Doãn Tu Trúc bị cậu chọc cười: “Là tâm tình tớ lúc đó không tốt.”
Tâm tình đâu chỉ không tốt, quả thực tự mình tìm ngược, Tề Mộ quay đầu lườm anh, lại không nỡ hung với anh, bèn giận chó đánh mèo đến bức tranh: “Mua mấy thứ đồ hỏng này làm gì! Phí tiền!”
Doãn Tu Trúc nói: “Không đâu, đều rất đẹp.”
Tề Mộ nói: “Đẹp thì tớ vẽ cho cậu không được sao? Mua còn để người ta kiếm giá chênh lệch!”
Doãn Tu Trúc ôm cậu, nói: “Tớ lúc ấy cho rằng, những bức tranh này sẽ theo tớ cả đời.”
Một câu thì thầm nhỏ nhẹ, giống như đang ở trong lòng Tề Mộ ném quả chanh đã bổ, chua tới nhỏ nước.
Tề Mộ đau lòng lại không biết làm sao, quay đầu hôn hôn anh.
Doãn Tu Trúc hôn lại cậu.
Tề Mộ thở dốc nói: “Sau này không được mua tranh của tớ nữa?”
Doãn Tu Trúc không nỡ buông cậu ra: “Tại sao?”
Tề Mộ nói: “Người cũng ở bên cạnh cậu rồi, còn mua tranh làm gì? Không được học tập Đại Sơn, quá ngốc!”
Trong lòng Doãn Tu Trúc cực kỳ ấm, đáp: “Đều nghe theo cậu.”
Nhưng ngày đó anh liền thay đổi . . . . . .
Chuyện là như vậy, hai bọn họ ở trong phòng dính đến 9 rưỡi, bữa sáng cũng không ăn trực tiếp chạy đến công ty.
Tề Mộ trên đường hỏi anh: “Bác Doãn ở công ty không?”
Nụ cười Doãn Tu Trúc nhạt chút: “Thân thể ông ấy không tốt, gần đây cũng không thể đến công ty.”
Tề Mộ đánh giá thần sắc anh chút, hỏi: “Thân thể không tốt?”
Doãn Tu Trúc đáp: “Sau khi mẹ tớ đi, ông ấy bị bệnh một trận, sau đó công ty lại xảy ra chút chuyện, ông ấy loay hoay đêm ngày, mệt mỏi ngã xuống.”
Tề Mộ lo lắng nói: “Nghiêm trọng vậy?” Cậu mặc dù không thích Doãn Chính Công, nhưng rốt cuộc là cha Doãn Tu Trúc, vẫn rất quan tâm.
Doãn Tu Trúc không quá muốn nói những thứ này, bất quá cũng không muốn Tề Mộ lo lắng, anh nói: “Yên tâm đi, gần đây đã ổn rồi, công ty lên quỹ đạo, ông ấy cũng rảnh dưỡng thân thể.”
Tề Mộ không hiểu những thứ này, chỉ là khá lo lắng Doãn Tu Trúc: “Cậu không được quá mệt mỏi, phải kết hợp làm việc nghỉ ngơi.”
Đáy mắt Doãn Tu Trúc lại là dịu dàng tràn đầy, anh cầm tay Tề Mộ, nhẹ giọng nói: “Chỉ cần có thể nhìn thấy cậu, tớ một chút cũng không mệt.”
Tề Mộ ngoài miệng nói: “Lời ngon tiếng ngọt.” Biểu tình trên mặt lại hoàn toàn hưởng thụ.
Doãn Tu Trúc ghé tới ở trên môi cậu hôn xuống.
Tề Mộ có chút khẩn trương nhìn đại ca tài xế một cái . . . . . .
Đại ca tài xế mắt nhìn thẳng, vững như bàn thạch, cả người dường như hòa thành một thể với tay lái.
Doãn Tu Trúc biết cậu cố kỵ cái gì: “Không sao đâu.”
Tề Mộ cứ mặc anh hôn.
Sau khi đến công ty, Tề Mộ được Doãn Tu Trúc sắp xếp ở trong phòng nghỉ ngơi bên trong phòng làm việc của anh.
