Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 249: Quần Hiền Tề Tựu 2

Thái Kinh cười nói:

- Sợ là ngươi cũng không thể uống thả cửa nổi.

- Đúng rồi, cứ nói rượu này rượu này.

Âu Dương Tu cười hỏi:

- Chẳng lẽ nó không có tên sao?

Mọi người liền nhìn về phía Trần Khác ngồi trong góc. Trần Khác đứng lên trả lời:

- Lão sư, vẫn còn chưa đặt tên, cúi xin lão sư và các vị tiền bối đặt cho nó một cái tên.

Mọi người nghe thế, đều trở nên chộn rộn.

Ở thời đại thuộc về sĩ phu, bọn họ là những người nắm giữ thu nhập nhiều nhất, không phải lo lắng bị mất đầu, tịch thu gia sản, chỉ cần tùy ý hưởng thụ cuộc sống. Bọn họ là những kẻ được uống thứ rượu tốt nhất, được ôm đàn bà đẹp nhất, viết những bài thơ hoa lệ nhất, theo đuổi cuộc sống hoàn mĩ nhất, và cũng là những kẻ liều mạng theo đuổi sự nhã nhặn, quý phái nhất….

Hơn nửa, nếu thật sự là loại rượu ngon, tên lại do bọn họ đặt ra, thậm chí có thể lưu danh thiên cổ.

- Nguyên xuân phẩm rượu mới, thật là một mở đầu tốt!

Cũng không biết do đã quá chén, hay là do hưng phấn quá độ. Âu Dương Tu đỏ bừng mặt nói:

- Hảo ý của Trọng Phương, chúng ta không thể cô phụ. Các vị, ta đề nghị, mỗi người rót đầy một ly, lấy rượu này làm đề, mỗi người làm một bài phú, thế nào?

Mai Nghiêu Thần tán thành đầu tiên, mọi người cũng nhiệt liệt hưởng ứng nhã ý này, liền gọi người mang rượu nóng đến để nhuận bút.

Âu Dương Tu hiện tại là Hàn Lâm Học Sĩ Đãi Chiếu, Tri Thái Thường Tự, kiêm Lễ Nghi Sự, cộng thêm Khinh Xa Đô Úy. Khinh Xa Đô Úy có mười hai cấp, huân hiệu của ông ta thuộc cấp thứ năm, đứng hàng tứ phẩm. Lại vừa tiến phong chức Nhạc An Huyện Khai Quốc Hầu, cấp bậc tước vị đứng hàng thứ chín, được cấp một ngàn hộ lương thực kèm theo, cộng thêm năm trăm hộ lương thực, tổng cộng là một ngàn ba trăm hộ lương thực. Chức quan liên tục thăng cấp, huân hiệu không ngừng tấn thăng, đã đứng vào hàng ngũ công hầu quý tộc.

Thu nhập của ông ta cũng theo đó mà tăng vọt. Trong vòng một năm đổ lại, các khoản thu vào đạt đến hơn sáu trăm vạn quan, điều kiện gia cảnh đương nhiên đổi mới rất nhiều. Các loại giấy Tuyên Thành thượng đẳng đủ mọi kích cỡ trong sảnh đều luôn được chuẩn bị đầy đủ. Bảy tám tiểu tỳ vừa mới thuê trong phủ lập tức rút từng trang giấy Tuyên Thành cuộn ngay ngắn trong tủ ở bên tường, đưa lên trên bàn mỗi vị khách.

Thỏi mực trong nghiên mực cũng dùng bông thượng đẳng để ngâm. Lúc này, thỏi mực đang được hơ nóng bên lư hương, cũng đã tan chảy ra. Trong sảnh thoáng yên tĩnh lại, mọi người trải giấy, cầm bút, vẫn đang ngưng thần suy nghĩ, Tô Thức đã phóng bút như bay, một hơi viết ra bài “Tân tửu phú”.

Âu Dương Tu nhẹ nhàng đi qua, cầm bài văn của Tô Thức lên xem một lượt, liên tục gật đầu, lại lớn tiếng đọc lên:

- Thị tửu thủ thông minh vu bàn thác, xuất phương trạch vu phanh ngao.

