Người gửi tiền đó chỉ đành gọi vài người huynh đệ đến, đếm từng nén bạc.
- Được rồi, được rồi!
Đang đếm, hàng người gửi tiền phía sau có người lớn tiếng hét:
- Rút tiền rồi thì đi đi, khách trước tránh ra cho khách sau! Mọi người đều có phần.
Tiếng thúc giục này nhắc nhở những người bên ngoài, cũng bắt đầu không kiên nhẫn hò hét.
- Đừng gấp, đừng gấp, đều có phần cả!
Lý Đạt đích thân đứng ở đại sảnh duy trì trật tự, nói:
- Đợi vị khách quan này đem bạc đi đã.
Trong tiếng thúc giục, vị khách đó đếm xong bạc. Sau đó, bốn huynh đệ khiêng sọt bạc hồng gộc đi ra ngoài.
Nhìn thấy việc này trước mắt, những người gửi tiền cuối cùng cũng nhận ra được, cho dù là rút bạc, nhưng với trọng lượng hai ngàn bảy trăm lượng bạc cũng phải cần bốn người đàn ông to khỏe đến khiêng…. Nhưng vẫn có nhiều người chuẩn bị đầy đủ, mang toàn bộ những người đàn ông trong nhà đến, mấy phân nặng này không thành vấn đề, rồi vui vẻ hưng phấn, mang bạc về.
Mới một buổi sáng, tiền trang Biện Kinh đã rút ra một trăm tám mươi lượng bạc.
Đến buổi chiều, lúc đóng cửa, lại rút tiếp gần hai trăm lượng.
Lý Đạt và Tiền Thăng cũng có chút hoảng, trong khố không quá một triệu sáu trăm ngàn lượng bạc…Đây là dùng luôn cả khoản thuế đất mà triều đình thu, mang tất cả vàng thỏi và tiền đồng đổi thành bạc. Một hơi rút liền ba trăm tám mươi ngàn lượng, việc này có thể trụ lại được mấy ngày đây?
- Đại nhân, tại sao không dùng tiền đồng để chi?
Lý Đạt không hiểu hỏi:
-Chúng ta hoàn toàn có thể thoái thác, nói rằng chỉ có tiền đồng.
- Như thế không được.
Trần Khác lắc đầu nói:
- Thời điểm khó khăn còn ở phía sau, đến lúc đó, các ngươi sẽ hiểu được, lòng tin so với vàng còn quan trọng hơn! Bây giờ chỉ là sự khảo nghiệm nhỏ, đương nhiên phải xử lí sự việc cho thật chu toàn, để tạo lòng tin cho mọi người!
- Nhưng, không đến bốn ngày sẽ cạn kiệt…
- Không cần căng thẳng.
Trần Khác không để ý nói:
- Ngày mai chỉ có vào, không có ra.
- Thật sao?
Hai người bán tín bán nghi hỏi?
- Không tin thì cứ chờ xem…
Trần Khác cười gian xảo, nói.
Ngày thứ hai, đám người hôm qua chưa lấy được tiền từ sớm đã đến xếp hàng, mới phát hiện rất nhiều láng giềng hôm qua đã lấy được tiền lại đến càng sớm hơn.
- Ầy, Châu đại bá. Các người sao lại đến nữa?
Người chưa lấy được tiền hỏi.
- Đừng nhắc nữa, hôm qua chúng tôi vừa chia tiền, ban đêm thì bị đám trộm trời đánh đến trộm rồi!
Châu đại bá đó than thở nói:
- Mười mấy huynh đệ thúc bá không bị trộm chính là mấy người chúng tôi, nên mới vội vàng đem gửi lại. Ài, vốn cho rằng cái tự giữ trong tay mới là tiền, bây giờ xem ra, là sai lầm vô cùng, cái không bị mất đi mới là tiền!
Không có gì có thể chấn động hơn so được với việc số tiền mới rút, đến đêm đã bị trộm mất. Dường như vừa chớp mắt một cái, tình thế đã hoàn toàn biến đổi, không có ai nhắc lại việc rút tiền.
Lúc này, tiền trang đã mở cửa bắt đầu kinh doanh.
Dưới sự chỉ đạo của người làm trong tiệm, người gửi tiền nối đuôi nhau vào, so với sự ồn ào của hôm trước, hôm nay bọn họ lại rất yên tĩnh.
- Khách quan, mang đủ thủ tục không?
Người khách đầu tiên đứng trước quầy, quầy viên mang nụ cười chuyên nghiệp nói.
- Ha hả, mang thì mang đủ, nhưng không lấy nữa…
Người khách lắc đầu nói:
- Tiếp tục gửi.
- Khách quan, thật không rút nữa sao?
Quầy viên giòn giã hỏi.
- Không rút nữa.
Người khách buồn bực nói.
- Kì thật gửi cũng tốt!
Quầy viên cười sáng lạn nói:
- Không chỉ có lợi tức, mà còn an toàn. Hôm sau trong tiệm không bận như vậy, khách quan muốn dùng bao nhiêu bạc, xin lên tiếng trước, bổn tiệm phái người chuyển đến phủ, tiện hơn nhiều.
