Editor: Ngạn Tịnh.
Cả một ngày, học sinh lớp 17 cứ như đều đang nằm mơ, Chương Bạch Vi thi xếp thứ hai cả khối, toán học vẫn là thi được trăm điểm! Phải biết rằng ngay cả Lý Triết cũng chỉ thi đến 95 điểm mà thôi, đề thi toán lần này còn cực kỳ khó, Chương Bạch vi rốt cuộc thi thế nào được vậy? Nghe nói phần lớn đề cách giải giữa Chương Bạch Vi cùng Minh Hàn đều khác nhau, làm cho bọn họ nói hai người sao chép cũng không được, cách giải đề cũng không giống ai, chép thế nào được?! Bọn ho cũng chỉ có thể thừa nhận Chương Bạch Vi tự mình làm, thật quá kinh khủng mà. Lần thi tháng trước vẫn là trong top mười từ dưới lên, thời gian một tháng ngắn ngủi, đã nhảy lên thành thứ hai cả khối, nói ra cũng không có người tin có được không? Bọn họ đều hoài nghi có phải Chương Bạch Vi bị đổi thành một người khác rồi hay không?
Cẩn thận quan sát, bộ dáng Chương Bạch Vi dường như đã thay đổi không ít, làn da trắng hẳn ra, tóc cũng không còn xõa như trước, nhìn cứ âm trầm, bẩn hề hề, bây giờ cô cột cao lên, bộ dáng tự tin không ít, có vài góc đọ nhìn còn có chút xinh đẹp, thật sự rất dọa người. Thay đổi của Chương Bạch Vi bọn họ xem ở trong mắt, tất cả mọi người đều không rõ ràng sao đột nhiên cô lại thay đổi lớn như vậy được!
Chỉ là bọn họ không thân với Chương Bạch Vi, cho nên cũng không có người tiến lên hỏi, một đám chỉ có thể cảm thán ở trong lòng.
Nhưng là buổi chiều, đang học đến một nửa, có một vài người đến lớp, điểm danh muốn tìm Chương Bạch Vi, thậm chí ngay cả Minh Hàn và Lý Triết đều mười đi theo, tất cả mọi người đều đang suy đoán có phải Chương Bạch Vi gây ra chuyện gì rồi không.
Trong phòng học trống, Bạch Vi đang bị tra hỏi. Lúc này Bạch Vi mới biết được đám người mặc thường phục này chính là cảnh sát, không cần phải nói, khẳng định bọn họ đến là vì chuyện tối hôm qua.
"Tối hôm qua ở phố XX đã xảy ra sự kiện đả thương người ác tính, cô có biết hay không?"
"Thật vậy sao? Xảy ra chuyện gì? Có nghiêm trọng hay không?"
"Hai học sinh trong lớp cô, cùng một đám xã hội đen ở nơi đó bị người đánh gãy chân. Các người bị hại dều nói là cô đã ra tay, hơn nữa chúng tôi cũng điều tra ra cô cùng với hai người bị thương là Đường Khả Hân và Trương Nguyên, trước đó từng có tranh cãi, đối với chuyện này cô nói thế nào?" Cảnh sát đang hỏi kia cũng cảm thấy có chút không thích hợp, cô gái trẻ cả người gầy yếu trước mặt này, có thể một mình đánh gãy chân nhiều người như vậy, nói ra ai sẽ tin chứ? Nhưng bọn họ vẫn là phải hỏi một chút, cô gái trẻ này thật là có động cơ phạm án.
"Sao có thể? Tối hôm qua tôi không hề đến phố XX!" Bạch Vi cực kỳ kinh ngạc, sao đó vội vàng nói, "Đường Khả Hân cùng Trương Nguyên bị thương sao? Trách không được mấy ngày nay lại không thấy hai người họ đi học. Vết thương có nặng không ạ? Sao họ lại gặp chuyện này chứ nhỉ?"
Hai cảnh sát tra hỏi nhìn thoáng qua nhau, cảm thấy cô bé này không giống như đang nói dối, sau đó tiếp tục hỏi, "Như vậy chín giờ đến mười một giờ tối hôm qua cô ở nơi nào?"
"Tôi vẫn luôn đọc sách trong quán cà phê gần nhà! Không tin vậy hai cô chú có thể đi tra một chút, nơi đó hẳn là có camera, tôi.. Tôi thật sự không làm chuyện đó, Đường Khả Nguyên và Trương Nguyên là bạn học của tôi, sao tôi có thể đánh bọn họ chứ? Cô, chú, xin hai người hãy tin tôi!" Bạch Vi có chút nóng nảy, đôi mắt đều đỏ lên.
