Chương 32: Giao lưu làm quen
Ngày duyệt binh được tiến hành như bình thường. Thành tích của đội của Mạch Thu rất tốt, đứng thứ nhất toàn trường.
Khi nhận bằng khen từ trong tay hiệu trưởng đến ngay cả đến Mạch Thu cũng không nhịn cảm thán: tuy nói huấn luyện như vậy với thanh niên bình thường là cực kỳ nghiêm khắc tàn ác, nhưng thành quả vẫn cực kỳ khả quan, quả nhiên là có trồng thì mới có thu.
Duyệt binh kết thúc đồng nghĩa với việc các huấn luyện viên sắp rời đi. Các bạn gái bình thường oán thán ngập trời lúc này cũng hồng vành mắt.
Đúng vậy, khoảng thời gian 20 ngày đối với đám thanh niên này mà nói tuyệt đối là một ấn tượng sâu sắc. Cùng với những lúc khổ cực đẫm mồ hôi là không ít sự vui vẻ, mối quan hệ giữa người với người cũng được kéo lại gần hơn trong 20 ngày ngắn ngủi ấy.
Đây chính là sức hút của quân đội, mặc dù không phải ở trại lính, mặc dù học quân sự có vẻ khác nhiều so với thực sự huấn luyện nhưng vẫn có thể khiến con người ta cảm nhận được sâu sắc tinh thần quân nhân như thường.
oooooo
Khóa học quân sự kết thúc, nhà trường cho tân sinh viên nghỉ học ba ngày. Mạch Thu đã cở bỏ bộ quần áo ngụy hàng nhái nhưng vẫn bồi hồi thật lâu: cuối cùng cuộc sống của quân nhân càng ngày càng cách xa cô.
Nghỉ ba ngày thì về nhà là điều tất yếu. Vốn chuẩn bị học quân sự kết thúc sẽ về luôn nhưng Mạch Thu lại bị đám chị em ở ký túc xá ép ở lại, tham gia buổi giao lưu làm quen buổi tối với vài nam sinh trường đại học thể dục.
Giao lưu làm quen - ý nghĩa đúng như tên - chính là nam nữ gặp mặt nhau, lảm nhảm chuyện linh tinh, cuối cùng phát triển thành JQ. Mà giống như kiểu người nổi tiếng – có ‘lượng Page view’ gần đây tăng vọt – như Mạch Thu, lớp trưởng yêu cầu nhất định phải trình diện.
Mạch Thu liếc mắt xem thường: lớp trưởng đại nhân của các cô thật sung mãnh, chưa tới thời gian một tháng đã quyến rũ được đám con trai của đại học thể dục rồi, cấp bách đến như vậy không biết đám con gái này đói khán đến mức nào nữa?
"Hức hức, đen rồi đen rồi, đây chính là hậu quả của học quân sự đó. Nhìn mặt tớ này, chẳng khác nào chui ra từ hầm than, " La San San vừa soi gương vừa nói lảm nhảm, liếc mắt nhìn đang Mạch Thu nghịch máy tính, kêu ca: "Không công bằng không công bằng, vì sao Lúa mạch vẫn trắng như vậy?"
"Êy, đừng không tim không phổi như vậy chứ, tớ có nhắc cậu nhớ bôi kem chống nắng, buổi tối sau mỗi ngày phơi nắng cần dưỡng da đó thôi. Là do cậu lười không chịu làm, giờ thành ra như vậy còn trách ai, lại còn thực sự coi mình là thành ‘trời sinh đã đẹp’."
"Hắc hắc, Lúa mỳ này, " La San San làm mặt thản nhiên đi lên trước, "Cậu có đồ trang điểm mà, lấy rad.đ.l/q/đ cứu chữa cho tớ đi."
"Phụt. . . .San San, cậu thực đúng là chuẩn bị đi quyến rũ người ta rồi đó." Mạch Thu vừa cười vừa mở tủ lấy túi đồ trang điểm ra.
"Đương nhiên rồi, chị đây độc thân đã nhiều năm, vất vả lắm mới có thể tự do yêu đương, kiểu gì cũng không thể bỏ qua cho bất kỳ một cơ hội nào được. Nhưng mà, Lúa mỳ, cậu không giống nha, với sự nổi tiếng như bây giờ của cậu thì nam sinh muốn quyến rũ cậu nhiều lắm."
La San San nhận túi đồ trang điểm Mạch Thu đưa, kéo khóa ra liền lập tức kêu lên đầy kỳ quái: "Dựa vào đâu chứ, Lúa mỳ! Helena*! Ngay cả một bộ mỹ phẩm tớ còn không mua nổi thế mà cậu lại dùng Helena. Có tiền, quả nhiên là người có tiền. Lúa mỳ, nói thật đi, chắc ba cậu là tham quan hả?" (*Helena Rubinstein. Tên một thương hiệu mỹ phẩm, cũng là tên của người thành lập ra nó)
"Ba cậu mới là tham quan, cả nhà cậu là tham quan ấy. Đây là mợ út của tớ cho, dù sao mợ ấy cũng chẳng thiếu mấy thứ này."
