Doãn Tu Trúc mất hồn mất vía, mở máy rửa bát ra mới phát hiện quên bỏ bát vào . . . . . .
Tề Mộ xối qua liền đi ra, cậu thấy đèn phòng bếp vẫn sáng, lại đá dép đến đây: “Vẫn chưa xong sao?”
Doãn Tu Trúc nói: “Xong rồi.” Quay đầu lại liền nhìn thấy Tề Mộ mặc áo tắm, trên cổ còn có vệt nước.
Tề Mộ ngáp một cái nói: “Cậu đi tắm đi.”
Hầu kết Doãn Tu Trúc bắt đầu chuyển động: “Tớ, trước đi thu dọn nhà dưới.”
“Hao tổn chuyện đó làm gì?” Tề Mộ nói, “Tớ ngủ phòng cậu.”
Doãn Tu Trúc: “. . . . . .”
Nói xong Tề Mộ mới hậu tri hậu giác ý thức được cái gì, cậu rốt cục có chút căng thẳng: “. . . . . . Bọn mình trước đây không phải cũng thường xuyên ngủ cùng nhau sao.”
Trước đây là trước đây, bây giờ là bây giờ, hoàn toàn không giống.
Doãn Tu Trúc nói: “Vậy được, tớ đi tắm.”
Tề Mộ thật sự không muốn ngủ phòng khách, hai người tách ra lâu như vậy, không dễ gì ở cùng nhau, cậu ngay cả một phút một giây cũng không nỡ lãng phí, chỉ là . . . . . .
Doãn Tu Trúc đến phòng tắm, Tề Mộ tự bò lên giường, trong lòng cậu có chuyện, rõ khẩn trương, mắt mở cực lớn.
Hỏi: Cô nam quả nam tương thông tâm ý ngủ chung thì thế nào?
Đáp: Vấn đề rác rưởi, cự tuyệt trả lời!
Tề Mộ khẩn trương hồi lâu, sững sờ làm cho mình khẩn trương ngủ mất.
Cái này thật sự không trách cậu, từ lúc về nước chưa ngủ giấc nghiêm chỉnh nào, tối qua lại còn thông đêm, hôm nay hành hạ cả ngày, tâm tình đại khởi đại phục, thân thể cũng chạy ngược chạy xuôi, may mà thể trạng cậu tốt, đổi thành người gầy gò chút đã sớm choáng đầu hoa mắt ngã xuống đất ngất đi.
Doãn Tu Trúc lúc đi ra, nhìn thấy chính là Tề Mộ ôm gối, ngủ ngon lành.
Doãn Đại Trúc: “. . . . . .”
Anh không cam lòng đánh thức cậu, chỉ là ngủ bên cạnh cậu, ôm cậu vào trong ngực.
Cái gì cũng không làm, chỉ nhìn cậu, ôm cậu như vậy, đã thỏa mãn không gì sánh được.
Anh sống hơn 20 năm, chưa từng nghĩ tới sẽ có 1 ngày như vậy.
Hạnh phúc như vậy, ngọt ngào như vậy, vui vẻ như vậy.
Đây hết thảy đều là Tề Mộ cho anh, từ 18 năm trước đến bây giờ, tất cả tốt đẹp của anh đều liên quan đến cậu.
Hôm sau Tề Mộ tỉnh lại, Doãn Tu Trúc vẫn đang ngủ.
Tề Mộ ngủ thin thít, đâu biết Doãn Tu Trúc nhìn cậu cả đêm, tới hừng sáng mới mí mắt đánh nhau ngủ đi.
“Lông mi dài thật đấy . . . . . .” Tề Mộ đánh giá anh, tinh tế nhìn: “Còn vểnh, giống như búp bê.”
Tề Mộ lại nhìn nhìn sống mũi cao thẳng của anh, lại nói: “Búp bê cũng không có cái mũi như cậu.” Hâm mộ thật, sống mũi cậu không thẳng, một chút cũng không đẹp trai.
Cậu tiếp tục nhìn, lại rơi vào trên môi mỏng của anh, Tề Mộ liếm môi dưới, ghé lên hôn một cái.
Doãn Tu Trúc mở mắt ra, Tề Mộ cười với anh: “Đánh thức cậu à? Nè . . . . . .”
Cậu kinh hô một tiếng, bị Doãn Tu Trúc đè phía dưới, hôn lên môi.
