Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 256: Nghịch Thiên Tặc

Sở dĩ lão dẫn Trần Khác đi gặp Vương Lang Trung cũng là vì không tin tưởng lắm người như vậy còn cần tài liệu.

- Mặc kệ có cần hay không…

Vương Lang Trung quả quyết nói:

- Hắn cũng đã làm, hơn nữa hắn cũng không thể tự chứng minh mình trong sạch.

Trong mắt lão, hơn mười lăm vạn chữ, ngay cả thần tiên cũng khó thoát.

- Có thể thực sự là bị vu oan…

- Bọn họ và hắn không oán không thù, vì sao phải vu oan cho hắn?

Vương Lang Trung quả quyết nói:

- Nói vậy có thể quyết rồi…

Nói xong, ánh mắt rời về phía đống tang chứng đã được tìm ra, hạ giọng nói tếp:

- Bằng không cái đống này ở đâu ra?

Cung Lang Trung im lặng, Vương Lang Trung lo lắng như vậy cũng dễ hiểu… Nếu lật lại án Trần Khác, thì có nghĩa là các phương pháp bắt gian ở trường thi đã có sơ hở, và toàn bộ chỗ tài liệu này đều phải kiểm tra lại. Chỉ cần xuất hiện một sơ hở nhỏ, có nghĩa là tất cả kết quả đã có đều không đáng tin – Đã có người có thể vu oan. Khẳng định cũng có thể có người thông đồng, ai cũng có hiềm nghi, kỳ thi này còn gì đáng tin nữa?

Đây là nói phức tạp như thế. Mà nói đơn giản, các thí sinh đã bị đuổi này tất nhiên sẽ gây rối, hai người bọn họ làm Giám Lâm quan, sẽ có miệng mà nói không được, làm hỏng mất đại lễ tuyển tài của triều đình, làm sao có thể chịu nổi.

Vì bảo toàn đại cục, chỉ có hy sinh Trần tài tử. Ai bảo hắn trêu chọc vào kẻ thù khốn kiếp như vậy?

Trong mắt Vương Lang Trung, tám ngàn sĩ tử, thiếu một mình hắn cũng hoàn toàn không ảnh hưởng gì… Bị nhốt trong phòng, Trần Khác lạnh lùng nhìn binh sĩ điều tra mình. Hiện giờ chỉ còn có hai người bọn họ ở trong phòng, và đều biết rõ chân tướng sự việc.

- Vì sao ngươi lại làm như vậy?

Giọng Trần Khác âm u như ác ma.

Binh sĩ kia nhắm mắt lại không dám nhìn hắn.

- Ngươi cho rằng không nhìn ta thì sẽ không sao sao?

Trong căn phòng lạnh như băng, Trần Khác cởi áo, lộ ra một cơ thể đầy vết thương đỏ hồng. Cũng may mình là người thích hưởng thụ, trong ngoài đều mặc quần áo tơ lụa, mới không khiến cho máu thịt dính vào nội y.

Từ trong rương sách, hắn lấy ra một ít bình rượu nhỏ, bỏ nắp, nhất thời mùi thơm tràn ngập cả căn phòng.

Binh sĩ kia cho rằng hắn muốn mượn rượu giải sầu. Ai ngờ Trần Khác cắn chặt răng, rót toàn bộ hai bình rượu lên lưng.

Trần Khác đau đến mức mặt đỏ tai hồng, hai mắt trợn trừng to như mắt trâu, lại không chút chần chờ, giơ tay lấy ra thuốc của Vương thái y chuẩn bị cho thương thế của mình, trầm giọng nói:

- Lại đây!

Trong phòng chỉ có hai người bọn họ. Binh sĩ kia đã mở mắt ra, cũng không nhắm lại nữa… Y ước chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, dáng người cũng coi như cao lớn, nhưng hoàn toàn không thể chống cự lại nổi chí khí của Trần Khác, đành phải chậm chậm đi qua.

- Đắp thuốc cho ta!

Trần Khác lạnh lùng nói:

- Ngươi nên thành thật là tốt nhất, ta có thể suy xét tha cho ngươi một mạng…

Trắng trợn uy hiếp! Đây là người đọc sách sao? Binh sĩ kia run tay suýt nữa đã ném rớt bình thuốc kia xuống. Tuy nhiên, Trần Khác lanh tay lẹ mắt kịp đỡ được, lại đặt vào tay hắn:

- Bằng không ai cũng không thể cứu được ngươi…

Gã binh sĩ gian nan nuốt nước bọt, mở nắp bình, rắc một lớp thuốc mỏng lên khoảng lưng bầm tím của hắn.

