Editor: Ngạn Tịnh.
"Phụt! Ha ha ha... Chương Bạch Vi, mày đang nói chuyện cười sao? Ha ha ha..." Nghe vậy, Đường Khả Hân sửng sốt, sau đó nhất thời cười lên, người còn lại cũng nở nụ cười theo, bọn họ cũng chưa từng nghĩ đến lúc này rồi, Chương Bạch Vi chẳng những không cầu xin, còn dám uy hiếp, chắc không phải sợ đến đầu hỏng rồi đi? Ha ha.
Sau khi cười xong, Đường Khả Hân nhìn về phía Trương Nguyên, hờn dỗi nói, "Trương Nguyên, mấy tháng còn lại của năm học tớ không muốn gặp lại Chương Bạch Vi nữa, được chứ?"
"Đương... Đương nhiên được rồi..." mỗi lần Trương Nguyên đối mặt với nữ thần trong lòng Đường KHả Hân đều luôn mang theo chút ngại ngùng, sau đó quay đầu nhìn về phía đám côn đồ bên kia, lấy một loại khẩu khí bình đạm nói, "Anh Hâm, một chân, cam đoan nằm bệnh viện nửa năm là được, lần tới em mời anh uống một bữa!"
"Okie." Đầu lĩnh đám người kia là một tên côn đồ cao lớn mặc bộ áo quần màu tím bó sát người, nghe vậy liền đồng ý, "Anh làm việc, em cứ yên tâm!"
Sau đó tiếp nhận một cây gậy sắt từ tay đàn em, kéo dài đi về phía Bạch Vi, "Em gái, ai bảo em đắc tội người không nên đắc tội, xin lỗi, chỉ là anh làm việc em cứ yên tâm, nói chặt một chân của em, cũng chỉ đứt một chân, sẽ không thương tổn chỗ khác. Nhưng là em gái, nếu em giãy giụa vậy không đảm bảo đâu, sau đó lại dập đầu với người đẹp bên kia, việc này xem như bỏ qua, thế nào?"
Nghe vậy, Bạch Vi mỉm cười, gật gật đầu, "Được."
Vừa dứt lời, mọi người sửng sốt, sau đó bóng đèn vẫn còn sáng nơi mấy người đang đứng bỗng dưng nhảy vài cái, liền tắt hẳn.
Trong bóng tối, Đường Khả Hân hổn hển hét lớn, "Đừng cho nó chạy!"
Nhưng Bạch Vi sao có thể sẽ chạy chứ, cô chính là bước nhanh lên đoạt lấy gậy sắt trong tay anh Hâm kia, sau đó mỗi người một gậy, không đánh ở đâu khác, chuyên môn đánh vào chân. Không phải nói muốn gãy một chân sao? Tay nghề của cô cũng không tệ, nói gãy một chân liền gẫy một chân, đến lúc đó những người này lại dập đầu một cái với cô, chuyện này liền cứ đơn giản như thế mà bỏ qua, cô chính là dễ nói chuyện thế đấy!
Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, trong lòng hai người Đường Khả Hân và Trương Nguyên đều nóng như lửa đốt, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy, chẳng lẽ đám người này tối quá tự đánh lẫn nhau rồi sao? Cũng quá ngu rồi!
"Xảy ra chuyện gì vậy? Anh Hâm, moi người đừng đánh nhau chứ?" Trương Nguyên hô lớn.
Sau đó bóng đèn đường lại sáng lên, hai người theo bản năng nhắm mắt lại, sau đó mở ra, lại thiếu chút nữa sợ tới mức kêu ra tiếng. Người đang mỉm cười đứng trước mặt bọn họ đây không phải Chương Bạch Vi thì còn là ai, trong tay còn đang cầm một cây gậy sắt nhiễm máu, ở sau lưng cô, đám người bọn họ gọi đến đều ôm chân, đau đớn lăn lộn trên mặt đất, tiếng kêu thảm thiết không ngừng.
Đường Khả Hân cùng Trương Nguyên sợ đến ngây người.
"Chương Bạch Vi, không thể nào! Không thể được! Không thể là mày làm được! Rốt cuộc mày là người hay quỷ? Chúng ta đều là bạn học!" Đường Khả Hân nói năng lộn xộn hét rầm lên.
Bạch Vi cũng không để ý tới, chỉ là cười nói, "Nể tình đồng học, chân trái hay là chân phải?"
"Không, mày không thể đối xử với tao như thế được, người trong nhà tao tuyệt đối sẽ không buông tha cho mày..." Giọng của Đường Khả Hân có chút run, sau đó nhìn Trương Nguyên ở bên cạnh, một tay đẩy hắn ra ngoài, xoay người muốn chạy. Cô còn muốn khiêu vũ, cô không muốn tàn tật, cô không muốn! Đây không phải Chương Bạch Vi, đây tuyệt đối không phỉa là Chương Bạch Vi, cô khẳng định lòa gặp quỷ rồi, khẳng định như vậy, chạy mau!
