Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 274: Đáp Lại 2

Chờ mọi người im lặng lại, Âu Dương Tu lời nói thấm thía nói với Lưu Kỷ, cũng như nói với chúng Cử tử:

- Lão phu hy vọng chư vị sau này, bất luận là viết tấu chương hay là làm văn chương, đều phải ghi nhớ bốn chữ “văn tự suông sẻ” hành văn đơn giản mà có pháp, lưu loát tự nhiên, chất phác tinh thông, mới có thể biểu đạt ý chuẩn xác. Ngôn dĩ tải đạo, còn văn dĩ sức ngôn, không được lẫn lộn đầu đuôi.

Dừng lại một chút, lão lộ ra nụ cười hiền lành nói:

- Thật ra văn chương không cần hào nhoáng bóng bẩy, đạo lý nói rõ ràng, không cần dụng tâm điêu khắc, tự có phát sáng của văn chương.

Lão nói lời này, không khỏi làm mọi người rơi vào trầm tư, mà ác khí ngưng tụ trên bầu trời của con phố, cũng theo lời nói tâm huyết của trưởng giả, biến mất trong vô hình.

Lúc này, “keng, keng, keng” một hồi chuông vang lên trên con phố yên tĩnh, có người hô to:

- Bao đại nhân phủ Khai Phong đến...

Vừa nghe đại danh của lão Bao, chúng Cử tử đều biến sắc, lo sợ bị Bao Thanh Thiên thiết diện vô tư này bắt giải vào nhà lao phủ Khai Phong. Lưu Kỷ hướng về Âu Dương Tu và Vương An Thạch ôm quyền nói:

- Hôm nay thụ giáo rồi, năm sau học sinh lại đến!

Nói xong liền vội vã rời đi, Cử tử khác cũng làm chim thú bốn phía tản ra.

Thấy trận phong ba này đủ làm mình và Vương An Thạch thân bại danh liệt cuối cùng cũng qua rồi, Âu Dương Tu cảm thấy một trận hư thoát, cả người không khỏi loáng nhoáng.

Vương An Thạch và Tư Mã Quang khẩn trương đỡ lấy lão, Âu Dương Tu cười khổ nói:

- Đúng là già rồi, chuyện không nhẹ rồi?

Hai vị học sinh, tràn đầy ngưỡng mộ nhìn lão tiền bối. Tư Mã Quang kích động nói:

- Túy Ông lời này không sai, hôm nay quả thật chính là lúc người sáng thiên cổ. Xem ra, khoa tiếp theo nhất định không có ai đi rà soát văn chương kỳ quái nữa, văn phong thiên hạ thay đổi rồi!

- Thái Học thể ở khoa này, hôm nay hết rồi!

Vương An Thạch cũng kiên định nói.

- Ha ha ha... Âu Dương Tu vui sướng cười lên, phiền muộn trong lòng cuối cùng xóa hết, lão từ trong tay áo móc ra một cuộn giấy nói:

- Các ngươi nói như vậy làm lão phu giống như rất tài giỏi.

- Ông vốn rất tài giỏi,

Một âm thanh to vang lên, thì ra là Bao Thanh Thiên nhanh chóng đến cứu giá, xuống kiệu nói:

- Vĩnh Thúc à, trên đời này ngựa xổng chuồng xông ra, thường không chết cũng tàn phế. Giống như ông toàn thân mà lui, còn dốc hết sức thay đổi phong khí thiên hạ, không nói tuyệt hậu, cũng tuyệt đối là chưa từng có!

Nói xong ôm quyền hành lễ thật sâu nói:

- Lão phu thay người thiên hạ, chúc mừng ông!

Vương An Thạch và Tư Mã Quang cũng hướng về Âu Dương Tu thi lễ thật sâu.

Quan dân bá tính vây xem, mặc dù biết hàm ý trong này hay không, đều trong lòng có xúc động, nhất tề hướng về lão thi lễ.

Âu Dương Tu lệ nóng lưng tròng, lão mời chư vị đứng dậy, sau đó hướng về Đông Hoa môn cuối lạy thật sâu, trong lòng nức nở nói:

- Quan gia, người hỏi ta, thời gian vinh diệu nhất đời này là lúc nào, cuối cùng lão thần có đáp án rồi.

Chờ lão đứng lên, Bao Chửng cười hỏi:

- Trong tay ông đang cầm là cái gì?

- Cái này, ha ha..

Lúc này, Âu Dương Tu đã mở được tất cả gông xiềng ra, cả người thoải mái, thoáng chốc giống như trở về lúc ba mươi tuổi, lão run rẩy gấp tờ giấy, cười nói:

- Là bọn họ viết tế văn cho ta.

