Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 267: Cướp Tân Lang 2

- Mọi người đều đang nghị luận, Triệu Tông Huy làm gì mà lại đắc tội với Liễu cô nương, làm cho nàng trước khi đi còn phải đặc biệt tới đó đánh cho một trận?

Khởi Mị Nhi che miệng cười nói:

- Cuối cùng là vì sao thì nô gia cũng không biết.

- Thật tinh quái.

Trần Khác xấu hổ cười cười, nhanh chóng đổi đề tài nói:

- Nàng tìm ta, không phải chỉ để nói chuyện Bát Quái đấy chứ.

- Công tử đúng là quý nhân hay quên. Người đã hứa rằng sau hội thi sẽ dạy nô gia sáng tác nhạc mà.

Khởi Mị Nhi nhẹ nhàng nắm tay hắn nói:

- Sợ bị người khác cướp mất nên nô gia phải báo danh trước chứ.

- Được rồi, hai ngày nữa ta sẽ dạy nàng.

Nói chuyện đến lúc này, hai người đã đi đến đầu phố, Trần Khác buông tay nàng ra nói:

- Tuy nhiên không phải ta trực tiếp dạy cho nàng. Ta sẽ tìm người khác dạy cho nàng.

- Công tử, nô gia chỉ muốn người dạy.

Khởi Mị Nhi đáng thương nói:

- Công tử lại muốn nô gia bái người khác làm sư phụ sao?

- Nếu là Đỗ Thanh Sương Đỗ sư phụ thì phải làm như thế nào đây?

- A…

Khởi Mị Nhi nhất thời kinh hỉ nói:

- Công tử thật sự có thể mời Đỗ Thanh Sương?

Trần Khác cười nói:

- Thử xem một chút. Nếu nàng ta không đồng ý thì chúng ta sẽ bàn lại.

Vào lúc này, Ngũ Lang và Tô Thức đã bị bắt đến một gia đình giàu có, nhà cao cửa rộng. Sau khi tới bên trong phòng khách, đám gia đinh mới buông lưới đánh cá ra. Một nam tử râu quai nón mặc áo bào gấm đi ra, ôm quyền nói:

- Đắc tội, đắc tội. Bản nhân là Vương Hàm Dung. Dùng cách này mời hai vị tới thật sự là có chút đường đột.

Mặc dù Ngũ Lang và Tô Thức đối với quan trường trong kinh vẫn chưa quen thuộc, nhưng đối với Vương Hàm Dung này cũng không xa lạ gì. Người này là gia gia của Vương Siêu, là đại soái cấm quân của Tống Thái Tông và Chân Tông. Phụ thân y là Vương Đức - Đại tướng trụ cột của triều. Chính ông cũng là Điện Tiền Ti Đô Chỉ Huy Sứ. Huynh đệ đồng tộc gồm bảy mươi hai người, đều dùng võ lập thân. Sau đó lên làm quan, chỗ xa thì ở Lĩnh Châu quận, nơi gần thì ở trong cấm quân.

Tuy rằng Vương gia vô cùng khiêm tốn, nhưng cũng không ai dám phủ nhận, hiện tại đệ nhất tướng môn của Đại Tống triều không ai khác ngoài Vương gia.

Tô Thức vội đáp lễ lại nói:

- Không sao, không sao. Đây chỉ là phong tục của Biện Kinh thôi. Sao lại nói là đường đột được.

- Mời hai vị công tử ngồi.

Ấn tượng của Vương Hàm Dung đối với Tô Thức rất tốt, ôm quyền noi:

- Bản nhân cũng chỉ có một nữ, bộ dáng cũng không xấu xí. Không biết công tử có nguyện ý lấy làm thê tử không?

- Việc này…

Tô Thức cúi đầu thật sâu, mỉm cười từ chối nói:

- Tiểu sinh xuất thân hàn vi, làm sao có thể trèo cao. Việc này đương nhiên là chuyện may mắn. Nếu không ngài chờ ta về nhà thương lượng với thê tử một chút rồi mới trả lời, được không?

- Nhà công tử ở nơi nào?

- Đất Thục.

- …

Vương Hàm Dung có chút không vui nói:

- Công tử đùa giỡn với ta sao?

- Tiểu sinh sao dám đùa giỡn với đại nhân. Chỉ có điều gia giáo của tiểu sinh rất nghiêm, không thể nào tự tiện bỏ vợ tái giá.

