Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 313: Một Trận Cầu Quyết Định Càn Khôn

Thời gian sau đó, người Tống không chỉ ngăn cản được các đợt tấn công của đối thủ, mà còn phát động được mấy lần phản kích có uy hiếp cực lớn. Đáng tiếc không phải là không sút bóng nhiều mà do vận may không tốt, vài lần đánh trúng vào ván cửa, mà không chui vào lưới…

Nhưng hơn chục nghìn người Liêu ở trên sân nhìn xem trận đấu, đều rơi vào trạng thái lo lắng đề phòng. Tinh thần cổ động của bọn họ còn không bằng năm trăm người Tống.

Trên đài cao, sắc mặt của Da Luật Hồng Cơ vô cùng khó coi. Y thực sự không ngờ rằng, đội bóng bách chiến bách thắng của mình, lại đám người Tống bị thực lực rõ ràng không bằng mình, đánh cho thành bộ dạng của bà mợ chủ.

Lúc này, Tống

triều lại có một pha đánh bóng từ xa đẳng cấp. Bóng ngay lập tức chui vào lưới. Nhưng cùng lúc đo, một tiếng chuông vang lên, báo hiệu hiệp một của trận đấu đã chấm dứt. Đây chính là địa bàn của người Liêu nên bóng chứng nhận tự nhiên được phán rằng đâm bóng vô hiệu, không được tính, nhóm Hắc kỵ sĩ đều thở phào nhẹ nhõm, có thể thấy tinh thần binh sĩ suy giảm tới mức độ nào.

- Một đám ngu ngốc!

Da Luật Hồng Cơ đứng lên, cầm lấy một cây gậy đánh bóng bằng vàng, đi xuống đài cao.

Ở ngoài biên sân bóng, các đội viên đang ra sức uống nước. Môn mã cầu không chỉ làm tiêu hao thể lực của ngựa, mà còn tiêu hao rất lớn thể lực của người cưỡi. Hơn nữa, ngựa bị thương có thể thay, nhưng người cưỡi ngựa, ngoại trừ bị thương không thể tiếp tục trận đấu, thì không thể thay…

Trần Khác đang nghĩ bổ sung thêm vào một số quy tắc. Nhưng không có ai để ý tới lời cằn nhằn của hắn.

Trần Khác uống một ngụm nước, rồi dặn dò một số điều nên chú ý khi tiếp tục trận đấu. Sau khi điều bởi đối phương nhất định sẽ điên cuồng tấn công. Hiệp hai mới là cuộc khảo nghiệm cực kỳ tàn khốc.

Đang lúc nói chuyện, Tiêu Phong người đảm nhiệm việc công nhận bóng giục ngựa đi tới nói:

- Đối phương yêu cầu thay người.

- Không phải các ngươi đã nói, không có quy tắc này sao?

Triệu Tông Tích lập tức phản đối nói:

- Tại sao thua bóng lại nuốt lời?

- Châm chước một chút đi.

Tiêu đại hiệp lúng túng nói:

- Bệ hạ của chúng ta muốn tham gia trận đấu…

- A…

Triệu Tông Tích há hốc miệng hỏi lại:

- Hoàng đế Liêu quốc muốn tham gia trận đấu?

- Đúng vậy.

Tiêu Phong nhỏ giọng nói:

- Bệ hạ của chúng ta tính cách tương đối tùy tiện. Mong mọi người giúp đỡ.

- Không được!

Triệu Tông Tích quả quyết nói:

- Không hải chúng ta bất kính với bệ hạ của các ngươi. Nhưng trận đấu này có quan hệ rất lớn tới việc tăng tiền. Trước mắt chúng ta thấy sẽ thủ thắng, chúng ta không muốn làm mọi việc thêm phức tạp!

- Ai…

Tiêu Phong chỉ đành phải quay lại bẩm báo. Chỉ lát sau, lại quay đầu lại nói:

- Bệ hạ của chúng ta nói. Nếu các ngươi đồng ý, thì cho dù bất luận thắng thua, bệ hạ đều đồng ý giảm tiền cống hàng năm đi một trăm nghìn lượng.

Da Luật Hồng Cơ đúng là tùy tiện.

- Nếu chúng ta thắng, tiền cống hàng năm sẽ không tăng. Nếu chúng ta thua, thì tăng thêm ba trăm ngàn lượng, như thế được không?

Triệu Tông Tích được voi đòi tiên.

Tiêu Phong lại chạy về báo. Trong chốc lát tới nói:

- Bệ hạ nói, vậy thì ngài ấy sẽ không ra sân.

Xem ra vị Da Luật Hồng Cơ này vẫn không phải là người hoàn toàn không biết gì, y vẫn biết giới hạn cuối cùng là ở đâu!

- Không tham gia thì không tham gia.

Triệu Tông Tích gật đầu, rất thỏa mãn nói:

- Hai trăm nghìn lượng bạc đủ để báo cáo kết quả rồi.

- Ngươi…

Mũi của Tiêu Phong đều lệch hẳn đi, buồn bực quay đầu ngựa, một lát sau lại đến nói:

- Bệ hạ nói, không cống hoặc là năm trăm nghìn lượng. Các ngươi có đồng ý hay không?