Đây nhưng không phải hôn kiểu chuồn chuồn lướt nước, trực tiếp hôn hai người tới thở hồng hộc . . . . . .
Tề Mộ tinh tường cảm thấy thứ gì đó cứng rắn, cậu có chút sợ, nhỏ giọng nói: “Cậu . . . . . . Cậu hôm nay không đi làm?”
Doãn Tu Trúc chôn ở cổ cậu, thấp giọng nói: “Không muốn đi.”
Cổ Tề Mộ rất ngứa, cười nói: “Đây là chuyện muốn hay không sao? Công ty có việc quan trong không?”
Doãn Tu Trúc ở trên cổ cậu cắn một cái, không cam lòng nói: “. . . . . . Có.”
Tề Mộ rụt cổ lại: “Đừng cắn tớ mà.”
Doãn Tu Trúc vốn hỏa khắp người, bị tiếng này của cậu trêu ghẹo, lại càng không chịu nổi, hôn chi chít theo cậu . . . . . .
Tề Mộ trốn: “Đừng, đừng . . . . . . Có việc thì phải đi làm, thời gian không còn sớm.”
Doãn Tu Trúc ngẩng đầu nhìn cậu, môi mỏng bởi vì hôn mà một mảnh diễm sắc: “Không.”
Thằng nhóc này vẫn chưa tỉnh ngủ đi! Tề Mộ buồn cười nói: “Đi đi, tớ đi cùng cậu.”
Doãn Tu Trúc: “. . . . . .”
“Đừng chậm trễ chính sự,” Tề Mộ kéo kéo quần áo mình nói, “Tớ cũng sẽ không chạy mất.”
Rõ ràng là một câu mềm mại, tim Doãn Tu Trúc lại căng thẳng, tay ôm eo cậu càng dùng sức.
Tề Mộ nói: “Sắp 8 rưỡi rồi, chậm trễ nữa cậu thật sự không cần đi làm đâu.”
Doãn Tu Trúc ngừng chút, cuối cùng buông cậu ra: “Cậu đừng đến, trong công ty rất nhàm chán.”
Tề Mộ đứng dậy, khóe mắt nhanh chóng liếc nơi nào đó của anh một cái: “Tớ không sợ nhất chính là nhàm chán.” Có bút có giấy, cậu có thể tự giải trí cả ngày.
Doãn Tu Trúc đã nhận ra tầm mắt cậu, sâu sắc nhìn cậu một cái.
Tề Mộ lập tức dịch ra, dẫn đầu đến phòng rửa tay: “Tớ đi toilet!”
Doãn Tu Trúc không cản cậu, anh hôm nay đúng là có việc, phải đến công ty, nếu hiện tại làm ồn, anh thật sự không thể ra ngoài.
Tề Mộ vào phòng rửa mặt lại nói: “Cậu cầm giúp tớ bàn chải đánh răng đi, ở trong vali.” Cậu hôm qua dùng là bàn chải đánh răng tạm thời, chải rất không thoải mái, vẫn phải dùng cái của mình.
Doãn Tu Trúc đáp: “Ừ.”
Tề Mộ sớm đã kéo vali của mình lên lầu, để trong phòng để quần áo của Doãn Tu Trúc, Doãn Tu Trúc liếc mắt là thấy. Cậu tối qua hẳn là đi tìm đồ ngủ, cho nên nắp vali mở ra.
Doãn Tu Trúc liếc thấy bàn chải đánh răng bằng điện trong góc, vừa cầm lấy, khóe mắt anh thoáng nhìn, nhìn thấy góc tạp chí.
Doãn Tu Trúc nhẹ nhàng kéo một cái, tạp chí trượt ra ngoài, bìa đập vào mắt.
Anh liền giật mình, khóe miệng treo nụ cười. Bìa tạp chí này là anh, hẳn là mới phát hành, Tề Mộ cố ý mua đọc sao?
Cậu ấy muốn nhìn anh sao?
Doãn Tu Trúc ngay cả đuôi mắt cũng khẽ cong lên, anh tiện tay mở tạp chí ra, bức tranh nhỏ bên trong rơi ra ngoài.
Giấy note trong khách sạn, dùng bút chì vẽ, nhưng nhân vật lại rất sống động, giữa hai đầu lông mày có ngây ngô và yếu ớt mà ngay cả Doãn Tu Trúc cũng sắp quên mất.
Là anh hồi trẻ.
Tề Mộ vẽ sao?