Dữ thử mạch nhi giai thục, phí thung thanh chi tào tào.

Vị cam liệt nhi minh triệt, thán u tư chi độc cao.

Tri cam toan chi dịch phôi, tiếu lương châu chi bồ đào.

Tự ngọc trì chi sinh phì, phi nội phủ chi chưng cao.

Chước dĩ anh đằng chi văn tôn, tiến dĩ thạch giải chi sương ngao.(1)

Đọc một hồi, lão tiên sinh gật gù đắc ý, cũng đã say đắm:

- Tằng nhật ẩm chi kỷ hà, giác thiên hình chi khả đào.

Đầu trụ trượng nhi khởi hành, bãi nhi đồng chi ức tao.

Vọng tây sơn chi chỉ xích, dục khiên thường dĩ du ngao.

Khóa siêu phong chi bôn lộc, tiếp quải bích chi phi nhu.

Toại tòng thử nhi nhập hải, miểu phiên thiên chi vân đào.

Sử phu kê, nguyễn chi luân, dữ bát tiên chi quần hào

Hoặc kỵ lân nhi ế phong, tranh khạp khiết nhi biều thao.

Điên đảo bạch luân cân,lâm li cung cẩm bào! (2)

(1), (2) thuộc bài “Trung sơn tùng liêu phú” của nhà thơ Tô Thức. Với nội dung chính là thông qua cảnh vật mà diễn đạt cảm giác khoái hoạt, mong muốn tự do tự tại của mình.

Không chỉ là ông ta, mọi người cùng lên tiếng tán thưởng, rối rít vứt bút đi, nói:

- Không cần viết nữa, một áng văn như châu ngọc trước mắt, làm cho những người khác mang sẵn nhiều lời nói trong lòng cũng không thể nói ra lời được nữa!

Mai Nghiêu Thần cười ha ha nói:

- Trời sinh Tô Tử Chiêm, ta chỉ là một kẻ phàm nhân, đành phải nhượng bộ tránh đi thôi!

Nghe thấy lời này, tâm tình phụ tử Tô gia không khỏi kích động… Mặc kệ kết quả khoa cử đợt này thế nào, Tô Thức đã được Mai - Âu khen ngợi như thế, chắc chắn sẽ dương danh thiên hạ rồi!

- Vậy thì chưa chắc.

Hàn Duy là người hâm mộ của Vương An Thạch, nghe thấy thế lắc đầu cười lớn:

- Tài năng của Vương Giới Phủ không thua người trời đấy.

- Ồ, đúng rồi.

Âu Dương Tu vui vẻ cười lớn nói:

- Vẫn còn tuyệt tác của Giới Phủ có thể đánh giá. Ta hôm nay thật may mắn?

Nói xong, đi đến bên Vương An Thạch nói:

- Giới Phủ, đưa tuyệt tác của ngươi đây để lão phu đọc cho mọi người nghe.

Vương An Thạch vẫn đang mê man, bị giọng nói lớn của Âu Dương Tu gọi mới ngẩng đầu lên, mơ màng nhìn ông ta.

- Âu Dương công muốn đọc bài phú của ngươi.

Tô Tuân ngồi bên y có lòng tốt nhắc nhở.

- À.

Vương An Thạch gật đầu, lại lắc đầu nói:

- Vẫn chưa nhấc bút.

- Không phải chứ.

Âu Dương Tu không tin nói:

- Giới Phủ là kì tài trạng nguyên, làm một bài phú dễ như uống nước!

- Chẳng lẽ nghe xong bài phú của Tử Chiêm, thì không muốn cùng y tranh hùng?

Mai Nghiêu Thần nói đùa một câu, nhưng lại lỡ lời, lời này vừa nói ra, làm cho người nghe không mấy dễ chịu… Nhưng nhìn thấy trên mặt Tô Tuân vẫn mang theo vẻ kiêu ngạo nhàn nhạt thì biết, những người không dễ chịu không bao gồm phụ tử Tô gia.

- Ta chưa từng uống qua loại rượu này.

Vẻ mặt Vương An Thạch yên tĩnh như mặt giếng nói:

- Cho nên không biết nên tán thưởng nó thế nào.

- Thì ra là vậy.

