



Lần đầu tiên hắn gặp cậu, lúc đó hắn chọn đồng hoá 100% nên hoàn toàn không nhớ gì về thế giới bên ngoài, hắn đã thật sự nghĩ mình là phong chủ Tuyệt Tình phong của nhất đại môn phái tu tiên. Hôm đó, hắn ra ngoài dạo một vòng tìm kiếm một gốc thảo dược vô tình nhìn thấy cậu bị nam chính dẫm dưới chân. Cả hai người đều là đệ tử môn phái, mà có quy định là không được tự ý thương tổn đồng môn cho nên hắn ngự kiếm xuống ngăn cản nam chính, tiện tay vớt luôn thằng nhóc thân tàn này về chữa trị.


Cậu bị thương rất nặng, ngơ ngác nhìn hắn trông rất ngốc. Được cứu thoát nhanh chóng nhào tới ôm chân hắn khóc lóc, dùng đôi mắt ngưỡng mộ biết ơn với hắn, một đôi mắt xinh đẹp không hề có ác ý hắn đã lâu không nhìn thấy nhất thời khiến hắn chú ý tới cậu hơn những người khác.


Cậu rất ngoan, đôi lúc rất tinh quái, thông minh nhưng thường thường lại rất ngốc. Sống chung với cậu khiến mỗi ngày vốn nhạt nhẽo của hắn trở nên thú vị hẳn lên. Cậu kiên định, cậu giận hờn, cậu vui vẻ,… mỗi dáng vẻ của cậu đều không tiếng động khắc sâu vào trái tim hắn, trở thành một phần của hắn mà hắn không thể bỏ được. Khi hắn bị người khác hiểu lầm, đổ lỗi đoạ ma, là cậu, chính cậu, là người duy nhất đứng lên vì hắn.


Cậu không sợ vì hắn mà bôn ba, không sợ vì hắn mà bị người đuổi giết, khoảng thời gian bị chính phái truy sát vừa gian khổ vừa mệt nhọc nhưng không thể làm hắn gục ngã tất cả vì hắn biết còn một người cần hắn, tin tưởng hắn, là cậu. Cho dù hắn biết cậu tiếp cận không đơn giản nhưng hắn cũng nhìn ra được cậu là thật tâm với hắn không phải sao? Hắn chỉ cần như vậy là đủ rồi.


Bé con của hắn không giỏi nói dối.


Sau khi đến ma giới, chúng ta có một cuộc sống ổn định. Nhưng để duy trì, cậu lúc nào cũng bận rộn, cậu không còn dành thời gian cho hắn, điều đó làm hắn khó chịu. Hắn muốn cậu chú ý tới hắn cho nên đã tìm cách chọc giận cậu, cũng chỉ có như vậy bé con mới tới tìm hắn thôi. Hắn biết cậu sợ những thứ linh dị thần quái, hắn liền tóm người cùng hắn vào sống chung trong cung điện của tiền ma đế. Trong lòng hắn có tư tâm, mỗi đêm nếu cậu sợ còn không phải sẽ đi tìm hắn sao? Như vậy thì hắn có thể ôm cậu ngủ rồi.


Hắn biết có rất nhiều nữ nhân muốn tiếp cận cậu, nhưng bé con rất ngốc không nhận ra. Ngay cả vị hôn thê đính ước của hắn cũng vậy, nhưng tất cả bọn họ đều mang ý xấu tới, hắn không muốn cậu phải chịu đau khổ, trước khi bọn họ tiếp cận cậu thì hắn đều gạt bỏ bọn họ ra ngoài. Đại đa số sẽ đẩy qua cho tên nhân vật chính từng ức hiếp cậu để hắn nếm mùi, còn số còn lại đặc biệt là vị hôn thê hy sinh vì đại nghĩa của bọn tự xưng chính nghĩa kia thì hắn sẽ tự mình xử lí.


Những kẻ kia không ai không độc ác tàn nhẫn, bọn họ nhìn rõ có thể tiếp cận cậu liền có thể tiếp cận hắn, bao nhiêu mưu đồ, mục đích, âm mưu quỷ kế kéo đến khiến người ghê tởm, may mắn cậu chỉ nhìn tới hắn, chỉ quan tâm tới hắn khiến hắn cảm thấy vui mừng. Đám người kia vẫn có chỗ hữu dụng, mỗi lần tiễn được một người, hắn lại lấy cớ trộm uống rượu quý của cậu khiến cậu tức giận đuổi theo hắn, như vậy cậu lại có thời gian với hắn rồi.


Hắn biết cậu đang sợ hãi điều gì đó mà cậu thể nói với hắn được. Cậu cứ thúc giục hắn tu luyện, hắn biết cậu làm tất cả vì hắn nhưng hắn lại không muốn đi đến bước cuối cùng kia. Thiên tư của cậu tốt nhưng cậu tu hành mới được bao lâu, tu tiên giới thiên tài chết non nhiều vô số, nếu hắn phi thăng vậy thì ai sẽ bảo vệ cậu. Quan trọng là, nếu hắn phi thăng, nơi đó không có cậu, hắn không muốn đi. Hắn muốn cùng cậu nắm tay nhau lên thiên giới kia.


Buồn cười! Đợi khi hắn tỉnh dậy mới hiểu rõ đầu đuôi, tự nhận thấy suy nghĩ của mình buồn cười.


Lúc cậu chết trước mặt hắn, đầu óc hắn cái gì cũng không nghĩ được. Hắn cố gắng nhiều năm như thế đều thành công cốc, hơn tất cả là cảm giác đau không nói nên lời, cả người run rẩy. Hắn sợ hãi cậu rời khỏi hắn. Hắn sợ hãi cuộc sống không có cậu, sự nhàm chán mấy ngàn năm qua hắn đã trải nghiệm đủ rồi, sau khi thân thể cậu lạnh hẳn hắn cũng tự bạo đi theo cậu.



“Sau khi tỉnh dậy, bước ra khỏi con nhộng anh mới giật mình nhận ra bản thân vẫn còn sống, điều anh sợ nhất hình như… đã xuất hiện rồi.”


Hàn Tu không nhanh không chậm nói. Hải Lân nằm trên chân hắn đã đổi vị trí ngược lại từ lúc nào, quay người về phía hắn, nước mắt nhịn không được rơi ra ướt gối. Cậu lấy gối trên ghế che mặt không cho hắn thấy, rõ ràng hắn cái gì cũng không biểu lộ nhưng cậu lại cảm nhận rõ bất lực cùng bi thương hắn phải chịu. Cậu không muốn hắn chìm đắm vào chuyện kia, cố gắng khắc chế giọng nói mình cho bình thường bảo.


“Anh… thì ra… lừa gạt em nhiều như vậy, em rất giận anh chuyện kéo em ở trong nhà ma, giả bộ thất tình trộm rượu của em, còn thường xuyên oán hận em vô cớ nữa. Tâm cơ anh thật sâu nha!”


Hàn Tu cảm thán.


“Ừm, em nói không sai, tâm tư của anh lúc đó đúng là rất thâm sâu nhưng mà vẫn lo sợ em không thích cho nên đến cuối cùng vẫn không nói rõ được cho em biết mọi chuyện.”


Một phần cũng vì kết thúc đến quá bất ngờ khiến hắn không kịp trở tay, hắn tự nhủ.

back top