- Ngươi tên là gì vậy?

Thuốc kia có công hiệu tiêu viêm, nhưng đau hơn rượu mạnh nhiều. Trần Khác nắm chặt hai tay, gằn lên từng tiếng hỏi.

Binh sĩ không đáp, chỉ rắc thêm thuốc cho hắn.

- Dừng tay, ngươi cho là thuốc không cần tiền mua à?

Trần Khác giật lấy bình thuốc, đóng nút, bỏ lại vào trong hòm sách, nói:

- Ngươi không nói lời nào thì có ích gì? Quân tịch của ngươi ở đâu chẳng lẽ ta không tra ra được hay sao?

- …

Binh sĩ vẫn câm điếc như trước.

- Ngươi nên biết ta là người như thế nào.

Trần Khác không mặc lại áo, cũng không băng bó, cởi trần nửa người ngồi trên bàn, giọng nói bình bình không chút khoe khoang:

- Lúc trước người Hắc Báo Đường chỉ tập kích ta một lần, đã bị ta dọn sạch cả ổ. Đâu chỉ Hắc Báo Đường, mà ngay cả Đại Long Đầu Cái Bang cũng bị ta giết chết!

Nghe câu cuối cùng của Trần Khác, binh sĩ kia ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy vẻ oán hận.

- Xem ra ngươi và Yến Ất kia có quan hệ.

Trần Khác thản nhiên cười:

- Đây mới là lạ, trên hồ sơ Phủ Khai Phong lão là cô nhi.

- Ta không biết Yến Ất…

Binh sĩ lắc đầu, rốt cuộc cũng lên tiếng. Y không ý thức được, mình vừa mở miệng đã chứng minh rất nhiều điều.

- Vậy chính là người bồi lão xuống hoàng tuyền cùng rồi.

Trần Khác nhếch khóe môi cười ác nghiệt:

- Nói nhiều như vậy là mong ngươi biết, con người của ta cho tới bây giờ vốn có thù tất báo, hơn nữa lại thích liên lụy.

- Ta không có người thân!

Nếu đã mở miệng, tên binh sĩ cũng không ngại nói thêm vài lời nữa, y lắc đầu nói:

- Liên lụy gì với ta cũng vô ích.

- Rốt cuộc ngươi cũng thừa nhận.

Hai mắt Trần Khác sáng như điện:

- Tại sao phải hãm hại ta?

- Ngươi giết đệ đệ duy nhất của ta, nó mới hai mươi hai tuổi!

Tên binh sĩ cũng kích động, giơ tay tóm lấy yết hầu Trần Khác, lại bị hắn đẩy ra.

- Đa tạ ngươi nhắc nhở.

Trần Khác lãnh khốc đáp trả:

- Nghe lời này của ngươi, hẳn ngươi còn có tỷ muội, bằng không thì nên nói là “thân nhân duy nhất” rồi. Vả lại đệ đệ ngươi không có khả năng cũng là lưu manh, ta sẽ từ đây điều tra tiếp. Cho dù bọn họ có chạy đến chân trời góc bể, ta cũng sẽ tìm cho ra!

- Không được hại đệ đệ của ta!

Tên binh sĩ kia như bị bóp chặt yết hầu, vô cùng kích động:

- Tên súc sinh ngươi… Á…

Trả lời hắn là một đá của Trần Khác.

Đá y ngã xuống đất, Trần Khác lạnh lùng nói:

- Học người ta đi theo xã hội đen, thì phải có giác ngộ sẽ bị người chém! Ngươi dám báo thù cho nó, đáng lẽ nên tỉnh ngộ mà giúp cho thê nhi nó!

- Không được…

Khí thế của gã binh sĩ triệt để bị áp chế, lập tức quỳ xuống…

Đã sắp đến trưa, trên quảng trường Thái Học đã đầy người, các sĩ tử sau khi thông qua tầng tầng kiểm tra, theo lệ phải ở đây đợi chủ khảo đại nhân đến tuyên bố khai mạc kỳ thi.

Giằng co cho tới trưa, các sĩ tử đều hơi đói bụng, năm bảy người tập trung với nhau lại, bắt đầu chia đồ ăn, tế ngũ tạng miếu.

Vào thời điểm này năm ngoái, các sĩ tử đều đang yên lặng ăn cơm không nói gì. Nhưng hôm nay, bọn họ nhịn không nổi sự tức giận trên khuôn mặt, rất nhanh đã truyền ra cái tin người nào đó gặp chuyện không may.