Nghĩ như vậy, đột nhiên Đường Khả Hân cảm giác chân trái truyền đến một trận đau nhức, sau đó mạnh mẽ ngã trên mặt đất, lăn vài vòng. Sau đó cô chợt nghe thấy chân trái mình vang lên vài tiếng gãy xương thâm thúy, một cỗ cảm giác đau đớn mãnh liệt úp đến, thiếu chút nữa khiến cô đau đến ngất đi. Vuốt chân, trên gương mặt xanh lè của Đường Khả Hân tràn đầy vẻ không thể tin, xong rồi, cô xong rồi, cô không trốn được! Cô xong rồi...
Mà một phía khác, Trương Nguyên giống như gặp phải quỷ, thấy Chương Bạch Vi ném cây gậy sắt kia về phía Chương Bạch Vi, ngay sau đó lại lấy ra một cây gậy sắt khác, mang theo tươi cười đánh một gậy lên đùi hắn, thậm chí hắn có thể cảm nhận rõ ràng đùi mình gập lại, một cảm giác đau đớn khó nói nên lời truyền đến, mồ hôi lạnh liền không ngừng rơi xuống, đau đến mức kêu rên cũng không nên lời, chỉ có thể mặt tái nhợt nằm trên đất, nửa ngày cũng không cử động được.
Thấy tất cả đều đã ngã xuống, lúc này Bạch Vi mới mang theo gậy sắt, đi đến dưới đèn đường mở nhạt, tựa vào cột, chậm rãi nói, "Từ giờ trở đi, mỗi một người đến đây dập đầu xin lỗi tao, dập xong có thể đi, không dập xong, một chân khác cũng không muốn đi nữa, cũng không miễn cưỡng. Đếm tới ba, thay phiên lại đây, một, hai..."
Bạch Vi dùng cây gậy sắt kia đánh lên mặt đất, từng tiếng như đang gõ vào trong lòng bọn họ. Người đàn ông tên anh Hâm kia lập tức chạy qua, quỳ rạp trên mặt đất dập đầu với Chương Bạch Vi, run run nói, "Đại... Đại nhân không chấp nhặt tiểu... Nhân.... Thực... Thực xin lỗi!"
Bạch Vi nhướng mày, sau đó nhìn thấy đám đàn em kia của gã lần lượt dập đầu xin lỗi với Bạch Vi, cuối cùng chỉ còn lại hai người Đường Khả Hân và Trương Nguyên, tuy rằng cực kỳ đau, vẫn cứng rắn chống đỡ đến dập đầu với Bạch Vi, "Là lỗi... Của tôi, trước đó... Không nên... Đối với cô như vậy.. Không... Ngại quá..."
Chỉ còn lại Đường Khả Hân nằm tại chỗ, trên mặt mang theo đau khổ, khuất nhục, nửa ngày cũng không nhúc nhihcs, nhưng lại không dám buông lời khiêu khích gì, lại vẫn luôn không nhúc nhích.
Thấy thế, Bạch Vi chuẩn bị đi qua, Trương nGuyên lập tức lại dập đầu, "Khả Hân khẳng định rất đau, Chương Bạch Vi, mọi người đều là bạn học, cô nể tình chúng ta cùng là bạn học, coi như hết, van cầu cô!"
Bạch Vi cúi đầu nhìn hắn một cái, cũng không để ý tới. Cô dám khẳng định nếu mình cũng cầu như vậy, đám người này tuyệt đối sẽ không buông tha cho mình, nói không chừng sẽ càng cao hứng đấy. Cho nên vì sao cô phải dừng lại chứ?"
"Chương Bạch Vi, cầu xin cô!" Trương Nguyên càng không ngừng dập đầu. Bên ki Đương Khả Hân nhìn thấy Bạch Vi ngày càng đến gần, trong mắt cũng lộ ra sợ hãi, thật sự sợ, nhưng càng sợ lại càng không nói nên lời.
"Cầu..." Lời còn chưa nói xong, gậy sắt trong tay Bạch Vi đã sắp nâng lên.
"Bạn học Chương, cần gì phải ngoan tuyệt đến thế chứ?"
Một giọng nam thanh nhã đột nhiên vang lên từ sau lưng.
Bạch Vi cũng không quay đầu, Đường Khả Hân nhìn thấy người kia lại trực tiếp khóc lên, "Lý Triết cứu tớ, mau cứu tớ, Chương Bạch Vi điên rồi, cậu mau báo cảnh sát, bắt cô ta lại, nhanh lên!"
