Chương 31: Học quân sự (3)
Cho dù có dùng phương pháp nào đi chăng nữa thì ngày đầu tiên cũng là ngày gian nan nhất – đây chính là chỗ khổ sở nhất khi ngày đèn đỏ đến của phái nữ.
Ăn cơm trưa xong, Mạch Thu nghỉ ngơi chốc lát rồi xuống giường chuẩn bị về ký túc xá với Lý Tuyết. Học quân sự buổi chiều chắc chắn là không đi được rồi, nhưng cứ ngồi ngốc ở phòng y tế cũng không được.
Hai người vừa đi tới ngưỡng cửa thì gặp phải Cố Lãng đang đi tới. Cố Lãng thấy các cô thì hơi ngạc nhiên.
"Muốn về à?"
"Vâng. . . . " Mạch Thu trả lời ậm ờ.
"Buổi chiều huấn luyện cũng đừng đi, ở túc xá nghỉ ngơi cho thật tốt."
"Vâng. . . . "
"Về đi. . . ."
"À, đúng rồi, chuyện buổi sáng . . . . cám ơn anh đã đưa đưa em đến đây."
Cố Lãng nghe xong, cười khổ một chút, cuối cùng không có nói gì nữa.
Mạch Thu ở trên giường lộn một buổi chiều cắn góc chăn mắt đẫm lệ. Mẹ ơi, thật hy vọng cánh đàn ông cũng có thể mỗi tháng gặp ‘dì cả’ một lần, cũng đau chết đi sống lại như vậy. Có thế cô mới lấy lại cân bằng trong lòng được, vì sao mỗi lần tổn thương đều là người con gái.
Bổi tối. Huấn luyện xong Lý Tuyết trở lại túc xá, nói với Mạch Thu đang co rúc trên giường: "Lúa mỳ, tớ mua mỳ gà hầm nấm hương cho cậu này, nhân lúc còn nóng mau dậy ăn đi."
Mạch Thu nghe vậy bò xuống giường, nhận lấy đôi đũa Lý Tuyết đưa, liếc nhìn cái cặp lồng trước mặt hít sâu một hơi.
"Tiểu Tuyết, cậu mua ngần này cho mấy người ăn vậy? Còn nữa. . . là ông chủ quán nào không có mắt, bán gần nửa con gà cho tớ thế?" Mạch Thu gạt gạt tầng thịt gà thật dầy phía trên, kinh dị nói.
"Hứ, nhân phẩm của tớ đột nhiên bộc phát không được à. Mau ăn đi, đừng tưởng tớ không biết trong đầu cậu đang âm mưu gì nhá!" Lý Tuyết khinh thường liếc cô một cái.
Mạch Thu cười cười gắp một đũa mỳ cho vào miệng, "Ưmh . . . . mùi vị bình thường, nhưng xét đến lượng thịt nhiều nên tớ đã tha thứ cho cậu rồi."
"Lúa mỳ. . . ."
"Ừ, chuyện gì?"
"Cậu chuẩn bị khi nào thì quay lại học quân sự?"
"Ngày mai đi, trước giờ tớ chỉ bị đau có một ngày thôi, qua được hôm nay ngày mai sẽ hoàn toàn tốt đẹp."
"Vậy à. . . Lúa mỳ. . . . " Lý Tuyết đắn đo: "Tớ bảo cậu này, bây giờ không khí học quân sự rất kỳ quái, thế nên nhất định phải chịu đựng nha."
oooooo
Ngày hôm sau, Mạch Thu trở lại sân huấn luyện, không khí quả nhiên kỳ quái y như lời Lý Tuyết nói. Đặc biệt là ánh mắt của rất nhiều nữ sinh nhìn cô đầy tế nhị.
Mạch Thu trợn trắng mắt: cô lớn bằng này tuổi mà còn không biết những ánh mắt kia có ý gì thì thật sự uổng công lăn lội. Chẳng phải chỉ là chuyện Cố Lãng bế cô đến phòng y tế thôi sao, sao người nào người nấy đều kinh ngạc vậy, chưa thấy bao giờ à? Đám con gái này rảnh rỗi thật!
