Lúc này, có thêm hai quân tốt muốn tới lôi hắn ra ngoài.
Vừa bị kéo chặt, Trần Khác lập tức phản ứng. Lúc này nếu không lên tiếng mà bị dẫn đi, vậy thì tội danh coi như bị áp đúng rồi!
Đây không chỉ là cấm thi, mà thanh danh của hắn cũng bị hủy hết!
Thử hỏi, ai còn nguyện ý lui tới với một tên tiểu nhân?
- Đi!
Trần Khác nổi giận gầm lên một tiếng, xuất ra khí lực toàn thân. Mạnh mẽ đẩy bốn tên lính văng ra, rồi bắt một cánh tay của vị quan kiểm tra kia nói:
- Tặc tử, ngươi dám hãm hại ta?
Vị quan kiểm tra kia là một gã chủ quan của Lễ Bộ. Làm sao đã từng thấy một thí sinh bá đạo như vậy? Y cảm giác cánh tay như bị bàn ủi phủ lên, đau đến hét lớn:
- Ngươi dám tập kích giám khảo? Người đâu bắt hắn lại!
- Leng keng…
Bọn lính tốt rút binh khi ra, phẫn nộ hướng Trần Khác quát:
- Buông đại nhân ra!
Có người đã cầm xích sắt ném về phía hắn.
Trần Khác đem vị quan kiểm tra kia chắn trước người, lớn tiếng nói:
- Dẫn ta đi gặp Lâm kiểm quan!
- Không được hành hung!
Nhóm thí sinh cũng phục hồi tinh thần, đồng thời đi tới phía trước nói:
- Nhất định là hắn bị oan uổng!
Binh Bộ Chức Phương Lang Trung Vương Khắc Tồn, Đồn Điền Lang Trung Cung Nghiêm Phụ, là Giám Lâm quan, quyền Giám cống viện môn của kỳ thi mùa xuân này.
Chức trách chủ yếu của bọn họ chính là điều tra thí sinh có gian dối hay không. Hai người biết rõ trách nhiệm của mình trọng đại, vì vậy họ có yêu cầu rất nghiêm khắc đối với những binh lính điều tra.
Dưới sự đốc thúc của hai người, đám binh sĩ ôm giỏ trúc, hòm sách, thư tương, nghiên mực, lương thực…. cùng với quần áo của đám sĩ tử tham gia kỳ thi, tất cả đều cẩn thận lục soát một hồi, không bỏ sót bất kỳ một chỗ nào.
Từ khi trời chưa sáng cho tới lúc này, đã hơn một canh giờ lục soát, họ tìm ra không ít tài liệu được mang theo, nào là khăn tay, vạt áo, áo lót, quạt xếp, giấy nhỏ giấu trong bánh mỳ ghi chi chít chữ Khải cực nhỏ, còn có cả Tứ Thư Ngũ kinh, văn học Bát Cổ, đủ loại màu sắc hình dáng, có đủ những cái lạ, những phương pháp mới chưa bao giờ xuất hiện… Một khi bị tìm ra, thí sinh liền bị đuổi ra khỏi trường thi, ít nhất hai năm không thể tiếp tục thi lại.
Cẩn thận tra xét thân phận, cũng tra ra được một vài người mạo danh thi hộ, dùng cùm gỗ gông lại.
Hai người vô cùng khinh miệt những kẻ tâm thuật bất chính này, tức giận mắng không tiếc lời bọn họ là hạng người “Thử thiết cẩu thâu chi bối” (hạng chó ăn trộm) “Minh ngoan bất linh, bất khả hóa hối” (Ngu ngốc không não, không biết hối cải) “Tang tâm vô sỉ, chí vu thử cực!” (Vô sỉ điên rồ đến cùng cực!). Thề không cho bất kỳ một thí sinh gian dối nào có thể lọt lưới.
Bởi vậy cũng có thể nhìn ra tâm sức của Hoàng thượng, đội quan viên coi thi hơn năm mươi người đều do Hoàng thượng tự mình chỉ định. Có thể ngay trong tình huống không thể tiếp xúc được với quan viên mà vẫn an bài được người thích hợp vào đúng chỗ, đây là bản lĩnh dùng người của đấng Quân Vương.