"Được rồi, có phải cô làm hay không chúng tôi tuyệt đối sẽ điều tra rõ, sẽ không đổ oan cho cô, chậm trễ chút thời gian của cô, thật có lỗi!"
"Không có việc gì, cô chú, hai người nhất định phải điều tra ra chân tướng, thật không phải tôi làm!" Vẻ mặt Bạch Vi đầy thành khẩn.
Hai người kia liên tục gật đầu.
Sau khi Bạch Vi đi, hai người Lý Triết và Minh Hàn cũng lần lượt đi ra. Không cần phải nói, khẳng định cũng bị kêu lên hỏi hai ba câu. Minh Hàn không thành vấn đề, hai người đã sớm nói tốt với nhau, về phần Lý Triết, hắn tốt nhất không nói gì, nếu không thực sự rất ngu ngốc.
Dù sao tối hôm qua trước khi ra cửa cô đã làm người giấy thế thân ở trong quán cà phê làm bằng chứng xác thực, cho dù lại nhiều người điều tra, đêm qua cô chính là đọc sách trong quán cà phê, tất cả mọi người ở đó đều có thể chứng minh, ha ha.
Sau khi tan học, Bạch Vi trực tiếp đến văn phòng của Hoàng Oánh, giúp bà làm công viêc thống kê điểm.
Vừa thấy Bạch Vi, Hoàng Oánh lập tức khoa trương nói, "A, đây không phải hạng hai của chúng ta đây sao, bây giờ không được rồi, về sao cô cũng không dám dạy em nữa, toán học được trăm điểm, quả thực cô cũng không có bản lĩnh dạy dỗ được em!"
Nghe vậy, Bạch Vi lướt mắt trên dưới đánh giá người phụ nữ được bảo dưỡng tốt này, thế nhưng còn thành thật mà gật gật đầu, "Ưm." Thành tích của cô thật sự không chút liên quan gì đến bà ta.
Hoàng Oánh lại thiếu chút nữa bị một tiếng ưm của cô tức muốn trợn mắt, người bình thường không phải khiêm tốn một chút, sau đó lại khen đối phương hai câu sao, con bé chết tiệt này, trước sau vẫn chán ghét như vậy.
Nhưng nghĩ đến chuyện kia, Hoàng Oánh vẫn bày ra một nụ cười, bảo Bạch Vi ngồi xuống, làm bộ vô tình hỏi, "Nghe nói Đường Khả Hân chúng ta ở bên ngoài kết giao bậy bạ bị người đánh gãy chân, chuyện này em có nghe nói không?"
Lời này thật khó nghe, cái gì gọi là kết giao bậy bạ? Đây cũng là lời một giáo viên nên nói? Chỉ là, vì sao bà ta lại hỏi chuyện Đường Khả Hân chứ? Có bẫy!
Bạch Vi rất nhanh bắt được trọng điểm trong lời nói của bà, nhưng trên mặt vẫn là bộ dáng bình tĩnh, "Ừm, cô giáo Vương có nói, nói câu ấy có lẽ không có cách nào lên lớp được."
Thấy bộ dáng Bạch Vi không chút để ý, trong lòng Hoàng Oánh thán con bé kia cũng thật độc ác, sau khi đãnh gãy chân hai bạn học, còn giống như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục đi học. Nhưng vừa nghĩ đến nhiệm vụ người kia giao, bà vẫn là tiếp tục hỏi, "Sao cô lại nghe lúc ấy em cũng có ở hiện trường, hơn nữa cũng có người đứng ra làm chứng nói là em làm, em nhỏ giọng nói với cô, có phải là em làm hay không?"
Bạch Vi dường như có có chút kinh ngạc nhìn bà, "Sao cô có thể nói như vậy chứ? Sao em có thể làm loại chuyện này, hôm qua em vẫn luôn đọc sách ở quán cà phê gần nhà, không hề rời đi!"
"Thật sao? Em cũng đừng lừa cô, cô nếm muối còn nhiều hơn em ăn cơm đấy. Nói thật cho em biết, cô cũng rất không thích Đường Khả Hân kia, mẹ nó thật sự rất đáng ghét! Bây giờ con gái bị người đánh gãy chân cũng xứng đáng! Ha ha!"
Ánh mắt Bạch Vi càng lộ vẻ kinh ngạc, cô có thể cảm giác được lời này của Hoàng Oánh là nói thật, bà ta thật sự không thích Đường Khả Hân, nói đúng hơn chính là rất ghét mẹ Đường Khả Hân, khi nói Đường Khả Hân bị người đánh gãy chân khẩu khí có chút vui sướng khi người gặp họa, thặc thú vị!
