Dưới sự chú ý của Vương An Thạch, lần điều tra này cực kỳ nghiêm túc. Chỉ một cửa xác minh thân phận cũng đã phát hiện ra hai mươi mấy người. Có trường hợp, người đi thi bốn mươi bảy tuổi, người thi hộ lại nhỏ hơn hai mươi, để che dấu, gã mua một chòm râu giả dán quanh miệng, bộ dáng vô cùng buồn cười. Như thế cũng qua cửa, có thể thấy lần điều tra trước là giả nghiêm túc.
Nhưng nói thật ra, y cũng hơi quá khắc nghiệt rồi. Theo như yêu cầu của y, thí sinh nhất định phải cởi búi tóc ra, còn phải cởi tất cả quần áo, còn muốn soi luôn cả lỗ tai lỗ mũi, đề phòng thí sinh nhét giấy vào đó. Đối với phương thức kiểm tra này, rất nhiều thí sinh thấy rằng không thể chấp nhận, bọn họ đều kháng nghị, nhưng có Vương An Thạch ở đây, tất cả kháng nghị đều không có hiệu quả.
Tuy nhiên, hiệu quả cũng rất rõ rệt, hơn một trăm thí sinh bị tra ra tài liệu. Đây quả là gan lớn bằng trời đấy. Nhìn lại trên quảng trường, tài liệu ném lại đầy đất, chỉ một việc này có thể thấy được đợt kiểm tra trước kỳ thi vô dụng đến nhường nào.
Khi biết nếu phạm quy sẽ không bị phạt, sẽ có nhiều người phạm quy hơn, đây chính là nguyên nhân dẫn đến sự gian dối đến ngang ngược như thế trong cuộc thi hôm nay.
Sự thật thắng hùng biện, các thí sinh tâm tình lặng lẽ biến hóa, bọn họ tuy rằng bị sờ tới sờ lui, thật không thoải mái, nhưng nghĩ đến sau này có thể dựa vào thực lực mà nói chuyện, lập tức cảm thấy cũng không phải không thể chấp nhận.
Trước khi trời tối, tất cả thí sinh đều vào tới trường thi. Mà trước khi bọn họ tới, binh lính Hoàng Thành Ti đã lật từng tấc đất trong trường thi lên để tìm tòi một lượt, lại tìm ra không ít tài liệu giấu trước ở đó.
Cuộc thi có thể được giới khoa cử đời sau xưng tên “Cuộc thi trong sạch nhất” hoàn toàn là nhờ tính nết của vị Chủ khảo chấp nhất này.
An bài cẩn thận nhân số và lộ tuyến trực đêm, Vương An Thạch chuyển mắt tới phiền toái cuối cùng, y nhìn Trần Khác:
- Ngươi viết xong chưa?
Vì chứng minh cho sự trong sạch của mình, Trần Khác bị yêu cầu ở trong Chí Công Đường, dưới sự giám sát của hai giám khảo khác, chép lại cả bộ “Ngũ Kinh toàn chú”.
Từ xế chiều đến giờ, hắn đã viết hơn hai vạn chữ. Nhưng khoảng cách tới mục tiêu một trăm ngàn chữ còn cực xa.
Cầm một chồng giấy hắn đã viết ra, giám khảo cũng nhịn không được mà lên tiếng xin cho hắn:
- Nhiều chữ như vậy được viết ra đều như nước chảy mây trôi, không sai chút nào. Hạ quan có thể bảo đảm cho hắn, là hắn bị vu oan.
- Sao ta không biết hắn bị oan?
Vương An Thạch nhìn sắc trời tối đen, thản nhiên đáp:
- Nhưng gặp phải chuyện lớn như vậy nhất định phải bị trừng phạt.
Dừng một lát lại nói:
- Khi nào vết xong thì sẽ thả hắn đi thi.
- Ít nhất, cho hắn mấy ngọn nến chứ.
Các giám khảo lại xin hộ.
- Có thể.
Vương An Thạch gật gật đầu.
