Chương 197: Tên của ta
Trong cuộc đời, bao nhiêu người từng nói tạm biệt, nhưng không thể gặp lại nhau. (1)
Vân Yên tìm Hoằng Vượng, “Bồ Tát Bảo” hiện giờ, giao miếng ngọc bội của Dận Tự cho cậu, lúc này mới biết mẹ đẻ của cậu… chính là Phúc Nhi! Còn mẹ của em gái đã xuất giá chính là Bích Nguyệt. Tất cả mọi người đều biết, chỉ trừ mình nàng không biết.
Người đàn ông ấy, suốt đời này vẫn không thoát khỏi xuất thân của mình, mẹ đẻ của mình, yêu và hận dây dưa không dứt, không ai giúp hắn giải thoát nổi.
Danh vọng thiên hạ, đều tan tành mây khói.
Lễ Vạn Thọ (2) năm Ung Chính thứ tư, cũng là lễ Vạn Thọ thái bình êm ả của triều Ung Chính.
Ngày thường Ung Chính không có lúc nghỉ ngơi, nhưng cho phép bản thân mình nghỉ trong ngày sinh nhật. Vì vậy ngài nghỉ thế nào, làm gì trong ngày nghỉ, hầu như mọi người đều không biết.
Năm nay, kẻ địch và mối họa của hoàng đế Ung Chính gần như đã được thanh trừ sạch sẽ, hoàng quyền ổn định, đất nước hưng thinh, tâm trạng của Ung Chính đế cũng vì thế mà nhẹ nhõm hơn, sau ba năm liên tiếp không tổ chức yến tiệc cho lễ Vạn Thọ, chuyện tổ chức tiệc rượu lớn do quần thần dâng tấu tuy đã được Ung Chính giảm bớt, nhưng hoạt động chúc mừng quy mô nhỏ trong cung Càn Thanh vẫn được tiến hành.
Trong bữa sáng cung Càn Thanh có vài gương mặt lạ lẫm, đều là những Đáp ứng Thường tại có địa vị thấp vừa mới vào cung trong đợt tuyển tú mùa xuân vừa rồi. Vì ba năm để tang đã qua, hoàng đế vốn là người bận rộn chính sự, hơn nữa không quá nhiệt tình, hoàng hậu Na Lạp thị làm chủ chọn một vài đáp ứng nhỏ chưa từng gặp thiên tử, càng chưa được thăng chức. Nếu như trong gia yến của Thánh Tổ hoàng đế, chắc chắn không đến lượt các nàng ấy góp mặt, nhưng dù tất cả hậu viện của đương kim thiên tử đều tham gia, cũng không quá hai bàn.
Trong cung Càn Thanh, vương công quý tộc và đại thần thân tín được sủng ái nhất đều tham gia tiệc chúc mừng. Ung Chính ngẫu hứng làm thơ đề chữ, tranh của ngài vốn đẹp hiếm thấy, trong phút chốc các thần tử đều khen ngợi không dứt, vua tôi đều vui vẻ.
Lan Hà nghe thấy tiếng động bên trong màn, hình như nàng đã dậy rồi, nên khẽ khàng bưng khay bước vào trong:
- Hôm nay phu nhân đã cảm thấy đỡ hơn chưa?
Vân Yên ngẩng đầu khỏi gối, mở mắt ra:
- Ừm
Lan Hà nhẹ nhàng nói:
- Trước khi Vạn Tuế Gia đi đã dặn dò nô tài hầu phu nhân uống thuốc vào giờ tỵ (3).
Vân Yên đáp nhỏ một tiếng, nằm trên giường trở người lại, lấy mu bàn tay che mắt, mái tóc buông xõa trên người.
Lan Hà cẩn thận đặt khay đựng bát thuốc lên chiếc bàn nhỏ ở đầu giường, vém rèm treo lên chiếc móc vàng, rồi cầm bát thuốc lên định đút cho nàng.
Vân Yên ôm chăn ngồi trên giường, nhìn thuốc trên tay nàng ta, bỗng nhiên hỏi:
- Hôm nay là… ba mươi tháng mười à?
Lan Hà lập tức gật đầu, trả lời:
- Phu nhân nhớ ra rồi à, hôm nay là lễ Vạn Thọ của hoàng thượng, mấy hôm trước phu nhân đổ bệnh tinh thần không tốt, Hoàng thượng không cho phép nô tì nhắc với phu nhân. Năm nay tuy giống như mấy năm trước Vạn Tuế Gia không tổ chức tiệc lớn, nhưng trong cung Càn Thanh vẫn chúc mừng.
Vân Yên gật đầu, ánh mắt lướt ra ngoài cửa sổ, ánh nắng đang lúc đẹp nhất. Nàng hoàn hồn nhận lấy bát thuốc, một hơi uống cạn rồi đưa cho Lan Hà, giọng nói cũng hơi khàn đi.
- Chị chỉ bị trúng gió đau đầu mà thôi, ra ngoài tản bộ là khỏi. Ngày mai bảo thái y không cần kê thuốc nữa, uống xong buồn ngủ, cảm thấy rất khó chịu.
Lan Hà đáp vâng, Vân Yên cũng đứng lên. Rửa mặt chải đầu xong, nàng dùng một ít điểm tâm, sau đó xem giờ rồi đích thân đến thiện phòng trong điện Dưỡng Tâm, xắn tay áo làm một bát mì trường thọ.
Khi bước vào cửa ngách cung Càn Thanh, Vân Yên đã nghe thấy tiếng người ồn ã, khung cảnh vui vẻ phía xa xa nàng không với tới được, Vương Triều Khanh dẫn Vân Yên đến ngự thư phòng của Ung Chính.
Nàng dừng lại sau bức tường hoa trong một góc viện, nhìn thân hình cao lớn mặc long bào vàng rực tựa người vào ghế rồng trên nơi cao nhất chính điện, tay trái cầm chén rượu, tay phải đeo chiếc nhẫn Huyết Mỹ Nhân Pha Lê Chủng đặt trên tay vịn khắc rồng vàng, trên chiếc bàn phía trước bày đầy món ăn đủ màu sắc. Không biết có phải do rượu đã trung hòa vẻ uy nghiêm của ngài hay không, rõ ràng tuổi tác đã ngoài năm mươi, nhưng giữa hai đầu lông mày và hàng lông mi dày đậm lại mang theo nét phong lưu khi ngài chuếnh choáng say. Dưới tấm thảm đỏ trải cầu thang cao lớn, vương công quý tộc, đại quan nhất phẩm, ai nấy mặt mày đều rạng rỡ.
Vân Yên đến ngự thư phòng, cho phép Vương Triều Khanh lui xuống, rồi đẩy cửa sổ ra, đứng bên ấy một lúc lâu, thấp thoáng có thể nghe thấy âm thanh từ chính điện, nàng quay người lại nhìn mì trường thọ trong hộp thức ăn, nếu như để lâu sợ rằng mì sẽ nguội, ăn cũng không ngon.
Đứng mệt rồi, nàng bèn quay đầu ngắm ghế rồng sau ngự án. Ghế rồng rất rộng rãi, lần đầu tiên chỉ một người ngồi trên ấy, nàng tháo giầy thêu ra co chân ôm đầu gối mình mà vẫn còn dư chỗ. Thuốc uống buổi sáng phát huy tác dụng, nàng vừa chờ đợi vừa bắt đầu buồn ngủ.
Không biết đã qua bao lâu, Vân Yên chợt nghe thấy tiếng bước chân đến gần và tiếng thỉnh an mơ hồ:
- Hoàng thượng cát tường.
Ngẩng đầu lên, người ấy đang đứng bên, dùng đũa gắp mì trường thọ đưa vào miệng.
Vân Yên giật mình, vội vàng kéo tay áo ngài:
- Nguội ngắt rồi, không ăn được nữa đâu.
Ung Chính quay người kéo tay nàng, vừa hay nuốt mỳ trong miệng xuống, từ sườn mặt đến gò má đều đỏ ửng sau khi say, đôi mắt mờ sương, giọng nói trầm khàn mang theo vị rượu, thoạt nhìn rất quyến rũ.