Hai người đang tuần tra việc lục soát, đột nhiên nghe thấy có tiếng ồn ào vang lên từ phía đông, lập tức nhíu chặt mày lại.
- Làm sao vậy?
Vương Lang Trung trầm giọng nói.
- Ta đi xem sao!
Cung Lang Trung vẫy tay một cái nói:
- Các ngươi đi theo ta!
Sau đó dẫn theo một đội lính đi xem xét.
Khi y tới nơi này thì đã loạn rồi, thí sinh và lính canh xô xát với nhau loạn thành một đoàn, rất nhiều người bị tụt cả giày, hòm thi rơi ra liểng xiểng, mũ cũng bị rơi ra, tóc tai bù xù, nhìn qua vô cùng kinh người.
Cũng may Đại Tống có truyền thống trọng văn khinh võ đã ngấm đến tận xương tủy, những binh sĩ cũng không dám ra tay độc ác. Mà sức chiến đấu của các thư sinh thì coi như bằng không, cho nên tình cảnh này tuy rằng khiến cho người ta sợ hãi nhưng kỳ thật cũng không có ai bị thương.
- Tất cả dừng tay!
Cung Lang Trung vừa thấy đã nổi giận, bước nhanh tới phẫn nộ quát:
- Nơi trọng địa trường thi nghiêm cấm ồn ào. Các ngươi điên cả rồi sao?
Cánh tay tên Sưu Kiểm Quan kia cuối cùng cũng được Trần Khác buông ra, nhưng dường như đã bị bẻ gãy, gã xiêu xiêu vẹo vẹo chạy tới bên cạnh Cung Lang Trung, lớn tiếng kêu:
- Đại nhân, người đến thật đúng lúc, nơi này có thí sinh bị bắt quả tang còn dám dùng bạo lực để phản kháng lại, những thí sinh khác không biết nhục, ngược lại còn hiệp trợ cho hắn!
- Hắn bị oan, bị oan!
Các thí sinh kích động ầm ỹ:
- Trân Khác sao có thể gian lận. Nhất định có người hãm hại hắn!
- Trả lại sự trong sạch cho hắn! Trừng trị kẻ gian!
Trong ba mươi chín sĩ tử có bảy tám người là xã viên Gia Hựu học xã. Bình thường, Trần Khác vẫn hay giúp đỡ người khó khăn, giải khốn cứu nguy cho người khác, cực kỳ khẳng khái với các thành viên của học xã.
Chỉ cần ai có chỗ khó, nếu mở miệng nhờ giúp đỡ thì hắn cũng không cần hỏi nguyên cớ, sẽ luôn dốc túi tương trợ. Trên cơ bản, Hô Bảo Nghĩa Tống Giang làm như thế nào thì hắn cũng làm theo như thế.
Hơn nữa, tài học và khí độ của hắn cũng có thể so sánh được với Tống Giang, khiến cho đám bạn bè cũng làm theo, cuối cùng đoàn kết được các học xã rời rạc. Thấy xã trưởng gặp nguy hiểm, các xã viên đương nhiên không thể ngần ngại. Các sĩ tử đúng là nhóm người dễ bị kích động nhất, những người khác cũng dâng lên nhiệt huyết, kịch liệt hưởng ứng theo.
- Im ngay!
Quyền uy của giám khảo không dễ khiêu chiến, Cung Lang Trung nổi giận quát:
- Ầm ĩ thêm một tiếng, ta đuổi hết tất cả ra ngoài!
Một câu này còn có tác dụng hơn mọi uy hiếp khác, đám sĩ tử lập tức bớt đi vẻ hung hăng không ít.
- Chư vị cứ đi thi đi. Đừng để một mình ta gây ảnh hưởng đến tiền đồ của mọi người.
Trần Khác cũng lên tiếng.
Nghe hắn nói vậy, các sĩ tử khác quan tâm hỏi:
- Vậy còn ngươi?
