Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 314: Tạm Biệt, Da Luật Hồng Cơ

- Trở về phòng ngự!

Trần Trung hét lớn nhắc nhở đội viên.

Thời gian còn đủ để đối phương tấn công một lần cuối. Mà chiến mã của Trần Khác đã mệt mỏi hết sức, không thể chiến thêm một lần nữa.

Người Liêu cũng điên rồi, bất kể sống chết lao tới. Nhưng do toàn bộ người Tống lui về phòng ngự, ngay cả Trần Liêm ở vị trí tấn công cũng quay về hỗ trợ. Đội của người Tống giống như một bức tường dày đặc chặn hết lối tấn công, khiến người Liêu căn bản không thể tiến tới. Mấy lần sút vào gôn đều bị phá hỏng.

Lúc này, đoàn sứ giả triều Tống đứng theo dõi trận đấu ở bên ngoài, đứng lên hô to:

- Hết giờ rồi, hương đã đốt hết.

Quan viên phụ trách thời gian kia, kỳ thực đã phát hiện hương bị đốt hết. Nhưng y vẫn giả vờ như không nhìn thấy. Hiện tại bị người Tống nói toạc ra, nhiều người theo dõi như vậy, nếu phá hư quy củ, chỉ sợ trận đấu này nếu không thua thì cũng chỉ mang tiếng xấu.

Y đành phải cắn răng gõ chiêng, một tiếng keng vang lên, trận đấu chấm dứt.

Tiếng chiêng vừa vang lên, đoàn sứ giả triều Tống rốt cuộc không kìm nén được kích động, chen chúc nhau chạy vào giữa sân, bao vây đội cầu của mình, liên tục chúc mừng.

Nhìn đối thủ đang ăn mừng, đội bóng hắc kỵ của người Liêu chỉ cảm thấy ủ rũ. Bọn họ xoay người xuống ngựa, quỳ một gối trước Liêu chủ, chờ bị trách tội.

Mặt của Da Luật Hồng Cơ xám đi, dường như rất tức giận.

Sau một lúc lâu, y rốt cục lên tiếng nói:

- Ngươi, lại đây!

Trần Khác cho người dẫn Bạch Ảnh đã mệt mỏi không chịu nổi trở về chăm sóc. Rồi xoay người đi tới trước ngựa của Da Luật Hồng Cơ, ôm quyền thi lễ nói:

- Trong lúc thi đấu có nhiều điều bất kính, mong bệ hạ tha thứ.

Thiên tử giận dữ, máu chảy thành sông. Nếu Da Luật Hồng Cơ thực sự nổi giận, vậy thì nhóm sứ đoàn cũng không có quả ngon mà ăn.

Trần Khác xin lỗi nhìn như thành khẩn, nhưng lại nhấn mạnh bốn chữ ‘Trong lúc thi đấu’, có ý nhắc nhở Liêu chủ, chính ngươi chả nói ‘Trên sân đấu không có Hoàng đế’ đấy sao?

- Đội bóng của quả nhân thua, không phải vì kém các ngươi, mà vì cái mồm thối của ngươi.

Liêu chủ đã nhẫn nhịn nửa ngày, lúc này liền phát tác. Y trầm giọng nói:

- Ngươi chơi bóng thì cứ chơi bóng, việc gì phải nói những điều không cần thiết? Giống như con nhặng bay quanh, làm cho người ta làm thế nào có thể tập trung tinh thần chơi bóng cho được?

Được phần hời còn khoe mẽ, khẳng định xảy ra chuyện. Trần Khác đầy vẻ bất đắc dĩ nói:

- Tài nghệ không bằng người, chỉ có thể dùng hạ sách này, nhằm quấy nhiễu tinh thần của bệ hạ. Mong rằng bệ hạ rộng lượng…

- Thắng cũng không vinh quang!

Da Luật Hồng Cơ hừ một tiếng.

- Đúng, thắng cũng không vinh quang…

Trần Khác mặc kệ cho y xả giận.

Nhưng vẫn là thắng nha… Da Luật Hồng Cơ nghĩ đến điều này, tự nhủ mình việc gì phải tốn thêm miệng lưỡi? Liền hừ một tiếng, thúc ngựa rời đi.

- Cung kính bệ hạ!

Trần Khác ôm quyền thi lễ...

Trở lại doanh trướng, người Tống đương nhiên là muốn tổ chức ăn mừng, chúc mừng trận chiến thắng này. Thắng lợi này có ý nghĩa rất là trọng đại.

Khuôn mặt lúc nào cũng nghiêm túc của Triệu lão phu tử, giờ này cười thành đóa hoa. Từ trước tới nay ông ta đều tự coi mình là thanh cao, khinh thường tiếp xúc với quân tốt. Nhưng hôm nay lại lên sân khấu mời rượu từng đội viên. Liên tục xưng hô 'Anh hùng" 'Tráng sĩ " 'Hảo hán'!

Triệu Tông Tích thì kích động đến nỗi xưng huynh gọi đệ với bọn họ. Liên tục vỗ ngực cam đoan, chắc chắn sẽ thỉnh triều đình ban thưởng lớn cho bọn họ.