Trải qua hai ngày đơn huấn, bọn Mạch Thu trở về đội cũ. Cố Lãng lại giống như lúc ban đầu – số lần xuất hiện càng ngày càng ít. Sự hả hể trên mặt một vài nữ sinh cũng càng ngày càng rõ ràng, một bộ đức hạnh "cậu xem, người ta hết hứng thú với cậut rồi, bị chê rồi".
Vì vậy, Mạch Thu cũng càng ngày càng khó chịu. Cô đây trêu ai ghẹo ai chứ, cứ như vậy mà bị lũ con gái này tùy ý YY.
Buổi chiều trước ngày duyệt binh một ngày, huấn luyện đã kết thúc, cả đám ngồi trêm thảm cỏ của thao trường, nghe nói hôm nay có đoàn văn công biểu diễn.
Khi Mạch Thu thấy Vu Sa Sa mặc váy trắng cầm mic, xuất hiện với tư cách là người dẫn chương trình thì cô đã cảm nhận sâu sắc được rằng Thượng Đế là vị chúa thích trêu đùa.
Cô đào kép đã hai lần chạy khỏi cuộc đời cô sao lại xuất hiện thêm lần nữa vậy? Cô ta không phải vật hy sinh sao? Vật hy sinh đó nha!
Mạch Thu oán niệm mà nhìn chằm chằm vào Vu Sa Sa, mà Vu Sa Sa hiển nhiên cũng nhìn thấy Mạch Thu. Biểu cảm từ kinh ngạc trong nháy mắt chuyển thành khinh thường và cao ngạo.
Mạch Thu xoa xoa cái trán: làm cá nhân ưu tú, ngồi ở hành ngũ đầu tiên, sẽ bị nhìn thấy là đã sớm dự liệu đến chuyện này rồi. Có điều, với sự độ lượng bằng quả rắm lớn của con người này, Mạch Thu thật sự lo lắng việc cô ta sẽ sử dụng trò gì để gây khó khăn cho cô.
"Haizzz, Lúa mỳ, " La San San ngồi sau lưng Mạch Thu nói nhỏ: "Cậu biết không, rất nhiều người trong số những người này đều là mời từ bên ngoài đến, không phải sinh viên trường chúng ta."
"Không phải chứ, " Mạch Thu xoay người lại, "Sao phải mời từ bên ngoài trường?"
"Còn phải nói sao! Sinh viên mấy khóa trước chẳng biết là ‘thâm tàng bất lộ’ hay là chỉ biết ‘cầm dao phẫu thuật’ mà tài hoa ‘ lác đác lưa thưa’. Trường cũng hết cách rồi nên mới phải mời vài người ngoài bên ngoài tới, tấu xấu gì cũng tạo chút mặt mũi, không phải ư. A, cậu MC kia là của học viện âm nhạc."
La San San chỉ chính là Vu Sa Sa. Mạch Thu bĩu môi: đã nói mà, với thành tích nửa vời kia của Vu Sa Sa thì làm sao có thể đến được đây. Nhà cô ta chắc vẫn chưa đến mức thừa thãi cho nhà trường một tòa nhà đi.
Hình thức biểu diễn không có gì ngoài ca hát và nhảy múa gì gì đó. Mấy cô gái thân hình mảnh mai, mặc quần áo khiêu vũ bó sát người, vừa nhảy vừa liếc mắt đưa tình với các anh lính đầu to.
"Hứ, bọn này phong tao biao tử, cũng biết quyến rũ của đàn ông, tự coi mình như kẻ đi an ủi à*!" Một người nữ sinh khó chịu nói nhỏ. (*chỗ này t/g gõ thiếu chữ, nên em (mình) để nguyên, nhưng ý ở đây có lẽ là giống mấy chị ở ‘lầu xanh’ ý ạ)
Nghe xong, suýt chút nữa là Mạch Thu bật cười. Cô nàng này nói chuyện thật độc ác, nhưng nghe rất sảng khoái, ha ha ha ha!
Sau vài tiết mục biểu diễn, Vu Sa Sa lên hát một bài, nhìn dáng vẻ có lẽ là để kết thúc.
Sau khi giai điệu vang lên, Mạch Thu liền khinh thường hừ cười ra tiếng: Cậu ta thế mà dám chọn Hero của Mariah Carey.
Mariah Carey – cô ca sĩ - hát 5 quãng 8 cao vút và kỹ thuật biểu diễn Rococo – là nữ hoàng nổi tiếng của làng nhạc thế giới, nền tảng kỹ thuật này không cần phải bàn cãi. Mặc dù Hero không phải là ca khúc khó hát nhất nhưng nó tuyệt đối không đơn giản.
