Nữa Đời Thanh Tình

Chương 72: Giông tố sắp đến

Chương 72: Giông tố sắp đến
Đêm trừ tịch năm nay, Dận Chân dẫn đích phúc tấn Na Lạp thị vào cung như mọi năm, còn dẫn theo cả Nhị A Ca Hoằng Quân năm tuổi.
Lúc này trong hậu viện Tứ phủ, phúc tấn thiếp thất có năm người, trong đó bốn vị dưới gối đều không có con cái, chỉ có một mình Trắc phúc tấn Lý thị có hai trai một gái, đương nhiên tự hào không ai bằng. Con người thay đổi khi đầu mình cao hơn người khác từ cổ chí kim đều không thiếu, chẳng qua Tứ Bối Lặc trị gia nghiêm minh nên không ai dám biểu hiện ra mà thôi. Nhưng Vân Yên từ trước đến nay vẫn luôn cung kính với đích phúc tấn Na Lạp thị, thậm chí bây giờ càng thêm kính cẩn.
Gia yến năm nay, trên bàn có nhiều gia quyến hơn, nhưng không náo nhiệt bằng những năm trước.
Vân Yên đứng sau lưng Dận Chân, nhận lì xì được phát như mọi năm, cung kính cúi đầu hầu hạ. Một năm nữa lại qua đi, thời gian trôi qua thấm thoắt, vật còn nhưng người đã mất. Dận Chân ngày càng kiệm lời, người ngồi trên bàn thì mỗi lúc một nhiều. Chỉ ngoại trừ cậu bé đó đã biến mất trước mắt mọi người.
Dận Chân uống hết chén này đến chén khác, rất ít khi nói chuyện. Nét mặt trầm mặc không nhìn ra đang suy nghĩ gì.
Năm tháng và những vui buồn, được mất, hợp tan tích tụ giữa hàng lông mày và trong hơi thở. Dận Chân vẫn ngồi chỗ đó, nhưng chàng càng ngày càng trở nên thâm trầm, tâm tình càng lúc càng khó dò, khiến những phúc tấn thiếp thất trên bàn càng cẩn thận dè dặt hơn, không dám thở mạnh. Khung cảnh như vậy đã vạch trần những tình cảm ấm áp trong hôn nhân hoàng gia, phơi bày quan hệ phụ thuộc giữa hoàng tử và những người phụ nữ của mình trong gia đình vương công quý tộc.
Một khung cảnh vốn hoa lệ đến vậy, nhưng các hoàng tử phúc tấn đều chỉ là những con cờ trong bàn cờ chính trị.
Dận Chân đi đến nhà chính, Vân Yên trong Tứ Nghi Đường yên lặng cắt hoa dán cửa sổ
Vân Yên không giỏi thứ này, nhưng đi theo Đông Mai học đã lâu nên biết được một chút. Đêm nay, nàng lại nhớ Hoằng Huy đang ở phương xa, nhớ cậu bé thích nhất những con vật nhỏ.
Tiếng nến cháy lách tách vang lên rõ ràng trong đêm tối.
Thời gian như thoi đưa, trôi qua thấm thoắt qua những kẽ ngón tay, chỉ để lại những hình ảnh kí ức.
Mỗi người đều có một thế giới riêng, mình làm vai phụ cho người khác diễn, diễn vở kịch độc thoại của chính mình.
* * * * *
Yến tiệc năm nay đông đủ nhất, tửu lượng Dận Chân lại không tốt, nhưng cũng không thể tránh khỏi yến tiệc năm nay.
Mùng hai đầu năm sau giờ ngọ, Tiểu Thuận Tử đưa chàng trở về, Vân Yên kê thêm một cái đệm sau lưng chàng, nhẹ nhàng dìu chàng nằm xuống.
Nàng giúp chàng cởi giầy, rồi lấy chăn mỏng đắp lên cho chàng.
Dận Chân nắm ngón tay lạnh giá của Vân Yên, đôi mắt khép hờ sắc bén như hồ nước sâu thăm thẳm, che đi men say chuếnh choáng.
Vân Yên nhẹ nhàng rút ngón tay ra, chàng lại nắm lấy. Đôi môi hơi nhếch lên lẩm bẩm một câu tiếng Mãn.
Trong giọng nói mang theo tính khí trẻ con mà nàng lâu rồi không thấy.
Vân Yên ngừng lại, nghe không hiểu lời chàng nói. Nhẹ nhàng thở dài:
- Tứ gia, nô tài mang lò sưởi đến nhé?
Lại dùng lực hơn nữa rút ngón tay ra.
