Nhóc "Câm" Chọc Hồng Trần

Chương 19: Không thể ra tay đánh người tươi cười

Buổi trưa ngày hôm sau, tuy bầu trời trong xanh, ánh nắng chan hòa nhưng không thích hợp với tâm tình của Ngưu Đại Ngưu một chút nào. Hắn như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than đi vào trong đại sảnh của Thất vương phủ, tối hôm qua hắn dùng hết nước miếng để khuyên bảo nữ nhi hồi tâm chuyển ý, nhưng vẫn không thay đổi được quyết định của Ngưu Nữu Nữu, không chỉ như thế, nữ nhi còn đập vỡ cái bàn trừng mắt kiên quyết không chịu gả cho tên thê thiếp thành đàn Tống Hàn Nho kia.
Tống Hàn Nho người bị thương đi lại không tiện, lão quản gia liền mời Ngưu Đại Ngưu đến hậu viện gặp mặt. Ngưu Đại Ngưu vừa đi vừa nắm chặt hai tay, vốn là chuyện vui nhưng nữ nhi nhà mình lại không đồng ý, hắn phải nói như thế nào để Thất vương gia không tức giận đây chứ?
Tống Hàn Nho vì muốn để Ngưu Đại Ngưu biết hắn rất xem trọng hôn sự này, cho nên một thân quần áo quý tộc hoa phục, ngồi chờ trong hoa đình. Mà Ngưu Đại Ngưu thì trong lòng lại là hoang mang lo sợ, đến gần cúi người hành lễ thỉnh an: “Thảo dân thấy Thất vương gia sắc mặt hồng hào, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ .”
Tống Hàn Nho đã nhìn ra Ngưu Đại Ngưu cảm xúc có chút không bình thường, hắn khẽ gật đầu: “Không cần đa lễ, Ngưu tiêu đầu mời ngồi.” Tỳ nữ tức khắc dâng lên Ngưu Đại Ngưu một ly trà thơm.
Ngưu Đại Ngưu uống một ngụm trà, sau đó tự hạ mình nói: “Thật sự là vinh hạnh cho thảo dân khi Vương gia muốn thú nữ nhi nhà binh dân như Nữu Nữu, khiến cho ta thật là thụ sủng nhược kinh (thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ) , nhưng kinh hỉ rất nhiều đi… Nhắc tới hôn nhân đại sự đúng là do cha mẹ làm chủ, đứa nhỏ nhà ai cũng đều xem như là bảo bối, cho nên thảo dân tin Vương gia có điều không biết, nữ nhi nhà thảo dân gia quả thật trời sanh tính tình bướng bỉnh, hành động lỗ mãng. Ta để tay lên ngực tự hỏi, nữ nhi quả thật không xứng với Vương gia, vì thế thảo dân thức trắng đêm để suy nghĩ, càng nghĩ càng cảm thấy việc hôn nhân này đối với nhà thảo dân giống như nhà nghèo mà trèo cao vậy …”
Tống Hàn Nho mắt hạ xuống không nói gì, hắn tựa hồ có thề đoán được việc Ngưu Nữu Nữu không muốn làm thiếp, kết hôn chỉ có một lần, ai mà không muốn được làm chính thất. Hắn cũng từng do dự tính toán, nhưng sau khi hồi phủ, trong lòng vẫn nhớ thương Ngưu Nữu Nữu, nhớ nụ cười, nước mắt của nàng, sự lạnh lùng, thậm chí vẻ mặt xấu hổ cũng không ngừng hiện lên trong đầu hắn, loại này cảm giác này thật sự làm hắn trở tay không kịp. Nếu thật sự là lưỡng tình tương duyệt( đôi bên đều có tình ý) thì hắn cũng không cần vội vã cầu hôn … Hắn hơi nâng tầm mắt lên, gương mặt ôn nhu lại mang vài phần bá đạo: “Ba tháng sau, bổn vương cưới Ngưu Nữu Nữu vào cửa, bổn vương có thể cam đoan với Ngưu tiêu đầu sẽ không làm cho nữ nhi của người chịu bất kỳ ủy khuất gì.”
