Chương 71: Vẫn như ngày nào
Không phải là hạnh phúc rơi nước mắt, cũng không phải là vùng vẫy trong tức giận.
Vân Yên yên lặng mở to hai mắt, không nhìn rõ hoa văn trên vai của bộ hỉ phục Dận Chân đang mặc. Hàng mi nhẹ nhàng chạm lên chất vải mềm mại, dường như có thể nghe thấy cả âm thanh linh hồn cọ xát vào nhau.
Dận Chân thấy Vân Yên không phản ứng lại, chàng hơi nới lỏng tay. Nhẹ nhàng cọ gò má mình vào khuôn mặt nàng, càng lúc càng muốn gần hơn, kề cận với hơi thở nàng.
Vân Yên hơi nghiêng mặt cúi thấp đầu. Trán hai người chạm nhau, tiếng sáo trúc xa xa nhỏ dần rồi biến mất. Dận Chân khẽ thốt lên:
- Vân Yên.
Nàng lùi khỏi lồng ngực Dận Chân, nhẹ nhàng mở miệng:
- Tứ gia, ngài còn chưa ăn cơm tối ạ.
Nét mặt của nàng, vẫn lãnh đạm như trước kia.
Giống như bọn họ chưa từng ôm chặt nhau suốt đêm trong dịch trạm nơi hoang vắng, chưa từng có nụ hôn khiến tâm hồn run rẩy trong đêm qua.
Nhưng giọng nói của chàng hôm nay trước khi rời đi vẫn thân thiết giống như dưới giàn nho năm ấy. Không hề thay đổi.
Sự lãnh đạm và thân thiết hòa hợp với nhau kì lạ, giống như ánh trăng, mờ ảo khó nắm giữ đươc.
Dận Chân yên lặng nhìn nàng, trong đáy mắt ẩn hiện sự đau đớn phức tạp, sáng như sao nhưng đông cứng lại, nhẹ nhàng nhắm mắt.
Chàng nâng tay lên, bắt đầu cưởi cúc áo dưới cổ. Vân Yên ngây ra một lúc mới đưa tay lên giúp chàng cởi.
Đây có lẽ là bộ hỉ phục lãng phí nhất. Sau khi cởi ra, Dận Chân chỉ lạnh lùng nói hai chữ:
- Vứt đi.
Đêm nay, dù là với hai cách cách mới vào cửa, hay là với đích phúc tấn, trắc phúc tấn cùng các thiếp thất trong phủ, Dận Chân một mình quay trở lại Tứ Nghi Đường có lẽ là giải pháp thỏa đáng nhất. Nhưng họ trong suy nghĩ của chính Dận Chân lại không quan trọng như vậy.
Nửa đầu năm bốn mươi ba đầy sóng gió hỗn loạn trôi qua, trong Tứ phủ yên lặng trở lại.
Tất cả đều hợp với lẽ thường.
Tất cả mọi người đều biết, Tứ phủ và Tứ Bối Lặc cần thời gian để khôi phục lại như lúc ban đầu.
Dận Tường thường xuyên tới bầu bạn với Dận Chân, huynh đệ hai người ăn ý không nói nhiều lời.
Khi Dận Tường tới Tứ Nghi Đường, khóe mắt đã hơi ửng đỏ. Vân Yên đứng bên trong không sợ hãi không chần chừ, giống như khi nhìn thấy đích phúc tấn Na Lạp thị. Mà chuyện Hoằng Huy sống lại, chỉ có Dận Chân mới có quyền lựa chọn nên tiết lộ với ai. Với phúc tấn, với Dận Tường hay với bất cứ người nào.
Vân Yên không có cái quyền ấy, nên không biết bọn họ đã biết sự thật hay chưa. Nàng chỉ biết rằng, Hoằng Huy còn sống, đang sống ở một nơi bí mật nào đấy cách rất xa nơi này.