Y là thật tâm cảm kích những người đội viên này. Gọi bọn họ là ân nhân cứu mạng cũng không đủ.

Đợi y hết kích động, mới phát hiện trong đám người không thấy bóng dáng của Trần Khác. Liền khẩn trương hỏi Trần Trung:

- Đại nhân của các ngươi đâu?

- Ở chuồng ngựa…

Trần Trung trầm giọng nói:

- Đa Nạp có vẻ không xong…

- A..

Tâm tình của Triệu Tông Tích trở nên trầm xuống. Y biết, Trần Khác rất yêu quý con ngựa kia.

Mỗi ngày trước khi cưỡi Đa Nạp ra ngoài, Trần Khác đều nói chuyện thân mật với nó một hồi. Dùng bã đậu ngon nhất tự tay cho nó ăn. Sau khi trở về thì cho nó ăn gạo trắng, giúp nó lau mồ hôi, lại tự mình tắm rửa cho chú ngựa.

Không ít người ngầm cười hắn yêu ngựa mà thành si. Ngựa sao có thể hiểu được những lời người nói?

Nhưng hôm nay, ở thời khắc thắng bại, Đa Nạp giống như ngựa thần, cú nhảy của nó khiến tất cả mọi người đều bị đứng tim. Bọn họ đều không nghĩ ra, ngựa làm sao có thể nhảy được cao đến thế. Hay là quả thật ngựa và người có thể tương thông với nhau…

Trong chuồng ngựa, ánh đèn le lói. Trần Khác ngồi ở trên đống cỏ, Đa Nạp thì nằm gần hắn. Có một tấm thảm đắp trên mình nó, Đa Nạp có vẻ ủ rũ, cái đầu của nó vô lực buông xuống.

Trần Khác nhẹ nhàng dùng tay vuốt lông bờm cứng rắn của nó. Một tay thì cầm bã đậu thơm ngào ngạt đút cho nó ăn. Nhưng Đa Nạp không thể ăn vào. Người và ngựa nhìn nhau. Trần Khác nhìn vào đôi mắt lớn mà vô thần kia của nó. Chỉ thấy tràn đầy thống khổ và bất lực. Trong lòng hắn cực kỳ khó chịu. Chỉ có thể hát cho nó nghe, nhằm giảm bớt nỗi khổ của nó.

- Thái Nhất cống hề thiên mã hạ. Trạm xích hãn hề mạt lưu giả. Sính dung dữ hề vạn lý, kim an thất hề long vi hữu...

(Bài thơ miêu tả một con thần mã do Thái Nhất dâng cống, ngày đi vạn dặm, chỉ có loài rồng mới sánh được với nó)

Đây là bài ‘Thiên mã ca’ của Hán Vũ Đế, được Trần Khác hát lên để đưa tiễn Đa Nạp, là thích hợp hợp với nó.

- Thực sự chỉ có loài rồng mới sánh được với nó sao?

Thanh âm của Triệu Tông Tích vang lên.

- Đúng vậy.

Trần Khác gật đầu, thấp giọng nói:

- Thú y đã tới khám cho nó, nói rằng mạch máu đã nổ tung, vô phương cứu chữa.

Vừa nói tới từ cuối cùng, thanh âm của hắn trở nên nghẹn ngào.

- Hóa ra ngựa cũng có lúc mệt quá mà chết…

Triệu Tông Tích ngồi xuống đống cỏ, trầm tư nói:

- Nhìn cú nhảy như thiên mã hạ phàm của nó, thực sự mạnh mẽ. Như thế nào mà ngay sau đó, mạch máu đã bị nổ tung rồi?

- Ngựa, là loại động vật rất phục tùng con người. Nếu còn chưa thấy người cưỡi ra hiệu dừng lại, nó cũng sẽ không dừng lại. Vẫn chạy đến khi huyết áp vượt qua giới hạn, thì dẫn tới nổ tung…

- Thực xin lỗi…

Triệu Tông Tích cúi đầu nói:

- Thực xin lỗi ngươi và Đa Nạp.

- Ta không sao, Đa Nạp cũng không có việc gì.

Trần Khác nhẹ nhàng vỗ lưng ngựa nói:

- Chết trận trên sa trường, là vinh hạnh của người làm tướng. Đa Nạp vì bảo vệ địa vị vương giả của mình trên sân bóng mà ra đi, vậy thì nó vẫn có thể kiêu ngạo đi lên trời cưa đổ một thiên mã cái rồi…

- Ngươi nghĩ một đằng nói một nẻo, ta thấy đôi mắt của ngươi đều đỏ lên rồi kìa.

Triệu Tông Tích nói.

- Là ta cảm thấy xấu hổ.

Trần Khác chống cằm, trầm giọng nói:

- Ngựa là loại động vật thông minh, nhưng cũng là loài ngu ngốc. Nếu ta đối xử với nó tốt, vậy thì nó liền cho rằng ta thực lòng tốt với nó. Nhưng nó không biết lòng người có biết bao gian trá? Đối xử với nó tốt, là vì lợi dụng nó, muốn nó bán mạng thay ta. Nó thật khờ khạo tặng tính mệnh cho ta. Ngươi nói xem, nó là ngu ngốc hay thông minh?