Doãn Tu Trúc ngơ ngẩn mà nhìn nó, như nhặt được của quý.
Tề Mộ đợi hồi lâu cũng không đợi được bàn chải đánh răng, tự đi ra: “Không tìm được sao? Hẳn ở trong vali mà, sẽ không rơi ở khách sạn chứ, đầu óc tớ tệ thật, đi đâu quẳng đấy . . . . . .”
Cậu dừng lại, nhìn thấy bức vẽ trong tay Doãn Tu Trúc.
Tề Mộ bước dài tiến lên, từ trong tay anh rút ra . . . . . .
“Tớ, tớ tiện tay vẽ thôi . . . . . . Không thể hiện thực lực thường ngày.” Mất mặt thật! Cậu quên mất cái thứ này!
Doãn Tu Trúc nhìn về phía cậu: “Là tớ sao?” Anh đương nhiên biết là anh, nhưng vẫn muốn hỏi.
Tề Mộ nói: “Nói nhảm, còn có ai có thể đẹp như vậy?” Cậu cúi đầu nhìn nhìn, cảm giác mình vẫn lợi hại, tiện tay vẽ cũng được đẹp trai như vậy!
Doãn Tu Trúc cầm tay cậu nói: “Đi theo tớ.”
Tề Mộ không hiểu ra sao: “Huh?”
Doãn Tu Trúc kéo tay cậu ra khỏi phòng ngủ, đi về phía một căn phòng bên trái phòng sách.
Tề Mộ rầu rĩ nói: “Sao thế?” Căn phòng này cậu chưa từng vào, hơn nữa trên cửa cố ý lắp khóa vân tay.
Doãn Tu Trúc vươn đầu ngón tay ra quét, sau khi phân biệt thông qua, anh đẩy cửa ra.
Tề Mộ trực tiếp nhìn tới, cả người đều ngây dại.
Căn phòng kia còn lớn hơn trong tưởng tượng của cậu, cảm giác thâm sâu cực mạnh, dường như đả thông cả căn phòng cách vách.
Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là . . . . . . Đây quả thực là gallery thu nhỏ.
Bên trong treo rất nhiều bức tranh, toàn là tác phẩm của Tề Mộ.
Doãn Tu Trúc từ trong tay cậu lấy bức tranh nhỏ kia qua, cẩn thận mà ma sát: “Hóa ra tớ cũng ở trong bức tranh của cậu.”
Tề Mộ không kịp cướp lấy “lịch sử đen tối” kia, dù sao cả căn phòng này đều là lịch sử đen tối của cậu!
Cậu đi vào, nhìn một đường, quả thực giống như lộn ngược lại cuộc sống đi học mấy năm nay . . . . . .
Tận cùng bên trong căn phòng, được trang trí vô cùng tinh xảo ngược lại là một bức tranh non nớt tới khiến người ta xấu hổ.
— 《Chúng ta》
Đây là bức tranh đầu tiên Tề Mộ đưa cho Doãn Tu Trúc: Trong ánh hoàng hôn diễm lệ, bọn họ non nớt nắm tay nhau.
Tề Mộ quay đầu, nhìn về phía Doãn Tu Trúc: “Hóa ra là cậu . . . . . .”
Cậu nghĩ ra, lúc trước Phương Tuấn Kỳ nhắc đến, một năm trước từng ở Paris gặp mặt Doãn Tu Trúc.
Khi đó cậu tham gia một triển lãm tranh, chủ yếu là mặt mũi Đại Kiều, tranh của cậu mới có thể triển lãm ở đó. Khiến mọi người đều ngoài ý muốn chính là, tranh của cậu đều được mua đi, ngay cả 1 bức cũng không còn.
Lúc ấy rất nhiều người đến chúc mừng cậu, nói một đống lời nịnh bợ, Tề Mộ ngoài mặt cười hì hì, trong lòng lại mắng Đại Sơn máu chó đầy đầu.
(*** Trong bộ này bạn Gà Con và chú Đại Sơn là 2 nhân vật số khổ nhất =)))))))))
Mua tranh của cậu — Ngoại trừ Đại Sơn coi tiền như rác, còn có thể là ai?
Ngay cả Kiều Cẩn cũng cho là như vậy, hai mẹ con vượt biển gọi điện chinh phạt Tề Đại Sơn, Đại Sơn oan ức: “Ba mua tranh của mẹ con đã sắp phá sản rồi, lại còn đi mua của con, Châu Báu Thất Xảo không chống đỡ được đâu!”