Nàng cũng biết, cơ hội nàng gặp lại Hoằng Huy trong cuộc đời này rất nhỏ. Nhưng, chỉ cần cậu bé vẫn sống tốt khỏe mạnh, vậy là quá đủ rồi.
Không lâu sau đó, Khang Hi tứ hôn cho các vị hoàng tử. Thập Tam A Ca Dận Tường lấy con gái của thượng thư Mã Nhĩ Hán là Triệu Giai thị làm đích phúc tấn, Thập Tứ A Ca Dận Trinh lấy con gái của quan thị lang La Sát là Hoàn Nhan thị. Đều là những mối lương duyên trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa của hoàng gia.
Trong một ngày mùa thu vàng, đại hôn ngày ấy, Dận Chân đưa đích phúc tấn Na Lạp thị tới dự hôn lễ, đây cũng là hoạt động đầu tiên Tứ Bối Lặc và đích phúc tấn cùng tham gia sau tang sự của Hoằng Huy.
Tứ Bối Lặc Dận Chân trở nên lạnh lùng hơn so với trước, đích phúc tấn Na Lạp thị cũng gầy đi không ít, nhưng vẫn phóng khoáng đoan trang như lúc trước.
Rất nhiều chuyện được nhìn thấy nhiều hơn một hai lần sẽ dần dần trở nên quen thuộc.
Đây là lần thứ hai nhìn thấy Dận Tường mặc hỉ phục đứng trong đại sảnh, so với hai năm trước Vân Yên đã chín chắn hơn, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc của Dận Tường, lại suy nghĩ không biết cậu ta vui mừng vì đích phúc tấn Triệu Giai thị, hay cảm thấy vui mừng vì hợp ý với mối lương duyên này.
Vân Yên phát hiện ra Hoan Sênh ôm đèn lồng chữ hỉ đỏ rực âm thầm khóc trong Di Tâm Trai, nàng giật mình, hóa ra Hoang Sênh đã trưởng thành rồi, đã biết thích một người là như thế nào rồi.
Người này, không phải ai khác mà chính là Dận Tường.
Hóa ra, hóa ra nàng vẫn ngu ngốc như vậy, vẫn hi vọng Hoan Sênh khi lớn lên sẽ tìm được cho mình một mối duyên tốt.
Có lẽ cũng không phải do nàng ngu ngốc. Mà trong tiềm thức nàng sợ rằng tình yêu thuần khiết của Hoan Sênh sẽ không gánh chịu nổi khi cuối cùng chỉ làm một nha hoàn thông phòng hay một thị thiếp.
Nói cho cùng, cho dù là đích phúc tấn, một tình yêu thuần khiết có thể tồn tại trong cuộc hôn nhân hoàng gia sao?
Vân Yên nhìn giọt nước mắt Hoan Sênh đong đầy đáy mắt, khẽ thở dài, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng nàng.
Dận Tường là người tốt, Vân Yên biết rất rõ Dận Tường tốt như thế nào. Nhưng đây là lễ cưới hoàng gia, không thể nói ngừng là ngừng.
- Thập Tam gia đã biết chưa?
Vân Yên dùng khăn nhẹ nhàng giúp Hoan Sênh lau vệt nước mắt trên má.
- Em... không biết.
Đôi mắt Hoan Sênh đỏ hoe, thút thít nói.
- Vậy em định thế nào?
Vân Yên nhẹ nhàng hỏi, đôi mắt dừng lại trên lại trên khuôn mặt thanh tú mềm mại của nàng.
Hoan Sanh nghe vậy, gò má hơi ửng đỏ. Cúi đầu thấp hơn.
Vân Yên nhìn khuôn mặt vẫn đọng lại nước mắt mang theo vẻ xấu hổ của nàng, trong lòng đã hiểu rõ.
- Thập Tam gia đã có trắc phúc tấn và đích phúc tấn, sau này sẽ còn nhiều hơn thế. Hoan Sênh... Em đã bao giờ từng nghĩ, có lẽ đến lúc em nên tìm cho mình hạnh phúc riêng rồi.