"Nhưng cô giáo, em thật sự không làm loại chuyện đó, cô không tin có thể đến quán cà phê đó hỏi một chút, thật sự, khẳng định có người biết, em ở nơi đó rất lâu!" Bạch vi gấp đến mức nước mắt đều sắp rơi xuống.
"Thật sao?" Ánh mắt Hoàng Oánh bắt đầu dao động, chẳng lẽ thật không phải con bé chết tiệt này làm? Thật vô dụng, đều bị bắt nạt đến như vậy, ngay cả rắm cũng chẳng dám thả một cái, người này cho dù thi trăm điểm bao nhiêu bài đi nữa sau này cũng sẽ không sống nổi trong xã hội này!
Ánh mắt Hoàng Oánh dần dần chuyển thành khinh miệt, vốn bà còn có chút cảm tạ Chương Bạch Vi đánh gẫy một chân đứa con gái của tiện nhân kia, bây giờ, hừ!
"Vậy em ở đây làm công việc thống kê điểm cho tôi đi, làm không xong không được phép đi, có biết không hả? Thật là vô dụng..." Hoàng Oánh cao quý lãnh diễm nói xong, xoay người mở cửa rời đi, còn nhận điện thoại, biểu tình lập tức thay ododir, giọng nói cũng trở nên ngọt ngào, Bạch Vi cảm thấy da gà thi nhau vươn trào.
"... Thật vậy sao? Được, em lập tức tới ngay, anh chờ em nha... Phải chờ em đấy nha..."
Bạch Vi nhìn thấy bộ dáng kia của bà, cũng không muốn làm cái công việc thống kê điểm này, sau khi bà ta đi một lúc, liền chậm rãi đuổi theo. Sắc trời đã tối muộn, mọi người đa số đều đang tự học tối, cơ bản không có ai đi lại.
Bạch Vi xa xa đi phía sau Hoàng Oánh, sau đó mắt thấy bà ra lên một chiếc xe hơi đỗ ở cạnh trường, không qua một hồi xe liền khởi động. Bạch Vi vẫn luôn theo sát, hao phí không ít linh khí. Theo cô biết, chồng Hoàng Oánh là một người đàn ông có mức lương bình thường, loại xe vừa thấy phải trên trăm vạn này tuyệt đối không phải của ông.
A, chuyện ngày càng thú vị rồi!
Sau đó cô nhìn thấy chiếc xe kia chạy vào một tiểu khu, Tử Kinh vườn, tiểu khu xa hoa có tiếng ở thành phố Gia Nam, rất nhiều kẻ có tiền, đại minh tinh đều ở trong này. Hệ thống an toàn ở đây làm cực tốt, người không có giấy chứng nhận sẽ không được đi vào, đặc biệt có lợi cho việc bảo hộ, đáng tiếc đây cũng không phải là nơi Hoàng Oánh nên đến.
Sau đó Bạch Vi vẫn đi theo vào, bằng vào thân thủ của cô, vào loại tiểu khu này chỉ là bữa ăn sáng. Bạch Vi lật người hai ba cái đi vào, sau đó vẫn đi theo phía sau Hoàng Oánh, nhìn bà ta xuống xe, nhìn bà ta choàng lấy tay một người đàn ông trung niên, cười làm nũng, nhưng người kia cũng không phải là người chồng trung thực của bà ta. NHìn hai người kia lên lầu chín, Bạch Vi vẫn luôn gắt gao đi theo.
Ngoài cửa sổ phòng ngủ, Bạch Vi nín thở chờ, sau đó liền cảm giác hai người kia triền miên dính lấy nhau bước vào, ngay lập tức ngã lên trường.
"Đáng ghét, đến bây giờ mới đến tìm em, có phải đã sớm quên em rồi đúng không?" Hoàng Oánh nhẹ đấm vào ngực người đàn ông trung niên kia, nũng nịu, thiếu chút nữa khiến Bach Vi sợ tới mức trực tiếp từ cửa sổ lăn xuống.
Mẹ ơi, cũng quá ghê tởm rồi, Bạch Vi cảm giác thể xác và tinh thần mình đều gặp phải khảo nghiệm nghiêm khắc.
"Không phải anh đã đến rồi sao?" Giọng của người đàn ông kia thực ổn trọng, ăn mặc giống như một nhân sĩ thành công, thật không rõ đều đã là nhân sĩ thành công, sao còn tìm một lão bà gần bốn mươi tuổi làm gì chứ, chẳng lẽ bọn họ thật là chân ái? Qùy cầu buông tha chân ái!