Âu Dương Tu lúc này mới nhìn thấy, thì ra ly rượu trước mặt y vẫn đầy, không khỏi quan tâm hỏi:

- Giới Phủ, mọi người đều uống rồi, tại sao chỉ có mình ngươi không uống giọt nào?

- Xin Âu Dương công lượng thứ.

Vương An Thạch lúc này mới để ý đến Âu Dương Tu đã đứng bên cạnh rồi, vội đứng lên hành lễ, vẫn mang vẻ mặt bình tĩnh nói:

- Tại hạ trước giờ không uống rượu mạnh.

- Thì ra là thế…

Âu Dương Tu gật đầu, đột nhiên ha ha cười lớn, nói:

- Hôm nay thay đổi quy củ một chút.

Nói xong liền đích thân bưng ly rượu lên, muốn Vương An Thạch nhất định phải uống.

- Tại hạ không thể.

Dưới ánh mắt của mọi người, Vương An Thạch kiên quyết lắc đầu nói:

- Hôm nay, không uống.

Nói xong, y đưa tay tiếp lấy ly rượu rồi để lại lên mặt bàn.

Cũng không đưa ra lí do gì mà nói không uống liền không uống.

Ánh mắt của mọi người trong chốc lát trở nên không vui, cảm thấy người này thật sự không nể mặt chút nào.

Tô Tuân không chịu nổi nữa, khẽ kéo vạt áo của Vương An Thạch, nhỏ tiếng nói:

- Cho túy ông chút mặt mũi.

Vương An Thạch vẫn không nhúc nhích, không để ý đến ông ta, làm cho lão Tô cảm thấy không vui.

Âu Dương Tu cũng vô cùng lúng túng, cũng may là tính tình ông ta rộng rãi, tự mình cười xòa nói:

- Được rồi, đàn ông nên cứng rắn như thế, nhớ khi ta còn thuở niên thiếu, cũng có tính cách như vậy. Cho dù có kề dao lên cổ ngươi, ngươi cũng không thay đổi.

Mọi người lập tức cùng nhau khen ngợi, bỏ qua sự lúng túng trước đó.

Âu Dương Tu là người thực sự rộng lượng chứ không hề giả vờ. Ông chẳng những không vì chuyện đó mà lạnh nhạt với Vương An Thạch, ngược lại còn ngồi cạnh Vương An Thạch và Tô Tuân, dặn dò ca kỹ:

- Xướng một vài điệu khúc vui vẻ đi.

Rồi ông lại nói với mọi người:

- Tất cả cứ thoải mái no say!

Âu Dương Tu khi còn trẻ là một người phong lưu, ông không chỉ là một tay làm bài từ hay, ngay cả năng lực bình phẩm cùng thưởng thức ca kỹ cũng đứng nhất nhì. Vì vậy những gia kỹ mà ông dạy bảo thường ở độ tuổi mười hai, mười ba, ai cũng có giọng thanh và dáng vẻ ôn nhu động lòng người. Cái gọi là “Lolita (*) người người yêu, đại thúc trong lòng thích”, có những cô bé oanh ca yến vũ như thế hỏi sao bầu không khí không náo nhiệt cho được?

(*) Lolita: là một tiểu thuyết của Vladimir Vladimirovich Nabokov, nhân vật chính của tiểu thuyết tên Humbert Humbert, một người lớn tuổi có sự ám ảnh về tình dục với một cô gái mười hai tuổi tên Dolores Haze. "Lolita" đi vào văn hoá phổ thông như là một từ để mô tả cô gái trẻ phát triển sớm về giới tính.

Trong tiếng nhạc hoan hỉ, Âu Dương Tu khoác một tay lên vai Vương An Thạch, tay kia kéo Tô Tuân lại gần nói:

- Giới Vũ, ta giới thiệu cho ngươi một vị đại tài. Đây là Tô Minh Doãn (tên tự của Tô Tuân) đến từ đất Thục, các tác phẩm “Quyền thư”, “Luận hành”,… của y đều có ngôn biện hùng hồn, tinh thông kim cổ, tài hoa có thể sánh với Tô Tần thời xưa.