Dận Chân giống như một đứa trẻ bướng bỉnh. Bàn tay nắm chặt ngón tay lạnh giá của nàng, nâng mu bàn tay còn lại đặt lên trán của mình, lại thì thầm một câu tiếng Mãn, trong giọng nói như mang theo sự tủi thân.
Tuy Vân Yên nghe không hiểu tiếng Mãn, nhưng sự tủi thân khó chịu trong giọng nói chàng khiến trái tim và tâm trí nàng run rẩy, không đành lòng nhìn khuôn mặt chàng.
Cổ Dận Chân đã ửng đỏ, hai bên thái dương còn lấm tấm mồ hôi, mu bàn tay đặt lên trán, ấn đường hơi nhíu lại, khiến trái tim bất cứ ai cũng phải đau thắt.
Vân Yên cụp mi, khẽ gọi:
- Tứ gia thấy khó chịu phải không?
Một tiếng “hừ” khẽ thốt ra từ cổ họng chàng, tư thế vẫn không thay đổi.
Vân Yên nhẹ nhàng đặt mu bàn tay trái lên huyệt thái dương chàng. Có hơi sốt nhẹ.
Bàn tay Dận Chân đặt trên trán bỗng nắm lấy bàn tay Vân Yên đang định rời đi, kéo đến đặt bên gò má chàng, trong miệng lẩm bẩm toàn tiếng Mãn.
Vân Yên giật mình, bất lực nhìn chàng, không thể hiểu chàng đang nói điều gì.
- Tứ gia, đầu ngài hơi nóng, để nô tài đi gọi đại phu.
Dận Chân làm ngơ không để ý. Nhưng chỉ cần ngón tay Vân Yên hơi động đậy, chàng càng siết chặt bàn tay mình.
Dận Chân cứ nỉ non hết câu tiếng Mãn này đến câu tiếng Mãn khác, giọng điệu mang theo sự hờn dỗi và tủi thân.
Vân Yên nhìn chàng khi say rượu, dáng vẻ quen thuộc đã lâu rồi không thấy.
Nàng khẽ thở dài, giọng nói chậm rãi, cũng không biết chàng có nghe thấy hay không:
- Được rồi, nô tài không đi nữa. Tứ gia hãy ngủ một lát đi, ngủ một giấc có lẽ sẽ khỏe hơn.
Dận Chân khẽ thở ra một hơi, đặt bàn tay lạnh như băng của Vân Yên lên trán của mình, nhẹ nhàng vuốt ve. Vân Yên ngồi bên cạnh chàng, tay trái bị chàng nắm chặt, tay phải chậm rãi xoa trán chàng, hơi thở chàng dần dần ổn định trở lại
Trong những ngày này chàng đều say như thế. Cũng may Dận Chân bình thường đều rất tiết chế, ít uống rượu. Mặc dù uống say nhưng vẫn còn Vân Yên chăm sóc.
Năm này trôi qua năm khác lại đến, nếu nói đến sóng gió chính trị trong triều đình, Vân Yên chắc chắn không biết gì cả. Nhưng Vân Yên có thể nhận ra Dận Chân cùng Bát Bối Lặc Dận Tự, Cửu A Ca Dận Đường, Thập A Ca Dận Nga, thậm chí là Thập Tứ A Ca Dận Trinh càng ngày càng xa cách, số lần huynh đệ gặp nhau năm sau còn ít hơn cả năm trước.
Huynh đệ thân cận nhất bên người Dận Chân vẫn là Dận Tường.
Người cúi đầu lặng lẽ đứng sau lưng Dận Chân vẫn là Vân Yên.
Năm tháng đã gọt giũa họ, nhưng lại không làm họ thay đổi.
Mùa nóng năm nay đến rất nhanh, ban đêm lại có mưa gió bão bùng. Thỉnh thoảng có một tiếng sấm làm Vân Yên giật mình tỉnh giấc. Vội vàng ngồi dậy đi đóng cửa sổ, nhưng đã thấy Dận Chân khoác thêm áo, đứng trong đêm trầm tư nhìn mưa to gió lớn ngoài khung cửa.
Ngoài cửa sổ, sấm sét thỉnh thoảng vang lên đùng đoàng, rọi lên bóng hình chàng khoác áo đứng trong đêm tối, cơ thể và ánh sáng giao hòa, bỗng có cảm giác cô liêu.
Mưa ròng rã từ ngày này qua ngày khác, ven bờ Hoàng Hà báo nguy, lũ lụt bắt đầu tràn vào một số nơi, địa phương phải gánh chịu thiên tai càng ngày càng nhiều.
