Có biết hát không, hát một bài đi
Một nửa kỳ nghỉ hè đã trôi qua, Trì Đường cũng cứ thế mà xuất viện.
Vì nhà nàng là hiện trường án mạng, đến tận bây giờ vẫn đang bị niêm phong nên tạm thời không thể quay lại. Tất cả mọi người đều nghĩ hẳn là nàng cũng không muốn trở về nơi đó nên trước khi xuất viện, cô Kha đến thăm đã trao đổi với hai người xem nàng và Du Dư có muốn về nhà cô ở một thời gian không.
Không chỉ có cô Kha, dì Nịnh cũng đến, nói với nàng: "Con tới nhà dì ở đi. Không phải hồi Tết con thấy cũng được sao, nghỉ hè càng vui, nhiều người đến du lịch lắm."
Trì Đường không trả lời, chỉ nói còn đang suy nghĩ, khi nào xuất viện rồi tính tiếp.
Trừ những ngày đầu di chứng còn nặng, sau đó Trì Đường từ từ hồi phục, đến cả Du Dư cũng cảm thấy nàng đã ổn rồi, đã thoát khỏi cơn ác mộng kia.
Thế mà ngay đêm trước khi xuất viện, Trì Đường lại một mình bỏ đi. Tự nàng làm giấy tờ xuất viện, gửi tin nhắn cho bạn bè và cô giáo, nói mình đi nhà mẹ ở.
—— "Mình ở nhà mẹ, qua đó một thời gian, khi nào khai giảng lại về."
Du Dư chỉ ghé nhà cô Kha một chuyến để lấy đồ, không ngờ khi mình quay lại đã không thấy Trì Đường đâu nữa. Thật ra nàng không tin Trì Đường sẽ tìm về mẹ đẻ của mình. Hai người ấy đối với nhau ra sao nàng đã tận mắt chứng kiến. Bầu không khí xa cách thế kia, làm sao mà Trì Đường lại đột nhiên tìm đến mẹ mình cơ chứ?
Nhưng cô Kha lại hiểu, "Dù gì cũng là mẹ con. Bây giờ ba em ấy trong tù, em ấy lại chưa đủ tuổi thành niên, nên chắn chắn là ở với mẹ vẫn sẽ tốt hơn."
Trì Đường không trả lời tin nhắn, Du Dư lại không biết cách liên lạc với Đường Duyệt, cuối cùng do nàng quá cương quyết nên cô Kha đành gọi điện thoại cho mẹ Trì Đường. Câu trả lời của Đường Duyệt là: "Đúng là Trì Đường tới chỗ tôi."
Thực ra cũng không phải là nói dối. Trì Đường lặng lẽ tự xuất viện xong bèn đi tìm Đường Duyệt, ở khách sạn gần nhà bà ta hai ngày, cũng gặp mặt mẹ mình. Chờ đến khi tất cả những ai tìm nàng đều biết nàng ở với mẹ mình xong, Trì Đường mới trả phòng rời đi.
Đối với đứa con gái đến và đi nhanh như cơn gió này, Đường Duyệt cũng không quan tâm lắm. Trong mắt bà ta, bây giờ Trì Đường cũng khá rồi, tuy chưa trưởng thành nhưng cũng đã mười bảy tuổi, hơn nữa có tiền trong túi với cả chứng minh nhân dân, từ nhỏ đã biết tự lo thân, bản thân mình chả việc gì phải bận tâm.
Trì Đường ôm đồ một thân một mình đến thành phố khác. Thật ra nàng cũng không biết mình muốn đi đâu, cuối sân ga là nơi nào cũng không quan trọng. Chỉ là nàng muốn ở một mình, không muốn phải cố ý giả vờ như không có việc gì, không muốn miễn cưỡng cười đùa để chứng minh mình đang ổn với những người bên cạnh quan tâm nàng.
Rời khỏi Nam Lâm, đấy là ý tưởng đột ngột xuất hiện lúc nàng còn nằm trên giường bệnh. Ý tưởng ấy thôi thúc nàng càng ngày càng mạnh mẽ, thế là nàng đi.
Nàng kéo theo một va-li hành lý nhỏ, đeo ba-lô, lên tàu cao tốc. Ngồi dựa vào cửa sổ, hành khách xung quanh là những người trẻ tuổi như nàng nhân dịp rảnh rỗi đi chơi. Đa số mọi người ngồi thành nhóm, rất hiếm ai đi một mình như nàng, mà nàng cũng không vui vẻ như họ.
Mua vé, lên xe, đặt phòng khách sạn. Trì Đường cầm thẻ phòng, giữ chìa khoá cửa, sau đó ôm mặt khóc lớn trong căn phòng xa lạ đó một mình.
Ra vẻ như mình không cảm thấy gì, thật sự chuyện ấy quá khó, nàng không giả vờ nổi nữa.
Nàng đến thành phố này, không quen biết ai. Đi trên đường cũng không có người nhìn nàng, cảm giác không bị chú ý này làm nàng thả lỏng. Nàng có thể trơ ra chẳng nói chẳng rằng thật lâu, có thể ngồi cả ngày ở quảng trường hay ghế công viên, nhìn người xung quanh đi đi lại lại.