Quả nhiên, Vu Sa Sa đã lực bất tong tâm ở đoạn cao của ca khúc, hơn nữa loại giọng ngọt ngào này hoàn toàn không toát ra được cảm xúc của bài hát.
Bài hát kết thúc, dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Vu Sa Sa hả hê hướng Mạch Thu liếc mắt nhìn. Mạch Thu cười khẩy: người ta là sợ cô bị ‘lạnh lẽo’ trên sân khấu đó, còn tưởng mình là hoa thủy tiên chắc!
"Tiếp theo là tiết mục tương tác, chúng tôi muốn mời một bạn đang ngồi dưới khán đài lên biểu diễn. Mọi người có đồng ý không ạ!"
"Được!" Dưới khán đài lập tức hưởng ứng.
Vu Sa Sa vừa nói, vừa hướng dưới sân khấu dò xét. Một dự cảm xấu lần nữa xông lên trong tim Mạch Thu.
Quả nhiên, Vu Sa Sa đưa mắt ngừng trên người Mạch Thu, tiếp theo đi từ trên đài xuống tới trước mặt cô nói: "Bạn học, mời lên đài biểu diễn một tiết mục cho mọi người được không?"
Mạch Thu ngẩng đầu lên, nhìn thấy chính là khuôn mặt tươi cười châm chọc của Vu Sa Sa. Mạch Thu nhất thời tức giận.
Trong khoảng thời gian này cô đã trêu vào đám thần tiên nào thế hả? Một người rồi hai người đến gây thêm phiền phức cho cô. CMN, chán phát ốm luôn rồi! Con cọp không phát uy, cô cho rằng tôi là con mèo bệnh, phải không?
Mạch Thu đứng lên, cười như không cười đáp: "Được."
Được em gái cô á*! ! ! (*cái này là cho câu hỏi của bạn Sa Sa nha)
Nói xong liền vòng qua Vu Sa Sa, trực tiếp đi lên đài. Vu Sa Sa ở phía sau giậm mạnh chân rồi cũng đi theo lên.
"Bạn học này, xin hỏi bạn tên gì?" Vu Sa Sa hỏi
"Mạch Thu."
Mạch Thu nhận mic từ nhân viên, cười híp mắt nói. Suy nghĩ trong đầu là —— xạo quá đi, hết sức giả tạo, đầu năm nay mọi người cực yêu thích giả tạo. . .
"Bạn học Mạch Thu, xin hỏi bạn muốn biểu diễn gì ?"
"Hát." Mạch Thu cười híp mắt trả lời.
"Tên ca khúc là gì vậy?"
"Là bài cậu vừa hát." Vẫn cười híp mắt như cũ. . .
Mặt Vu Sa Sa nháy mắt chuyển đen, dưới đài cũng bắt đầu nghị luận ầm ĩ: tình huống gì thế này, muốn soán giọng sao?
Mặt Vu Sa Sa đen trong chốc lát, sau đó nụ cười lại một lần nữa trở lại trên gương mặt.
"Vậy thì, sau đây xin mời bạn Mạch Thu biểu diễn bài hát Hero, mọi người cho một tràng pháo tay hoan nghênh nào!"
Vu Sa Sa tươi cười rạng rỡ bước xuống sân khấu, nét mặt sau cùng khi hướng về phía Mạch Thu tràn đầy hả hê, như thể đang nói "Tôi xem cậu làm sao mà kết thúc." .
Mạch Thu hít sâu mấy hơi, cầm mic lên, cất tiếng hát theo giai điệu:
There’s a hero
As you look inside your heart
You don`t have to be afraid
Of what you are
ooo
Bãi tập vốn huyên náo bỗng nhiên an tĩnh lại, giọng tự nhiên của Mạch Thu có chút khàn khàn quyến rũ, mặc dù không đạt tới trình độ Rococo của Mariah Carey, nhưng cũng tràn đầy sức mạnh, có phong cách riêng.
Bài hát kết thúc, khán đài lập tức vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, ai thắng ai thua đã sớm thấy rõ ràng.