Doãn Tu Trúc lưu luyến không rời nói: “Cậu nếu nhàm chán, gọi điện cho tớ.”
Tề Mộ đuổi anh đi: “Đi mau lên, tớ sẽ không nhàm chán!”
Doãn Tu Trúc ghé sát vào cậu, dán vào lỗ tai cậu nói: “Không muốn đi.”
Mắt Tề Mộ cũng cười cong lên: “Xấu hổ không chứ? Lớn vậy rồi còn làm nũng.”
Doãn Tu Trúc ở trên vành tai cậu nhẹ nhàng cắn một cái, Tề Mộ một chút cũng không cảm thấy đau, chỉ là eo mềm, cậu đẩy anh nói: “Được rồi, nhanh đi làm việc, tớ đây thất nghiệp vẫn chờ cậu nuôi sống đấy!”
Doãn Tu Trúc bị trường cửu giữa câu chữ của cậu làm cho ngọt ngào, anh thấp giọng nói: “Tề Mộ . . . . . .”
“Hửm?”
“Ngàn vạn đừng rời khỏi tớ.” Cho anh hạnh phúc như vậy, lại rút đi, anh không dám nghĩ mình sẽ thế nào.
Tề Mộ ở trên môi anh dùng sức cắn một cái: “Không được nói linh tinh!”
Doãn Tu Trúc cười, gật đầu: “Ừ.” Không nói điềm xấu, anh muốn giữ lấy Tề Mộ, muốn cả đời đều ở bên cạnh cậu.
Tề Mộ ngàn dỗ vạn dỗ mới đuổi được cái vị cuồng công tác trong truyền thuyết này ra khỏi phòng nghỉ ngơi.
Còn cuồng công tác nữa chứ? Đổi tên là cuồng lười biếng được rồi đấy!
Cậu cõng bàn vẽ ra ngoài, một chút cũng không nhàm chán tùy tiện vẽ . . . . . .
Tâm tình rất ảnh hưởng đến tác phẩm, kỳ thực tác phẩm mấy năm nay của Tề Mộ đều là tác phẩm kiểu thoạt nhìn dương quang xán lạn, nhưng sâu bên trong tràn đầy kìm nén.
Kiều Cẩn một cái nhìn thấu, từng nói bóng nói gió hỏi rất nhiều lần.
Tề Mộ đâu nói được, chỉ nói là không sao cả.
Bây giờ đã khác, tâm tình cậu cởi mở rồi, người luôn nhung nhớ gần ngay trước mắt, chuyện vẫn luôn nghĩ không thông đã sáng tỏ thông suốt, trái tim vẫn luôn cất giấu một lần nữa đập.
Cậu cảm giác tay mình cũng nhẹ, bút vẽ giống như trở thành kéo dài tâm tình cậu, tùy tiện kéo ra cầu vòng đầy trời . . . . . .
Doãn Tu Trúc nhìn cậu suốt 10 phút, Tề Mộ mới nhận ra anh.
“Sao lại quay lại?”
Doãn Tu Trúc nói: “Gần 11h rồi.”
Tề Mộ sửng sốt, lúc này mới cảm giác được cổ tay cứng ngắc: “Thời gian trôi qua nhanh thật đấy.”
Doãn Tu Trúc nói: “Cậu quá chuyên chú.”
Tề Mộ cười hì hì: “Cho nên tớ mới nói sẽ không nhàm chán mà.”
Doãn Tu Trúc đi tới nhìn một chút, hỏi: “Cậu vẽ một bức bao lâu?”
Tề Mộ suy nghĩ nói: “Không nhất định, xem trạng thái nữa, trạng thái hôm nay cực kỳ tốt, tớ cảm thấy phải nửa ngày nữa mới xong việc!”
Doãn Tu Trúc ngưng trọng nói: “Tớ phải thu hồi câu lúc trước.”
Tề Mộ không kịp phản ứng: “Hử, nói gì?”
Doãn Tu Trúc nói: “Tranh của cậu, tớ nhất định phải mua.”