Đúng vậy, người đến kia đúng là Lý Triết. Hoặc là nói, người này còn đến sớm hơn cả cô, lại tránh ở một bên xem diễn lâu đến như vậy. Bạch Vi bị uy hiếp, hắn cũng không xuất hiện. Khi Bạch Vi đánh gẫy chân đám người này, hắn cũng không xuất hiện. Bây giờ sắp kết màn rồi, người này còn đột nhiên nhảy ra làm gì, anh hùng cứu mỹ nhân? A, nên làm sớm hơn chứ!
Bạch Vi quay đầu, sau đó thấy nam sinh mặc áo sơ mi màu trắng đang tựa vào cây đèn đường cô vừa tựa vào kia, trang bức. Đúng vậy, hắn dựa vào là trang bức, còn mặc áo sơ mi trắng, không biết xấu hổ!
Trong lòng Bạch Vi đột nhiên trào lên một ngọn lửa không tên, Đường Khả Hân bên cạnh vẫn còn đang một phen nước mắt nước mũi khóc kể tội của cô, Bạch Vi phiền toái đá một cước vào vai của cô ta, sau đó ném gậy sắt qua bên cạnh. Vân tay gì đó cô mới không thèm quản, bởi vì chỉ cần cô không muốn để lại dấu vết, carbon diocid cô thở ra cũng có thể hoàn toàn trừ sạch.
Liếc mắt nhìn Lý Triết còn đang trắng trợn trang bức một cái, Bạch Vi nhặt điện thoại di động của Minh Hàn từ dưới đất lên, đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên cảm giác cánh tay phải bị người giữ chặt.
"Bạn học Chương..." Lý Triết bước nhanh tới, đang chuẩn bị nói gì đó.
Bạch Vi còn chưa kịp rút đi, lúc này lại một cánh tay xuất hiện, một tay kéo cô qua, ôm lấy. Ngửi được hương vị quen thuộc kia, khóe miệng Bạch Vi nhịn không được cong lên. Minh Hàn, anh đến rồi.
"Tớ tới chậm, thật có lỗi, có bị thương không?" Minh Hàn buông ôm ấp ra, lo lắng hỏi.
"Ưm, bị thương, cậu xem." Bạch Vi đưa bàn tay bị trầy một chút da cho Minh hàn xem, chép chép miệng ủy khuất nói, "Đau quá."
Thấy thế, mắt Minh Hàn đầy lạnh lùng, "Đợi tớ đi phế bọn họ!"
Những lời này khiến đám côn đồ còn nằm trên đát hoảng sợ ngực phát lạnh, bất chấp đau đớn, lập tức không ngừng dập đầu về phía hai người, "Đại nhân xin đừng trách tội tiểu nhân, van cầu các người, thả tôi đi, van cầu...."
Mà Trương Nguyên cũng có chút hoảng, nhưng hắn cũng không lập tức cầu xin, dù sao còn có Lý Triết ở đây, hắn hẳn sẽ không để Minh Hàn xen vào. Thật không rõ loại xấu xí như Chương Bạch Vi, sao lại được Minh Hàn coi trọng chứ? Mà càng quỷ dị hơn là, thân thủ của cô ta sao lại tốt đến vậy?
Trong lòng Đường Khả Hân lại đnag chửi ầm lên, tiện nhân, tiện nhân, chờ cô về nhà nhất định phải kêu người đánh Chương Bạch Vi, đánh đến bốn chi đều phế, xem cô ta còn kiêu ngạo thế nào, tiện nhân!
"Không cần, thật ra cũng không đau đến vậy, lần trước không phải cậu muốn dẫn tớ đi ăn mỳ vạn thọ sao? Đúng lúc cuộc thi đã xong, bây giờ cũng còn sớm, chúng ta đi đi!" Bạch Vi đề nghị nói.
"Được." Minh Hàn gật đầu, sau đó dắt tay Bạch Vi vốn chưa từng buông ra, hai người không để ý ngưu quỷ xà thần phái sau, cứ như vậy rời đi,
Lý Triết nhìn đôi tay nắm chặt chẽ kia, không biết sao lại thế này, đột nhiên cảm thấy cực kỳ chướng mắt. Ở phía sau hắn, giọng của Đường Khả Hân vẫn không ngừng vang lên.
"Lý Triết, cậu gọi xe cứu thương giúp tớ được không, còn có ba tớ, cậu giúp tớ gọi điện thoại cho ông ấy, chỉ cần ba tớ tới, Chương Bạch Vi tuyệt đối không chạy được..."
Giọng rất lớn, Lý Triết lại giống như chẳng hề nghe thấy gì, ánh mắt thâm thúy.
