Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 258: Sấm Rền Gió Cuốn

Công phu dưỡng khí của Triệu Trinh quả nhiên là lư hỏa thuần thanh, lúc này vẫn có thể giữ được bình tĩnh:

- Không phải tất cả đều ở trong trường thi sao? Quả nhân phái binh lính Hoàng Thành Ti qua đó, vừa tra xét nội ứng, vừa tra xét sĩ tử, cam đoan có thể thanh lọc từng thí sinh.

- Thời gian làm bài thi rất khẩn trương.

- Có thể hoãn lại nửa ngày không?

Triệu Trinh cười nói:

- Được, mau quay về đi, quan chủ khảo rời khỏi trường thi thì phải làm sao bây giờ?

- Vi thần không thể trở về được nữa rồi.

Âu Dương Tu lắc đầu, trầm giọng nói:

- Thứ nhất, người có hiềm nghi là học sinh của thần, về lý thần nên tránh. Thứ hai, thần đã tự trục xuất mình ra khỏi trường thi, không thể quay về nữa.

- Ừ…

Triệu Trinh ngẫm lại cũng có đạo lý, bèn hỏi:

- Vậy ái khanh cho rằng ai có thể thay thế?

- Cái này, không phải vi thần nên nói…

Âu Dương Tu thở dài:

- Chỉ có điều, sóng gió tại Thái học nhất định phải dừng lại ở đây.

- Vậy ngươi phải tới kỳ thi!

Triệu Trinh nhíu mày suy nghĩ:

- Người khác, không ai làm được điều đó!

Triệu Trinh hiểu rất rõ đại thần, vượt xa khả năng người thường có thể hiểu được, thong thả nói:

- Chư vị tướng công tất nhiên có thể trấn trụ, nhưng tuyệt đối sẽ không dám có lỗi với nhiều người đọc sách như vậy. Bao Chửng cũng có thể đảm bảo công bằng, nhưng từ trước tới giờ y vẫn không quan tâm lắm đến việc văn vở, làm chủ khảo thì…. khiếm khuyết một chút học vấn và tu dưỡng.

- Hoàng thượng đã nói như vậy.

Âu Dương Tu đề cử thử:

- Vi thần có một nhân tuyển, lời của y nói có thể khiến cho người trong thiên hạ chịu phục, lại có thể đảm bảo cho cuộc thi tuyệt đối công bằng, cũng có thể dập tắt được những gièm pha trong Thái Học.

- Người nào giỏi như vậy? Còn không mau mau nói ra?

Triệu Trinh hỏi.

- Quần Mục Ti Phán quan Vương An Thạch.

Âu Dương Tu gằn từng tiếng.

- Vương An Thạch?

Triệu Trinh khẽ cau mày:

- Người này kinh nghiệm và lý lịch đều không đủ…

- Quan gia có thể phá cách.

Âu Dương Tu nói:

- Loại cục diện rối rắm này ai cũng không muốn tiếp nhận, đúng là cơ hội dùng người rất tốt.

Âu Dương Tu sẽ tiến cử Vương An Thạch, Triệu Trinh tuyệt không bất ngờ. Bởi vì Âu Dương Tu từng tặng thơ tán dương Vương An Thạch: “Hàn lâm phong nguyệt tam thiên thủ, lại bộ văn chương nhị bách niên. Lão khứ tự liên tâm thượng tại, hậu lai thùy dữ tử tranh tiên” (Hàn Lâm phong nguyệt ba trăm bài, Lại bộ văn chương hai trăm năm. Khi già lòng xót hãy còn đó, về sau biết ai tranh trước cùng ta)

Trong mắt quan gia, Vương An Thạch đúng là một sự lựa chọn rất tốt, người này chính trực, trong mắt không chấp nhận một hạt cát, theo như biểu hiện của y gần đây có thể thấy được phần nào. Mặt khác, y có danh tiếng cực cao, không lo danh khí không đủ. Mà hai vị trong bốn vị Phó chủ khảo, Vương Khuê và Hàn Giáng đều là đồng niên với y, cũng tương đối dễ dàng được đồng tình.

Sau khi cân nhắc, Triệu Trinh liền cho người đi truyền y đến.

Vương An Thạch gần như bị người ta bắt đi. Binh sĩ Hoàng Thành Ti cứ thế xông tới, không nói gì, túm lấy y nhét vào trong kiệu. Y còn tưởng mình đã phạm phải giới luật gì kia.

U u mê mê bị đưa tới cửa cung, gặp được Quan gia Đại Tống Triệu Trinh, cùng với Âu Dương Tu bên cạnh.

Vương An Thạch đến bây giờ vẫn không hiểu ra sao, khẩn trương thi lễ với Quan gia.

- Bình thân!

