Chương 198: Chuyển biến bất ngờ
Đây là chuyện Ung Chính không ngờ, thật sự không ngờ đến.
Chiếc tách tráng men xanh tinh xảo trượt khỏi tay ngài, tiếng vỡ choang văng vẳng trong điện Dưỡng Tâm.
Về nguyên nhân trực tiếp dẫn tới cái chết Hoằng Thời, ngài không công bố ra ngoài.
Khi nội thị Tông Nhân Phủ đặt chiếc hộp đã được lau sạch sẽ lên ngự án hoàng đế, đau đớn và xót xa của Ung Chính đều không thể diễn tả thành lời.
Vân Yên không biết trong chiếc hộp ấy chứa những đồ gì, nhưng nhìn sơ qua, một dải lụa trắng, đồ dùng nhỏ bằng bạc, mấy viên thuốc màu đỏ sậm, một chiếc đai bằng da dee... Nàng đang định đưa tay ra cầm, nhưng thoắt cái Ung Chính cầm tay kéo nàng vào lòng mình.
Vân Yên lấy Ung Chính nhiều năm luôn được cưng chiều, bình thường trong phòng khóc cũng được dỗ, sao ngài có thể để nàng nhìn thấy những món đồ này. Nhưng nàng cũng chưa từng thấy trong sách hay nghe nói đến chuyện, năm Khang Hi ấy, phế thái tử phóng túng trong phủ riêng của mình… trong triều đại này, những đồ dùng dâm dục nhạy cảm là bí mật nửa công khai.
Vân Yên chậm rãi ôm thật chặt vị đế vương đang đè nén đau khổ, trong lòng hốt hoảng như bỗng nhiên hiểu ra, tim cũng khó chịu nặng trịch như chì. Lịch sử lại một lần nữa cười đùa xấu xa, đấu đá trong hoàng gia vẫn là một vòng tuần hoàn. Mấy năm trước phế thái tử Doãn Nhưng của triều Khang Hi chết bệnh trong cung Hàm An, hiện giờ là con trưởng, con đích, tam a ca Hoằng Thời bị gạch tên khỏi tông tịch, quá nhiều người vì phiền muộn mà buông thả, cuối cùng rơi vào kết cục thê lương nhà tan người mất. Hoằng Thời không để lại thứ gì, ngay cả một con trai và hai con gái cũng mất cách đây không lâu.
Ung Chính và Hoằng Thời, mối quan hệ cha con rạn nứt chỉ vì đảng Bát gia, cái chết của Hoằng Thời đã đánh mất hoàn toàn con đường vãn hồi.
Người trọng thể diện như Ung Chính chắc chắn sẽ không để người khác nhìn thấy mình nhếch nhác chán nản. Ngài vẫn bận bịu với chính sự, không hề thể hiện sự đau khổ trước mắt quần thần, càng không nghỉ ngơi lấy một ngày. Ngài luôn mạnh mẽ, không bao giờ chịu thua, nhưng Vân Yên biết ngài đau đớn cỡ nào, nỗi đau như bị khoét một miếng thịt trong tim, ngài xử lý chính vụ đến nửa đêm mới về giường, chân tay đã lạnh buốt.
Vân Yên kéo chiếc chăn ấm sực lên đắp cho ngài, đôi tay mềm mại ấm áp phủ lên bàn tay rộng lớn ấy rồi kéo vào lòng mình. Ung Chính không nói gì, chỉ vùi đầu mình vào hõm vai nàng, ngủ thiếp đi.
Nỗi đau dường như có thể vơi bớt theo thời gian, nhưng có một người thì không thể.
Nội thị trong cung Vĩnh Thọ của hoàng hậu Na Lạp thị đến báo, Tề phi Lý thị gần năm mươi tuổi trong cung Trường Xuân không ăn không uống, ốm không dậy nổi, chỉ còn hơi tàn.
Mẹ vinh hiển nhờ con, mẹ cũng bệnh vì con. Trong hoàng cung mọi chuyện thay đổi không biết trước được. Sủng ái của đế vương với hậu phi chỉ là món đổ cực kì xa xỉ nhưng ngắn ngủi. Ba năm, năm năm, hay mười năm. Có mười năm, cũng không thể cả đời.
Ba người con trai và một con gái dưới gối nàng ta đều không còn. Đúng vậy, sau cái chết của Hoằng Thời, nàng ta không còn gì cả. Là người phụ nữ hầu hạ Ung Chính sớm nhất, rồi số phận cũng giống như những người đến sau như Mậu tần Tống thị, Đôn Túc Hoàng quý phi Niên thị, thậm chí còn thê lương hơn.
Bầu trời cuối hạ lờ mờ sáng, Vân Yên khoác chiếc áo mỏng nửa quỳ bên giường giúp Ung Chính thay quần áo chuẩn bị lên triều, ngài vẫn có thói quen ôm bờ eo mảnh khảnh của nàng, trầm mặc nhìn nàng cẩn thận chỉnh cho ngài vạt long bào.
Đeo xong chuỗi triều châu, Vân Yên phủi vai ngài, giọng nói nhẹ nhàng bình tĩnh:
- Hôm nay nếu không bận, sau khi bãi chiều chàng đến đó thăm đi, thiếp không đi cùng, ở nhà đợi chàng về ăn cơm.
Ung Chính khép mắt lại không nói gì, tay dùng sức kéo nàng vào trong lòng. Hai tay của Vân Yên cũng ôm lấy lưng long bào của ngài, khẽ khàng vuốt ve, hai người đã quá hiểu nhau, có khi không cần dùng quá nhiều lời nói.
Rất lâu sau Ung Chính mới buông nàng ra:
- Ngày mai, chúng ta đưa Lục Thập đến Viên Minh Viên nhé.
Bầu trời trong Viên Minh Viên dường như trong xanh hơn ở Tử Cấm Thành, hít thở bầu không khí quen thuộc nơi đây, sống cuộc sống vùng ngoại ô và chính vụ triều đình đơn giản, những bi ai phức tạp thoát khỏi vị đế vương này nhanh hơn.
