Chương 7: Chắc an toàn
Trong thành phố K truyền rằng, Nhan tổng đang điên cuồng sủng ái một người nhưng cô gái này lại không hề để ý gì tới anh ta. Người trong truyền thuyết này chính là vợ cũ của Nhan tổng, Phùng nhị tiểu thư Phùng gia, thay chị gả chồng.
Chuyện giữa hai người này như một quyển bá đạo cuồng sủng yêu tiểu đào thê, khiến người xem hít drama không ngừng. Nhan tổng cũng không ngại người khác biết anh ta sủng ái Phùng Tuyết Như thế nào, có thể nói vị tiểu thư này hiện đang là nhân vật chạm bỏng tay, được vô số thiếu nam thiếu nữ hâm mộ cộng ghen ghét, nhưng càng đặc biệt ở chổ, Phùng tiểu thư lại luôn tỏ lòng cùng Quý tổng đối địch với Nhan bá đao tổng tài. Cuộc chạm trán giữa các nhân vật trong chuyện tình tay ba này luôn là tâm điểm của mọi sự chú ý.
Lễ tân nghĩ tới chuyện sếp của mình lại có tin đồn với vị tiểu thư trước mặt thì dù người đẹp tới đâu cũng không thể đơn thuần thưởng thức nữa rồi. Cô chuyên nghiệp đón tiếp người, tìm không ra chổ nào sai sót, cũng vừa âm thầm tò mò đánh giá cô gái xinh đẹp trước mặt. Phùng Tuyết Như hài lòng chờ đợi.
Trên tầng cao nhất, trong phòng làm việc của Quý tổng, Quý tổng đại nhân đang cùng em trai tính toán thảo luận, hoàn thành dự án game trước khi bị phụ huynh bắt bài. Đàn em số một rất coi trọng chuyện này, dù sao đây cũng là lần đầu lên sàn hoành tráng của tui, tui nhất định phải đầu tư kĩ lưỡng a!
Quý Quốc đang vui vẻ với khoảng thời gian chơi em trai, nên khi bắt điện thoại, giọng cũng dịu hẳn ra khác hẳn ngày thường. Lễ tân nghe thôi mà đã muốn rụng trứng, a a a, có sếp thế này ngày nào cũng truỵ tim a a a!
“Ừm, tôi biết rồi, cô nói với cô ấy đến phòng chờ đi. Tôi sẽ cử người đến xử lí.”
Cô lễ tân nghe sếp không đích thân đi gặp người thì thoáng qua điều suy nghĩ. Cô cũng là một trong những thám tử đang truy lùng tiền cược trong công ty, lúc trước còn nghĩ Phùng tiểu thư này có tin đồn với sếp thế nào cũng là một đối tượng tiềm năng, nhưng xem ra cô gái này trong lòng sếp tổng có lẽ không có vị trí quan trọng như cô đã nghĩ.
Quý Quốc không biết một lời này của mình đã cung cấp manh mối cho tập đoàn thám tử ngầm trong công ty, hắn còn đang muốn vui vẻ với em trai, còn chưa muốn vì chuyện khác mà kết thúc. Phùng Tuyết Như lần này đến đây chắc là vì chuyện bên công ty giải trí Dương Quang, hắn gọi thư kí của mình xử lí là được.
Tập đoàn Tử Đằng có mặt trên nhiều lĩnh vực, giới giải trí cũng nằm trong đó. Mặc dù thu nhập của nó không nhiều bằng các công ty con khác nhưng mà có nó cũng tiện cho Tử Đằng nhiều mặt nên hắn cũng khá quan tâm. Hiện tại, Phùng Tuyết Như là ngôi sao đang được bồi dưỡng hàng đầu của công ty, hắn coi trọng nhưng không có nghĩa là có thể để người lợi dụng hắn.
Hắn đâu phải đồ ngu.
Phùng Tuyết Như kia còn không có nhìn ra lòng của mình muốn cái gì đi. Năm lần bảy lượt dây dưa cùng đối thủ của hắn lại một mặt xem như không có gì quấn lấy hắn. Hạng người như vậy, hắn một chút cũng không muốn nhìn tới, cũng không muốn trọng dụng tới, kẻ có thể tuỳ thời phản bội như vậy hắn không cần. Nếu không phải cô ta còn có giá trị, hắn sao có thể để cô ta nhảy nhót dưới mí mắt mình.
“Anh! Anh lại đây xem thử như thế này được chưa?”
Đàn em số một gấp gáp triệu hồi khiến đại boss phản diện hồi thần từ trong suy nghĩ.
“Ồ, để anh xem.”
Hắn cười, vừa nói vừa bước vòng ra sau ghế của đàn em số một. Đàn em số một nháy mắt liền cảm thấy không ổn.
