Nhóc "Câm" Chọc Hồng Trần

Chương 18: Bắt không được nam nhân, tìm bà mối

Đợi đến khi mưa tạnh, Thu Anh Đào không thuần thục lắm dắt cương ngựa quay lại đường cũ mà đi, Tống Hàn Nho bị trọng thương nằm trên xe tiêu, hắn ngẩng đầu lên nhìn chăm chú bóng dáng của nàng… Đột nhiên hắn mở miệng hỏi: “Nàng đúng là đồng ý gả cho bổn vương sao?”
“…” Thu Anh Đào lưng cứng đờ, ngoái đầu nhìn lại thè lưỡi với hắn, sau đó quay đầu tiếp tục đi.
Tống Hàn Nho không hiểu nàng làm như vậy là có ý gì, hắn cứ nghĩ cô nương nhà người ta xấu hổ cho nên chỉ mím môi cười, cũng không tiếp tục hỏi nữa. Hắn vốn có ý định cưới Ngưu Nữu Nữu, mà sau khi trãi qua hoạn nạn lần này, hắn càng kiên quyết hơn với ý định của mình.
Thu Anh Đào không ngừng thúc ngựa đi về phía trước, vì muốn nhanh chóng đến Hoàng thành, nàng dùng sức dắt cương ngựa đi trước, nhìn vào có cảm giác như không phải ngựa tự đi mà do nàng kéo đi vậy.
Đường núi gập ghềnh, Tống Hàn Nho trên xe bị xóc nảy phun ra một ngụm máu, hắn lau cái trán đổ mồ hôi: “Đến chân núi phía trước ngừng lại nghỉ một chút đi, bổn vương có chút khó chịu…”
Thu Anh Đào quay đầu nhìn về phía hắn, thấy hắn quần áo đầy máu, không khỏi nói thầm trong lòng không được thì cũng phải đi a, nếu không bạn hữu sẽ mất máu quá nhiều mà bỏ mạng nha.
Một lúc lâu sau, nàng đem xe ngựa đến trước một khách điếm, tiểu nhị giống như thường xuyên gặp việc nhìn thấy những khách nhân bị thương, cho nên nhanh chóng sắp xếp phòng, mang cơm vào tận phòng, rửa sạch miệng vết thương, mời đại phu xem bệnh tất cả đều phục vụ thật chu đáo.
Thu Anh Đào thừa dịp Tống Hàn Nho đang trị thương mà chạy đi tắm rửa, đợi sau khi mặc y phục hoàn chỉnh liền đi vào phòng của hắn, Tống Hàn Nho nằm trền giường cả người quấn đầy băng, thấy nàng đã tắm sạch sẽ liền nhẹ cười: “Đúng lúc cơm mới đem đến , còn nóng nàng mau ăn đi.”
Thu Anh Đào quả thật rất đói, vừa định ngồi xuống ăn, thì nhớ lại hình như Tống Hàn Nho cũng chưa ăn cơm, cho nên nàng múc cho hắn một chén cơm trắng, bỏ đồ ăn lên mang đến bên giường, Tống Hàn Nho giờ phút này thật sự ăn không nổi, nhưng nghĩ tới sự quan tâm của Ngưu Nữu Nữu, hắn cố gắng ngồi dậy, vừa đưa tay nhận bát cơm, liền nghe thấy dưới giường truyền đến một trận âm thanh “Xèo xèo”, hắn cả người run lên, nhất thời hất cả bát cơm xuống đất, mà con chuột nhỏ dưới giường ngửi được mùi đồ ăn, liền tốp năm tốp ba theo dưới giường đi ra kiếm ăn… Tống Hàn Nho mâu trung cả kinh, cũng không nhớ trên người mình có vết thương, nhanh chóng một tay túm lấy Thu Anh Đào kéo lên giường, hắn dở khóc dở cười ôm Thu Anh Đào: “… Vì sao nơi nào cũng gặp bọn chuột đáng ghét này chứ…”
Thu Anh Đào hiên ngang lẫm liệt dang hai tay ra che trước người Tống Hàn Nho, khóe mắt giật giật, hình tượng oai phong lẫm liệt của Tống Hàn Nho trong lòng nàng nhanh chóng bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, hắn thật là buồn cười, giết người còn không sợ, nhưng đối diện với mấy con chuột nhỏ này lại sợ hãi thành như vậy?
