- Ông là đồ máu lạnh!
Mai Nghiêu Thần nhịn không nổi, hung hăng trừng mắt với Vương An Thạch.
- Tự cho là đúng!
Sắc mặt Vương An Thạch vẫn không đổi, liếc y một cái, hừ một tiếng đáp trả.
- Ngươi!
Mai Nghiêu Thần siết nắm tay muốn đánh cho mặt y nở hoa. Cũng may Mai Chí và Phạm Trấn vội vàng gạt y ra mới tránh cái trò hài giám khảo đánh nhau.
Tối nay cực kỳ dài, tới giờ Hợi, các giám khảo vẫn chưa giải tán, vẫn vây quanh Trần Khác, cố động viên hắn. Trần Khác đã sớm vượt qua cực hạn. Ý Chí mãnh liệt vẫn thiêu đốt dường như cũng sắp không còn, hắn không ngừng gật gật đầu, như chỉ cần viết cố thêm một chữ nữa thôi. Thực tế, tinh lực của hắn đã sớm cạn kiệt triệt để, suy nghĩ trống rỗng, đã không biết mình đang viết cái gì rồi.
Mỗi chữ viết ra gian nan như vậy, mỗi chữ viết thêm đều khiến cho các giám khảo kích động siết chặt tay cổ vũ. Có giám khảo bị cảm động đã lệ nóng lưng tròng, phải cố nén mới không nói nốt nội dung đoạn cuối cho hắn.
Từng chữ đều nặng ngàn cân, hai trăm chữ cuối cùng, Trần KHác viết trong chưa đầy nửa canh giờ.
- Mười, chín, tám…
Đến câu cuối cùng, các giám khảo cũng không nhịn được nữa, cùng nhau đếm cho hắn.
Vương An Thạch nhíu mày, nhưng không ngăn cản.
- Năm, bốn, ba, hai, một.
Khi đếm ngược đến một, cuối cùng cũng đã viết xong chữ cuối cùng, số cuối cùng! Tiếng hoan hô như sấm động, hắn dừng bút, ngã vật ra sau.
May sao bên cạnh hắn tập trung đầy giám khảo, có vài người đỡ lấy hắn, thấy cả người hắn cứng còng, tay vẫn còn cầm bút, cả không gian tĩnh mịnh. Mai Nghiêu Thần đưa tay muốn thăm mạch cho hắn, lại nghe tiếng ngáy như sấm, lúc này các giám khảo mới yên tâm.
Vương An Thạch cũng thả lỏng, bảo mọi người đỡ hắn lên giường, sau đó tự tay xếp lại chồng giấy vừa viết.
- Chủ khảo đại nhân, chúng ta có thể đem một tờ về làm lưu niệm không?
Mọi người muốn xin chút bút tích của hắn.
- Không được!
Vương An Thạch lắc đầu, xếp chồng giấy lại ngay ngắn chỉnh tề, dày khoảng hai thước, sau đó lấy ra ấn chủ khảo, lật từng tờ đóng dấu. Thấy mọi người vẫn còn vây quanh mình, y nói
- Có dấu có đẹp hơn không?
- Giới Phủ, ngài muốn dùng cách này chứng minh sự trong sạch của Trần Trọng Phương sao?
Các giám khảo khác hơi hiểu ra.
- Không quan hệ tới hắn. Các giám khảo chúng ta không thể để cho bất kỳ một thí sinh nào có hiềm nghi vào trong, nếu không, đây là bất công với các thí sinh khác. Nhất định hắn phải đưa ra chứng cứ chính xác nhất khiến mọi người tin phục, ta mới có thể để cho hắn vào. Không hơn!
Thế còn không phải sao? Các giám khảo cười thầm, vị chủ khảo đại nhân này thật sự là mạnh miệng…
- Nếu đã vậy, chúng ta đều có thể làm chứng.
Mọi người đều lấy ra ấn của mình đóng cạnh ấn của Vương An Thạch.
Việc này đương nhiên Trần Khác không biết, hắn hoàn toàn kiệt sức, chìm vào giấc ngủ gần như hôn mê, thẳng đến khi bị người tạt nước mới tỉnh.
Mở bừng mắt, lau nước trên mặt, Trần Khác căm tức nhìn vị giám khảo vừa mạo phạm mình, thấy đó là Mai Nghiêu Thần thần sắc mới dịu lại.