Phố đi bộ ở đây có rất nhiều người, cũng rất đông du khách, đa phần là những người trẻ tuổi. Trì Đường đi trên con đường náo nhiệt này, đôi lúc lại nhìn thấy một bạn nữ đeo mắt kính. Trong nháy mắt đó, Trì Đường còn ngỡ mình thấy được Du Dư, nhưng nhìn kỹ mới phát hiện chỉ là người giống người mà thôi.
Nàng nhớ đến Du Dư. Chăm nàng lâu như thế, nàng lại đột ngột rời đi, Du Dư chắc chắn là lo lắng khổ sở lắm, chỉ là...
Trì Đường không biết mình muốn thế nào nữa.
Việc ba nàng giết người ảnh hưởng đến nàng nhiều thế nào, người khác hẳn không thể hiểu nổi. Bây giờ nghĩ tới, nàng vẫn không khống chế được bản thân mà run rẩy, đáy lòng lạnh căm, còn ngờ vực rằng có ánh mắt của Trì Chương đang ẩn nấp bốn phương tám hướng. Dù biết rằng người đàn ông ấy đã bị bắt, nhưng nàng vẫn sợ hãi không sao kiềm lại được. Đã lâu đến thế rồi, nàng vẫn không dám ăn thịt, nhìn thấy thịt là buồn nôn.
Vào lúc nàng khó khăn nhất, Du Dư đã ở bên nàng. Hình như dù không nhận ra, mỗi lần nàng đau khổ, luôn là Du Dư ở bên nàng.
Trước đấy không lâu, một tối nọ nàng bừng tỉnh từ cơn ác mộng, cả người khó chịu. Du Dư kéo lấy tay nàng, canh cho nàng ngủ, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, nàng cảm thấy hình như Du Dư đã hôn lên trán mình.
Hành động ấy đong đầy sự trấn an, nhưng mà, hình như bạn bè thì không nên như thế. Hoặc nói đúng hơn, người bạn tên Du Dư này không giống với những người bạn khác như Nguỵ Hành Hành.
Thậm chí Trì Đường còn hoài nghi, phải chăng chỉ là mình mơ ngủ hồ đồ. Lúc ấy tâm lý của nàng không ổn lắm, mơ rất nhiều giấc mơ hỗn độn, rất mệt mỏi.
Gia đình, bạn bè, rồi tương lai. Trong lòng nàng có rất nhiều thứ mông lung không rõ ràng, nàng không chắc chắn được bản thân muốn cái gì, muốn làm gì. Nàng chỉ cảm thấy vô cùng mỏi mệt và bực bội. Nàng lại bị ba mình đánh bại một lần nữa. Từ sự việc khủng bố kia, nàng cảm thấy mình dường như đã yếu đuối đi rất nhiều, rất nhiều thứ không hiểu sao lại làm nàng khóc thút thít, cần Du Dư an ủi vỗ về không ngừng... Trì Đường thật sự rất ghét loại cảm giác yếu ớt này. Nàng ghét chính bản thân mình.
Trời đã tối. Quảng trường cũng đã sáng đèn. Cách đấy không xa có người bày nhạc cụ và loa ra để chuẩn bị biểu diễn. Trên phố đi bộ bao giờ cũng có những người chơi nhạc như thế. Phần lớn người đi qua sẽ không ngừng lại, nhưng cũng sẽ có một vài người dừng chân nghe một chút.
Trì Đường ngồi ở đấy thật lâu, nhìn một người cùng lắm hơn nàng vài tuổi nghịch nhạc cụ, sau đó hát hết bài này đến bài khác. Anh ta hát xong mấy bài bèn tạm thời nghỉ ngơi, ngồi xuống bên cạnh Trì Đường.
"Em gái, thấy em ngồi đây cũng lâu rồi. Sao thế, cãi nhau với gia đình hả?" Người trẻ tuổi ấy hỏi nàng.
Nếu là trước đây, bị người không quen không biết lại gần, Trì Đường lười để ý sẽ lập tức đứng lên đi thẳng. Nhưng bây giờ nàng thật sự không còn sức mà rời đi, chỉ ngồi đấy liếc một cái, không nói tiếng nào.
Người đó lại cười cười, "Nhìn mặt buồn quá đi, có biết hát không, hát một bài đi?"
Nói đoạn anh ta là chỉ vào đống thiết bị của mình, "Không biết hát cũng không sao đâu, cứ hét đại đi, xem như đi karaoke thôi."
Trì Đường không biết tại sao người này lại đột ngột qua đây mời mình hát, giọng rất cảnh giác, "Tôi không có quen anh."
Anh chàng trẻ tuổi ấy nhìn mặt nàng, cười bảo, "Thấy em gái mặt mờ mịt khổ sở quá mới lại tâm sự thôi. Tuy nhìn thoáng qua thì anh đây hơi giống mấy thằng biến thái chọc gái nhưng mà thật sự anh không có ý xấu đâu. Cơ mà em gái nhỏ tuổi như vậy, biết cảnh giác là rất tốt."
