Nhật kí tiểu đệ boss phản diện

Chương 8: Đừng doạ em ấy. Đừng doạ anh

Chương 8: Đừng doạ em ấy. Đừng doạ anh


Người Quý gia ai cũng phải sợ hãi trước một người, cho dù có là chính trị gia, doanh nhân thành đạt, nghệ thuật gia,… đi chăng nữa thì đứng trước ông ta đều phải thành thật. Người đó chính là Quý lão gia, Quý Trường Phong, đời đầu quật khởi làm nên truyền kì của Quý gia. Tui, tuy không phải người Quý gia nhưng tui cũng sợ ổng muốn chết.


Quý lão cùng ông của tui là bạn bè thân thiết cho nên hai nhà qua lại cũng nhiều. Cha mẹ tui được Quý lão quan tâm, răn dạy như con cho nên tui cũng tính là một nửa cháu trai. Tui sợ ổng đã thành bản năng rồi.


Đàn em số một ngồi trong phòng khách Quý gia, hai chân khép chặt, muốn có bao nhiêu quy củ liền có bao nhiêu quy củ.


Boss phản diện ngồi ăn bánh uống trà bên cạnh tui thì thoải mái hơn nhiều, tui ghen tị a ghen tị! Ai bảo tên này là người cháu nội mà Quý lão đầu thích nhất chứ! Phân biệt đối xử a a! Nhớ lại tuổi thơ tui ở đây có khi nào được khen ngợi đâu, không bị người nhắc đến đã là tốt lắm rồi. Nhìn lại thì cũng là do mình không bằng người, nếu tui có một phần năng lực của boss thì có khi cũng sẽ được ưu ái như vậy.


Nhưng mà… tui đóng vai tên ngốc gây chuyện này ài…


Đàn em số một chợt cảm nhận được tầm mắt dã thú đặt trên người mình, lúng túng thu hồi ngay lập tức cái liếc mắt âm thầm trên người boss, đối diện với vẻ mặt hầm hầm tràn sát khí của Quý lão. Tui trong lòng rơi lệ thành suối: Cháu xin lỗi ông ạ, ông làm ơn đừng giống như muốn ăn tươi nuốt sống cháu như thế ô!


Quý lão lúc này đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt nhưng một chút cũng không để lộ ra ngoài.


Quý Quốc thấy tình hình này thì hơi nhíu mày, hạ tách trà trong tay xuống, nói với ông nội mình.


“Ông đừng doạ em ấy.”


Quý lão lườm đàn em số một thêm một phút mới không cam lòng buông tha. Ông như vầy là vì ai hả? Là vì ai? Còn không phải vì tên tiểu tử thối tự dựng thông báo khụ khụ với người trong nhà sao! Thu hồi tầm nhìn, Quý lão ngả lưng ra sau, tiêu sái bảo.


“Thằng nhỏ nhà họ Phương này càng lớn càng yếu đuối, càng không ra gì! Hừ! Vợ chồng thằng Hùng nuôi con kiểu gì vậy, còn không bằng cháu để nó ở chổ ông để ông thay nhà họ dạy dỗ. Cháu còn bận việc ở công ty mà không phải sao?”


“Việc này để ông lo cho là được rồi.”


Quý lão năm nay đã hơn bảy mươi nhưng dáng người cường tráng hơn hẳn thanh niên đàn em số một. Lời này của ông, phía sau thâm ý mười phần. Ông ta khoanh tay, âm thầm quan sát biểu hiện của cháu trai mình. Ông muốn xem thử xem cháu trai thân yêu này của mình vì tên tiểu tử ẻo la kia đã sa đoạ tới mức nào rồi.


Quý Quốc nghe xong, không bằng lòng lắm. Không kể tới việc em trai hắn sợ ông nội hắn như sợ cọp, hắn cũng không thích sống không có cậu. Từ khi cậu đến nhà hắn, hắn đã nhận định rồi. Nếu để người cho ông quản lí, người chịu thiệt cuối cùng chính là hắn.