Hóa ra lời đồn nói Da Luật Hồng Cơ vẫn còn là một thanh niên trẻ tuổi bồng bột, đúng là đúng không sai...

Triệu Tông Tích nhìn Trần Khác.

Đề nghị quá hấp dẫn.

- Đồng ý với y!

Triệu Biện cũng kích động. Nếu có thể thỏa thuận được không tăng thêm tiền cống trở về đại Tống, bọn họ sẽ trở thành anh hùng.

- Đồng ý y!

Triệu Tông Tích cũng không kìm nổi món lời hấp dẫn này.

Trần Khác thì trầm mặc. Hắn không vì đề nghị hấp dẫn này mà u mê. Hậu thế xem nhiều trận đấu thể thao, những tình huống đảo ngược không phải là ít. Huống chi, dẫn trước hai bàn cũng không phải là mức an toàn.

- Liêu chủ đã nhượng bộ như vậy, chúng ta nếu không đáp ứng, thì cũng không được…

Triệu Tông Tích kéo hắn qua một bên, thấp giọng nói.

- Không có áo phao thì ai dám nhảy xuống biển mò vàng đây?

Trần Khác thấp giọng nói:

- Hẳn là Liêu chủ có niềm tin chuyển bại thành thắng, mới chịu đáp ứng yêu cầu này.

- Đánh cược một ván đi.

Triệu Tông Tích hạ giọng nói:

- Chiến thuật phòng ngự kiểu dây chuyền của ngươi rất hoàn hảo, còn sợ gì chứ?

- Làm gì có Thiết Dũng trận nào mà không thể phá được.?

Trần Khác lắc đầu. Hắn có một dự cảm không tốt.

Nhưng cuối cùng bên Đại Tống vẫn đáp ứng điều kiện.

Đây cũng là lần đầu tiên mà Triệu Tông Tích và Trần Khác có sự bất đồng ý kiến.

Triệu Tông Thực tạo cho y áp lực quá lớn. Cho nên Triệu Tông Tích rất hy vọng đánh thắng trận này một cách đẹp đẽ.... Tiếng chiêng báo hiệu hiệp hai vang lên. Trần Khác trở lại sân đấu. Các đội viên đều nhìn về phía hắn. Hắn cười nói:

- Chúng ta đã bức Hoàng đế của đối phương xuất hiện rồi. Vì vậy khó khăn càng lớn. Nhưng như vậy mới thích thú.

Nói xong, hắn lại nghiêm mặt nói:

- Các đội viên phải dốc toàn lực chiến đấu. Hiệp hai này, chúng ta phải thắng.

- Vâng!

Các đội viên nhất tề một tiếng, một lần nữa đi lên sân đấu.

Trong mái hiên đó, tiếng hoan hô của người Liêu nghe được chuyển từ nhỏ thành lớn, dần dân trởi nên đinh tai nhức óc. Tin tức Hoàng đế của bọn họ cũng tham gia trận đấu đã được lan truyền ra.

Vừa bước vào sân đấu, khí thế của đội hắc kỵ Liêu Quốc đã thay đổi hoàn toàn. Sự chán nản trên khuôn mặt mỗi người đã biến mất, thay vào đó là sát khí đằng đằng, dường như nơi mà bọn họ đang lên không phải là sân bóng mà là chiến trường vậy.

Năm đó, trận chiến Thiền Uyên, triều Tống có thể xoay chuyển tình thế từ bại thành thắng, chính là do đích thân Chân Tông Hoàng đế ngự giá thân chính. Ở vào niên đại mà Quân vương được thần thánh hóa này, thì việc Hoàng đế tự mình ra trận, có thể khiến khí thế của thần tử tăng thêm rất nhiều.

Huống hồ, đối với những dũng sĩ Oát Lỗ Đóa này mà nói, Hoàng đế đích thân ra trận, đại biểu cho việc y đã cực kỳ bất mãn. Nếu bị thua trận đấu này, bọn họ sẽ không đơn giản chỉ bị đuổi ra khỏi đội bóng, thậm chí có phải chịu những hình phạt cực kỳ nghiêm khắc.

Cho dù là vì mình hay là người nhà, cũng phải liều mạng!

Người Liêu đằng đằng sát khí, đang vây quanh Da Luật Hồng Cơ cưỡi trên lưng một con ngựa trắn khỏe khoắn, mình mặc áo giáp, tay cầm kim trượng, đang thúc ngựa tiến lên tuyến trước.

Đám người Tống lạnh lùng như nước, cũng đang vây quanh Trần Khác, giục ngựa đứng ở phía trước.

- Sân bóng như chiến trường. Thứ tội cho ngoại thần không thể hành lễ.

Trần Khác giơ gậy đánh bóng lên quét ngang một cái, chỉ ôm quyền coi như là chào hỏi. Nếu vừa đi lên sân mà quỳ gối hành lễ, thì lập tức sẽ ảnh hưởng khí thế của quân mình, không thua mới là lạ.

- Không sao.