Tề Mộ: “. . . . . .”
Doãn Tu Trúc nói: “Cậu vất vả vẽ như vậy, sao có thể bị người khác lấy đi.”
Khóe miệng Tề Mộ co rút, đau trứng nói: “Cậu và cha tớ giống nhau y đúc . . . . . .” Chỉ bất quá cha cậu mua tranh của Đại Kiều.
Doãn Tu Trúc trầm ngâm nói: “Anh hùng sở kiến lược đồng (*).”
((*) Anh hùng sở kiến lược đồng: chỉ hai ý kiến tương đồng, hai người chủ trương không mưu mà hợp)
Tề Mộ cười mắng: “Hai đại ngốc các cậu!” Mắng xong lại ghé lên hôn đồ ngốc trước mặt.
Doãn Tu Trúc xoa xoa cổ tay cho cậu, nói: “Buổi trưa ra ngoài ăn cơm đi, gọi Ngụy Bình Cự.”
Tề Mộ vốn không muốn ra ngoài, vừa nghe lời này mới đặt bút xuống: “Nên vậy.” Tối qua đã mời, kết quả thả chim bồ câu cho người ta, hôm nay phải bù.
Tề Mộ lại nhìn về phía anh nói: “Tớ phải mời con bé một bữa ngon.” Hiểu lầm người ta nhiều năm như vậy, cái nồi này chủ nhiệm Ngụy cõng quá oan!
Doãn Tu Trúc nói: “Đợi con bé kết hôn, tớ nhất định phải bù một phần đại lễ.”
Tề Mộ cười cong mắt: “Đừng đợi nữa, lão Ngụy sắp kết hôn rồi, cậu bây giờ có thể tặng quà!”
Cậu vừa thu dọn chút, điện thoại vang lên, Hứa Tiểu Minh gầm gào: “Mày ở đâu mày ở đâu mày ở đâu?”
Lỗ tai Tề Mộ cũng sắp bị hắn rung điếc: “Ở phòng làm việc Doãn Tu Trúc.”
Hứa Tiểu Minh sửng sốt một lát, sau đó cố chấp: “Chờ tao!” Nói xong liền cúp điện thoại.
Tề Mộ nhún nhún vai: “Là Hứa Tiểu Minh, không biết lại nổi điên cái gì.”
Doãn Tu Trúc nhớ tới hôm qua cậu ở phòng bếp gọi điện thoại với Hứa Tiểu Minh, trong lòng liền phun hoa nhỏ mãi: “Buổi trưa gọi cậu ấy cùng ăn đi.”
Tề Mộ nói: “Được, chỉ là không biết ảnh đế Gà Con có rảnh không.”
Hứa Tiểu Minh tới rất nhanh, 5 phút đã đến trước mặt bọn họ.
Tề Mộ liếc hắn một cái: “Làm gì? Hấp ta hấp tấp.”
Hứa Tiểu Minh đánh chết cũng không tin: “Hai bọn mày . . . . . . hai bọn mày . . . . . . hai bọn mày đang qua lại?”
Tề Mộ rất cạn lời: “Hôm qua không phải đã nói với mày sao?”
Hứa Tiểu Minh nói: “Tao không tin, hai bọn mày khẳng định thông đồng trêu tao chơi! Cá tháng tư qua rồi, sao phải trêu chọc tên diễn viên nghèo liều mạng kiếm tiền tao đây!”
Tề Mộ nói: “Vậy phải thế nào thì mày mới tin?”
Tim Hứa gà con vắt ngang: “Hôn cái!” Hắn cũng không tin, hai bọn họ thật sự hôn.
Tề Mộ không chút do dự, xoay người kéo cà vạt Doãn Tu Trúc qua, hôn lên miệng anh.
Đầy mắt Doãn Tu Trúc đều là ý ngọt, nếu không phải cố kỵ có người ở đây, sớm đã ôm người vào ngực hôn đến cùng.
Hứa Tiểu Minh: “. . . . . .” Tiên sư nó rốt cuộc tại sao phải điên cuồng giẫm chân ga chạy đến ăn thức ăn cho chó???
