Nhật kí tiểu đệ boss phản diện

Chương 4: Nói xấu lần 4

Chương 4: Nói xấu lần 4


Đàn em số một sống dậy từ trong quan tài.


Bi thương rơi lệ thành dòng suối.



Ngày 24 tháng 2 năm xxxx.


Xin chào mọi người, tui là đàn em số một của boss phản diện bộ phim “Tung hoành mạt thế: Đệ nhất hệ thống tu chân!” đây.


Ha hả? Tui vẫn tiếp tục cái công việc nguy hiểm mà không có bảo hiểm nhân thọ a, cái số rệp!


Tui lại chết, sau đó không những không kịp gặp cấp trên đòi lương cao a lương cao thì đã bị ném vào một bộ phim mới mặc cho người khác chơi đùa rồi! Tui thống hận vô cùng vô tận cái tên Boss cũ quỷ vương kia! Tui thề là tui sẽ ngày ngày nguyền rủa hắn. Khiến cho hắn chết không bằng sống! Khiến cho hắn bị người đời phỉ báng, không huynh đệ, Không thê thiếp, độc thân cả đời! Chỉ có như vậy mới thỏa cái nỗi hận suốt ngày bị ma trêu, quỷ chọc của tui!


Tui thề rằng, đây là một vết nhơ, một vết nhơ lớn không thể nào xóa bỏ trong lịch sử làm đàn em của tui!


Lần đầu tiên trong đời tui ngất xỉu khi chỉ mới nhìn mặt boss! Lần đầu tiên trong đời tui, tui phải sống chung với ma quỷ, chịu đựng đủ mọi loại u ám, kinh thiên động địa, tè cả ra quần! Mịa nó! Xấu hổ chết được! Mất mặt đàn ông chết được!


Tên boss kia là quỷ vương! Trong suốt thời gian bị dằn vặt dài đằng đẵng kia, tui chỉ muốn lật bàn hét vào mặt tên quỷ kia rằng: “Đậu nó, quỷ Tu, anh đã làm quỷ thì cứ tuyển quỷ làm đàn em đi! Cớ quỷ gì mà lại nhét một con người như ca đây vào đội quân của chú em làm gì! Ca sợ ma quỷ ok!”


Hà ha há! Tui dám mới lị!


Mọi người có biết lí do hắn chọn tui làm cánh tay phải của hắn không?


Nghĩ là vì tài năng của tui ư? Hừm hửm! Tui biết tui tài năng nhưng mà không phải. Cũng không phải vì nhà tui có em gái xinh đẹp cho hắn hay gì! Cũng không phải hắn nhìn tui hợp tính cách! Mà chẳng qua vì thịt tui ngon! Nghe kĩ đây, là vì thịt tui ngon! Cái tên quỷ vương kia luôn lăm le, chực chờ chén sạch tui! Tui là thức ăn dự trữ của hắn, mỗi ngày đều phải cho hắn liếm một lần xem đã tới lúc chín chưa để mà hái tui!


Kinh hoàng!


Tui đã sống một đời bất an của loài ăn cỏ trước động vật ăn thịt. Ngày ngày sợ hãi cân đong đo đếm xem bản thân có tăng kí nào không để mà nhịn ăn giảm cân. Tui không dám ăn ngon, mặc đẹp, sợ hắn chú ý tới thì tèo. Tui không dám ngủ, ở một nơi đầy ma quỷ chết oan như vậy mà ngủ được mới lị!


Tệ nhất là mỗi lần đối đầu nam chính thiên sư, là tui bị người ta hiểu lầm là tà thuật bất chính, ngự quỷ hại người. Tui rất muốn vả sưng mặt cái đám mù màu kia! Và nói: “Nhìn cho kĩ đi! Ca đây là bị quỷ ngự ok! Không phải ngự quỷ! Con mắt nào của mấy cưng nhìn thấy ca đây lên được mặt bàn mà vu hại ca hả!” Nhưng mà người ta là phe chính nghĩa a, tui đây thuộc phe ác bá làm sao thực hiện được. Cứ thế, tui mang theo ác danh không thuộc về mình sống một đời!


Q and Q.