- Để trong hộp thức ăn nên vẫn còn ấm, uống rượu rồi cũng cần lấp đầy bụng.
Vân Yên ngửa đầu nhìn ngài, Ung Chính đặt đũa xuống, khom người ngồi xuống ghế rồng, mùi long diên hương trên người hòa lẫn với hương rượu thoang thoảng, lấp kín khoang mũi Vân Yên.
Ngài đặt tay lên sống lưng mảnh khảnh của nàng, tay kia luồn qua đầu gối để bế bổng nàng lên. Vân Yên đỡ lấy vai ngài, nói:
- Uống nhiều rồi.
Hơi thở Ung Chính phả vào mặt nàng, giọng ngài trầm thấp:
- Trẫm uống không nhiều.
Vân Yên sờ trán ngài, đã hơi đổ mồ hôi:
- Đúng, không uống nhiều.
Ung Chính kéo tay nàng xuống đặt bên môi mình hôn một cái, Vân Yên coi ngài là kẻ làm loạn sau khi say rượu nên không để ý.
- Tô công công đâu, thiếp bảo y mang một ít trà giải rượu tới…
Ung Chính lập tức ngắt lời nàng:
- Trẫm không muốn uống.
Vân Yên như đang dỗ trẻ con:
- Được, vậy ngài thấy đến noãn các phía đông nghỉ trước rồi mới về hay bây giờ về luôn…
Ung Chính ngậm đầu ngón tay nàng, khẽ cắn một cái, Vân Yên giật mình rụt tay lại theo phản xạ, nhưng ngài nắm chặt tay nàng không buông, cả người đè nàng xuống ghế.
Vân Yên vội vàng ôm lấy cổ ngài, ngón tay bám chặt cổ áo thêu rồng vàng, ánh mắt rơi vào đáy mắt người ấy. Ung Chính cúi đầu nhìn nàng, bờ môi nóng hổi đã kề bên, ngậm lấy môi nàng.
Trong hơi thở của ngài mang theo hương rượu ngon giữa môi răng, nặng nề khiến nàng mê man. Một tay nàng vòng qua cần cổ nóng hổi của ngài, tay kia níu lấy vạt trước long bào, rồi chầm chậm thả ra, để hai tay đều ôm lấy cổ. Môi lưỡi quấn quýt, lưu luyến khó rời.
Ung Chính bỗng nhiên bế bổng nàng lên, đứng dậy khỏi ghế, tay gạt mọi thứ trên long án xuống. Vân Yên vẫn khép mắt say mê trong nụ hôn, chợt cảm thấy mọi thứ hoa lên, sau lưng vang lên tiếng lạch cạch, như tiếng sách rơi xuống đất, nàng đã ngồi trên long án cứng như đá.
Vân Yên mở choàng mắt, đẩy vai ngài ra, lưỡi cũng theo thói quen rời khỏi lưỡi ngài, gương mặt hơi ửng đỏ, giọng nói nghèn nghẹn:
- Còn nói là không uống nhiều.
Giọng Ung Chính càng trầm hơn, kề sát bên nàng mà thì thầm:
- Ta tưởng nàng quên rồi.
Vân Yên kéo tay ngài khỏi vạt áo mình, thở gấp:
- Sao lại quên được.
Ung Chính lại nhìn nàng, môi cũng cong lên.
Vân Yên nhận ra ngài đâu chỉ uống rượu không, hoàn toàn không kéo tay ngài ra nổi, vành tai cũng đỏ rực.
- Chàng…
Ung Chính miết ngón tay cái lên môi nàng:
- Xuỵt.
Vân Yên vẫn chưa hoàn hồn lại, mơ hồ đã có chuyện xảy ra.
Đàn ông về già có chỗ hay của tuổi già, nhưng chỉ có người bên cạnh bầu bạn từ lúc trẻ đến khi già mới nhận ra thay đổi của ngài, những năm tháng tôi luyện rèn giũa đã làm thay đổi sức mạnh và góc cạnh, ví như nàng biết những nơi mẫn cảm quan trọng trên cơ thể mình, mỗi điểm giữa hai người yêu nhau nàng không cần nói ra người kia đã biết, để rồi khi bị trêu chọc nàng cầu sống không được mà xin chết cũng không xong.
Đặc biệt ở những nơi xa lạ chưa từng thử, trên ngự án, trên ghế rồng, càng là những nơi trang nghiêm càng khiến dây thần kinh con người trở nên nhạy cảm. Người đàn ông luôn quyết đoán lạnh lùng cứng nhắc của ngày bình thường, trên chiếc bàn cái ghế đã xử lý biết bao chuyện lớn quốc gia, ai ngờ ngài cũng sẽ như thế…
Ngoài phòng bỗng vang lên tiếng người nói chuyện, Vân Yên mồ hôi đẫm áo bỗng giật mình run rẩy ôm cứng lấy Ung Chính, ở một nơi không nên ở hai người đan chặt vào nhau, chừng như giày vò lẫn nhau.
Hơi thở gợi cảm gần trong gang tấc của ngài lớn đến mức Vân Yên muốn đưa tay che miệng ngài lại, Ung Chính cũng không lên tiếng, bàn tay rộng dày nắm mắt cá chân của nàng đưa lên cao hơn, cuối cùng đặt lên vai mình, ấn bờ eo gần như sắp gãy của nàng xuống, chuẩn xác đi tới chỗ nhạy cảm nhất, số lần thân dưới vuốt ve trêu chọc ngày càng nhiều.
Cả người Vân Yên đều nhếch nhác, gương mặt nhỏ bé nóng rực, bình thường đã không chịu nổi, huống chi bây giờ bên ngoài còn có người. Cả người nàng nơi đâu cũng là điểm chết, cơ thể tê dại như bị hàng ngàn con kiến cắn, ngón tay nắm chặt vạt áo ngài đã trắng bệch, nhưng không cách nào đẩy được ngài ra. Nàng cắn thùy tai ngày, khóe mắt còn vương giọt lệ, giọng nói thều thào nghẹn ngào như chỉ chực khóc.
- Có… á…
Đôi mắt đen như mực của Ung Chính mang theo dục vọng của cơn say, sâu xa nhưng sáng ngời, giọt mồ hôi chảy xuống, như bầu trời đang gột rửa.
- Không ai dám vào đây.
Giọng nói ngài vừa trầm vừa khàn, ánh mắt không hề che giấu suy nghĩ duy ngã độc tôn, thân dưới đã chuyển thành một động tác khác, mạnh mẽ chuẩn xác đi thẳng vào nơi sâu thẳm nhất, hoàn toàn mất đi sự kiềm chế ban đầu.
Vân Yên cắn chặt môi, biết ngài say rượu không kiểm soát được chính mình, nhưng bất ngờ đi vào nơi sâu nhất, làm nàng khẽ bật ra một tiếng, bên trong đau đớn như lửa đốt, nhưng tê dại nhanh chóng ăn sâu vào trong xương tủy, không biết đã bao lâu, nhưng người phía trên càng không ngừng nghỉ. Cảm xúc dồn dập ập tới liên tiếp, nàng không đón nhận kịp, khiến đôi chân nhỏ bé trắng trẻo không chịu được, dần không bám nổi lên eo ngài. Sống lưng ngài run lên dữ dội.
Ung Chính thở nặng nề, đỡ lấy eo nàng đặt lên người mình, đôi chân cũng vòng ra sau lưng, cả người nàng vùi trong chiếc ghế rồng rộng lớn sau long án, đôi chân tráng kiện của ngài quỳ trên ghế, một tay giữ bờ eo mảnh của nàng, một tay vuốt ve gò bồng đào lấp ló sau chiếc áo trong, thân dưới chuyển động một khắc vẫn chưa dừng lại, chỉ đổi góc độ, khi nhanh khi chậm, hết lần này đến lần khác.
Vân Yên chợt nhận ra tiếng người bên ngoài phòng đã yên tĩnh từ lâu, nàng ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn ngài, vừa xinh đẹp vừa xấu hổ, nức nở ngắt quãng:
- Chàng... thật... xấu xa...