Chính em gái này có lẽ cũng không biết, trên mặt nàng còn dấu vết thương tích chưa lành, lại một mình thui thủi ngồi đấy nhìn người ta đi qua đi lại, trông quá là đáng thương. Người ấy nghĩ.
Không biết vì đâu, có lẽ là do đã lâu rồi không hát, Trì Đường lại thật sự đứng lên đi qua, cầm lấy micro trên giá đỡ. Anh chàng kia đệm cho nàng vài nốt rồi hỏi nàng muốn hát bài gì.
Nghe mấy nốt nhạc đệm kia, Trì Đường qua quýt chọn lấy một ca khúc quen thuộc, bài Bên bờ hồ Baikal. Lúc nhạc dạo vang lên, vài người có hứng thú liếc nhìn bên này một cái. Đến khi nàng hát xong câu đầu tiên, một thanh niên lại thốt lên một tiếng wow, vỗ vỗ tay, hơi kinh ngạc, "Hát hay thật ta ơi."
Dần dần, những người xung quanh dừng chân lắng nghe càng ngày càng nhiều, vây lại thành một nhóm. Trước đây Trì Đường không thích hát giữa đường như thế này, cảm thấy xấu hổ lắm không thả lỏng nổi. Nhưng giờ đây, nàng chỉ muốn trút hết ra cho thoả những cảm xúc không tên ngập tràn trong lòng, nên nàng cũng không để tâm nữa, cứ đứng đấy mặc kệ mọi thứ hát hết cả bài.
Có người vỗ tay vì nàng, có người hét lên thêm một bài nữa đi. Thứ nhất đúng là nàng hát rất hay, thứ hai đúng là nữ sinh trẻ tuổi này trông rất đẹp.
Hát xong rồi, Trì Đường chuẩn bị buông micro, lại nghe thấy nhạc đệm vang lên một lần nữa. Thanh niên ban đầu đứng một bên làm khán giả hỏi nàng, "Cô hát được bài Giấc mộng ban đầu không?"
Trì Đường lại cầm lấy micro.
...
Gieo giọt nước mắt vào trong lòng
Sẽ nở ra nụ hoa dũng cảm
Rồi lắm lúc mỏi mệt
Nhắm mắt lại sẽ ngửi được thấy mùi hương thơm ngát...
Nàng hát xong hai bài, thả micro xuống, ôm bao đồ chuẩn bị rời đi. Anh chàng kia vẫy vẫy tay với theo nàng, "Em gái ơi, chuyện gì đều sẽ qua."
Trì Đường rời đi, lại đến một thành phố khác. Tuy rằng nàng vẫn đang lang thang không mục tiêu không phương hướng, nhưng có một lần thấy có người đứng ven đường ca hát, nàng cũng dừng chân lại mà nghe. Đến khi người ấy tạm nghỉ, nàng do dự một chút rồi lại hỏi: "Có thể cho tôi hát một lát được không?"
Người nọ hơi bất ngờ, rồi gật gật đầu.
Ở nơi phố xá xa lạ, nhận lấy micro của người mình không quen, hát cho những người mình không biết, đấy là một trải nghiệm rất mới lạ. Nhưng nàng cảm thấy mình đã đỡ thêm một chút.
Ôm túi đồ đi về, trên đường đi nàng lại nhận được tin nhắn của Du Dư, có cả tin hỏi thăm của Nguỵ Hành Hành. Ai cũng hỏi mấy nay nàng có ổn không. Họ tưởng rằng nàng vẫn đang ở chỗ mẹ mình.
Nàng đánh vài chữ, nghĩ nghĩ một lúc lại xoá mất, cất di động đi.
Đa phần những ai đứng hát ven đường đều là nam, đôi khi mới thấy có nữ. Hai người nữ sinh ngồi bên nhau, một tóc dài một tóc ngắn. Chị đại nhìn qua rất là ngầu, hai người hát chung một bản tình ca.
Trì Đường đứng cách đó không xa nhìn hai người ca hát. Trên đường người đi đi lại lại, chỉ có nàng là đứng một chỗ nên hai người kia cũng để ý đến nàng. Một chị đi mua trà sữa, mua cho hai người mỗi người một ly, còn thêm một ly khác, lại vẫy vẫy tay gọi Trì Đường.
"Em uống trà sữa không?"
Trì Đường lắc đầu, nàng sẽ không ăn uống đồ người lạ đưa cho.
Thấy nàng từ chối, chị gái nhún vai không sao cả, đặt ly một bên, nói chuyện với nàng, "Em đứng đây nghe cũng lâu rồi, sao á, tụi chị hát hay không?"
Trì Đường yên lặng gật đầu.
Sau đấy hai người cũng không nói gì khác. Hai chị gái nhanh chóng thu dọn đồ đạc rời đi, hai người nắm tay nhau, vừa đi vừa đùa giỡn trò chuyện, một trong hai còn thân mật dựa đầu vào vai người kia.
Lời editor:
Chuyện gì rồi cũng sẽ qua. Trì Đường ơi.
Bên bờ hồ Baikal và Giấc mơ ban đầu đều là những bài hát rất hay. Các bạn có thể tìm nghe thử ạ ^^