"Chậc chậc, quả nhiên là có người thân giàu có là sướng nhất."
La San San vừa nói vừa mở hộp phấn ra. Đang định đánh lên mặt thì bị Mạch Thu ngăn lại.
"Haizz, La San San, tại sao cậu lại đánh trực tiếp lên mặt?"
"Ặc. . . . không phải như vậy sao?"
Sau khi Mạch Thu nghe xong khoát khoát tay, "Được rồi được rồi, cậu đi rửa mặt trước đi, lát nữa tớ trang điểm cho cậu. Đúng là, còn tưởng rằng cậu rành lắm, ai ngờ làm gà mờ cũng không xứng."
La San San nghe xong cũng không phản bác, vui vẻ chạy đi rửa mặt.
Đầu tiên Mạch Thu xịt nước xịt khoáng dưỡng ẩm lên mặt La San San, bôi kem làm mờ vết thâm quầng mắt, tiếp theo là phối kem nền, tán phấn phủ. Sau đó chuốt mi, vẽ mắt, đánh má hồng, cuối cùng là đánh một lớp son nước màu hồng nhạt.
Sau khi tất cả xong xuôi, Lý Tuyết và Phú Mỹ Thần đã sớm vây quanh, nhìn mặt La San San chậc chậc thành tiếng, "Tuyệt, tuyệt, đúng là biến thứ mục nát thành thần kì. Lúa mỳ, cậu không học ngành nghệ thuật thực sự rất đáng tiếc."
Mạch Thu khẽ mỉm cười. Cô lại một lần nữa cảm ơn mợ út nhà mình đã lên kế hoạch bồi dưỡng đào tạod'đ'l'q'đ – mặc dù bây giờ cô đã bước lại con đường trạch nữ khi xưa.
La San San quay đầu, hướng về phía họ nháy mắt mấy cái, "Thế nào, đẹp không?"
"Đẹp!" Mạch Thu giành nói trước: "Trang điểm má hồng thế này tuyệt đối hòa hợp với ‘xuân tâm đang nhộn nhạo’ của cậu."
oooooo
Buổi giao lưu làm quen được diễn ra tại một quán bar mới mở ở gần trường học. Vừa đi vào trong, trong nháy mắt, Mạch Thu đã lập tức yêu thích nơi này. Quán - mới được làm xong không lâu - tràn ngập hơi thở kiểu Mỹ. Nó trang nhã hơn nhiều so với mấy bar lộn xộn và phức tạp.
Nam sinh đã sớm ngồi đợi trên băng ghế dài. Dẫn đầu là một anh chàng cao to đẹp trai, thấy các nữ sinh đi vào liền đứng lên vẫy vẫy tay với lớp trưởng.
Ưmh . . . khoảng 188. . . . Mạch Thu dùng mắt ước lượng: còn cao hơn Cố Lãng 6 cm, chiều cao này quả thực quá khủng.
Các nữ sinh đi tới dưới sự hướng dẫn của lớp trưởng. Thật ra Mạch Thu không khoái ngồi ghế dài lắm, nếu như có thể, cô muốn ngồi trên cao, như vậy có thể quan sát bartender chế rượu.
Buổi giao lưu làm quen bắt đầu. Nam nữ ngồi tách riêng, mỗi phái một hàng ngồi đối diện nhau. Phải nói chất lượng của những anh chàng này thực sự khá tốt. Bỏ ngoại hình sang một bên không nói, chỉ cần chiều cao và vóc người thôi đã đủ để các anh chàng khác ghen chết luôn.
Mạch Thu nhớ lại đám nam sinh gầy yếu như gà chết, nhu nhược như con gái ở kiếp trước mà đã muốn khóc như mưa. Phúc lợi của kiếp này thật là, CMN, quá tốt!
Mạch Thu cảm thấy con trai thì nhất định phải có cơ bắp, tất nhiên không cần khoa trương giống như vận động viên thể hình nhưng nhất định phải rắn chắc. Mạch Thu để ý nhất chính là cơ bụng.
Nói đến cơ bắp, cô chợt nhớ ra hình như quen Cố Lãng lâu như vậy rồi nhưng vẫn chưa từng nhìn thấy cơ thể anh – đừng nói là toàn bộ cơ thể, ngay cả nửa người trên còn chưa từng nhìn bao giờ.
Quen nhau ba năm, ôm cũng bị anh ôm rồi, hôn cũng bị anh hôn rồi ấy thế mà thậm chí cả giới hạn thấp nhất vẫn chưa được nhìn. Thiệt thòi, thật sự quá thiệt thòi rồi. . . .
Mạch Thu đang lâng lâng cảm thán thì anh chàng dẫn đầu đã mang hai cái ly đến ngồi bên cạnh cô. Những nam sinh khác giơ ngón tay cái với anh ta. Sau khi lấy lại nụ cười tự tin, anh ta bắt đầu đến gần Mạch Thu: "Xin chào, mình tên là Giang Nghị."