Tô Thức lắc đầu cười cười, đẩy Ngũ Lang ra nói:

- Huynh đệ của tiểu sinh đang độc thân, cũng là cống sinh bản khoa.

Vương Hàm Dung vừa nhìn Ngũ Lang đã thầm khen. Quả thật, đúng là đừng trông mặt mà bắt hình dong. Đây là một một cống sinh cao to nhất a? Xuất phát từ lễ phép nên hỏi y:

- Vậy ý của vị công tử này như thế nào?

- Không có hứng thú.

Ngũ Lang lắc đầu, nói với Tô Thức:

- Chúng ta đi thôi.

Vương Hàm Dung kỳ quái hỏi:

- Tại sao lại vậy? Chẳng lẽ công tử không nhìn trúng hàn gia sao?

- Không phải, hình dáng tiểu sinh như thế này, cô nương nào nhìn thấy tiểu sinh đều trở nên sợ hãi.

Ngũ Lang lắc lắc đầu nói:

- Chẳng lẽ đại nhân để khuê nữ cả ngày đối mặt với một tên Chung Quỳ như tiểu sinh sao.

- Lời này cũng không đúng.

Tô Thức cười nói:

- Để cho Vương điện soái biết, huynh đệ của tiểu sinh văn võ toàn tài, trung hậu thành thật, không có ham mê gì xấu, thật sự là một hiền tế lý tưởng. Tuy rằng lớn lên có chút thô lỗ, nhưng nam nhân như vậy lại có cảm giác an toàn, có thể bảo vệ tốt cho lệnh ái.

Vương Hàm Dung vốn muốn tiễn khách rồi. Nhưng Tô Thúc nói như vậy nên ông cảm thấy cũng có đạo lý, thấp giọng nói với quản gia vài câu. Quản gia liền đi vào hậu đường, chỉ một lát sau đã quay ra, bẩm báo nhỏ bên tai Vương Hàm Dung.

Nghe xong lời quản gia nói… Vương Hàm Dung cũng cảm thấy bất ngờ, nhìn Ngũ Lang nói:

- Khuê nữ ta nói, thấy ngươi cũng không phải là người hung ác, lại rất đôn hậu. Nếu như ngươi nguyện ý thì mời phụ thân trong nhà đến đây.

- Nhanh như vậy sao?

Tô Thức trừng to mắt nói.

- Cũng có một chút.

Vương Hàm Dung có chút lúng túng nói:

- Quyết định trước rồi sẽ bàn sau.

- Được.

Ngũ Lang gật đầu nói:

- Tiểu sinh sẽ quay về bàn với ca ca và phụ thân.

- Đợi một chút…

Tô Thức kéo y sang một bên, nhỏ giọng nói:

- Ngươi không sợ nương tử giống như Chung Vô Diệm sao?

- Nàng còn không sợ ta, sao ta phải sợ nàng?

Ngũ Lang hiên ngang lẫm liệt nói:

- Đây là lần đầu tiên ta gặp một cô nương không sợ ta.

Đợi hai người bàn xong, Vương Hàm Dung giữ chặt cánh tay Ngũ Lang nói:

- Hiền tế ở lại uống rượu đi, để cho vị bằng hữu này đi về mời lệnh tôn và lệnh huynh đến đây.

- Được, để tiểu sinh đi mời.

Tô Thức nhướng mày nháy mắt với Ngũ Lang nói:

- Nếu biết người bị bắt rồi, Trần thúc thúc và muội phu của ta khẳng định sẽ rất vui mừng.

Hôn sự của Ngũ Lang tuyệt đối là vấn đề nan giải.

Nói như vậy cũng không đúng lắm, bởi vì phụ tử Trần gia cũng không bớt lo được. Tiểu Lượng ca và Tào thị đã chiến tranh lạnh tám năm. Nhị Lang và Bát Nương cũng có xu thế như vậy. Trần Khác từ khi ra đời đã hết sức ủng hộ tự do luyến ái. Ngũ Lang thì luôn luôn dọa mẹ vợ chạy mất…

Thật ra nếu quan sát kỹ thì ngũ quan của Ngũ Lang rất đoan chính. Chcó điều Ngũ Lang vừa cao to vừa đen, làm cho người khác ai cũng phải ngước nhìn. Thử nghĩ xem, mọi người từ dưới nhìn lên chỉ thấy ngoài trừ hai lỗ mũi to, còn có thể nhìn thấy cái gì khác nữa? Hơn nữa một thân cơ bắp như thép nguội, làm cho người ta có cảm giác áp bách rất lớn.