Ngày hôm sau, lại là thứ hai, Bạch Vi ngồi yên sau xe đạp của Minh Hàn, cùng cậu đến trường. Đây là chuyện đã được xác định từ tối hôm qua, bây giờ hai người xem như quan hệ yêu đương, cho nên Minh Hàn muốn thực hiện trách nhiệm của bạn trai, mỗi ngày đón đưa, Bạch Vi cũng không từ chối, thế giới trước Tạ Dận chết đi đến bây giờ trong lòng cô vẫn có chút sợ hãi, cho nên mặc kệ như thế nào cũng phải bù về.
Vào lớp, Bạch Vi liền nhìn thấy mọi người trong lớp học đều nhìn về phía mình, ánh mắt vô cùng kinh ngạc, còn mang theo một chút khiếp sợ, giống như không quen biết Bạch Vi. Mà hai người Đường Khả Hân và Trương Nguyên, quả nhiên không có tới, dù sao gãy chân cũng không phải vết thương nhỏ, Bạch Vi phỏng chừng cả học kỳ này cũng không nhìn thấy hai người này. Lý Triết vẫn là ở trong lớp, nhưng ánh mắt kia cũng quá ghê tởm rồi, cứ nhìn nhìn khiến Bạch Vi cảm thấy tay cũng ngứa, thật muốn thả tay cho một cái tát.
Đúng lúc này, chủ nhiệm lớp vui sướng vào lớp học, thấy Bạch Vi cùng Minh Hàn, trong mắt tràn đầy thưởng thức cùng vui sướng, "Sao đều đứng trước cửa vậy, mau vào đi. Chương Bạch Vi, lần này em thật đúng là khiến thầy nhìn với cặp mắt khác xưa đấy! Không tệ, không tệ!"
Sau đó liền đi tới trên bục giảng, bắt lấy tờ danh sách vỗ lên bục giảng, kích động nước miếng văng khắp nơi, "Lần thi tháng này, các bạn trong lớp chúng ta có thành tích khá vô cùng, tuy rằng điểm trung bình vẫn là xếp thứ ba trong lớp học bình thường, nhưng quan trọng nhất chính là, ba cái tên đứng đầu bảng đều ở lớp chúng ta, ba người cao nhất khối đấy! Thật sự là quá khó tin, đặc biệt là bạn học Minh Hàn và bạn học Chương Bạch Vi, hai em đạt được thứ nhất và thứ hai, toán học lại là hai bài trăm điểm duy nhất cả trường, các môn khác cũng gần trăm điểm. Bạn học Minh Hàn thành tích tốt khi em ấy chuyển đến thầy đã biết, trong đó đặc biệt đáng cổ vũ chính là bạn học Chương Bạch Vi, tiến bộ vượt bậc khiến người kinh thán, xin mọi người cho một tràng vỗ tay nhiệt liệt!" Nói xong Vương Ích dẫn đầu vỗ tay.
Thật ra trong trường học cũng có người hoài nghi Chương Bạch Vi gian lận, nhưng quan sát hết các camera, cũng không hề phát hiện dấu vết gian lận nào, đề thi lần này càng không có chuyện bị tiết lộ, bởi vì cấp trên có vẻ khá coi trọng cuộc thi này, cho đến mười lăm phút trước khi thi, bọn ho mới lấy đề thi đến tay, trước đó cũng không có bất kỳ giáo viên nào biết được đề thi. Mà lấy điều kiện gia đình Chương Bạch Vi, càng không có khả năng biết được! Lại nói thành tích của Chương Bạch Vi gần ngang Minh Hàn, nhưng cách hai người giải đề lại hoàn toàn khác nhau, cho nên không có khả năng là Minh Hàn giúp cô copy, Chương Bạch Vi là thật sự tự mình thi ra thành tích kinh người đến thế! Còn nhớ lúc kết quả được đưa ra, toàn bộ giáo viên đều chấn kinh rồi, gọi thẳng Chương Bạch Vi là một kỳ tích, đột nhiên bùng nổ học tập, thật sự rất khủng bố, trời mới biết lúc ông lấy được thành tích lớp học thiếu chút nữa bị dọa mà hôn mê.
Tiết cuối cùng chính là tiết toán của Hoàng Oánh, hôm nay lúc bà cầm bài thi vào lớp học cũng rất cao hứng, còn rất thản nhiên xin lỗi Bạch Vi, nói trước kia bà sai rồi. Hai bài trăm điểm duy nhất cả trường a, đều là lớp của bà, quả thực muốn cười nở hoa luôn rồi. Lúc tan học, bà còn gọi Bạch Vi vào văn phòng, bảo cô hỗ trợ công việc thống kê điểm. Trước kia đều là Lý Triết làm việc này, mọi người đều nghĩ khẳng định là Hoàng Oánh muốn coi tọng Chương Bạch Vi.