Nếu trời không quá tối, thì sẽ phát hiện khuôn mặt của Triệu Tông Tích trở nên đỏ bừng. Mặc kệ những lời của Trần Khác là luận sự hay có ngụ ý khác, đều như muốn đâm vào trong lòng của y. Trầm mặc một lúc lâu, Triệu Tông Tích vẫn là quyết đinh tỏ thái độ:

- Trọng Phương, ta và ngươi là cố giao, cũng là huynh đệ. Bởi thế ta không muốn lợi dụng ngươi làm bất cứ điều gì.

Dừng một chút, y lại thề thốt nói:

- Nếu Triệu Tông Tích ta có nửa điểm lợi dụng ngươi, thì xin bị thiên lôi đánh chết!

- Ngươi đang nói linh tinh gì đó?

Trần Khác phun một ngụm nói:

- Ta đang nói về Đa Nạp, như thế nào lại liên quan tới ngươi? Hay là trong mắt ngươi, ta chính là ngựa?

- Ngươi là ngựa, ta là trâu, được chưa?

Triệu Tông Tích cười khổ nói:

- Ngươi nói mình không tức giận, nhưng thực sự vẫn đang giận phải không?

- Không có, ta là người biết rõ cao thấp.

Trần Khác lắc lắc đầu nói:

- Ngươi chỉ cần coi thiên hạ là nhiệm vụ của mình, không phải xuất phát từ lợi ích riêng, ta nhất định sẽ phục tùng.

- Ai đúng thì nghe người đó?

Triệu Tông Tích chỉ sợ Trần Khác không còn coi mình là tri kỷ.

- Ha ha…

Trần Khác chỉ cười cười, rồi lại dời sự chú ý về phía Đa Nạp.

Đa Nạp kiên trì đến nửa đêm, rốt cuộc hóa thành một con thiên mã, ngao du trên bầu trời.

- 'Thái nhất cống hề thiên mã hạ, trạm xích hãn hề mạt lưu giả. Sính dung dữ hề vạn lý, kim an thất hề long vi hữu...

Nhẹ nhàng khép lại mắt của nó, Trần Khác thấp giọng hát bài hát chúc phúc.

Tiếng hát quanh quẩn bên trong chuồng ngựa. Không khí bi thương kia dường như lây sang các con chiến mã khác, khiến chúng đồng loạt thấp giọng vang lên tiếng xì xì. Âm thanh đau buồn, khiến người rơi lệ…

Ngày hôm sau, bắt đầu cuộc đàm phán. Trần Khác xin nghỉ, Triệu Tông Tích và Triệu Biện đảm nhận trách nhiệm.

Bất kể như thế nào, người Liêu chấp nhận thua cuộc, vẫn có điểm đáng khen. Cho dù lúc ấy không có văn bản hiệp định, nhưng Tiêu Phong và Lý Nghiễm quả nhiên không có nhắc đến việc tăng tiền. Nhưng người Liêu không thể không giành được chút gì, trước sau tốn mấy tháng đàm phán, cũng không thể một chút thành quả cũng không có.

Vì thế, người Liêu đưa ra năm yêu cầu. Một là, ao hồ ở chỗ giao giới hai nước không được mở rộng thêm, thành trì không được tăng thêm. Tường chắn ở biên giới cũng không được xây thêm. Hai là, hai nước đều phải cắt giảm quân đội đóng ở biên giới. Ba là không được thu nhận và giúp đỡ những người chạy trốn thuộc bất cứ bên nào, mà phải đem trả trở về, giao cho đối phương xử lý. Bốn là triều Tống mở cửa Nhạn Môn Quan. Năm, là mở thêm các chợ buôn bán.

- Không được!

Điều này có thể tạm chấp nhận được, nhưng Triệu Tông Tích và Triệu Biện sao dám gánh trách nhiệm này? Nếu đi sứ một chuyến, khiến bối phận của quan gia thay đổi, vậy thì cho dù công lao lớn tới đâu cũng không chống đỡ được.

Tóm lại là hai người kiên quyết phản đối. Về phần như thế nào không được, cũng lười giải thích. Mà cũng không có cách nào giải thích.

Người Liêu cảm thấy không thoải mái. Những người Tống này vì sao một chút mặt mũi cũng không cho?

- Chấp nhận năm điều trong hiệp định, chính là chúng ta đã cho quý quốc thể diện. Nhưng về vấn đề danh phận, chúng ta làm thần tử không dám tự ý đưa ra kết luận.

Đắn đo một chút, Triệu Biện mới đưa ra lời giải thích này.

- Vậy các ngươi nhanh chóng viết thư gửi trở về xin chỉ thị.

Tiêu Phong nói.

- Không dám gửi, cũng không dám hỏi.

Triệu Biện vẫn tỏ vẻ thái độ cứng rắn, khiến người Liêu hiểu ra rằng, việc này không có cách nào thương lượng.