Người ta lo lắng, khi Ngũ Lang đặt mông ngồi xuống sẽ biến khuê nữ nhà mình biến thành bánh thịt. Cho nên mặc dù Trần gia là phú hào cũng không có ai muốn đem khuê nữ nhà mình đẩy vào trong hố lửa.

Đành chịu thôi, người Tống triều đều thích những người phong lưu thư sinh như Tô Thức, lại không ưa thích những nam nhân cơ bắp như Ngũ Lang. Vì vậy đây mới trở thành vấn đề nan giải…

Vốn Trần Hi Lượng và Tào thị đang ở nhà vui vẻ chuẩn bị ăn tiệc. Bọn họ nhất định phải chúc mừng, lần này ba người Trần gia tham gia thi cử, cả ba đều thi đậu. Thật sự là một giai thoại thiên cổ.

Thời đại này, mọi người không ao ước nhà giàu, không hâm mộ người địa vị, chỉ hâm một người có con đậu Tiến sĩ. Hơn nữa đây lại là cả nhà đậu tiến sĩ! Vào lúc này, thanh danh của Trần gia rất vang dội, những người thân bằng quyến thuộc tới chúc mừng rất đông… Đương nhiên chủ yếu là người thân của Tào thị, việc này đã bắt đầu từ buổi sáng kéo dài đến tận bây giờ vẫn không dứt. Việc này còn rầm rộ hơn cả ngày hai người bọn họ lập gia đình.

Nhưng vừa nghe Tô Thức nói, Ngũ Lang bị người ta bắt rể rồi. Trần Hi Lượng kích động tới mức rơi lệ, lôi kéo tay Tào thị nói:

- Chúng ta qua đó nhanh lên, để tránh cho đêm dài lắm mộng…

- Được!

Tào thị gật gật đầu, lập tức giao lại mọi việc trong nhà cho ca ca và tỷ tỷ nàng… Việc Thanh Hoa trọng đại như vậy, cũng kinh động đến cả Tào quốc cữu. Mà ngay cả Tào hoàng hậu trong cung cũng nhắn nhủ nói “Ta cũng đã an lòng rồi!”

Tào quốc cữu hôm nay đặc biệt vui vẻ. Trần gia một bước lên trời, càng chứng minh được ánh mắt của ông! Đừng quên, ban đầu ông đã bất chấp lời khuyên can của mọi người, đem muội muội gả cho tiến sĩ nghèo Trần Hi Lượng. Tám năm trước có ai nghĩ đến việc cả nhà Trần Hi Lượng đều đậu tiến sĩ đâu?

- Trách không được chúng ta có thể trở thành Biện Kinh thủ phủ. Thì ra là do ánh mắt của ta thật sự quá tốt…

Tào quốc cữu mừng rỡ cười toe toét, nói với muội tử:

- Cứ đi đi, tuy nhiên cũng không cần phải một mực cầu bọn họ. Cùng lắm thì ta gả khuê nữ cho Ngũ Lang, chúng ta thân càng thêm thân.

- Ca ca, chất nữ của muội mới mười ba tuổi…

Tào thị bất đắc dĩ nói:

- Xấp xỉ với Lục lang.

- Việc kia cũng được, muội cũng đáp ứng rồi à.

Tào quốc cữu quả nhiên là một thương buôn nhìn xa trông rộng.

- Việc này để sau hãy nói. Trước tiên muội phải giải quyết xong vấn đề lớn này đã.

Tào thị thở dài nói:

- Huynh nói một đám tiểu tử tốt như vậy, làm sao tất cả đều độc thân hết.

Bốn đứa con lớn nhất cũng không có một người nào làm nàng bớt lo, đừng nói là kế mẫu, ngay cả mẫu thân ruột cũng không dễ làm chút nào. Cảm thán một hồi, nàng nói với Trần Hi Lượng:

- Chúng ta nhanh chóng chuẩn bị sính lễ đi.

- Muội muội, đã đi được chưa?

Tỷ tỷ của Tào phu nhân cười nói:

- Đây là đi gặp nàng dâu. Cũng không phải là cưới ngay, muội liệt kê số lượng sính lễ đằng sau thiếp canh của Ngũ Lang là được, không cần phải chuẩn bị trước.