Tâm tình đâu chỉ không tốt, quả thực tự mình tìm ngược, Tề Mộ quay đầu lườm anh, lại không nỡ hung với anh, bèn giận chó đánh mèo đến bức tranh: “Mua mấy thứ đồ hỏng này làm gì! Phí tiền!”
Doãn Tu Trúc nói: “Không đâu, đều rất đẹp.”
Tề Mộ nói: “Đẹp thì tớ vẽ cho cậu không được sao? Mua còn để người ta kiếm giá chênh lệch!”
Doãn Tu Trúc ôm cậu, nói: “Tớ lúc ấy cho rằng, những bức tranh này sẽ theo tớ cả đời.”
Một câu thì thầm nhỏ nhẹ, giống như đang ở trong lòng Tề Mộ ném quả chanh đã bổ, chua tới nhỏ nước.
Tề Mộ đau lòng lại không biết làm sao, quay đầu hôn hôn anh.
Doãn Tu Trúc hôn lại cậu.
Tề Mộ thở dốc nói: “Sau này không được mua tranh của tớ nữa?”
Doãn Tu Trúc không nỡ buông cậu ra: “Tại sao?”
Tề Mộ nói: “Người cũng ở bên cạnh cậu rồi, còn mua tranh làm gì? Không được học tập Đại Sơn, quá ngốc!”
Trong lòng Doãn Tu Trúc cực kỳ ấm, đáp: “Đều nghe theo cậu.”
Nhưng ngày đó anh liền thay đổi . . . . . .
Chuyện là như vậy, hai bọn họ ở trong phòng dính đến 9 rưỡi, bữa sáng cũng không ăn trực tiếp chạy đến công ty.
Tề Mộ trên đường hỏi anh: “Bác Doãn ở công ty không?”
Nụ cười Doãn Tu Trúc nhạt chút: “Thân thể ông ấy không tốt, gần đây cũng không thể đến công ty.”
Tề Mộ đánh giá thần sắc anh chút, hỏi: “Thân thể không tốt?”
Doãn Tu Trúc đáp: “Sau khi mẹ tớ đi, ông ấy bị bệnh một trận, sau đó công ty lại xảy ra chút chuyện, ông ấy loay hoay đêm ngày, mệt mỏi ngã xuống.”
Tề Mộ lo lắng nói: “Nghiêm trọng vậy?” Cậu mặc dù không thích Doãn Chính Công, nhưng rốt cuộc là cha Doãn Tu Trúc, vẫn rất quan tâm.
Doãn Tu Trúc không quá muốn nói những thứ này, bất quá cũng không muốn Tề Mộ lo lắng, anh nói: “Yên tâm đi, gần đây đã ổn rồi, công ty lên quỹ đạo, ông ấy cũng rảnh dưỡng thân thể.”
Tề Mộ không hiểu những thứ này, chỉ là khá lo lắng Doãn Tu Trúc: “Cậu không được quá mệt mỏi, phải kết hợp làm việc nghỉ ngơi.”
Đáy mắt Doãn Tu Trúc lại là dịu dàng tràn đầy, anh cầm tay Tề Mộ, nhẹ giọng nói: “Chỉ cần có thể nhìn thấy cậu, tớ một chút cũng không mệt.”
Tề Mộ ngoài miệng nói: “Lời ngon tiếng ngọt.” Biểu tình trên mặt lại hoàn toàn hưởng thụ.
Doãn Tu Trúc ghé tới ở trên môi cậu hôn xuống.
Tề Mộ có chút khẩn trương nhìn đại ca tài xế một cái . . . . . .
Đại ca tài xế mắt nhìn thẳng, vững như bàn thạch, cả người dường như hòa thành một thể với tay lái.
Doãn Tu Trúc biết cậu cố kỵ cái gì: “Không sao đâu.”
Tề Mộ cứ mặc anh hôn.
Sau khi đến công ty, Tề Mộ được Doãn Tu Trúc sắp xếp ở trong phòng nghỉ ngơi bên trong phòng làm việc của anh.