Cục diện trở nên bế tắc. Lúc này chỉ đành xin chỉ thị của Da Luật Hồng Cơ. Da Luật Hồng Cơ là người lỗ mãng, y tưởng rằng đàm phán đã chấm dứt, ký một chữ, ăn một bữa cơm, rồi đuổi người Tống đi, là có thể tiếp tục đi săn. Ai ngờ việc này kéo dài tới bảy tám ngày vẫn không có kết luận. Mắt thấy sắp qua mùa săn bắn, y gấp tới độ đứng ngồi không yên.

Cho nên việc đàm phán kiểu này, thực không hợp với một đứa trẻ thích vận động. Người ta đàm phán mấy tháng cũng không ra kết quả là điều bình thường, nhưng với y mà nói, vài ngày đã không chịu nổi rồi. Cho nên Da Luật Hồng Cơ tự mình đi tới lều Trường Xuân, cho gọi đoàn sứ giả người Tống tới phát biểu:

- Gọi nhau là Hoàng đế, ai cũng không chiếm ưu thế của ai, rất là công bằng! Nếu Nam triều còn kiên trì về việc xưng hô bối phận, đó chính là muốn chiếm ưu thế của quả nhân!

Y trừng mắt, hung hãn nói:

- Nếu các ngươi còn cố chấp, có thể hỏng đại sự của chủ nhân nhà các ngươi. Ta mà dẫn binh xuôi nam, chính là tai nạn lớn cho triều Tống các ngươi!

Vẫn là uy hiếp chiến tranh, không còn điểm nào mới mẻ sao? Triệu Tông Tích bỗng nhiên đứng lên nói:

- Xin hỏi bệ hạ, xuất binh là thắng sao?

- Tất thắng!

Da Luật Hồng Cơ dương dương đắc ý nói:

- Quả nhân có thiết kỵ sáu trăm ngàn...

- Nếu là tất thắng, cần gì phải đàm phán với chúng ta tới nửa năm!

Da Luật Hồng Cơ còn chưa dứt lời, đã bị Triệu Tông Tích ngắt lời nói:

- Huống chi, Đại Tống của chúng ta tập trung binh lực ở biên cảnh, xây dựng thành lũy. Dựa vào quốc lực hùng mạnh của chúng ta, cùng với dân tâm đoàn kết. Vậy thì ta chắc chắn chiến thắng sẽ nằm trong tay của chúng ta!

Dù sao chỉ là nói mồm, sao không khoác lác một chút!

Tuy nhiên ở trước mặt Hoàng đế Liêu Quốc, không có mấy người dám cao giọng nói chuyện, vậy mà Triệu Tông Tích cũng không chút nào sợ hãi, nói năng hùng hồn, phun cả nước miếng lên mặt.

Trong mắt của Da Luật Hồng Cơ liền xuất hiện lửa giận hừng hực. Triệu Tông Tích rõ ràng đang thể hiện một thái độ cho dù tan xương nát thịt, cũng không nhượng bộ một bước. Muốn làm y khuất phục là không thể rồi. Da Luật Hồng Cơ buồn bực nghĩ… nhưng, nhất định cần phải thuyết phục y sao?

- Ta không dùng được đường lớn tấn công Trung Kinh, vậy dùng đường khác qua là được!

Da Luật Hồng cơ quả thực thông minh. Y lập tức phát hiện sơ hở trong lời nói, cười lạnh nói:

- Quả nhân hiện tại tuyên bố, quyết định phái người khác tới Nam triều đàm phán chuyện này. Triệu khanh gia, sứ mạng của ngươi đã kết thúc…

Dừng một lát, y lại tàn nhẫn nói:

- Nếu chủ nhân nhà ngươi đồng ý, mà ngươi vẫn muốn cản trở. Vậy thì lỗi này sẽ thuộc về ai?

Một câu này của Hoàng đế Liêu quốc, khiến quyền chủ động đàm phán của người Tống bị thay đổi, ba người đã không còn quyền lực đối thoại cùng Liêu triều nữa…

Nhiệt huyết tràn đầy của Triệu Tông Tích trở nên lạnh lẽo. Cái gì gọi là ‘Có tâm giết kẻ trộm, nhưng vô lực xoay chuyển trời đất’, mình đúng là đang trải qua tư vị này…

Nếu việc đàm phán của mình đến đây là kết thúc, vậy thì sứ mạng đầu tiên của mình coi như là thất bại.

Trong lòng của y trở nên thê lương, không còn hứng thú gì. Lúc này, Trần Khác đứng lên, đi tới bên người của Triệu Tông Tích, ôm quyền nói với Hoàng đế Liêu quốc:

- Bệ hạ đương nhiên là có quyền lực không đàm phán với chúng ta. Nhưng làm phiền quý quốc đưa cho chúng ta bản sao của cuộc đàm phán này. Như vậy chúng ta có thể quay về báo cáo công tác với Hoàng đế của chúng ta.

- Có thể.

Liêu chủ chậm rãi gật đầu nói...

Vốn chính là như vậy, nghĩ chỉ trông cậy vào trận đấu bóng, thì sẽ ảnh hưởng tới đại sự quốc gia, vậy thì việc Liêu quốc mất nước đã không còn xa. Xét đến cùng, vẫn là phải dựa vào thực lực. Người nào có thực lực mạnh hơn, thì người đấy có quyền lên tiếng. Bên yếu hơn cho dù dùng mọi thủ đoạn, nhưng cuối cùng vẫn là bên chịu thiệt.

