Trương Bộ đầu phù ra một ngụm, nói.
- Là, chúng tôi không phải ở Thập Tam Hành Phố!
Hai người rõ ràng lợn chết không sợ bỏng nước sôi, hướng đám người gửi tiền nói:
- Hôm nay đến đây, chính là để vạch trần âm mưu của tiền hào Biện Kinh! Tiền trang cất giữ tiền tài cho khách hàng, xưa nay đều thu phí cất giữ. Tiền hào Biện Kinh này, ngược lại lại cho tiền, thiên hạ làm gì có chuyện tốt như vậy chứ?
- Nếu có, chỉ có thể nói rõ đây là một âm mưu!
Người kia tiếp lời:
- Kỳ thực bọn họ, đem tiền gửi của các ngươi đi cho vay kiếm tiền, rồi chia một phần rất nhỏ lợi nhuận thu được cho các ngươi, các ngươi đã vui thành ra như vậy. Nhưng không biết rằng, bọn họ lấy tiền của các ngươi, kiếm được một khoản lợi nhuận kếch sù!
Ngừng một chút lại nói:
- Hơn nữa, chẳng may tiền cho vay không lấy lại được, tiền an trí của các ngươi, xem như trôi theo dòng nước rồi!
- Cho nên vẫn là gửi chỗ chúng tôi, chúng tôi tuy thu tiền phí, nhưng sẽ không động đến tiền của các ngươi!
Đây thật sự là ăn nói bừa bãi rồi, nhưng lừa bách tính không hiểu biết thì thực sự lại rất hiệu dụng.
Đám người gửi tiền nghe vậy vô cùng tức giận:
- Tại sao lại dùng tiền của chúng tôi cho vay hả? Không đồng ý, tuyệt đối không thể được!
- Một đám ngu xuẩn, người ta không kiếm tiền, vậy lãi trả cho các ngươi là từ đâu ra?
Trương Bộ đầu mắng:
- Ngươi cho rằng tiệm cầm đồ là thành thật sao? Nói cho các ngươi biết, đừng có mơ! Hơn nữa bọn họ còn ăn bên cho vay ăn bên vay, còn ăn kinh khủng hơn là khác!
- Như thế thì cũng không thể dùng tiền của chúng tôi, ngộ nhỡ thua lỗ thì làm sao?
- Thua lỗ lời lãi, có thua lỗ cũng không đến đầu các ngươi!
Trương Bộ đầu mắng to:
- Sinh ra mắt để thở hay sao hả? Không nhìn thấy mặt trên sổ gửi tiền có ghi, bảo đảm sự an toàn khi gửi tiền sao! Tiền hào Biện Kinh nhà người ta có thân gia mấy ngàn vạn quan, không đủ để gán nợ mấy ngàn quan của các ngươi hả?
- Thật nhiều tiền như vậy, thì đem tiền trả cho mọi người đi!
Hai tên kia lại tiếp tục gây rối.
- Trả! Sao không trả!
Giọng nói của Tiền Thăng vang lên, y gật đầu cảm kích với Trương Bộ đầu, cũng đứng lên ghế nói:
- Ta là Đông chủ của tiền hào này, bây giờ xin nói rõ một chút với chư vị.
- Nói…
Trong đại sảnh, tiếng ồn ào dần dần lắng xuống.
- Đầu tiên, tiền gửi của các vị tuyệt đối an toàn, cửa hàng cam đoan được rút linh hoạt, nhưng dựa theo quy định của chúng tôi, rút tiền trên mười quan trở lên, đề nghị các vị thông báo trước một ngày.
Tiền Thăng ôm quyền nói:
- Cho nên hôm nay mời chư vị tới quầy đăng ký một chút, ngày mai có thể tới rút tiền.
Cuối cùng cũng có một kiến giải, hơn nữa hôm qua mọi người quả thật đã nói rõ rồi, rút một khoản tiền lớn cần chuẩn bị một thời gian. Người gửi tiền thở phào một hơi, bèn bắt đầu tới quầy đăng ký.
Thấy cục diện đã được khống chế, Tiền Thăng lau mồ hôi, chắp tay nói với Trương Bộ đầu:
- Mời lên lầu dùng trà.
