Thật ra bọn thị vệ Hoàng Thành Ti không phải ngăn không được những gia đinh này, nhưng bọn họ đều thức thời, làm sao có thể làm hỏng việc tốt của các vị công tử? Không tin thì cứ nhìn mặt các tên Gia Hựu học xã này, có chờ mong, có sợ hãi, có mừng thầm, cũng có người không biết nên làm sao… Không có ai muốn chống cự lại rõ ràng.
Vào ngày đặc biệt hôm nay, bị người khác đoạt cũng là một loại vinh quang, không bị ai đoạt mới gọi là bi ai.
Tuy nhiên, cũng có người thật sự không muốn bị đoạt. Tô Thức vẻ mặt tiếc hận kéo kéo tay áo Ngũ Lang nói:
- Ngũ đệ, ngươi phải bảo vệ tốt cho ta. Ca ca đối với chính mình cũng không có bao nhiêu tin tưởng, nếu bị đoạt đi rồi rất khó tránh khỏi phải xin lỗi chị dâu ngươi đó.
Nói xong rồi hướng Trần Khác nói:
- Ngươi cũng phải cẩn thận, đừng để có lỗi với Muội Muội đó.
Trần Khác khinh khỉnh nhìn y nói:
- Ngươi vẫn nên lo lắng cho đệ đệ của ngươi đi.
Hóa ra trong khi nói chuyện, Tô Triệt đã bị đoạt đi xuống dưới lầu.
Lúc này, những người cưỡng hôn cũng vọt lên vây quanh. Tô Thức cũng mặc kệ đệ đệ mình, núp đằng sau Tam Lang và Ngũ Lang.
Ngũ Lang giống như một ngọn núi nhỏ đứng đó, cứng rắn chặn những người hổ báo lao lên. Những người đến cưỡng hôn, hiếm thấy được có sự khách khí nói:
- Xin hỏi vị công tử này cũng là tân khoa cống sĩ sao?
Ngũ Lang bĩu môi, ồm ồm nói:
- Như thế nào, không giống sao?
- Vậy… xin hỏi đã kết hôn chưa?
- Chưa có.
- Vậy công tử xem trong chúng ta ai vừa mắt, thì đi theo chúng ta đi.
- Đều không có ai vừa mắt, các người đi đi.
Ngũ Lang khoát tay.
- Không vừa mắt cũng không sao, công tử có thể để cho chúng ta nói chuyện với vị công tử đằng sau không?
- Không được, hắn có vợ rồi.
- Vậy…
Mọi người đầu tiên là bị kiềm hãm, chợt có người hô lớn:
- Cùng y nói nhảm làm gì? Các huynh đệ xông lên đoạt nhanh!
Mọi người xông lên một lượt. Ngũ Lang cũng không thể làm bọn họ bị thương được, đỡ trái hở phải, cuối cùng thấy Tô Thức đã bị đem đi mất.
- Ngũ Lang cứu mạng!
Tô Thức bị người khác bắt lấy cánh tay, lớn tiếng kêu cứu.
- Thả ra!
Ngũ Lang quát to một tiếng, giơ tay đẩy người kia ra. Một tay cầm vai Tô Thức lại, sau đó chuyển thân một cái, không ngờ lại bay qua lan can, nhảy xuống đường.
Ầm một tiếng, Ngũ Lang đã vững vàng rơi lên mặt đất, vung chân sải bước bỏ chạy. Thân thể y lúc này giống như một con tê giác, trực tiếp đánh bay những người cản đường. Chạy qua mấy con phố, thấy xung quanh không còn ai, y mới thả Tô Thức đang rã rời xuống mặt đất.
Dọc theo cả đoạn đường chạy trốn, Tô Thức đã bị vác trên bả vai cứng như sắt của Ngũ Lang, trong bụng đã sớm giống như sông cuộn biển gầm, lập tức ghé vào lề đường nôn ra thốc tháo. Cũng may lúc sáng tâm trạng của y không tốt, không ăn nhiều đồ, vì vậy sau khi nôn khan một lúc, y liền nắm đai lưng của Ngũ Lang đứng dậy, lắc đầu thở dài:
- Cuối cùng cũng được kiến thức cái gì gọi là “dưới bảng bắt tế” trong truyền thuyết rồi. Quả nhiên là danh bất hư truyền.