Lời vàng ngọc của Liêu chủ vừa được nói ra, đàm phán coi như đến hồi kết thúc. Không biết tại sao, nhìn tên người Tống có tuổi gần bằng mình, y lại không có khoái cảm là chiến thắng. Chỉ vẻ mặt phức tạp nói:

- Ngày mai, ở vương trướng của quả nhân sẽ tổ chức yến tiệc đưa tiễn quý sứ…

- Đa tạ bệ hạ…

Hai người thi lễ, cáo từ rời đi. Tiêu Phong và Lý Nghiễm thay hoàng đế tiễn bọn họ ra ngoài.

Ngoài lều vải là thảo nguyên mênh mông vô bờ, nhưng tâm tình của Triệu Tông Tích lại bị đè nén như muốn bùng nổ. Y ngẩng đầu lên trời, hít sâu một cái, một luồng không khí tươi mát của thảo nguyên tràn vào ngực. Chỉ thấy trên trời có một bầy thiên nga đang hoảng sợ bay qua.

Phía sau chúng, có một con chim ưng hung hãn bám theo. Con chim ưng này giống như phi tiêu truy kích. Lúc đầu khoảng cách đôi bên còn rất xa, nhưng trong nháy mắt, đã tiếp cận gần bầy thiên nga.

- Đưa ta cung tên!

Thị vệ vội vàng nâng chiếc cung ‘Xạ hổ’ lên cho Triệu Tông Tích. Y giương cung gài tên, ngắm bắn về hướng không trung.

Nhãn lực của Tiêu Phong rất tốt, y thấy Triệu Tông Tích định bắn con chim ưng kia, liền khẩn trương nói:

- Không được bắn. Đây là Hải Đông Thanh của bệ hạ chúng ta!

- Biết rồi!

Triệu Tông Tích khẽ quát một tiếng. Tay trái vững vàng nâng cung thần, tay phải vận kình, kéo cây cung thành trăng tròn. Cánh tay trái hơi động, năm ngón tay phải buông ra, động tác cực kỳ lưu loát, tràn ngập vẻ đẹp của sức mạnh.

Chỉ thấy tên dài như sao chổi bắn lên trời cao. Mũi tên cực kỳ chuẩn xác, đang lúc Hải Đông Thanh sắp vồ tới gần con thiên nga kia, mũi tên đã bắn vào khe hở giữa hai con chim.

Con Hải Đông Thanh kia không kịp tránh né, mũi tên đã đập vào cánh của nó. Chim ưng liền rên rỉ một tiếng, cả người lộn vòng rơi xuống. Nhưng loại ưng thần này có sức sống cực kỳ mãnh liệt, vừa rơi xuống một nửa đã ổn định thân hình, lại bay lên. Tuy nhiên bầy thiên nga kia đã mượn cơ hội này chạy trốn mất dạng. Con Hải Đông Thanh vốn là một thợ săn siêu cấp, chưa lần nào bỏ sót con mồi, hôm nay lại thất thủ…

Triệu Tông Tích đưa cung cho người thị vệ, quay người nói với Tiêu Phong:

- Chỉ cần Triệu Tông Tích ta còn sống một ngày, Liêu quốc các ngươi đừng mơ tưởng tổn hại Đại Tống của ta một chút nào!

Lời này không chỉ có Tiêu Phong nghe được, mà Liêu chủ vừa đi ra lều Trường Xuân cũng nghe thấy. Y nhìn bóng lưng oai hùng của Triệu Tông Tích, đột nhiên có chút sợ hãi, hạ giọng nói:

- Nếu để cho người này trở thành Hoàng đế triều Tống, vậy thì chỉ sợ Liêu quốc không có ngày nào tốt lành…

Dừng một chút lại nói:

- Còn có tên Trần học sĩ kia, quả thật là một nhân tài trị quốc…

- Nếu không,

Da Luật Trọng Nguyên thấp giọng nói:

- Giết hết bọn họ!

- Nói đùa gì vậy?

Da Luật Hồng Cơ kỳ quái liếc y một cái nói:

- Hoàng thúc, chẳng lẽ thúc muốn chiến tranh sao?

Da Luật Trọng Nguyên có tật giật mình. Chột dạ nói:

- Chả phải bệ hạ nói hai người bọn họ là họa lớn trong tương lai sao?

- Ha ha ha…

Da Luật Hồng Cơ cười to nói:

- Ta có nói như vậy sao?

- Vậy chắc ta nghe lầm.

Da Luật Trọng Nguyên buồn bực nói.

- Ta chỉ tùy tiện nói một chút mà thôi.

Da Luật Hồng Cơ cười nói:

- Phụ hoàng đã nói qua với ta, không sợ triều Tống có nhiều người tài ba, họ càng có nhiều người tài, bọn họ chết càng nhanh. Trương Nguyên trợ giúp Lý Nguyên Hạo thành lập cơ nghiệp, không phải chỉ là một cử tử thi rớt của Tống triều sao? Điều này chứng tỏ, quốc gia của bọn họ có bao nhiêu người tài đây?