“…” Ngưu đại ngưu chất phác trong nháy mắt đờ ra, cái này rõ ràng là không lấy chồng cũng phải gả, việc này đâu phải là thương lượng a? !
“Nhưng Nữu Nữu…”
“Bổn vương biết tính tình của nàng không được tốt.” Tống Hàn Nho tự nhiên nhếch môi: “Nhưng nàng cũng không phải là cô gái không không phân rõ phải trái, thực không dám giấu Ngưu Tiêu đầu, bổn vương chính là thích tính tình thẳng thắn của nàng, bổn vương sẽ dựa vào nghi thức cưới vương phi mà cưới nàng, đại kiệu tám người khiêng cưới Ngưu Nữu Nữu vào cửa, ngày nhập phủ liền phong nàng làm tiểu thiếp.”
Ngưu đại ngưu đầu tiên là sửng sốt, không biết là do mình xem nhẹ thành ý của Tống Hàn Nho, hay là xem nhẹ mị lực của nữ nhi nhà mình. Giờ phút này hắn thật sự là đâm lao phải theo lao, Thất vương gia đã nói vậy thì cũng phải để cho người ta một chút mặt mũi chứ? … Xem ra chỉ còn cách đem quyền phụ thân ra mà bắt nữ nhi bảo bối lập gia đình thôi, chỉ hi vọng Tống Hàn Nho giữ lời hứa, nếu không cho dù hắn là hoàng thân quốc thích hay là Thiên vương Lão Tử, thì ông cũng lều cái mạng già mà đòi công đạo cho nữ nhi…”Nếu Thất vương gia đã quyết định như vậy, thì việc này… Cứ như vậy mà làm đi!”
Tống Hàn Nho tự biết lời nói và thái độ của mình có chút bức bách ý tứ hàm xúc, thật ra hắn hiểu được vấn đề không phải ở chỗ Ngưu Đại Ngưu, mà phiền toái chính là Ngưu Nữu Nữu, hắn đương nhiên không muốn cưới một oán phụ khóc lóc nỉ non vào cửa, ba tháng thời gian chắc là đủ để hiểu biết lẫn nhau.
Ngưu Đại Ngưu còn chưa gả nữ nhi đã cảm thấy rất vui vẻ, hắn sắc mặt vui mừng chậm rãi đứng dậy: “Nương của Nữu Nữu chết sớm, cho nên con bé cả ngày chen chúc chung một đám nam tử, cho nên thiếu chút dáng vẻ đoan trang, nhưng Nữu Nữu tuyệt đối là một cô gái thiện lương, có lòng tốt giúp đỡ mọi người lại có lòng nhiệt tình, này ngày sau… Lão phu đã mang người thân duy nhất của ta phó thác Thất vương chăm sóc …”
Tống Hàn Nho hai tay nắm lại đứng dậy hành lễ, lời nói hứa hẹn: “Thỉnh Ngưu tiêu đầu yên tâm, bổn vương định đối xử tốt với nàng.”
Ngưu Đại Ngưu thuận theo ừ một tiếng, nếu hôn nhân đại sự đã định, hắn lập tức muốn thành nhạc phụ đại nhân của Thất vương gia, thật ra cái hắn muốn không phải là danh vọng địa vị, đều hắn mong mỏi chính là nữ nhi được hạnh phúc, nhưng vì sao trong lòng hắn cũng có chút không nỡ? Chẳng lẽ hắn muốn giữ nữ nhi bên cạnh cả đời sao? Ai…”Lão phu cũng không khách khí , ngày sau chính là người một nhà, có rảnh thường xuyên ghé thăm.” Hắn vừa nói vừa cáo từ, cẩn thận mỗi bước đi hướng Tống Hàn Nho vẫy tay: “Cần phải đối tốt với Nữu Nữu, đừng khi dễ Nữu Nữu a…”
Tống Hàn Nho cười nhẹ, Ngưu tiêu đầu đối với Ngưu Nữu Nữu tràn đầy tình yêu thương, kỳ thật đều Ngưu Đại Ngưu băn khoăn là thường tình, ông e sợ cho hoàng tộc xem thường dân chúng bình thường, bất quá phải nghĩ lại đến cuối cùng ai khi dễ ai còn chưa biết chừng.