Trương Bộ đầu hô hoán cả buổi sáng, cổ họng sớm đã khô rát rồi, nghe vậy liền gật đầu, phân phó thủ hạ duy trì tốt trật tự rồi đi theo Tiền Thăng lên lầu.
Đi lên văn phòng ở lầu ba mới thấy Trần Khác đang ở đây.
Vừa trông thấy chính chủ, Trương Bộ đầu kể khổ nói:
- Tam Lang, cứ náo loạn như vậy, e là xảy ra chuyện lớn đó! Đến lúc này, ta chống đỡ không nổi nữa, ngươi chống đỡ không nổi, ngay cả Lão Long Đồ của chúng ta cũng phải liên lụy rồi!
- Ngồi xuống uống trà, thông cổ họng đi đã.
Trần Khác mang vẻ mặt bình tĩnh, cười nói:
- Sự việc không nghiêm trọng như ngươi nghĩ.
- Thế nào không nghiêm trọng, hôm nay nếu không phải ta đến cản, chắc chắn xảy ra chuyện lớn rồi!
Trương Bộ đầu nửa đầu là khoe công, nửa sau là lo sợ.
- Trương đại ca hôm nay thật không thể chê được, cứu tiền hào chúng ta một mạng.
Trần Khác nghiêm nói:
- Bổn tiệm tự có hậu báo!
- Ha hả, huynh đệ chúng ta đừng khách khí….
Trương Bộ đầu như mở cờ trong bụng, nhưng trên miệng vẫn giả bộ nói.
- Nhưng Trương đại ca không cần lo lắng, hôm nay đám người gửi tiền náo loạn vô cùng, kì thật chỉ là hư hỏa thôi.
Trần Khác cười nói:
- Bọn họ bị tiền đốt đến đầu óc không tỉnh táo, bị người ta xúi giục thôi.
Nói dứt, nhẹ thở dài một hơi, nói:
- Nói ra, cũng là sự sai lầm của ta, một ngàn bảy trăm quyển sổ tiết kiệm, quá ít, mười bảy ngàn quyển thì còn được.
- Nói thế là thế nào?
- Người triều Tống chúng ta không phân hộ, lúc khai quốc một hộ, bây giờ vẫn là một hộ. Nhưng một hộ lúc khai quốc, chẳng qua là mười mấy người. Đến bây giờ, sinh sôi nảy mở có đến hai ba trăm người. Cả một đám thúc bá huynh đệ, mỗi người đều có một gia đình nhỏ của mình. Nhưng trên sổ sách của quan phủ vẫn là một hộ.
Trần Khác lắc đầu bất đắc dĩ nói:
- Nhưng rốt cục đã không phải là một gia đình nữa rồi, mỗi người có một cuộc sống riêng. Chúng ta giao tiền cho tộc trưởng, thấy có vẻ là giảm bớt việc. Nhưng trên thực tế là tìm thêm phiền phức. Nhiều tiền như thế, ai cũng muốn chiếm một phần, ai chịu để chung chứ?
- Trong lẫn ngoài tiệm, nhiều người như thế đều la hét đòi rút tiền.
Trần Khác thở dài nói:
- Không phải là muốn trở về phân chia rõ ràng sao?
- Quả thật có nguyên nhân này.
Trương Bộ đầu gật đầu nói:
- Xem ra lúc đó muốn bớt việc, nhưng lại là thêm việc cho bây giờ rồi.
- Cũng không đúng, kì thật bọn họ giành cũng tốt.
Trần Khác cười sáng lạn nói:
- Chúng ta đơn giản chỉ là làm ra thêm vài quyển sổ tiết kiệm!
- Tam Lang có lòng tin qua ải này?
Trương Bộ đầu cười nói:
- Ta phải trở về báo cáo với Lão Long Đồ.
- Không vấn đề.
Trần Khác vươn người đứng lên, nhìn đám người chen chúc bên ngoài, nói:
- Xem ta kéo bọn họ trở lại nè.
Công việc của tiền trang Biện Kinh là nghề ‘đường mình đi thì kẻ khác đừng mong có lối’. Cho nên tình trạng loạn như bây giờ quả thật là nằm trong dự liệu.