Nhưng bệnh tật lại quấn lấy những đứa con của Di Thân vương Doãn Tường. Tam A Ca Hoằng Thôn và Lục a ca Hoằng Khâm đều bắt đầu đổ bệnh, nhưng tình hình không ổn nhất chính là hai vị a ca mới chỉ hai ba tuổi Bát a ca tên mụ là Thụ Ân và Cửu a ca tên mụ là A Mục Hồ Lang.
Còn Lục Thập từ lúc chào đời sức khỏe vẫn lúc tốt lúc xấu, làm thế nào cũng không béo lên được, dấu hiệu yếu ớt từ trong bụng mẹ rất rõ ràng, người càng ngày càng ốm yếu.
Người xưa thường nói, nước đầy ắt tràn, trăng tròn sẽ khuyết. Hoằng Lịch và Hoằng Trú đều đã trưởng thành, chỉ còn Lục Thập vẫn nhỏ tuổi cần được yêu thương. Hơn nữa Lục Thập lớn lên bên Vân Yên và Ung Chính, lại còn là con trai của Doãn Tường, tình cảm không ai có thể chia rẽ được. Vì vậy trong lòng Vân Yên từ trước đến nay vẫn luôn sợ Ung Chính quá yêu chiều Lục Thập, luôn giữ Lục Thập trong cung a ca, sợ chính yêu thương đặc biệt ấy sẽ làm hại Lục Thập bé nhỏ, nhưng Lục Thập ngày một ốm yếu làm hai người càng thêm lo lắng, đành phải đưa mình bé theo cùng đến Viên Minh Viên.
Trong Viên Minh Viên không cần quá thận trọng như ở hoàng cung, Vân Yên thường bế Lục Thập đến Cửu Châu Thanh Yến, mang theo khoảng hai người. Khi Ung Chính luyện chữ cũng bế bé đến, lúc ăn cơm luôn là gia đình ba người.
Sau buổi trưa thỉnh thoảng sẽ có thời gian rảnh rỗi, ba người ngồi thuyền xuôi trong làn nước trong xanh dưới bầu trời cao vời vợi ở Viên Minh Viên, cập bờ quán Hạnh Hoa Xuân, một mẫu ba phân (1) của khu vườn chỉ trồng rau, đều là Nông Gia Lạc (2). Ung Chính cởi giầy rồng thay quần làm vườn vào, dáng vẻ mới mẻ ấy quả thật khiến người khác phải mở rộng tầm mắt, tinh thần tiểu Lục Thập tốt hơn mọi ngày, vểnh chiếc mông nhỏ qùy bên cạnh Vân Yên nghịch bùn, hai bàn tay nho nhỏ đen xì bôi lên người Hoàng a mã, Vân Yên mặc kệ hai người, hai cha con cười lớn ha ha.
Khởi Xuân Viên mà Ung Chính xây cho Di Thân vương Doãn Tường nằm bên cạnh Viên Minh Viên, cũng hi vọng Doãn Tường có thể đến đây, giảm bớt mệt nhọc. Nhưng vì chính vụ triều đình và từng đứa trẻ mất đi, sức khỏe Doãn Tường ngày một xấu, khi năm Ung Chính thứ sáu sắp đến, Bát a ca Thụ Ân và Cửu a ca A Mục Hồ Lang liên tiếp không qua khổi, còn bệnh của Tam a ca Hoằng Thôn cũng ngày càng nặng thêm.
Mỗi khi vào đông, sức khỏe Lục Thập đều không quá tốt, Vân Yên đều dấy lên một nỗi sợ không tên, phương pháp điều trị lâu dài của thái y dường như không có hiệu quả rõ ràng. Ung Chính biết Vân Yên ngày đêm lo lắng, nghe nói Hoằng Thôn trong phủ Doãn Tường dùng thuốc của y quan Triều Tiên Ngô Chí Triết mà bệnh tình chuyển biến tốt, nên vô cùng vui mừng, mời ông ta đến khám chữa cho Lục Thập, hơn nữa còn nghe lời ông ta không cần Triều Tiên cống nạp sâm Cao Ly, miễn sáu mươi nghìn đồng thuế ruộng.
Sau tết, tình trạng Lục Thập chuyển biến xấu, Ung Chính và Vân Yên luôn ở trong Tử Cấm Thành. Bệnh của Lục Thập càng ngày càng nặng, tình hình hung hiểm, vì yếu ớt từ nhỏ nên tim cũng bắt đầu suy giảm, thái y đã hoàn toàn bó tay.
Công việc Ung Chính bận rộn, mà Vân Yên không thể rời tay khỏi Lục Thập. Cả ngày hầu như nàng chỉ đi về giữa hai nơi cung a ca và điện Dưỡng Tâm, tự mình chăm sóc bón thuốc cho bé, không để người khác động tay vào, người nàng cũng gầy sọp hẳn đi. Nhưng Lục Thập sốt cao liên miên; mất ngủ sợ hãi, tinh thần buồn phiền làm ngài gầy gò da dẻ vàng vọt. Mọi người đều sợ có dự liệu không lành, nhưng Vân Yên không dám nghĩ tới, nàng dùng tất cả tinh thần và sức lực chỉ mong một ngày Lục Thập có thể khỏe hơn.
Hàng đêm, số lần giật mình bừng tỉnh trong lòng Ung Chính càng ngày càng nhiều, mỗi lần tỉnh lại, trên gương mặt đều có dấu nước mắt. Nàng mơ thấy cái đêm đầu tiên nàng bế Lục Thập nhỏ xíu như con chuột, mơ thấy Hoan Sênh nói, chị Vân Yên, nếu có thể để thằng bé sống thêm một ngày, em xin cảm tạ chị.
Lục Thập vẫn là con trai của Thập Tam và Hoan Sênh, không, cậu bé chính là con trai của Ung Chính và Vân Yên. Ung Chính yêu thương Lục Thập hơn cả con đẻ mình, dù là ban thưởng đồ gì, là ngọn đèn, hay quyển sách, đều giữ lại thứ tốt nhất cho Lục Thập.
Trong một đêm mưa gió bão bùng, Vân Yên chợt bừng tỉnh trong lòng Ung Chính, nàng cất tiếng gọi Lục Thập, ngồi dậy định đi chân trần xuống giường, bị Ung Chính giữ lại. Sấm giật chớp lóe đì dùng ngoài cửa sổ, chiếu sáng gò má dẫm nước mắt của Vân Yên.