Da Luật Hồng Cơ thản nhiên nói:

- Đã lên sân bóng thì không có hoàng đế. Bắt đầu đi…

Thánh chỉ truyền xuống. Tiếng chiêng vang lên. Một quả cầu mây, rỗng ruột màu đỏ được ném vào giữa sân.

Song phương đều xông tới đoạt cầu. Dùng gậy đoạt lấy quả cầu mây.

Cuối cùng là vẫn là ngựa của Da Luật Hồng Cơ nhanh hơn, tiếp bóng trước Trần Khác, gậy đánh bóng chỉ cần chạm nhẹ lên mặt bóng thì bóng liền bay về phía trước.

Chỉ thấy bóng của quả cầu chợt lóe lên, Da Luật Hồng Cơ liền giục ngựa vượt qua Trần Khác, nhẹ nhàng và khéo lóe đỡ lấy bóng xuống, nghiêng người tiếp bóng, sau đó tiến quân thần tốc.

Con ngựa trắng kia được gọi là ‘Bạch ảnh’, chạy như nước chảy mây trôi, cực kỳ linh hoạt, chuyển hướng mau lẹ, thật đúng với câu nói “thời gian qua nhanh như bóng câu qua khe cửa”, thực là hiếm thấy.

Ỷ vào có ngựa nhanh, y ăn sống Trần Khác. Chỉ trong nháy mắt đã vượt qua tuyến tiền vệ của người Tống, đoạt bóng trước hàng hậu vệ, rồi đánh bóng về phía trung lộ.

Canh trước lưới chỉ có một tên kỵ sĩ đỏ, trong khi bên hắc kỵ sĩ thì có tới hai người xông tới, một trong số đó vươn gậy lên ngăn chặn gậy bóng giải vây của người Tống. Tên còn lại nhanh chóng đuổi theo bóng nhằm hướng cầu môn mà đánh tới.

Đường bóng hơi lệch một chút, bắn trúng ván cửa rồi bật trở lại.

Một tên hậu vệ đại Tống khẩn trương vung cán giải vây. Ai ngờ một cây gậy màu vàng đã cướp được bóng trước, nhẹ nhàng gẩy bóng lên, quả cầu mây đã nhẹ nhàng bay vào lưới.

Tiếng hoan hô đinh tai lập tức lại vang lên. Tất cả cảm xúc trong lòng người Khiết Đan vốn bị đè nén từ lâu, giờ phút này đã được bộc phát ra.

Trong khi phía Tống triều ngược lại là cả một sự yên tĩnh. Tâm trạng Triệu Tông Tích đi xuống tới cực điểm. Lẽ nào ta thật sự tham lam đến thế sao? Tại sao lại không tin vào sự phán đoán của Trong Phương?

- Bàn thua này chỉ là ngoài ý muốn.

Trần Khác vừa đi đến nhặt cầu trong lưới, vừa cổ vũ đội viên:

- Nhớ kỹ những lời ta nói, hãy quên đi tỷ số mà cố gắng trong lần giao bóng tiếp theo.

- Vâng!

Đội bóng này là do hắn tổ chức, tất cả đội viên đều là lính của hắn, và hắn cũng chính là người đáng tin cậy nhất của bọn họ. Chỉ cần hắn không thấy rối loạn, vậy đội bóng sẽ không loạn.

- Đại nhân, vừa rồi các huynh đệ có chút sơ suất.

Khi cầm bóng về tuyến giữa, Trần Trung thấp giọng nói:

- Nhưng ngựa của Liêu Chủ quá lợi hại, nhanh như một con thỏ vậy, trong chớp mắt đã đi xuyên qua đội hình của chúng ta.

Ngừng một chút, lại nói:

- Nếu không chúng ta đổi sang phòng thủ khu vực vậy.

Phòng thủ kiểu dây chuyền không phải là chiến thuật hoàn hảo, không chút khuyết điểm. Tức là cho dù từ đầu tới cuối, đội hình được duy trì rất tốt, nhưng một khi đối phương có một cầu thủ có năng lực đột phá siêu phàm, hay là có thể sẽ bị đột phá từ chính diện, giống như bàn thua vừa rồi.

- Giờ chưa phải là lúc.

Trần Khác lắc đầu, nói:

- Vị trí của ta sau này sẽ thay đổi. Trần Liêm sẽ do các ngươi tiếp ứng.

Lúc trước, Trần Khác vẫn luôn di chuyển ở xung quanh khu vực trung tuyến, thỉnh thoảng bổ sung phòng thủ, thời gian còn lại thì đều dành cho việc kiếm cơ hội để phản kích. Hiện tại áp lực phía sau tăng lên, hắn đành phải quay về phía hậu tuyến tiếp viện, tuyến trên giờ chỉ còn có mỗi Trần Liêm.

Tuy nhiên, hiện tại hắn vẫn đứng ở khu trung tuyến, bởi vì đến lượt bên mình giao cầu.

