Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 276: Truyền Lư

Đành phải tiếp tục diễn luyện... Gần tới giờ Thìn mới có thái giám ra, dẫn bọn họ vào Đông Hoa môn tới trước điện Tập Anh chờ. Quan gia cũng từ điện Thùy Củng ngay ngắn ngồi kiệu tới điện Tập Anh thăng tọa... Trong hoàng cung có rất nhiều điện đường, mỗi điện đường đều có chỗ dùng chuyên môn. Nhiệm vụ mỗi ngày của Hoàng đế chính là di chuyển qua lại ở mấy điện. Cử hành đại triều ở điện Đại Khánh, tiếp đãi ngoại tân ở điện Tử Thần, tiếp đãi quan viên triều đình ngoại thần ở điện Thùy Củng. Còn điện Tập Anh này chính là chuyên dùng để tiếp kiến thí sinh khoa cử.

So với đại truyền lư vô cùng long trọng, tiểu truyền lư cả quá trình cực kỳ im tĩnh, không có nghi thức, không có tấu nhạc, cũng không có lớn tiếng truyền gọi tên họ của người nào.

Trước khi yết kiến, tên của mười tiến sĩ đỗ đầu đã viết lên danh sách, quan viên Lễ bộ khom người bước nhỏ đi tới trước ngự tọa quan gia, trình cho Hoàng đế. Sau đó theo điểm danh của quan gia, tiến sĩ yết kiến theo thứ tự truyền gọi. Thời gian dẫn kiến rất ngắn, chỉ cần để quan gia nhìn tướng mạo, trả lời mấy câu hỏi ngắn ngọn, như quê quán, tuổi tác, v.v.. thì sẽ nhận được lời động viên của Quan gia và được thưởng cho một đai ngọc, đó cũng là tín hiệu chấm dứt yết kiến, người trước lùi ra sau. Quan gia lại gọi tiếp một người, cả quá trình sẽ không kéo dài quá nửa canh giờ.

Quan gia đang cầm tờ danh sách có tên bọn họ, cuối cùng xác nhận trong mười người này ai đứng thứ nhất, và thứ tự của chín người còn lại. Nếu trong dẫn kiến không có gì xảy ra, thứ tự chính là theo kết quả lúc luận bài thi.

…..

Trần Khác đang đợi ở ngoài điện Tập Anh, thấy chín người cùng đỗ khóa thi đi vào, hắn thầm nói, xem ra ta tám phần là thứ mười, không khỏi có chút mất mát nhỏ, chợt thầm mắng mình quá tham lam... Có thể trong mười người đã là may mắn thiên hạ rồi, chẳng lẽ còn muốn đậu Trạng Nguyên hay sao?

Chờ người thứ chín vững vàng đi ra, cuối cùng quan viên Lễ Bộ gọi tới tên của Trần Khác. Chờ sau khi đưa hắn vào, quan viên đó lại vòng ra ngoài, nói với chín người khác:

- Đi thôi.

- Còn một người chưa ra…

Tô Thức nhỏ tiếng nói.

- Quên rồi sao? Không được huyên náo.

Quan viên Lễ bộ nghiêm khắc trừng mắt liếc y một cái, nhỏ tiếng nói:

- Đây là ý của quan gia, không cần đợi hắn.

Đơn độc giữ lại Trần Khác làm gì? Mọi người không khỏi miên man bất định, hay hắn mới là chân mệnh Trạng Nguyên?

Không tới bảng vàng truyện lư, bọn họ cũng không biết mình rốt cuộc là thứ mấy trong danh sách mười người đứng đầu.

Quan viên Lễ bộ dẫn các tiến sĩ rời khỏi, trong điện Tập Anh, Trần Khác đang hướng về quan gia hành lễ.

- Ngươi tên gì thế? Chỉ thấy quan gia vuốt vuốt tờ danh sách, tám phần chính là viết tên của hắn, đầu cũng không ngẩng lên.