"Tiền trước đó đưa cho em đã tồn xong chưa?" Người đàn ông hỏi tiếp.
"Tồn, tồn, đã tồn tốt rồi, mỗi lần gặp mặt anh đều hỏi câu này trước, một chút tư tưởng cũng không có, anh ở nhà cũng nói với bà già kia như vậy sao?" Hoàng Oánh có chút bất mãn.
Ha, còn là một người đã có vợ, hai kẻ đều là người thứ ba, cũng thật lợi hại!
"Bà ta là bà ta, em là em, sao có thể so sánh chứ? Anh chính là đặt em ở trên đầu quả tim, ngoan, đừng nháo, ngoan!" Khẩu khí của người đàn ông như đang dỗ con nít, Bạch Vi cảm thấy da đầu tê dại, da gà da trâu đều thi nhau rớt, cô cảm thấy bản thân bị bạo đánh.
"Hừ, dù như vậy, còn không phải anh vẫn cưới bà ta sao? Nói đi, khi nào mới có thể cho em quang minh chính đại đây, lão già trong nhà kia em thật sự không chịu nổi nữa rồi, lần trước mua một chai nước hoa đắt một chút ông ta cũng nhăn nhó lải nhải, thiếu chút nữa phiền chết em tồi, năm đó nếu không phải vì tiền mà anh cưới người phụ nữ kia, sao em lại tùy tiện tìm một người thành thật gả như vậy chứ, đều tại anh!" Hoàng Oánh không ngừng oán giận.
"Vậy cũng không còn cách nào khác, năm đó sự nghiệp của anh đang bay lên, nhu cầu cấp bách dùng tiền, không cưới bà ta hai chúng ta đều phải ăn không khí, thậm chí còn có thể bị người khởi tố, anh cũng thật không muốn." Người đàn ông vẫn tiếp tục an ủi.
"Được rồi, được rồi, nghe biết bao nhiêu lần rồi, lỗ tai đều mọc kén!" Hoàng Oánh có chút không kiên nhẫn, "Bây giờ con gái anh thế nào rồi? Em hỏi nữ học sinh lớp chúng ta rồi, người ta nói buổi tối ngày đó đều đọc sách ở quán cà phê gần nhà, cũng chưa từng qua hiện trường."
"Không thể nào! Sau khi Khả Hân tỉnh lại vẫn không ngừng nói Chương Bạch Vi đánh nó, Trương Nguyên kia cũng nói như vậy, sao có thể không phải cô ta được. Vốn anh còn muốn bảo em lừa cô ta, dù sao cảnh sát không thu thập được chứng cớ gì ở hiện trường, không dễ bắt người! Không được, cái chân bị gãy này của Khả Hân không thể bỏ qua được, anh gọi người bắt con nhóc kia về hỏi một chút, mới một chút tuổi thế kia, khẳng định có thể dọa ra được, em chờ chút!" Người đàn ông đột nhiên buông lỏng cái ôm ra, xoay người gọi điện thoại.
Đầu bên kia điện thoại cũng không biết là ai, dù sao chính là muốn bắt Chương Bạch Vi, dọa một hồi, dùng bất cứ thủ đoạn nào cũng được. Về phần Bạch Vi sẽ chịu tra tấn gì thì không phải chuyện ông ta có thể quản, tổn thương con gái ông, phải trả một cái giá đắt!
Càng nghe, ánh mắt Bạch Vi càng lạnh. Không cần phải nói, người đàn ông này chính là ba của Đường Khả Hân, Trần Hoành Kiều. Về phần vì sao Đường Khả Hân không cùng họ với người đàn ông này, rất rõ ràng, nhà mẹ Đường Khả Hân có tiền, đương nhiên có thể quyết định đứa bé mang họ gì, Trần Hoành Kiều căn bản không dám phản đối. Chỉ là, người đàn ông này cũng không phải đèn cạn dầu, còn dám ở bên ngoài nuôi tình nhân, hơn nữa còn là tình nhân già, cũng thật biết chơi!
Thật không ngờ tới Hoàng Oánh thế nhưng có một chân với ba Đường Khả Hân, chơi vẫn là hình thức chân ái. Bạch Vi cảm thấy đường đi có chút bằng phẳng hơn rồi, phát hiện này giúp cô giảm đi không ít chuyện, Hoàng Oánh, Đường Khả Hân có lẽ có thể cùng nhau ngược, chỉ là mấy ngày tiếp theo có lẽ cô phải trốn vài ngày, dù sao cô thật sự không thích đối mặt với đám người này. So với minh đao minh thương, cô thích ngầm đâm từng dao nhỏ hơn, cảm giác kia, thật sảng khoái!