Không những mỗi lần đối đầu bị cái đám thiên sư kia đánh chạy, về tới ổ Boss quỷ vương còn bị hắn tra hỏi, nghi ngờ tới lui xem tui có cấu kết với bọn thiên sư kia lừa hắn không. Tui, mang theo trái tim run rẩy vì sợ hãi tan nát thành muôn nghìn mảnh dưới cái nhìn sắc lẹm của hắn. Tui oan ức quá trời mà không nói nên lời. Boss à, nếu chú em không tin ca thì đuổi việc ca đi a! Cứ lấy danh ca là con người duy nhất trong quân đội của chú mà dán mác ca phản bội thì thôi trả tự do cho ca luôn đê!


Nhưng mà cha nội đó tham luyến miếng thịt béo bỡ là tui đây thà chết cắn chặt chứ không buông! Chẳng sợ tui thực sự có thay lòng đổi dạ thì hắn cũng sẽ vì miếng ăn mà hành động! Tui vừa cảm động vừa thống hận. Mặc dù chắc chắn tui sẽ không phản bội hắn, làm ra cái hành động thiên địa phẫn nộ, người người căm ghét kia thì tui vẫn muốn từ chức a!


Nguyên cái cuộc đời trước đây của tui, tui chỉ thấy vui mừng duy nhất là tui chết không phải vì bị tên quỷ vương kia ăn thịt! Ha ha! Tên nhãi kia cứ canh thịt cho đã rồi có hưởng thụ được đâu! Tui hoàn thành xuất sắc vai trò của một đàn em, vì hắn mà chết! Nghĩa tình hy sinh! Vả mặt hắn ba ba ba! Coi như cũng có chút mĩ mãn.


Giờ thì tui nhảy từ hố lửa này sang hố lửa khác. Nhắc lại một lần nữa là tui, một thanh niên đẹp trai lai láng, hào hoa phong nhã nhưng là một thành viên trong tập đoàn sợ ma! Mà cái thế giới lần này là ở đâu chứ? Tận thế a! Tang thi a! So với cái chỗ Boss quỷ Tu kia hơn ở chổ nào chứ!


Tui muốn kháng nghị! Tui muốn bãi công! Tui không muốn làm việc nữa!


Mọi người có biết tên Boss lần này là ai không?


Ực… con của tui đấy! Hà ha há!


Mịa nó! Tang thi vương!


Ngày 24 tháng 2 năm xxxx.


Tui đã trở thành một nhà khoa học…


Bi ai thay, tui bật dậy từ quan tài… rồi sau đó, tui bị thằng con tang thi vương bắt làm con tin! Ép trở thành đàn em số một của hắn!



Xoàn xoạt!


Dưới lòng đất, trong một căn phòng thí nghiệm không đủ ánh sáng, một người mặc áo blouse trắng bẩn thỉu viết điên cuồng! Đây chính là hình hài lần này của đàn em số một. Tui nhất định phải ghi chép lại cái khó khăn của công việc của tui cho đời con, đời cháu, đời chắt, đời “ba chấm” của tui để tụi nó rút kinh nghiệm, không bao giờ đi làm cái nghề quỷ này nữa ô! Đàn em số một cái gì! Cánh tay phải cái gì! Đều cho chó ăn hết!


Đàn em số một đang rất chăm chỉ ghi lại oán hận cùng tóm tắt cuộc đời bi đát của bản thân. Lần này cái tên Boss nguy hiểm vãi đạn kia ra ngoài vài ngày cho nên tui mới có thể thả lỏng mà phóng uất khí của bản thân ra ngoài thông qua nhật kí a. Đàn em số một rất khổ sở, vì đâu mà ăn không đủ no, vì đâu mà phải làm việc điên cuồng, vì đâu là lúc nào cũng phải chịu đựng tính khí tàn bạo của con “ruột”! Vì đâu chứ!


Xoàn xoạt!


Đàn em số một cái đầu đen lắc lắc, viết như điên như dại. Tui viết như vậy một phần là vì thói quen, một phần là vì… tui muốn quên cái đói a.


‘Ọt ọt ọt!’


Đàn em số một đỏ mặt đấm bụng mình. Tui đói chết được. Trong cái thế giới thiếu ăn này, tui sống chung với một kẻ không bao giờ thấy đói thì chỉ có thể nín chịu một mình!


Xoạch!


Cửa phòng thí nghiệm mở ra, khói bay tản mạn. Đàn em số một đói sắp xỉu ngã trên bàn, gian nan ngẩng đầu nhìn người tới. Một người đàn ông gương mặt anh tuấn lạnh tanh, làn da tái nhợt, đôi mắt khát máu bước vào trong. Nếu không phải móng tay hắn vừa đen vừa dài, da hắn cũng giống tử thi thì hẳn không có ai nghĩ hắn là tang thi cả.