Kiếp trước, Trần Khác chưa từng như hôm nay, khát vọng chứng minh sự trong sạch và năng lực của mình.
Vết thương trên lưng lại đau rát bỏng, lại kích thích thần kinh của hắn, khiến cho các tế bào não của hắn lại càng kích động hơn, tranh nhau nổi lên. Hơn nữa, Ngũ kinh toàn chú chia theo từng chương, lần lượt là Chu Dịch, Thượng Thư, Kinh Thi, Lễ Ký, Xuân Thu, hắn dựa theo thứ tự văn mà chủ giải từng câu.
Chỉ cần nhớ lại những bài văn đã thuộc nằm lòng kia và chú giải tương ứng, mỗi một câu, mỗi một đoạn lại hiện ra rõ mồn một trước mắt.
Do trước khi thí sinh nộp bài các giám khảo không có việc gì, lại bị Vương An Thạch yêu cầu ở lại trong Chí Công Đường, nêu đều vây quanh Trần Khác, nhìn hắn tốc ký cực nhanh, chỉ trong chốc lát đã viết xong một trang giấy, lát sau lại một trang nữa…
Mỗi một trang hắn viết xong đều có người vội vàng lấy ra đối chiếu, phát hiện không sai một chữ.
Các giám khảo không khỏi âm thầm ngạc nhiên thán phục, hóa ra đã thực sự gặp được một người đã nhìn là không quên. Nhưng Vương Khuê và Hàn Giáng lại phản ứng không mạnh như thế, bởi vì nhiều năm trước họ đã được chứng kiến bản lĩnh đã nhìn là không quên của Vương An Thạch. Năm đó, phàm là sách Vương An Thạch đã xem qua một lần liền có thể viết ra trơn tru, sau một thời gian ngắn, còn có thể nhớ đúng bảy tám phần, so với Trần Khác hôm nay, hẳn là cùng một loại người.
- Giới Phủ, vừa nhìn hắn, có nhớ đến mình năm đó không.
Vương Khuê nhỏ giọng hỏi.
- Không có.
Vương An Thạch lắc đầu:
- Trí nhớ của ta không bằng hắn.
Ai ngờ câu này truyền ra, ngay cả Trạng Nguyên năm đó cũng thừa nhận mình không bằng Trần Khác rồi, lại càng khiến cho danh tiếng của hắn vang dội hơn, đến Vương An Thạch cũng không bì kịp, tuy nhiên, với tính cách của y, cũng sẽ không để ý…
Tới đêm, các giám khảo quay về đi ngủ, chỉ để lại người trông coi Trần Khác. Sáng sớm ngày thứ hai quay lại, vị giám khảo kia thức một đêm, hai mắt đỏ quạch, uể oải không còn sức, Trần Khác vẫn vậy, hai mắt vẫn sáng, ngồi vẫn nghiêm chỉnh, tốc độ vẫn không giảm.
- Với tốc độ này mà viết tiếp, tối nay có thể hoàn thành.
Các giám khảo lúc này cũng rất thông cảm cho hắn, khi người khác đều đã bắt đầu làm bài thi, hắn vẫn phải hao tâm tổn sức cố gắng chứng minh sự trong sạch của mình. Khiến cho một nhân tài thế này rơi vào tuyệt cảnh, người ta cũng hận chết kẻ tiện nhân hãm hại hắn.
Mai Nghiêu Thần nói đỡ:
- Như thế này không ai không tin rồi. Là cậu ta trong sạch, Giới Phủ cho cậu ta vào thi đi.
Vương An Thạch vẫn bất động, không không nói gì, chỉ cần y chưa hô ngừng, Trần Khác nhất định phải tiếp tục viết.
Thật buồn chán. Khi Âu Dương Tu ở đây, các giám khảo còn có thể làm thơ, đối chữ, nhưng từ khi thay chủ khảo mới nặng nề Vương An Thạch này, náo nhiệt gì, hát hò gì cũng đừng có nghĩ đến, các giám khảo ngoại từ im lặng cũng chỉ có thể ngồi xem Trần Khác viết chữ nhanh như gió. Cả hai việc…đều chán như nhau.
