Chương 3: Nói xấu lần 3
Trên trời có mấy ngàn vì sao, dưới đất có mấy tỉ tên khốn nạn.
…
Chào mọi người, tui là đàn em số một của boss phản diện “Đệ nhất thiên sư tay không” đây. Ha hả? Mọi người còn nhớ tui không? Cái người chương một, chương hai đều là tên xui xẻo tui đây! Hỏi tại sao tui lại đổi chủ hả? Mẹ kiếp! Đến cuối cùng tui vẫn bị cái tên khốn nạn Gian Tư Hằng lừa gạt, đau khổ, oan ức mà chấm dứt cuộc đời đây!
Muốn hiểu rõ đầu đuôi thì phải tua thời gian về một tuần trước khi tui chết. Mọi người biết đấy, tui mà, một người vừa nghiêm túc vừa chính trực, lúc nào cũng nghĩ cho anh em, hôm đó cảnh cáo tên họ Gian kia xong, ngẫm thấy hắn cũng chân thành mà dại khờ cho rằng là hắn thật lòng, vì mạng sống huynh đệ mà từ bỏ mối tình đầy chông gai với vị nữ chính trọng sinh người người thích kia. A! Là tui quá ngây thơ, cho rằng người ta cũng nghĩ như mình, nhưng mà sự thật thì… hà ha há!
Tên boss tư bản vạn ác kia một đằng vừa hứa với tui xong đêm sau liền bị tui bắt gian tại trận đang ở trong phòng riêng với nữ chính! Địa điểm quán bar, giờ giấc mười một giờ đêm, toàn cảnh chỉ có hai người ngồi sát nhau trên ghế sô pha, nam phong lưu, nữ đa tình, liếc mắt nhìn nhau, nói là đang thảo luận dự án đầu tư trong sáng có lấy tiền tỉ đập đại gia tui cũng không tin! Bi kịch nằm ở chỗ, cùng tui bắt gian tại trận còn có một vị nam chính thế lực hắc bạch lưỡng đạo đều hùng hậu, tính tình nóng nảy, vừa thấy nữ chính thân mật cùng người khác liền hận không thể ngay tại chổ xé xác tên gian phu kia!
Tui, thân là phó tổng một công ty lớn, ảnh hưởng cả nhân loại, mắt thấy sếp mình sắp mất mạng, bằng niềm tin và lòng dũng cảm, trung thành và quyết liệt đã xông tới cản tên nam chính kia dành thời gian cho đại boss khốn nạn chạy trốn. Kết cục bị tên thái tử gia bạo lực này tẩn cho một trận, nhập viện, gãy tay, mặt sưng, tóm lại là không dám gặp người. Họ Gian kia coi như có lương tâm khi mà không lâm trận bỏ đồng chí, trong lòng tui lúc nhìn thấy hắn đau buồn chăm sóc mình cảm thấy vô cùng áy náy khi mà bấy lâu nay cứ nghĩ nhầm hắn là tên kí sinh trùng chuyên hãm hại tui, thật ra hắn cũng coi trọng người bạn là tui ấy chứ, thật không ngờ, thật không ngờ, là mắt tui mù, mù màu… tất cả đều là một vở x kịch!
Sét đánh ngang tai! Còn gì để mà hy vọng nữa!
Gian Tư Hằng một mặt thể hiện an ủi tui nhưng mà một mặt trong lòng hắn lại hận tui không thể ở trong bệnh viện thêm sáu tháng một trăm tám ba ngày, tất cả chỉ để hắn thực hiện được âm mưu của hắn! Tất cả chỉ để hắn có thể cùng nữ chính sánh đôi!
Đồng đội ngu đến thế là cùng! Tui mang theo nỗi bàng hoàng và thống hận vì bị lừa gạt, chỉ hận không thể làm hắn biến mất trên cõi đời này, để hắn không thể kéo tui chết chung với hắn! Hắn có biết là hắn đối đầu nam chính, người đầu tiên chịu khổ là đồng bọn của hắn hay không! Boss phản diện khốn nạn là thế! Tui hận!
Rồi thì chết chung! Họ Gian kia, tui đi trước hắn, biết hắn thiết kế nam chính vào tròng tui biết hắn thế nào cũng bị người ta phản kích hãm hại trở lại cho nên mặc bão táp mưa sa, mặc đêm khuya gió lạnh, tui trốn khỏi bệnh viện lao vào chiến trường thay hắn đỡ lấy một viên đạn! Đàn em số một vĩ đại đến thế là cùng! Tui thực muốn đúc cho mình một bức tượng vàng cao mười hai mét để tỏ lòng tôn kính với cái đức hy sinh này!