Mạch Thu đưa mic cho nhân viên làm việc, chẳng thèm nhìn khuôn mặt biến thành màu đen của Vu Sa Sa, thản nhiên bước xuống sân khấu.
Mạch Thu mới vừa ngồi xuống chỗ, La San San đã lập tức chân chó lại gần nói: "Lúa mỳ này, thật sự không nhìn ra cậu là tài nữ đó nha. Giọng hát này trực tiếp khiến cho các tiết mục của học viện âm nhạc tự ti mặc cảm. Thâm tàng bất lộ, thật là thâm tàng bất lộ!"
Mạch Thu cũng không giấu diếm, đáp lại La San San bằng một biểu cảm đắc ý. Nhờ phúc của mợ út Shirley, dầu gì giọng của cô cũng được nhân vật cấp cao hướng dẫn qua, những người này sao có thể so sánh chứ, có thể ư?
Sau Mạch Thu, các huấn luyện viên cũng lên sân khấu biểu diễn một bài võ thuật - dĩ nhiên, Cố Lãng không nằm trong số đó. Nhưng rốt cuộc cũng hướng sự chú ý của mọi người theo một phương hướng khác. (???)
Có điều, Mạch Thu cũng coi như đã thành danh sau một bài hát, không nói toàn trường, nhưng ít nhất có thể nói trong đám sinh viên đại học năm thứ nhất này người người đều biết.
Đối với cuộc sống trầm lặng của mình hoàn toàn bị tan thành bong bóng, việc Mạch Thu có thể làm chỉ là cảm thán ‘năm hạn nên đen đủi’, đồng thời cũng âm thầm hối hận đã nhất thời kích động.
Tác giả có lời muốn nói: liên tục bị bão quét: bị cúp điện hết nước; rốt cuộc bây giờ mới lên mạng.
Bão cấp mười ba, bạn nhỏ Bánh Bao vẫn động kinh đi học, thiếu chút nữa không SHI ở trên đường •••
Về vấn đề nam chính ~~~ thật ra thì lúc bắt đầu Bánh Bao đã xây dựng anh ta thành nhân vật nam cặn bã rồi, cho nên nhìn thấy bình luận của mọi người mình cực kỳ sung sướng, sung sướng (cười tà ác •••)
Cho dù có dùng phương pháp nào đi chăng nữa thì ngày đầu tiên cũng là ngày gian nan nhất – đây chính là chỗ khổ sở nhất khi ngày đèn đỏ đến của phái nữ.
Ăn cơm trưa xong, Mạch Thu nghỉ ngơi chốc lát rồi xuống giường chuẩn bị về ký túc xá với Lý Tuyết. Học quân sự buổi chiều chắc chắn là không đi được rồi, nhưng cứ ngồi ngốc ở phòng y tế cũng không được.
Hai người vừa đi tới ngưỡng cửa thì gặp phải Cố Lãng đang đi tới. Cố Lãng thấy các cô thì hơi ngạc nhiên.
"Muốn về à?"
"Vâng. . . . " Mạch Thu trả lời ậm ờ.
"Buổi chiều huấn luyện cũng đừng đi, ở túc xá nghỉ ngơi cho thật tốt."
"Vâng. . . . "
"Về đi. . . ."
"À, đúng rồi, chuyện buổi sáng . . . . cám ơn anh đã đưa đưa em đến đây."
Cố Lãng nghe xong, cười khổ một chút, cuối cùng không có nói gì nữa.
Mạch Thu ở trên giường lộn một buổi chiều cắn góc chăn mắt đẫm lệ. Mẹ ơi, thật hy vọng cánh đàn ông cũng có thể mỗi tháng gặp ‘dì cả’ một lần, cũng đau chết đi sống lại như vậy. Có thế cô mới lấy lại cân bằng trong lòng được, vì sao mỗi lần tổn thương đều là người con gái.
Bổi tối. Huấn luyện xong Lý Tuyết trở lại túc xá, nói với Mạch Thu đang co rúc trên giường: "Lúa mỳ, tớ mua mỳ gà hầm nấm hương cho cậu này, nhân lúc còn nóng mau dậy ăn đi."
Mạch Thu nghe vậy bò xuống giường, nhận lấy đôi đũa Lý Tuyết đưa, liếc nhìn cái cặp lồng trước mặt hít sâu một hơi.