Đợi cho đội chuột nhỏ ăn uống no đủ đã rời đi nhưng Tống Hàn Nho vẫn ôm Thu Anh Đào không buông tay, Thu Anh Đào vốn đang đói còn bị hắn gắt gao ôm như vậy, nàng giãy dụa ý bảo hắn nhanh buông tay, lão nương muốn ăn cơm a!
Tống Hàn Nho não giật giật, thật cẩn thận nhìn về phía dưới giường, xác định con chuột đã đi rồi, mới thả lỏng tâm tình mà buông tay, nhưng tay vừa buông ra một chút lại đem Thu Anh Đào ôm trở lại… Thu Anh Đào choáng váng nghiêng người đi, cánh môi nhất thời chạm vào trên đôi môi đang mở ra, nàng theo bản năng muốn né tránh, lại bị một bàn tay to kiềm chế sau ót, Thu Anh Đào trừng mắt nhìn… Thì ra không phải ngoài ý muốn, bất quá Tống Hàn Nho muốn báo ân cũng không cần phải làm như vậy đi?
Tống Hàn Nho thấy nàng không có ý định phản kháng hay ra tay đánh hắn cho nên liền lớn mật, một tay dọc theo thắt lưng nàng đi lên, hơn nữa một cánh tay cư nhiên đặt trước ngực nàng tỏ vẻ tùy ý mà di động. Môi cùng môi đụng chạm không khỏi phát ra vài phần ái muội, khi hắn đầu lưỡi còn vương mùi thuốc Đông y xâm nhập vào cánh môi mềm mại của nàng…”Ách…” Tống Hàn Nho một tiếng kêu lên đau đớn, không tự giác che miệng vết thương, Ngưu Nữu Nữu ra tay thật mạnh nha.
Thu Anh Đào vội nhảy người lên, một tay chống nạnh một tay chỉ vào hắn, trong mắt xẹt qua một tia tức giận, nàng xem trên tivi thấy tất cả hoàng tộc đều giống như vậy, coi trọng người cung nữ nào liền mang người ta lên giường làm loạn, có khi tâm tình tốt sẽ được phong cái gọi là danh phận, nếu chỉ là vui đùa thì sau khi chiếm hết tiện nghi sẽ tiếp tục để người ta làm nô tài hầu hạ, cây có vỏ con người cũng có mặt mũi, nàng còn muốn giữ thanh danh tốt để lập gia đình nha, sao có thể cùng tên xú nam nhân này làm chuyện ái muội như vậy chứ!
Tống Hàn Nho chỉ cười không nói gì, tóm lại hắn đã hạ quyết tâm muốn cưới Ngưu Nữu Nữu chẳng qua chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
“Nữu Nữu, bổn vương cam đoan sẽ đối xử tốt với nàng.” Hắn xoay người lại nằm trở vể trên gối, trước khi đi vào giấc ngủ liền phun ra một câu như vậy.
Nữu Nữu? … Thu Anh Đào hít một ngụm khí lạnh, làm gì mà gọi thân thiết như vậy chứ, Tống Hàn Nho nói vậy là có ý gì?
………….
Buổi trưa ngày hôm sau
Hai người bọn họ cuối cùng cũng về đến cửa thành, quan binh trấn thủ cửa thành liếc mắt một cái liền nhận ra Thất vương gia bị thương, liền phô trương thanh thế, hô to gọi nhỏ khiêng cỗ kiệu nhanh chóng chạy về Thất vương phủ, khiến cho Tống Hàn Nho chưa kịp nói lời từ biệt với Ngưu Nữu Nữu thì đã bị mang đi.
Thu Anh Đào nhìn chăm chú một đoàn bận rộn, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, nàng lê lết thân thể mệt mỏi đi về Ngưu thị tiêu cục, một đường vô tình, một trận hỗn loạn này chắc là có thể buông xuống được rồi.