Cục diện mà Trần Khác dự đoán còn phiền phức hơn gấp mười lần so với bây giờ. Phương pháp đã chuẩn bị cũng là để đối phó với phiền phức gấp mười lần. Gặp phải chút vấn đề này đương nhiên cũng không phải luống cuống tay chân.
Chiều hôm đó, hắn phái ra một đội ngũ kinh tế càng lúc càng tinh anh, để đến công tác ở từng nhà, từng hộ… Nguyên tắc vẫn là mưa dầm thấm lâu kết hợp với giải thích rõ ràng, mới có thể khắc sâu vào trong đầu bọn họ.
Bao gồm vấn đề tỉ lệ phân chia các khoản, tiền trang cũng cam đoan, chỉ cần nội bộ của người gửi tiền đạt thành hiệp nghị, tùy lúc có thể đến quầy để chia nhỏ khoản gửi lớn thành khoản nhỏ. Cho dù mỗi người tính là một hộ cũng không thành vấn đề.
Điều này rất quan trọng, bởi vì nó giúp tiền trang tránh bị sự tranh chấp lợi ích trong nội bộ người gửi làm hại đến.
Còn về đám ruồi nhặng xung quanh, Trần Khác kiên quyết một câu, người vì tiền tài mà chết, chim vì cái ăn mà vong. Đối với vàng bạc ở trước mặt, đám đối thủ đó dù có ba hoa chích chòe thế nào, cũng là bó tay vô ích.
Rất nhiều người gửi tiền qua một đêm có thể tự hiểu rõ… quả thật, việc không có lợi, ai sẽ làm chứ. Chỉ cần tiền trang Biện Kinh đảm bảo khoản tiền gửi của bọn họ được an toàn, thì thích làm gì cứ việc làm. Nếu như đổi sang gửi tại tiệm cầm đồ, không chỉ không có lợi tức, mà còn phải trả tiền.
Càng quan trọng hơn là họ sao biết được bọn chúng không lấy tiền đi đầu tư chứ?
Nhưng con người nếu như đều chịu nghe lời khuyên như thế, thế giới này sẽ không có chiến tranh rồi. Vẫn có không ít kẻ cứng đầu, đã bị kích động, cho dù ngươi có nói rách cả mồm cũng đòi phải lấy cho bằng được tiền!
Ngày thứ hai, lượng người đến tiền trang Biện Kinh vẫn đông đến không đếm xuể. Đa số đều là đến xem náo nhiệt, nhưng hàng người xếp hàng rút tiền cũng không ít.
Mà lần này, tiền trang Biện Kinh cũng đã có chuẩn bị, đối với bất cứ yêu cầu rút tiền nào của người gửi đều không nói hai lời, lập tức làm ngay.
Cẩn thận tra xét, sau khi xác nhận không có sai sót gì, quầy viên liền xoay sang phía sau cao giọng xướng:
- Tiền rút hai ngàn sáu trăm quan!
- Ta chỉ cần ngân lượng, không cần tiền!
Hiển nhiên có người lấy cảnh ngộ của hòa thượng ở Tướng Quốc tự, chỉ dạy cho những người gửi tiền này.
- Được, không vấn đề.
Quầy viên xoay về phía sau kêu giòn giã:
- Không cần tiền, chỉ cần bạc!
Chỉ chốc lát, mành xốc lên, bốn người làm của tiền trang khiêng hai cái sọt đến, bên trong chất đầy bạc nén. Đều là bạc ‘túc văn’ (bạc 92.5, được đúc đúng tiêu chuẩn) vừa mới ra lò, sáng lóng lánh, lóa cả mắt.
- Khách quan.
Quầy viên mời y vào trong hành lang. Vô cùng khách sáo nói:
- Mời khách quan đếm.
- Tôi đếm thế nào?
Người gửi tiền đó choáng ra, cả đời này của y chưa từng thấy qua nhiều tiền thế này, cảm thấy khó xử, quay đầu nói:
- Còn nữa. Tôi lấy thế nào đây?
- Theo quy định, phải gửi đến tận phủ. Nhưng hôm nay số người rút tiền quá nhiều, quả thật không tìm ra người, thật xin lỗi! Khách quan tự mình mang hai giỏ bạc này về nhé.