Hắn quàng hai tay lên vai tui, ngực dán sát lưng tui, tui cảm thấy cái tư thế này dị dị sao ấy. Nhưng mà nếu tui nói ra chắc là sẽ bị hắn làm mất mặt, thôi kệ vậy. Đàn em số một xoắn não phán.
Trong căn phòng nhỏ, thân ảnh hai người dán sát vào nhau, từ góc nghiêng nhìn không ra khẽ hở vậy mà khiến người nhìn cảm thấy bình an, hoà hợp đến kì lạ, tựa như bọn họ vốn dĩ phải thân cận như vậy mới có thể xem là cuộc đời hoàn mĩ.
Quý Quốc xem thử bản thiết kế của đàn em số một, càng xem mắt càng sáng lên.
“Không tồi.”
Đàn em số một nghe đại boss phản diện phán mà nhịn xuống ham muốn hất cằm. Tui đây là ai chứ, đàn em số một lịch sử nghề nghiệp xuất sắc a! Tư liệu cuộc sống của tui vô cùng phong phú, làm cốt truyện game là dư sức hừ hừ.
Quý Quốc không biết em trai hắn lại đang tự kỉ, chỉ chỉ vài điểm không thuyết phục của bản thiết kế, đàn em số một nghiêm túc nghe giảng dạy, mọi vật thông dễ dàng, sau khi hiểu ý boss phản diện thì cùng hắn thảo luận ra phương hướng tốt hơn. Bầu không khí vô cùng hài hoà.
Bên này, Phùng Tuyết Như ngồi trong phòng chờ, hồi hộp. Gương mặt mĩ nữ ửng hồng, tràn đầy ý xuân. Cô ta đang nghĩ tới cảnh gặp mặt người trong lòng mình Quý Quốc, trái tim đập thình thịch thình thịch. Mắt thấy cửa bị người đẩy vào, cô ta trông đợi nhịn không được bật dậy. Không ngờ, sự tình cũng không như cô ta nghĩ. Thấy người bước vào là ai, cô ta liền khó chịu.
“Tại sao lại là anh ta?”
Quý tổng tại sao không tới?
Nam thư kí cùng với bản mặt hồ ly tác phong chuyên nghiệp đẩy cửa kính bước vào. Y thấy người mình phải gặp mang bản mặt khó chịu như thế cũng không tức giận, chỉ làm như không thấy bất mãn của Phùng Tuyết Thư bảo.
“Phùng tiểu thư, tôi được boss phân phó đến đây giải quyết vấn đề của cô, có chuyện gì thì cô cứ nói với tôi là được.”
Nam thư kí đang cố ám chỉ bản thân trong lòng, mới lúc nãy y phát hiện bản thân bị tên họ Kiểm… nói chung là y vừa tức giận vừa xấu hổ muốn độn thổ! May mắn là lúc đó sếp gọi tới, có chỉ thị làm y có cơ hội bỏ trốn, nếu không, y tin tưởng ngày hôm nay là ngày tồi tệ nhất đời y!
Phùng Tuyết Thư cảm thấy mất mác. Cô ta cúi mặt, ngồi trên ghế, hồi lâu mới miễn cưỡng mỉm cười hỏi nam thư kí.
“Ừm, anh Phó, Quý tổng có chuyện bận sao? Em không quấy rầy gì chứ?”
Nam thư kí thân sĩ trả lời thành thật.
“Chuyện này… hôm nay em trai của boss tới nên…”
Phùng Tuyết Thư thoáng thở phào! Quý tổng không bận, hắn không tới gặp cô ta làm cô ta hiểu mình vẫn chưa bước vào được ánh mắt của hắn, nhưng ở chung với em trai là chuyện không tồi, cô ta chỉ sợ hắn lúc này bận với cô gái khác mới là nguy hiểm. Cô ta còn có cơ hội.
Phùng Tuyết Như từ lúc nhỏ đã ngưỡng mộ Quý tổng trẻ tuổi, tài năng vượt trội của Quý gia. Cô ta cũng giống như bao cô gái khác ước mong được gả cho hắn nhưng không ngờ lại bị chị gái gài bẫy, phản bội, đẩy cô cho Nhan tổng hoa tâm kia! Phùng Tuyết Như đã phải tuyệt vọng thu trái tim mình lại. Cô không muốn làm một người vợ ngoại tình. Cô cố gắng chung sống với Nhan Ứng Thiên nhưng không ngờ hắn ta chỉ xem cô là đồ thế thân chị cô, hành hạ cô trả thù. Chút rung động của Phùng Tuyết Như sau nhiều lần bị Nhan Ứng Thiên tổn thương đã bị mài mòn cho không còn.