"Tiểu Tuyết, cậu mua ngần này cho mấy người ăn vậy? Còn nữa. . . là ông chủ quán nào không có mắt, bán gần nửa con gà cho tớ thế?" Mạch Thu gạt gạt tầng thịt gà thật dầy phía trên, kinh dị nói.
"Hứ, nhân phẩm của tớ đột nhiên bộc phát không được à. Mau ăn đi, đừng tưởng tớ không biết trong đầu cậu đang âm mưu gì nhá!" Lý Tuyết khinh thường liếc cô một cái.
Mạch Thu cười cười gắp một đũa mỳ cho vào miệng, "Ưmh . . . . mùi vị bình thường, nhưng xét đến lượng thịt nhiều nên tớ đã tha thứ cho cậu rồi."
"Lúa mỳ. . . ."
"Ừ, chuyện gì?"
"Cậu chuẩn bị khi nào thì quay lại học quân sự?"
"Ngày mai đi, trước giờ tớ chỉ bị đau có một ngày thôi, qua được hôm nay ngày mai sẽ hoàn toàn tốt đẹp."
"Vậy à. . . Lúa mỳ. . . . " Lý Tuyết đắn đo: "Tớ bảo cậu này, bây giờ không khí học quân sự rất kỳ quái, thế nên nhất định phải chịu đựng nha."
oooooo
Ngày hôm sau, Mạch Thu trở lại sân huấn luyện, không khí quả nhiên kỳ quái y như lời Lý Tuyết nói. Đặc biệt là ánh mắt của rất nhiều nữ sinh nhìn cô đầy tế nhị.
Mạch Thu trợn trắng mắt: cô lớn bằng này tuổi mà còn không biết những ánh mắt kia có ý gì thì thật sự uổng công lăn lội. Chẳng phải chỉ là chuyện Cố Lãng bế cô đến phòng y tế thôi sao, sao người nào người nấy đều kinh ngạc vậy, chưa thấy bao giờ à? Đám con gái này rảnh rỗi thật!
Trải qua hai ngày đơn huấn, bọn Mạch Thu trở về đội cũ. Cố Lãng lại giống như lúc ban đầu – số lần xuất hiện càng ngày càng ít. Sự hả hể trên mặt một vài nữ sinh cũng càng ngày càng rõ ràng, một bộ đức hạnh "cậu xem, người ta hết hứng thú với cậut rồi, bị chê rồi".
Vì vậy, Mạch Thu cũng càng ngày càng khó chịu. Cô đây trêu ai ghẹo ai chứ, cứ như vậy mà bị lũ con gái này tùy ý YY.
Buổi chiều trước ngày duyệt binh một ngày, huấn luyện đã kết thúc, cả đám ngồi trêm thảm cỏ của thao trường, nghe nói hôm nay có đoàn văn công biểu diễn.
Khi Mạch Thu thấy Vu Sa Sa mặc váy trắng cầm mic, xuất hiện với tư cách là người dẫn chương trình thì cô đã cảm nhận sâu sắc được rằng Thượng Đế là vị chúa thích trêu đùa.
Cô đào kép đã hai lần chạy khỏi cuộc đời cô sao lại xuất hiện thêm lần nữa vậy? Cô ta không phải vật hy sinh sao? Vật hy sinh đó nha!
Mạch Thu oán niệm mà nhìn chằm chằm vào Vu Sa Sa, mà Vu Sa Sa hiển nhiên cũng nhìn thấy Mạch Thu. Biểu cảm từ kinh ngạc trong nháy mắt chuyển thành khinh thường và cao ngạo.
Mạch Thu xoa xoa cái trán: làm cá nhân ưu tú, ngồi ở hành ngũ đầu tiên, sẽ bị nhìn thấy là đã sớm dự liệu đến chuyện này rồi. Có điều, với sự độ lượng bằng quả rắm lớn của con người này, Mạch Thu thật sự lo lắng việc cô ta sẽ sử dụng trò gì để gây khó khăn cho cô.
"Haizzz, Lúa mỳ, " La San San ngồi sau lưng Mạch Thu nói nhỏ: "Cậu biết không, rất nhiều người trong số những người này đều là mời từ bên ngoài đến, không phải sinh viên trường chúng ta."
"Không phải chứ, " Mạch Thu xoay người lại, "Sao phải mời từ bên ngoài trường?"