Sau khi cầu được giao ra, nhanh chóng được phân về hai bên. Người Khiết Đạn lập tức giục ngựa đuổi theo. Một tên kỵ sĩ màu đỏ tiếp ứng, hai người truyền cho nhau, rồi truyền cho tên kỵ sĩ đỏ phía sau xuyên tới. Ba người kỵ sĩ màu đỏ tạo thành trận hình tam giác nhỏ, truyền cầu, đảo cầu một cách thành thạo. Trên phương diện chơi cầu, người Tống không hề thua kém người Khiết Đan. Sở dĩ lâm vào thế bị động như vậy, chủ yếu là trên phương diện người ngựa hợp nhất không bằng người ta. Giống như bây giờ, sử dụng trận hình nhỏ để dẫn cầu, người Khiết Đan quả thật rất khó đoạt được.

Đội hắc kỵ tham gia tranh cầu càng lúc càng nhiều, có thể thấy không còn chỗ trống để truyền cầu, Trần Tiệp đột nhiên dùng lực, vung mạnh cây gậy, đưa cầu vượt lên cao. Bên kia, Trần Chí thúc ngựa xuyên tới, nâng cán gậy đỡ được cầu.

Bởi vì người Khiết Đan bị thu hút vào đường bên phải, cho nên bên trái một vùng trống rỗng. Chỉ cần để Trần Chí có thể tiến thêm một bước nữa, là có thể lựa chọn phân bóng hay là đột phá. Nhưng đúng lúc này, một bóng trắng xuất hiện. Liêu Chủ mặc kim giáp, khéo léo đoạt cầu ở bên sườn của Trần Chí, vẽ một đường sơ lược đã có thể cướp lấy bóng.

Liêu chủ cũng không xoay ngựa mà trực tiếp xoay người một cái, truyền cầu tới phía trước.

Đội viên hắc kỵ khẩn trương giục ngựa đuổi theo, hai bên công thủ đổi chỗ cho nhau.

Lúc này, phía triều Tống chỉ có một nửa đội viên ở phía sau phòng thủ, phòng tuyền thiếu người, không an toàn. Cơ hội của Liêu quốc đã tới.

Đội hắc kỵ giống như nước thủy triều tràn lên, chỉ truyền cầu hai ba lần, rồi nhằm hướng cầu gôn mà đánh tới.

Một tên hắc kỵ không chút do dự liền vung gậy đánh cầu. Y đứng chờ ở một nửa sân đã lâu, lúc này mới có cơ hội có cầu. Đòn đánh bóng này dường như dùng hết sức lực của bản thân, cho nên động tác vung cán có chút lớn.

Gậy còn chưa chạm tới bóng, đột nhiên có một cây gậy thò ra, đẩy cầu sang một bên. Người Khiết Đan vung cán đập vào khoảng không, nên cả người đều lảo đảo.

Cán gậy chen vào là của Trần Khác. Hắn thúc ngựa xông tới, cắt bóng thành công trước khi đối phương đánh vào cầu môn. Hắn quan sát một cái, tất cả các cầu thủ bên mình đều quay lại phòng thủ, người duy nhất còn lại ở tuyến trên còn đang bị theo kèm chặt. Hắn liền từ bỏ ý định tấn công chớp nhoáng, lớn tiếng nói:

- Giữ chắc, đánh chắc!

Lần hợp sức tấn công này, đội kỵ đỏ vì lo lắng bị phản kích, đầu tư binh lực tấn công quá ít người, lại không công mà lui.

Đội hình Đại Tống lập tức chuyển sang phòng ngự. Trần Khác đứng giữa hai tuyến. Phòng thủ kiểu dây chuyển kỳ thực có thể hoàn hảo, nhưng ngoại trừ các đội viên có năng lực thực hiện siêu cường ra, còn cần phải có một cầu thủ có năng lực phòng thủ rất mạnh, di chuyển giữa các tuyến trong dây chuyền nhằm phòng thủ cầu thủ hạt nhân của đối phương. Đội hình hệ thống như vậy mới được coi là hoàn thiện.

Trần Khác từ bỏ việc tấn công, mà đảm nhiệm việc để mắt tới người trung vệ. Trọng điểm hắn phải để mắt tới chính là tiểu tử mặc áo giáp kim quang lấp lánh kia.

Rất nhanh, người Liêu thông qua vài lần đột phá, đưa cầu tới trước mặt của Da Luật Hồng Cơ. Liêu Chủ ỷ vào ngựa nhanh, đảo mắt đã gạt qua tiếp được cầu, thoải mái đột phá tuyến tiền vệ của người Tống.

Nhưng lúc này, Trần Khác cũng kề tới. Hắn kề rất sát Da Luật Hồng Cơ, đến nỗi đầu hai con ngựa đều chạm vào nhau.

- Chào tiểu thư, tên ta là Mã Nạp Đa La…

- Xin chào, tên ta là Bối Lợi. À không, là Bạch Ảnh…

(Tác giả chỉ có ý gây cười khi đưa ra đoạn đối thoại của hai con ngựa)

Có câu là ‘Không sợ kẻ trộm tới trộm, chỉ sợ kẻ trộm nhớ thương’. Trên sân bóng cũng là như vậy. Không quan tâm ngựa của ngươi có nhanh như thế nào. Nếu như trong mắt người hậu vệ chỉ có ngươi thì người đó sẽ giống thuốc cao da chó vậy, cứ bám chặt lấy ngươi không rời. Huống chi ngựa của Trần Khác, cũng không phải là con ngựa vô danh tiểu tốt, mà là loại ngựa lai giữa ngựa bách xóa thiết và ngựa Ba Tư, là loại ngựa cao cấp chuyền, sinh ra để đánh mã cầu... tiểu tạp chủng.