"Phụt! Ha ha ha... Chương Bạch Vi, mày đang nói chuyện cười sao? Ha ha ha..." Nghe vậy, Đường Khả Hân sửng sốt, sau đó nhất thời cười lên, người còn lại cũng nở nụ cười theo, bọn họ cũng chưa từng nghĩ đến lúc này rồi, Chương Bạch Vi chẳng những không cầu xin, còn dám uy hiếp, chắc không phải sợ đến đầu hỏng rồi đi? Ha ha.
Sau khi cười xong, Đường Khả Hân nhìn về phía Trương Nguyên, hờn dỗi nói, "Trương Nguyên, mấy tháng còn lại của năm học tớ không muốn gặp lại Chương Bạch Vi nữa, được chứ?"
"Đương... Đương nhiên được rồi..." mỗi lần Trương Nguyên đối mặt với nữ thần trong lòng Đường KHả Hân đều luôn mang theo chút ngại ngùng, sau đó quay đầu nhìn về phía đám côn đồ bên kia, lấy một loại khẩu khí bình đạm nói, "Anh Hâm, một chân, cam đoan nằm bệnh viện nửa năm là được, lần tới em mời anh uống một bữa!"
"Okie." Đầu lĩnh đám người kia là một tên côn đồ cao lớn mặc bộ áo quần màu tím bó sát người, nghe vậy liền đồng ý, "Anh làm việc, em cứ yên tâm!"
Sau đó tiếp nhận một cây gậy sắt từ tay đàn em, kéo dài đi về phía Bạch Vi, "Em gái, ai bảo em đắc tội người không nên đắc tội, xin lỗi, chỉ là anh làm việc em cứ yên tâm, nói chặt một chân của em, cũng chỉ đứt một chân, sẽ không thương tổn chỗ khác. Nhưng là em gái, nếu em giãy giụa vậy không đảm bảo đâu, sau đó lại dập đầu với người đẹp bên kia, việc này xem như bỏ qua, thế nào?"
Nghe vậy, Bạch Vi mỉm cười, gật gật đầu, "Được."
Vừa dứt lời, mọi người sửng sốt, sau đó bóng đèn vẫn còn sáng nơi mấy người đang đứng bỗng dưng nhảy vài cái, liền tắt hẳn.
Trong bóng tối, Đường Khả Hân hổn hển hét lớn, "Đừng cho nó chạy!"
Nhưng Bạch Vi sao có thể sẽ chạy chứ, cô chính là bước nhanh lên đoạt lấy gậy sắt trong tay anh Hâm kia, sau đó mỗi người một gậy, không đánh ở đâu khác, chuyên môn đánh vào chân. Không phải nói muốn gãy một chân sao? Tay nghề của cô cũng không tệ, nói gãy một chân liền gẫy một chân, đến lúc đó những người này lại dập đầu một cái với cô, chuyện này liền cứ đơn giản như thế mà bỏ qua, cô chính là dễ nói chuyện thế đấy!
Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, trong lòng hai người Đường Khả Hân và Trương Nguyên đều nóng như lửa đốt, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy, chẳng lẽ đám người này tối quá tự đánh lẫn nhau rồi sao? Cũng quá ngu rồi!
"Xảy ra chuyện gì vậy? Anh Hâm, moi người đừng đánh nhau chứ?" Trương Nguyên hô lớn.
Sau đó bóng đèn đường lại sáng lên, hai người theo bản năng nhắm mắt lại, sau đó mở ra, lại thiếu chút nữa sợ tới mức kêu ra tiếng. Người đang mỉm cười đứng trước mặt bọn họ đây không phải Chương Bạch Vi thì còn là ai, trong tay còn đang cầm một cây gậy sắt nhiễm máu, ở sau lưng cô, đám người bọn họ gọi đến đều ôm chân, đau đớn lăn lộn trên mặt đất, tiếng kêu thảm thiết không ngừng.
Đường Khả Hân cùng Trương Nguyên sợ đến ngây người.
"Chương Bạch Vi, không thể nào! Không thể được! Không thể là mày làm được! Rốt cuộc mày là người hay quỷ? Chúng ta đều là bạn học!" Đường Khả Hân nói năng lộn xộn hét rầm lên.
Bạch Vi cũng không để ý tới, chỉ là cười nói, "Nể tình đồng học, chân trái hay là chân phải?"
"Không, mày không thể đối xử với tao như thế được, người trong nhà tao tuyệt đối sẽ không buông tha cho mày..." Giọng của Đường Khả Hân có chút run, sau đó nhìn Trương Nguyên ở bên cạnh, một tay đẩy hắn ra ngoài, xoay người muốn chạy. Cô còn muốn khiêu vũ, cô không muốn tàn tật, cô không muốn! Đây không phải Chương Bạch Vi, đây tuyệt đối không phỉa là Chương Bạch Vi, cô khẳng định lòa gặp quỷ rồi, khẳng định như vậy, chạy mau!