Công việc của Dân Chân càng ngày càng bận rộn, có khi nửa đêm mới về.
Thỉnh thoảng khi chàng trở về quần áo đã ướt đẫm, Vân Yên vội vàng giúp chàng tắm rửa thay quần áo, uống một bát canh gừng rồi mới đi ngủ.
Một ngày mưa to tầm tã, sấm sét dữ tợn như muốn xé rách bầu trời đêm.
Vân Yên ôm gối dựa trên chiếc giường nhỏ, chờ Dận Chân trở về. Nhưng trời đã khuya mà vẫn chưa thấy.
Cho đến khi trời sắp sáng, Dận Chân mới cùng Dận Tường đẩy cửa vào, góc áo triều phục đã ướt một nửa, Vân Yên vội vàng xuống giường lấy khăn cho hai người lau mặt.
Dận Tường bỏ mũ xuống, lau vội khuôn mặt, bắt đầu cởi cúc áo.
Vân Yên giúp Dận Chân cởi áo ngoài, chợt nghe Dận Chân nói:
- Sắp xếp hành lý, hôm nay chúng ta phải đi.
Vân Yên nghe xong, hơi sững sờ ngẩng đầu lên nhìn chàng.
Dận Chân nhìn nàng, lặp lại
- Chúng ta.
Dận Tường đã cởi triều phục ra, chỉ còn lại một chiếc áo trong màu xanh nhạt, cũng xoay người lại:
- Vân Yên...
Dận Chân cởi áo ngoài, trầm ngâm một lúc rồi nhanh chóng nói:
- Vân Yên cũng phải thay quần áo nam giới.
Vân Yên mặc bộ quần áo của gã sai vặt do Cao Vô Dung mang tới, đội mũ quả dưa vào rồi đi ra.
Vốn vóc người Vân Yên nhỏ bé gầy gò, quần áo lại rộng thùng thình nên cũng không bị lộ ngực. Vân Yên đứng cùng với tiểu Tiểu Xuyên Tử mới đi lấy hành lý từ phủ Thập Tam đến, thoạt nhìn giống như gã sai vặt chỉ mới mười tuổi,.
Dận Chân khẽ gật đầu. Dận Tường cười nói:
- Mặc đồ nam giới vào nhìn còn nhỏ tuổi hơn.
Dận Chân và Dận Tường cũng thay trang phục hàng ngày, dặn dò đơn giản với hạ nhân trong phủ, dẫn theo hai thị vệ đã thay thường phục ra ngoài.
Dận Chân và Dận Tường nhận mệnh của Khang Hi đến Giang Nam xem xét tình hình lũ lụt sông Hoàng Hà, cứu trợ cho người dân vùng thiên tai. Có thể nói là mang trách nhiệm nặng nề trên vai. Bọn họ cố ý che giấu thân phận của mình, mặc thường phục, hòa lẫn vào đám người.
Bởi vì Vân Yên khá thấp, nên Dận Chân chọn riêng một con ngựa cái nhỏ có tính tình ngoan ngoãn trong chuồng cho nàng cưỡi. Những người không thường xuyên cưỡi ngựa nên mấy ngày đầu bắp đùi sẽ hơi đau, càng không nói đến Vân Yên chỉ là một cô gái. Cũng may con ngựa cái này tự động đi sau Truy Vân, Dận Tường lại thường xuyên chỉ dẫn cho Vân Yên, đi trên đường cũng không quá nhanh, Vân Yên cũng dần dần thích ứng. Chỉ là, trong sáu người chỉ có Vân Yên là nha hoàn mặc đồ nam giới, ngày thường sẽ không tiện lắm. Cũng may có Dận Chân luôn âm thầm bảo vệ.
Ban đêm nghỉ trong khách điếm, Dận Chân đương nhiên sẽ chung phòng với Vân Yên. Điều kiện khách điếm bên đường đều rất đơn sơ, khác xa với cuộc sống hàng ngày của các hoàng tử, nhưng Dận Chân không hề phàn nàn một chữ. Vân Yên cảm thấy một người luôn chỉnh tề gọn gàng như chàng phải sống trong hoàn cảnh này quả thật không dễ.
Đây cũng là lần đầu tiên trong mấy năm gần đây Vân Yên được được gần gũi với cuộc sống hàng ngày chân thực của người dân, trong lòng có nhiều điều muốn nói. Trên đường đi, càng đến gần vùng ngập lụt sông Hoàng Hà tình hình càng không ổn. Người dân không nhà để về, người bị đói chết bệnh chết ngày càng nhiều, nhìn thấy mà giật mình đau lòng.

back top