Lời chưa dứt, đôi chân bị ngài tách rộng ra đặt lên tay vịn hai bên, ngài vào nơi sâu nhất không chạm tới, liên tiếp không ngừng, tốc độ nhanh đến đáng sợ như dòng điện chạy qua, nàng không còn phân biệt nổi giới hạn giữa đau đớn và tê dại, làn da mềm mại co giật, đầu ngón chân cũng co tròn lại, nàng mặc kệ đây là nơi nào, bắt đầu bật khóc. Dưới bàn chân là tay vịn khắc rồng lạnh lẽo, giữa hai chân lại nóng như sắt rèn, dường như băng lửa đang giao nhau.
Trong không gian nhỏ hẹp, vài lần tới rồi lui, dù ngồi trên eo ngài, hay nằm quỳ trên ghế rồng, đều bị ngài nắm trong tay. Quần áo trên người hầu như đã bị ngài lột sạch, chỉ còn lại chiếc áo lót mỏng manh dưới xương quai xanh nhưng không che giấu nổi nụ hoa hồng nhạt, càng tôn lên nét quyến rũ mảnh mai, muốn đậy càng lộ của thân hình duyên dáng. Còn ngài thì đối lập, thoạt nhìn long bào vẫn chỉnh tề, càng làm huyết mạch người khác muốn sôi trào.
Ung Chính ôm chặt cơ thể mềm mại của nàng, vùi đầu thưởng thức hương thơm của nụ hoa trước ngực, khẽ cọ râu vào vị trí trái tim. Bàn tay nóng rẫy nhẹ nhàng vuốt ve bắp đùi mịn màng, đi đến đâu tê dại đến đó, cánh môi kề bên tai nàng, mạnh mẽ ra lệnh:
- Gọi tên ta đi.
Vân Yên nói không thành lời, giữa hai chân vẫn đang run rẩy, đôi môi đỏ tươi hơi hé ra, trong đôi mắt khép mờ long lanh nước, như những con sóng dập dềnh. Hết lần này đến lần khác ngài đi vào nơi sâu nhất trong nhụy hoa, nàng không biết mình đang sợ hãi, hay đang muốn hơn nữa.
Nàng biết ngài sắp bắt đầu rồi, nên vùi gương mặt nhỏ bé nóng rực của mình vào lòng ngài, hai người đan chặt vào nhau. Nước mắt rơi xuống tí tách, nhưng bị vạt áo long bào ngài thấm khô.
- Dận... Chân... Dận Chân... Dận...Chân...
Nàng thở nặng nề, khóc nghẹn ngào, liên tiếp gọi tên ngài, dường như chỉ khi làm vậy mới nắm giữ được thứ gì đó trong không gian thoắt ẩn thoắt hiện.
Nàng gọi ngài một tiếng, ngài đáp lại một tiếng, như đang hít thở, không bao giờ ngừng nghỉ.
Một vòng tuần hoàn lại lặp lại, sự chiếm giữ điên cuồng của Ung Chính hoàn toàn làm nàng đầu hàng, cuối cùng không còn biết mình đã trôi nổi đến nơi nao, rồi lại giật mình tỉnh lại trong một nơi xa lạ, linh hồn phiêu dạt khắp nơi, tưởng chừng như mình đã chết, gai ốc nổi lên khắp người. Cơ thể như bị thiêu đốt thành tro bụi, sống chết thay phiên.
Rất lâu sau, Ung Chính mới trở người Vân Yên lại, tựa vào lưng ghế rồng, ôm nàng đang nằm trong lòng mình, một tay kéo chiếc thảm mỏng màu vàng nàng thường ngày vẫn chuẩn bị đắp lên người nàng, hơi thở trầm thấp nhưng chậm rãi. Ngón tay mảnh khảnh vuốt ve thùy tai và những sợi tóc mai rối bù, trong ngẩn ngơ, nàng cảm nhận được sự dịu dàng săn sóc.
- Nàng thấy nên đến noãn các phía đông đằng sau nghỉ một lát, hay hiện giờ ta bế nàng về...
Giọng nói truyền cảm du dương vang lên bên tai Vân Yên, nội dung thật quen thuộc, đến khi nàng hiểu ra vừa xấu hổ vừa tức giận nhéo eo ngài một cái, nhưng ngón tay nặng trĩu, không hề có chút sức nào, như đang gãi ngứa cho ngài.
Ung Chính nắm lấy tay nàng, đưa lên bên môi hôn thật kêu, nhìn hai chiếc nhẫn hồng ngọc giống nhau trên ngón tay, trong đáy mắt đen láy đong đầy nét cười.
Vân Yên nhắm hờ mắt nên cũng nhìn thấy, đầu càng dụi vào lòng ngài sâu hơn, lẩm bẩm:
- Vợ chồng già rồi mà ngài còn bắt nạt...
Ung Chính nhướn mày:
- Già ư?
Vân Yên lập tức im bặt, chỉ lo người này vì không phục từ “già” mà lại gây ra chuyện.
Ung Chính cúi đầu thơm lên má nàng:
- Lạnh rồi, ta bế nàng ra phía sau tắm rửa rồi hẵng về, về để còn tổ chức sinh nhật cho nàng.
Vân Yên ôm tấm thảm nằm sấp trên người ngài, bị ngài giày vò đến thế rồi, lấy đâu ra sức lực để tổ chức cho mình nữa. Nàng ậm ờ trả lời:
- Vâng.
Cả quãng đường được ngài bế, đôi chân mỏi nhừ gần như tê liệt, nàng không còn sức mà bận tâm. Bây giờ không giống như lúc trước, ngài đã làm hoàng đế, còn là một vị hoàng đế uy nghiêm khiến người khác sợ hãi. Triều Ung Chính không có Thái hậu, không có đại thần hay hậu phi uy hiếp hoàng quyền, sau tất cả, hoàng đế Ung Chính là thiên tử nắm giữ quyền lực tuyệt đối, tất cả mọi người đều phải nhìn sắc mặt ngài mà sống.
Hai người ngâm nước nóng xong, Vân Yên mới tỉnh táo hơn đôi chút, hờn dỗi tính sổ với người nọ. Người ấy thì thầm hỏi nàng cảm thấy dễ chịu không, nàng bèn ngượng ngùng đứng dậy mặc quần áo vào, khi đứng lên vẫn hơi lảo đảo, may có ngài đỡ, nếu không nàng suýt ngã.
Vân Yên thay bộ quần áo mà bên điện Dưỡng Tâm đưa tới, rồi thu dọn long bào ngài thay ra, ba lớp vải trong ngài đều ướt nhẹp, trong lòng thầm nhủ rõ ràng ngài ghen từ tận đẩu tận đâu ghen tới tận bây giờ, nếu như có danh hiệu “Thiên hạ đệ nhất ghen”, chắc chắn sẽ thuộc về đương kim thiên tử.
Dùng xong điểm tâm trà chiều, ngài và nàng ngồi xe vua từ cung Càn Thanh về điện Dưỡng Tâm, sắc trời đã gần sẩm tối. Cung nữ thái giám trong điện đều lanh lẹ tập trung trước cửa chào đón hai người, chúc thọ Vạn Tuế Gia cát tường. Tâm trạng Ung Chính hiển nhiên vô cùng tốt, ban thưởng cho toàn bộ mọi người.
Về đến phòng, Ung Chính kéo Vân Yên vào noãn các phía tây, lấy một con dấu hình vuông ra đưa cho nàng.
Vân Yên hơi bất ngờ:
- Đang yên đang lành chàng lấy triện ra để làm gì?
Ngài vốn là người thích khắc triện, từ lúc trẻ cho tới bây giờ đã khắc không dưới trăm con, trong nhà chỗ nào cũng có, Vân Yên đều cất hết vào tủ cho ngài.
Ung Chính cười đáp:
- Nàng mở ra xem đi.
Vân Yên nhẹ nhàng lấy ấn triện đầu tiên bằng đá Thọ Sơn (4) ra, nhìn tỉ mỉ những con chữ khắc bên dưới:
- Tứ...