- Đây là đạo lý gì?

Da Luật Trọng Nguyên kỳ quái nói:

- Một Trương Nguyên có thể làm nước Hạ hưng khởi, nhưng trăm ngàn người giỏi hơn Trương Nguyên, lại hại chết triều Tống?

- Phụ hoàng ta từng nói, một con rồng hô mưa gọi gió. Hai con rồng thì tranh chấp, ba con rồng thì chỉ biết sống mái với nhau.

Da Luật Hồng Cơ cười nói:

- Bọn họ nhiều người tài như vậy, rốt cuộc là ai phải nghe ai? Cuối cùng chẳng phải tranh chấp sao? Nhưng đối thủ cũng là người tài, ngươi tranh có thể thắng dễ dàng sao? Cho nên, bọn họ cứ đấu tranh nội bộ với nhau, đấu đến khi triều Tống xong đời, cũng không phân chia thắng bại.

Nói xong, cười ha hả:

- Cho nên a, có cái gì phải lo lắng chứ? Cứ thả lỏng mà hưởng thụ cuộc sống đi.

- Ai…

Nhìn bóng lưng của Hoàng đế dời đi, Da Luật Trọng Nguyên khổ tư vẫn không được giải thích. Rốt cuộc thằng nhãi này là thông minh, hay vẫn là ngu ngốc đây…

Một mũi tên này của Triệu Tông Tích, nói là thị uy, không bằng nói là vì sợ hãi cho nên mới muốn phô trương thanh thế.

Bởi vì một chiêu này của Da Luật Hồng Cơ cực kỳ âm hiểm. Triệu Tông Tích biết rõ rằng Đại Tống có rất nhiều quốc tặc. Hiện tại người Liêu bỏ qua mình, đi tới kinh thành đàm phán với các nhân vật lớn, thành công chỉ sợ là không khó…

Cho nên, mũi tên kia tưởng như là uy phong, kỳ thực chỉ là che dấu nỗi sợ hãi trong lòng…

- Quốc gia của ta, dân tộc của ta, tới khi nào các ngươi mới thoát khỏi lốt thiên nga, trở thành hùng ưng vô địch đây?

Triệu Tông Tích ngửa mặt lên trời thở dài.

Mang theo sự sầu lo, đoàn người trở về doanh trướng. Triệu Biện nói, công việc coi như đã kết thúc, chúng ta muốn tổng kết lại một chút.

- Kệ con bà nó, lão tử chỉ muốn đi uống rượu!

Triệu Tông Tích thô lỗ nói.

- Tốt, đi uống rượu.

Triệu Biện gật đầu đồng ý, cũng thô bạo nói:

- Kệ con bà nó mấy cái đàm phán.

Xem ra, lão tiên sinh cũng nhịn đã lâu.

Còn Trần Khác, vốn vì ngựa yêu bị chết mà buồn bực, giờ lại có vẻ tỉnh táo. Hắn sai người lấy hai bình ‘Tiên lộ’ và chút thức ăn, cùng hai người uống rượu.

Triệu Tông Tích rất nhanh đã say rồi. Y mang theo bầu rượu, rút bảo kiếm đeo ở thắt lưng ra, cao giọng nói:

- Trọng Phương, thổi sáo, phu tử, dùng vò làm nhạc khí, tạo hứng cho ta múa kiếm.

Triệu Biện cũng say lờ đờ, liền lấy gậy gắp than ở bên cạnh, liên tục gõ lên cái hũ. Trần Khác thấy thế, khẽ cười khổ, chỉ đành rút một cây sáo ra và thổi.

Tiếng nhạc vang lên, Triệu Tông Tích dùng kiếm múa theo tiếng nhạc. Chỉ thấy ánh kiếm lượn lờ, trường kiếm vung vẩy mang theo tiếng gió. Tiếng nhạc càng ngày càng nhanh, kiếm của y cũng múa càng ngày càng nhanh. Như muốn đâm thủng bầu trời, như sóng dữ cuồn cuộn không ngừng mà tới.

Tiếng nhạc dần dần chậm lại, thế kiếm của y cũng chậm lại, khàn giọng cất ca:

- Mưu thần dạng tôn trở, phi vân sậu vũ, tam quân cộng lục lực!

Trường kiếm dừng lại, Triệu Tông Tích uống một hớp, tiếp tục hát:

- Phiên nhi vị khứ, thiên thì địa lợi dữ nhân hòa, tây tù thùy cảm khinh tương thứ?

Tiếng nhạc chuyển sang nhanh, trường kiếm đột nhiên vung ra, tiếng ca của Triệu Tông Tích cũng trở nên cao vút:

- Nãi nãi lâu đài, thảo mê yên chử, phi hồng kinh đối kình thiên trụ!

Eo của y càng ngày càng thấp, cả người đã ngả song song với mặt đất, tiếng ca cũng trở nên thấp:

- Hùng phong cao xướng đại phong ca, thăng bình ca vũ thiêm tình thú...

