Nhật kí tiểu đệ boss phản diện

Chương 5: Boss 5

Chương 5: Boss 5


Ngày 1 tháng 3 năm xxxx.


Loài người tiến hành cuộc càn quét định mệnh, tấn công sào huyệt của tang thi vương.


Tang thi vương, tiền thân là tiến sĩ An Vương Gia, được cho là ngọn nguồn phát tát virus biến đổi loài người. Hắn hiện đang ở trong căn phòng thí nghiệm tuyệt mật cách ngoại ô căn cứ S một ngàn km. Đoàn người mang theo khí thế quyết tử cho thế giới tân sinh, ai nấy đều lạnh lùng, ra tay nhanh gọn xử lí tang thi du đãng.


“Két!”


Cửa hầm bị một dị năng giả lực lượng đầu trọc kéo lên. Tấm sắt nặng vài tấn khiến hắn vận dụng hết tất cả sức mạnh. Đoàn người theo hiệu lệnh của chỉ huy đoàn cẩn trọng tiến vào cái hành lang u tối. Ở đây tập hợp tất cả dị năng giả mạnh mẽ nhất của các căn cứ nhân loại. Nếu lần đột kích này thất bại, vậy thì hy vọng nhân loại có thể xem là vụt tắt.


Tận sâu trong phòng nghiên cứu dưới lòng đất, đàn em số một còn đang híp mắt tận hưởng bữa ăn ngày hôm nay con mình đem tới, hoàn toàn không biết cái kết cục của cả hai đang tới gần. Đàn em số một vẫn mặt áo blouse bẩn như trước nhưng da dẻ hồng hào, tốt hơn thân thể gầy gò trước đây nhiều.


Tui ngồi trên ghế vừa gặm bánh mì vừa đung đưa chân. Mĩ thực là tuyệt nhất! Tận thế có ăn chính là tuyệt nhất! Boss lần này là tuyệt nhất a a ! Tui càng nghĩ càng cảm thấy yêu đời quá trời!


Tang thi vương đang ngồi đọc sách không xa tui, nhìn cái bản mặt đẹp trai đeo kính kia đi, cái vẻ nghiêm túc thần thánh kia đi, đúng là quá hoàn hảo. Đàn em số một vô cùng tự hào với ông chủ của mình.


Boss phản diện lần này không có kích động hay ham thích thái quá giống như mấy ông chủ khác của tui, hắn giỏi kiềm chế, cũng không khát máu giống trong nội dung kịch bản. Hắn còn là thiên tài, chỉ cần nhìn một lần là biết. Mỗi lần tui thấy hắn xem tài liệu một lần rồi cho ra sản phẩm thành công thì chỉ muốn quỳ hắn bái lại mà thôi! Luận theo lí luận của đàn em số một thì boss phản diện này chính là thiên sứ giáng trần, quầng sáng bao quanh, chói mắt vô hạn a!


A! Chói mắt quá! Chói mắt quá rồi!


Đàn em số một cảm thán, nếu bây giờ mà có mạng thì tui tuyệt đối cấp tốc online, post bài cho các bằng hữu của tui thấy được mị lực khuynh quốc khuynh thành này của đại boss nhà tui, cho tất cả bọn họ sáng mắt trước tài năng phi thường của đại boss nhà tui a! Rồi sau đó tui sẽ comment rằng: “Ba ba đại thần! Con muốn có một nửa gen của ba ba trong người a a!”


Đàn em số một càng nghĩ càng thích, dù sao thì giá trị vũ lực tui thấp, trí tưởng tượng là thứ duy nhất mà tui có để giải trí mà. Nhưng những gì tui nghĩ cũng là suy nghĩ thật lòng của tui đấy! Ha ha!


Tang thi vương liếc mắt nhìn cha trên danh nghĩa ngu đần, hắn lựa chọn làm ngơ, dù sao thì hắn nuôi cậu là được.


Tiếng lật sách ngắt quãng trong không gian yên tĩnh. Hình ảnh trước mắt thật yên bình.


Nhưng mà…


Đàn em số một trợn tròn mắt nhìn, đây là lần đầu tiên… lần đầu tiên tui thấy không cam tâm như vậy!