Doãn Tu Trúc lưu luyến không rời nói: “Cậu nếu nhàm chán, gọi điện cho tớ.”
Tề Mộ đuổi anh đi: “Đi mau lên, tớ sẽ không nhàm chán!”
Doãn Tu Trúc ghé sát vào cậu, dán vào lỗ tai cậu nói: “Không muốn đi.”
Mắt Tề Mộ cũng cười cong lên: “Xấu hổ không chứ? Lớn vậy rồi còn làm nũng.”
Doãn Tu Trúc ở trên vành tai cậu nhẹ nhàng cắn một cái, Tề Mộ một chút cũng không cảm thấy đau, chỉ là eo mềm, cậu đẩy anh nói: “Được rồi, nhanh đi làm việc, tớ đây thất nghiệp vẫn chờ cậu nuôi sống đấy!”
Doãn Tu Trúc bị trường cửu giữa câu chữ của cậu làm cho ngọt ngào, anh thấp giọng nói: “Tề Mộ . . . . . .”
“Hửm?”
“Ngàn vạn đừng rời khỏi tớ.” Cho anh hạnh phúc như vậy, lại rút đi, anh không dám nghĩ mình sẽ thế nào.
Tề Mộ ở trên môi anh dùng sức cắn một cái: “Không được nói linh tinh!”
Doãn Tu Trúc cười, gật đầu: “Ừ.” Không nói điềm xấu, anh muốn giữ lấy Tề Mộ, muốn cả đời đều ở bên cạnh cậu.
Tề Mộ ngàn dỗ vạn dỗ mới đuổi được cái vị cuồng công tác trong truyền thuyết này ra khỏi phòng nghỉ ngơi.
Còn cuồng công tác nữa chứ? Đổi tên là cuồng lười biếng được rồi đấy!
Cậu cõng bàn vẽ ra ngoài, một chút cũng không nhàm chán tùy tiện vẽ . . . . . .
Tâm tình rất ảnh hưởng đến tác phẩm, kỳ thực tác phẩm mấy năm nay của Tề Mộ đều là tác phẩm kiểu thoạt nhìn dương quang xán lạn, nhưng sâu bên trong tràn đầy kìm nén.
Kiều Cẩn một cái nhìn thấu, từng nói bóng nói gió hỏi rất nhiều lần.
Tề Mộ đâu nói được, chỉ nói là không sao cả.
Bây giờ đã khác, tâm tình cậu cởi mở rồi, người luôn nhung nhớ gần ngay trước mắt, chuyện vẫn luôn nghĩ không thông đã sáng tỏ thông suốt, trái tim vẫn luôn cất giấu một lần nữa đập.
Cậu cảm giác tay mình cũng nhẹ, bút vẽ giống như trở thành kéo dài tâm tình cậu, tùy tiện kéo ra cầu vòng đầy trời . . . . . .
Doãn Tu Trúc nhìn cậu suốt 10 phút, Tề Mộ mới nhận ra anh.
“Sao lại quay lại?”
Doãn Tu Trúc nói: “Gần 11h rồi.”
Tề Mộ sửng sốt, lúc này mới cảm giác được cổ tay cứng ngắc: “Thời gian trôi qua nhanh thật đấy.”
Doãn Tu Trúc nói: “Cậu quá chuyên chú.”
Tề Mộ cười hì hì: “Cho nên tớ mới nói sẽ không nhàm chán mà.”
Doãn Tu Trúc đi tới nhìn một chút, hỏi: “Cậu vẽ một bức bao lâu?”
Tề Mộ suy nghĩ nói: “Không nhất định, xem trạng thái nữa, trạng thái hôm nay cực kỳ tốt, tớ cảm thấy phải nửa ngày nữa mới xong việc!”
Doãn Tu Trúc ngưng trọng nói: “Tớ phải thu hồi câu lúc trước.”
Tề Mộ không kịp phản ứng: “Hử, nói gì?”
Doãn Tu Trúc nói: “Tranh của cậu, tớ nhất định phải mua.”
Tề Mộ: “. . . . . .”