Thực ra cảm nhận của Triệu Trinh với Vương An Thạch cực kỳ không tốt. Khoa cử năm đó, bởi vì trong bài phú của y có một câu “Nhụ tử kỳ bằng” khiến cho quan gia mất hứng, hơn nữa ngài cũng không thích văn phong cao ngạo lạnh lùng của y, nên mới chèn ép y xuống thứ tư.

Nhưng đây chỉ là lời nói của triều đình, thực ra, đánh trượt Vương An Thạch còn có nguyên nhân khác - ban đầu người có tên Dương Chinh thi xếp thứ tư vừa mắt Tào Hoàng hậu, được Tào hoàng hậu nhận làm cháu rể, cho nên Vương An Thạch mới thua gã. Nhưng sau này y cũng không nhắc lại, coi như nể mặt Hoàng gia, nhưng lại khiến cho Triệu Trinh hơi ngượng.

Sau khi các đại thần cùng khen ngợi Vương An Thạch, cũng khiến cho Triệu Trinh xưa nay nhẹ dạ cả tin, cũng thay đổi khá nhiều ấn tượng của ngài đối với y, cho nên mới phải ba phen mấy bận cho triệu y vào Kinh diện thí.

Về sau, cuối cùng Vương An Thạch cũng tới, kết quả khiến Triệu Trinh rất thất vọng… Đại thần hàng ngày Quan gia tiếp xúc không có ai không phải mũ áo chỉnh tề, phong độ sĩ phu, chưa từng thấy qua quan viên nào lôi thôi lếch thếch như vậy. Cho nên ngài không cho y làm Văn Học Thị Tòng quan như kế hoạch nữa, mà để cho y làm tới Quần mục ti làm nhân vật số hai.

Tuy nói vậy, nhưng Triệu Trinh vẫn tin tưởng vào nhân phẩm tài học của người này. Hiện tại chuyện quá khẩn cấp, vả lại cũng không có ứng viên tốt, cũng chỉ có thể bịt mũi dùng y.

Đây là điểm mạnh của quan chế Đại Tống, quan chức tách rời, chức vụ chỉ là một sai phái. Cho dù Vương An Thạch thâm niênkhông đủ, nhưng Triệu Trinh cũng có thể đặc biệt bổ nhiệm.

Nói cho y nghe quyết định vừa rồi, Triệu Trinh chỉ nhận được một cái chớp mắt kinh ngạc của Vương An Thạch, liền sau đó y trấn định lại:

- Thần tuân chỉ…

Bao nhiêu lý do thoái thác Quan gia đã chuẩn bị trước đều phải nuốt lại, suýt nữa nội thương… Triệu Trinh vốn cho rằng người này sẽ lại giống như trước hết sức chối từ.

- Giới Phủ, sở dĩ đặc biệt dùng ngươi là vì không người nào nguyện ý tiếp nhận giải quyết nan đề này. Phải giữ nghiêm kỷ luật kỳ thi, để khoa cử thuận lợi tiến hành, còn vì tuyển ra lương tài cho quốc gia. Trọng trách nặng hơn trong tưởng tượng nhiều, ngươi vẫn nên nghĩ thêm đi!

Âu Dương Tu nhắc nhở.

- Nếu quan gia và Âu Dương học sĩ cho rằng hạ quan làm được, hạ quan sẽ nhận chuyện xui xẻo này.

Vương An Thạch vẫn thần thái tự nhiên:

- Ha ha Đương nhiên là dùng ngươi rồi.

Triệu Trinh cười rộ lên.

- Giới Phủ, đành nhờ ngươi rồi.

Âu Dương Tu cũng cười khổ trong lòng, ánh mắt nhìn Vương An Thạch tràn đầy hy vọng:

- Nhất định phải bảo vệ thật tốt đại lễ tuyển tài của Triều đình!

- Nhất định không phụ sự ủy thác!

Vương An Thạch ôm quyền nghiêm mặt.

Sĩ tử và các giám khảo ở trường Thái học vẫn chờ. Chưa đầy một canh giờ sau, Vương An Thạch đã tới nhậm chức chủ khảo.

Sau khi nhận được thánh chỉ bổ nhiệm y làm chủ khảo, các Phó chủ khảo cũng không dị nghị gì. Bởi vì Vương Khuê và Hàn Giáng đều là đồng niên của y, vốn ba người họ chính là tam đỉnh giáp năm Khánh Lịch thứ hai, Vương An Thạch đỗ Trạng Nguyên, Vương Khuê Bảng Nhãn, Hàn Giáng Thám Hoa, sau đó Vương An Thạch rớt xuống thứ tư, hai người họ đều cảm thấy ngượng ngùng, vẫn nói với người ta, Vương Giới Phủ mới thực là tài hơn.

Thực tế, thanh danh Vương An Thạch có thể nổi như thế không ngoài nhờ hai vị lão huynh này thổi phồng, hiện giờ rốt cuộc y đã trở lại bên cạnh mình, hai người Vương Hàn lại có cảm giác tâm bệnh nhiều năm đã được giải, không có nửa điểm không vui.