- Ta nhất định sẽ chứng minh được sự trong sạch của mình! Cho dù có chết đi chăng nữa!
Trần Khác kiên định nói.
- Ngươi cũng không nên làm chuyện điên rồ!
Các thí sinh lo lắng dặn dò:
- Chúng ta đều tin tưởng ngươi trong sạch!
- Trong sạch hay không trong sạch bản quan sẽ điều tra rõ.
Sắc mặt Cung Lang Trung sa sầm lại, nói với Trần Khác:
- Đi theo ta!
- Được.
Trần Khác gật gật đầu, gọi một xã viên Gia Hựu học xã, nói:
- Nếu ta không về được, nói với bọn họ bốn câu giúp ta.
- Xã trưởng….
Xã viên kia thấy Trần Khác sắp bị giải đi, nhất thời vội tới sắp khóc:
- Ngươi không thể chết được…
- Nghe cho kỹ!
Trần Khác kéo tay y, sắc mặt cương liệt nói:
- Thiên chuy vạn tạc xuất thâm sơn,
Liệt hỏa phần thiêu nhược đẳng phàn;
Phấn thân toái cốt hồn bất phạ,
Chích lưu thanh bạch tại nhân gian!
(Đục tận non xanh lấy đá về,
Lửa hồng thiêu đốt có hề chi.
Thịt nát xương tan nào có sợ,
Chỉ mong thanh bạch tiếng còn ghi.)
Nếu có thể, hắn cũng không nguyện hạ thuốc mạnh thế này, nhưng vinh nhục cả đời đều quyết định vào lúc này, không cho phép hắn được suy nghĩ nhiều.
Thơ của Vu thiếu bảo (tức Vu Khiêm) quả nhiên là lợi khí kích động các thanh niên đơn thuần, nước mắt đám sĩ tử xem chừng đã nhỏ xuống cả rồi. Đây là người cao thượng tới mức nào, là người tự ái đến mức nào chứ. Nếu hắn thực sự chết như vậy, chúng ta sẽ trở thành đám rùa đen thấy chết không cứu rồi…
- Trọng Phương!
- Xã trưởng!
Các thí sinh lại hăng lên, lần này đã sớm có chuẩn bị, tay cầm tay tạo thành một bức tường người chắn giữa bọn họ và Trần Khác.
Tràng cảnh này giống như sinh ly tử biệt, tiếng kêu của các sĩ tử như chim quyên khấp huyết, khiến cho cả Thái Học Lý đều có thể nghe thấy được.
- Sao lại thế này?
Âu Dương Tu cùng với vài vị phó khảo đang ở trong Chí Công Đường lễ bái Khổng Tử. Chủ khảo đại nhân nghe tiếng bên ngoài, cau mày hỏi:
- Gần đây có đám ma à?
Lập tức có người chạy ra tìm hiểu, quay về bẩm báo:
- Có một thí sinh gian lận bị điều tra ra, nên gây ra huyên náo.
- Nói bậy, một người làm sao lớn tiếng như vậy được?
Phó khảo Vương Khuê trầm giọng nói.
- Trước khi bị bắt, hắn ngâm một bài thơ, cuối cùng khiến cho cả nhóm sĩ tử đều trở nên kích động.
- Thơ như thế nào?
Bài thơ đó sang sảng lưu loát vang lên, sức công phá rất mạnh, nghe qua một lần, không muốn nhớ cũng khó.
- Thịt nát xương tan nào có sợ, chỉ mong thanh bạch tiếng còn ghi…
Âu Dương Tu không khỏi tán thưởng:
- Chư vị, quả nhiên là thơ hay, chỉ vẻn vẹn một câu này, mấy thứ thi từ suốt mấy ngày nay của chúng ta đều không bằng nổi.
- Đám thí sinh này tuyệt vọng cái gì chứ?
Chư vị Phó khảo đều khó hiểu hỏi:
- Người viết ra được mấy câu thơ này chẳng lẽ lại có khả năng đi đường ngang ngõ tắt sao?