Doãn Tu Trúc nói: “Cậu vất vả vẽ như vậy, sao có thể bị người khác lấy đi.”
Khóe miệng Tề Mộ co rút, đau trứng nói: “Cậu và cha tớ giống nhau y đúc . . . . . .” Chỉ bất quá cha cậu mua tranh của Đại Kiều.
Doãn Tu Trúc trầm ngâm nói: “Anh hùng sở kiến lược đồng (*).”
((*) Anh hùng sở kiến lược đồng: chỉ hai ý kiến tương đồng, hai người chủ trương không mưu mà hợp)
Tề Mộ cười mắng: “Hai đại ngốc các cậu!” Mắng xong lại ghé lên hôn đồ ngốc trước mặt.
Doãn Tu Trúc xoa xoa cổ tay cho cậu, nói: “Buổi trưa ra ngoài ăn cơm đi, gọi Ngụy Bình Cự.”
Tề Mộ vốn không muốn ra ngoài, vừa nghe lời này mới đặt bút xuống: “Nên vậy.” Tối qua đã mời, kết quả thả chim bồ câu cho người ta, hôm nay phải bù.
Tề Mộ lại nhìn về phía anh nói: “Tớ phải mời con bé một bữa ngon.” Hiểu lầm người ta nhiều năm như vậy, cái nồi này chủ nhiệm Ngụy cõng quá oan!
Doãn Tu Trúc nói: “Đợi con bé kết hôn, tớ nhất định phải bù một phần đại lễ.”
Tề Mộ cười cong mắt: “Đừng đợi nữa, lão Ngụy sắp kết hôn rồi, cậu bây giờ có thể tặng quà!”
Cậu vừa thu dọn chút, điện thoại vang lên, Hứa Tiểu Minh gầm gào: “Mày ở đâu mày ở đâu mày ở đâu?”
Lỗ tai Tề Mộ cũng sắp bị hắn rung điếc: “Ở phòng làm việc Doãn Tu Trúc.”
Hứa Tiểu Minh sửng sốt một lát, sau đó cố chấp: “Chờ tao!” Nói xong liền cúp điện thoại.
Tề Mộ nhún nhún vai: “Là Hứa Tiểu Minh, không biết lại nổi điên cái gì.”
Doãn Tu Trúc nhớ tới hôm qua cậu ở phòng bếp gọi điện thoại với Hứa Tiểu Minh, trong lòng liền phun hoa nhỏ mãi: “Buổi trưa gọi cậu ấy cùng ăn đi.”
Tề Mộ nói: “Được, chỉ là không biết ảnh đế Gà Con có rảnh không.”
Hứa Tiểu Minh tới rất nhanh, 5 phút đã đến trước mặt bọn họ.
Tề Mộ liếc hắn một cái: “Làm gì? Hấp ta hấp tấp.”
Hứa Tiểu Minh đánh chết cũng không tin: “Hai bọn mày . . . . . . hai bọn mày . . . . . . hai bọn mày đang qua lại?”
Tề Mộ rất cạn lời: “Hôm qua không phải đã nói với mày sao?”
Hứa Tiểu Minh nói: “Tao không tin, hai bọn mày khẳng định thông đồng trêu tao chơi! Cá tháng tư qua rồi, sao phải trêu chọc tên diễn viên nghèo liều mạng kiếm tiền tao đây!”
Tề Mộ nói: “Vậy phải thế nào thì mày mới tin?”
Tim Hứa gà con vắt ngang: “Hôn cái!” Hắn cũng không tin, hai bọn họ thật sự hôn.
Tề Mộ không chút do dự, xoay người kéo cà vạt Doãn Tu Trúc qua, hôn lên miệng anh.
Đầy mắt Doãn Tu Trúc đều là ý ngọt, nếu không phải cố kỵ có người ở đây, sớm đã ôm người vào ngực hôn đến cùng.
Hứa Tiểu Minh: “. . . . . .” Tiên sư nó rốt cuộc tại sao phải điên cuồng giẫm chân ga chạy đến ăn thức ăn cho chó???