Quý lão hồi lâu không thấy cháu trai thân yêu của mình trả lời, chậm rãi bồi thêm một câu.


“Cháu có gì không hài lòng với quyết định của ông hử?”


Quý Quốc âm thầm đoán, ông hắn đây là cố ý muốn tách hắn và cậu. Nếu ông cắn chặt muốn giữ cậu ở lại thì hắn dù trả lời “không được” cũng vô dụng. Đàn em số một ngồi một bên làm một búp bê xinh đẹp, hai người này nói cái gì cũng nghe không vô, tui chỉ muốn giảm sự tồn tại khi ở đây thôi ô!


Đại boss phản diện thở dài, viện cớ.


“Ông không cần bận tâm đâu. Cậu ta ngốc lắm, sẽ chọc ông tức giận đấy. Cứ để con quản là được rồi, dù sao nhà họ nhờ cũng là con.”


Đàn em số một lặng lẽ vểnh tai lên nghe. Hình như tui nghe thấy ai đó vừa nói xấu mình thì phải!


Quý lão trong lòng thầm xác định, ông buồn bực nhưng không có cách nào với thằng cháu cứng đầu. Nghĩ tới viễn cảnh tương lai cháu trai lấy đàn ông, không có con nối dỗi, ông lại phiền lòng. Nhưng cuộc sống này là của hắn, hắn muốn gì ông không thể cản được, nếu hắn đã quyết tâm, ông đành mặc kệ vậy. Nghĩ rõ ràng như thế ông đành bật cười một tiếng, xua đi không khí căng thẳng trong phòng.


“Ha ha, ông cũng chỉ nói giỡn thôi, đừng nghiêm túc thế! Ông già rồi, cũng không muốn gánh cái của nợ vào thân. Nếu dạy thằng ngốc này mà không thông minh lên thì tổn hại danh tiếng lắm!”


Đàn em số một mặt ngơ như nai tơ. Hình như tui nghe rõ ràng có người chê bai mình!


Đại boss phản diện trong lòng nhẹ thả lỏng xuống. Đàn em số một hoàn toàn không biết bản thân đã có thể bị bán vào địa ngục, lúc này cậu cảm thấy căn phòng bình thường rồi, tui rốt cuộc cũng có thể ngang nhiên hít thở không khí a.


Quý lão: “Hai đứa đi đường chắc cũng mệt rồi, lên chọn phòng cho mình rồi nghỉ ngơi đi. Khi nào ăn trưa thì ông sẽ cho người đi gọi.”


Đàn em số một vừa nghe trong lòng đã bắn pháo hoa bùm bùm. Tui đã phải kìm nén dữ lắm mới bước đi bình thường, mà không phải nhảy chân sáo chạy đi a!


Quý Quốc đi theo sau đàn em số một nhìn cậu, trong mắt tràn đầy ý cười. Quý lão chướng mắt bộ dạng này của hắn, giả bộ đãng trí lúc này mới nhớ ra chuyện, hướng hai kẻ đang trên cầu thang nhả ra một đoạn.


“Đúng rồi, ông quên mất một chuyện. Quốc a, dạo gần đây có nhiều tin đồn con sắp lấy vợ lắm đó! Một lát ăn cơm xong thì ông cháu ta thảo luận chi tiết hơn về vấn đề này nào. Ông là ông của con, con muốn lấy vợ tại sao lại dấu diếm chứ, nhà gái không thích đâu. Ăn cơm xong nhất định phải nói rõ ràng!”


Nhãi ranh đơn phương tương tư người ta, người còn chưa bắt được đã khiến người trong nhà phiền não, đúng là bất hiếu mà!


Hừ! Những tưởng ông cho tụi bây tự do rồi sao? Đâu có dễ dàng thế!


Quý Quốc nháy mắt đen mặt. Ông hắn tại sao có thể bóp méo sự thật như vậy!