Tình cảm mà Trần Khác bỏ ra mấy ngày hôm nay thật không uổng phí. Đa Nạp dường như cảm nhận được sự quyết tâm của chủ nhân, liền đem hết khí lực, truy đuổi, giằng co với Bạch Ảnh trên sân bóng. Ngươi vòng ta cũng vòng, ngươi dừng ta cũng dừng, ngươi tăng tốc lẽ nào ta lại không. Thực giống như thuốc cao vậy, không dứt ra được.

Bị Trần Khác bám đuổi gắt gao không ngừng nên tốc độ của Liêu Chủ không thể nào phát huy. Hoặc là không tiếp được cầu, hoặc là nhận cầu rồi mà không truyền đi được. Mãi đến khi tiếng chiêng vang lên, cũng không thể làm gì được nữa.

Tuy nhiên chỉ cần có mặt y trên sân bóng, khí thế của người Liêu không hề bị giảm, điên cuồng xông tới trận địa của người Tống. Lần này bọn họ không còn từng cá nhân đột phá, mà dùng những nhóm phối hợp hai ba người lần lượt đột phá.

Trước khi tiếng chiêng vang lên, những cố gắng của bọn họ cuối cùng cũng thu được kết quả. Một cú đánh cầu từ cách xa năm mươi thước, đã đánh vào lưới của người Tống.

Tỷ số là 2-2.

Nghe thấy tiếng chiêng vang lên, hai bên đều dừng lại. Liêu Chủ trừng mắt nhìn Trần Khác ngay bên cạnh, giận dữ nói:

- Ngươi còn muốn bám theo quả nhân đi ngủ hay là sao?

- Ngoại thần chỉ ngủ với nữ nhân…

Trần Khác thúc ngựa đi ra khỏi sân, tự nhủ ‘Bà xã của ngươi cũng không tồi’.

- Thực sự xin lỗi…

Sau khi Trần Khác lui về khu vực nghỉ ngơi, Triệu Tông Tích nghênh đón, vẻ mặt xấu hổ nói:

- Đều là do lỗi của ta.

- Cái này nói sau.

Trần Khác cười, xoay người xuống ngựa, nhẹ nhàng vuốt ve Đa Nạp còn đang phun phì phì trong mũi, rồi lấy bã đậu đút cho nó ăn. Để có thể truy đuổi Bạch Ảnh, mà Đa Nạp đã cố hết sức. Mới có thời gian một nén hương mà nó đã mệt mỏi thành bộ dạng con chim vậy.

Chín người đội viên còn lại đều thay ngựa. Nhưng Trần Khác thì không đổi. Bởi vì ngoại trừ Đa Nạp ra, không còn có con ngựa nào có thể đuổi kịp Bạch Ảnh.

- Ta biết ngươi rất mệt.

Trần Khác ôm cổ ngựa, dịu dàng nói:

- Nhưng ngươi cần phải kiên trì đến phút chót, ai bảo ngươi xuất sắc như vậy? Ta cam đoan, nếu thắng được trận này, ta cưới Bạch Ảnh kia về làm vợ cho ngươi …

Mọi người thấy hắn thì thầm nói chuyện với ngựa giống như sắp bị điên vậy, đều có cảm giác, chẳng lẽ Trần học sĩ bị bức đến điên rồi sao?

Từ lúc đầu dẫn trước 2-0, đến bây giờ lại bị san bằng tỷ số. Mùi vị này làm sao có thể. Điều càng khiến người ta tuyệt vọng đó là cả hiệp hai bọn họ chưa có lần nào sút tới gôn! Thậm chí ngay cả số lần đánh tới trước gôn cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Phòng thủ phản kích, dường như chỉ còn lại phòng thủ. Hơn nữa, đối thủ hình như cũng đã bắt đầu quen thuộc với đội hình này, và tìm ra phương pháp uy hiếp cầu môn...

Tuy hiệp ba của trận đấu còn chưa bắt đầu, nhưng mọi người đều đã mất đi niềm tin.

Tuy vậy, Trần Khác và đồng đội của hắn, đều vẫn giữ được vể mặt bình tĩnh, không biểu lộ cảm xúc, dường như họ không có chút nào bị ảnh hưởng bởi việc mất bóng. Hắn gọi mọi người tụ lại một chỗ, trầm giọng nhắc nhở điều gì đó. Những người còn lại đều không dám tới đó quấy rầy vào lúc này, Chỉ là mơ hồ nghe được, hình như là nói cái gì như ‘mấy vị trí phía sau, mặc dù thể lực tốt, nhưng có tật xấu là dính cầu, chỉ cần chúng ta dồn ép…’

Rất nhanh, tiếng chiêng báo hiệu lại vang lên, hai bên một lần nữa lên sân đấu.