Nàng ngước mắt nhìn ngài, ngài đang nở nụ cười, nàng lại cố gắng nhìn cái thứ hai.
- Dưỡng... Tâm... Điện?
Nàng không ngước mắt lên nữa, cầm ấn triện thứ ba và thứ tư lên:
- Minh... Viên... Phu... Nhân? Ung Chính... Phu Nhân?
Ung Chính nhìn nàng đang căng mắt đọc, nhưng Vân Yên vẫn ngơ ngác nhìn ngài. Cuối cùng ngài dở khóc dở cười ôm nàng vào lòng, cầm tay nàng đóng con dấu lên trang giấy trắng, để nàng đọc:
- Tứ Nghi Đường... Dưỡng Tâm Điện... Minh Viên chủ nhân... Ung Chính chủ nhân.
Vân Yên cảm thấy hơi quen tai, những con chữ trên triện không hề dễ đọc, đóng lên giấy rồi nàng cũng chỉ đoán được vài chữ...
Tứ Nghi Đường, Dưỡng Tâm Điện, Viên Minh Viên, Ung Chính.
Món quà sinh nhật người đàn ông này tặng nàng không chỉ có ấn triện hình vuông, mà là cả cuộc đời ngài.
Ung Chính nhéo mũi nàng:
- Đều là của nàng cả.
Vân Yên nhìn vào đáy mắt ngài, biết rõ tấm lòng ấy, ôm chầm lấy lưng ngài:
- Không chỉ những món này đâu, ấn triện trong tủ ngoài tủ, ngay cả chàng, cũng là của thiếp hết.
Ung Chính cười lớn:
- Đúng, là của nàng hết.
Dưới ánh nến vàng ấm áp, ngài giúp nàng bôi thuốc lên vết thương trên bàn chân, nét mặt đã không còn trẻ trung, nhưng tình cảm vẫn luôn đong đầy theo thời gian.
Những ngày bình an ổn định của triều Ung Chính cuối cùng bắt đầu, Long Khoa Đa, Doãn Nga và Doãn Đề bị giam trở thành chuyện rúng động kinh thành. Ung Chính đế vẫn lên kế hoạch tấn công Chuẩn Cát Nhĩ, đưa binh vào Tây Tạng.
Di Thân vương Doãn Tường cùng với Ung Chính quản lý triều chính, tu sửa thủy lợi, cải cách chính sách, chỉnh đốn quân đội, khi mùa xuân sắp đến Doãn Tường có thêm một bé trai, tên mụ là A Mục Hồ Lang. Tuy chỉ là con của thiếp, nhưng vẫn đương Ung Chính ban thưởng.
Không lâu sau, Ung Chính đích thân cầm bút, ban cho Di Thân vương tấm hoành đề tám chữ “Trung kính, thành trực, cần thận, liêm minh”, xưa nay chưa ai nhận được sự ưu ái này.
Đầu xuân, Ung Chính dặn Hoàng hậu Na Lạp thị chọn mấy thị nữ thị thiếp cho Tứ a ca Hoằng Lịch và Ngũ a ca Hoằng Trú, ngài hỏi Vân Yên muốn đi xem không, nàng lắc đầu từ chối.
Từ tận đáy lòng, nàng không tán đồng nổi chế độ hôn nhân bất công trong hoàng thất thời cổ đại. Một cô gái lương thiện bị chỉ định trở thành người đầu tiên hầu hạ các a ca, chỉ vì xuất thân không đủ cao, cam chịu làm nha hoàn ấm giường, hoặc là làm thiếp, hầu hạ người đến sau. Cuộc hôn nhân không chỉ bất công với phụ nữ, nếu con trai trưởng không phải là đích (con trai do vợ cả sinh ra), ân oán sau này càng khó tránh được. Ví dụ như cuộc chiến giữa Đại a ca và Thái tử triều Khang Hi, ví dụ như Tam a ca Hoằng Thì, ngay cả Hoằng Phân ngày ấy mất sớm còn lớn hơn của Hoằng Huy, thật ra bằng chứng đều xuất hiện khắp nơi.
Ung Chính vô cùng quan tâm chuyện hôn nhân của Tứ a ca Hoằng Lịch, chỉ chọn những cô gái hiền lương thục đức mang huyết thống quý tộc Mãn Mông, những bức họa được chất thành đống trong noãn các phía đông điện Dưỡng Tâm. Vân Yên biết rõ lòng đế vương cũng như tấm lòng người cha, ngài dùng kinh nghiệm của người từng trải là bản thân mình, không chỉ muốn trải đường giúp sức cho tương lai Hoằng Lịch, mà còn muốn hôn nhân của cậu viên mãn hạnh phúc, nhưng mong muốn vẹn toàn hai bên thật sự rất khó. Vì vậy, khi ngài hỏi ý kiến của nàng, nàng cũng xem cùng ngài.
Cuối cùng chọn được bức tranh vẽ con gái của tổng quản của Sát Cáp Nhĩ là Phú Sát thị Lý Vinh Bảo ở kỳ Chính Hoàng, đoan trang hiền thục, dung mạo thanh tú xinh đẹp, Ung Chính đeo kính nhìn trái nhìn phải, rồi lại nhìn Vân Yên, Vân Yên gật đầu, nhưng thì thầm vào tai ngài mấy câu. Ung Chính ngẫm nghĩ, tháo kính xuống nhéo mũi nàng.
Vân Yên cầm bức tranh lén tới cung a ca, không tiết lộ bất cứ điều gì, chỉ gọi Hoằng Lịch tới viện của Lục Thập, đưa bức tranh cho Hoằng Lịch xem. Trên gương mặt Hoằng Lịch có ý tán thưởng rõ ràng, hỏi Vân Yên đầu đuôi. Trong lòng Vân Yên an tâm hơn, tuy hai người chưa tiếp xúc chưa biết sau này thế nào, nhưng yêu thích tán thưởng ban đầu cũng là bước đầu tiên, hơn nữa nàng chỉ có thể làm được đến thế.
Về đến điện Dưỡng Tâm, Vân Yên nằm sấp trên ngực Ung Chính, thất thần nhìn ngài dùng mực đỏ viết tấu chương ngự ban đích phúc tấn. Ung Chính đặt bút xuống, ôm cả người nàng vào lòng mình, dỗ dành:
- Chờ Lục Thập của chúng ta trưởng thành, ta chắc chắc sẽ để con lấy người con gái mình yêu làm vợ, được không?
Ngày mười tám tháng bảy năm Ung Chính thứ năm, trong Tây Nhị Sở Tử Cấm Thành, Ung Chính đế tổ chức đại lễ thành hôn long trọng cho Tứ a ca Doãn Lịch và con gái của Lý Vinh Bảo Phú Sát thị, năm nay, ngài vừa tròn năm mươi.
Tân nương Phú Sát thị hiền huệ ngoan ngoãn, ăn mặc giản dị, đi cùng Hoằng Lịch tới điện Dưỡng Tâm thỉnh an, chỉ cần nhìn cũng biết đôi trẻ rất hòa thuận vui vẻ, ngay cả Ung Chính không nói ra miệng, nhưng trong lòng vô cùng hài lòng. Hoằng Lịch thấy Vân Yên, bèn kéo Phú Sát thị xinh đẹp trẻ tuổi tới, gọi Vân Yên cô cô.
Nhưng chưa tới mấy ngày, một chuyện như tin dữ nguy hiểm phá vỡ bầu không khí vui mừng...
Mùng sáu tháng tám năm Ung Chính thứ năm, Tam a ca Hoằng Thì bị xóa tên khỏi tông tịch, phiền muộn mà qua đời bên ngoài cung.
- HẾT CHƯƠNG 197 -
(1) Trong tiếng Trung, âm Hán Việt của tạm biệt là tái kiến, nghĩa là gặp lại.
(2) Lễ Vạn Thọ: Lễ mừng thọ của hoàng đế.
(3) Giờ tỵ: Từ 9 giờ sáng đến 11 giờ sáng.
(4) Đá Thọ Sơn: được sản xuất từ núi Thọ Sơn tỉnh Phúc Kiến.