Mà Mai Chí và Phạm Trấn cũng đều là quân tử phúc hậu. Mặc dù thâm niên hơn Vương An Thạch nhưng cũng không có ý kiến gì biểu hiện ra ngoài… Huống chi, đây cũng không phải ngai vàng, mà là miệng núi lửa, có mời bọn họ ngồi họ cũng không ngồi.

Thái giám truyền chỉ giao Thánh chỉ cho Vương An Thạch rồi dẫn tùy tùng đi ra ngoài, trường Thái học lại khóa cửa. Trong trường, ngoại trừ Vương An Thạch, còn có thêm một ngàn lính Hoàng Thành ti, bọn họ thay cấm quân làm lính giám thị, đây là lần đầu tiên phá lệ.

- Chư vị.

Vương An Thạch chắp tay với mọi người:

- Đã tới giờ Mùi, không còn sớm nữa, sau này rảnh rỗi nói chuyện sau, chúng ta làm chính sự trước.

- Đều nghe sự sắp xếp của chủ khảo.

Chư vị giám khảo ôm quyền đáp lễ.

- Lúc ta tới, Quan gia có dặn phải cam đoan xử lý công bình công chính, cho nên những chuyện khác tạm đặt sang một bên. Nhất thời, hạ quan cũng không tìm ra biện pháp nào tốt hơn là lần lượt soát người.

Vương An Thạch nhìn một đám sĩ tử đã sớm không giữ được bình tĩnh.

- Cái này… sợ là có làm nhục người có văn hóa?

Vương Khuê không đồng tình.

- Vũ Ngọc có biện pháp gì tốt hơn?

- Không bằng tắm lại một lần đi.

- Nói như vậy rất khó, một ngày hai lần tắm, thí sinh sẽ ốm đấy.

Vương An Thạch quả quyết:

- Giải thích với mọi người, soát người là để đảm bảo công bằng cho bọn họ, đại đa số người sẽ đồng ý.

Chủ khảo kiên trì, mọi người cũng không nói gì nữa.

Vương An Thạch liền tuyên bố ba quyết định với các sĩ tử. Một là soát người lại một lần nữa. Hai là thời gian cuộc thi sẽ chậm lại nửa ngày. Ba là nếu có tài liệu, lập tức ném xuống, kiểm tra qua cửa sẽ không bị truy cứu.

Các thí sinh tuy oán thầm đầy bụng, nhưng điều kiện Vương An Thạch đưa ra cũng khiến cho người ta không nói lại được câu này, bèn bắt đầu xếp hàng, chuẩn bị kiểm tra lần nữa.

Vương An Thạch đưa ra yêu cầu bố trí kiểm tra với Chỉ huy sứ Hoàng Thành Ti:

- Sau khi thí sinh bước vào, lính của ngươi xếp thành hai hàng, nghiêm khắc lục soát kiểm tra bọn họ. Thí sinh không chỉ phải cởi giày tất, buông tóc, còn cần cởi cả nội y, quần lót, đợi kiểm tra.

- Khi lục soát kiểm tra, do hai binh lính lần lượt tiến hành, nghiêm khắc cẩn thận kiểm tra quần áo thí sinh và đồ dùng cho cuộc thi. Để nâng cao trách nhiệm của bọn họ, những người lính này sẽ giám sát lẫn nhau, nếu người thứ hai kiểm tra còn thấy có đồ vi phạm, sẽ xử phạt người thứ nhất.

- Để nâng cao tính tích cực của binh lính, hễ soát ra được một người có thể được thưởng năm ngàn tiền. Nếu sau khi vào phòng thi, bị người của Công viện nội giám khảo tìm ra được có tài liệu cấm, ngoại trừ xử phạt thí sinh, binh lính và quan viên phụ trách kiểm tra cũng bị xử phạt.

Điều kiện khắc nghiệt như vậy được ban ra đã dấy nên nhiều phong ba, các thí sinh vốn đã đồng ý soát người đều làm ầm lên, bọn họ không đồng ý bị đối đãi như tên ăn mày, kẻ tù tội.

- Đến khi trời tối sẽ dừng soát người, đợi hôm sau tiếp tục. Lãng phí thời gian là các ngươi đấy.

Vương An Thạch vẫn bất động.

Thấy có thí sinh không động, y phân phó:

- Người chống cự không chịu kiểm tra, hủy bỏ tư cách dự thi. Có bao nhiều người qua thì thi bấy nhiêu người.

Dừng một lát:

- Số người trúng tuyển không đổi…

Những lời này khiến cho các thí sinh cũng dao động, hơn nữa, không có người dẫn đầu của Gia Hựu Học Xã, cũng nhiều người động tâm, thấy có người bắt đầu xếp hàng cũng âm thầm đi theo.

back top