Bao Chửng nhận lấy, đột nhiên biến sắc nói:

- Thật sự là độc ác vô cùng, lão phu sẽ thay ông tìm bọn chúng ra!

- Không cần, không cần.

Âu Dương Tu lại ha hả cười nói:

- Ông tìm một chậu than cho ta đi.

- Cần chậu than làm gì?

- Nếu là tế văn, đương nhiên là phải đốt sạch rồi.

Âu Dương Tu lớn tiếng nói:

- Thì để nó thương tiếc Thái Học thể thiên cổ!

- Ý kiến hay!

Bao Chửng nhìn hai Bộ đầu mày rậm bên mắt to nói:

- Trương Long, Triệu Hổ, nhanh đi tìm chậu than và rượu đến!

- Rượu thì không cần, ở chỗ ta có “Tiên lộ”!

Âu Dương Tu cười, từ trong tay gia đinh cầm lấy một hồ lô nói:

- Ông muốn nếm thử một chút không!

Lão Bao cũng thích vật trong chén, cầm nếm thử một ngụm, nhất thời phẫn nộ nói:

- Tiểu Trần này thật không trượng nghĩa, uổng cho lão Bao ta trăm bề che chỡ hắn, ủ ra Tiên lộ cũng không biết tặng ta một vò.

- Ha ha, sản lượng quá ít, không chừng trận sau sẽ cho ông đấy,

Âu Dương Tu cười đắc ý.

- Quả nhiên là thân sư có khác đấy.

Bao Chủng cười mắng một tiếng, vô cùng hâm mộ nhìn Âu Dương Tu:

- Ông dạy học sinh tốt thật đó!

- Học sinh tốt của ta nhiều rồi.

Âu Dương Tu vui sướng hớp một ngụm rượu ngon.

Lão hoàn toàn có lý do kiêu ngạo, ngoại trừ huynh đệ Trần gia và Tống Đoan Bình, còn có huynh đệ Tăng gia.. Tăng Củng, Tăng Bố, Tăng Mưu Hòa và muội tế của bọn họ Vương Vô Cữu, cùng vào tiến sĩ đệ, thật sự làm lão Âu Dương luôn an ủi trong lòng.

Thêm nữa là còn có huynh đệ Tô Thức ông khen ngợi nhất, cũng nhất cử thành danh thiên hạ biết rồi. Lại có Đặng Oản, huynh đệ Lã gia, cháu thúc Chương gia, Vương Thiều, Lam Hi, Tưởng Chi Kỳ và một đám anh tài thiên hạ... Nếu không phải lão chủ trương gắng sức thực hiện quét dọn chướng ngại Thái Học viện, sao có thể một bảng thu hết?

Bạn bảo lão Âu Dương làm sau không đắc ý, làm sao không vui mừng? Lão ha ha cười lớn:

- Sau hai mươi năm, xem đám tiểu tử này làm sao làm thiên hạ này nghiêng trời lệch đất đây!

Lúc này, Trương bộ đầu bưng lò than đến, Âu Dương Tu liền tự tay nâng chén, chế lên văn tế đó, đưa vào ngọn lửa trong chậu.

Giấy Tuyên Thành dính rượu cao độ, vừa ném vào trong chậu, nhất thời vọt lên hai ngọn lửa xanh rất cao, trong phút chốc hóa thành tro tàn, gió đông thổi qua, liền cuốn về chân trời.

Bao Chửng và Âu Dương Tu đứng bên cạnh chậu than, hai tay nắm chặt, nhìn tro tàn bay thành bụi, hai người già lệ nóng lưng tròng.

Vương An Thạch và Tư Mã Quang sóng vai đứng phía sau bọn họ, ngước nhìn tiền bối cao thượng, chỉ cảm thấy trong lòng tràn trề, tràn trề cảm động, càng có một loại sức mạnh, nhập vào trong cơ thể bọn họ.

Đây chính là truyền thừa.

Chính khí hạo nhiên của Nho gia, đạo nghĩa lương tâm của Hoa Hạ.

Sau một trận phong ba cuốn qua, sự chú ý của mọi người cũng rất nhanh dời đi, bởi vì thi đình năm Gia Hựu thứ hai đã nối gót tới.