Ngưu Đại Ngưu qua lời kể ngắn gọn của Thu Anh Đào đại khái cũng biết được chân tướng sự việc, hắn không khỏi hoảng hốt một phen, sau một lúc sợ hãi mới vuốt ve nữ nhi: “Cha nếu biết chuyến đi này nhiều nguy hiểm như vậy thì tuyệt đối sẽ không cho con đi, không ngờ đám sơn tặc lại to gan đến thế!” Hắn cuôi đầu nhỏ giọng dò hỏi: “Có phải đám người Mộ Giai Nam làm Thất vương gia bị thương không?”
Thu Anh Đào đang uống trà liền bị nghẹn lại, liền nhanh chóng lắc đầu, nàng vì muốn giúp Tống Hàn Nho giữ bí mật, nên nói là do bọn sơn tặc khác làm bị thương, việc này không liên quan đến Mộ Giai Nam.
Ngưu Đại Ngưu vuốt vuốt chòm râu bạc trắng liền nói: “Cũng may con công phu tốt cho nên mới gặp dữ hóa lành, bình an trở về là tốt rồi.”
Thu Anh Đào không cho là đúng nghiêng đầu cười, đây là lí do thoái thác Tống Hàn Nho chuẩn bị cho nàng, còn ngàn vạn lần dặn dò không thể để lộ ra việc hắn có võ công.
Tuy nói công việc áp tiêu là phải sống trên đầu tên mũi giáo, nhưng Ngưu Đại Ngưu tự nhiên bị tổn thất ba gã tiêu sư thì trong lòng cũng cảm thấy không vui, bất quá nữ nhi nhà mình cùng Thất vương gia không xảy ra việc gì thì cũng là may mắn rồi, hắn trong lòng còn sợ hãi vỗ vỗ mu bàn tay của Thu Anh Đào, giống như muốn an ủi nàng mọi việc đã qua rồi…”Nữu Nữu a, cha vốn muốn giữ con ở bên ngươi thêm vài năm nữa, nhưng cha cũng đã lớn tuổi cũng không thể chăm sóc con cả đời, sớm hay muộn gì con cũng phải lập gia đình, giúp chồng dạy con trãi qua cuộc bình thường, cho nên ngày mai cha mời bà mối tới, tìm cho con một nam nhân tốt, con thấy được không?”
Thu Anh Đào trước mắt sáng ngời, liên tục gật đầu, nàng lấy giấy bút ra liệt kê một loạt tiêu chuẩn đối với người chồng tương lai: có tiền có thế tuổi phải còn trẻ, vừa trung thực vừa anh tuấn, danh tiếng tốt, quan hệ rộng, ngoan ngoãn phục tùng và không ngược đãi vợ.
“…” Ngưu Đại Ngưu híp mắt đôi mắt mờ mờ nhìn tờ giấy, lại nhìn sang nữ nhi nhà mình, tuy là diện mạo không tệ, nhưng nam nhân thực sự dám cưới nữ nhi nhà mình thì đúng là không nhiều lắm, hắn cũng không biết phải làm sao để dẹp bớt những lời đồn đại bên ngoài, nói cái gì mà Ngưu Nữu Nữu tính tình táo bạo, điêu ngoa tùy hứng… Ngưu Đại Ngưu một tiếng thở dài, nữ nhi đến nay không gả ra được đều do hắn miệng lưỡi vô dụng nha: “… Nữu Nữu a, điều kiện này hình như có chút khó khăn, nhưng cha sẽ làm hết sức cho con.”
Thu Anh Đào tỏ ra vẻ nhu thuận cười cười, tay nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Ngưu Đại Ngưu, sau mới phát hiện bả vai Ngưu Đại Ngưu nghiêng xuống như bị lệch, nàng nhất thời rút tay về, ai mà không thích làm tiểu nữ nhi yếu đuối, nhu tình như nước chứ, có sức mạnh làm chi, thật là vướng chân vướng tay.

… …
Ngày thứ hai
Ngưu Đại Ngưu quả nhiên nói được thì làm được, ngày hôm sau hắn liền mời bà mối đến, Thu Anh Đào tỏ ra dáng vẻ mảnh mai đứng im lặng dưới sụ quan sát của bà mối.
Bà mối đối với việc Thu Anh Đào xóa bỏ vết sẹo trên khuôn mặt cảm thấy rất vừa lòng, vừa định mở miệng hỏi một vài việc, thì bên ngoài liền truyền vào một tiếng kêu lớn: “Nữu Nữu, làm phiền cô giúp chúng tôi đem số binh khí này vào nhà, chúng tôi ba người khiêng nhưng vẫn không nổi nè.”