Đưa mắt nhìn bóng lưng của các cầu thủ, Triệu Biện chỉ chắp tay trước ngực, thấp giọng lẩm bẩm nói:

- Phật tổ phù hộ. Nếu bọn họ có thể tạo nên kỳ tích, con nguyện nửa năm không tắm rửa…

Triệu Tông Tích không nói được một lời, chỉ nhếch đôi môi, hai tay được giấu trong tay áo đã nắm chặt đến trắng bệch. Thực ra y chính là người có áp lực lớn nhất. Bởi vì đây chính là quyết định của y, chính nó mới tạo nên cục diện thế này đây. Ở đây có năm trăm người Tống trên sân bóng quan sát, chuyện này khẳng định không thể giấu diếm được. Nếu việc này mà truyền tới kinh thành thì nguyên nhân ngọn nguồn, không chỉ làm hỏng việc đàm phán mà y còn phải mang cái tiếng xấu là ‘Không biết chừng mực’.

Y lại nghĩ tới thái độ lãnh đạm vừa rồi của Trần Khác, trong lòng càng khó chịu…

Trên sân bóng, song phương đã bày trận. Tiếng chiêng vang lên báo hiệu phát cầu. Ngay lập tức, lại bị Liêu Chủ đoạt cầu.

Nhưng người Tống đã chuẩn bị trận địa chờ đón quân địch khiến người Liêu không có khả năng đánh úp bất ngờ. Hai bên trong nháy mắt lại một lần nữa rơi vào thế diễn tập công thủ nửa sân. Trên sân bóng tiếng ngựa hí thanh, tiếng gậy đánh bóng vùn vụt, bụi đất bay mù mịt, tiếng hò hét, tiếng đau đớn vang thành một mảng...

Trong môn mã cầu, thì việc va chạm người ngựa là rất bình thường. Nhưng nếu hai bên đều không mặc áo giáp bằng da đặc chế, chỉ e là đã phải khiêng xuống vài người rồi.

Trong không khí tràn đầy mùi khói thuốc súng. Trận đánh cầu này, đã không khác gì một trận chiến tranh…

Người Liêu thừa lúc hai bên đang hòa nhau 2-2, liền liên tục công kích người Tống dồn dập như nước thủy triều lên vậy, rất muốn ghi thêm một bàn thắng nữa để hoàn thành việc xoay chuyển tình thế. Đến giờ phút này thì bọn họ không còn hu vọng có thể thắng lớn nữa, chỉ cần có thể thắng là được rồi.

Nhưng người Tống bên này, cho dù bị tấn công dồn dập, nhưng vẫn duy trì được đội hình hai tuyến ổn định. Bọn họ dưới sự chỉ huy của Trần Khác, không ngừng ép đối phương về hai phía, không cho người Liêu có cơ hội tiến tới trước cầu gôn. Lúc người Liêu khó khăn lắm mới tới được cầu gôn, thì phát hiện ra phía trước chỉ toàn là đùi ngựa, đã không có khoảng trống nào có thể đánh cầu, sút gôn.

Bọn họ chỉ có thể đánh cầu ở cự lỵ xa, vào lưới được hay không, chỉ có thể trông chờ vào vận may. Tính tới giờ phút này vẫn chưa thấy xuất hiện. Cầu được đánh tới mức ván cửa kêu loảng xoảng.

Liêu Chủ cảm thấy phiền não vô cùng. Y đi đến đâu, thì Trần Khác cũng bám theo đến đấy, thậm chí còn đi cùng y về phía hậu tuyến. Liêu Chủ tức giận nói:

- Ngươi đi theo quả nhân tới đây làm gì?

- Chẳng lẽ thần không thể tấn công sao?

Trần Khác lộ vẻ mặt kỳ quái hỏi.

-…

Liêu Chủ suýt nữa hộc máu nói:

- Ta chưa từng thấy qua đội bóng nào chơi bóng như các ngươi.

- Cho nên từ trước tới giờ các ngươi chưa từng có thua…

- Ngươi có ý gì?

- Ý ta là, trận này các ngươi nhất định sẽ thua.

- Ha ha ha…

Liêu Chủ bị hắn chọc cho cười:

- Chỉ còn có thời gian nửa nén hương, Quả nhân thực muốn xem xem, các ngươi, những con rùa đỏ này, có thể thắng như thế nào?

- Chỉ còn thời gian nửa nén hương…

Trần Khác liếc mắt về phía lư hương tính giơ.

- Sao rồi?

- Đa tạ đã nhắc nhở.

Trần Khác đột nhiên mỉm cười, sau đó đưa tay trái vào miệng, huýt còi báo hiệu một cái.

Nghe thấy tiếng báo hiệu, đội kỵ sĩ màu đỏ vốn đang phòng thủ bị động ngay lập tức đều tỉnh táo hẳn lên. Người Liêu thấy vậy đều cả kinh, trong lòng thự nhủ, bọn hắn còn có chiêu gì nữa?

Đáp án lập tức được công bố. Người Tống cuối cùng thay đổi thế trận. Bọn họ từ bỏ chiến thuật phòng thủ dây chuyền đã kiên trì suốt nửa trận đấu, chuyển qua tấn công người Liêu.