Đàn em số một rụt người lại. Tang thi vương hai tay xách hai cái túi siêu thị lớn đi tới bên bàn làm việc của đàn em số một, thả đồ lên trên. Đàn em số một âm thầm nhích người cách xa hắn từng chút, từng chút, tui còn cho là hắn không nhìn thấy nữa chứ.


Tui rất sợ đứa con ngoài ý muốn lại cũng là ông chủ lần này của mình. Đậu nó! Mỗi ngày đều nhìn chằm chằm tui cứ như hận không thể ăn tui vào bụng ấy chứ! Hiện tại hắn còn khắc chế được bản năng tang thi chứ ai biết được lúc nào đói bụng ăn quàng tui đâu chứ ô!


Tang thi vương có vẻ bất mãn với hành động với đàn em số một, vươn cánh tay lạnh lẽo bắt lấy đàn em số một đang muốn trốn. Trời đất đảo lộn. Trái tim tui nhảy đập bang bang như sắp rớt ra ngoài. Có ai không biết tang thi ăn thịt người chứ! Tuy tui không biết tại sao cái bộ phim này lại cho tui làm đàn em của boss phản diện nhưng mà tui tin tưởng, sớm muộn gì tui cũng bị ăn thôi.


Hắn chỉ hơi dùng sức đã có thể dễ dàng kéo tui lại gần hắn rồi. Tui nhắm tịt mắt chờ đợi đau đớn tới gần, ai ngờ đâu…


“Ăn đi.”


Hắn khẽ phun ra hai chữ. Tui mở mắt ra, chớp chớp mắt nhìn ông chủ không phải nhân loại của mình.


Đột nhiên lại có một loại xúc động muốn khóc.


Thì ra hắn ra ngoài vì sợ tui đói ư? Hắn đi kiếm đồ ăn cho đàn em của hắn ư?


Từ khi bắt đầu làm đàn em tới nay thì đây là lần đầu tiên tui nhìn một Boss phản diện đầy khả ái và ngây ngất lòng người như vậy.


“Đại ca a!”


Đàn em số một nhảy bổ vào ôm đại Boss.


“Là tôi đã hiểu lầm anh! Sau này tôi tuyệt đối sẽ không nói xấu anh sau lưng! Tuyệt đối không âm thầm phỉ báng anh! Anh là đại ca của tôi! Thề trung thành tuyệt đối ô ô!”


Tang thi vương: “…” Thức ăn đột nhiên bị ngu rồi? Không lẽ bị hư? Có còn ăn được không? Hắn không thể nào biết được.


Tấn công con người là bản năng của tang thi, hắn có thể đè nén bản năng này nhưng vẫn rất khó chịu. Nhưng mà hôm nay, đột nhiên hắn lại không thấy khó chịu nữa. Có lẽ còn chưa đến lúc xử lương thực dự trữ này.


Gắng sức lôi keo dán chuột hình người xuống. Không hiểu sao nhìn gương mặt hồng hồng đầy nước mắt, nước mũi khó coi kia hắn lại không thấy ghét, vô thức vòng tay ôm lại người cha trên danh nghĩa của bản thân này. Hắn đột nhiên lại nghĩ.


Ta có thể không ăn y không?


Người tạo ra… ta.


Đàn em số một dùng đôi mắt long la long lanh, tràn đầy ngưỡng mộ đối với ông chủ lần này của mình. Có một đại Boss quan tâm đàn em như vậy thì tui không tiếc nuối nữa rồi ô ô.


Tang thi vương nhẹ vỗ đầu đàn em số một. Tui càng sùng bái hắn! Đây là cổ vũ ư? Thánh thần ơi! Con không sợ thế giới này không đủ ăn, không đủ mặc nữa! Không sợ tang thi giống quỷ nữa! Có đại Boss thương yêu đàn em như vậy thì tui nhất định phải cố gắng bảo vệ hắn mới được! Ít nhất phải để hắn sống vui vẻ, sống lâu một chút. Thậm chí cho dù có chết cũng phải là một cái chết vinh quang, người người cảm động, đời đời nhớ thương a!


*******


[Ngoài lề.]


Boss: … Muốn ăn.

back top