Đoạn ông cười ha hả:

- Thực ra cần gì ta khen? Minh Doãn lão đệ của hôm nay đã nổi danh khắp thành, Giới Phủ, chắc ngươi đã xem qua văn chương của y rồi phải không?

- Xem rồi.

Vương An Thạch gật đầu nói. Âu Dương Tu và Tô Tuân liền quay sang nhìn, chờ đợi Giới Phủ bình phẩm vài câu, nào ngờ vị lão huynh này không hề có ý nói tiếp.

Thấy hai người kia nhìn mình, Vương An Thạch không nỡ khiến Âu Dương công xấu hổ, lúc này ông mới “tiếc chữ như vàng” nói:

- Hành văn đậm ý cổ…

- Sau đó thì sao?

Môi dưới Âu Dương Tu trề ra, lúc này cằm đã muốn cắm xuống đất. Những người như Văn Ngạn Bác, Phú Bật, Hàn Kỳ đối với tài năng chính trị của Tô Tuân chỉ cười trừ. Ông rất yêu quý tài năng của Lão Tuyền, cực kỳ hy vọng có nhiều người nhìn nhận Tô Tuân.

Vương An Thạch lắc đầu, không có sau đó nữa…

Khuôn mặt cứng nhắc của Tô Tuân hiện tại hết sức khó coi, ông đang cố nén cơn giận, không kiềm chế phất tay áo bỏ đi.

- Khà khà…

Âu Dương Tu cũng thầm trách Vương An Thạch quá không khách khí rồi, đồ mắc dịch nhà ngươi nếu không nhìn nhận tư tưởng của người ta thì thôi, thuận miệng khen hai ba câu cũng sợ tổn thọ sao? Ông chỉ có thể hòa hoãn nói:

- Giới Phủ tiếc chữ như vàng, nhưng ý tứ trong một câu đó là nói căn phong của Lão Tuyền như thông xanh Hoa Sơn, ý cổ lẫm liệt, quả thật đáng quý. Hiện nay văn phong thế đạo quá hào nhoáng, toàn là những câu văn quái lạ tối nghĩa không đúng với tinh thần văn chương, còn trơ trẽn tự xưng là “thể Thái Học”! Nếu văn chương như Lão Tuyền đây xuất hiện nhiều một chút, ta không tin thể Thái Học có thể càn quấy lâu dài!

Nói rồi ông cầm tay hai người đặt lên nhau siết chặt lại, lòng đầy cảm xúc nói:

- Văn đàn hiện nay cần những kẻ sĩ có học lực khoáng đạt như Giới Phủ và Minh Doãn đến giúp ta một tay, quét sạch mọi yêu khí, trả lại sự trong sạch cho văn đàn!

Đoạn ông gằn giọng:

- Cũng là vì những người có thực tài mà tạo điều kiện cho họ phát huy!

Khuôn mặt chất phác của Vương An Thạch rốt cuộc cũng xúc động, gật đầu cứng rắn nói:

- Hôm nay ta đến đây cũng vì kính trọng Âu Dương công không màng dư luận mà cải cách văn phong!

Vương An Thạch nâng chén rượu lên nói:

- Tại hạ ngoại lệ kính chén rượu này, chỉ mong Âu Dương công có thể quét sạch thứ văn phong hiểm quái kia đi, vì triều đình chấn hưng phong khí!

Tô Tuân cũng nâng chén rượu, kích động nói:

- Nghĩa cử của Âu Dương công thực sự có thể trấn áp những cơn sóng suy đồi, ngăn chặn tà thuyết thiên cổ, giúp cho chính khí nhã văn được chắp cánh bay cao, xoa dịu lòng người!

Hai người cùng uống một hơi cạn sạch khiến Âu Dương Tu vô cùng thích thú, ông cất tiếng cười hào sảng.

Hai vị này rất thật tình, bình sinh không biết giả vờ, họ thực sự kính phục Âu Dương công, mong rằng cuộc vận động cổ văn của ông có thể thành công! Song điểm xuất phát của hai người lại khác nhau… Đối với Tô Lão Tuyền, ông cầu lấy công danh hai mươi năm nay lại vấp phải thể Thái Học quỷ quái, cho dù sau này không vào trường thi nữa, ông vẫn nguyện ý nhìn thấy cái trò này nên biến mất.

back top