※※ ※
Ngưu Đại Ngưu ủ rũ đầu trở lại Ngưu tiêu cục, nhưng vừa vào cửa liền thay thành một bộ mặt hưng phấn, hắn gặp Ngưu Nữu Nữu đang cùng đám người tiêu sư luyện bắn tên. Đừng thấy Ngưu Nữu Nữu hí mắt luyện rất ra sức, thật ra tấm bia cách mười thước hoàn toàn không có một cây tên nào trúng đích, chỉ thấy tên bay loạn trong sân, khiến cho đám người tiêu sư la hét chạy trốn khắp nơi.
Thu Anh Đào liếm liếm môi, nắm lên một bó to tên trúc lắp vào cung, sau đó hết sức chăm chú nhắm vào hồng tâm màu đỏ, nàng hôm nay cũng không tin, giăng lưới nhiều như vậy không bắt được cá thì cũng bắt được tâm chứ.
Trong lúc nàng vừa kéo mãn dây cung bắn ra, Ngưu Đại Ngưu đột nhiên chắn trước người nàng, Ngưu Nữu Nữu sửng sốt vội vàng buông cung tên xuống, nhìn Ngưu Đại Ngưu, dùng ánh mắt chỉ trích lão nhân người không muốn sống nữa a?
Ngưu Đại Ngưu lần này không cùng nàng đùa giỡn, càng không làm bộ bị điểm huyệt vị dường như vẫn không nhúc nhích, hắn hai tay nắm sau lưng quay người, nghiêm túc nói: “Cùng cha vào nhà, có việc muốn nói.”
Thu Anh Đào liếc mắt nhìn bóng lưng lão nhân, nhân chân đuổi theo, không biết là định giả bộ thâm trầm cái gì nữa?.
Đương nhiên chuyện Ngưu Đại Ngưu muốn nói chính là lệnh Thu Anh Đào gả cho Tống Hàn Nho. Thu Anh Đào đánh lên cái bàn trừng mắt bảo trì thái độ phản đối, mà Ngưu Đại Ngưu giống như ngậm một bình Shisha* không đáp lại, dù sao một câu: lệnh của cha mẹ không thể trái, phải gả!
*( hắc phong: ta tìm trên mạng thì thấy là một loại thuốc lá có tẩm hương, không biết có đúng không, ai có đáp án khác vui lòng hỗ trợ)
Thu Anh Đào chưa từng thấy lão nhân cố chấp như vậy, nàng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, một chưởng đánh vỡ mặt bàn tông cửa xông ra ngoài, tùy tay lấy một cây thiết côn tử hướng Thất vương phủ chạy đi, nhóm tiêu sư thấy nàng nổi giận đùng đùng, ai cũng không dám ngăn cản, đợi Thu Anh Đào đi khỏi Ngưu thị tiêu cục, mới run như cầy sấy chạy vào nhà trong báo với Ngưu Đại Ngưu hội báo. Ngưu Đại Ngưu trong lòng cả kinh nhanh chóng lao ra cửa, nhưng chạy hai bước lại đứng bất động tại chỗ… Tự biết nữ nhi chỉ phô trương thanh thế sẽ không làm hại Tống Hàn Nho, thôi thì cứ để bọn họ tự thương lượng với nhau cũng tốt.
… …

Thất vương phủ, lão quản gia thấy Ngưu gia đại tiểu thư khí thế ngất trời liền có chút khẩn trương, nhưng nghĩ tới nữ nhân này sắp thành nữ chủ nhân vương phủ, cho nên chỉ phải cúi đầu khom lưng bày ra khuôn mặt tươi cười cản đường. Thu Anh Đào cũng không vòng vo, nàng cầm thiết côn viết trên mặt đất hai chữ: dẫn đường!