Trần Khác tự nhủ nói cái này không vô nghĩa sao? Cho dù ngài dễ quên, chẳng lẽ còn không nhận ra ta? Nhưng trên miệng vẫn phải thành thật đáp:

- Học sinh tên Trần Khác, chữ Trần gồm chữ “nhĩ” và “đông”, chữ “Khác” gồm chữ “tâm” và “các”. (*)

(*) Trần Khác nguyên văn là 陈恪, chữ 陈gồm hai chữ 耳(nhĩ) và 东(đông), chữ 恪gồm hai chữ 心(tâm) và 各(các) ghép lại.

- Trần Khác, biết mình đậu thứ mấy không?

- Không biết.

- Muốn biết không?

- Muốn.

- Trạng Nguyên.

- Hả...

Tim Trần Khác nhất thời loạn nhịp, ai nói ta không quan tâm? Chỉ là không quan tâm ngoài miệng mà thôi...

- Không tin à?

- A, hồi bẩm quan gia, triều đình có lệ thường, có quan nhân không thể đậu Trạng Nguyên.

- Cho nên xếp cho ngươi thứ hai.

Triệu Trinh chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt giễu cợt nói:

- Vui không?

- À...

Trần Khác trong đầu có chút kịp thời nói:

- Vui...

- Đừng vui quá sớm.

Ai biết quan gia thuần túy tìm hắn trêu chọc:

- Rất có khả năng “trên bảng hoàng kim, ngẫu nhiên mất long đầu vọng”.

(*) Trên bảng hoàng kim, ngẫu nhiên mất long đầu vọng: xuất xứ từ “Hạc xung thiên” của Liễu Vĩnh. Thi lần đầu rớt, ông viết bài từ này thể hiện sự tự tin cao ngất về tài năng của mình. Khi thi lần hai, Hoàng đế vì biết bài từ đó mà nổi giận nên bài thi của ông không được chấp nhận.

Trần Khác dựng tóc gáy, nhớ tới vẻ mặt vô tình của vị nhân quân thiên cổ này... Vị đại tài tử Liễu Tam Biến (tức Liễu Vĩnh) đó, chỉ là vì một thơ lời từ than oán sau khi bị rớt, thì bị quan gia ngăn ở ngoài cửa tiến sĩ, bị hủy cả cuộc đời, hắn liền vội cười theo:

- Không phải nói khoa này không đánh rớt sao? Nói thế nào thì người cũng là dượng của thần, có thể tuyệt tình như vậy sao.

- Đúng vậy, nhưng phàm chuyện gì cũng có ngoại lệ.

Triệu Trinh cũng cười nói:

- Quả nhân nhớ rõ, trong điều lệ thi đình có viết rõ, trong lúc khoa cử phạm pháp, hoặc người bị tra ra phạm pháp, không những không thể trúng tuyển, còn phải xử lý theo pháp luật.

Trần Khác nuốt nước bọt nói:

- Vi thần chính là trong sạch.

- Trong sạch?

Triệu Trinh mỉm cười nói:

- Da mặt đủ dày, ngươi làm qua bao nhiêu chuyện phạm pháp, phải chăng muốn quả nhân kể ra từng chuyện?

- Vi thần quả thật trong sạch.

Trần Khác trong lòng tự nhủ, dê con hả, lừa ta à?

- Không chỉ da mặt dày, còn cứng miệng.

Triệu Trinh nhìn Hồ Ngôn Đoái nói:

- Đọc cho hắn nghe thử.

- Dạ.

Hồ Ngô Đoái liền xốc cuốn sách nhỏ trong tay, ra tiếng đọc:

- Tháng ba năm Khánh Lịch thứ năm, ở Mi Châu huyện Thanh Thần thôn Hoành Loan, cầm vũ khí đâm bị thương đại bá mẫu Hầu thị, lúc đó mười tuổi...