Tề Mộ: “. . . . . .”
Nhưng ngoại trừ Đại Sơn còn có thể là ai? Hôm nay coi như tìm được tên coi tiền như rác . . . . . . Vậy mà là được Doãn Tu Trúc mua.
Doãn Tu Trúc nói: “Lúc ấy tớ phải về nước, muốn đi nhìn cậu.”
Trong lòng Tề Mộ ngũ vị tạp trần: “Vậy sao không gặp mặt tớ?” Cậu ở trong triển lãm tranh làm sứ giả hộ hoa cho Đại Kiều, cả ngày không đi đâu. Doãn Tu Trúc đã đến triển lãm tranh, khẳng định đã thấy cậu, tại sao không gặp cậu?
(hộ hoa: dịch thô là bảo vệ hoa, ý là bảo vệ người đẹp)
Doãn Tu Trúc rũ mắt, Tề Mộ lại hỏi anh: “Phương Tuấn Kỳ nói cậu lúc ở Paris từng bị bệnh, là xảy ra chuyện gì?”
Doãn Tu Trúc ngừng chút, quay đầu qua nói: “Lúc ấy bên cạnh cậu có một người phụ nữ, cô ấy hôn cậu.” Anh khua dũng khí đi Paris, chỉ muốn từ xa nhìn Tề Mộ, nhìn thấy lại là một màn như vậy.
Người phụ nữ xinh đẹp thân mật mà khoác cánh tay Tề Mộ, hai người vừa nói vừa cười, thậm chí còn hôn má cậu . . . . . .
Anh lúc ấy như rơi xuống vực sâu, vấn đề tâm lý không dễ dàng vượt qua bộc phát toàn bộ, nếu không phải Phương Tuấn Kỳ nhìn thấy anh, không chừng sẽ thế nào.
Tề Mộ ngây ra, đầy mặt không tưởng tượng được: “Không thể nào, tớ một lần yêu đương cũng chưa từng, ở đâu ra . . . . . .”
Cậu cố gắng nhớ lại, thật sự nghĩ ra: “Đó là dì Khấu!”
Mi tâm Doãn Tu Trúc hơi nhíu lại.
Tề Mộ vẻ mặt như gặp phải sét đánh: “Khấu Thục Hoa, chị em tốt của mẹ tớ, con trai dì ấy còn lớn hơn tớ 1 tuổi!”
Doãn Tu Trúc giật mình: “Dì ấy . . . . . .” Còn trẻ vậy . . . . . .
Tề Mộ muốn chết: “DÌ ấy cũng về nước, hôm nào dẫn cậu đi gặp dì ấy.” Trời ạ, thiệt cậu ngày nào cũng chúc bà ấy vĩnh viễn 18 tuổi, thật sự sống thành 18 tuổi rồi!
Tề Mộ lại hỏi anh: “Cậu lúc ấy cách rất xa sao?”
Trong lòng Doãn Tu Trúc cũng loạn cào cào: “Tớ đâu dám đến gần cậu.” Anh sợ Tề Mộ phát hiện ra anh, không muốn khiến cậu chán ghét.
“Vậy thì khó trách,” Tề Mộ nói, “Cậu cách gần thì sẽ không hiểu lầm!”
Dì Khấu bảo dưỡng rất tốt, nhưng dù tốt thế nào, trên khuôn mặt của người tuổi này cũng có vài nếp nhăn nhỏ, nhưng nhìn từ xa thật sự không nhìn ra. Hơn nữa dì Khấu khí chất tốt, vóc người càng tốt, trang phục lại thời thượng, lúc bà ấy đi cùng con trai, đều có người cho rằng là một đôi tình nhân.
Tề Mộ sắp điên lên: “Dì Khấu ở Paris, mấy năm nay vẫn luôn chiếu cố tớ và Đại Kiều, tớ thường xuyên đi ăn chực, dì ấy coi tớ là nửa con trai . . . . . . Hơn nữa người Pháp rất thích lễ nghi kề mặt!”
Doãn Tu Trúc ngây người, anh đương nhiên biết lễ nghi kề mặt, nhưng đó là một người phụ nữ Trung Quốc, hơn nữa hai người cử chỉ quá thân mật.
Tề Mộ túm tóc: “Hầy hầy hầy, sau này không bao giờ chúc dì ấy năm nào cũng 18 tuổi nữa!”