Cả một ngày, học sinh lớp 17 cứ như đều đang nằm mơ, Chương Bạch Vi thi xếp thứ hai cả khối, toán học vẫn là thi được trăm điểm! Phải biết rằng ngay cả Lý Triết cũng chỉ thi đến 95 điểm mà thôi, đề thi toán lần này còn cực kỳ khó, Chương Bạch vi rốt cuộc thi thế nào được vậy? Nghe nói phần lớn đề cách giải giữa Chương Bạch Vi cùng Minh Hàn đều khác nhau, làm cho bọn họ nói hai người sao chép cũng không được, cách giải đề cũng không giống ai, chép thế nào được?! Bọn ho cũng chỉ có thể thừa nhận Chương Bạch Vi tự mình làm, thật quá kinh khủng mà. Lần thi tháng trước vẫn là trong top mười từ dưới lên, thời gian một tháng ngắn ngủi, đã nhảy lên thành thứ hai cả khối, nói ra cũng không có người tin có được không? Bọn họ đều hoài nghi có phải Chương Bạch Vi bị đổi thành một người khác rồi hay không?
Cẩn thận quan sát, bộ dáng Chương Bạch Vi dường như đã thay đổi không ít, làn da trắng hẳn ra, tóc cũng không còn xõa như trước, nhìn cứ âm trầm, bẩn hề hề, bây giờ cô cột cao lên, bộ dáng tự tin không ít, có vài góc đọ nhìn còn có chút xinh đẹp, thật sự rất dọa người. Thay đổi của Chương Bạch Vi bọn họ xem ở trong mắt, tất cả mọi người đều không rõ ràng sao đột nhiên cô lại thay đổi lớn như vậy được!
Chỉ là bọn họ không thân với Chương Bạch Vi, cho nên cũng không có người tiến lên hỏi, một đám chỉ có thể cảm thán ở trong lòng.
Nhưng là buổi chiều, đang học đến một nửa, có một vài người đến lớp, điểm danh muốn tìm Chương Bạch Vi, thậm chí ngay cả Minh Hàn và Lý Triết đều mười đi theo, tất cả mọi người đều đang suy đoán có phải Chương Bạch Vi gây ra chuyện gì rồi không.
Trong phòng học trống, Bạch Vi đang bị tra hỏi. Lúc này Bạch Vi mới biết được đám người mặc thường phục này chính là cảnh sát, không cần phải nói, khẳng định bọn họ đến là vì chuyện tối hôm qua.
"Tối hôm qua ở phố XX đã xảy ra sự kiện đả thương người ác tính, cô có biết hay không?"
"Thật vậy sao? Xảy ra chuyện gì? Có nghiêm trọng hay không?"
"Hai học sinh trong lớp cô, cùng một đám xã hội đen ở nơi đó bị người đánh gãy chân. Các người bị hại dều nói là cô đã ra tay, hơn nữa chúng tôi cũng điều tra ra cô cùng với hai người bị thương là Đường Khả Hân và Trương Nguyên, trước đó từng có tranh cãi, đối với chuyện này cô nói thế nào?" Cảnh sát đang hỏi kia cũng cảm thấy có chút không thích hợp, cô gái trẻ cả người gầy yếu trước mặt này, có thể một mình đánh gãy chân nhiều người như vậy, nói ra ai sẽ tin chứ? Nhưng bọn họ vẫn là phải hỏi một chút, cô gái trẻ này thật là có động cơ phạm án.
"Sao có thể? Tối hôm qua tôi không hề đến phố XX!" Bạch Vi cực kỳ kinh ngạc, sao đó vội vàng nói, "Đường Khả Hân cùng Trương Nguyên bị thương sao? Trách không được mấy ngày nay lại không thấy hai người họ đi học. Vết thương có nặng không ạ? Sao họ lại gặp chuyện này chứ nhỉ?"
Hai cảnh sát tra hỏi nhìn thoáng qua nhau, cảm thấy cô bé này không giống như đang nói dối, sau đó tiếp tục hỏi, "Như vậy chín giờ đến mười một giờ tối hôm qua cô ở nơi nào?"
"Tôi vẫn luôn đọc sách trong quán cà phê gần nhà! Không tin vậy hai cô chú có thể đi tra một chút, nơi đó hẳn là có camera, tôi.. Tôi thật sự không làm chuyện đó, Đường Khả Nguyên và Trương Nguyên là bạn học của tôi, sao tôi có thể đánh bọn họ chứ? Cô, chú, xin hai người hãy tin tôi!" Bạch Vi có chút nóng nảy, đôi mắt đều đỏ lên.