Ung Chính lập tức nói:
- Đừng sợ, chúng ta thay quần áo rồi đi.
Ung Chính luống cuống mặc thường phục, lấy áo choàng khoác lên vai Vân Yên, lớn tiếng gọi người chuẩn bị xe ngồi, sau đó sai thái giám đến viện a ca xem trước. Hai người xông vào làn mưa đêm ra khỏi điện Dưỡng Tâm, đi được nửa đường, Trần Phúc công công dẫn theo Nguyễn Lục ăn mặc nhếch nhác, quỳ trước xe trong cơn mưa to, vừa khóc vừa bẩm:
- Lục Thập a ca không ổn, bỗng nhiên bị sởi!
Tiếng sấm bất chợt nổ vang trên bầu trời Tử Cấm Thành, khi sáng khi tối chiếu rọi lên ngói lưu ly màu vàng, mái vũ điện cao cao, rùa đồng, tiên hạc, nhật quỹ (3), hoa biểu (4)... Mưa lớn như mọi đêm, không hề có điểm cuối.
Hai người nhanh chóng đến cung a ca, mọi chuyện trước mắt khiến tim Vân Yên thắt lại. Cả người Lục Thập sốt cao, không ngừng nói mê, trán, cổ, trên người, ngay cả lòng bàn tay cũng nổi lên những vết sởi màu đỏ sậm.
Vân Yên không còn quan tâm đến bất cứ điều gì, nàng bước tới, Ung Chính cũng sải bước theo, thái giám Nguyễn Lục điện Dưỡng Tâm buột miệng nói:
- Vạn Tuế Gia cẩn thận.
Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên Ung Chính quay phắt người lại, đưa tay cho y một cái bạt tai rồi đuổi ra ngoài, tất cả mọi người đều sợ hãi quỳ xuống, không dám nói gì.
Người Mãn Thanh sợ nhất là bệnh sởi, vì đậu mùa và sởi rất giống nhau, nên vua Thuận Trị và Đổng Ngạc phi năm ấy, thậm chí cả vua Khang Hi đều mắc phải. Tấm lòng của thái giám Nguyễn Phúc với chủ nhân không sai, nhưng y không biết rằng, giờ phút này, Ung Chính chỉ là một người cha, dù trước mặt có núi đao biển lửa ngài cũng không thể rời khỏi vợ mình.
Vân Yên nắm chặt bàn tay bé nhỏ sưng phù của Lục Thập, đau đớn nhìn những nốt sởi lan rộng trên gương mặt và cánh tay, nghe cậu bé thở khó nhọc, bị tiếng sấm lớn ngoài cửa sổ át mất, nàng liên tục lẩm bẩm: “Mẹ tới rồi, Lục Thập đừng sợ.
Ung Chính nhìn sau gáy và sau tai Lục Thập, sờ vầng trán nóng như lửa của bé, sắc mặt vô cùng nặng nề, nhưng vẫn dỗ dành Vân Yên:
- Đừng sợ, thái y sắp đến rồi, không sao đâu.
Nước mắt Vân Yên không ngừng rơi, nỗi sợ hãi như thủy triều dâng cao bịt kín tim nàng, lòng bàn tay lạnh như băng run lên bần bật, rồi được Ung Chính nắm lấy, nhưng dù làm thế nào cũng không làm nó ấm lên được.
Lời Ung Chính vừa dứt, trước cửa vang lên tiếng ồn ào, thái y khoa nhi của viện thái y đều tới, ngay cả Tứ a ca Hoằng Lịch và Ngũ a ca Hoằng Trú sống ở gần đấy cũng mặc quần áo chạy đến.
Ung Chính bế Vân Yên rời khỏi giường Lục Thập, để các vị thái y đến khám. Vân Yên tựa vào lòng ngài, nắm chặt vạt áo trước ngực ngài, một giây cũng không dám chớp mắt nhìn chằm chằm thái y và Lục Thập.
Mấy vị thái y bắt mạch xong đều giật mình mặt biến sắc, dùng khăn che miệng quỳ xuống đất:
- Kính xin thánh thượng rời đi.
Tiếng sấm bên ngoài cửa sổ tựa như đã dừng lại, tia chớp chợt sáng chợt tối hắt lên gương mặt Ung Chính, gò má Vân Yên trắng bệch, nàng đẩy Ung Chính đứng trước mình ra, nhưng Ung Chính ôm chặt lấy nàng:
- Nói.
Vị thái y đứng đầu lập tức run lẩy bẩy trả lời:
- Có lẽ là sốt tinh hồng nhiệt (5) của trẻ nhỏ. Khả năng truyền nhiễm rất cao, mà triệu chứng phát bệnh không rõ, chúng thần phải khám tỉ mỉ, kính xin hoàng thượng nhanh chóng rời đi.
Vân Yên nghe xong, gương mặt cắt không còn giọt máu.
- Tôi không đi, tôi ở lại chăm sóc thằng bé, các ông mau kê thuốc đi, mau lên...
- Vân Yên!
Ung Chính ghì lấy vai nàng, đôi mắt hoe đỏ,
- Lát nữa thái y khám xong thì vào, Lục Thập đã vậy rồi, nàng không thể...
- Không, thiếp không đi!
Vân Yên giống như con thú mẹ che chở cho con, trong đôi mắt chỉ còn Lục Thập, nàng cạy tay Ung Chính ra, lao tới bên giường cậu bé.
- Vân Yên!
Dù Ung Chính gọi nàng thế nào, nàng vẫn không chần chừ, nhưng nàng nhanh chóng cảm thấy gáy mình đau buốt, người rơi vào bóng đen.
Khi Vân Yên tỉnh lại, mưa đã nhỏ dần, trong ánh sáng sớm mai nước mưa từ mái hiên cửa sổ rơi xuống tí tách, như giọt nước mắt của ông trời. Nàng không khóc nữa, cũng không quay về điện Dưỡng Tâm. Trừ công vụ khẩn cấp từ tám trăm dặm, Ung Chính đều ở lại cung a ca, phong tỏa mọi tin tức với bên ngoài. Ung Chính với hành động điên cuồng khong còn là Ung Chính mà mọi người vẫn biết. Hàng ngày Vân Yên đều giục ngài về điện Dưỡng Tâm, cuối cùng hai người vẫn ôm trong lòng nỗi đau như khoét tim xẻ thịt.