Đàn em số một “ồ” một tiếng, dời ánh mắt trên người Quý lão lên bản mặt đen thui của boss, tui cong môi cười, a ha, rất có mùi vị vui vẻ khi thấy người gặp hoạ. Đại boss phản diện khoé miệng tươi cười co rút. Hắn gặp rắc rối vì người này vậy mà cậu dám…


Quý lão thu cái khung cảnh thú vị này vào trong mắt, ai, ông già rồi, bọn trẻ muốn làm gì cũng không nên can thiệp quá sâu.


Can thiệp nông nông là được rồi.



Quý Quốc mặt không cảm xúc mở cửa, bước vào trong thư phòng của Quý lão. Quý lão đã pha sẵn một bình trà ngon để ông cháu họ có thể trò chuyện trong bình tĩnh rồi. Khói trà nóng nghi ngút bốc lên.


Hắn không nhanh không chậm đi tới, ngồi xuống ghế rồi lãnh tĩnh nói.


“Nếu ông nghĩ tới việc ngăn cản con vậy thì nó kết thúc rồi. Con sẽ không bao giờ buông tay đâu.”


Dưới ánh sáng xuyên qua cửa sổ, người đàn ông trầm tĩnh như một bức tượng hoàn hảo của các vị thần. Hắn ngồi trên ghế, tư thế thoải mái không kém phần áp bách người khác, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào người đối diện.


Quý lão chướng mắt cái bộ dạng của thằng nhãi trước mặt vô cùng!


Hắn là đứa cháu ông kiêu ngạo nhất, hiện tại lại là đứa không làm ông bớt lo nhất.


“Con thật sự đã nghĩ kĩ rồi?”


Ông bình thản hỏi lại hắn một lần nữa. Người Quý gia không có kẻ không có trách nhiệm. Đứa cháu này của ông một khi đã đáp ứng thì nhất định phải đi tới cùng. Nếu hắn bỏ cuộc giữa chừng vậy thì hắn không phải cháu của ông.


“Con đã nghĩ kĩ rồi.”


Hắn dứt khoát đáp, khẽ rũ mi mắt xuống, cười. Nhất thời trong phòng vì một nụ cười này của hắn mà như có gió xuân ấm áp.


Cậu đối với hắn chính là chấp niệm cả đời.



Đàn em số một đang lướt mạng, đột nhiên một tiêu đề vừa mới xuất hiện nhanh chóng lên top bảng xếp hạng tìm kiếm làm đàn em số một chú ý.


“Đây là…”


Đàn em số một không kìm nén được hưng phấn cùng hiếu kì, bấm vào xem. Xem xong cả người đều thấy thoải mái. Hà ha há!


Thiếu niên bật dậy từ trên giường nhảy nhót.



“Người đi đâu rồi?”


Quý Quốc nhíu mày nhìn khắp phòng. Sau khi nói chuyện rõ ràng với ông nội, hắn liền đi tìm em trai của mình, nhưng cái người đáng lí phải ngoan ngoãn ở trong phòng lúc này lại không có ở đây. Hắn cảm thấy khó chịu.


Boss phản diện ngay lập tức lấy điện thoại, gọi điện cho đàn em số một, bên kia đầu dây vang lên tiếng tút tút rồi có tiếng thông báo không thể liên lạc được, bàn tay hắn nắm lấy điện thoại kia chớp mắt siết chặt. Lại không bắt máy. Quý Quốc nhíu mày, tức giận rồi lại cảm thấy bất an.


Em ấy đi đâu rồi? Tại sao không nói với hắn? Tại sao lại không ở dưới mí mắt hắn?


Ngọn lửa không cam lòng bừng thiêu đốt tâm can hắn. Giống như chuyện này đã từng xảy ra. Cái cảm giác khó chịu kia lại kéo đến khiến hắn khó thở. Hắn đột nhiên tưởng cậu sẽ không quay lại nữa.



Đêm.