- Không phải muội đang thu xếp chuẩn bị sao.

Tào thị lập tức chỉ bảo Trần Hi Lượng nói:

- Viết thiệp danh mục quà tặng đi, cái gì có giá trị thì viết lên đó.

- Ta cũng không biết cái gì có giá trị cả?

Trần Hi Lượng cười khổ nói.

- Đừng vội, đừng vội.

Tào quốc cữu vội vàng chỉ bảo cho muội phu, nói:

- Hôm nay thu lễ nhiều như vậy, ngươi cứ xem danh mục quà tặng lấy ra những đồ thích hợp làm sính lễ… Thôi đi, hay là cứ để ta viết cho ngươi.

Nói xong ông liền cầm bút lên, nói:

- Tuy nhiên hai người cũng đừng có đứng không ở đó, đi chuẩn bị một con chim nhạn lớn, một cái châm cài tóc, lại chuẩn bị thêm một hai chục cuộn gấm vóc.

- Chim nhạn thì ta biết dùng để làm lễ. Nhưng trâm cài tóc và gấm vóc này dùng để làm gì?

- Thành Biện Kinh đối với tức phụ có phong tục. Các người muốn nhìn nữ nhi của người ta, nếu xem trọng thì phu nhân của ngươi lấy trâm cài tóc cài lên đầu nàng, chứng tỏ là nhìn trúng. Nếu không xem trọng thì sẽ không cài, nhưng ngươi cũng phải lưu lại gấm vóc an ủi người ta. Vương gia cũng là một phú hào, một hai chục cuộn gấm vóc cũng không tính là nhiều.

Hóa ra quyền chủ động trong việc tương thân này vẫn thuộc về tay chúng ta. Nhất thời hai vợ chồng cũng không còn khẩn trương nữa, chuẩn bị xong thiếp canh, chim nhạn, trâm cài và gấm vóc thì ngồi trên hai cỗ kiệu đi về Vương gia.

Lúc này, nhi tử của Vương Hàm Dung đang ở bên ngoài nói chuyện với Ngũ Lang. Vương Hàm Dung thì ở trong phòng làm công tác với vợ là Phan thị… Phan thị là tôn nữ của Phan Mỹ, năm nay bốn mươi tuổi, sinh ra năm đứa nhi tử, lại chỉ có một nữ nhi. Đương nhiên coi nàng như là ngọc quý trên tay.

Vốn trong cậy vào việc dưới bảng bắt tế, có thể để khuê nữ tìm được một người hiền tế phong lưu phóng khoáng. Ai ngờ lão công lại bắt một Cự Linh toàn thân đen như than trở về. Mới vừa rồi bà nấp phía sau bình phong nhìn ra, thấy không thể nào to lớn như vậy chứ? Bà kinh ngạc đến nỗi thở dốc, xém chút nữa là ngất đi rồi.

Đi tới hậu đường, nàng cho người gọi lão công đến. Tôn nữ của Phan Mỹ, đương nhiên là nữ nhân nhà tướng. Lúc ấy cầm theo kiếm, muốn cắt lỗ tai lão công mình.

Cũng may thân thủ của Vương Hàm Dung cũng không tệ, đưa ghế lên ngăn lại nói:

- Phu nhân, ngày đại hỉ sao lại động đao thương?

- Vui mừng cái gì?

Sắc mặt Phan thị trắng bệch nói:

- Đó có phải là khuê nữ ruột thịt của ông không?

Vương Hàm Dung cười nói:

- Đương nhiên rồi, việc này phu nhân rõ nhất mà.

Phan thị cả giận nói:

- Ai đùa cợt với ông. Vậy mà ông còn đẩy con mình vào trong hố lửa sao?

- Sao lại là hố lửa?

- Một khối than to như vậy, còn không phải là hố lửa thì là gì?

- Phu nhân à, bà chưa thấy rõ ràng thôi.

Vương Hàm Dung cười nói:

- Cứ nhìn kỹ thì phu nhân sẽ phát hiện tiểu tử kia ngũ quan đoan chính, mặt mày thanh minh, bộ dáng chính trực lương thiện. Không những vậy còn có văn võ song toàn, đúng là đốt đèn lồng cũng tìm không ra.

- Đó là bởi vì hắn quá đen…

Phan thị cười lạnh nói.