Di Thân Vương Doãn Tường cũng tới, Tam a ca Hoằng Thôn vừa mới qua đời, ba người gặp nhau, như hàng vạn con dao đâm vào tim. Ma quỷ của vận mệnh quấn lấy gia tộc này từ khi Hoằng Thời mất, tất cả đều làm mọi người mệt mỏi trống rỗng.
Lục Thập lúc nóng lúc lạnh, cổ họng sưng to, thần trí không tỉnh táo, sau khi uống thuốc các nốt đỏ đã giảm bớt. Thuốc thái y kê đều do một tay Vân Yên sắc, nàng đeo khẩu trang, đeo găng tay cho mình, kiên nhẫn chăm sóc Lục Thập, ngay cả Ung Chính cũng mạo hiểm ở bên cạnh cậu bé và Vân Yên. Mỗi đêm, hai người đều nằm trên chiếc sập nhỏ bên ngoài phòng ôm nhau chợp mắt, nô tài nào nhìn thấy cũng xúc động.
Cán cân chết chóc bị kéo xuống trong biến đổi vận mệnh và sự kiên trì của Vân Yên, trường hợp xấu nhất đã xảy ra, biến chứng của sốt tinh hồng nhiệt nhanh chóng ảnh hưởng đến tim cậu bé, triệu chứng như viêm cơ tim xuất hiện trên cơ thể Lục Thập, mọi người đều tuyệt vọng.
Ngày mùng chín tháng chín, tết Trùng Dương, Vân Yên chuẩn bị thù du ngon nhất trong cung cho Lục Thập, nhưng giờ cậu chỉ còn hấp hối, bàn tay nhỏ bé nắm chặt, giọng nói thều thào:
- Má... Lục Thập... ngoan lắm... bảo... hoàng a mã... yên tâm...
Một buổi chiều nắng đẹp, cậu bé như đang ngủ say, gương mặt hồng hào, tay cầm quả thù du đỏ tươi, như trong ngày lễ nhớ về người xưa, như một thiên thần bé nhỏ trong sáng, trong giấc ngủ vĩnh viễn.
Tim Vân Yên vỡ vụn thành từng mảnh, cả thế giới đều là một màu tối đen, mệt mỏi và đau đớn trong mấy ngày liền đã hoàn toàn quật ngã nàng, Ung Chính giấu kín tất cả nỗi đau không thể giải tỏa, đối mặt với tình hình nguy ngập hơn.
Ba ngày hai đêm, nàng hôn mê, cả điện Dưỡng Tâm, thậm chí ngay cả Tử Cấm Thành cũng biết hoàng đế bi thương.
Ung Chính không thể ngã xuống, cũng không thể chết. Ngài chưa kịp nghỉ ngơi đã ôm Vân Yên, vành mắt đỏ hoe, râu mọc lởm chởm, không còn là vị hoàng đế uy nghiêm chỉnh tề.
Khi Vân Yên tỉnh lại, nàng chỉ thều thào một câu:
- Hãy hỏa thiêu... Hoan Sênh... để mẹ con họ vĩnh viễn bên nhau.
Ung Chính ôm ghì lấy nàng, Vân Yên bật khóc xót xa trong lòng ngài.
Ngài biết có lẽ lúc này nàng vẫn lượng thứ cho mình. Lục Thập qua đời vì sốt tinh hồng nhiệt, dựa theo quy định không thể chôn cất, mà phải hỏa táng.
Không phải là con ruột, nhưng còn hơn cả con ruột.
Hai người trao cho nhau chiếc ôm trên long sàng trống trải, chia sẻ nỗi đau khi mất đi Lục Thập, trong giấc mơ nửa đêm chỉ còn lại nhau, qua một đêm tóc bạc trắng đầu.
- Vân Yên, trời còn chưa sập... nàng còn có ta, ta còn có nàng... đồng ý với ta, tay ta còn ở đây, dù bất cứ khi nào, chúng ta đều không rời xa, nàng hiểu chứ.
Giọng nói của Ung Chính rất khàn, ngài xoa tóc mai nàng, ôm nàng, nói hết đợt này đến đợt khác.
Lúc này nàng yếu ớt, mất hoàn toàn sức sống, nhưng vẫn còn một người đàn ông, ngài đau khổ không kém nàng, dẫu vậy vẫn mạnh mẽ che cho nàng cả bầu trời, thậm chí là bầu trời của một đế quốc. Ngài đã mất Lục Thập, mất quá nhiều con cái, không thể mất thêm nàng nữa.
Nước mắt Vân Yên từ khóe mắt chảy dọc tóc mai, cuối cùng nhẹ nhàng rơi xuống.
- HẾT CHƯƠNG 198 -
(1) Đơn vị đo diện tích cổ của Trung Quốc, 10 phân bằng 1 mẫu, 1 mẫu bằng khoảng 666, 6 mét vuông.
(2) Nông Gia Lạc: Một kiểu hình thức nghỉ dưỡng về với thiên nhiên, nông thôn.
(3) Nhật quỹ: một loại đồng hồ dựa vào bóng của mặt trời để ước lượng giờ giấc.
(4) Hoa biểu: Cột trụ đá trổ hoa đặt trước cửa cung điện hoặc lăng mộ thời xưa.
(5) Sốt tinh hồng nhiệt: Sốt tinh hồng nhiệt là một bệnh do vi khuẩn, đặc trưng bởi các chấm màu đỏ- hồng, bóng, bao phủ toàn bộ cơ thể. Bệnh thường gặp ở những người trước đó có viêm họng hoặc bị chốc, gây ra bởi mộ số chủng của liên cầu A. Độc tố của vi khuẩn gây ra ban trong sốt tinh hồng nhiệt. Ở thế kỷ trước, bệnh hay gặp hơn do kháng sinh chưa phát triển, thậm chí gây chết người, thành dịch lớn.