Mai Nghiêu Thần đưa hắn một cái khăn lông, áy náy cười:
- Không làm sao gọi ngươi dậy được, đành phải dùng hạ sách này, nhưng giờ đã là buổi chiều, ngươi nhanh đi thi thôi!
- Cuộc thi…
Bài kiểm tra siêu cấp khủng bố một trăm ngàn chữ đã khiến cho các tế bào não của hắn tê liệt, ngủ một giấc cũng chưa đủ để phục hồi như cũ. Hắn nhận ra chỉ cần nghĩ một chút đầu sẽ đau tê dại, nửa ngày sau mới phản ứng được:
- Đúng rồi, cuộc thi, ta phải đi thi…
- Ngươi thi được không?
Thấy ý thức của hắn hỗn loạn, ngay cả sức đứng lên cũng không có, Mai Nghiêu Thần lo lắng:
- Không được thì lần sau thi lại, thân thể quan trọng hơn.
- Ta phải đi thi. Ta phải thi được kết quả tốt nhất. Khiến cho tên Vương Bát hại ta lần này phải cắn răng mà chết…
Trần Khác khôi phục thêm một chút sức, vừa lẩm bẩm vừa cố ngồi lên, đưa tay sờ nửa ngày cũng không thấy giày của mình.
- Ở đây…
Mai Nghiêu Thần lắc đầu cầm giày cho hắn, Trần Khác đi giày xong lảo đảo đứng lên. Nhưng vẫn không quên cõng hòm thì của mình, tập tễnh bước ra ngoài.
- Dẫn hắn tới trường thi.
Mai Nghiêu Thần nhìn Vương An Thạch, người sau gật đầu. Các giám khảo đều đưa hắn ra khỏi Chí Công Đường, bất luận khoa này trúng hay không trúng, bọn họ đều hoàn toàn phục người này.
Khi Trần Khác xuất hiện ở trường thi, mặc dù quy tắc kỳ thi vẫn rất nghiêm khắc, nhưng các thí sinh vẫn òa lên hoan hô, chỉ có điều vị anh hùng chiến thắng trở về này sắc mặt vàng như nghệ, lảo đảo đứng đó, khiến cho người ta lo một cơn gió cũng thổi hắn ngã được.
- Thế này còn có thể thi sao?
Các thí sinh lo lắng nhìn hắn.
Trần Khác nhìn mọi người ra hiệu an tâm, hắn đặt mông ngồi vào chỗ, nhìn bài thi trước mặt hắn mới biết, hóa ra hạnh phúc chỉ đơn giản vậy thôi.
Nhưng lập tức lại không còn cảm thấy hạnh phúc nữa, bởi vì bắt đầu choáng váng hoa mắt, một hồi sau, trong đầu hắn chỉ còn bột nhão. Tình trạng thế này còn có thể làm bài thi sao? Hắn đành xem qua khảo đề một chút…. Đề thi của thi Hội kế thừa chế độ của nhà Đường và Ngũ Đại, tiến sĩ khoa thi thơ, phú, luận mỗi loại một bài, thiếp kinh “Luận ngữ”, mặc nghĩa "Xuân thu" hoặc "Lễ Ký".
Cơ bản là giống thi Hương, khi tân chính năm Khánh Lịch từng sửa ba lần, nhưng vì Tân Chính thất bại nên chưa kịp thi hành.
Ném thi phú luận sách sang một bên, Trần Khác giải bài thiếp kinh mặc nghĩa trước, bài này tương đương với đề khách quan của đời sau, không cần dùng gì đến đầu óc, máy móc cũng làm được. Tuy nhiên, với khảo đề mà bình thường có thể đáp dễ như ăn cơm uống nước, hắn cũng không dám viết thẳng lên giấy thi… Hắn thật sự lo cho tình trạng tinh thần của mình.
Tới khi trời tối đen rồi, hắn mới đáp xong hoàn toàn thiếp kinh mặc nghĩa, lúc này, các thí sinh khác đã hoàn thành xong hơn nửa, phần lớn chỉ còn vài câu sách luận tạm gác lại chờ ngày mai trả lời thong thả.
Giám khảo vừa hô ngừng, Trần Khác buông bút, gục đầu liền ngủ, người khác còn chưa thoát ra khỏi tâm lý thi cử, hắn đã ngáy như sấm.