Chưa kể, nếu Vu Thiếu Bảo cũng có tính cách nửa điểm không biết xấu hổ như Trần Khác thì ông ta cũng không bị đầu một nơi thân một nẻo…
- Kêu Giám Lâm quan hỏi cho kỹ, nếu quả là oan uổng thì trả lại sự trong sạch cho hắn.
Âu Dương Tu tuy là chủ khảo nhưng chỉ phụ trách chấm bài thi, không xen vào việc giám thị. Nói như vậy cũng chỉ là do bài thơ kia gợi lên cái tâm tiếc tài…
Vì ngăn ngừa tình thế mở rộng, Giám Lâm quan dẫn Trần Khác vào trong phòng.
Còn có cả hòm sách của hắn, lục soát tìm chứng cứ chính xác, cùng với Kiểm Quan lục soát, mấy tên lính phụ trách điều tra, tất cả đều ở đây.
- Ta không thể lãng phí thời gian vì một mình ngươi.
Vương Lang Trung nhìn Trần Khác, không kìm được sự chán ghét nói:
- Nhưng ngươi đã làm chuyện ra quá lớn, cuối cùng cũng được rồi đó.
Y cười lạnh:
- Tuy nhiên, bất kể thế nào, ngươi cũng không trốn được tội kích động trường thi, theo như Điều lệ đã thông báo từ trước thì ngươi phải bị đánh mười trượng!
Mặc dù lão là quan văn, nhưng đã lăn lộn trong Binh bộ nhiều năm, sớm có thói quen giống như ở quân bộ - không phân tốt xấu, đánh trước lập uy.
- Người đâu, đánh hắn!
Vương Lang Trung vung tay lên, hai người binh lính bước ra.
- Đứng đánh là được rồi.
Trần Khác không chút nhíu mày nói:
- Sảng khoái một chút, ta cũng không phải là tiểu nương các ngươi nuôi trong nhà.
Dứt lời, hắn hạ thấp thân hình, đứng trung bình tấn.
Vương Lang Trung còn chưa nghiên cứu qua rốt cuộc đánh thế nào để gây ra thương tổn lớn. Nhưng Trần Khác kiên cường như vậy rất đúng khẩu vị của y, dù sao thì người đọc sách mà lộ mông ra thì quả thật rất bất nhã, liền gật gật đầu cho phép.
Binh tốt liền vung thủy hỏa côn đánh vào sống lưng Trần Khác, chỉ nghe một tiếng cây gỗ đập vào thịt nặng nề, khiến cho da đầu người ta cũng phải phát run, nhưng Trần Khác vẫn không chút sứt mẻ.
Binh tốt thấy vậy, cảm thấy thật mất mặt, lại dồn lực lên tay, một côn nữa, Trần Khác vẫn không chút sứt mẻ.
Gậy thứ ba, gậy thứ tư… Trần Khác vẫn bất động như thế, hạ bàn vẫn vững vàng.
Đánh tới gậy thứ tám, thân thể hắn mới hơi lay động, đợi tới khi ăn đủ mười gậy thì sắc mặt hắn mới hơi tái.
Hành hình xong, lưng Trần Khác đã tím bầm một mảng, nhưng từ đầu tới cuối hắn vẫn không thốt lấy một tiếng nào, thậm chí ngay cả vẻ mặt cũng không đổi. Thẳng đến khi binh tốt báo cáo đánh xong, hắn mới thở ra một hơi trầm, đứng thẳng dậy, mặt không chút thay đổi:
- Đại nhân, ta có thể nói chứ?
Vương Lang Trung hơi phục hắn, gật đầu đồng ý:
- Nói đi.
- Ta không gian lận, cũng không có khả năng gian lận. Bởi vì ta không cần làm như vậy, mong đại nhân hiểu cho…
Trần Khác trầm giọng nói.
- Nói bậy. Ngươi không có tài liệu thì chẳng lẽ là do chúng ta bỏ vào sao?
Viên Sưu Kiểm Quan kia nổi giận nói.
- Rất có thể như vậy.
Trần Khác gật đầu.