Đây là chuyện Ung Chính không ngờ, thật sự không ngờ đến.
Chiếc tách tráng men xanh tinh xảo trượt khỏi tay ngài, tiếng vỡ choang văng vẳng trong điện Dưỡng Tâm.
Về nguyên nhân trực tiếp dẫn tới cái chết Hoằng Thời, ngài không công bố ra ngoài.
Khi nội thị Tông Nhân Phủ đặt chiếc hộp đã được lau sạch sẽ lên ngự án hoàng đế, đau đớn và xót xa của Ung Chính đều không thể diễn tả thành lời.
Vân Yên không biết trong chiếc hộp ấy chứa những đồ gì, nhưng nhìn sơ qua, một dải lụa trắng, đồ dùng nhỏ bằng bạc, mấy viên thuốc màu đỏ sậm, một chiếc đai bằng da dee... Nàng đang định đưa tay ra cầm, nhưng thoắt cái Ung Chính cầm tay kéo nàng vào lòng mình.
Vân Yên lấy Ung Chính nhiều năm luôn được cưng chiều, bình thường trong phòng khóc cũng được dỗ, sao ngài có thể để nàng nhìn thấy những món đồ này. Nhưng nàng cũng chưa từng thấy trong sách hay nghe nói đến chuyện, năm Khang Hi ấy, phế thái tử phóng túng trong phủ riêng của mình… trong triều đại này, những đồ dùng dâm dục nhạy cảm là bí mật nửa công khai.
Vân Yên chậm rãi ôm thật chặt vị đế vương đang đè nén đau khổ, trong lòng hốt hoảng như bỗng nhiên hiểu ra, tim cũng khó chịu nặng trịch như chì. Lịch sử lại một lần nữa cười đùa xấu xa, đấu đá trong hoàng gia vẫn là một vòng tuần hoàn. Mấy năm trước phế thái tử Doãn Nhưng của triều Khang Hi chết bệnh trong cung Hàm An, hiện giờ là con trưởng, con đích, tam a ca Hoằng Thời bị gạch tên khỏi tông tịch, quá nhiều người vì phiền muộn mà buông thả, cuối cùng rơi vào kết cục thê lương nhà tan người mất. Hoằng Thời không để lại thứ gì, ngay cả một con trai và hai con gái cũng mất cách đây không lâu.
Ung Chính và Hoằng Thời, mối quan hệ cha con rạn nứt chỉ vì đảng Bát gia, cái chết của Hoằng Thời đã đánh mất hoàn toàn con đường vãn hồi.
Người trọng thể diện như Ung Chính chắc chắn sẽ không để người khác nhìn thấy mình nhếch nhác chán nản. Ngài vẫn bận bịu với chính sự, không hề thể hiện sự đau khổ trước mắt quần thần, càng không nghỉ ngơi lấy một ngày. Ngài luôn mạnh mẽ, không bao giờ chịu thua, nhưng Vân Yên biết ngài đau đớn cỡ nào, nỗi đau như bị khoét một miếng thịt trong tim, ngài xử lý chính vụ đến nửa đêm mới về giường, chân tay đã lạnh buốt.
Vân Yên kéo chiếc chăn ấm sực lên đắp cho ngài, đôi tay mềm mại ấm áp phủ lên bàn tay rộng lớn ấy rồi kéo vào lòng mình. Ung Chính không nói gì, chỉ vùi đầu mình vào hõm vai nàng, ngủ thiếp đi.
Nỗi đau dường như có thể vơi bớt theo thời gian, nhưng có một người thì không thể.
Nội thị trong cung Vĩnh Thọ của hoàng hậu Na Lạp thị đến báo, Tề phi Lý thị gần năm mươi tuổi trong cung Trường Xuân không ăn không uống, ốm không dậy nổi, chỉ còn hơi tàn.
Mẹ vinh hiển nhờ con, mẹ cũng bệnh vì con. Trong hoàng cung mọi chuyện thay đổi không biết trước được. Sủng ái của đế vương với hậu phi chỉ là món đổ cực kì xa xỉ nhưng ngắn ngủi. Ba năm, năm năm, hay mười năm. Có mười năm, cũng không thể cả đời.
Ba người con trai và một con gái dưới gối nàng ta đều không còn. Đúng vậy, sau cái chết của Hoằng Thời, nàng ta không còn gì cả. Là người phụ nữ hầu hạ Ung Chính sớm nhất, rồi số phận cũng giống như những người đến sau như Mậu tần Tống thị, Đôn Túc Hoàng quý phi Niên thị, thậm chí còn thê lương hơn.
Bầu trời cuối hạ lờ mờ sáng, Vân Yên khoác chiếc áo mỏng nửa quỳ bên giường giúp Ung Chính thay quần áo chuẩn bị lên triều, ngài vẫn có thói quen ôm bờ eo mảnh khảnh của nàng, trầm mặc nhìn nàng cẩn thận chỉnh cho ngài vạt long bào.
Đeo xong chuỗi triều châu, Vân Yên phủi vai ngài, giọng nói nhẹ nhàng bình tĩnh:
- Hôm nay nếu không bận, sau khi bãi chiều chàng đến đó thăm đi, thiếp không đi cùng, ở nhà đợi chàng về ăn cơm.
Ung Chính khép mắt lại không nói gì, tay dùng sức kéo nàng vào trong lòng. Hai tay của Vân Yên cũng ôm lấy lưng long bào của ngài, khẽ khàng vuốt ve, hai người đã quá hiểu nhau, có khi không cần dùng quá nhiều lời nói.
Rất lâu sau Ung Chính mới buông nàng ra:
- Ngày mai, chúng ta đưa Lục Thập đến Viên Minh Viên nhé.
Bầu trời trong Viên Minh Viên dường như trong xanh hơn ở Tử Cấm Thành, hít thở bầu không khí quen thuộc nơi đây, sống cuộc sống vùng ngoại ô và chính vụ triều đình đơn giản, những bi ai phức tạp thoát khỏi vị đế vương này nhanh hơn.