Từng tên kỵ sĩ màu đỏ đều bám chặt lấy những hắc kỵ sĩ mà mình phòng thủ, ngăn chặn đường tiếp bóng của bọn chúng, không ngừng chèn ép bọn chúng, va chạm với bọn chúng. Còn đối với người Liêu đang giữ bóng ngược lại càng có ưu đãi đặc biệt, do hai cầu thủ người Tống điên cuồng lao đến trước cướp cầu, khiến cho người giữ cầu của Liêu quốc không thể dẫn bóng, nếu chuyền bóng thì cũng không thể tìm thấy người để chuyền. Bởi vì tất cả vị trí có thể chuyền bóng, đều đã bị kèm chặt.

Người Liêu phòng ngựa chuyển hướng nhằm thoát khỏi hành phòng thủ phiền phức này. Nhưng dưới kìm kẹp điên cuồng người Tống, thì ý đồ của y không thể thực hiện được.

Tiết tấu trên sân bóng đột nhiên diễn ra nhanh hơn. Tốc độ cướp bóng ác liệt chưa từng có từ trước tới nay..

Nhưng mà, đợi một chút.... chỉ có người Tống là có gia tăng tiết tấu thi đấu nhanh hơn, còn người Liêu thì lại không theo đó mà tăng tốc. Bọn họ dưới sự chèn ép điên cuồng của người Tống thì những hiện tượng nguy hiểm phát sinh liên tục. Không phải chuyền bóng nhầm vị trí, mà là đường chuyền bóng bị cắt đứt...

- Nhược điểm lớn nhất của người Liêu, chính là bọn chúng không được nghỉ ngơi đầy đủ…

Lời dặn dò từ hôm qua vang văng vẳng trong đầu từng cầu thủ.

- Bọn chúng trên thảo nguyên săn bắn hơn một tháng, sau khi trở về lại ngày nào cũng hai trận bóng, thể lực tiêu hao quá lớn. Mặc dù mỗi người trong bọn chúng đều là người sắt, dường như ngủ một giấc xong là lấy lại sức lực. Nhưng trên thực tế, vẫn bị ảnh hưởng.

- Nếu chỉ nhìn biểu hiện của bọn chúng trong khoảng thời gian thi đấu này, các ngươi căn bản là không nhìn thấy sự khác biệt mạnh yếu giữa bọn họ với những binh tướng bại trận. Đội Tề Vương trong khoảng thời gian cuối cùng này đã đâm thủng lưới bọn chúng hai quả, cũng như vậy với đội Lỗ Vương, bọn chúng bị vào một quả, và trúng ván cửa hai lần. Đội Thành Vương, vốn yếu nhất, mà vẫn không rơi vào thế hạ phong. Tình huống này xuất hiện lặp đi lặp lại nhiều lần, không phải là điều ngẫu nhiên.

Trần Khác phân tích cặn kẽ cho bọn họ:

- Điều này nói lên rằng, ở những phút cuối của trận đấu, bọn chúng thường xuất hiện hiện tượng suy giảm về thể lực lẫn tinh thần dẫn đến kỹ thuật cưỡi ngựa giảm xuống, kỹ thuật giảm đi, thì sẽ tạo cho đối thủ có cơ hội.

- Nếu bọn chúng dẫn đầu về điểm số thì tự nhiên sẽ không ảnh hưởng nhiều tới toàn cục.

Trần Khác trầm giọng nói:

- Nhưng nếu là thời gian cuối này, tỷ số chưa được mở, điểm này chính là muốn lấy đi mạng của bọn chúng.

- Cho nên, sách lược của chúng ta là, dùng chiến thuật phòng ngự kiểu dây chuyền làm tiêu hao thể lực của bọn chúng, khiến trận đấu kéo dài tới hiệp cuối cùng.

Dừng một chút, hắn lại nhấn mạnh từng chữ nói:

- Sau đó, lấy ưu thế về thể lực để chiến thắng bọn chúng.

- Chiến thuật cụ thể áp dụng ở cuối trận được gọi là ‘đoạt bức vây’. Đơn giản mà nói, chính là ‘chủ động lên trước cắt bóng, đoạt lấy bóng của đối phương’ theo sát đối thủ, bức bọn chúng phạm sai lầm mất bóng’, mấy người vây lấy cầu thủ đối phương, không cho đối thủ có cơ hội chuyền bóng thoải mái.

- Những nhẫn nhịn trong suốt trận bóng chính là để cho bùng nổ trong giờ khắc này đây. Đem hết thể lực, kỹ thuật và dũng khí của các ngươi, không chút lưu giữ đều tập trung vào tiến công...

Khán giả xung quanh đều ngây ra như phỗng, quả thật không dám tin vào mắt mình nữa. Người Tống vốn đang bị áp chế suốt cả trận đấu, bỗng nhiên bộc phát, điên cuồng vây cướp người Liêu, sân bóng là cả một cảnh tượng hỗn loạn. Tiết tấu tấn công của người Liêu, đã bị người Tống làm cho rối loạn. Bọn họ chỉ cảm thấy, đâu đâu cũng là người Tống, khiến việc chuyền bóng, dẫn bóng đều bị lỡ nhịp.