Thật là bị hố!
Tề Mộ xối qua liền đi ra, cậu thấy đèn phòng bếp vẫn sáng, lại đá dép đến đây: “Vẫn chưa xong sao?”
Doãn Tu Trúc nói: “Xong rồi.” Quay đầu lại liền nhìn thấy Tề Mộ mặc áo tắm, trên cổ còn có vệt nước.
Tề Mộ ngáp một cái nói: “Cậu đi tắm đi.”
Hầu kết Doãn Tu Trúc bắt đầu chuyển động: “Tớ, trước đi thu dọn nhà dưới.”
“Hao tổn chuyện đó làm gì?” Tề Mộ nói, “Tớ ngủ phòng cậu.”
Doãn Tu Trúc: “. . . . . .”
Nói xong Tề Mộ mới hậu tri hậu giác ý thức được cái gì, cậu rốt cục có chút căng thẳng: “. . . . . . Bọn mình trước đây không phải cũng thường xuyên ngủ cùng nhau sao.”
Trước đây là trước đây, bây giờ là bây giờ, hoàn toàn không giống.
Doãn Tu Trúc nói: “Vậy được, tớ đi tắm.”
Tề Mộ thật sự không muốn ngủ phòng khách, hai người tách ra lâu như vậy, không dễ gì ở cùng nhau, cậu ngay cả một phút một giây cũng không nỡ lãng phí, chỉ là . . . . . .
Doãn Tu Trúc đến phòng tắm, Tề Mộ tự bò lên giường, trong lòng cậu có chuyện, rõ khẩn trương, mắt mở cực lớn.
Hỏi: Cô nam quả nam tương thông tâm ý ngủ chung thì thế nào?
Đáp: Vấn đề rác rưởi, cự tuyệt trả lời!
Tề Mộ khẩn trương hồi lâu, sững sờ làm cho mình khẩn trương ngủ mất.
Cái này thật sự không trách cậu, từ lúc về nước chưa ngủ giấc nghiêm chỉnh nào, tối qua lại còn thông đêm, hôm nay hành hạ cả ngày, tâm tình đại khởi đại phục, thân thể cũng chạy ngược chạy xuôi, may mà thể trạng cậu tốt, đổi thành người gầy gò chút đã sớm choáng đầu hoa mắt ngã xuống đất ngất đi.
Doãn Tu Trúc lúc đi ra, nhìn thấy chính là Tề Mộ ôm gối, ngủ ngon lành.
Doãn Đại Trúc: “. . . . . .”
Anh không cam lòng đánh thức cậu, chỉ là ngủ bên cạnh cậu, ôm cậu vào trong ngực.
Cái gì cũng không làm, chỉ nhìn cậu, ôm cậu như vậy, đã thỏa mãn không gì sánh được.
Anh sống hơn 20 năm, chưa từng nghĩ tới sẽ có 1 ngày như vậy.
Hạnh phúc như vậy, ngọt ngào như vậy, vui vẻ như vậy.
Đây hết thảy đều là Tề Mộ cho anh, từ 18 năm trước đến bây giờ, tất cả tốt đẹp của anh đều liên quan đến cậu.
Hôm sau Tề Mộ tỉnh lại, Doãn Tu Trúc vẫn đang ngủ.
Tề Mộ ngủ thin thít, đâu biết Doãn Tu Trúc nhìn cậu cả đêm, tới hừng sáng mới mí mắt đánh nhau ngủ đi.
“Lông mi dài thật đấy . . . . . .” Tề Mộ đánh giá anh, tinh tế nhìn: “Còn vểnh, giống như búp bê.”
Tề Mộ lại nhìn nhìn sống mũi cao thẳng của anh, lại nói: “Búp bê cũng không có cái mũi như cậu.” Hâm mộ thật, sống mũi cậu không thẳng, một chút cũng không đẹp trai.
Cậu tiếp tục nhìn, lại rơi vào trên môi mỏng của anh, Tề Mộ liếm môi dưới, ghé lên hôn một cái.
Doãn Tu Trúc mở mắt ra, Tề Mộ cười với anh: “Đánh thức cậu à? Nè . . . . . .”
Cậu kinh hô một tiếng, bị Doãn Tu Trúc đè phía dưới, hôn lên môi.
Đây nhưng không phải hôn kiểu chuồn chuồn lướt nước, trực tiếp hôn hai người tới thở hồng hộc . . . . . .