Vân Yên không đành lòng, thật sự không muốn nàng khóc trong đau khổ nữa.
- Không... Em chỉ cần Thập Tam gia thích mình dù chỉ một chút, chỉ một chút là em thỏa mãn rồi.
Hoan Sanh mở to mắt, trong đôi mắt ngập nước mang theo cả tình yêu và kiên định.
Vân Yên thấy Hoan Sênh như vậy, trong lòng dần cảm thấy chán nản.
Từ xưa đến nay trong sử sách đều là những câu chuyện của hoàng tử và công chúa, không ai nhớ đến yêu hận tình thù của một nha hoàn thấp kém đứng sau vai chính. Đã biết bao nhiêu hoàng tử nha hoàn đi trên con đường này, được bố thí một chút mưa móc và quan tâm, đến cả tư cách ghen tuông cũng không có, chỉ hèn mọn dựa vào một chút ân sủng để tiếp tục sống, có thể, được đổi đời trở thành thiếp thất, ngày ngày đợi người đó đến; cũng có thể, một ngày nào đó bị chán ngán, một ngày nào đó bị quên lãng, thậm chí bị vứt bỏ.
Bất lực.
Vân Yên yên lặng ngước mắt nhìn đình viện treo đầy đèn lồng màu đỏ, quay trở về sau lưng Dận Chân và đích phúc tấn Na Lạp thị trong đại sảnh, đứng bên cạnh Đông Mai.
Vân Yên nhìn khuôn mặt tuấn tú của Dận Tường xa xa, cậu ta đang ở trong đám huynh đệ uống rượu chúc mừng. Hoan Sênh, lớn lên bên cạnh cậu ta, trong lòng luôn luôn ái mộ, sao có thể cam tâm yêu một gã làm công phàm phu tục tử bên đường? Mà tình cảm cậu ta đối với Hoan Sênh là thế nào?
Trong đại sảnh đều là tiếng cười vui vẻ náo nhiệt, không ai biết một nha hoàn nhỏ bé đang ngồi trong một gian phòng khác, âm thầm rơi nước mắt vì tình yêu.
Vân Yên không nhận ra mình đã nhìn chằm chằm vào Dận Tường rất lâu, lâu đến mức người đối diện cách đó không xa mỉm cười với nàng, Bát Bối Lặc Dận Tự phong thái nho nhã cầm chén rượu trong tay từ từ cong khóe môi.
Dận Chân nghiêng đầu bỗng nhiên lên tiếng:
- Vân Yên.
Vân Yên giật mình, hoàn hồn nhìn Dận Chân khẽ ra hiệu, vội vàng cung kính đưa khăn tay tới.
Dận Chân khẽ liếc Vân Yên một cái, rồi mới nhận lấy chiếc khăn.
Ánh trăng lay động (1), phồn hoa như mộng.
Khi Thập Tứ A Ca Dận Trinh đại hôn, Vân Yên nhìn thấy Dận Tường mang theo đích phúc tấn Triệu Giai thị vừa mới cưới.
Triệu Giai thị thanh tú dịu dàng, tạo cảm giác rất thoải mái với người đối diện, cùng với Dận Tường khôi ngô tuấn tú, hai người quả thật rất đẹp đôi. Trong các nô tài đi sau họ không có Hoan Sênh. Dận Tường vừa nhìn thấy Vân Yên sau lưng Dận Chân và Na Lạp thị vẫn mỉm cười như trước đây. Vân Yên cung kính hành lễ. Nhưng không biết dạo này Hoan Sênh thế nào rồi.
Những ngày trong Tứ phủ trôi qua yên bình.
Phải nói rằng từ trước đến nay Dận Chân luôn quan tâm, thân thiết hòa ái với các phúc tấn thiếp thất trong phủ. Nhưng từ sau khi Hoằng Huy mất, Dận Chân ngày càng trở nên lãnh đạm ít nói, cũng ngày càng trở nên nghiêm khắc hơn.