Ngày 26 tháng 2 Quan gia triệu Tham tri chính sự Tăng Công Lượng, Thượng thư Lễ bộ Thị lang Tống Kỳ, Tri chế cáo Lưu Sưởng và quan viên bên dưới năm mươi người, tới Thủy các ở Sùng Chính điện, lần lượt bổ nhiệm làm Bố trí quan, Phong di quan, Xuất nghĩa quan, Sơ khảo quan, Lập giám quan, Điểm kiểm quan, Tường Định quan. Thiết lập các đơn vị lâm thời như biên bài sở, khảo giáo sở, phúc giáo sở, tường định sở, để phục vụ kỳ thi cận kề.

Cùng ngày, quan viên Hồng Lư Tự ở phía đông trong Sùng Chính điện và chính giữa đan bệ (bậc thềm của cung điện) ở ngoài điện mỗi nơi bố trí một tấm hoàng án. Quan viên Quang Lộc Tự ở hai bên Sùng Chính điện bố trí màn che, lắp đặt bàn thi. Quan viên Lễ bộ và Hoàng Thành Ti giám sát viên dịch dán họ tên cống sĩ trên mỗi cái bàn thi.

Vẫn là cùng ngày, quan viên Lễ bộ dán thông báo ngoài Đông Hoa môn, dán tên họ, thứ tự chỗ ngồi thí sinh. Hôm sau thí sinh sẽ dựa theo số thứ tự của mình, số lẻ nhập cung bên trái Đông Hoa môn, số chẵn nhập cung cửa bên phải. Sau khi vào trường thi, cũng phải theo tên mà ngồi, người ngồi lộn xử tội gian dối.

Vì ngày hôm sau là thi đình, cho nên Trần Hi Lượng không cho các con đi xem bảng, nhưng lại lo lắng người ngoài sẽ nhìn lầm, liền cáo nghỉ với Tri viện, đích thân đến trước Đông Hoa môn chờ dán bản danh sách. Kết quả vẫn không chờ được người của Lễ bộ ra, lại đụng lão hữu ngày xưa Tô Tuân cũng đi xem bảng... Sở dĩ nói là ngày xưa, là vì hai người đã qua lại nhiều năm rồi, Tô Tuân vào kinh hơn một năm, mà đến cả hôn lễ của ông cũng không tham gia, đây là lần đầu tiên gặp mặt.

Vừa thấy Trần Hi Lượng, Tô Tuân liền muốn quay đầu đi, nhưng bị ông gọi lại:

- Lão tuyền huynh, ông thông gia, tính nết bao nhiêu tuổi rồi, tới giờ vẫn không thay đổi hả?

Nghe thấy ba từ “ông thông gia” sắc mặt của Tô Tuân mới hòa hoãn một chút, đứng trụ chân nhìn thăm dò Trần Hi Lương còn trẻ hơn năm đó, chanh chua nói:

- Bây giờ ông hoàng thân quốc thích, mệnh quan triều đình, thảo dân ta không dám trèo cao?

- Lời này của ông, thật làm người ta tức giận.

Trần Hi Lượng nói:

- Cuộc sống trải qua không giống mà thôi, ta vẫn là Trần Công Bật cùng chơi cùng học với ông năm đó!

- Cuộc sống trải qua...

Tô Tuân nhai nuốt ba từ này, chán nản nói:

- Phải đấy, năm đó ông và ta cùng tham gia kỳ thi mùa xuân, một người thi đậu, một người không đậu, thì có sự khác biệt một trời một vực như ngày hôm nay.

- Cái gì khác biệt một trời một vực? Bây giờ ông là đại học giả nổi tiếng Biện Kinh, hai đứa con trai ông cũng sắp đậu tiến sĩ rồi.

Trần Hi Lượng cười mắng:

- Tam Tô nổi danh thiên hạ, đã sắp tới rồi.

- Đây là ông đang khen mình à?

Tô Tuân nửa kiêu ngạo nữa chanh chua nói:

- Hai đứa con của ta sắp đậu tiến sĩ, còn cả nhà ông đều là tiến sĩ hết đó!

- Được rồi, chúng ta cũng đừng thổi phòng nhau nữa.

Trần Hi Lượng cười mắng:

- Để người khác nghe thấy, nhất định nói hai người này quá khoa khoang rồi.

Nói xong vỗ Tô Tuân nói:

- Lão ca, ông chính là quá cần sĩ diện, nếu khóa này ông đi thi, nhất định có thể đậu cao. Lão Tống điểm này thì mạnh hơn ông, cha con cùng trường thì sao? Đó là một giai thoại đó!

- Không ai có tiền hậu nhãn (chỉ khả năng dự đoán được việc sau này), ta sao biết được khoa này phế Thái Học thể, dùng cổ văn lấy sĩ chứ?