Giữa lòng ngực bị thủng một lỗ lớn, máu ồ ạt chảy ra ngoài. Đàn em số một sắc mặt trắng bệch nhưng không hiểu sao lại cảm thấy cái vết thương khủng bố này lại không bằng cái gương mặt đau khổ của boss tang thi vương vạn năm không đổi sắc.


Hắn đang nói cái gì?


Tui không nghe rõ…


Bịch! Bang!


Thân thể mặc blouse trắng bẩn thỉu khuỵ gối xuống, đổ rầm trên đất. Máu tươi tràn lan, nhất thời mùi máu tanh xộc vào mũi tất cả những người ở đây.


Trang nhật kí viết dở, dừng lại ở dòng “Ngày 3 tháng 1 năm xxxx, đại thần lại không bắt nạt tui, thật tốt…”


Nam chính dẫn theo đoàn đội bao vây tang thi vương cùng cái xác tiến sĩ bên trong. Hắn há miệng gọi đàn em số một.


Dường như không nhìn thấy người xung quanh, hắn gọi một tiếng lại một tiếng. Hắn nghiêng đầu nghi hoặc, rõ ràng trong lòng đã xác định, không hiểu sao hắn lại ngu ngốc cố gắng gọi người đang nằm giữa biển máu kia rõ từng tiếng một.


“Ba ba? Ba ba…”


Tiến sĩ đi theo An Vương Gia chết không nhắm mắt. Không phải trợn to uất hận, mà là nửa khép nửa mở, giống như tiếc nuối, ưu buồn, hướng nhìn về phía hắn. Cẩn thận nâng người dậy, lắc mình tránh né đòn tất công đầy màu sắc của đám nhân loại đáng hận xung quanh, hắn há miệng liếm chút máu trên mặt cậu. Vị ghỉ sắt khó chịu, không hề ngon lành giống như hắn đã tưởng tượng.


Đau đớn bật thốt lên tiếng rên rỉ vô nghĩa.


“A… a…”


Trái tim không nhịp đập nhói lên, đau đến mức hận không thể cào nát trái tim trong lòng ngực nhưng lại không thể gào thét tê tâm liệt phế cho vơi bớt.


Không được! Không được! Không được! Không được! Không được! Không được! Không được! Không được! Không được!


“Làm ơn… đừng bỏ rơi ta…”


Tiếng hắn khàn khàn, nhỏ giọng cầu xin. Nhưng người hắn cầu đã không còn khả năng đáp lại hắn rồi.


Những người tham gia cuộc vây công trên người không chổ nào toàn vẹn thấy thế giật mình nhưng rất nhanh liền quyết tâm xông lên tấn công tang thi hình người kia. Hắn chôn đầu vào người tiến sĩ, không để người khác thấy dáng vẻ chật vật của hắn. Nhắm lại, rồi lại lần nữa mở ra, bên trong nào còn đau thương mất mát.


Hắn quay đầu nhìn đám người kia, trong đôi mắt màu máu là một mảng lạnh nhạt như nhìn đang vật chết. Những kẻ cản trở này thật đáng chết, hắn nghĩ. Tay hơi nhấc lên, bốn bề cửa sắt đột ngột phát nổ. Đội ngũ phe chính nghĩ hoảng hốt, vô số tang thi tràn ra từ lỗ thủng trên tường bao lấy hay thân hình vào bên trong. Nam chính nhìn về phía hắn không cam tâm, dưới làn sóng tang thi, hai người biến mất không dấu vết.


Hắn phải khiến bọn chúng sống không bằng chết!



Xin chào mọi người, tui là đàn em số một của boss phản diện “Không có em không có thiên đường” đây. Tui lại đổi chủ tử nữa a! Tên boss cũ thật là mịa nó đáng hận! *Mặt phẫn nộ*.



Tí tách! Tí tách!


Giọt nước mắt to lớn rơi xuống trang giấy trắng làm nhòe đi màu mực. Bàn tay cầm viết gồng lên kiềm nén. Thiếu niên cắn răng không cho bản thân khóc lên thành tiếng.


Chữ viết trở nên nguệch ngoạc, nước mắt cứ rơi làm nhòe đi, không thể đọc rõ. Đàn em số một hoảng hốt, lau nước mắt đi, cẩn thận cẩn thận không làm mất chữ. Nước ngập đôi mắt màu nhạt làm tui không thể nhìn thấy rõ. Thật đáng hận!