Cô đã quyết tâm ly hôn cuộc hôn nhân không có tình cảm kia. Sau khi tự do, Phùng Tuyết Như ngay lập tức triển khai theo đuổi người đàn ông hoàn mỹ kia. Cô đã nhìn thấu đời mình, muốn hạnh phúc phải tự mình nắm lấy! Cô thật sự yêu Quý Quốc. Muốn cùng hắn sống hết một đời này!
Thư kí nhìn người rất chuẩn, làm sao không thấu mục đích của Phùng Tuyết Như. Y trong lòng thầm lắc đầu cho tâm tư này của cô ta. Y rình mò hồi lâu, còn đem bản thân ra làm trò hề đánh đổi cơ hội chạm đến sự thật. Y đã có kết luận boss đối với em trai thân thiết bất thường, dù là thân thiết tới mức nào thì chắc chắn vẫn hơn Phùng Tuyết Như. Mà y không chỉ một lần nhìn thấy cậu Phương không thích cô ta, đứng giữa lựa chọn hai người, Quý tổng chọn ai chỉ cần có mắt đều biết!
À mà y nhất định phải nhắc nhở cái đám đồng nghiệp giao ra tiền đặt cược mới được. Còn tiền ở chổ tên họ Kiểm kia thì… chắc y không dám lấy.
Nam thư kí có chút cạn lời nghĩ.
…
Ba ngày sau.
Quý Quốc cùng em trai bước xuống xe, đi vào nhà chính Quý gia trong một ngày đẹp trời.
Đàn em số một “ực” một tiếng nuốt nước miếng, như thỏ nhỏ lấp la lấp ló đi phía sau boss, hoàn toàn xem hắn là cái khiên người hòng muốn dùng vầng hào quang bá đạo của đại boss phản diện che chở. Quý Quốc nhìn bộ dạng này của em trai vừa cảm thấy đáng yêu vừa thấy bất đắc dĩ. Hắn quay đầu ra ám hiệu để cho quản gia nói chuyện với đàn em số một nhằm giảm bớt áp lực của thỏ nhỏ nhưng hiệu quả không tốt, không thành công, đàn em số một vẫn căng thẳng như trước.
Đàn em số một lúc này đang chịu áp lực nghĩ: Để tui nói cho mọi người biết một bí mật.
Đó là đàn em của boss phản diện chưa bao giờ được mấy lão đầu sống lâu cho sắc mặt hoà nhã a. Có lẽ là do các boss phản diện đều có thuộc tính là làm việc quá ngứa mắt bọn họ, hoặc là hắn chỉ bảo đàn em làm việc quá ngứa mắt bọn họ cho nên đàn em của boss lúc nào cũng bị mấy cái lão đầu kia ghét! Sự việc nói ra không logic nhưng thực tế nó rất chi là logic!
Bởi vì mấy người kia không dám động đại boss phản diện a, nhưng chèn ép đàn em tép riêu bị liên luỵ oán khí của hắn thì vẫn là thừa sức cho nên lần này tui chắc chắn phải kinh qua một hồi sóng gió rồi!
Tui, thực sự sợ hãi!
Ông Quý rất là đáng sợ đó ô ô!
Đàn em số một nhăn mặt đau khổ, nhịn không được gảy bàn tính trong lòng, đảo mắt một lúc rồi nhỏ giọng lên tiếng với người đi phía trước.
“Anh à, hay là anh vào trước đi. Em vào sau nhé!”
Quý Quốc dừng chân, quay đầu lại nhìn đàn em số một đang chột dạ không dám nhìn thẳng hắn.
“…”
“Em đang muốn chuồn một mình, hửm.” Hắn mặt nghiêm bảo.
Tui chỉ thấy lưng đổ mồ hôi rần rần. Đại ca à, sao mấy lúc này anh nhìn chuẩn dữ vậy!
Boss said: Anh em có vui cùng vui, có khổ cùng khổ, nào có chuyện bỏ rơi người kia. Cho nên tui đã được định sẵn một kết cục là không trốn được, bị người xách như xách túi, lôi kéo về nhà chính Quý gia, tui, nước mắt đầm đìa!
Quý Quốc vừa lôi kéo người này trong tay vừa thầm nghĩ, hẳn là hắn nên cho cậu biết cậu không được rời khỏi hắn. Không hiểu sao, cứ nghĩ tới việc phải nhìn cậu quay lưng bỏ đi là trái tim hắn lại nhói lên, đau đớn. So với bất cứ điều gì hắn đã trải qua đều khó tiếp nhận hơn.
Hắn không thể chịu đựng cảm giác đó được. Hắn cũng không muốn chịu đựng cảm giác đó.