Thú vui duy nhất của bọn họ là thí sinh khấu liêm.
Trong ấn tượng của rất nhiều người, các thí sinh không được đi lại, chỉ có thể ngồi vùi đầu phát chán mà làm bài thi thẳng tới lúc nộp bài. Nhưng thực ra không phải vậy, khi các thí sinh làm bài có bất kỳ nghi vấn gì, bất kể là đối với đề mục hay có gì chưa nắm chắc học vấn của mình, cũng có thể đi thỉnh giao quan chủ khảo. Cái này gọi là Khấu liêm.
Số thí sinh khấu liêm không ít, vấn đề cũng thiên kỳ bách quái (đủ thứ trên đời), trong đó có một số là cực phẩm thí sinh, càng có thể giúp các giám khảo giải buồn, cười một tiếng.
Tỷ như trưa hôm nay, có một thí sinh bước lên, cung kính hành lễ, hỏi:
- Học sinh định trích dẫn điển cố của Nghiêu Thuấn trong bài văn, nhưng không biết Nghiêu Thuấn là người ở đâu. Xin tiên sinh chỉ giáo!
Các giám khảo đầu tiên là trợn mắt há mồm, sau đó cười vang. Vương An Thạch vẫn lạnh như băng – đây là trình độ của các sĩ tử trước đó đã qua thi Hương rồi đó! Làm sao gã có thể thi qua nổi nhỉ?
Tuyệt hơn nữa là, người bên trong cười ầm lên thế, nhưng thí sinh bên ngoài chỉ có thể cung kính mà chờ.
Mai Nghiêu Thần tủm tỉm đáp:
- Câu này quá khó, ta nghĩ ngươi đừng dùng nữa.
- Vâng…
Thí sinh thất vọng ôm quyền đi xuống.
- Kể từ bây giờ, bất cứ kẻ nào cũng không được khấu liêm.
Gã vừa đi, Vương An Thạch liền hạ lệnh.
- Thế này không đúng với quy củ?
Từ khi người này đi vào trường thi, không giống bình thường chút nào, coi quy củ như không, khắp nơi lập quy củ mới, khiến hai vị đồng niên không thể không nhắc nhở:
- Sợ là sau này sẽ bị khiển trách đấy.
- Mặc kệ ai thêm mắm dặm muối, tất cả lấy thi hội làm trọng. Sĩ tử ra ra vào vào như thế, sẽ tăng thêm mầm họa gian dối. Hơn nữa, bọn họ là người dự thi, không phải đến đây để đi học, trước khi đến trường thi nên chuẩn bị tốt kiến thức. Dù sao đọc đề cũng là một kỹ năng, đến đề còn không hiểu thì làm sao làm bài tốt?
Vương An Thạch trầm giọng đáp.
- Được rồi…
Không ai phản đối nữa.
Tới khi trời tối, các giám khảo lại vây quanh Trần Khác, vài người cầm nến trong tay tới chiếu sáng cho hắn viết nốt phần cuối.
Múa bút suốt mười hai canh giờ, cho dù thân thể đúc bằng sắt thép cũng chịu không thấu. Lúc này ý thức Trần Khác cũng bắt đầu loạn lên, tay cũng sắp mất đi tri giác, thậm chí hắn còn không biết mình đã viết cái gì, cả bộ não đều hoạt động nhờ lửa giận hừng hực thiêu đốt này.
Dưới ngòi bút của hắn, từng chữ thành hình, nội dung vẫn không kém chút nào, nhưng tốc độc cũng đã chậm lại.
- Cố gắng lên!
Có giám khảo không kìm nổi động viên hắn:
- Chỉ còn ba nghìn chữ cuối cùng.
- Đúng vậy, cố lên!
Lập tức có người phụ họa.
- Câm miệng hết!
Vương An Thạch quát lên:
- Có người ồn ào nữa, coi như giúp hắn làm bừa!