Vừa nghe thời gian đó, Trần Khác lúc đó muốn hộc máu, chuyện của mười năm trước cũng lôi ra, lão nhân Hoàng đế này thật là tra mình tới tận xương tủy.

- Năm Hoàng Hữu thứ tư, cùng đám người Tống Đoan Bình tập kích cấm quân, nửa đêm xông vào Vương phủ bắt cóc quận chúa, cưỡng ép vương tử...

Trần Khác nhất thời sởn tóc gáy, trong lòng điên cuồng cầu nguyện: “Long Địa động ngoan ngoãn, nhất định đừng tra ra ta lừa bán lão đầu Dư Tĩnh”.

Rất may, thật là may mắn, tiếp theo liền nhảy thẳng tới năm ngoái:

- Tháng năm năm Gia Hựu đầu tiên, sau khi tiêu diệt Vô Ưu động, làm tôn thất Triệu Tông Sở, Triệu Tông Hán cuồng điên báo thù, nghi ngờ nuốt riêng tiền tham ô một trăm ngàn quan trở lên.

Tháng hai năm Gia Hựu thứ hai, lấy long bào giả vu oan hãm hại tôn thất Triệu Tông Huy.

Chờ Hồ tổng quản đọc xong, Trần Khác đã mồ hôi ướt đẫm, tuyệt đối cái này không phải là giả.. Hắn vốn cho rằng những chuyện đó mình làm không chút kẽ hở, không ngờ Hoàng đế nắm như lòng bàn tay, lạnh lùng nói:

- Tội danh nào cũng có thể làm ngươi vạn kiếp bất phục!

Cái gì tiến sĩ Bảng nhãn, toàn bộ là mây khói, có thể giữ cái mạng nhỏ thì A Di Đà Phật rồi.

“Quan trường quá đen tối, Hoàng đế quá âm hiểm, không chơi nữa, không chơi nữa...”. Giữa lúc hắn hồn bay phách lạc, liền nghe Triệu Trinh lạnh lùng nói:

- Trần Khác, ngươi biết tội không!

- Vi thần, vi thần oan uổng quá...

Trần Khác lau sạch mồ hôi trên mặt, vội vàng lớn tiếng nói:

- Những tình báo này bẻ cong sự việc nghiêm trọng, phiến diện, không phù hợp tình hình thực tế!

- Ngươi nói thử, phiến diện thế nào?

Quan gia trầm giọng nói.

- Thần lúc nhỏ là đâm thím bị thương, nhưng đó là bà ấy hành hạ đánh hai đệ đệ của thần trước. Thần cho rằng bọn họ bị bà ấy đánh chết rồi, nhất thời choáng váng đầu óc, mới dùng cây trâm cài của bà ấy hù dọa bà ấy một chút.

Trần Khác vội vàng giải thích.

- Không hổ là tài tử đấy.

Triệu Trinh nhìn nhìn Hồ Ngôn Đoái, cười nói:

- Đâm, đổi thành hù dọa, mức độ nghiêm trọng lập tức giảm đi.

- Dạ.

Hồ Ngôn Đoái gật đầu phụ họa nói:

- Lão nô thật sự mở mang kiến thức.

- Ngươi tiếp tục.

Triệu Trinh ra hiệu Trần Khác nói.

- Về lần năm Hoàng Hữu thứ tư, cha vi thần vì điều tra vụ án văn võ Lĩnh Nam tham nhũng, bị hãm hại, thân vùi chốn lao tù, mạng ở tuổi xế chiều.

Trần Khác nói:

- Thần nhiều lần liều chết, đi tìm Dư Văn Soái năm đó báo tin, nhưng bị ông ta bắt giam. Vì lo lắng an nguy của cha, càng lo lắng bình định đại cuộc, mới bí quá hóa liều, thoát khỏi nhà lao nha môn. Ai ngờ bà Vương quận Bắc Hải ở lại cách vách, lúc này mới đánh bậy đánh bạ, đụng trúng quận chúa, nhưng tuyệt đối không có ý muốn tổn thương cô ấy. Sau này tiểu vương gia vì bảo vệ muội muội, hứa lấy thân làm con tin, đưa thần ra thành đi tìm Âu Dương công có đại tang ở nhà. Quan gia thấy quan hệ của chúng thần sau này, thì biết lúc đó tuyệt không có xảy ra bạo lực tổn thương.