Nghĩ như vậy, đột nhiên Đường Khả Hân cảm giác chân trái truyền đến một trận đau nhức, sau đó mạnh mẽ ngã trên mặt đất, lăn vài vòng. Sau đó cô chợt nghe thấy chân trái mình vang lên vài tiếng gãy xương thâm thúy, một cỗ cảm giác đau đớn mãnh liệt úp đến, thiếu chút nữa khiến cô đau đến ngất đi. Vuốt chân, trên gương mặt xanh lè của Đường Khả Hân tràn đầy vẻ không thể tin, xong rồi, cô xong rồi, cô không trốn được! Cô xong rồi...
Mà một phía khác, Trương Nguyên giống như gặp phải quỷ, thấy Chương Bạch Vi ném cây gậy sắt kia về phía Chương Bạch Vi, ngay sau đó lại lấy ra một cây gậy sắt khác, mang theo tươi cười đánh một gậy lên đùi hắn, thậm chí hắn có thể cảm nhận rõ ràng đùi mình gập lại, một cảm giác đau đớn khó nói nên lời truyền đến, mồ hôi lạnh liền không ngừng rơi xuống, đau đến mức kêu rên cũng không nên lời, chỉ có thể mặt tái nhợt nằm trên đất, nửa ngày cũng không cử động được.
Thấy tất cả đều đã ngã xuống, lúc này Bạch Vi mới mang theo gậy sắt, đi đến dưới đèn đường mở nhạt, tựa vào cột, chậm rãi nói, "Từ giờ trở đi, mỗi một người đến đây dập đầu xin lỗi tao, dập xong có thể đi, không dập xong, một chân khác cũng không muốn đi nữa, cũng không miễn cưỡng. Đếm tới ba, thay phiên lại đây, một, hai..."
Bạch Vi dùng cây gậy sắt kia đánh lên mặt đất, từng tiếng như đang gõ vào trong lòng bọn họ. Người đàn ông tên anh Hâm kia lập tức chạy qua, quỳ rạp trên mặt đất dập đầu với Chương Bạch Vi, run run nói, "Đại... Đại nhân không chấp nhặt tiểu... Nhân.... Thực... Thực xin lỗi!"
Bạch Vi nhướng mày, sau đó nhìn thấy đám đàn em kia của gã lần lượt dập đầu xin lỗi với Bạch Vi, cuối cùng chỉ còn lại hai người Đường Khả Hân và Trương Nguyên, tuy rằng cực kỳ đau, vẫn cứng rắn chống đỡ đến dập đầu với Bạch Vi, "Là lỗi... Của tôi, trước đó... Không nên... Đối với cô như vậy.. Không... Ngại quá..."
Chỉ còn lại Đường Khả Hân nằm tại chỗ, trên mặt mang theo đau khổ, khuất nhục, nửa ngày cũng không nhúc nhihcs, nhưng lại không dám buông lời khiêu khích gì, lại vẫn luôn không nhúc nhích.
Thấy thế, Bạch Vi chuẩn bị đi qua, Trương nGuyên lập tức lại dập đầu, "Khả Hân khẳng định rất đau, Chương Bạch Vi, mọi người đều là bạn học, cô nể tình chúng ta cùng là bạn học, coi như hết, van cầu cô!"
Bạch Vi cúi đầu nhìn hắn một cái, cũng không để ý tới. Cô dám khẳng định nếu mình cũng cầu như vậy, đám người này tuyệt đối sẽ không buông tha cho mình, nói không chừng sẽ càng cao hứng đấy. Cho nên vì sao cô phải dừng lại chứ?"
"Chương Bạch Vi, cầu xin cô!" Trương Nguyên càng không ngừng dập đầu. Bên ki Đương Khả Hân nhìn thấy Bạch Vi ngày càng đến gần, trong mắt cũng lộ ra sợ hãi, thật sự sợ, nhưng càng sợ lại càng không nói nên lời.
"Cầu..." Lời còn chưa nói xong, gậy sắt trong tay Bạch Vi đã sắp nâng lên.
"Bạn học Chương, cần gì phải ngoan tuyệt đến thế chứ?"
Một giọng nam thanh nhã đột nhiên vang lên từ sau lưng.
Bạch Vi cũng không quay đầu, Đường Khả Hân nhìn thấy người kia lại trực tiếp khóc lên, "Lý Triết cứu tớ, mau cứu tớ, Chương Bạch Vi điên rồi, cậu mau báo cảnh sát, bắt cô ta lại, nhanh lên!"