Trong cuộc đời, bao nhiêu người từng nói tạm biệt, nhưng không thể gặp lại nhau. (1)
Vân Yên tìm Hoằng Vượng, “Bồ Tát Bảo” hiện giờ, giao miếng ngọc bội của Dận Tự cho cậu, lúc này mới biết mẹ đẻ của cậu… chính là Phúc Nhi! Còn mẹ của em gái đã xuất giá chính là Bích Nguyệt. Tất cả mọi người đều biết, chỉ trừ mình nàng không biết.
Người đàn ông ấy, suốt đời này vẫn không thoát khỏi xuất thân của mình, mẹ đẻ của mình, yêu và hận dây dưa không dứt, không ai giúp hắn giải thoát nổi.
Danh vọng thiên hạ, đều tan tành mây khói.
Lễ Vạn Thọ (2) năm Ung Chính thứ tư, cũng là lễ Vạn Thọ thái bình êm ả của triều Ung Chính.
Ngày thường Ung Chính không có lúc nghỉ ngơi, nhưng cho phép bản thân mình nghỉ trong ngày sinh nhật. Vì vậy ngài nghỉ thế nào, làm gì trong ngày nghỉ, hầu như mọi người đều không biết.
Năm nay, kẻ địch và mối họa của hoàng đế Ung Chính gần như đã được thanh trừ sạch sẽ, hoàng quyền ổn định, đất nước hưng thinh, tâm trạng của Ung Chính đế cũng vì thế mà nhẹ nhõm hơn, sau ba năm liên tiếp không tổ chức yến tiệc cho lễ Vạn Thọ, chuyện tổ chức tiệc rượu lớn do quần thần dâng tấu tuy đã được Ung Chính giảm bớt, nhưng hoạt động chúc mừng quy mô nhỏ trong cung Càn Thanh vẫn được tiến hành.
Trong bữa sáng cung Càn Thanh có vài gương mặt lạ lẫm, đều là những Đáp ứng Thường tại có địa vị thấp vừa mới vào cung trong đợt tuyển tú mùa xuân vừa rồi. Vì ba năm để tang đã qua, hoàng đế vốn là người bận rộn chính sự, hơn nữa không quá nhiệt tình, hoàng hậu Na Lạp thị làm chủ chọn một vài đáp ứng nhỏ chưa từng gặp thiên tử, càng chưa được thăng chức. Nếu như trong gia yến của Thánh Tổ hoàng đế, chắc chắn không đến lượt các nàng ấy góp mặt, nhưng dù tất cả hậu viện của đương kim thiên tử đều tham gia, cũng không quá hai bàn.
Trong cung Càn Thanh, vương công quý tộc và đại thần thân tín được sủng ái nhất đều tham gia tiệc chúc mừng. Ung Chính ngẫu hứng làm thơ đề chữ, tranh của ngài vốn đẹp hiếm thấy, trong phút chốc các thần tử đều khen ngợi không dứt, vua tôi đều vui vẻ.
Lan Hà nghe thấy tiếng động bên trong màn, hình như nàng đã dậy rồi, nên khẽ khàng bưng khay bước vào trong:
- Hôm nay phu nhân đã cảm thấy đỡ hơn chưa?
Vân Yên ngẩng đầu khỏi gối, mở mắt ra:
- Ừm
Lan Hà nhẹ nhàng nói:
- Trước khi Vạn Tuế Gia đi đã dặn dò nô tài hầu phu nhân uống thuốc vào giờ tỵ (3).
Vân Yên đáp nhỏ một tiếng, nằm trên giường trở người lại, lấy mu bàn tay che mắt, mái tóc buông xõa trên người.
Lan Hà cẩn thận đặt khay đựng bát thuốc lên chiếc bàn nhỏ ở đầu giường, vém rèm treo lên chiếc móc vàng, rồi cầm bát thuốc lên định đút cho nàng.
Vân Yên ôm chăn ngồi trên giường, nhìn thuốc trên tay nàng ta, bỗng nhiên hỏi:
- Hôm nay là… ba mươi tháng mười à?
Lan Hà lập tức gật đầu, trả lời:
- Phu nhân nhớ ra rồi à, hôm nay là lễ Vạn Thọ của hoàng thượng, mấy hôm trước phu nhân đổ bệnh tinh thần không tốt, Hoàng thượng không cho phép nô tì nhắc với phu nhân. Năm nay tuy giống như mấy năm trước Vạn Tuế Gia không tổ chức tiệc lớn, nhưng trong cung Càn Thanh vẫn chúc mừng.
Vân Yên gật đầu, ánh mắt lướt ra ngoài cửa sổ, ánh nắng đang lúc đẹp nhất. Nàng hoàn hồn nhận lấy bát thuốc, một hơi uống cạn rồi đưa cho Lan Hà, giọng nói cũng hơi khàn đi.
- Chị chỉ bị trúng gió đau đầu mà thôi, ra ngoài tản bộ là khỏi. Ngày mai bảo thái y không cần kê thuốc nữa, uống xong buồn ngủ, cảm thấy rất khó chịu.
Lan Hà đáp vâng, Vân Yên cũng đứng lên. Rửa mặt chải đầu xong, nàng dùng một ít điểm tâm, sau đó xem giờ rồi đích thân đến thiện phòng trong điện Dưỡng Tâm, xắn tay áo làm một bát mì trường thọ.
Khi bước vào cửa ngách cung Càn Thanh, Vân Yên đã nghe thấy tiếng người ồn ã, khung cảnh vui vẻ phía xa xa nàng không với tới được, Vương Triều Khanh dẫn Vân Yên đến ngự thư phòng của Ung Chính.
Nàng dừng lại sau bức tường hoa trong một góc viện, nhìn thân hình cao lớn mặc long bào vàng rực tựa người vào ghế rồng trên nơi cao nhất chính điện, tay trái cầm chén rượu, tay phải đeo chiếc nhẫn Huyết Mỹ Nhân Pha Lê Chủng đặt trên tay vịn khắc rồng vàng, trên chiếc bàn phía trước bày đầy món ăn đủ màu sắc. Không biết có phải do rượu đã trung hòa vẻ uy nghiêm của ngài hay không, rõ ràng tuổi tác đã ngoài năm mươi, nhưng giữa hai đầu lông mày và hàng lông mi dày đậm lại mang theo nét phong lưu khi ngài chuếnh choáng say. Dưới tấm thảm đỏ trải cầu thang cao lớn, vương công quý tộc, đại quan nhất phẩm, ai nấy mặt mày đều rạng rỡ.
Vân Yên đến ngự thư phòng, cho phép Vương Triều Khanh lui xuống, rồi đẩy cửa sổ ra, đứng bên ấy một lúc lâu, thấp thoáng có thể nghe thấy âm thanh từ chính điện, nàng quay người lại nhìn mì trường thọ trong hộp thức ăn, nếu như để lâu sợ rằng mì sẽ nguội, ăn cũng không ngon.
Đứng mệt rồi, nàng bèn quay đầu ngắm ghế rồng sau ngự án. Ghế rồng rất rộng rãi, lần đầu tiên chỉ một người ngồi trên ấy, nàng tháo giầy thêu ra co chân ôm đầu gối mình mà vẫn còn dư chỗ. Thuốc uống buổi sáng phát huy tác dụng, nàng vừa chờ đợi vừa bắt đầu buồn ngủ.
Không biết đã qua bao lâu, Vân Yên chợt nghe thấy tiếng bước chân đến gần và tiếng thỉnh an mơ hồ:
- Hoàng thượng cát tường.
Ngẩng đầu lên, người ấy đang đứng bên, dùng đũa gắp mì trường thọ đưa vào miệng.
Vân Yên giật mình, vội vàng kéo tay áo ngài:
- Nguội ngắt rồi, không ăn được nữa đâu.
Ung Chính quay người kéo tay nàng, vừa hay nuốt mỳ trong miệng xuống, từ sườn mặt đến gò má đều đỏ ửng sau khi say, đôi mắt mờ sương, giọng nói trầm khàn mang theo vị rượu, thoạt nhìn rất quyến rũ.