- Vậy chuyện Vô Ưu động tham ô thì sao?

- Cái này chỉ là suy đoán lung tung mà thôi.

Trần Khác kích động nói:

- Vi thần đánh giết Đại Long Đầu của bọn họ, bọn họ tất nhiên chỉ mục tiêu nghi ngờ lên thần. Nhưng chuyện này Bao Long Đồ phủ Khai Phong đã nghiêm điều tra. Nếu là có chuyện, với tính cách thiết diện vô tư của ông ta, sao có thể tha cho thần tham gia khoa cử?

- Về phần chiếc long bào giả ngoài phủ Triệu Tông Huy.

Trần Khác biết, cũng không thể hoàn toàn chối bỏ, như vậy có vẻ quá dối trá, liền thẳng thắn nói:

- Quả thật là thần lén bỏ vào, không vì lý do gì khác, chính là ghét y, để y nếm thử mùi vị bị hãm hại.

- To gan lớn mật! Triệu Trinh mạnh mẽ vỗ án nói:

- Trẫm sao có thể trao Bảng nhãn cho loại người cuồng đồ này!

- Vi thần từ lâu không hy vọng rồi!

Trần Khác ủ rũ nói:

- Mặc cho quan gia xử phạt.

- Đương nhiên phải xử phạt! Xử phạt nặng!

Triệu Trinh nghiêm nghị nói.

Trần Khác cúi đầu không lên tiếng.

- Sao.

Triệu Trinh nghiền ngẫm nhìn hắn:

- Sợ rồi à?

- Dạ.

Trần Khác thành thật gật đầu.

Ngẩng đầu lên. Cơn tức giận của Triệu Trinh mất hết, đột nhiên nửa cười nửa không nói:

- Để trẫm xem thử trên mặt ngươi có vẻ sợ hãi hay không!

Má nó, cái này làm khó người ta mà. Trong lòng Trần Khác chửi một tiếng, bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, dùng sức chớp mắt vài cái.

Nhìn thấy khuôn mặt vì muốn biểu hiện sợ hãi mà bắt đầu méo mó, cuối cùng Triệu Trinh bật cười khì khì, nói với Hồ Ngôn Đoái:

- Thế nào, lão Hồ, quả nhân đoán không sai chứ, thằng nhóc này không biết sợ là gì!

Hồ Ngôn Đoái cũng không nhịn được cười:

- Phục rồi, lão nô phục rồi. Hầu hạ đại quan hơn ba mươi năm, vẫn chưa từng gặp qua tiểu tử ngang ngược không sợ như vậy.

- * *Tại sao ngươi không sợ?

Ngưng cười, Triệu Trinh hỏi Trần Khác.

- Quan gia thật sự muốn xử phạt thần, sớm đã bảo quan sai bắt thần, sau đó giao cho Hữu Ti rồi.

*Trần Khác thở dài, thầm nói ta không phải thằng ngốc, trả lời:

- Sao lại xử lý thần trong khi tiểu truyền lư chứ? Như vậy quá mất mặt triều Đại Tống rồi.

- Đúng vậy, chút thủ đoạn nhỏ này, sao có thể che mặt Trần Tam Lang can đảm cẩn thận da mặt dày chứ?

Triệu Trinh ngoài cười trong không cười.

- * *Vi thần, hổ thẹn không dám nhận...

Trần Khác đổ mồ hôi.

- * *Ngươi cho là đang khen ngợi ngươi sao?

Triệu Trinh cười mắng.

- * *Quan gia nói thần da mặt dày, vi thần chỉ có thể là miễn cưỡng làm dày mặt một chút.