Nhưng bệnh tật lại quấn lấy những đứa con của Di Thân vương Doãn Tường. Tam A Ca Hoằng Thôn và Lục a ca Hoằng Khâm đều bắt đầu đổ bệnh, nhưng tình hình không ổn nhất chính là hai vị a ca mới chỉ hai ba tuổi Bát a ca tên mụ là Thụ Ân và Cửu a ca tên mụ là A Mục Hồ Lang.
Còn Lục Thập từ lúc chào đời sức khỏe vẫn lúc tốt lúc xấu, làm thế nào cũng không béo lên được, dấu hiệu yếu ớt từ trong bụng mẹ rất rõ ràng, người càng ngày càng ốm yếu.
Người xưa thường nói, nước đầy ắt tràn, trăng tròn sẽ khuyết. Hoằng Lịch và Hoằng Trú đều đã trưởng thành, chỉ còn Lục Thập vẫn nhỏ tuổi cần được yêu thương. Hơn nữa Lục Thập lớn lên bên Vân Yên và Ung Chính, lại còn là con trai của Doãn Tường, tình cảm không ai có thể chia rẽ được. Vì vậy trong lòng Vân Yên từ trước đến nay vẫn luôn sợ Ung Chính quá yêu chiều Lục Thập, luôn giữ Lục Thập trong cung a ca, sợ chính yêu thương đặc biệt ấy sẽ làm hại Lục Thập bé nhỏ, nhưng Lục Thập ngày một ốm yếu làm hai người càng thêm lo lắng, đành phải đưa mình bé theo cùng đến Viên Minh Viên.
Trong Viên Minh Viên không cần quá thận trọng như ở hoàng cung, Vân Yên thường bế Lục Thập đến Cửu Châu Thanh Yến, mang theo khoảng hai người. Khi Ung Chính luyện chữ cũng bế bé đến, lúc ăn cơm luôn là gia đình ba người.
Sau buổi trưa thỉnh thoảng sẽ có thời gian rảnh rỗi, ba người ngồi thuyền xuôi trong làn nước trong xanh dưới bầu trời cao vời vợi ở Viên Minh Viên, cập bờ quán Hạnh Hoa Xuân, một mẫu ba phân (1) của khu vườn chỉ trồng rau, đều là Nông Gia Lạc (2). Ung Chính cởi giầy rồng thay quần làm vườn vào, dáng vẻ mới mẻ ấy quả thật khiến người khác phải mở rộng tầm mắt, tinh thần tiểu Lục Thập tốt hơn mọi ngày, vểnh chiếc mông nhỏ qùy bên cạnh Vân Yên nghịch bùn, hai bàn tay nho nhỏ đen xì bôi lên người Hoàng a mã, Vân Yên mặc kệ hai người, hai cha con cười lớn ha ha.
Khởi Xuân Viên mà Ung Chính xây cho Di Thân vương Doãn Tường nằm bên cạnh Viên Minh Viên, cũng hi vọng Doãn Tường có thể đến đây, giảm bớt mệt nhọc. Nhưng vì chính vụ triều đình và từng đứa trẻ mất đi, sức khỏe Doãn Tường ngày một xấu, khi năm Ung Chính thứ sáu sắp đến, Bát a ca Thụ Ân và Cửu a ca A Mục Hồ Lang liên tiếp không qua khổi, còn bệnh của Tam a ca Hoằng Thôn cũng ngày càng nặng thêm.
Mỗi khi vào đông, sức khỏe Lục Thập đều không quá tốt, Vân Yên đều dấy lên một nỗi sợ không tên, phương pháp điều trị lâu dài của thái y dường như không có hiệu quả rõ ràng. Ung Chính biết Vân Yên ngày đêm lo lắng, nghe nói Hoằng Thôn trong phủ Doãn Tường dùng thuốc của y quan Triều Tiên Ngô Chí Triết mà bệnh tình chuyển biến tốt, nên vô cùng vui mừng, mời ông ta đến khám chữa cho Lục Thập, hơn nữa còn nghe lời ông ta không cần Triều Tiên cống nạp sâm Cao Ly, miễn sáu mươi nghìn đồng thuế ruộng.
Sau tết, tình trạng Lục Thập chuyển biến xấu, Ung Chính và Vân Yên luôn ở trong Tử Cấm Thành. Bệnh của Lục Thập càng ngày càng nặng, tình hình hung hiểm, vì yếu ớt từ nhỏ nên tim cũng bắt đầu suy giảm, thái y đã hoàn toàn bó tay.
Công việc Ung Chính bận rộn, mà Vân Yên không thể rời tay khỏi Lục Thập. Cả ngày hầu như nàng chỉ đi về giữa hai nơi cung a ca và điện Dưỡng Tâm, tự mình chăm sóc bón thuốc cho bé, không để người khác động tay vào, người nàng cũng gầy sọp hẳn đi. Nhưng Lục Thập sốt cao liên miên; mất ngủ sợ hãi, tinh thần buồn phiền làm ngài gầy gò da dẻ vàng vọt. Mọi người đều sợ có dự liệu không lành, nhưng Vân Yên không dám nghĩ tới, nàng dùng tất cả tinh thần và sức lực chỉ mong một ngày Lục Thập có thể khỏe hơn.
Hàng đêm, số lần giật mình bừng tỉnh trong lòng Ung Chính càng ngày càng nhiều, mỗi lần tỉnh lại, trên gương mặt đều có dấu nước mắt. Nàng mơ thấy cái đêm đầu tiên nàng bế Lục Thập nhỏ xíu như con chuột, mơ thấy Hoan Sênh nói, chị Vân Yên, nếu có thể để thằng bé sống thêm một ngày, em xin cảm tạ chị.
Lục Thập vẫn là con trai của Thập Tam và Hoan Sênh, không, cậu bé chính là con trai của Ung Chính và Vân Yên. Ung Chính yêu thương Lục Thập hơn cả con đẻ mình, dù là ban thưởng đồ gì, là ngọn đèn, hay quyển sách, đều giữ lại thứ tốt nhất cho Lục Thập.
Trong một đêm mưa gió bão bùng, Vân Yên chợt bừng tỉnh trong lòng Ung Chính, nàng cất tiếng gọi Lục Thập, ngồi dậy định đi chân trần xuống giường, bị Ung Chính giữ lại. Sấm giật chớp lóe đì dùng ngoài cửa sổ, chiếu sáng gò má dẫm nước mắt của Vân Yên.