"Được rồi, có phải cô làm hay không chúng tôi tuyệt đối sẽ điều tra rõ, sẽ không đổ oan cho cô, chậm trễ chút thời gian của cô, thật có lỗi!"
"Không có việc gì, cô chú, hai người nhất định phải điều tra ra chân tướng, thật không phải tôi làm!" Vẻ mặt Bạch Vi đầy thành khẩn.
Hai người kia liên tục gật đầu.
Sau khi Bạch Vi đi, hai người Lý Triết và Minh Hàn cũng lần lượt đi ra. Không cần phải nói, khẳng định cũng bị kêu lên hỏi hai ba câu. Minh Hàn không thành vấn đề, hai người đã sớm nói tốt với nhau, về phần Lý Triết, hắn tốt nhất không nói gì, nếu không thực sự rất ngu ngốc.
Dù sao tối hôm qua trước khi ra cửa cô đã làm người giấy thế thân ở trong quán cà phê làm bằng chứng xác thực, cho dù lại nhiều người điều tra, đêm qua cô chính là đọc sách trong quán cà phê, tất cả mọi người ở đó đều có thể chứng minh, ha ha.
Sau khi tan học, Bạch Vi trực tiếp đến văn phòng của Hoàng Oánh, giúp bà làm công viêc thống kê điểm.
Vừa thấy Bạch Vi, Hoàng Oánh lập tức khoa trương nói, "A, đây không phải hạng hai của chúng ta đây sao, bây giờ không được rồi, về sao cô cũng không dám dạy em nữa, toán học được trăm điểm, quả thực cô cũng không có bản lĩnh dạy dỗ được em!"
Nghe vậy, Bạch Vi lướt mắt trên dưới đánh giá người phụ nữ được bảo dưỡng tốt này, thế nhưng còn thành thật mà gật gật đầu, "Ưm." Thành tích của cô thật sự không chút liên quan gì đến bà ta.
Hoàng Oánh lại thiếu chút nữa bị một tiếng ưm của cô tức muốn trợn mắt, người bình thường không phải khiêm tốn một chút, sau đó lại khen đối phương hai câu sao, con bé chết tiệt này, trước sau vẫn chán ghét như vậy.
Nhưng nghĩ đến chuyện kia, Hoàng Oánh vẫn bày ra một nụ cười, bảo Bạch Vi ngồi xuống, làm bộ vô tình hỏi, "Nghe nói Đường Khả Hân chúng ta ở bên ngoài kết giao bậy bạ bị người đánh gãy chân, chuyện này em có nghe nói không?"
Lời này thật khó nghe, cái gì gọi là kết giao bậy bạ? Đây cũng là lời một giáo viên nên nói? Chỉ là, vì sao bà ta lại hỏi chuyện Đường Khả Hân chứ? Có bẫy!
Bạch Vi rất nhanh bắt được trọng điểm trong lời nói của bà, nhưng trên mặt vẫn là bộ dáng bình tĩnh, "Ừm, cô giáo Vương có nói, nói câu ấy có lẽ không có cách nào lên lớp được."
Thấy bộ dáng Bạch Vi không chút để ý, trong lòng Hoàng Oánh thán con bé kia cũng thật độc ác, sau khi đãnh gãy chân hai bạn học, còn giống như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục đi học. Nhưng vừa nghĩ đến nhiệm vụ người kia giao, bà vẫn là tiếp tục hỏi, "Sao cô lại nghe lúc ấy em cũng có ở hiện trường, hơn nữa cũng có người đứng ra làm chứng nói là em làm, em nhỏ giọng nói với cô, có phải là em làm hay không?"
Bạch Vi dường như có có chút kinh ngạc nhìn bà, "Sao cô có thể nói như vậy chứ? Sao em có thể làm loại chuyện này, hôm qua em vẫn luôn đọc sách ở quán cà phê gần nhà, không hề rời đi!"
"Thật sao? Em cũng đừng lừa cô, cô nếm muối còn nhiều hơn em ăn cơm đấy. Nói thật cho em biết, cô cũng rất không thích Đường Khả Hân kia, mẹ nó thật sự rất đáng ghét! Bây giờ con gái bị người đánh gãy chân cũng xứng đáng! Ha ha!"
Ánh mắt Bạch Vi càng lộ vẻ kinh ngạc, cô có thể cảm giác được lời này của Hoàng Oánh là nói thật, bà ta thật sự không thích Đường Khả Hân, nói đúng hơn chính là rất ghét mẹ Đường Khả Hân, khi nói Đường Khả Hân bị người đánh gãy chân khẩu khí có chút vui sướng khi người gặp họa, thặc thú vị!