Tề Mộ tinh tường cảm thấy thứ gì đó cứng rắn, cậu có chút sợ, nhỏ giọng nói: “Cậu . . . . . . Cậu hôm nay không đi làm?”
Doãn Tu Trúc chôn ở cổ cậu, thấp giọng nói: “Không muốn đi.”
Cổ Tề Mộ rất ngứa, cười nói: “Đây là chuyện muốn hay không sao? Công ty có việc quan trong không?”
Doãn Tu Trúc ở trên cổ cậu cắn một cái, không cam lòng nói: “. . . . . . Có.”
Tề Mộ rụt cổ lại: “Đừng cắn tớ mà.”
Doãn Tu Trúc vốn hỏa khắp người, bị tiếng này của cậu trêu ghẹo, lại càng không chịu nổi, hôn chi chít theo cậu . . . . . .
Tề Mộ trốn: “Đừng, đừng . . . . . . Có việc thì phải đi làm, thời gian không còn sớm.”
Doãn Tu Trúc ngẩng đầu nhìn cậu, môi mỏng bởi vì hôn mà một mảnh diễm sắc: “Không.”
Thằng nhóc này vẫn chưa tỉnh ngủ đi! Tề Mộ buồn cười nói: “Đi đi, tớ đi cùng cậu.”
Doãn Tu Trúc: “. . . . . .”
“Đừng chậm trễ chính sự,” Tề Mộ kéo kéo quần áo mình nói, “Tớ cũng sẽ không chạy mất.”
Rõ ràng là một câu mềm mại, tim Doãn Tu Trúc lại căng thẳng, tay ôm eo cậu càng dùng sức.
Tề Mộ nói: “Sắp 8 rưỡi rồi, chậm trễ nữa cậu thật sự không cần đi làm đâu.”
Doãn Tu Trúc ngừng chút, cuối cùng buông cậu ra: “Cậu đừng đến, trong công ty rất nhàm chán.”
Tề Mộ đứng dậy, khóe mắt nhanh chóng liếc nơi nào đó của anh một cái: “Tớ không sợ nhất chính là nhàm chán.” Có bút có giấy, cậu có thể tự giải trí cả ngày.
Doãn Tu Trúc đã nhận ra tầm mắt cậu, sâu sắc nhìn cậu một cái.
Tề Mộ lập tức dịch ra, dẫn đầu đến phòng rửa tay: “Tớ đi toilet!”
Doãn Tu Trúc không cản cậu, anh hôm nay đúng là có việc, phải đến công ty, nếu hiện tại làm ồn, anh thật sự không thể ra ngoài.
Tề Mộ vào phòng rửa mặt lại nói: “Cậu cầm giúp tớ bàn chải đánh răng đi, ở trong vali.” Cậu hôm qua dùng là bàn chải đánh răng tạm thời, chải rất không thoải mái, vẫn phải dùng cái của mình.
Doãn Tu Trúc đáp: “Ừ.”
Tề Mộ sớm đã kéo vali của mình lên lầu, để trong phòng để quần áo của Doãn Tu Trúc, Doãn Tu Trúc liếc mắt là thấy. Cậu tối qua hẳn là đi tìm đồ ngủ, cho nên nắp vali mở ra.
Doãn Tu Trúc liếc thấy bàn chải đánh răng bằng điện trong góc, vừa cầm lấy, khóe mắt anh thoáng nhìn, nhìn thấy góc tạp chí.
Doãn Tu Trúc nhẹ nhàng kéo một cái, tạp chí trượt ra ngoài, bìa đập vào mắt.
Anh liền giật mình, khóe miệng treo nụ cười. Bìa tạp chí này là anh, hẳn là mới phát hành, Tề Mộ cố ý mua đọc sao?
Cậu ấy muốn nhìn anh sao?
Doãn Tu Trúc ngay cả đuôi mắt cũng khẽ cong lên, anh tiện tay mở tạp chí ra, bức tranh nhỏ bên trong rơi ra ngoài.
Giấy note trong khách sạn, dùng bút chì vẽ, nhưng nhân vật lại rất sống động, giữa hai đầu lông mày có ngây ngô và yếu ớt mà ngay cả Doãn Tu Trúc cũng sắp quên mất.
Là anh hồi trẻ.
Tề Mộ vẽ sao?
Doãn Tu Trúc ngơ ngẩn mà nhìn nó, như nhặt được của quý.