Các phúc tấn thiếp thất hậu viện cũng yên bình hòa thuận, hai vị cách cách mới vào phủ là Nữu Hỗ Lộc thị và Cảnh thị mới chỉ mười ba mười bốn tuổi, mỗi người một vẻ, luôn luôn sợ hãi cung kính với Dận Chân. Mà các nô tài trong phủ cũng cẩn thận như bước trên lớp băng mỏng, quy củ ngay thẳng.
Vân Yên không biết sau chuyện này của Hoằng Huy, Dận Chân có phát hiện ra điều gì hay không. Chàng cũng chưa từng nói, nàng cũng không thể hỏi. Nhưng sự thay đổi của Dận Chân, nàng có thể dần dần cảm nhận được.
Sau khoảng thời gian sóng gió biến động, bọn họ đều mệt mỏi.
Ngoại trừ lúc vào triều và công việc, Dận Chân đều ở trong phòng. Thư pháp của chàng ngày càng hoàn mỹ, thỉnh thoảng nhận được thư ở phương xa, nét mặt dịu dàng.
Có đôi khi, nàng ngồi trong góc sân yên lặng giặt quần áo. Chàng đứng bên cạnh luyện kiếm.
Có đôi khi, Dận Chân tựa người trên chiếc giường nhỏ yên tĩnh đọc sách. Vân Yên ngồi bên cạnh sắp xếp lại những tập thơ của chàng.
Trong đêm lạnh, một tách trà thơm làm ấm tay, một tấm thảm mỏng trên đầu gối, một bàn tay trắng mềm ngọt ngào.
Chàng còn cầu gì hơn?
Chàng khát khao cơ nào được ôm chặt nàng một lần nữa.
- HẾT CHƯƠNG 71 -
(1) Câu thơ trích từ bài thơ “Thanh Ngọc Án” của Tần Khí Tật.
Không phải là hạnh phúc rơi nước mắt, cũng không phải là vùng vẫy trong tức giận.
Vân Yên yên lặng mở to hai mắt, không nhìn rõ hoa văn trên vai của bộ hỉ phục Dận Chân đang mặc. Hàng mi nhẹ nhàng chạm lên chất vải mềm mại, dường như có thể nghe thấy cả âm thanh linh hồn cọ xát vào nhau.
Dận Chân thấy Vân Yên không phản ứng lại, chàng hơi nới lỏng tay. Nhẹ nhàng cọ gò má mình vào khuôn mặt nàng, càng lúc càng muốn gần hơn, kề cận với hơi thở nàng.
Vân Yên hơi nghiêng mặt cúi thấp đầu. Trán hai người chạm nhau, tiếng sáo trúc xa xa nhỏ dần rồi biến mất. Dận Chân khẽ thốt lên:
- Vân Yên.
Nàng lùi khỏi lồng ngực Dận Chân, nhẹ nhàng mở miệng:
- Tứ gia, ngài còn chưa ăn cơm tối ạ.
Nét mặt của nàng, vẫn lãnh đạm như trước kia.
Giống như bọn họ chưa từng ôm chặt nhau suốt đêm trong dịch trạm nơi hoang vắng, chưa từng có nụ hôn khiến tâm hồn run rẩy trong đêm qua.
Nhưng giọng nói của chàng hôm nay trước khi rời đi vẫn thân thiết giống như dưới giàn nho năm ấy. Không hề thay đổi.
Sự lãnh đạm và thân thiết hòa hợp với nhau kì lạ, giống như ánh trăng, mờ ảo khó nắm giữ đươc.
Dận Chân yên lặng nhìn nàng, trong đáy mắt ẩn hiện sự đau đớn phức tạp, sáng như sao nhưng đông cứng lại, nhẹ nhàng nhắm mắt.