Gạt đi nước mắt đàn ông, tổ đạo diễn lại lần nữa bị tui làm cho cảm động trời đất, không đành lòng để tui hết vai, lãnh lương về nhà, đã cho tui thêm một cơ hội diễn vai đàn em số một của một boss phản diện khác. Vẻ mặt tui lúc nhận được kịch bản chính là trợn mắt khóc không ra lệ, tui chỉ muốn nói với mấy ổng rằng em rất muốn về nhà. Tui không muốn làm đàn em boss phản diện nào nữa đâu a! Quá đáng thương! Nhưng một kẻ chuyên diễn vai phụ như tui không dám cất lên tiếng hót nào, tui còn phải kiếm cơm sau đó nữa, không thể làm phật lòng mấy vị đại gia đạo diễn kia được!
Tui, trái tim tan nát, ngậm ngùi cay đắng, nuốt ngược uất hận, cầm lấy kịch bản hiên ngang tới thế giới linh dị đầy ma và máu này. Bỏ mặc sau lưng là gió và lá, tui bước vào bầu ánh sáng trắng vĩ đại…
Tạm biệt cái kiếp sống cần cù hơn kiến! Tạm biệt cái thằng bạn khốn nạn có một không hai! Tạm biệt một ông chủ vạn người căm ghét! Tạm biệt một cái kết thảm khốc không người không thương! Hiện tại, tui đã đến cái nơi tiếp theo tui phải sống một cuộc đời khổ đau của một thằng đàn em boss phản diện.
Và tui… đang đối mặt với một vấn đề sống còn!
…
Đàn em số một đứng dưới tán cây liễu, mặc cho gió đông giá rét thổi vù vù. Tay cầm vali cũ cứng ngắc, mặt hai chữ T, nước mắt chảy ròng ròng.
Tui đã hóa thành đá, đừng ai gọi tên tui! Đừng ai tìm kiếm tui! Cứ xem như tui là cục đá ven đường, làm ơn đừng ngó ngàng gì tới a!
Đường xá con phố theo phong cách thời cổ vắng tanh. Rõ ràng là ban ngày nhưng lại giống như chiều tà tới nơi, bóng tối cắn nuốt. Đàn em số một nhìn đường phía trước mà run như cầy sấy.
Ở chương một tui đã nói rồi đúng không, tui là một thanh niên trong tập đoàn sợ ma. Mà cái thể loại phim linh dị này, thứ không thể thiếu nhất lại chính là cái “đó đó”! Đàn em số một nghĩ mình ảo tưởng nhìn thấy những cái bóng đen xám lượn lờ tới lui trong những góc tối. Bọn “đó đó” trong ảo tưởng của đàn em số một nhìn đàn em số một tui đây bằng đôi mắt đỏ ngầu và đầy thèm thuồng.
Tui thấy chính là như vậy đấy ô…
Cuộc đời là một trò đùa, đau khổ của bạn trong mắt người khác lại chính là một vở hài kịch! Tui, một người sợ ma, lại nhậm chức làm cánh tay trái của một con quỷ vương!
Không cần đợi tới chung sống à không, không cần đợi làm việc với hắn một thời gian đâu, đàn em số một chắc chắn ngày hôm nay là ngày đầu tiên và cũng sẽ là ngày cuối cùng ở đây rồi u!
Tui sẽ có một cái chết nhục nhã nhất trong lịch sử làm đàn em của tui! Đó là chết vì nhìn mặt boss phản diện! Còn gì đáng sợ hơn nữa chứ!
Đàn em số một tay cầm tờ giấy tuyển nhân viên run còn hơn động đất, tự nhủ. Đạo diễn à, em về nhà có được không! Em sẽ bồi thường tiền cúng đầy đủ a!
Cuối con đường u ám của phố cổ, một bóng đen mang giày vải không tiếng động bước đi. Đàn em số một trợn mắt nhìn về bóng đen kia, hai chân như cọng bún không có lực, hồn phách sắp thăng thiên tới nơi. Boss phản diện tới tìm nhân viên lạc đường mới tuyển, đôi mắt màu máu mang theo chút ghét bỏ.
“Cậu tới trễ.” Hắn nói.
Đàn em số một há miệng vuông, thở cũng không có.
Boss phản diện mang theo nghi hoặc, dùng ngón tay đen sì của mình chọc chọc má tên đồ ăn ngu ngốc trước mặt. Ai ngờ, đàn em số một dưới một chạm của hắn ngã “rầm” ra đất bất tỉnh vì thiếu khí. Boss phản diện lần đầu tiên thấy con người sống mà không biết hít thở.
Đàn em số một tuyệt đối không thừa nhận tui ngất là tại vì sợ tới mức quên thở đâu!
Quá mất mặt! Tên boss phản diện này, ông mày ghi thù chú mày! Xấu hổ chết được!
******
[Ngoài lề.]
Boss quỷ vương: Tên yêu đuối.
Đàn em số một: Quỷ! Quỷ! Ban ngày có quỷ thiệt kìa trời!