- Nếu ngươi cảm thấy đáng tiếc thì ta sẽ đem ngươi trở về.
Thanh âm của Ngũ Lang buồn bực nói.
- Trên đời này tìm đâu ra tẩu tử tốt giống như Vương Phát, làm sao ta có thể đi tái giá với người khác.
Tô Thức lắc đầu nhìn xung quanh nói:
- Đúng rồi, ca ca của ngươi đâu?
- Không thấy đâu cả…
Ngũ Lang trừng to mắt nói:
- Chẳng lẽ đã bị người khác bắt rồi?
- Hỏng rồi, nếu hắn không kiến định, nhất định sẽ có lỗi với muội muội của ta.
Tô Thức vội la lên:
- Chúng ta nhanh chóng đi tìm.
Ngũ Lang dùng ánh mắt kỳ quái nói:
- Cũng không thấy đệ đệ của ngươi đâu…
- Cái đó thì không sao. Đàn ông dù sao cũng không bị thiệt thòi.
Tô Thức hoàn toàn thất vọng.
Ngũ Lang trừng hai mắt nhìn y, thật sự muốn đấm y một cái.
Hai người chưa kịp thống nhất ý kiến, đột nhiên thấy một tấm lưới đánh cá chụp xuống. Hai người bọn họ vừa rồi buông lỏng cảnh giác, lúc này cũng không kịp né, chỉ trong chốc lát đã bị bắt lại.
Ngay sau đó, người ta thu lại hai đầu lưới, bắt hai người đang mệt mỏi lại. Cho dù Ngũ Lang có mạnh khỏe cũng không thể thoát ra được.
Lúc này, liền nghe được một tiếng cười to nói:
- Không ngờ ở ngay trước nhà lại có thể nhặt được người lọt lưới. Có thể thấy đây là thiên duyên trời định. Mau mang vào đi.
Không cần giải thích nhiều, bảy tám tên gia đinh cao to lực lưỡng đã khiêng hai người vào trong phủ.
Trần Khác quả thật đã bị người khác bắt. Hắn nhảy xuống lầu chậm một chút, bị người ta níu dây lưng lại. Hắn cũng không phản kháng, bị hơn mười tráng đinh khiêng về một nhà giàu, cao sang quyền quý.
Bất quá, sau khi hắn nói rõ ra thân phận của mình, đối phương cũng không làm khó hắn… Ai cũng không dám trêu chọc một tên gia hỏa dám từ hôn cả Liễu gia.
Từ nhà người này đi ra, Trần Khác phát hiện một chiếc xe đã đứng đợi sẵn bên đường. Màn xe xốc lên, lộ ra một khuôn mặt tuyệt mỹ hại nước hại dân.
Một nhũ nương cầm đôn để bên cạnh, giúp nàng xuống xe. Nàng phong tình vạn chúng nhìn Trần Khác khẽ chào, sau đó rất tự nhiên kéo cánh tay của hắn, cười nói:
- Còn chưa chúc mừng công tử.
- Có gì phải chúc mừng?
- Chẳng lẽ thành tích xếp hạng sáu mà còn không đáng chúc mừng sao?
- Chỉ là một kỳ thi mà thôi.
Trần Khác đối với thành tích này cũng cảm thấy bất ngờ. Hắn cũng không ngờ mình có thể thi tốt đến như vậy.
- Hôm nay là ngày đại hỉ, sao công tử lại cô đơn như vậy?
- Có Mị Nhi làm bạn, cô đơn kiểu này chẳng phải sẽ khiến cho rất nhiều nam nhân khác đố kỵ sao?
Trần Khác nhìn qua một nhánh liễu màu vàng nói:
- Tại sao lại gặp phải nàng ở đây vậy?