Tề Mộ đợi hồi lâu cũng không đợi được bàn chải đánh răng, tự đi ra: “Không tìm được sao? Hẳn ở trong vali mà, sẽ không rơi ở khách sạn chứ, đầu óc tớ tệ thật, đi đâu quẳng đấy . . . . . .”
Cậu dừng lại, nhìn thấy bức vẽ trong tay Doãn Tu Trúc.
Tề Mộ bước dài tiến lên, từ trong tay anh rút ra . . . . . .
“Tớ, tớ tiện tay vẽ thôi . . . . . . Không thể hiện thực lực thường ngày.” Mất mặt thật! Cậu quên mất cái thứ này!
Doãn Tu Trúc nhìn về phía cậu: “Là tớ sao?” Anh đương nhiên biết là anh, nhưng vẫn muốn hỏi.
Tề Mộ nói: “Nói nhảm, còn có ai có thể đẹp như vậy?” Cậu cúi đầu nhìn nhìn, cảm giác mình vẫn lợi hại, tiện tay vẽ cũng được đẹp trai như vậy!
Doãn Tu Trúc cầm tay cậu nói: “Đi theo tớ.”
Tề Mộ không hiểu ra sao: “Huh?”
Doãn Tu Trúc kéo tay cậu ra khỏi phòng ngủ, đi về phía một căn phòng bên trái phòng sách.
Tề Mộ rầu rĩ nói: “Sao thế?” Căn phòng này cậu chưa từng vào, hơn nữa trên cửa cố ý lắp khóa vân tay.
Doãn Tu Trúc vươn đầu ngón tay ra quét, sau khi phân biệt thông qua, anh đẩy cửa ra.
Tề Mộ trực tiếp nhìn tới, cả người đều ngây dại.
Căn phòng kia còn lớn hơn trong tưởng tượng của cậu, cảm giác thâm sâu cực mạnh, dường như đả thông cả căn phòng cách vách.
Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là . . . . . . Đây quả thực là gallery thu nhỏ.
Bên trong treo rất nhiều bức tranh, toàn là tác phẩm của Tề Mộ.
Doãn Tu Trúc từ trong tay cậu lấy bức tranh nhỏ kia qua, cẩn thận mà ma sát: “Hóa ra tớ cũng ở trong bức tranh của cậu.”
Tề Mộ không kịp cướp lấy “lịch sử đen tối” kia, dù sao cả căn phòng này đều là lịch sử đen tối của cậu!
Cậu đi vào, nhìn một đường, quả thực giống như lộn ngược lại cuộc sống đi học mấy năm nay . . . . . .
Tận cùng bên trong căn phòng, được trang trí vô cùng tinh xảo ngược lại là một bức tranh non nớt tới khiến người ta xấu hổ.
— 《Chúng ta》
Đây là bức tranh đầu tiên Tề Mộ đưa cho Doãn Tu Trúc: Trong ánh hoàng hôn diễm lệ, bọn họ non nớt nắm tay nhau.
Tề Mộ quay đầu, nhìn về phía Doãn Tu Trúc: “Hóa ra là cậu . . . . . .”
Cậu nghĩ ra, lúc trước Phương Tuấn Kỳ nhắc đến, một năm trước từng ở Paris gặp mặt Doãn Tu Trúc.
Khi đó cậu tham gia một triển lãm tranh, chủ yếu là mặt mũi Đại Kiều, tranh của cậu mới có thể triển lãm ở đó. Khiến mọi người đều ngoài ý muốn chính là, tranh của cậu đều được mua đi, ngay cả 1 bức cũng không còn.
Lúc ấy rất nhiều người đến chúc mừng cậu, nói một đống lời nịnh bợ, Tề Mộ ngoài mặt cười hì hì, trong lòng lại mắng Đại Sơn máu chó đầy đầu.
(*** Trong bộ này bạn Gà Con và chú Đại Sơn là 2 nhân vật số khổ nhất =)))))))))
Mua tranh của cậu — Ngoại trừ Đại Sơn coi tiền như rác, còn có thể là ai?
Ngay cả Kiều Cẩn cũng cho là như vậy, hai mẹ con vượt biển gọi điện chinh phạt Tề Đại Sơn, Đại Sơn oan ức: “Ba mua tranh của mẹ con đã sắp phá sản rồi, lại còn đi mua của con, Châu Báu Thất Xảo không chống đỡ được đâu!”