Kỳ thật gả cho Tống Hàn Nho cũng không có gì, tình cảm khẳng định là không có, nàng cũng không ngại hôn nhân không có tình yêu, nhưng nàng thân là người thế kỷ hai mươi mốt làm sao chịu được việc phải chia xẻ lão công chứ, cho dù nàng nén giận đồng ý NP! Nhưng nàng là câm điếc nha, thâm cung đại viện nhiều thị phi, nữ nhân trong lúc đó thị phi càng nhiều, không có cách nào cãi lại chỉ có thể chịu uất ức, khiến cho nàng sống không tốt thì sao?
Tống Hàn Nho giờ phút này đang ở trong hoa viên xem sách, nghe được nô tài ngoài viện ồn ào tranh cãi, hắn hơi hơi nhíu mi buông sách xuống, lệng tỳ nữ bên cạnh ra ngoài tìm hiểu nguyên nhân. Tỳ nữ còn chưa đi ra đến cửa viện đã nhìn một tên nô tài ngã vào trong viện, sau đó lại phát ra âm thanh vật cứng đánh lên vách tường, tỳ nữ kinh hô một tiếng thấy rõ người “Đại khai sát giới” ,bọn nô tài tự nhiên không dám bất kính với Ngưu Nữu Nữu, tỳ nữ lui về phía sau: “Thất vương gia, là Ngưu cô nương đến đây…”
Thu Anh Đào vác đại thiết côn đi vào trong viện, liếc mắt một cái liền thấy chỗ ngồi của Tống Hàn Nho. Mà Tống Hàn Nho tựa hồ không quan tâm tình trạng thê thảm ngã trái ngã phải của đám nô tài, mà hướng Ngưu Nữu Nữu vẫy tay: “Lại đây ngồi đi.”
Thu Anh Đào thấy hắn không có việc gì dường như còn mỉm cười, hầm hừ đi lên, “Loảng xoảng ” một tiếng đem mộc côn vỗ lên bàn thị uy, nàng đều muốn tốt lắm, thấy mình mười phần chính là người đàn bà chanh chua, muốn bao nhieu thô lỗ có bấy nhiêu thô lỗ, dù sao chính là không tố chất như thế nào đều bày ra hết!
Tống Hàn Nho tư thế nàng như vậy liền biết nàng bất mãn với hôn sự này, hắn lệnh tỳ nữ nhanh chóng đi chuẩn bị tiệc tối, sau đó nhìn nàng nhợt nhạt cười: “Nàng thích ăn món gì? Bổn vương sai người làm cho nàng ăn.”
“…” Thu Anh Đào ngửa cổ nhìn trời, biết nàng tính tham ăn mà, hừ! Đừng nghĩ hối lộ nàng.
Tỳ nữ run run dâng trà cùng điểm tâm, cũng từng nghe nói Ngưu Nữu Nữu tính tình mạnh mẽ, ngạo mạn vô lễ, thật không hiểu Vương gia tao nhã của bọn họ coi trọng nữ tử này ở điểm nào?
Tống Hàn Nho thấy nàng hai tay vòng trước ngực căm tức nhìn mình, giả vờ không nhìn thấy gì thôi thổi chén trà: “Ngồi xuống uống chén trà đi.”
“…” Thu Anh Đào tính tình chịu mềm không chịu cứng, mà Tống Hàn Nho đối mặt với việc nàng làm loạn, chẳng những không tức giận còn áp dụng ôn nhu thế công, nàng nhất thời giống bóng cao su xì hơi cúi hạ bả vai, vô lực ngồi xuống trừng mắt nhìn Tống Hàn Nho.
Tống Hàn Nho lê cái chân đang bị thương đến ghế đá bên cạnh nàng, không nói một lời chỉ nhìn vào mặt nàng mỉm cười… Hắn phát hiện bộ dáng Ngưu Nữu Nữu thật sự động lòng người, lông mi dài cong lên như đang cười, một đôi mắt to đen lúng liếng không ngừng lay động, cái miệng nhỏ nhắn đô đô như anh đào.