Chàng nâng tay lên, bắt đầu cưởi cúc áo dưới cổ. Vân Yên ngây ra một lúc mới đưa tay lên giúp chàng cởi.
Đây có lẽ là bộ hỉ phục lãng phí nhất. Sau khi cởi ra, Dận Chân chỉ lạnh lùng nói hai chữ:
- Vứt đi.
Đêm nay, dù là với hai cách cách mới vào cửa, hay là với đích phúc tấn, trắc phúc tấn cùng các thiếp thất trong phủ, Dận Chân một mình quay trở lại Tứ Nghi Đường có lẽ là giải pháp thỏa đáng nhất. Nhưng họ trong suy nghĩ của chính Dận Chân lại không quan trọng như vậy.
Nửa đầu năm bốn mươi ba đầy sóng gió hỗn loạn trôi qua, trong Tứ phủ yên lặng trở lại.
Tất cả đều hợp với lẽ thường.
Tất cả mọi người đều biết, Tứ phủ và Tứ Bối Lặc cần thời gian để khôi phục lại như lúc ban đầu.
Dận Tường thường xuyên tới bầu bạn với Dận Chân, huynh đệ hai người ăn ý không nói nhiều lời.
Khi Dận Tường tới Tứ Nghi Đường, khóe mắt đã hơi ửng đỏ. Vân Yên đứng bên trong không sợ hãi không chần chừ, giống như khi nhìn thấy đích phúc tấn Na Lạp thị. Mà chuyện Hoằng Huy sống lại, chỉ có Dận Chân mới có quyền lựa chọn nên tiết lộ với ai. Với phúc tấn, với Dận Tường hay với bất cứ người nào.
Vân Yên không có cái quyền ấy, nên không biết bọn họ đã biết sự thật hay chưa. Nàng chỉ biết rằng, Hoằng Huy còn sống, đang sống ở một nơi bí mật nào đấy cách rất xa nơi này.
Nàng cũng biết, cơ hội nàng gặp lại Hoằng Huy trong cuộc đời này rất nhỏ. Nhưng, chỉ cần cậu bé vẫn sống tốt khỏe mạnh, vậy là quá đủ rồi.
Không lâu sau đó, Khang Hi tứ hôn cho các vị hoàng tử. Thập Tam A Ca Dận Tường lấy con gái của thượng thư Mã Nhĩ Hán là Triệu Giai thị làm đích phúc tấn, Thập Tứ A Ca Dận Trinh lấy con gái của quan thị lang La Sát là Hoàn Nhan thị. Đều là những mối lương duyên trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa của hoàng gia.
Trong một ngày mùa thu vàng, đại hôn ngày ấy, Dận Chân đưa đích phúc tấn Na Lạp thị tới dự hôn lễ, đây cũng là hoạt động đầu tiên Tứ Bối Lặc và đích phúc tấn cùng tham gia sau tang sự của Hoằng Huy.
Tứ Bối Lặc Dận Chân trở nên lạnh lùng hơn so với trước, đích phúc tấn Na Lạp thị cũng gầy đi không ít, nhưng vẫn phóng khoáng đoan trang như lúc trước.
Rất nhiều chuyện được nhìn thấy nhiều hơn một hai lần sẽ dần dần trở nên quen thuộc.
Đây là lần thứ hai nhìn thấy Dận Tường mặc hỉ phục đứng trong đại sảnh, so với hai năm trước Vân Yên đã chín chắn hơn, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc của Dận Tường, lại suy nghĩ không biết cậu ta vui mừng vì đích phúc tấn Triệu Giai thị, hay cảm thấy vui mừng vì hợp ý với mối lương duyên này.
Vân Yên phát hiện ra Hoan Sênh ôm đèn lồng chữ hỉ đỏ rực âm thầm khóc trong Di Tâm Trai, nàng giật mình, hóa ra Hoang Sênh đã trưởng thành rồi, đã biết thích một người là như thế nào rồi.