Ung Chính lập tức nói:
- Đừng sợ, chúng ta thay quần áo rồi đi.
Ung Chính luống cuống mặc thường phục, lấy áo choàng khoác lên vai Vân Yên, lớn tiếng gọi người chuẩn bị xe ngồi, sau đó sai thái giám đến viện a ca xem trước. Hai người xông vào làn mưa đêm ra khỏi điện Dưỡng Tâm, đi được nửa đường, Trần Phúc công công dẫn theo Nguyễn Lục ăn mặc nhếch nhác, quỳ trước xe trong cơn mưa to, vừa khóc vừa bẩm:
- Lục Thập a ca không ổn, bỗng nhiên bị sởi!
Tiếng sấm bất chợt nổ vang trên bầu trời Tử Cấm Thành, khi sáng khi tối chiếu rọi lên ngói lưu ly màu vàng, mái vũ điện cao cao, rùa đồng, tiên hạc, nhật quỹ (3), hoa biểu (4)... Mưa lớn như mọi đêm, không hề có điểm cuối.
Hai người nhanh chóng đến cung a ca, mọi chuyện trước mắt khiến tim Vân Yên thắt lại. Cả người Lục Thập sốt cao, không ngừng nói mê, trán, cổ, trên người, ngay cả lòng bàn tay cũng nổi lên những vết sởi màu đỏ sậm.
Vân Yên không còn quan tâm đến bất cứ điều gì, nàng bước tới, Ung Chính cũng sải bước theo, thái giám Nguyễn Lục điện Dưỡng Tâm buột miệng nói:
- Vạn Tuế Gia cẩn thận.
Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên Ung Chính quay phắt người lại, đưa tay cho y một cái bạt tai rồi đuổi ra ngoài, tất cả mọi người đều sợ hãi quỳ xuống, không dám nói gì.
Người Mãn Thanh sợ nhất là bệnh sởi, vì đậu mùa và sởi rất giống nhau, nên vua Thuận Trị và Đổng Ngạc phi năm ấy, thậm chí cả vua Khang Hi đều mắc phải. Tấm lòng của thái giám Nguyễn Phúc với chủ nhân không sai, nhưng y không biết rằng, giờ phút này, Ung Chính chỉ là một người cha, dù trước mặt có núi đao biển lửa ngài cũng không thể rời khỏi vợ mình.
Vân Yên nắm chặt bàn tay bé nhỏ sưng phù của Lục Thập, đau đớn nhìn những nốt sởi lan rộng trên gương mặt và cánh tay, nghe cậu bé thở khó nhọc, bị tiếng sấm lớn ngoài cửa sổ át mất, nàng liên tục lẩm bẩm: “Mẹ tới rồi, Lục Thập đừng sợ.
Ung Chính nhìn sau gáy và sau tai Lục Thập, sờ vầng trán nóng như lửa của bé, sắc mặt vô cùng nặng nề, nhưng vẫn dỗ dành Vân Yên:
- Đừng sợ, thái y sắp đến rồi, không sao đâu.
Nước mắt Vân Yên không ngừng rơi, nỗi sợ hãi như thủy triều dâng cao bịt kín tim nàng, lòng bàn tay lạnh như băng run lên bần bật, rồi được Ung Chính nắm lấy, nhưng dù làm thế nào cũng không làm nó ấm lên được.
Lời Ung Chính vừa dứt, trước cửa vang lên tiếng ồn ào, thái y khoa nhi của viện thái y đều tới, ngay cả Tứ a ca Hoằng Lịch và Ngũ a ca Hoằng Trú sống ở gần đấy cũng mặc quần áo chạy đến.
Ung Chính bế Vân Yên rời khỏi giường Lục Thập, để các vị thái y đến khám. Vân Yên tựa vào lòng ngài, nắm chặt vạt áo trước ngực ngài, một giây cũng không dám chớp mắt nhìn chằm chằm thái y và Lục Thập.
Mấy vị thái y bắt mạch xong đều giật mình mặt biến sắc, dùng khăn che miệng quỳ xuống đất:
- Kính xin thánh thượng rời đi.
Tiếng sấm bên ngoài cửa sổ tựa như đã dừng lại, tia chớp chợt sáng chợt tối hắt lên gương mặt Ung Chính, gò má Vân Yên trắng bệch, nàng đẩy Ung Chính đứng trước mình ra, nhưng Ung Chính ôm chặt lấy nàng:
- Nói.
Vị thái y đứng đầu lập tức run lẩy bẩy trả lời:
- Có lẽ là sốt tinh hồng nhiệt (5) của trẻ nhỏ. Khả năng truyền nhiễm rất cao, mà triệu chứng phát bệnh không rõ, chúng thần phải khám tỉ mỉ, kính xin hoàng thượng nhanh chóng rời đi.
Vân Yên nghe xong, gương mặt cắt không còn giọt máu.
- Tôi không đi, tôi ở lại chăm sóc thằng bé, các ông mau kê thuốc đi, mau lên...
- Vân Yên!
Ung Chính ghì lấy vai nàng, đôi mắt hoe đỏ,
- Lát nữa thái y khám xong thì vào, Lục Thập đã vậy rồi, nàng không thể...
- Không, thiếp không đi!
Vân Yên giống như con thú mẹ che chở cho con, trong đôi mắt chỉ còn Lục Thập, nàng cạy tay Ung Chính ra, lao tới bên giường cậu bé.
- Vân Yên!
Dù Ung Chính gọi nàng thế nào, nàng vẫn không chần chừ, nhưng nàng nhanh chóng cảm thấy gáy mình đau buốt, người rơi vào bóng đen.
Khi Vân Yên tỉnh lại, mưa đã nhỏ dần, trong ánh sáng sớm mai nước mưa từ mái hiên cửa sổ rơi xuống tí tách, như giọt nước mắt của ông trời. Nàng không khóc nữa, cũng không quay về điện Dưỡng Tâm. Trừ công vụ khẩn cấp từ tám trăm dặm, Ung Chính đều ở lại cung a ca, phong tỏa mọi tin tức với bên ngoài. Ung Chính với hành động điên cuồng khong còn là Ung Chính mà mọi người vẫn biết. Hàng ngày Vân Yên đều giục ngài về điện Dưỡng Tâm, cuối cùng hai người vẫn ôm trong lòng nỗi đau như khoét tim xẻ thịt.