Đàn em số một tung ta tung tăng nhảy chân sáo về Quý gia. Vẫn chưa đến giờ giới nghiêm, tui nghĩ chắc không ai chú ý tui chuồn ra ngoài đâu. Đàn em số một chuyên nghiệp đi đường bí mật bản thân phát hiện hồi nhỏ trở về phòng mình. Vừa mở cửa phòng ra, tui đã không kìm được tiếng thét trong miệng.


“A a!!! Anh trai à! Anh làm cái quỷ gì vậy hả!”


Tui hai chân run rẩy ngả ngồi trên đất, tức giận rống to với cái người trên giường. Mẹ kiếp! Đêm hôm, cha nội này không mở đèn mà ngồi trên giường ca làm gì vậy a! Doạ ca vui lắm hả!


Hai mắt tui rưng rưng nước mắt. Túi mật muốn vỡ rồi! Muốn vỡ rồi!


Quý Quý mặt không cảm xúc chậm chạp đứng dậy, bước từng bước tới gần đàn em số một. Sắc mặt của hắn cho tui một điềm báo không hay.


“Em từ đâu về?”


Hắn khàn giọng hỏi. Hắn đang phải kìm nén cơn giận trong lòng, không phát tác. Tâm trạng vô cùng khó chịu. Hắn đã đợi cậu hơn nửa ngày. Cậu đã nói sẽ không bỏ mình hắn. Ánh mắt Quý Quốc ác liệt, hắn nghĩ cái gì không ai biết được.


Đàn em số một mỏi cổ ngưỡng đầu nhìn hắn, sắc mặt tái nhợt, tui lắp bắp.


“A… anh… anh làm em sợ đấy…”


“Anh hỏi em mới đi đâu về. Trả lời anh đi.”


Boss phản diện không có ý muốn thương lượng. Dáng vẻ đáng thương của đàn em số một làm hắn không đành lòng, nhưng nghĩ đến lúc nãy không tìm thấy cậu thì càng khó chịu hơn. Đàn em số một dưới áp lực của boss thành thật khai báo.


“Em… em đi gặp bạn…”


Tui hơi lảng tránh ánh mắt của hắn. Tui không thể nói với hắn tui vừa đi hố nữ chính được, sẽ nguy hiểm a.


“Gặp bạn gì?”


Hắn tiếp tục hỏi. Càng lúc càng cảm thấy không cam lòng. Rốt cuộc là người bạn như thế nào mới có thể khiến em không để ý tới anh như vậy!


Tui thấy bực rồi nha. Làm cái gì như tra khảo vậy a!


“Bạn gái! Vừa lòng anh rồi chứ!”


Nháy mắt kia Quý Quốc thấy thứ hắn luôn thuyết phục bản thân tan vỡ. Cuồng nộ xoáy sâu trong đôi mắt đen. Bạn gái… hai từ này xoáy sâu trong đầu hắn. Trái tim hắn nhói lên từng cơn. Hắn mím môi, hít thở thật sâu, ghìm chặt con dã thú cuồng nộ trong người. Hắn không thể làm tổn thương cậu được.


“Em đi ngủ đi.”


Hắn cúi đầu, lạnh nhạt nói, rồi nhanh chóng len qua khoảng trống giữa đàn em số một và cửa về phòng hắn đối diện, đóng sầm cửa lại. Đàn em số một mở to mắt nhìn.


Giận cái gì chứ a!


Bên trong phòng, Quý Quốc đứng ở đó. Cúi đầu, nhìn không rõ biểu cảm. Hắn lẩm bẩm.


“Thì ra em ấy thích con gái… sao?”


Em ấy vì một người con gái mà không để ý đến hắn.


Quý Quốc ão não ngã ngồi trên sàn.


Tại sao? Tại sao? Tại sao? Tại sao? Đầu óc hắn quay cuồng những câu hỏi.


Quý Quốc cảm thấy bản thân thật buồn cười, cũng bật cười ra tiếng cười khổ. Em ấy tại sao lại không thể thích con gái chứ. Chuyện này là bình thường. Chính hắn mới là kẻ bất thường.



Trong lòng hắn luôn có một nỗi bất an.

back top