- Để trong hộp thức ăn nên vẫn còn ấm, uống rượu rồi cũng cần lấp đầy bụng.
Vân Yên ngửa đầu nhìn ngài, Ung Chính đặt đũa xuống, khom người ngồi xuống ghế rồng, mùi long diên hương trên người hòa lẫn với hương rượu thoang thoảng, lấp kín khoang mũi Vân Yên.
Ngài đặt tay lên sống lưng mảnh khảnh của nàng, tay kia luồn qua đầu gối để bế bổng nàng lên. Vân Yên đỡ lấy vai ngài, nói:
- Uống nhiều rồi.
Hơi thở Ung Chính phả vào mặt nàng, giọng ngài trầm thấp:
- Trẫm uống không nhiều.
Vân Yên sờ trán ngài, đã hơi đổ mồ hôi:
- Đúng, không uống nhiều.
Ung Chính kéo tay nàng xuống đặt bên môi mình hôn một cái, Vân Yên coi ngài là kẻ làm loạn sau khi say rượu nên không để ý.
- Tô công công đâu, thiếp bảo y mang một ít trà giải rượu tới…
Ung Chính lập tức ngắt lời nàng:
- Trẫm không muốn uống.
Vân Yên như đang dỗ trẻ con:
- Được, vậy ngài thấy đến noãn các phía đông nghỉ trước rồi mới về hay bây giờ về luôn…
Ung Chính ngậm đầu ngón tay nàng, khẽ cắn một cái, Vân Yên giật mình rụt tay lại theo phản xạ, nhưng ngài nắm chặt tay nàng không buông, cả người đè nàng xuống ghế.
Vân Yên vội vàng ôm lấy cổ ngài, ngón tay bám chặt cổ áo thêu rồng vàng, ánh mắt rơi vào đáy mắt người ấy. Ung Chính cúi đầu nhìn nàng, bờ môi nóng hổi đã kề bên, ngậm lấy môi nàng.
Trong hơi thở của ngài mang theo hương rượu ngon giữa môi răng, nặng nề khiến nàng mê man. Một tay nàng vòng qua cần cổ nóng hổi của ngài, tay kia níu lấy vạt trước long bào, rồi chầm chậm thả ra, để hai tay đều ôm lấy cổ. Môi lưỡi quấn quýt, lưu luyến khó rời.
Ung Chính bỗng nhiên bế bổng nàng lên, đứng dậy khỏi ghế, tay gạt mọi thứ trên long án xuống. Vân Yên vẫn khép mắt say mê trong nụ hôn, chợt cảm thấy mọi thứ hoa lên, sau lưng vang lên tiếng lạch cạch, như tiếng sách rơi xuống đất, nàng đã ngồi trên long án cứng như đá.
Vân Yên mở choàng mắt, đẩy vai ngài ra, lưỡi cũng theo thói quen rời khỏi lưỡi ngài, gương mặt hơi ửng đỏ, giọng nói nghèn nghẹn:
- Còn nói là không uống nhiều.
Giọng Ung Chính càng trầm hơn, kề sát bên nàng mà thì thầm:
- Ta tưởng nàng quên rồi.
Vân Yên kéo tay ngài khỏi vạt áo mình, thở gấp:
- Sao lại quên được.
Ung Chính lại nhìn nàng, môi cũng cong lên.
Vân Yên nhận ra ngài đâu chỉ uống rượu không, hoàn toàn không kéo tay ngài ra nổi, vành tai cũng đỏ rực.
- Chàng…
Ung Chính miết ngón tay cái lên môi nàng:
- Xuỵt.
Vân Yên vẫn chưa hoàn hồn lại, mơ hồ đã có chuyện xảy ra.
Đàn ông về già có chỗ hay của tuổi già, nhưng chỉ có người bên cạnh bầu bạn từ lúc trẻ đến khi già mới nhận ra thay đổi của ngài, những năm tháng tôi luyện rèn giũa đã làm thay đổi sức mạnh và góc cạnh, ví như nàng biết những nơi mẫn cảm quan trọng trên cơ thể mình, mỗi điểm giữa hai người yêu nhau nàng không cần nói ra người kia đã biết, để rồi khi bị trêu chọc nàng cầu sống không được mà xin chết cũng không xong.
Đặc biệt ở những nơi xa lạ chưa từng thử, trên ngự án, trên ghế rồng, càng là những nơi trang nghiêm càng khiến dây thần kinh con người trở nên nhạy cảm. Người đàn ông luôn quyết đoán lạnh lùng cứng nhắc của ngày bình thường, trên chiếc bàn cái ghế đã xử lý biết bao chuyện lớn quốc gia, ai ngờ ngài cũng sẽ như thế…
Ngoài phòng bỗng vang lên tiếng người nói chuyện, Vân Yên mồ hôi đẫm áo bỗng giật mình run rẩy ôm cứng lấy Ung Chính, ở một nơi không nên ở hai người đan chặt vào nhau, chừng như giày vò lẫn nhau.
Hơi thở gợi cảm gần trong gang tấc của ngài lớn đến mức Vân Yên muốn đưa tay che miệng ngài lại, Ung Chính cũng không lên tiếng, bàn tay rộng dày nắm mắt cá chân của nàng đưa lên cao hơn, cuối cùng đặt lên vai mình, ấn bờ eo gần như sắp gãy của nàng xuống, chuẩn xác đi tới chỗ nhạy cảm nhất, số lần thân dưới vuốt ve trêu chọc ngày càng nhiều.
Cả người Vân Yên đều nhếch nhác, gương mặt nhỏ bé nóng rực, bình thường đã không chịu nổi, huống chi bây giờ bên ngoài còn có người. Cả người nàng nơi đâu cũng là điểm chết, cơ thể tê dại như bị hàng ngàn con kiến cắn, ngón tay nắm chặt vạt áo ngài đã trắng bệch, nhưng không cách nào đẩy được ngài ra. Nàng cắn thùy tai ngày, khóe mắt còn vương giọt lệ, giọng nói thều thào nghẹn ngào như chỉ chực khóc.
- Có… á…
Đôi mắt đen như mực của Ung Chính mang theo dục vọng của cơn say, sâu xa nhưng sáng ngời, giọt mồ hôi chảy xuống, như bầu trời đang gột rửa.
- Không ai dám vào đây.
Giọng nói ngài vừa trầm vừa khàn, ánh mắt không hề che giấu suy nghĩ duy ngã độc tôn, thân dưới đã chuyển thành một động tác khác, mạnh mẽ chuẩn xác đi thẳng vào nơi sâu thẳm nhất, hoàn toàn mất đi sự kiềm chế ban đầu.
Vân Yên cắn chặt môi, biết ngài say rượu không kiểm soát được chính mình, nhưng bất ngờ đi vào nơi sâu nhất, làm nàng khẽ bật ra một tiếng, bên trong đau đớn như lửa đốt, nhưng tê dại nhanh chóng ăn sâu vào trong xương tủy, không biết đã bao lâu, nhưng người phía trên càng không ngừng nghỉ. Cảm xúc dồn dập ập tới liên tiếp, nàng không đón nhận kịp, khiến đôi chân nhỏ bé trắng trẻo không chịu được, dần không bám nổi lên eo ngài. Sống lưng ngài run lên dữ dội.
Ung Chính thở nặng nề, đỡ lấy eo nàng đặt lên người mình, đôi chân cũng vòng ra sau lưng, cả người nàng vùi trong chiếc ghế rồng rộng lớn sau long án, đôi chân tráng kiện của ngài quỳ trên ghế, một tay giữ bờ eo mảnh của nàng, một tay vuốt ve gò bồng đào lấp ló sau chiếc áo trong, thân dưới chuyển động một khắc vẫn chưa dừng lại, chỉ đổi góc độ, khi nhanh khi chậm, hết lần này đến lần khác.
Vân Yên chợt nhận ra tiếng người bên ngoài phòng đã yên tĩnh từ lâu, nàng ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn ngài, vừa xinh đẹp vừa xấu hổ, nức nở ngắt quãng:
- Chàng... thật... xấu xa...