"Còn phải nói sao! Sinh viên mấy khóa trước chẳng biết là ‘thâm tàng bất lộ’ hay là chỉ biết ‘cầm dao phẫu thuật’ mà tài hoa ‘ lác đác lưa thưa’. Trường cũng hết cách rồi nên mới phải mời vài người ngoài bên ngoài tới, tấu xấu gì cũng tạo chút mặt mũi, không phải ư. A, cậu MC kia là của học viện âm nhạc."
La San San chỉ chính là Vu Sa Sa. Mạch Thu bĩu môi: đã nói mà, với thành tích nửa vời kia của Vu Sa Sa thì làm sao có thể đến được đây. Nhà cô ta chắc vẫn chưa đến mức thừa thãi cho nhà trường một tòa nhà đi.
Hình thức biểu diễn không có gì ngoài ca hát và nhảy múa gì gì đó. Mấy cô gái thân hình mảnh mai, mặc quần áo khiêu vũ bó sát người, vừa nhảy vừa liếc mắt đưa tình với các anh lính đầu to.
"Hứ, bọn này phong tao biao tử, cũng biết quyến rũ của đàn ông, tự coi mình như kẻ đi an ủi à*!" Một người nữ sinh khó chịu nói nhỏ. (*chỗ này t/g gõ thiếu chữ, nên em (mình) để nguyên, nhưng ý ở đây có lẽ là giống mấy chị ở ‘lầu xanh’ ý ạ)
Nghe xong, suýt chút nữa là Mạch Thu bật cười. Cô nàng này nói chuyện thật độc ác, nhưng nghe rất sảng khoái, ha ha ha ha!
Sau vài tiết mục biểu diễn, Vu Sa Sa lên hát một bài, nhìn dáng vẻ có lẽ là để kết thúc.
Sau khi giai điệu vang lên, Mạch Thu liền khinh thường hừ cười ra tiếng: Cậu ta thế mà dám chọn Hero của Mariah Carey.
Mariah Carey – cô ca sĩ - hát 5 quãng 8 cao vút và kỹ thuật biểu diễn Rococo – là nữ hoàng nổi tiếng của làng nhạc thế giới, nền tảng kỹ thuật này không cần phải bàn cãi. Mặc dù Hero không phải là ca khúc khó hát nhất nhưng nó tuyệt đối không đơn giản.
Quả nhiên, Vu Sa Sa đã lực bất tong tâm ở đoạn cao của ca khúc, hơn nữa loại giọng ngọt ngào này hoàn toàn không toát ra được cảm xúc của bài hát.
Bài hát kết thúc, dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Vu Sa Sa hả hê hướng Mạch Thu liếc mắt nhìn. Mạch Thu cười khẩy: người ta là sợ cô bị ‘lạnh lẽo’ trên sân khấu đó, còn tưởng mình là hoa thủy tiên chắc!
"Tiếp theo là tiết mục tương tác, chúng tôi muốn mời một bạn đang ngồi dưới khán đài lên biểu diễn. Mọi người có đồng ý không ạ!"
"Được!" Dưới khán đài lập tức hưởng ứng.
Vu Sa Sa vừa nói, vừa hướng dưới sân khấu dò xét. Một dự cảm xấu lần nữa xông lên trong tim Mạch Thu.
Quả nhiên, Vu Sa Sa đưa mắt ngừng trên người Mạch Thu, tiếp theo đi từ trên đài xuống tới trước mặt cô nói: "Bạn học, mời lên đài biểu diễn một tiết mục cho mọi người được không?"
Mạch Thu ngẩng đầu lên, nhìn thấy chính là khuôn mặt tươi cười châm chọc của Vu Sa Sa. Mạch Thu nhất thời tức giận.
Trong khoảng thời gian này cô đã trêu vào đám thần tiên nào thế hả? Một người rồi hai người đến gây thêm phiền phức cho cô. CMN, chán phát ốm luôn rồi! Con cọp không phát uy, cô cho rằng tôi là con mèo bệnh, phải không?
Mạch Thu đứng lên, cười như không cười đáp: "Được."
Được em gái cô á*! ! ! (*cái này là cho câu hỏi của bạn Sa Sa nha)
Nói xong liền vòng qua Vu Sa Sa, trực tiếp đi lên đài. Vu Sa Sa ở phía sau giậm mạnh chân rồi cũng đi theo lên.