Tề Mộ: “. . . . . .”
Nhưng ngoại trừ Đại Sơn còn có thể là ai? Hôm nay coi như tìm được tên coi tiền như rác . . . . . . Vậy mà là được Doãn Tu Trúc mua.
Doãn Tu Trúc nói: “Lúc ấy tớ phải về nước, muốn đi nhìn cậu.”
Trong lòng Tề Mộ ngũ vị tạp trần: “Vậy sao không gặp mặt tớ?” Cậu ở trong triển lãm tranh làm sứ giả hộ hoa cho Đại Kiều, cả ngày không đi đâu. Doãn Tu Trúc đã đến triển lãm tranh, khẳng định đã thấy cậu, tại sao không gặp cậu?
(hộ hoa: dịch thô là bảo vệ hoa, ý là bảo vệ người đẹp)
Doãn Tu Trúc rũ mắt, Tề Mộ lại hỏi anh: “Phương Tuấn Kỳ nói cậu lúc ở Paris từng bị bệnh, là xảy ra chuyện gì?”
Doãn Tu Trúc ngừng chút, quay đầu qua nói: “Lúc ấy bên cạnh cậu có một người phụ nữ, cô ấy hôn cậu.” Anh khua dũng khí đi Paris, chỉ muốn từ xa nhìn Tề Mộ, nhìn thấy lại là một màn như vậy.
Người phụ nữ xinh đẹp thân mật mà khoác cánh tay Tề Mộ, hai người vừa nói vừa cười, thậm chí còn hôn má cậu . . . . . .
Anh lúc ấy như rơi xuống vực sâu, vấn đề tâm lý không dễ dàng vượt qua bộc phát toàn bộ, nếu không phải Phương Tuấn Kỳ nhìn thấy anh, không chừng sẽ thế nào.
Tề Mộ ngây ra, đầy mặt không tưởng tượng được: “Không thể nào, tớ một lần yêu đương cũng chưa từng, ở đâu ra . . . . . .”
Cậu cố gắng nhớ lại, thật sự nghĩ ra: “Đó là dì Khấu!”
Mi tâm Doãn Tu Trúc hơi nhíu lại.
Tề Mộ vẻ mặt như gặp phải sét đánh: “Khấu Thục Hoa, chị em tốt của mẹ tớ, con trai dì ấy còn lớn hơn tớ 1 tuổi!”
Doãn Tu Trúc giật mình: “Dì ấy . . . . . .” Còn trẻ vậy . . . . . .
Tề Mộ muốn chết: “DÌ ấy cũng về nước, hôm nào dẫn cậu đi gặp dì ấy.” Trời ạ, thiệt cậu ngày nào cũng chúc bà ấy vĩnh viễn 18 tuổi, thật sự sống thành 18 tuổi rồi!
Tề Mộ lại hỏi anh: “Cậu lúc ấy cách rất xa sao?”
Trong lòng Doãn Tu Trúc cũng loạn cào cào: “Tớ đâu dám đến gần cậu.” Anh sợ Tề Mộ phát hiện ra anh, không muốn khiến cậu chán ghét.
“Vậy thì khó trách,” Tề Mộ nói, “Cậu cách gần thì sẽ không hiểu lầm!”
Dì Khấu bảo dưỡng rất tốt, nhưng dù tốt thế nào, trên khuôn mặt của người tuổi này cũng có vài nếp nhăn nhỏ, nhưng nhìn từ xa thật sự không nhìn ra. Hơn nữa dì Khấu khí chất tốt, vóc người càng tốt, trang phục lại thời thượng, lúc bà ấy đi cùng con trai, đều có người cho rằng là một đôi tình nhân.
Tề Mộ sắp điên lên: “Dì Khấu ở Paris, mấy năm nay vẫn luôn chiếu cố tớ và Đại Kiều, tớ thường xuyên đi ăn chực, dì ấy coi tớ là nửa con trai . . . . . . Hơn nữa người Pháp rất thích lễ nghi kề mặt!”
Doãn Tu Trúc ngây người, anh đương nhiên biết lễ nghi kề mặt, nhưng đó là một người phụ nữ Trung Quốc, hơn nữa hai người cử chỉ quá thân mật.
Tề Mộ túm tóc: “Hầy hầy hầy, sau này không bao giờ chúc dì ấy năm nào cũng 18 tuổi nữa!”
Thật là bị hố!