Người này, không phải ai khác mà chính là Dận Tường.
Hóa ra, hóa ra nàng vẫn ngu ngốc như vậy, vẫn hi vọng Hoan Sênh khi lớn lên sẽ tìm được cho mình một mối duyên tốt.
Có lẽ cũng không phải do nàng ngu ngốc. Mà trong tiềm thức nàng sợ rằng tình yêu thuần khiết của Hoan Sênh sẽ không gánh chịu nổi khi cuối cùng chỉ làm một nha hoàn thông phòng hay một thị thiếp.
Nói cho cùng, cho dù là đích phúc tấn, một tình yêu thuần khiết có thể tồn tại trong cuộc hôn nhân hoàng gia sao?
Vân Yên nhìn giọt nước mắt Hoan Sênh đong đầy đáy mắt, khẽ thở dài, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng nàng.
Dận Tường là người tốt, Vân Yên biết rất rõ Dận Tường tốt như thế nào. Nhưng đây là lễ cưới hoàng gia, không thể nói ngừng là ngừng.
- Thập Tam gia đã biết chưa?
Vân Yên dùng khăn nhẹ nhàng giúp Hoan Sênh lau vệt nước mắt trên má.
- Em... không biết.
Đôi mắt Hoan Sênh đỏ hoe, thút thít nói.
- Vậy em định thế nào?
Vân Yên nhẹ nhàng hỏi, đôi mắt dừng lại trên lại trên khuôn mặt thanh tú mềm mại của nàng.
Hoan Sanh nghe vậy, gò má hơi ửng đỏ. Cúi đầu thấp hơn.
Vân Yên nhìn khuôn mặt vẫn đọng lại nước mắt mang theo vẻ xấu hổ của nàng, trong lòng đã hiểu rõ.
- Thập Tam gia đã có trắc phúc tấn và đích phúc tấn, sau này sẽ còn nhiều hơn thế. Hoan Sênh... Em đã bao giờ từng nghĩ, có lẽ đến lúc em nên tìm cho mình hạnh phúc riêng rồi.
Vân Yên không đành lòng, thật sự không muốn nàng khóc trong đau khổ nữa.
- Không... Em chỉ cần Thập Tam gia thích mình dù chỉ một chút, chỉ một chút là em thỏa mãn rồi.
Hoan Sanh mở to mắt, trong đôi mắt ngập nước mang theo cả tình yêu và kiên định.
Vân Yên thấy Hoan Sênh như vậy, trong lòng dần cảm thấy chán nản.
Từ xưa đến nay trong sử sách đều là những câu chuyện của hoàng tử và công chúa, không ai nhớ đến yêu hận tình thù của một nha hoàn thấp kém đứng sau vai chính. Đã biết bao nhiêu hoàng tử nha hoàn đi trên con đường này, được bố thí một chút mưa móc và quan tâm, đến cả tư cách ghen tuông cũng không có, chỉ hèn mọn dựa vào một chút ân sủng để tiếp tục sống, có thể, được đổi đời trở thành thiếp thất, ngày ngày đợi người đó đến; cũng có thể, một ngày nào đó bị chán ngán, một ngày nào đó bị quên lãng, thậm chí bị vứt bỏ.
Bất lực.
Vân Yên yên lặng ngước mắt nhìn đình viện treo đầy đèn lồng màu đỏ, quay trở về sau lưng Dận Chân và đích phúc tấn Na Lạp thị trong đại sảnh, đứng bên cạnh Đông Mai.
Vân Yên nhìn khuôn mặt tuấn tú của Dận Tường xa xa, cậu ta đang ở trong đám huynh đệ uống rượu chúc mừng. Hoan Sênh, lớn lên bên cạnh cậu ta, trong lòng luôn luôn ái mộ, sao có thể cam tâm yêu một gã làm công phàm phu tục tử bên đường? Mà tình cảm cậu ta đối với Hoan Sênh là thế nào?