Hát xong, ngã ầm xuống đất, tiếng ngáy vang lên…

Ngủ đến tận giữa trưa hôm sau, Triệu Tông Tích mới tỉnh dậy. Liền cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, yết hầu cũng giống như bị cháy khô vậy.

Một chén nước đưa tới trước mặt, Triệu Tông Tích ngẩng đầu nhìn lên. Là Trần Khác đang mặc bộ trang phục kỳ lạ.

Nhận lấy chén nước liền uống cạn, Trần Khác lại đưa tới một bát súp cá măng, để giải say rượu.

Triệu Tông Tích nhận lấy bát súp, uống hai ngụm, hỏi:

- Hôm qua ta có nói gì bậy bạ không?

- Không có, hôm qua ngươi chỉ hát bài ‘Đạp Toa Hành’.

Trần Khác cười nói:

- Còn để hai chúng ta thay ngươi đánh nhạc đệm.

- Hổ thẹn…

Triệu Tông Tích cười khổ nói:

- Ta không thể làm được cái việc không quan tâm hơn thua.

- Ngươi mới hơn hai mươi tuổi, cần gì học người khác không quan tâm hơn thua?

Trần Khác cười nói:

- Có phải vì không muốn thua Triệu Tông Thực phải không? Kỳ thực, tên đó chỉ biết giả bộ mà thôi.

- Triệu Tông Thực…

Nhắc tới cái tên này, tâm tình của Triệu Tông Tích trở nên buồn bã:

- Số mệnh của y thật tốt.

Y cảm thán điều này đã không phải ngày một ngày hai rồi. Nhưng hôm nay cảm thán như vậy là vì cảm thấy buồn bực, mắt thấy đại công sắp cáo thành, lại bị làm hỏng.

- Nói gì vậy.

Trần Khác nhẹ giọng an ủi:

- Không cần phải quá tham lam. Lần này công lao của ngươi đã lớn rồi, không cần phải tăng thêm tiền cống nạp, đã là công lớn khó có được, ai cũng không thể đoạt được của ngươi. Khi trở về quốc nội, chắc chắn ngươi sẽ danh dương thiên hạ. Sự kiên trì và dũng khí của ngươi, cũng sẽ khắc sâu vào tâm trí của quan gia và nhóm tướng quốc.

- Đáng tiếc…

Triệu Tông Tích rốt cục cảm thấy dễ chịu một chút, rồi lại giận dữ nói:

- Chỉ vì Da Luật Hồng Cơ đột nhiên động kinh, nếu không…

- Không có nếu không. Đây là kết quả tốt nhất rồi.

Trần Khác lắc đầu, bình tĩnh nói:

- Từ ‘Hoàng thúc’, ‘Hoàng chất’ đổi thành Hoàng đế nam, bắc triều, không phải là không thể thừa nhận. Trên thực tế, trong triều có rất nhiều đại thần, cảm thấy nhục nhã khi xưng hô với di địch là huynh đệ.

Dừng một chút lại nói:

- Nhưng, việc này không phải là chuyện chúng ta nên đáp ứng. Nếu chúng ta nhận trách nhiệm này, nhất định sẽ có người công kích chúng ta là kẻ làm nhục quốc thể. Nếu chúng ta kiên trì, lại sẽ có người nói chúng không biết biến báo.

- Tóm lại, làm thế nào cũng là sai. Cho nên chúng ta phải cảm ơn Liêu chủ, đã giải quyết cho chúng ta một nan đề.

Nói xong, hắn cười cười:

- Sau khi trở về, chúng ta đem những điều đàm phán báo cáo cho triều đình. Ta tin rằng việc chúng ta bức bách Liêu chủ như vậy, sẽ không có kẻ nào dám đứng ra nói xấu.

Thấy Trần Khác đã giúp mình suy nghĩ thấu đáo như vậy, trong lòng Triệu Tông Tích liền cảm thấy ấm áp. So với canh giải rượu còn tốt hơn. Y lộ ra vẻ tươi cười nói:

- Những lời khuyên của ngươi, khiến ta nghĩ thoáng ra. Cuối cùng là không có phí công đi chuyến này.

- Đúng vậy.

Trần Khác gật đầu nói:

- Nhanh chóng thu gọn đồ đạc đi. Yến hội đưa tiễn chúng ta sắp bắt đầu rồi.

- Ừ!

Triệu Tông Tích gật gật đầu, cảm kích nhìn Trần Khác nói:

- Huynh đệ tốt…

- Điên…

Trần Khác nhún nhún vai, cả người nổi da gà…

Liêu chủ đang ngồi trong lều lớn màu vàng của y, mở thiết yến đưa tiễn Tống đoàn.

Mặc kệ kết quả của cuộc đàm phán như thế nào, ba người Trần Khác đều xứng đáng được người Liêu kính trọng. Mấy tháng này, từ phong độ, tài học, tới sự trung thành, bọn họ đều tạo một ấn tượng sâu sắc tới người Liêu. Đương nhiên, còn có trận bóng trọn đời khó quên kia…

Cho nên tiệc đưa tiễn mở vô cùng long trọng. Không chỉ bày đầy tiệc rượu trong lều, ngoài lều còn có đồ ăn xếp cao như núi. Hàng nghìn nô buộc qua lại bưng bê rượu thịt, liên tục không ngừng.