Lại là một đêm ngủ sâu không mộng mị, thẳng đến hôm sau, quan giám khảo lắc chuông hắn mới tỉnh lại. Khi các thí sinh đi ra ngoài rửa mặt, các thí sinh cùng phòng cười khổ:
- Lão huynh ngươi tối qua ngủ ngáy ghê quá, muốn bật cả nóc nhà.
- Thật có lỗi có lỗi!
Trần Khác thật lòng xin lỗi:
- Đợi thi xong sẽ mời chư vị ăn cơm.
Mọi người còn muốn lên tiếng thì bị giám khảo khiển trách nhẹ, vôi vàng lau mặt qua loa rồi quay về trường thi.
Sau khi ngồi xuống, Trần Khác cảm thấy bụng đang ngầm kêu, hắn lại khá mừng, điều này có nghĩa mình đã khôi phục tri giác, bèn lấy lương khô ra, vừa cầm bút vừa nhai, lại vừa xem lại đáp án hôm qua mình làm. Vừa đọc đã không khỏi xấu hổ, sao có thể sai nhiều như thế?
Vội cuống lên sửa một lượt, chép ra tập giấy khác.
Đợi đáp xong đề khách quan, còn phải làm thi phú luận sách, cho đến lúc nộp bài vẫn còn một ngày, nhưng mùa đông ngày ngắn, tối lại không thể thắp nến, thực ra cũng chỉ có thể dùng sáu canh giờ. Muốn tinh tế điêu khắc là không thể, chỉ có thể nhấc bút lên, viết luôn bản thảo vào giấy.
Cũng may ngủ được một giấc, đầu óc của hắn cũng linh hoạt hơn một chút, cũng còn có thể ứng phó. Ngoại trừ nhanh chóng suy nghĩ bài văn, còn chút tinh lực, chính là chú ý đến những điều cấm kỵ. Còn về dùng từ đặt câu thì hoàn toàn dựa vào bản năng, đâu còn đường sống để cân nhắc chứ.
Hắn chưa từng giống như bây giờ, cực kỳ thấm được câu thời gian như nước chảy đi, chỉ hận thời gian không đủ dùng, dường như chỉ cần cúi đầu một cái, ngẩng đầu lên trời đã tối.
Lúc này, người khác cũng đã đáp xong đề thi, mà Trần Khác vẫn còn ba câu sách luận chưa làm.
Kết quả, suốt cả đêm hắn cũng không chợp mắt, trong lòng cân nhắc lên xuống ba câu sách luận, tới bình minh, ba bài sách luận đã định trước cẩn thận rồi, nhưng hắn vẫn không dám chợp mắt, chỉ sợ ngủ một giấc mai dậy sẽ quên mất.
Cứ như vậy nghĩ suốt một đêm, trời vừa tờ mờ sáng, hắn đã vội vàng đứng lên, vội vàng viết ra bài thi trong lòng.
Đến khi viết xong cả ba câu, chỉ còn hơn một canh giờ là cuộc thi kết thúc, Trần Khác mới thở phào, đọc lại bài văn của mình… Lập tức đỏ mặt không ngừng. Cái gì đây? Không khác văn nói là mấy. Ba câu sách luận sau đó cũng không tệ lắm, dù sau sao một đêm cân nhắc. Nhưng thi phú trước đó, còn hai câu sách lược trên đầu quả thực vô cùng thê thảm.
Giờ chữa cũng không kịp, hắn khẩn trương nhấc bút, chép lại ra một tờ giấy khác, vừa chép vừa sửa lại một chút cách dùng từ đặt câu, nhưng cũng không hơn được bao nhiêu, bài văn qua loa cũng không thay đổi được.
Văn chương hay đều phải do tận lực cân nhắc mà ra, lời này một chút cũng không giả, có lẽ tài tử lớn như Tô Thức có thể hạ bút thành văn, nhưng Trần Khác thì không làm được. Huống chi hắn hiện tại cũng không nghĩ được nhiều, dựa vào thời gian mà hoàn thành bài thi mới là vị trí thứ nhất.
Gần như hắn vừa hạ bút thì chuông báo hết giờ liền vang lên. Trần Khác thổi khô giấy mực, lòng nhẹ bẫng như vừa trút được một gánh nặng, còn bài thi thành ra dạng gì thì con mẹ nó kệ cho số phận đi!