Tô Tuân giận giữ nói:

- Khoa cử này, nói khó thi là thật, ta thi cả đời cũng không thi đậu. Nói không khó cũng không sai, hai đứa con trai ta, giống như chơi đùa thì thi đậu, không thể không nói là số mệnh...

Cổ văn của Tô Thức có làn gió Tiền Tần nồng đậm, đã là thế nhân ca tụng, nhưng thi phú là điểm yếu của ông ta, trước đây luôn trượt ở mặt này. Nhưng khoa này, thay đổi làn gió trọng thi phú nhẹ sách lược trước đây, đổi thành lấy sách lược làm chủ. Hơn nữa không lấy Thái Học thể, mà lấy cổ văn làm chủ, nếu đậu khoa này, tất nhiên sẽ đứng đầu trong danh sách.

- Đúng là số mạng, Tử Chiêm Trọng Phương hai đứa nó bắt kịp lúc rồi.

Trần Hi Lượng cảm khái nói:

- Nhớ hai huynh đệ ta và lão Tống, chúng ta khốn khó khoa trường, phí thời gian nửa đời người, không phải tài lực không có, mà là sinh không gặp thời.

- Ừ.

Tô Tuân cảm khái nói:

- Trước tiên là Tây Côn thể, sau là Thái Học thể, ngăn cản xiết sao con đường của chúng ta. Những đứa oắt con bọn chúng lại có thể gặp Âu Dương công rửa sạch văn phong, hơn nữa còn chuyện tốt khi thi đình không có đánh rớt.

Nói xong cười khổ nói:

- Nếu là năm đó có quy tắc này, ta không sớm thì cũng đã thi đậu hai mươi năm rồi?

Năm đó lần đầu tiên Tô Tuân tới kinh thành ứng thí, liền thuận lợi thông qua thi hội, đưa thân vào thi đình. Nhưng lúc đó thi phú luận cấp bậc, vả lại là đánh rớt, lão bị đánh giá là cấp thứ năm cuối cùng nhất, không thể thi nữa.

- Bọn nhỏ một lần thì xong, xem như bồi thường tốt nhất cho ông rồi.

Trần Hi Lượng an ủi lão:

- Chúng ta đều là tham gia qua thi đình, bọn trẻ bây giò thật là hưởng phúc.

- Nhớ năm đó nửa đêm thức dậy, gói cơm mang bánh, chờ ngoài Đông Hoa môn, xếp hàng mà vào, quỳ ở chiếu, cuối đầu ngồi yên. Sau này nghĩ tới cảnh này, thì thất vọng đau khổ.

Tô Tuân giận dữ nói:

- Điều kiện bây giờ quả thật tốt hơn nhiều rồi.

Đang lúc nói chuyện, quan viên Lễ bộ ra dán thông báo, hai người khẩn trương chen lên trên, chép lại số ghế của con mình ngồi, sau đó rời khỏi Đông Hoa môn.

- Ngày mai sau khi đưa đi thi, tới nhà ta mời ông uống rượu.

Trần Hi Lượng có lòng tu hảo với Tô Tuân, kéo lão nói.

- Không đi,

Tô Tuân lắc đầu nói:

- Nghĩ tới bà nương ghét bần thích giàu đó của ông thì tức điên lên.

- Bà ấy không phải người như vậy, lúc đó có nhiều hiểu lầm, cởi bỏ rồi.

Trần Hi Lượng cười khổ nói:

- Dù sao Tam Lang và Tiểu Muội sắp thành thân rồi, coi như là suy nghĩ cho khuê nữ mình, ông cũng nên dịu đi một chút phải không.

Lúc này Tô Tuân mới miễn cưỡng nhận lời.

Hôm sau chưa tới canh bốn, Trần Hi Lượng liền gọi mấy người Trần Khác dậy, bảo bọn họ thay áo dài trắng, đội khăn quấn đầu màu đen...., đây là trang phục quy định của Cống sĩ.

Lúc ăn điểm tâm, lão lại không sợ phiền phức giảng dạy kinh nghiệm thi đình, như tới bên trong thi lễ như thế nào, khấu liêm ra sao, muốn đi vệ sinh thì làm sao. Đây là kinh nghiệm vô cùng quý báu, chỉ là mấy ngày nay, ông đã nói mười mấy lần rồi, nghe làm người ta nổi kén.

- Chữ nhất định phải viết cẩn thận hơn, vì cuối cùng Quan gia sẽ Ngự lãm bài thi...

Trần Khác cười khổ nói:

- Cha, im lặng chút đi, đều có thể thuộc làu làu rồi.

- Chính là nói cho con biết, nếu xảy ra sự cố, xem con làm thế nào?

Trần Hi Lượng cả giận.

back top