- Không phải là gặp phải, là do nô gia nghe được tin công tử bị Chu Bách Vạn bắt được, vì vậy nên nô gia mới cố ý tới đây để nghĩ cách cứu viện.
Mị Nhi che miệng cười nói:
- Hương phấn dung tục của nhà bọn họ quả nhiên không lọt vào mắt công tử.
- Đúng là cái gì nàng cũng nói được.
Trần Khác cùng nàng đi trên đường, tùy ý trò chuyện. Có người nói, nếu được nói chuyện với mỹ nhân thì sẽ vơi đi nỗi sầu, quên đi mọi chuyện. Lời này quả nhiên không sai chút nào. Sự bực bội trong lòng Trần Khác vô thức đã giảm đi không ít, hắn hỏi:
- Có phải đại cữu tử của ta đoạt giải hội nguyên không?
- Công tử muốn nói là Tô công tử sao? Không phải, y đoạt giải á nguyên.
- Quả nhiên không hổ là Tô lão nhị, lại đứng thứ hai.
Trần Khác cười nói:
- Vậy ai đã đạt giải hội nguyên?
- Cũng là người Thục, là Đặng Oản, Đặng công tử.
Khởi Mị Nhi cười nói.
- Tiểu Đặng tử quả thật rất có tài.
Trần Khác cười nói:
- Hơn nữa tuổi trẻ anh tuấn, chưa kết hôn. Khẳng định y sẽ bị đoạt tới sứt đầu mẻ trán phải không?
- Không có, không ai dám đoạt.
Khởi Mị Nhi híp mắt giống con mèo,nhìn Trần Khác nói:
- Y đã bị người khác nhìn trúng.
- Ai lại bá đạo như vậy?
Trần Khác hứng thú nói.
- Liễu lão gia tử…
Trần Khác trầm mặc một chút, một hồi lâu sau mới nói:
- Đoạt đi rồi sao?
- Đã đoạt rồi.
Khởi Mị Nhi cười nói:
- Liễu gia muốn người hay đồ vật nào đó, vốn không có mấy thứ không thể chiếm được, ngoại trừ công tử ra.
- Cũng coi như là một đoạn nhân duyên tốt.
Trần Khác cúi đầu, âm thanh khô khốc nói.
- Đáng tiếc là tân nương đã bỏ trốn rồi.
Đôi bàn tay nhỏ bé, xinh đep của Khơi Mị Nhi nhẹ nhàng đặt trên bàn tay Trần Khác, an ủi tâm tình hắn nói:
- Sau khi đoạt người đạt giải hội nguyên trở về, Liễu gia mới phát hiện không thấy Nguyệt Nga cô nương đâu. Nghe nói nàng để lại một phong thư, nói là đi ra ngoài giải sầu.
- Đi ra ngoài giải sầu…
Trong lòng Trần Khác cảm thấy căng thẳng, nhăn mày lại nói:
- Đi đâu vậy?
- Nô gia cũng không biết.
Khởi Mị Nhi lắc đầu cười nói:
- Đây cũng chỉ là tin đồn. Liễu cô nương trốn nhà đi, làm sao có thể nói cho người khác biết nàng sẽ đi đâu.
Nói xong lại khẽ cắn môi nói:
- Tuy nhiên, trước khi đi nàng có tới Nhữ Nam vương phủ.
Trần Khác cảm thấy trong lòng thắt lại:
- Nhữ Nam vương phủ? Để làm gì vậy?
- Nàng đi vào từ cửa chính, đánh cho Triệu Tông Huy một trận tơi bời. Nghe nói nàng đánh cho gã hít vào thì nhiều mà thở ra không được bao nhiêu, xương sườn đã bị đánh gãy một nửa.
Vẻ mặt Khởi Mị Nhi trở nên mê mẩn, nói tiếp:
- Sau đó lại đi ra ngoài từ cửa chính, cưỡi ngựa cột sẵn bên ngoài ngênh ngang rời đi. Từ đầu đến cuối, hộ vệ Vương phủ cũng không dám ngăn nàng lại.
- …
Trần Khác gật gật đầu, im lặng không nói câu nào.