Lời chưa dứt, đôi chân bị ngài tách rộng ra đặt lên tay vịn hai bên, ngài vào nơi sâu nhất không chạm tới, liên tiếp không ngừng, tốc độ nhanh đến đáng sợ như dòng điện chạy qua, nàng không còn phân biệt nổi giới hạn giữa đau đớn và tê dại, làn da mềm mại co giật, đầu ngón chân cũng co tròn lại, nàng mặc kệ đây là nơi nào, bắt đầu bật khóc. Dưới bàn chân là tay vịn khắc rồng lạnh lẽo, giữa hai chân lại nóng như sắt rèn, dường như băng lửa đang giao nhau.
Trong không gian nhỏ hẹp, vài lần tới rồi lui, dù ngồi trên eo ngài, hay nằm quỳ trên ghế rồng, đều bị ngài nắm trong tay. Quần áo trên người hầu như đã bị ngài lột sạch, chỉ còn lại chiếc áo lót mỏng manh dưới xương quai xanh nhưng không che giấu nổi nụ hoa hồng nhạt, càng tôn lên nét quyến rũ mảnh mai, muốn đậy càng lộ của thân hình duyên dáng. Còn ngài thì đối lập, thoạt nhìn long bào vẫn chỉnh tề, càng làm huyết mạch người khác muốn sôi trào.
Ung Chính ôm chặt cơ thể mềm mại của nàng, vùi đầu thưởng thức hương thơm của nụ hoa trước ngực, khẽ cọ râu vào vị trí trái tim. Bàn tay nóng rẫy nhẹ nhàng vuốt ve bắp đùi mịn màng, đi đến đâu tê dại đến đó, cánh môi kề bên tai nàng, mạnh mẽ ra lệnh:
- Gọi tên ta đi.
Vân Yên nói không thành lời, giữa hai chân vẫn đang run rẩy, đôi môi đỏ tươi hơi hé ra, trong đôi mắt khép mờ long lanh nước, như những con sóng dập dềnh. Hết lần này đến lần khác ngài đi vào nơi sâu nhất trong nhụy hoa, nàng không biết mình đang sợ hãi, hay đang muốn hơn nữa.
Nàng biết ngài sắp bắt đầu rồi, nên vùi gương mặt nhỏ bé nóng rực của mình vào lòng ngài, hai người đan chặt vào nhau. Nước mắt rơi xuống tí tách, nhưng bị vạt áo long bào ngài thấm khô.
- Dận... Chân... Dận Chân... Dận...Chân...
Nàng thở nặng nề, khóc nghẹn ngào, liên tiếp gọi tên ngài, dường như chỉ khi làm vậy mới nắm giữ được thứ gì đó trong không gian thoắt ẩn thoắt hiện.
Nàng gọi ngài một tiếng, ngài đáp lại một tiếng, như đang hít thở, không bao giờ ngừng nghỉ.
Một vòng tuần hoàn lại lặp lại, sự chiếm giữ điên cuồng của Ung Chính hoàn toàn làm nàng đầu hàng, cuối cùng không còn biết mình đã trôi nổi đến nơi nao, rồi lại giật mình tỉnh lại trong một nơi xa lạ, linh hồn phiêu dạt khắp nơi, tưởng chừng như mình đã chết, gai ốc nổi lên khắp người. Cơ thể như bị thiêu đốt thành tro bụi, sống chết thay phiên.
Rất lâu sau, Ung Chính mới trở người Vân Yên lại, tựa vào lưng ghế rồng, ôm nàng đang nằm trong lòng mình, một tay kéo chiếc thảm mỏng màu vàng nàng thường ngày vẫn chuẩn bị đắp lên người nàng, hơi thở trầm thấp nhưng chậm rãi. Ngón tay mảnh khảnh vuốt ve thùy tai và những sợi tóc mai rối bù, trong ngẩn ngơ, nàng cảm nhận được sự dịu dàng săn sóc.
- Nàng thấy nên đến noãn các phía đông đằng sau nghỉ một lát, hay hiện giờ ta bế nàng về...
Giọng nói truyền cảm du dương vang lên bên tai Vân Yên, nội dung thật quen thuộc, đến khi nàng hiểu ra vừa xấu hổ vừa tức giận nhéo eo ngài một cái, nhưng ngón tay nặng trĩu, không hề có chút sức nào, như đang gãi ngứa cho ngài.
Ung Chính nắm lấy tay nàng, đưa lên bên môi hôn thật kêu, nhìn hai chiếc nhẫn hồng ngọc giống nhau trên ngón tay, trong đáy mắt đen láy đong đầy nét cười.
Vân Yên nhắm hờ mắt nên cũng nhìn thấy, đầu càng dụi vào lòng ngài sâu hơn, lẩm bẩm:
- Vợ chồng già rồi mà ngài còn bắt nạt...
Ung Chính nhướn mày:
- Già ư?
Vân Yên lập tức im bặt, chỉ lo người này vì không phục từ “già” mà lại gây ra chuyện.
Ung Chính cúi đầu thơm lên má nàng:
- Lạnh rồi, ta bế nàng ra phía sau tắm rửa rồi hẵng về, về để còn tổ chức sinh nhật cho nàng.
Vân Yên ôm tấm thảm nằm sấp trên người ngài, bị ngài giày vò đến thế rồi, lấy đâu ra sức lực để tổ chức cho mình nữa. Nàng ậm ờ trả lời:
- Vâng.
Cả quãng đường được ngài bế, đôi chân mỏi nhừ gần như tê liệt, nàng không còn sức mà bận tâm. Bây giờ không giống như lúc trước, ngài đã làm hoàng đế, còn là một vị hoàng đế uy nghiêm khiến người khác sợ hãi. Triều Ung Chính không có Thái hậu, không có đại thần hay hậu phi uy hiếp hoàng quyền, sau tất cả, hoàng đế Ung Chính là thiên tử nắm giữ quyền lực tuyệt đối, tất cả mọi người đều phải nhìn sắc mặt ngài mà sống.
Hai người ngâm nước nóng xong, Vân Yên mới tỉnh táo hơn đôi chút, hờn dỗi tính sổ với người nọ. Người ấy thì thầm hỏi nàng cảm thấy dễ chịu không, nàng bèn ngượng ngùng đứng dậy mặc quần áo vào, khi đứng lên vẫn hơi lảo đảo, may có ngài đỡ, nếu không nàng suýt ngã.
Vân Yên thay bộ quần áo mà bên điện Dưỡng Tâm đưa tới, rồi thu dọn long bào ngài thay ra, ba lớp vải trong ngài đều ướt nhẹp, trong lòng thầm nhủ rõ ràng ngài ghen từ tận đẩu tận đâu ghen tới tận bây giờ, nếu như có danh hiệu “Thiên hạ đệ nhất ghen”, chắc chắn sẽ thuộc về đương kim thiên tử.
Dùng xong điểm tâm trà chiều, ngài và nàng ngồi xe vua từ cung Càn Thanh về điện Dưỡng Tâm, sắc trời đã gần sẩm tối. Cung nữ thái giám trong điện đều lanh lẹ tập trung trước cửa chào đón hai người, chúc thọ Vạn Tuế Gia cát tường. Tâm trạng Ung Chính hiển nhiên vô cùng tốt, ban thưởng cho toàn bộ mọi người.
Về đến phòng, Ung Chính kéo Vân Yên vào noãn các phía tây, lấy một con dấu hình vuông ra đưa cho nàng.
Vân Yên hơi bất ngờ:
- Đang yên đang lành chàng lấy triện ra để làm gì?
Ngài vốn là người thích khắc triện, từ lúc trẻ cho tới bây giờ đã khắc không dưới trăm con, trong nhà chỗ nào cũng có, Vân Yên đều cất hết vào tủ cho ngài.
Ung Chính cười đáp:
- Nàng mở ra xem đi.
Vân Yên nhẹ nhàng lấy ấn triện đầu tiên bằng đá Thọ Sơn (4) ra, nhìn tỉ mỉ những con chữ khắc bên dưới:
- Tứ...