Người Gia Hựu Học Xã đều đã phẫn nộ, Trần Khác có được khả năng nhìn qua là không thể quên, đọc sách không cần đến lần thứ ba có thể nhớ kỹ toàn bộ. Thử hỏi, trí nhớ siêu phàm như vậy còn cần mang theo tài liệu sao?

Mà Tứ Lang, Ngũ Lang, Tống Đoan Bình đều có thể chứng minh, khi Trần Khác đi thi, trong hòm đồ không có Hiệp Đái Bản!

Mọi người trong học xã đều nhìn Lã Huệ Khanh. Y là nhân vật số hai trong học xã, suy nghĩ chu đáo và quyết đoán, khi Trần Khác không ở đó, y cũng là người đứng đầu.

Hai tròng mắt Lã Huệ Khanh đỏ rực, y ý thức được, nguy cơ này của Trần Khác không chỉ là do kẻ gian đâm lén sau lưng, mà còn do toàn bộ chế độ thi cử. Người trước mặc dù hung ác nhưng cũng dễ tránh, cái sau vô hình lại là trí mạng. Lúc này, muốn cứu Trần Khác hay không, y phải cân nhắc trở ngại.

Nếu quyết tâm cứu hắn, một khi không thành công thì có thể sẽ khiến mọi người lâm vào nguy hiểm, ít nhất cũng dẫn đầu hàng người bồi tiếp hắn cùng nhau về nhà.

Nhưng nếu không cứu hắn thì…, Gia Hựu Học Xã đã cực cực khổ xây nên tất nhiên sẽ thành “cây đổ khỉ tan”!

Hơn nữa La Huệ Khanh có cách suy nghĩ khác với người thường… Y cho rằng, kẻ thù càng trăm phương ngàn kế muốn diệt trừ Trần Khác, càng có nghĩa là Trần Khác lợi hại, như vậy thì tự bản thân hắn mà cứu được mình thì hắn đã làm rồi..

Quyết định chỉ trong nháy mắt, y lập tức thống nhất nội bộ, sau đó để mọi người phát tán lời đồn ra ngoài… Nhất định là có người nào đó hãm hại Trần Khác, do ân oán cá nhân, càng có nghĩa là khoa cử quyết định tiền đồ của tất cả cử nhân đã xuất hiện kẽ hở, điều này không chỉ có nghĩa là sẽ có người bị hãm hại, đồng dạng cũng có nghĩa là có người có thể gian dối! Khoa cử này còn gì là công bằng?

Hiện tại Trần Khác đang ôm quyết tâm có chết cũng phải vén được tấm màn đen này lên, đem lại một cuộc thi công bằng. Nếu chúng ta không lên tiếng ủng hộ hắn, cuối cùng thua thiệt chính là mình!

Tô Thức xem như đã hiểu được thế nào gọi là đổi trắng thay đen rồi. Thầm nghĩ: Rõ ràng là không phải thế, mà bị y nói cho như thật. Lã Huệ Khanh thật là một gian thần từ trong máu! Nhưng sự tình liên quan đến vận mệnh của muội phu, nào dám mặc kệ, cũng liều mạng mượn ba tấc lưỡi chỉ hận không thể nói nát miệng rát cổ, cổ động mọi người.

Giờ lành vừa đến, quan chủ khảo Âu Dương Tu lúc này mới cùng các Phó chủ khảo, Lâm Giám Quan, Giám Thí quan, Khảo Thí quan, Đồng Khảo Thí quan, Tuần Xước quan, Sưu Kiểm quan một hàng bước ra khỏi Chí Công Đường, dẫn theo các cử nhân cung kính thi lễ trước bài vị Tiên sư Khổng Tử trước Đại Thành. Âu Dương Tu cao giọng nói:

- Vì quốc gia xã tắc mà chọn hiền tài, không thuận tư tình, không chịu nhờ vả, không nhận hối lộ - Trái lời này, thần minh cùng phạt!

Còn chưa dứt lời đã nghe có tiếng hò reo dưới đài, ban đầu chỉ là vài người, rất nhanh tiếng kêu, hò hét ngày càng nhiều, đảo mắt đã trở thành cả đám người huyên náo.

- Trật tự, trật tự!

Giám Thí quan cố gắng duy trì trật tự, lại bị Âu Dương Tu ngăn lại, hỏi chúng thí sinh:

- Các ngươi làm gì vậy?

- Công đạo, chúng ta cần một công đạo!

Dưới đài huyên náo.

- Loạn hết cả lên không nghe được!

Âu Dương Tu lên tiếng:

- Tìm một người lên nói chuyện với ta!

Bình thường với tình huống này, người dám đứng ra không nhiều lắm, nhưng hôm nay, người can đảm không chỉ có một.

back top