"Nhưng cô giáo, em thật sự không làm loại chuyện đó, cô không tin có thể đến quán cà phê đó hỏi một chút, thật sự, khẳng định có người biết, em ở nơi đó rất lâu!" Bạch vi gấp đến mức nước mắt đều sắp rơi xuống.
"Thật sao?" Ánh mắt Hoàng Oánh bắt đầu dao động, chẳng lẽ thật không phải con bé chết tiệt này làm? Thật vô dụng, đều bị bắt nạt đến như vậy, ngay cả rắm cũng chẳng dám thả một cái, người này cho dù thi trăm điểm bao nhiêu bài đi nữa sau này cũng sẽ không sống nổi trong xã hội này!
Ánh mắt Hoàng Oánh dần dần chuyển thành khinh miệt, vốn bà còn có chút cảm tạ Chương Bạch Vi đánh gẫy một chân đứa con gái của tiện nhân kia, bây giờ, hừ!
"Vậy em ở đây làm công việc thống kê điểm cho tôi đi, làm không xong không được phép đi, có biết không hả? Thật là vô dụng..." Hoàng Oánh cao quý lãnh diễm nói xong, xoay người mở cửa rời đi, còn nhận điện thoại, biểu tình lập tức thay ododir, giọng nói cũng trở nên ngọt ngào, Bạch Vi cảm thấy da gà thi nhau vươn trào.
"... Thật vậy sao? Được, em lập tức tới ngay, anh chờ em nha... Phải chờ em đấy nha..."
Bạch Vi nhìn thấy bộ dáng kia của bà, cũng không muốn làm cái công việc thống kê điểm này, sau khi bà ta đi một lúc, liền chậm rãi đuổi theo. Sắc trời đã tối muộn, mọi người đa số đều đang tự học tối, cơ bản không có ai đi lại.
Bạch Vi xa xa đi phía sau Hoàng Oánh, sau đó mắt thấy bà ra lên một chiếc xe hơi đỗ ở cạnh trường, không qua một hồi xe liền khởi động. Bạch Vi vẫn luôn theo sát, hao phí không ít linh khí. Theo cô biết, chồng Hoàng Oánh là một người đàn ông có mức lương bình thường, loại xe vừa thấy phải trên trăm vạn này tuyệt đối không phải của ông.
A, chuyện ngày càng thú vị rồi!
Sau đó cô nhìn thấy chiếc xe kia chạy vào một tiểu khu, Tử Kinh vườn, tiểu khu xa hoa có tiếng ở thành phố Gia Nam, rất nhiều kẻ có tiền, đại minh tinh đều ở trong này. Hệ thống an toàn ở đây làm cực tốt, người không có giấy chứng nhận sẽ không được đi vào, đặc biệt có lợi cho việc bảo hộ, đáng tiếc đây cũng không phải là nơi Hoàng Oánh nên đến.
Sau đó Bạch Vi vẫn đi theo vào, bằng vào thân thủ của cô, vào loại tiểu khu này chỉ là bữa ăn sáng. Bạch Vi lật người hai ba cái đi vào, sau đó vẫn đi theo phía sau Hoàng Oánh, nhìn bà ta xuống xe, nhìn bà ta choàng lấy tay một người đàn ông trung niên, cười làm nũng, nhưng người kia cũng không phải là người chồng trung thực của bà ta. NHìn hai người kia lên lầu chín, Bạch Vi vẫn luôn gắt gao đi theo.
Ngoài cửa sổ phòng ngủ, Bạch Vi nín thở chờ, sau đó liền cảm giác hai người kia triền miên dính lấy nhau bước vào, ngay lập tức ngã lên trường.
"Đáng ghét, đến bây giờ mới đến tìm em, có phải đã sớm quên em rồi đúng không?" Hoàng Oánh nhẹ đấm vào ngực người đàn ông trung niên kia, nũng nịu, thiếu chút nữa khiến Bach Vi sợ tới mức trực tiếp từ cửa sổ lăn xuống.
Mẹ ơi, cũng quá ghê tởm rồi, Bạch Vi cảm giác thể xác và tinh thần mình đều gặp phải khảo nghiệm nghiêm khắc.
"Không phải anh đã đến rồi sao?" Giọng của người đàn ông kia thực ổn trọng, ăn mặc giống như một nhân sĩ thành công, thật không rõ đều đã là nhân sĩ thành công, sao còn tìm một lão bà gần bốn mươi tuổi làm gì chứ, chẳng lẽ bọn họ thật là chân ái? Qùy cầu buông tha chân ái!