Nàng ngước mắt nhìn ngài, ngài đang nở nụ cười, nàng lại cố gắng nhìn cái thứ hai.
- Dưỡng... Tâm... Điện?
Nàng không ngước mắt lên nữa, cầm ấn triện thứ ba và thứ tư lên:
- Minh... Viên... Phu... Nhân? Ung Chính... Phu Nhân?
Ung Chính nhìn nàng đang căng mắt đọc, nhưng Vân Yên vẫn ngơ ngác nhìn ngài. Cuối cùng ngài dở khóc dở cười ôm nàng vào lòng, cầm tay nàng đóng con dấu lên trang giấy trắng, để nàng đọc:
- Tứ Nghi Đường... Dưỡng Tâm Điện... Minh Viên chủ nhân... Ung Chính chủ nhân.
Vân Yên cảm thấy hơi quen tai, những con chữ trên triện không hề dễ đọc, đóng lên giấy rồi nàng cũng chỉ đoán được vài chữ...
Tứ Nghi Đường, Dưỡng Tâm Điện, Viên Minh Viên, Ung Chính.
Món quà sinh nhật người đàn ông này tặng nàng không chỉ có ấn triện hình vuông, mà là cả cuộc đời ngài.
Ung Chính nhéo mũi nàng:
- Đều là của nàng cả.
Vân Yên nhìn vào đáy mắt ngài, biết rõ tấm lòng ấy, ôm chầm lấy lưng ngài:
- Không chỉ những món này đâu, ấn triện trong tủ ngoài tủ, ngay cả chàng, cũng là của thiếp hết.
Ung Chính cười lớn:
- Đúng, là của nàng hết.
Dưới ánh nến vàng ấm áp, ngài giúp nàng bôi thuốc lên vết thương trên bàn chân, nét mặt đã không còn trẻ trung, nhưng tình cảm vẫn luôn đong đầy theo thời gian.
Những ngày bình an ổn định của triều Ung Chính cuối cùng bắt đầu, Long Khoa Đa, Doãn Nga và Doãn Đề bị giam trở thành chuyện rúng động kinh thành. Ung Chính đế vẫn lên kế hoạch tấn công Chuẩn Cát Nhĩ, đưa binh vào Tây Tạng.
Di Thân vương Doãn Tường cùng với Ung Chính quản lý triều chính, tu sửa thủy lợi, cải cách chính sách, chỉnh đốn quân đội, khi mùa xuân sắp đến Doãn Tường có thêm một bé trai, tên mụ là A Mục Hồ Lang. Tuy chỉ là con của thiếp, nhưng vẫn đương Ung Chính ban thưởng.
Không lâu sau, Ung Chính đích thân cầm bút, ban cho Di Thân vương tấm hoành đề tám chữ “Trung kính, thành trực, cần thận, liêm minh”, xưa nay chưa ai nhận được sự ưu ái này.
Đầu xuân, Ung Chính dặn Hoàng hậu Na Lạp thị chọn mấy thị nữ thị thiếp cho Tứ a ca Hoằng Lịch và Ngũ a ca Hoằng Trú, ngài hỏi Vân Yên muốn đi xem không, nàng lắc đầu từ chối.
Từ tận đáy lòng, nàng không tán đồng nổi chế độ hôn nhân bất công trong hoàng thất thời cổ đại. Một cô gái lương thiện bị chỉ định trở thành người đầu tiên hầu hạ các a ca, chỉ vì xuất thân không đủ cao, cam chịu làm nha hoàn ấm giường, hoặc là làm thiếp, hầu hạ người đến sau. Cuộc hôn nhân không chỉ bất công với phụ nữ, nếu con trai trưởng không phải là đích (con trai do vợ cả sinh ra), ân oán sau này càng khó tránh được. Ví dụ như cuộc chiến giữa Đại a ca và Thái tử triều Khang Hi, ví dụ như Tam a ca Hoằng Thì, ngay cả Hoằng Phân ngày ấy mất sớm còn lớn hơn của Hoằng Huy, thật ra bằng chứng đều xuất hiện khắp nơi.
Ung Chính vô cùng quan tâm chuyện hôn nhân của Tứ a ca Hoằng Lịch, chỉ chọn những cô gái hiền lương thục đức mang huyết thống quý tộc Mãn Mông, những bức họa được chất thành đống trong noãn các phía đông điện Dưỡng Tâm. Vân Yên biết rõ lòng đế vương cũng như tấm lòng người cha, ngài dùng kinh nghiệm của người từng trải là bản thân mình, không chỉ muốn trải đường giúp sức cho tương lai Hoằng Lịch, mà còn muốn hôn nhân của cậu viên mãn hạnh phúc, nhưng mong muốn vẹn toàn hai bên thật sự rất khó. Vì vậy, khi ngài hỏi ý kiến của nàng, nàng cũng xem cùng ngài.
Cuối cùng chọn được bức tranh vẽ con gái của tổng quản của Sát Cáp Nhĩ là Phú Sát thị Lý Vinh Bảo ở kỳ Chính Hoàng, đoan trang hiền thục, dung mạo thanh tú xinh đẹp, Ung Chính đeo kính nhìn trái nhìn phải, rồi lại nhìn Vân Yên, Vân Yên gật đầu, nhưng thì thầm vào tai ngài mấy câu. Ung Chính ngẫm nghĩ, tháo kính xuống nhéo mũi nàng.
Vân Yên cầm bức tranh lén tới cung a ca, không tiết lộ bất cứ điều gì, chỉ gọi Hoằng Lịch tới viện của Lục Thập, đưa bức tranh cho Hoằng Lịch xem. Trên gương mặt Hoằng Lịch có ý tán thưởng rõ ràng, hỏi Vân Yên đầu đuôi. Trong lòng Vân Yên an tâm hơn, tuy hai người chưa tiếp xúc chưa biết sau này thế nào, nhưng yêu thích tán thưởng ban đầu cũng là bước đầu tiên, hơn nữa nàng chỉ có thể làm được đến thế.
Về đến điện Dưỡng Tâm, Vân Yên nằm sấp trên ngực Ung Chính, thất thần nhìn ngài dùng mực đỏ viết tấu chương ngự ban đích phúc tấn. Ung Chính đặt bút xuống, ôm cả người nàng vào lòng mình, dỗ dành:
- Chờ Lục Thập của chúng ta trưởng thành, ta chắc chắc sẽ để con lấy người con gái mình yêu làm vợ, được không?
Ngày mười tám tháng bảy năm Ung Chính thứ năm, trong Tây Nhị Sở Tử Cấm Thành, Ung Chính đế tổ chức đại lễ thành hôn long trọng cho Tứ a ca Doãn Lịch và con gái của Lý Vinh Bảo Phú Sát thị, năm nay, ngài vừa tròn năm mươi.
Tân nương Phú Sát thị hiền huệ ngoan ngoãn, ăn mặc giản dị, đi cùng Hoằng Lịch tới điện Dưỡng Tâm thỉnh an, chỉ cần nhìn cũng biết đôi trẻ rất hòa thuận vui vẻ, ngay cả Ung Chính không nói ra miệng, nhưng trong lòng vô cùng hài lòng. Hoằng Lịch thấy Vân Yên, bèn kéo Phú Sát thị xinh đẹp trẻ tuổi tới, gọi Vân Yên cô cô.
Nhưng chưa tới mấy ngày, một chuyện như tin dữ nguy hiểm phá vỡ bầu không khí vui mừng...
Mùng sáu tháng tám năm Ung Chính thứ năm, Tam a ca Hoằng Thì bị xóa tên khỏi tông tịch, phiền muộn mà qua đời bên ngoài cung.
- HẾT CHƯƠNG 197 -
(1) Trong tiếng Trung, âm Hán Việt của tạm biệt là tái kiến, nghĩa là gặp lại.
(2) Lễ Vạn Thọ: Lễ mừng thọ của hoàng đế.
(3) Giờ tỵ: Từ 9 giờ sáng đến 11 giờ sáng.
(4) Đá Thọ Sơn: được sản xuất từ núi Thọ Sơn tỉnh Phúc Kiến.