Thu Anh Đào bị hắn nhìn đến không được tự nhiên, bản thân trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó chỉ lưu lại cho hắn một bóng dáng vô tình.
“Bổn vương vẫn chưa chính thức lập phi.” Tống Hàn Nho dò xét mở miệng, hắn cũng biết Ngưu Nữu Nữu trong lòng có nhiều bất mãn, nhưng hắn thân là hoàng tộc thì phải tuân theo quy củ, là nữ chủ nhân đứng đầu thì phải là danh gia vọng tộc. Mà dân gian nữ tử không có khả năng một bước lên trời ngồi vào vị trí Vương phi, cho nên chỉ có thể trước tiên là làm thiếp. Mà quyền của Vương gia thì chỉ có thể đem tiểu thiếp lên thành thiếp, sườn phi, sau đó căn cứ vào biểu hiện trong thời gian vào cửa sẽ tìm thời cơ tâu với Hoàng thượng, cuối cùng Hoàng Thượng mới ban thánh chỉ sắc phong trở thành Thất Vương phi.
Ngưu Nữu Nữu giật mình xoay người, trước tiên quăng thiết côn sang một bên, sau đó dùng ngón trỏ thấm nước trà viết chữ: tóm lại ngươi cuối cùng thì có mấy lão bà?
Tống Hàn Nho mím môi cười: “Nàng chính là nghĩ bổn vương thê thiếp thành đàn, cho nên mới tức giận như vậy?”
Ngưu Nữu Nữu gật đầu thật mạnh, lại viết xuống: ta không sợ bị người khi dễ, ta chỉ sợ có người bị ta làm khó dễ thôi.
Tống Hàn Nho giơ lên một ngón tay: “Hoàng mệnh không thể cãi, bổn vương quả thật đã có một sườn phi, nàng là con gái thứ hai của Tể tướng đương triều.”
Thu Anh Đào mày nhíu lại, là thiên kim đại tiểu thư chắc là sẽ kêu căng, nàng không vui cúi đầu, Tống Hàn Nho lại nói: “Hai người các nàng bình thường sẽ không có cơ hội gặp nhau, nàng ta thích du sơn ngoạn thủy, tính ra bổn vương cũng nửa năm không có gặp nàng rồi.”
Thu Anh Đào không hài lòng khơi mào mi, viết chữ chất vấn: ngươi không phải là có mới nới cũ sao?
Tống Hàn Nho nhấp ngụm trà, kiên nhẫn giải thích: “Là hôn nhân chính trị, làm sao có tình cảm được? Chỉ có thể tương kính như tân thôi”. Hắn phát hiện một chuyện, bản thân đối với Ngưu Nữu Nữu luôn có nhiều tính nhẫn nại, còn rất vui vẻ mà đem những việc nhỏ nhặt này giải thích rõ ràng.
Hắn thấy Ngưu Nữu Nữu không trả lời, nghiêng đầu hướng mặt nàng nhích lại gần, trêu ghẹo nói: “Bổn vương đã giải thích rõ ràng, không biết Ngưu đại tiểu thư còn có gì nghi vấn muốn bổn vương giải đáp nữa không?”
“…” Thu Anh Đào con mắt mở lớn ra, Tống Hàn Nho nói hắn cùng đại lão bà không có cảm tình, hơn nữa hắn là người hoàng tộc cũng không cần thiết phải ăn nói khép nép giải thích với mình, tạm thời… Không vấn đề gì .
Lấy hay không lấy chồng đây? … Nàng nhìn chăm chú Tống Hàn Nho gương mặt ôn nhu tinh xảo, tuy không có tim đập thình thịch như cảm ứng từ trường, nhưng bộ dáng hắn quả thật rất anh tuấn, tình cảm thì có thể từ từ bồi dưỡng, cảm giác bạn hữu tính tình lại rất tốt, nếu hắn đã nói hết sự thật, vậy gả thì gả, dù sao nhìn điều kiện hắn hiện tại chính là một lão công tốt nha.

back top