"Bạn học này, xin hỏi bạn tên gì?" Vu Sa Sa hỏi
"Mạch Thu."
Mạch Thu nhận mic từ nhân viên, cười híp mắt nói. Suy nghĩ trong đầu là —— xạo quá đi, hết sức giả tạo, đầu năm nay mọi người cực yêu thích giả tạo. . .
"Bạn học Mạch Thu, xin hỏi bạn muốn biểu diễn gì ?"
"Hát." Mạch Thu cười híp mắt trả lời.
"Tên ca khúc là gì vậy?"
"Là bài cậu vừa hát." Vẫn cười híp mắt như cũ. . .
Mặt Vu Sa Sa nháy mắt chuyển đen, dưới đài cũng bắt đầu nghị luận ầm ĩ: tình huống gì thế này, muốn soán giọng sao?
Mặt Vu Sa Sa đen trong chốc lát, sau đó nụ cười lại một lần nữa trở lại trên gương mặt.
"Vậy thì, sau đây xin mời bạn Mạch Thu biểu diễn bài hát Hero, mọi người cho một tràng pháo tay hoan nghênh nào!"
Vu Sa Sa tươi cười rạng rỡ bước xuống sân khấu, nét mặt sau cùng khi hướng về phía Mạch Thu tràn đầy hả hê, như thể đang nói "Tôi xem cậu làm sao mà kết thúc." .
Mạch Thu hít sâu mấy hơi, cầm mic lên, cất tiếng hát theo giai điệu:
There’s a hero
As you look inside your heart
You don`t have to be afraid
Of what you are
ooo
Bãi tập vốn huyên náo bỗng nhiên an tĩnh lại, giọng tự nhiên của Mạch Thu có chút khàn khàn quyến rũ, mặc dù không đạt tới trình độ Rococo của Mariah Carey, nhưng cũng tràn đầy sức mạnh, có phong cách riêng.
Bài hát kết thúc, khán đài lập tức vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, ai thắng ai thua đã sớm thấy rõ ràng.
Mạch Thu đưa mic cho nhân viên làm việc, chẳng thèm nhìn khuôn mặt biến thành màu đen của Vu Sa Sa, thản nhiên bước xuống sân khấu.
Mạch Thu mới vừa ngồi xuống chỗ, La San San đã lập tức chân chó lại gần nói: "Lúa mỳ này, thật sự không nhìn ra cậu là tài nữ đó nha. Giọng hát này trực tiếp khiến cho các tiết mục của học viện âm nhạc tự ti mặc cảm. Thâm tàng bất lộ, thật là thâm tàng bất lộ!"
Mạch Thu cũng không giấu diếm, đáp lại La San San bằng một biểu cảm đắc ý. Nhờ phúc của mợ út Shirley, dầu gì giọng của cô cũng được nhân vật cấp cao hướng dẫn qua, những người này sao có thể so sánh chứ, có thể ư?
Sau Mạch Thu, các huấn luyện viên cũng lên sân khấu biểu diễn một bài võ thuật - dĩ nhiên, Cố Lãng không nằm trong số đó. Nhưng rốt cuộc cũng hướng sự chú ý của mọi người theo một phương hướng khác. (???)
Có điều, Mạch Thu cũng coi như đã thành danh sau một bài hát, không nói toàn trường, nhưng ít nhất có thể nói trong đám sinh viên đại học năm thứ nhất này người người đều biết.
Đối với cuộc sống trầm lặng của mình hoàn toàn bị tan thành bong bóng, việc Mạch Thu có thể làm chỉ là cảm thán ‘năm hạn nên đen đủi’, đồng thời cũng âm thầm hối hận đã nhất thời kích động.
Tác giả có lời muốn nói: liên tục bị bão quét: bị cúp điện hết nước; rốt cuộc bây giờ mới lên mạng.
Bão cấp mười ba, bạn nhỏ Bánh Bao vẫn động kinh đi học, thiếu chút nữa không SHI ở trên đường •••
Về vấn đề nam chính ~~~ thật ra thì lúc bắt đầu Bánh Bao đã xây dựng anh ta thành nhân vật nam cặn bã rồi, cho nên nhìn thấy bình luận của mọi người mình cực kỳ sung sướng, sung sướng (cười tà ác •••)