Di Thân Vương Doãn Tường cũng tới, Tam a ca Hoằng Thôn vừa mới qua đời, ba người gặp nhau, như hàng vạn con dao đâm vào tim. Ma quỷ của vận mệnh quấn lấy gia tộc này từ khi Hoằng Thời mất, tất cả đều làm mọi người mệt mỏi trống rỗng.
Lục Thập lúc nóng lúc lạnh, cổ họng sưng to, thần trí không tỉnh táo, sau khi uống thuốc các nốt đỏ đã giảm bớt. Thuốc thái y kê đều do một tay Vân Yên sắc, nàng đeo khẩu trang, đeo găng tay cho mình, kiên nhẫn chăm sóc Lục Thập, ngay cả Ung Chính cũng mạo hiểm ở bên cạnh cậu bé và Vân Yên. Mỗi đêm, hai người đều nằm trên chiếc sập nhỏ bên ngoài phòng ôm nhau chợp mắt, nô tài nào nhìn thấy cũng xúc động.
Cán cân chết chóc bị kéo xuống trong biến đổi vận mệnh và sự kiên trì của Vân Yên, trường hợp xấu nhất đã xảy ra, biến chứng của sốt tinh hồng nhiệt nhanh chóng ảnh hưởng đến tim cậu bé, triệu chứng như viêm cơ tim xuất hiện trên cơ thể Lục Thập, mọi người đều tuyệt vọng.
Ngày mùng chín tháng chín, tết Trùng Dương, Vân Yên chuẩn bị thù du ngon nhất trong cung cho Lục Thập, nhưng giờ cậu chỉ còn hấp hối, bàn tay nhỏ bé nắm chặt, giọng nói thều thào:
- Má... Lục Thập... ngoan lắm... bảo... hoàng a mã... yên tâm...
Một buổi chiều nắng đẹp, cậu bé như đang ngủ say, gương mặt hồng hào, tay cầm quả thù du đỏ tươi, như trong ngày lễ nhớ về người xưa, như một thiên thần bé nhỏ trong sáng, trong giấc ngủ vĩnh viễn.
Tim Vân Yên vỡ vụn thành từng mảnh, cả thế giới đều là một màu tối đen, mệt mỏi và đau đớn trong mấy ngày liền đã hoàn toàn quật ngã nàng, Ung Chính giấu kín tất cả nỗi đau không thể giải tỏa, đối mặt với tình hình nguy ngập hơn.
Ba ngày hai đêm, nàng hôn mê, cả điện Dưỡng Tâm, thậm chí ngay cả Tử Cấm Thành cũng biết hoàng đế bi thương.
Ung Chính không thể ngã xuống, cũng không thể chết. Ngài chưa kịp nghỉ ngơi đã ôm Vân Yên, vành mắt đỏ hoe, râu mọc lởm chởm, không còn là vị hoàng đế uy nghiêm chỉnh tề.
Khi Vân Yên tỉnh lại, nàng chỉ thều thào một câu:
- Hãy hỏa thiêu... Hoan Sênh... để mẹ con họ vĩnh viễn bên nhau.
Ung Chính ôm ghì lấy nàng, Vân Yên bật khóc xót xa trong lòng ngài.
Ngài biết có lẽ lúc này nàng vẫn lượng thứ cho mình. Lục Thập qua đời vì sốt tinh hồng nhiệt, dựa theo quy định không thể chôn cất, mà phải hỏa táng.
Không phải là con ruột, nhưng còn hơn cả con ruột.
Hai người trao cho nhau chiếc ôm trên long sàng trống trải, chia sẻ nỗi đau khi mất đi Lục Thập, trong giấc mơ nửa đêm chỉ còn lại nhau, qua một đêm tóc bạc trắng đầu.
- Vân Yên, trời còn chưa sập... nàng còn có ta, ta còn có nàng... đồng ý với ta, tay ta còn ở đây, dù bất cứ khi nào, chúng ta đều không rời xa, nàng hiểu chứ.
Giọng nói của Ung Chính rất khàn, ngài xoa tóc mai nàng, ôm nàng, nói hết đợt này đến đợt khác.
Lúc này nàng yếu ớt, mất hoàn toàn sức sống, nhưng vẫn còn một người đàn ông, ngài đau khổ không kém nàng, dẫu vậy vẫn mạnh mẽ che cho nàng cả bầu trời, thậm chí là bầu trời của một đế quốc. Ngài đã mất Lục Thập, mất quá nhiều con cái, không thể mất thêm nàng nữa.
Nước mắt Vân Yên từ khóe mắt chảy dọc tóc mai, cuối cùng nhẹ nhàng rơi xuống.
- HẾT CHƯƠNG 198 -
(1) Đơn vị đo diện tích cổ của Trung Quốc, 10 phân bằng 1 mẫu, 1 mẫu bằng khoảng 666, 6 mét vuông.
(2) Nông Gia Lạc: Một kiểu hình thức nghỉ dưỡng về với thiên nhiên, nông thôn.
(3) Nhật quỹ: một loại đồng hồ dựa vào bóng của mặt trời để ước lượng giờ giấc.
(4) Hoa biểu: Cột trụ đá trổ hoa đặt trước cửa cung điện hoặc lăng mộ thời xưa.
(5) Sốt tinh hồng nhiệt: Sốt tinh hồng nhiệt là một bệnh do vi khuẩn, đặc trưng bởi các chấm màu đỏ- hồng, bóng, bao phủ toàn bộ cơ thể. Bệnh thường gặp ở những người trước đó có viêm họng hoặc bị chốc, gây ra bởi mộ số chủng của liên cầu A. Độc tố của vi khuẩn gây ra ban trong sốt tinh hồng nhiệt. Ở thế kỷ trước, bệnh hay gặp hơn do kháng sinh chưa phát triển, thậm chí gây chết người, thành dịch lớn.