- Tiểu tử, ngươi cũng đừng quá tự cao tự đại.
Viên Sưu Kiểm Quan cười lạnh nói:
- Chúng ta cùng ngươi xưa không oán nay không thù, sao lại phải cố tình hai ngươi?
Nói xong y ôm quyền nói với Vương Lang Trung:
- Đại nhân, chớ nghe kẻ điên nói những lời trái tai như vậy.
- Kẻ thù của ta rất nhiều. Ai biết có phải bọn họ phái ngươi tới hay không?
Trần Khác cười lạnh.
- Đừng vội ngậm máu phun người! Chúng ta do Hoàng thượng phái tới, chẳng lẽ ngươi còn muốn hoài nghi Hoàng thượng muốn hại ngươi sao?
Viên Sưu Kiểm Quan phẫn nộ nói.
- Tốt lắm tốt lắm.
Vương Lang Trung đang vội, sao có thời giờ nghe bọn họ cãi nhau. Theo như lời binh lính lục soát kiểm trả thì ở dưới đáy hòm sách phát hiện ra một cái tráp, Trần Khác đương nhiên không thừa nhận, cả giận nói:
- Một khắc trước, cái hòm này còn không có ở trước mắt ta, đích thị là khi đó có người đã bỏ vào.
Thấy hắn vẫn khăng khăng là mình bị hãm hại, Vương Lang Trung không muốn tiếp tục lãng phí thời gian nữa, nói với tên lính phát hiện ra sự việc:
- Các ngươi cứ ở lại gian phòng này trước, đợi lúc xong việc ta sẽ quay lại hỏi cẩn thận.
- Chờ ngươi giúp xong chẳng phải cơm canh đã nguội hết cả?
Trần Khác kiên trì nói:
- Ta có thể tự chứng minh ta trong sạch, ngươi không thể cướp đoạt quyền tham gia cuộc thi của ta!
- Đến nước này rồi mà ngươi vẫn còn muốn thi?
Vương Lang Trung nhìn hắn như quái vật:
- Ngươi muốn chứng minh mình trong sạch cũng phải chờ lúc ta quay lại, ít nhất khoa này ngươi đừng có nghĩ đến nữa.
Nói xong bèn xoay người đi ra cửa.
Vương Lang Trung quay lại cương vị, Cung Lang Trung hỏi:
- Như thế nào rồi?
- Tiểu tử nhất định chỉ một câu.
Vương Lang Trung lắc đầu nói:
- Nói là có người vu oan.
Nói xong lấy ra cuộn giấy trong tay áo, đưa cho Cung Lang trung:
- Đây là vật chứng tìm được.
Cái gọi là bằng chứng là một cuốn sách in khổ nhỏ, có thể giấu trong khăn trùm đầu, trong hòm sách vở. Bởi vì cuốn sách này rất nhỏ, mang theo rất tiện, có thể để trong tay áo hoặc bỏ túi. Ở tiệm sách còn in một loại sách nhỏ giải các loại đề, chuyên cung cấp cho thí sinh khoa cử gian dối mang theo dùng, loại sách bỏ túi này tên gọi Hiệp Đái Bản.
Cung Lang Trung cầm lấy, là một quyển “Ngũ kinh toàn chú”. Tất cả chữ đều được viết theo kiểu chữ Khải cỡ nhỏ như hạt gạo, hơn nữa còn viết hai mặt.
- Ngươi thấy thế nào?
Đóng sách lại, Cung Lang Trung nhìn lên hàng sĩ tử đang xếp hàng chờ điều tra.
- Ta không có nhận xét gì.
Vương Lang Trung lạnh lùng nói:
- Tất nhiên là hắn mang theo.
- Cái này…có hơi võ đoán rồi…
Cung Lang Trung nhỏ giọng nói:
- Trần Khác đang ở tuổi đi thi giải Nguyên, nghe nói ở Trạng Nguyên lầu, hắn tỷ thí trí nhớ còn thắng Lưu Kỷ, ông nghĩ hắn sẽ mang theo tài liệu sao?