Nói xong thì đem thủ tục hoàn tất, đưa quyển sổ lại, nói:
- Đây là sổ tiết kiệm, xin khách quan cất giữ cẩn thận.
- Ài, đa tạ, đa tạ…
Người khách đó cất quyển sổ vào lòng, ấm ức rời đi.
Một lúc, đa số khách hàng đều rời đi, số còn lại đều là muốn gửi tiền. Đến khi kiểm kê vào buổi tối, phát hiện rút ra không đến năm trăm quan tiền đồng, nhưng thu về đến hai trăm tám mươi lượng bạc… Toàn bộ là khoản hôm qua cho rút ra.
- Đại nhân thật đúng là thần!
Lý Đạt bội phục sát đất nói:
- Sao có thể đoán trước được đêm nay có trộm vậy?
- Ha hả, cái mũi của bọn trộm là linh nhất, sao có thể bỏ qua cho bọn họ chứ…
Trần Khác sẽ không nói chân tướng với y… Kì thật quan và cướp là một nhà, quan sai của phủ Khai Phong là tổ tông của bọn trộm vặt trong thành Biện Kinh, sai bọn chúng đi làm chút việc, trước giờ không hề có chiết khấu, huống hồ còn là đi trộm tiền.
Trong một đêm, những tên trộm vặt trong thành Biện Kinh điên cuồng đến thăm cái ổ của những người rút tiền, ngày thứ hai, làn sóng rút tiền này quả nhiên ngừng lại.
Người có lúc chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, ép Trần Tam công tử của chúng ta phải xuất chiêu.
Ải này xem như qua. Những người gửi tiền mặc dù đối với việc tiền trang Biện Kinh dùng tiền của mình cho vay cũng rất phẫn nộ. Nhưng để bọn họ tự lấy đi cho vay thì không có lá gan này; gửi ở cửa tiệm khác lại không cam lòng, chỉ đành tiếp tục chấp nhận sự ‘bóc lột’ của tiền trang Biện Kinh.
Những ngày sau vẫn còn trắc trở, cái hiệu cầm đò chó má kia, không cam lòng giảm khoản lợi tức mà mình thu được từ số tiền gửi, một lòng muốn sụp đổ tiền trang Biện Kinh, đương nhiên sẽ dùng trăm phương ngàn cách để đốn ngã tiền trang Biện Kinh….
Thêm vào đó, Hàn Kỳ luôn muốn gây phiền phức cho tiền trang Biện Kinh. Có thể nói, tiền trang Biện Kinh trong hai tháng đầu đều gặp phải sóng gió bấp bênh, phải bận rộn ứng phó. Cũng may có Tào gia và Liễu gia tiếp ứng, cộng thêm đám người Hầu Nghĩa, Lý Toàn bôn ba xuôi ngược, mới xem như đứng vững ở cục diện trước mắt.
Còn về quan hệ với những kẻ cùng ngành, vẫn cứ đấu qua đấu lại như cũ. Nhưng không có sự can thiệp quyền lực của quan phủ, Trần Khác có lòng tin đối phó với kẻ địch tám phương bốn hướng.
Bước chuyển ngoặt xuất hiện vào tháng cuối đông, Hàn Kỳ cuối cùng gạt được Cổ Xương Triều, ngồi lên vị trí Xu Mật sứ, người thay thế y là Thành Đô tri phủ, Ích Châu lộ Chuyển Vận sứ, Lưỡng Xuyên Binh Mã Đề Hạt – Trương Phương Bình.
Nghe được tin này, các anh em của tập đoàn Thanh Thần đều như trút được gánh nặng…Không ngờ là lão Trương, đó là người quen cũ, lúc ở Thành Đô chiếm không biết bao nhiêu lợi ích của bọn họ? Cuối cùng đến lúc phải hồi báo rồi!
Tuy rằng trời càng lúc càng lạnh, nhưng những ngày của tiền trang Biện Kinh lại từ từ trở nên tốt hơn. Khoản cho vay đưa ra bắt đầu có dấu hiệu khả quan; người đến gửi tiền cũng càng lúc càng nhiều. Càng quan trọng hơn là từ sau khi biết được Trương Phương Bình thay thế Hàn Kỳ, những nhà giàu, thương gia trong kinh thành cuối cùng cũng tiêu trừ được sự lo lắng, để yên tâm mà giao tiền tài cho tiền trang quản lí.
So với đám Điển Đương Hành (tên hiệu cầm đồ) tham lam, hủ bại đó, mọi người có mười ngàn lí do để chọn tiền trang Biện Kinh. Các thương nhân lớn nhỏ trong kinh đều mong muốn tạo mối quan hệ với cửa tiệm chuyên nghiệp mà lại không tham lam này… Rất nhiều người còn làm ra hành động vay mượn tiền từ tiền trang Biện Kinh để trả sạch khoản vay nặng lãi.