Trần Khác cười khổ, hắn phát hiện Triệu Trinh vẫn chụp mũi mình, không chừng nguyên nhân là từ trước tời giờ không có người dám dùng loại giọng điệu này nói chuyện với y.

- Ngươi biết tại sao quả nhân không lập tức xử lý ngươi không?

Quan gia dần dần thu lại nụ cười, trầm giọng nói:

- Bất luận ngươi có bao nhiêu lý do toàn vẹn, chỉ dựa vào một chuyện ngươi đả thương bá mẫu, thì đủ xăm chữ lên mặt sung quân rồi!

- Nghĩ là vi thần.

Trần Khác nuốt nước bọt nói:

*- Còn có chỗ có thể dùng được.*

- Ngươi ngược lại hiểu rõ.*

Triệu Trinh phỉ nhổ, nghiêm mặt nói:

- Không sai, điều quả nhân xem trọng là ngươi tuy cả gan làm loạn, nhưng cũng không làm ác. Theo như lời ngươi nói, đâm bị thương bá mẫu là vì bà ấy hành hạ đánh huynh đệ ngươi trước. Tập kích cấm quân, tự ý xông vào Vương phủ là vì cứu cha ngươi, cũng là vì đại nghĩa.

- Còn về phần hãm hại Triệu Tông Huy, đó là có thù báo thù, cũng bỏ qua. Nhưng ngươi dám lợi dụng trẫm, bất luận thế nào cũng không bỏ qua chứ?

Triệu Trinh giận trừng mắt nói với Trần Khác:

- Nếu chẳng may quả nhân nhất thời nóng nảy, thật sự giết cháu của mình, ngươi có mấy cái mạng để đền đây?

- Vi thần biết, quan gia là nhân quân có thể so với Nghiêu, Thuấn, Vũ, Thang, cho dù y giấu long bào thì người cũng sẽ không làm hại tính mạng của y

Trần Khác nói:

- Huống hồ, thần dùng là diễn bào, quan gia mắt sáng như đuốc, vừa nhìn thì có thể nhận ra, nhiều nhất cũng là trách phạt y một chút.

Nói xong hắn nghiêm mặt:

- Nhưng vi thần xin thề, thần đối với quan gia một chữ là trung, một chữ là kính, tuyệt không có ý bất trung bất kính.

- Nếu không phải thấy trên người ngươi còn trung nghĩa, dám làm dám chịu, quả nhân sao có thể lãng phí miệng lưỡi với ngươi?

Quan gia hừ lạnh một tiếng, dịu giọng nói:

- Sông Lục Tháp, ngươi mạo hiểm đắc tội công tướng đương triều, cũng muốn kiên trì vì dân chờ lệnh. Vô Ưu động, ngươi bỏ mặc an nguy cá nhân, vì bá tính Biện Kinh quét sạch họa lớn trăm năm nay. Còn có Thập Tam Hành Phố, Bao Chửng đã mật tấu với quả nhân, ít nhiều gì ngươi cũng cứu vãn được tổn thất lớn, triều đình mới có thể tiếp tục qua đông đến xuân.*

Nói tới đây, Triệu Trinh có chút cảm động nói:

- Quả nhân nhìn thấy trung nghĩa của ngươi, càng ghi nhận tình cảm của ngươi!*

- Ngươi là tên tiểu tử thối làm người ta vừa thích vừa hận...

Ánh mắt của Triệu Trinh lại có chút từ ái nhìn Trần Khác nói:

- Làm trẫm nhớ tới một người!

- Người nào?

- Khấu Lai Công!

- Quan gia khen sai rồi.

Trần Khác mặt đổ mồ hôi nói:

- Vi thần sao có thể so với Khấu Lai Công?

- Quả nhân sẽ không nhìn sai, Khấu Lai Công còn to gan lớn mật hơn ngươi, năm đó lại dám cưỡng ép tiên đế lên tiền tuyến. Ông ta làm chuyện khác người, có thể hơn ngươi rất nhiều. Nhưng ông ta lập được công, cũng là đệ nhất trăm năm!