"Tiền trước đó đưa cho em đã tồn xong chưa?" Người đàn ông hỏi tiếp.
"Tồn, tồn, đã tồn tốt rồi, mỗi lần gặp mặt anh đều hỏi câu này trước, một chút tư tưởng cũng không có, anh ở nhà cũng nói với bà già kia như vậy sao?" Hoàng Oánh có chút bất mãn.
Ha, còn là một người đã có vợ, hai kẻ đều là người thứ ba, cũng thật lợi hại!
"Bà ta là bà ta, em là em, sao có thể so sánh chứ? Anh chính là đặt em ở trên đầu quả tim, ngoan, đừng nháo, ngoan!" Khẩu khí của người đàn ông như đang dỗ con nít, Bạch Vi cảm thấy da đầu tê dại, da gà da trâu đều thi nhau rớt, cô cảm thấy bản thân bị bạo đánh.
"Hừ, dù như vậy, còn không phải anh vẫn cưới bà ta sao? Nói đi, khi nào mới có thể cho em quang minh chính đại đây, lão già trong nhà kia em thật sự không chịu nổi nữa rồi, lần trước mua một chai nước hoa đắt một chút ông ta cũng nhăn nhó lải nhải, thiếu chút nữa phiền chết em tồi, năm đó nếu không phải vì tiền mà anh cưới người phụ nữ kia, sao em lại tùy tiện tìm một người thành thật gả như vậy chứ, đều tại anh!" Hoàng Oánh không ngừng oán giận.
"Vậy cũng không còn cách nào khác, năm đó sự nghiệp của anh đang bay lên, nhu cầu cấp bách dùng tiền, không cưới bà ta hai chúng ta đều phải ăn không khí, thậm chí còn có thể bị người khởi tố, anh cũng thật không muốn." Người đàn ông vẫn tiếp tục an ủi.
"Được rồi, được rồi, nghe biết bao nhiêu lần rồi, lỗ tai đều mọc kén!" Hoàng Oánh có chút không kiên nhẫn, "Bây giờ con gái anh thế nào rồi? Em hỏi nữ học sinh lớp chúng ta rồi, người ta nói buổi tối ngày đó đều đọc sách ở quán cà phê gần nhà, cũng chưa từng qua hiện trường."
"Không thể nào! Sau khi Khả Hân tỉnh lại vẫn không ngừng nói Chương Bạch Vi đánh nó, Trương Nguyên kia cũng nói như vậy, sao có thể không phải cô ta được. Vốn anh còn muốn bảo em lừa cô ta, dù sao cảnh sát không thu thập được chứng cớ gì ở hiện trường, không dễ bắt người! Không được, cái chân bị gãy này của Khả Hân không thể bỏ qua được, anh gọi người bắt con nhóc kia về hỏi một chút, mới một chút tuổi thế kia, khẳng định có thể dọa ra được, em chờ chút!" Người đàn ông đột nhiên buông lỏng cái ôm ra, xoay người gọi điện thoại.
Đầu bên kia điện thoại cũng không biết là ai, dù sao chính là muốn bắt Chương Bạch Vi, dọa một hồi, dùng bất cứ thủ đoạn nào cũng được. Về phần Bạch Vi sẽ chịu tra tấn gì thì không phải chuyện ông ta có thể quản, tổn thương con gái ông, phải trả một cái giá đắt!
Càng nghe, ánh mắt Bạch Vi càng lạnh. Không cần phải nói, người đàn ông này chính là ba của Đường Khả Hân, Trần Hoành Kiều. Về phần vì sao Đường Khả Hân không cùng họ với người đàn ông này, rất rõ ràng, nhà mẹ Đường Khả Hân có tiền, đương nhiên có thể quyết định đứa bé mang họ gì, Trần Hoành Kiều căn bản không dám phản đối. Chỉ là, người đàn ông này cũng không phải đèn cạn dầu, còn dám ở bên ngoài nuôi tình nhân, hơn nữa còn là tình nhân già, cũng thật biết chơi!
Thật không ngờ tới Hoàng Oánh thế nhưng có một chân với ba Đường Khả Hân, chơi vẫn là hình thức chân ái. Bạch Vi cảm thấy đường đi có chút bằng phẳng hơn rồi, phát hiện này giúp cô giảm đi không ít chuyện, Hoàng Oánh, Đường Khả Hân có lẽ có thể cùng nhau ngược, chỉ là mấy ngày tiếp theo có lẽ cô phải trốn vài ngày, dù sao cô thật sự không thích đối mặt với đám người này. So với minh đao minh thương, cô thích ngầm đâm từng dao nhỏ hơn, cảm giác kia, thật sảng khoái!