Trong đại sảnh đều là tiếng cười vui vẻ náo nhiệt, không ai biết một nha hoàn nhỏ bé đang ngồi trong một gian phòng khác, âm thầm rơi nước mắt vì tình yêu.
Vân Yên không nhận ra mình đã nhìn chằm chằm vào Dận Tường rất lâu, lâu đến mức người đối diện cách đó không xa mỉm cười với nàng, Bát Bối Lặc Dận Tự phong thái nho nhã cầm chén rượu trong tay từ từ cong khóe môi.
Dận Chân nghiêng đầu bỗng nhiên lên tiếng:
- Vân Yên.
Vân Yên giật mình, hoàn hồn nhìn Dận Chân khẽ ra hiệu, vội vàng cung kính đưa khăn tay tới.
Dận Chân khẽ liếc Vân Yên một cái, rồi mới nhận lấy chiếc khăn.
Ánh trăng lay động (1), phồn hoa như mộng.
Khi Thập Tứ A Ca Dận Trinh đại hôn, Vân Yên nhìn thấy Dận Tường mang theo đích phúc tấn Triệu Giai thị vừa mới cưới.
Triệu Giai thị thanh tú dịu dàng, tạo cảm giác rất thoải mái với người đối diện, cùng với Dận Tường khôi ngô tuấn tú, hai người quả thật rất đẹp đôi. Trong các nô tài đi sau họ không có Hoan Sênh. Dận Tường vừa nhìn thấy Vân Yên sau lưng Dận Chân và Na Lạp thị vẫn mỉm cười như trước đây. Vân Yên cung kính hành lễ. Nhưng không biết dạo này Hoan Sênh thế nào rồi.
Những ngày trong Tứ phủ trôi qua yên bình.
Phải nói rằng từ trước đến nay Dận Chân luôn quan tâm, thân thiết hòa ái với các phúc tấn thiếp thất trong phủ. Nhưng từ sau khi Hoằng Huy mất, Dận Chân ngày càng trở nên lãnh đạm ít nói, cũng ngày càng trở nên nghiêm khắc hơn.
Các phúc tấn thiếp thất hậu viện cũng yên bình hòa thuận, hai vị cách cách mới vào phủ là Nữu Hỗ Lộc thị và Cảnh thị mới chỉ mười ba mười bốn tuổi, mỗi người một vẻ, luôn luôn sợ hãi cung kính với Dận Chân. Mà các nô tài trong phủ cũng cẩn thận như bước trên lớp băng mỏng, quy củ ngay thẳng.
Vân Yên không biết sau chuyện này của Hoằng Huy, Dận Chân có phát hiện ra điều gì hay không. Chàng cũng chưa từng nói, nàng cũng không thể hỏi. Nhưng sự thay đổi của Dận Chân, nàng có thể dần dần cảm nhận được.
Sau khoảng thời gian sóng gió biến động, bọn họ đều mệt mỏi.
Ngoại trừ lúc vào triều và công việc, Dận Chân đều ở trong phòng. Thư pháp của chàng ngày càng hoàn mỹ, thỉnh thoảng nhận được thư ở phương xa, nét mặt dịu dàng.
Có đôi khi, nàng ngồi trong góc sân yên lặng giặt quần áo. Chàng đứng bên cạnh luyện kiếm.
Có đôi khi, Dận Chân tựa người trên chiếc giường nhỏ yên tĩnh đọc sách. Vân Yên ngồi bên cạnh sắp xếp lại những tập thơ của chàng.
Trong đêm lạnh, một tách trà thơm làm ấm tay, một tấm thảm mỏng trên đầu gối, một bàn tay trắng mềm ngọt ngào.
Chàng còn cầu gì hơn?
Chàng khát khao cơ nào được ôm chặt nàng một lần nữa.
- HẾT CHƯƠNG 71 -
(1) Câu thơ trích từ bài thơ “Thanh Ngọc Án” của Tần Khí Tật.