Triệu Trinh thở dài nói:

- * *Cuối cùng bị người ta hãm hại, buồn giận mà chết...

Trần Khác biết, lúc này ngoan ngoãn câm miệng là thượng sách.

- Quốc triều lấy văn giáo lập quốc, bây giờ đã có ba đời, tạo được quân tử thuần càng ngày càng nhiều. Nhưng sĩ phong này càng ngày càng ít, hơn nữa người người xu lợi trốn tránh, bo bo giữ mình.

Triệu Trinh đau đớn nói:

- Bản lĩnh lớn giống như Khấu Lai Công và ngươi, to gan, nhưng lại là người trung tâm chính phái. Những người này rất khan hiếm ở Đại Tống, cho dù vì muốn dựng một tấm gương mẫu, quả nhân cũng muốn giữ ngươi.

Y lắc đầu, ánh mắt sắc bén nhìn Trần Khác:

- Nhưng Trần Tam Lang, đừng cho rằng quả nhân hôm nay tha cho ngươi, thì vĩnh viễn tha cho ngươi. Món nợ trước đây của ngươi quả nhân luôn nhớ, sau này vào triều làm quan còn dám làm xằng làm bậy, nhất định xử lý!

- Vi thần tất nhiên phụng sự làm việc, kiến cũng không dám dẫm chết một con.

Trần Khác cung kính nói.

*- Cũng không phải như vậy.

Triệu Trinh lặng lẽ cười nói:

- Nhớ một chữ trung, một chữ nghĩa, cái khác chỉ lo nước tới chân mới làm.

Lại gằn giọng nói:

- Quả nhân là hậu thuẫn kiên cường nhất của ngươi!

- Vi thần tuân chỉ! Trần Khác thật lòng bị cảm động rồi.

- Được rồi, trưa rồi.

*Thấy tiểu thái giám bưng bàn cơm đi vào, Triệu Trinh bưng chén trà lên, nhấp thông cổ họng rồi nói:

- Dùng bữa với trẫm đi.

- Dạ.

Trần Khác trả lời một tiếng.

- Trần đại nhân, đây là vinh hạnh đặc biệt đấy.

Hồ Ngôn Đoái cười nói:

- Lần trước quan gia dùng bữa với thần tử, chính là tiễn Địch nguyên soái xuất chinh:

- Vi thần sợ.

- Sợ cái gì?

Quan gia không để ý khoát tay nói:

- Đừng nghe y nói, chỉ là một bữa cơm mà thôi.

Giữa lúc nói chuyện thì bàn đã dọn xong, tổng cộng hai bàn, một đơn giản một phong phú. Quan gia ngồi trước một bàn đơn giản, nói với Trần Khác:

- Bàn đó là của ngươi. Quả nhân biết, bảo ai ngồi cùng Hoàng đế, họ cũng không dám to gan ăn, vì vậy để ngươi một bàn cho thoải mái.

Trần Khác vội vàng nói:

- Thần sao dám ăn ngon hơn quan gia? Nói xong thở dài:

- Ngự thiện này cũng quá cơ hàn rồi? Cái này cũng gọi bốn món một canh? Ba món đều là chay, nước canh không thế này, nào giống thức ăn của quan gia dùng.

Nghe hắn nói như vậy, Triệu Trinh rất vui, cảm thấy mình cho đi nhận lại, thu phục lòng của thần tử này. Ông vừa gắp rau vừa cười nói:

- Người thanh niên không rõ đâu, thanh đạm canh là đạo sinh dưỡng.*

Nói xong nhìn Trần Khác mặt bừng bừng sức sống, thở dài nói:

- Trẻ tuổi rất tốt, trẻ tuổi thì nên ăn thịt!

Nói xong khoát tay:

- Mau dùng đi, ăn xong quả nhân còn có chuyện nói với ngươi.

back top