“Khụ khụ! …” Ngưu Đại Ngưu bất đắc dĩ nhắm mắt lại, tay giơ lên xua đuổi nói: “Không có quy củ gì hết! Ba người khiêng không nổi thì tìm nhiều người cùng nhau khiêng, không thấy trong phòng có khách quý sao?”
“…” Thu Anh Đào mắt trợn trắng, thật sự càng bôi càng đen nha, thà không giải thích thì hơn.
Bà mối ngón tay dừng ở giữa không trung, giả vờ như đang uống trà, cảm xúc biến đổi chậm rãi đứng lên: “Ngưu tiêu đầu, không phải lão bà tử ta không muốn nhận mối làm ăn này, mà vì Ngưu đại tiểu thư tính tình táo bạo, sức mạnh như thần việc này toàn thành đều biết, ngài nên mời cao nhân khác thì hơn.” Nói xong, bà mối lắc lắc cái mông béo đi ra cửa, bà mối này ở trong thành cũng có chút danh tiếng, hễ bà làm mối cho đôi nào thì đôi đó nhất định sẽ thành một đôi, bà mối dù ham tiền nhưng cũng phải suy nghĩ lại, Ngưu Nữu Nữ cũng không phải là người bình thường, cũng không thể vì ham ngân lượng mà đánh cược cả danh hiệu nhiều năm của mình.
Ngưu Đại Ngưu nhăn đôi mày kiếm nhìn nữ nhi nhà mình đang hậm hực đi ra ngoài… Thu Anh Đào vừa đi vừa vén tay áo lên, đi đến bên đống binh khí, dùng lực lôi kéo đống binh khí cồng kềnh ném đi một thước, ba gã tiêu sư nhìn thấy đại tiểu thư vẻ mặt tức giận, chỉ biết xấu hổ đứng một bên hùa theo vỗ tay… Thu Anh Đào cảm thấy khó chịu, đúng là thối bà mối đó có mắt không tròng mà, dám xem nàng như một loại hàng hoá ứ đọng? Gì chứ, ai cưới được nàng thì người đó rất có phúc đó! Không biết giá trị của nữ công Đại lực nàng sao?
Thu Anh Đào trong lòng nổi bão, âm thầm nguyền rủa, lên án mạnh mẽ tiểu Diêm Vương đã an bài nàng xuyên qua. Đám người Tiêu sư giả vờ như không thấy gì, vừa làm việc và nói chuyện phiếm.
——
“Tứ vương phủ bị mất trộm, các ngươi biết không?”
“Nga? Bị trộm mất cái gì?”
“Nghe nói là bảo kiếm do Hoàng Thượng ngự ban, vì việc này mà Hoàng Thượng rất tức giận.”
“Tứ hoàng tử là con ruột của Hoàng hậu, chắc là không có vấn đề gì đâu.”
“Thanh kiếm kia rất quý nha, trên thân kiếm được khảm 108 mảnh phỉ thúy cực phẩm, là vật vô giá đó.”
“Có bắt được đạo tặc không?”
“Không bắt được, Tứ vương phủ đề phòng nghiêm ngặt, vậy mà ngay cả bóng dáng đạo tặc cũng không nhìn thấy…”
… Thu Anh Đào nghiêng tai lằng nghe… Không cần nghĩ cũng biết là do “Mộ Giai Nam” làm loạn, người này đúng là to gan lớn mật mà, thối ham tiền! Sớm muộn gì cũng có ngày hắn bỏ mạng vì tật ham tiền.
Bất quá, tuy trong lòng suy nghĩ như vậy, nàng vẫn không tự chủ được mà hai tay gắt gao nắm lại, trong lòng có chút lo lắng… Vạn nhất hắn bị bắt tồi vị giết thì đúng là có tiền cũng không thể xài, vì sống không thể mang theo thì chết càng không thể mang theo tiền, có cần phải mạo hiểm tính mạng như vậy không chứ?