Đúng vậy, người đến kia đúng là Lý Triết. Hoặc là nói, người này còn đến sớm hơn cả cô, lại tránh ở một bên xem diễn lâu đến như vậy. Bạch Vi bị uy hiếp, hắn cũng không xuất hiện. Khi Bạch Vi đánh gẫy chân đám người này, hắn cũng không xuất hiện. Bây giờ sắp kết màn rồi, người này còn đột nhiên nhảy ra làm gì, anh hùng cứu mỹ nhân? A, nên làm sớm hơn chứ!
Bạch Vi quay đầu, sau đó thấy nam sinh mặc áo sơ mi màu trắng đang tựa vào cây đèn đường cô vừa tựa vào kia, trang bức. Đúng vậy, hắn dựa vào là trang bức, còn mặc áo sơ mi trắng, không biết xấu hổ!
Trong lòng Bạch Vi đột nhiên trào lên một ngọn lửa không tên, Đường Khả Hân bên cạnh vẫn còn đang một phen nước mắt nước mũi khóc kể tội của cô, Bạch Vi phiền toái đá một cước vào vai của cô ta, sau đó ném gậy sắt qua bên cạnh. Vân tay gì đó cô mới không thèm quản, bởi vì chỉ cần cô không muốn để lại dấu vết, carbon diocid cô thở ra cũng có thể hoàn toàn trừ sạch.
Liếc mắt nhìn Lý Triết còn đang trắng trợn trang bức một cái, Bạch Vi nhặt điện thoại di động của Minh Hàn từ dưới đất lên, đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên cảm giác cánh tay phải bị người giữ chặt.
"Bạn học Chương..." Lý Triết bước nhanh tới, đang chuẩn bị nói gì đó.
Bạch Vi còn chưa kịp rút đi, lúc này lại một cánh tay xuất hiện, một tay kéo cô qua, ôm lấy. Ngửi được hương vị quen thuộc kia, khóe miệng Bạch Vi nhịn không được cong lên. Minh Hàn, anh đến rồi.
"Tớ tới chậm, thật có lỗi, có bị thương không?" Minh Hàn buông ôm ấp ra, lo lắng hỏi.
"Ưm, bị thương, cậu xem." Bạch Vi đưa bàn tay bị trầy một chút da cho Minh hàn xem, chép chép miệng ủy khuất nói, "Đau quá."
Thấy thế, mắt Minh Hàn đầy lạnh lùng, "Đợi tớ đi phế bọn họ!"
Những lời này khiến đám côn đồ còn nằm trên đát hoảng sợ ngực phát lạnh, bất chấp đau đớn, lập tức không ngừng dập đầu về phía hai người, "Đại nhân xin đừng trách tội tiểu nhân, van cầu các người, thả tôi đi, van cầu...."
Mà Trương Nguyên cũng có chút hoảng, nhưng hắn cũng không lập tức cầu xin, dù sao còn có Lý Triết ở đây, hắn hẳn sẽ không để Minh Hàn xen vào. Thật không rõ loại xấu xí như Chương Bạch Vi, sao lại được Minh Hàn coi trọng chứ? Mà càng quỷ dị hơn là, thân thủ của cô ta sao lại tốt đến vậy?
Trong lòng Đường Khả Hân lại đnag chửi ầm lên, tiện nhân, tiện nhân, chờ cô về nhà nhất định phải kêu người đánh Chương Bạch Vi, đánh đến bốn chi đều phế, xem cô ta còn kiêu ngạo thế nào, tiện nhân!
"Không cần, thật ra cũng không đau đến vậy, lần trước không phải cậu muốn dẫn tớ đi ăn mỳ vạn thọ sao? Đúng lúc cuộc thi đã xong, bây giờ cũng còn sớm, chúng ta đi đi!" Bạch Vi đề nghị nói.
"Được." Minh Hàn gật đầu, sau đó dắt tay Bạch Vi vốn chưa từng buông ra, hai người không để ý ngưu quỷ xà thần phái sau, cứ như vậy rời đi,
Lý Triết nhìn đôi tay nắm chặt chẽ kia, không biết sao lại thế này, đột nhiên cảm thấy cực kỳ chướng mắt. Ở phía sau hắn, giọng của Đường Khả Hân vẫn không ngừng vang lên.
"Lý Triết, cậu gọi xe cứu thương giúp tớ được không, còn có ba tớ, cậu giúp tớ gọi điện thoại cho ông ấy, chỉ cần ba tớ tới, Chương Bạch Vi tuyệt đối không chạy được..."
Giọng rất lớn, Lý Triết lại giống như chẳng hề nghe thấy gì, ánh mắt thâm thúy.