Người hầu dẫn theo đoàn sứ giả người Tống đi vào lều lớn màu vàng. Trong này đã ngồi đủ những nhân vật trọng yếu của Liêu quốc như Hoàng đế, Hoàng hậu, Hoàng thái thúc, và các nhân vật liên quan…

Quốc yến xa hoa nhất của người Liêu chính là giống như vậy. Đương nhiên món ăn chính vẫn là những món chim chóc vừa tanh vừa hôi. Cái này không thay đổi, chỉ có thể nói so với yến tiệc bình thường chế biến càng tinh tế hơn một chút mà thôi. Nhưng ẩm thực đều dùng, kim, ngân, ngọc, và hoa quả dại trộn lẫn bánh mứt, người Tống cũng không đến nỗi không no bụng.

Nhạc nghi lễ của yến hội ngược lại thật hiếm thấy, hơn nữa nếu so với triều Tống càng phong phú đặc sắc hơn.

Mỗi một tuần rượu, sẽ có khúc nhạc khác nhau, lần rượu thứ nhất, khèn Tacta nổi lên. Lần rượu thứ hai, lần rượu thứ ba, vũ nữ vào, tỳ bà đơn tấu, bánh, trà, thức ăn vào, tạp kịch đến. Lần rượu thứ năm, không có gì. Lần rượu thứ sáu, thổi khèn, hợp “pháp khúc”. Lần rượu thứ bảy, đàn tranh độc tấu. Lần rượu thứ tám, hát, đánh nhạc. Lần rượu thứ mười, hát, thi đấu vật...

Nghe nói, sắp xếp cả yến tiệc này là đương kim hoàng hậu Tiêu Quan Âm nghĩ ra. Giống như văn nghệ tiệc tối của hậu thế, tiết mục phong phú và đặc biệt, lại kết hợp chặc chẽ với tiệc rượu, bảo đảm khách và chủ vô cùng thích thú, không khí náo nhiệt hẳn lên. Lúc này tranh đấu đã không còn ý nghĩa, hai bên bỏ xuống ân oán, hết lòng hưởng thụ sự tương tụ cuối cùng này.

Đối với người Tống mà nói, có thể trước khi đi nhìn thấy Tiêu Quan Âm trong truyền thuyết cũng xem là may mắn.... Lần trước trên trận đấu bóng chỉ là nhìn thoáng qua, không thấy rõ gì.

Nhưng sau khi nhìn thấy, thi lại khó tránh khỏi thất vọng, vì vị quốc mẫu Liêu quốc này, người mặc trang phục cung đình Khiết Đan khoác kim đeo ngọc, nhìn không rõ dáng vóc thế nào. Trên mặt thoa thêm một lớp phấn lót màu vàng, cũng không nhìn rõ tướng mạo thế nào... Người Tống tới Liêu quốc thời gian không ngắn, đối với phong tục này đã có hiểu biết. Biết trong cô gái Khiết Đan có loại mặt nạ vô cùng kỳ lạ gọi là “Phật trang”, chính là dùng một loại bột phấn màu vàng bôi bên má, vừa có tác dụng dưỡng da, có thể làm làn da tráng nõn như ngọc, lại vừa làm trang sức, nhìn như mặt Kim Phật, xưa gọi là “Phật trang”.

Nhưng nghe nói Phật trang chỉ dùng lúc đông xuân gió rét lạnh vô cùng, con gái vì dưỡng da mới lưu hành loại này. Bây giờ gần mùa hạ, thì không thấy có ai làm như vậy.

Nhưng Da Luật Hồng Cơ rất vui, giới thiệu với các khách nhân triều Tống:

- Các ngươi rất có nhãn phúc, Hoàng hậu xưa nay tính thích thanh đạm, mặt mộc nghênh trời, chỉ lúc đại hôn mới dùng qua Phật trang. Hôm nay vì muốn tiễn quý sứ, Hoàng hậu mới phá lệ một lần.

Nói xong hỏi bọn họ:

- Thế nào, đẹp không?

- Đẹp, đẹp, đẹp.

Tống sứ liền vội vàng cười theo:

- Thần thật sự là quá vinh hạnh rồi!

Nhưng thầm oán:

- Mẹ nó, người Liêu khẩu vị cũng quá nặng rồi...

Trần Khác liếc nhìn Hoàng hậu Khiết Đan trang phục kim diện đó, lại cảm thấy có chút quen mặt. Nhưng người ta là Hoàng hậu, cũng không thể cứ nhìn chằm chằm, cho nên không nhìn nữa. Sau đó nghĩ ngợi, nếu gọi Tiêu Quan Âm, không chừng giống Quan Âm Bồ Tát, thoa kim phấn lên, thì giống như Quan Thế Âm trong miếu rồi...

Lúc này, chính là tới lần rượu thứ tư, tỳ bà đơn tấu, lúc này tiếng nhạc sẽ rất nhỏ để cho chủ khách nói chuyện.

back top