- Việc này, nam nhân đen một chút cũng tốt…

- Tốt chỗ nào?

- Răng nhìn sẽ trắng hơn…

- Ông cút luôn đi!

Phan thị rốt cục cũng bị lão công chọc cười, ném thanh kiếm cho nha hoàn, thở dài nói:

- Tiểu tử đó có bộ dạng gì thì đối với ta cũng không sao, một năm liệu sẽ gặp được bao nhiêu lần? Nhưng còn nữ nhi của chúng ta thì sao? Đó là sớm chiều phải đối mặt đấy!

Nói xong lắc đầu:

- Tiểu tử đó phải cao đến bảy thước đi? Ngươi xem cánh tay kia kìa, còn to hơn cả thắt lưng của nữ nhi mình nữa. Còn bàn tay kia, như một bồ quạt hương vậy. Cái này nếu đánh vào nữ nhi của mình thì…

- Thê tử là dùng để đánh đập sao?

Vương Hàm Dung dở khóc dở cười nói:

- Hơn nữa, đây là nữ nhi của mình tự nguyện…

- Khẩu vị của Tú nhi sao lại nặng như vậy rồi?

Phan thị trừng to mắt nói.

- Ai mà biết được, mỗi người mỗi sở thích chứ sao…

Vương Hàm Dung an ủi phu nhân nói:

- Thông gia sẽ tới mau thôi, phu nhân thúc giục Tú nhi một chút. Nên để cho cha mẹ chồng tương lại có ấn tượng tốt.

Phan thị lúc đầu vẫn là không muốn, cảm thấy dường như nữ nhi của mình phải chịu ủy khuất. Nhưng khi nhìn thấy người đến cầu hôn là Tào Vân Hi, nhất thời liền há to miệng:

- Tại sao lại là ngươi?

- Ta không thể tới sao? Ta tới để bàn chuyện nhi tử nhà ta và nữ nhi nhà ngươi đó.

Tào thị cười dài nói. Nàng và Phàn thị cũng có liên quan lúc nhỏ. Hai người một là cháu gái Tào Bân, một là cháu gái Phan Mỹ. Một người có tỷ tỷ là Hoàng hậu của đương kim hoàng thượng, một người có cô là Hoàng hậu của tiên đế. Có thể nói là hai người gia thế như nhau. Nhưng Tào gia hiện tại thì như mặt trời giữa trưa, còn Phan gia đã trở thành hoa vàng ngày mai, không còn ở cùng một cấp bậc.

Tuy nhiên cho tới giờ Phan thị trước mặt Tào thị, đều không rơi xuống thế hạ phong. Không có biện pháp, ai kêu nàng mệnh tốt. Đồng dạng là gả cho người khác, nhưng Liễu gia nhân khẩu ít, dần dần suy thoái, Tào thị cũng không có con cái hương quả. Vương gia lại nhiều người thịnh vượng, có thể nói là quân giới đệ nhất gia. Nàng cũng có con cháu đầy nhà, lão công thì một lòng. Điều này làm cho nàng ở trước mặt Tào thị đều cảm thấy không cần tỏ vẻ ưu việt.

Nhưng lúc này, cảm giác về sự ưu việt đã không còn lại chút nào. Lão công người ta là tiến sĩ, bốn con lớn cũng có ba người đậu tiến sĩ, hai cháu trai cũng là tiến sĩ… Ở Đại Tống triều, cả nhà tiến sĩ thì quang vinh hơn cả nhà tướng quân gấp trăm lần.

- Tiểu tử đó là hài tử của nhà các ngươi?

Vẻ mặt Phan thị vô cùng phấn khích. Khuôn mặt như cười như không, nói cũng như không nói:

- Tiểu tử này, vậy mà không chịu nói sớm…

- Ngũ Lang nhà chúng ta phúc hậu, không muốn khoe khoang gia thế.

Sau khi ngồi xuống, Tào Vân Hi kiêu ngạo mỉm cười nói:

- Mấy đứa hài tử nhà ta đều thích dựa vào bản lĩnh của mình. Thật đúng là tổn hao tâm trí.

- Ha ha, tốt…

Phan thị cười đến nỗi khóe miệng co quắp nói:

- Dựa vào bản lĩnh của mình là đúng rồi. Bánh hấp tự mình tỏa hương, hài tử này là thân sinh sao…

- Cũng không phải như vậy.

back top