...


Tui lại chết rồi. Chết dưới tay nam chính theo đúng kịch bản! Lần này boss yên tĩnh không tìm chết a nhưng tui vẫn chết không kịp ngáp! Đậu nó! Nam chính!


Ca đây không ra ngoài gây sự cũng bị người hận a! Ca không đóng cửa thả boss hãm hại cũng bị người truy sát a! Cái kết cục đồng nát!


Tui, thân là đàn em số một có tư lịch dày cộp, người sau kính ngưỡng, chói mắt hơn cả mặt trời, lại phải chết ở nơi khỉ ho cò gáy, còn không lên sàn được lấy một lần, toàn do boss đóng chuồng nuôi kín! Bậy! Bậy! Là cung phụng nuôi nấng!


Rút lại câu nói trước đây, đây mới chính là vết nhơ lớn nhất trong cuộc đời đại gia tui! Đại dơ!


Mịa! Uất ức chết được!


‘Lược bớt một vạn chữ nguyền rủa nam chính!’


Hiện tại tui lại bắt đầu một cuộc sống bi kịch mới. Mọi người đều biết phim “Không có em không có thiên đường” này vừa nghe đã thấy mùi ngược người, hành nam nữ chính lên bờ xuống ruộng. Nam chính ấy mà, tra nam, chia tay nữ chính song lại khát khao người ta quay lại. Nữ chính ấy mà, bánh bèo nước mắt! Trong lòng muốn muốn chết, sĩ diện bày vẻ không cần!


Ok! Cưng không cần vậy thì không cần hết nốt phim luôn đi! Vậy mà dây dưa không rõ ràng! Trêu chọc đại boss của ca xong còn lên giường với nam chính kẻ thù tập đoàn chúng ta! Ca xxx!


Dám đội nón xanh cho boss nhà ca thì cưng chịu chết đê!



Đàn em số một phẫn nộ cực điểm. Cho dù chưa bắt đầu công việc của một đàn em đầy đủ phẩm chất thì tui cũng phẫn nộ thay cho đại boss ngu đần của tui. Có lẽ do phim trước tui có ác ý nặng nề với nhân vật chính cho nên mới căm thù như vậy.


Đàn em số một nguyền rủa mười trang xong mới thấy thoải mái một chút, ngả người nằm dài trên giường.


“Cạch” một tiếng, cửa mở ra. Một người đàn ông điển trai, dáng người tuyệt đối mười phần bước vào. Hắn nhìn đàn em số một không nghiêm chỉnh như cục bột lăn lộn trên giường bất đắc dĩ.


“Em còn chưa chịu dậy nữa sao?”


Hắn nói nhưng khẳng định mười phần. Đàn em số một bểu môi, trùm chăn che đi đôi mắt hồng hồng vì khóc cũng vì phẫn nộ nãy giờ, nói lớn truyền ra ngoài.


“Em dậy lâu rồi! Mới ngả lưng xuống nữa thôi đại ca à!”


Quý Quốc không tin, sải bước chân dài thẳng tắp tới bên giường em trai thích trạch bóc mền. Đàn em số một phòng thủ không thành, bực bội trừng mắt với hắn.


Lúc này tui còn chưa bị anh thu phục làm đàn em đâu nha! Ai cho anh hành hạ tui! Đàn em số một bi phẫn.


Nếu mà Quý Quốc nghe được tiếng lòng của đàn em số một không xách đàn em số một ra tét mông thì hắn tuyệt đối không phải boss phản diện.


“Mau dậy đi. Anh mới mua bánh ngọt em thích cho em đó, còn không muốn dậy sao?”


Đàn em số một trong lòng rục rịch. Đàn em số một bày vẻ: “Đây là ca vì bánh ngọt chứ không phải vì cưng đâu! Tuyệt đối đừng có đa tình” mà rời giường.


Quý Quốc bật cười, cảm thấy em trai đáng yêu vô cùng. Trêu chọc rất tốt!


********


[Ngoài lề.]


Đàn em số một: Chết rồi! Tui thủng một lỗ rồi!


Boss tang thi vương: Vị không ngon…



Đàn em số một: Hừ! Ca mới không phải nhường nhịn cưng đâu!


Boss tổng tài số hai: Em trai đáng yêu quá!

back top