Ngày hôm sau, lại là thứ hai, Bạch Vi ngồi yên sau xe đạp của Minh Hàn, cùng cậu đến trường. Đây là chuyện đã được xác định từ tối hôm qua, bây giờ hai người xem như quan hệ yêu đương, cho nên Minh Hàn muốn thực hiện trách nhiệm của bạn trai, mỗi ngày đón đưa, Bạch Vi cũng không từ chối, thế giới trước Tạ Dận chết đi đến bây giờ trong lòng cô vẫn có chút sợ hãi, cho nên mặc kệ như thế nào cũng phải bù về.
Vào lớp, Bạch Vi liền nhìn thấy mọi người trong lớp học đều nhìn về phía mình, ánh mắt vô cùng kinh ngạc, còn mang theo một chút khiếp sợ, giống như không quen biết Bạch Vi. Mà hai người Đường Khả Hân và Trương Nguyên, quả nhiên không có tới, dù sao gãy chân cũng không phải vết thương nhỏ, Bạch Vi phỏng chừng cả học kỳ này cũng không nhìn thấy hai người này. Lý Triết vẫn là ở trong lớp, nhưng ánh mắt kia cũng quá ghê tởm rồi, cứ nhìn nhìn khiến Bạch Vi cảm thấy tay cũng ngứa, thật muốn thả tay cho một cái tát.
Đúng lúc này, chủ nhiệm lớp vui sướng vào lớp học, thấy Bạch Vi cùng Minh Hàn, trong mắt tràn đầy thưởng thức cùng vui sướng, "Sao đều đứng trước cửa vậy, mau vào đi. Chương Bạch Vi, lần này em thật đúng là khiến thầy nhìn với cặp mắt khác xưa đấy! Không tệ, không tệ!"
Sau đó liền đi tới trên bục giảng, bắt lấy tờ danh sách vỗ lên bục giảng, kích động nước miếng văng khắp nơi, "Lần thi tháng này, các bạn trong lớp chúng ta có thành tích khá vô cùng, tuy rằng điểm trung bình vẫn là xếp thứ ba trong lớp học bình thường, nhưng quan trọng nhất chính là, ba cái tên đứng đầu bảng đều ở lớp chúng ta, ba người cao nhất khối đấy! Thật sự là quá khó tin, đặc biệt là bạn học Minh Hàn và bạn học Chương Bạch Vi, hai em đạt được thứ nhất và thứ hai, toán học lại là hai bài trăm điểm duy nhất cả trường, các môn khác cũng gần trăm điểm. Bạn học Minh Hàn thành tích tốt khi em ấy chuyển đến thầy đã biết, trong đó đặc biệt đáng cổ vũ chính là bạn học Chương Bạch Vi, tiến bộ vượt bậc khiến người kinh thán, xin mọi người cho một tràng vỗ tay nhiệt liệt!" Nói xong Vương Ích dẫn đầu vỗ tay.
Thật ra trong trường học cũng có người hoài nghi Chương Bạch Vi gian lận, nhưng quan sát hết các camera, cũng không hề phát hiện dấu vết gian lận nào, đề thi lần này càng không có chuyện bị tiết lộ, bởi vì cấp trên có vẻ khá coi trọng cuộc thi này, cho đến mười lăm phút trước khi thi, bọn ho mới lấy đề thi đến tay, trước đó cũng không có bất kỳ giáo viên nào biết được đề thi. Mà lấy điều kiện gia đình Chương Bạch Vi, càng không có khả năng biết được! Lại nói thành tích của Chương Bạch Vi gần ngang Minh Hàn, nhưng cách hai người giải đề lại hoàn toàn khác nhau, cho nên không có khả năng là Minh Hàn giúp cô copy, Chương Bạch Vi là thật sự tự mình thi ra thành tích kinh người đến thế! Còn nhớ lúc kết quả được đưa ra, toàn bộ giáo viên đều chấn kinh rồi, gọi thẳng Chương Bạch Vi là một kỳ tích, đột nhiên bùng nổ học tập, thật sự rất khủng bố, trời mới biết lúc ông lấy được thành tích lớp học thiếu chút nữa bị dọa mà hôn mê.
Tiết cuối cùng chính là tiết toán của Hoàng Oánh, hôm nay lúc bà cầm bài thi vào lớp học cũng rất cao hứng, còn rất thản nhiên xin lỗi Bạch Vi, nói trước kia bà sai rồi. Hai bài trăm điểm duy nhất cả trường a, đều là lớp của bà, quả thực muốn cười nở hoa luôn rồi. Lúc tan học, bà còn gọi Bạch Vi vào văn phòng, bảo cô hỗ trợ công việc thống kê điểm. Trước kia đều là Lý Triết làm việc này, mọi người đều nghĩ khẳng định là Hoàng Oánh muốn coi tọng Chương Bạch Vi.