Trong khi nàng còn đang lo lắng suy nghĩ cho Mộ Giai Nam thì Ngưu Đại Ngưu bỗng nhiên kích động chạy tới gần nàng: “Nữu Nữu, nửa đời sau của con tìm được rồi, ha ha, ông trời đúng là có mắt nha, haha ——” biểu tình giống như một người yêu tiền gặp được một bao to tiền bạc vậy.
Không phải bà mối không nhận vụ làm mối này sao? Thu Anh Đào trong lòng nghi hoặc, ngước nhìn Ngưu Đại Ngưu đang khoa tay múa chân, đuôi lông mày nhếch lên vui vẻ, không đầu không đuôi nói một câu: “Thất, quản gia Thất vương phủ mới vừa đi!”
“…” Chỉ vậy thôi, có cần phải vui vẻ như vậy không? Thu Anh Đào nhẫn nại chờ Ngưu Đại Ngưu nói tiếp câu thứ hai.
Ngưu Đại Ngưu kéo Thu Anh Đào sang bên cạnh vài bước, tay mạnh mẽ đặt trên lưng nàng cười ha ha: “Lão quản gia mời cha ngày mai đến Thất vương phủ, để bàn chuyện đón dâu, Thất vương đúng là biết lễ nghĩa nha, cố ý dặn dò quản gia nói với cha một tiếng, vốn là muốn đích thân đến Ngưu tiêu cục để bàn việc cầu thân, nhưng trên người vẫn đang bị thương nên không tiện đi lại, ha ha ha —— “
Thu Anh Đào khóe mắt mở to, nàng thật lâu mới tiêu hóa… Tống Hàn Nho thật sự muốn cưới mình sao? Nàng mặc dù biết Ngưu Đại Ngưu chỉ có một nữ nhi, nhưng thật sự khó có thể tin người mà Thất vương gia muốn cưới là nàng nha…
“Ừ ân! Muốn cưới nữ nhi Ngưu Nữu Nữu của Ngưu Đại Ngưu!” Ngưu Đại Ngưu gật đầu như giã tỏi, nhưng sau đó rất nhanh liền thở dài: “Nhưng mà có một chút làm cha không vừa lòng, đó là bảo bối của ta chỉ có thể làm thiếp trong Thất vương phù, trước mặt lão quản gia cha chưa tỏ thái độ gì, vì còn phải hỏi ý kiến của con thì mới quyết định…”
Làm vợ nhỏ? … Thu Anh Đào trong lòng chỉ một suy nghĩ, Tống Hàn Nho năm nay hai mươi sáu tuổi, thì chắc chắc đã có vợ có con, nàng hơi hơi nhíu mi, trong nhà hắn tám phần là nuôi tám, mười bà vợ nhỏ, gả cho hắn có thể hay không sẽ nguy hiểm nha, Thất vương phủ này là ổ quỷ nên tránh càng xa càng tốt nha! … Thu Anh Đào bỗng nhiên nghĩ đến chân tướng “Tàn khốc”, liền theo quán tính mãnh liệt lắc đầu cự tuyệt, không lấy không lấy chồng, nàng tuy không là hoàng hoa khuê nữ cũng không thề chịu thiệt thòi, chẳng những phải hầu hạ Thất vương gia, cận kề cái chết mà còn phải thay hắn dẹp bỏ đám rắn rết trong phủ. Tống Hàn Nho khẳng định rất coi trọng nàng, hắn nghĩ nàng sẽ không sợ các loại tiểu súc sinh này, nàng cũng không phải là thuốc diệt trùng nha!
Từ việc con hổ Đậu Hoa bị thương, Ngưu Đại Ngưu từng gặp mặt Thất vương gia Tống Hàn Nho một lần, thông qua việc tấn ngẫu vài câu, hắn cho rằng người này làm người chính trực, nhã nhặn có lễ nghĩa, cũng thích hợp với những điều kiện khó khăn mà nữ nhi mình đưa ra, cho nên không nghĩ rằng nữ nhi lại quyết tuyệt như vậy: “Con còn lo lắng cái gì… Này? … Nữu Nữu con đi đâu vậy, thật làm người cha này lo lắng nha…” Lão nhân lời nói phiền muộn vọng theo, mà Thu Anh Đào khoát tay chặn lại, chân đã nhanh chóng đi khỏi.

back top