Trận đấu đã gần tới hồi kết thúc. Ai cũng biết, lúc này mà mất bóng thì có ý nghĩa như thế nào. Người Liêu cũng liều mạng, khẩn trương đoạt lại cầu. Nhưng người Tống trực tiếp phát động chuyền bóng đường dài, Trần Liêm không chút do dự ở ngay phía trước, làm thế nào để tiếp lấy quả cầu này?.

Người Liêu khẩn trương thúc ngựa quay đầu lại đuổi theo, khó khắn lắm mới cướp được cầu, thì lại bị tuyến tiền vệ lại bọ bức đoạt. một trái một phải, hai người Tống sống chết bám diết lấy, không ngừng quơ gậy, thậm chí còn phong tỏa cả đường chuyền bóng.

Tên hắc kỵ sĩ đáng thương này trong chốc lát bị địch vây hai mặt, không thể động đậy! Hơn nữa, bình thường dưới sự chèn ép y vẫn có thể nhẹ nhang dùng gậy khống chế quả cầu mây. Nhưng giờ phút này bỗng dưng cây gậy dường như không biết nghe lời nữa, không biết làm thế nào mà tay vừa trượt thì cũng mất hết khống chế...

Người Tống ở phía trước lấy được cầu, trực tiếp phát động phản kích. Sau đó chuyển thành sút về hướng gôn.

Nhưng dường như vận may không được tốt, vẫn là đập trúng vào ván cửa bật ra.

Tuy nhiên, không phải lo lắng, người Tống lại lao lên cướp cầu đánh lại.

Trận đấu lần đầu nghiêng về một phía. Chỉ có một bên bị công kích điên cuồng, lại chính là Vương sư Liêu quốc được mệnh danh là thiên hạ đệ nhất.

Lúc này, phía hậu phương của người Tống cũng bắt đầu mở rộng, chỉ còn lại hai hậu về phòng thủ.

Vận may của người Liêu vẫn còn tiếp diễn. Người Tống đánh liên tục bảy tám lần đều không vào lưới. Lần cuối đánh trúng vào ván cửa, bật lại đúng vào chân của một tên hắc kỵ sĩ. Sợ hãi bị vây đoạt, tên kỵ sĩ người Liêu kia đến nhìn cũng không thèm nhìn, liền toàn lực mởi bóng về hướng đối diện.

Liêu Chủ bị nín nhịn nửa ngày, ngay lập tức giục ngựa, dùng tốc độ cao nhất xông tới. Con ngựa Bạch Ảnh kia lao như điên, thực giống như một cái bóng trắng, trong nháy mắt đã vượt qua nửa sân đấu, nháy mắt lại thoát khỏi sự vây hãm của một cầu thủ người Tống. Sau đó là dẫn cầu thần tốc.

Cuối cùng còn một người hậu vệ, trừng tròng mắt dùng hết sức ngăn cản, cũng bị vượt qua.

Cầu môn trống không.

Liêu Chủ hít một hơi, vung gậy lên, tạo thành một đường cong đánh vào quả cầu mây. Quả cầu mây lao vùn vụt về tới hướng của lưới.

- Vào rồi?

Toàn sân đấu trở nên tĩnh mĩnh, đều chăm chú nhìn vào quả cầu mây kia. Trong lòng lại dâng lên một cảm giác vớ hoang đường... Cả trận đấu tấn công cướp bóng, cuối cùng lại lại phải nhờ phản kích giành chiến thắng…

Nhưng đúng vào lúc này, một cái bóng màu xanh từ trước cầu gôn xẹt tới. Đó là một con tuấn mã nhảy lên cao, chặn đúng giữa bóng và cầu môn.

Quả cầu mây mạnh mẽ đập vào đầu ngựa, một tiếng rên rỉ vang lên, tuấn mã ngẹo đầu, nhưng vẫn vững vàng rơi xuống đất.

Con ngựa này, tên là ‘Mã Lạp Đa Nạp’, gọi tắt là ‘Đa Nạp’. Là ngựa lai giống giữa Thiết Đề Mã và ngựa Ba Tư, chính vì môn mã cầu này mà sinh ra…

Trần Khác bất chấp tất cả, dùng gậy đánh bóng, đánh mạnh vào quả cầu mây đi ra ngoài.

Trần Trung vững vàng tiếp được cầu, thấy người Liêu vẫn còn đang ngẩn người ở đó. Bọn họ bị cảnh tượng thiên thần hạ phàm vừa rồi mà ngẩn người.

Trần Trung không quan tâm tới bọn họ, y mạnh mẽ vung cán lên. Quả cầu mây vút lên cao, bay xuyên qua người và ngựa của hai bên.

Trần Liêm vốn đang bị bắt buộc ở tuyến dù cho bị đánh thành cái sàng cũng không được phép lùi bước thúc ngựa đi ra. Trước khi người Liêu còn chưa kịp phản ứng, nâng cán gậy lên, vung cán gậy đánh bóng, đánh bóng một cách rất thành thạo.

Chỉ thấy quả cầu mây kia lao vùn vụt, mang theo lực đạo của chục nghìn quân, bay thẳng vào lưới…

back top