Nộp bài thi xong, đi ra khỏi trường thi, liền gặp Ngũ Lang và Tống Đoan Bình đang chờ ở cửa, một nhận hòm đồ cho hắn, một đi đón hắn.
Trần Khác lắc đầu, cười:
- Không sao, ta còn đi được mà.
- Vậy là tốt rồi.
Tống Đoan Bình thở dài:
- Nghe khảo quan nói, phải viết hết cả tập “Ngũ kinh toàn chú” mới được dự thi. Làm sao ngươi viết xong được?
- Ta cũng không biết làm thế nào mà viết xong.
Trần Khác lắc đầu, không muốn nhắc tới hồi ức kia nữa, lục hòm sách, lấy ra một cây bút:
- Tuy nhiên, không có cái này, nhất định ta không viết nhanh được như thế.
Đây là bút lông ngỗng do người Nhất Tứ Nhạc Nghiệp tự chế, là bọn họ mang đến từ quê hương. Trần Khác vẫn cảm thấy rõ bút lông viết chữ vừa chậm vừa mệt, trong rất nhiều trường hợp không cần chú ý đến thư pháp dùng bút lông viết chữ quả thực quá lãng phí thời gian. Thậm chí hắn còn muốn tự chế bút máy, nhưng thực sự không biết cái đó dùng cái gì, chế tạo thế nào.
Khi hắn nhìn thấy người Nhất Tứ Nhạc Nghiệp trong tiền trang đều dùng bút lông ngỗng đến ký sổ, đương nhiên tìm được cái mình mong, bèn học bọn họ làm sao dùng được loại bút này.
Bút lông ngỗng của người Nhất Tứ Nhạc Nghiệp làm đều dùng cái lông thứ năm tầng cánh ngoài của con ngỗng, bởi vì nhìn về kích cỡ thì vừa hợp với tay người cầm bút, hơn nữa lại cứng nhất. Bọn họ khử nhựa trên lông ngỗng, sau đó cắt lệch một chút tạo thành đầu nhọn, lại dùng đao nhỏ khứa một kẽ hở ở đầu ngòi bút, rồi đính vào cái khe hở đó một cái mắt cá. Như vậy chữ viết ra có thể khá thô, thoạt nhìn cũng hơi giống bút lông.
Cũng vì có tác dụng của “mao mạch”, ống bút có thể tự động chảy mực, chấm một lần có thể viết hơn trăm chữ, so với bút lông thì tiết kiệm hơn nhiều. Người Nhất Tứ Nhạc Nghiệp còn chế tạo ra một loại ống đồng, cắm bút lông vào sẽ được cố định, giúp cho chữ viết ra rất gần với bút máy. Bởi vậy Trần Khác học cực nhanh, sau khi nắm chắc, tốc độ viết được nâng cao mấy lần, đây chính là lợi khí giúp hắn hoàn thành được nhiệm vụ bất khả thi.
Hơn nữa, nó cũng có tác dụng thật lớn đối với cuộc thi này. Cho dù cuối cùng khi viết lên mặt giấy, tất nhiên vẫn là chữ bút lông tinh tế ngay ngắn, nhưng khi đi thi thì phần lớn thời gian là viết trên giấy nháp, dùng bút lông ngỗng, có thể giảm rất nhiều thời gian viết, bằng không Trần Khác thật không thể làm xong.
- Trước đó Vương chủ khảo biết ngươi có bút lông ngỗng không?
Loại bút này, Tống Đoan Bình cũng thử qua nhưng không quen, y vẫn thích dùng bút lông hơn. Không ngờ tới thật đúng là lợi khí tốc ký.
- …
Trần Khác lắc đầu.
- Vậy chẳng phải lão muốn bức chết ngươi?
Tống Đoạn Bình cả kinh:
- Nếu không có bút lông ngỗng, đến giờ ngươi còn ngồi chưa viết xong đâu.
- Vốn là lão nghĩ như vậy.
Trần Khác buồn bã nói:
- Muốn dùng cách này đẩy ta ra khỏi trường thi.
- Vì Sao? Tại sao lão phải hại huynh?
Ngũ Lang ồm ồm hỏi, y đã sớm tức nổ phổi.
- Ta không oán lão, ai bảo ta làm náo loạn trước kỳ thi.