Nói xong liền đưa một trong hai cái ly cho Mạch Thu, "Champagne xanh, hi vọng cậu thích."
Mạch Thu nhìn anh ta, trong lòng giật thót —— a, 188 này. Sau đó nhận lấy cái ly, "Cám ơn, mình là Mạch Thu."
Mạch Thu nhấp một ngụm nhỏ, đây là thời gian làm quen tìm hiểu à? Mạch Thu quét mắt nhìn xung quanh liền thấy La San San và một nam sinh đang nói chuyện rất hăng say. Mạch Thu bật cười thành tiếng: anh chàng kia còn mạnh mẽ hơn cả anh chàng 188 đang ngồi cạnh cô. La San San có thể lấy chiều cao của ‘chị Phượng’* làm chuẩn , tuyệt đối như ‘con chim nhỏ nép vào người ta’. THế mà con bé này cũng dám tìm. . . . (*La Ngọc Phượng, nổi tiếng với những phát ngôn gây sốc trên mạng. Cô này tự nhận mình biết thi họa, biết đánh đàn, tinh thông chữ Hán cổ; tự nhận ‘9 tuổi đã bắt đầu đọc nhiều sách, 20 tuổi đạt tới đỉnh cao, với chỉ số thông minh 300 năm trước và 300 năm sau không ai sánh kịp’. Nói chung là chị này ‘ngoại hình bình thường’ cơ mà ‘nổ’)
"Sao vậy, chuyện gì mà vui vẻ thế?" Thấy Mạch Thu bật cười, Giang Nghị có chút kỳ quái hỏi.
"A, không có gì, cậu vừa nói gì vậy?"
"À. . . .mình nói là, nữ sinh xinh đẹp giống cậu sao lại chọn học ngành y, không cảm thấy nó rất khủng bố sao?"
"Cũng bình thường mà, mình cảm thấy bản thân có duyên với phương diện này."
"Hả? Nói thử xem?"
"Mình có thể vừa xem thể loại phim sát nhân biến thái cuồng giải phẩu thi thể vừa ăn uống mà mặt không đổi sắc."
Giang Nghị nghe Mạch Thu trả lời như vậy, mặt nhanh chóng biến dạng, nhưng chỉ biết lúng túng cười với gương mặt thực sự nghiêm túc của Mạch Thu.
Mạch Thu đáp lại bằng một nụ cười sáng lạn, ở trong lòng thì thầm hả hê —— biết dại chưa, biết dại chưa! Cậu cho rằng vừa rồi tôi không nhìn thấy cậu ‘mắt qua mày lại’ với đám nam sinh kia chắc, coi bà đây là kẻ mù à!
"A, đúng rồi, " Mạch Thu tiếp tục cười híp mắt nói: "Hôm qua mình có xem một bộ phim đẫm máu rất hay. Cảnh tượng phanh thây giống y như thật, còn có thể nhìn thấy từng lớp từng lớp mỡ của con người ta . . . . ."
Sắc mặt của Giang Nghị càng ngày càng trở nên khó coi. Mạch Thu thao thao bất tuyệt một hồi thì ngừng đề tài này lại. Thật ra cô chẳng ngại nói tỷ mỉ từ xương cốt cho tới lục phủ ngũ tạng đâu, nhưng có điều kiến thức vẫn còn ít, dù sao vẫn chưa bắt đầu học mà, phải không.
Giang Nghị thấy cuối cùng Mạch Thu cũng không tiếp tục đề tài này này nữa nên thở phào một hơi, mặc dù mặt còn cứng ngắc nhưng vẫn rất nể tình mà nở nụ cười. . . .
Đề tài kế tiếp có vẻ hướng nhiều về sức khỏe, chỉ đơn giản nói về các trận đấu thể dục này kia – đôi khi cũng phải hợp ý chút chứ. Nhưng Mạch Thu dám khẳng định: hình tượng dũng mãnh thậm chí là biến thái của cô đã đi sâu vào tim anh chàng rồi.
Mãi cho đến khi buổi giao lưu làm quen kết thúc Mạch Thu mới đặt ly cocktail – còn dư lại hơn phân nửa - xuống, cùng một đám người đi ra khỏi bar.
La San San đã uống đến nỗi cả khuôn mặt đỏ bừng, miệng thì lầm bầm lầu bầu nằm trên lưng anh chàng mạnh mẽ. Mạch Thu lắc đầu: tối nay con nhóc nay không biết điên khùng đến độ nào.
"Thời gian không còn sớm, để mình đưa cậu về." Giang Nghị nói với Mạch Thu.
Phù Mỹ Thần và Lý Tuyết nghe thấy liền nháy mắt mờ ám với Mạch Thu rồi rời đi trước. Mạch Thu nhìn đèn đường hư ở đoạn đường trước mặt, nhún nhún vai: dù sao một mình đi không an toàn, nên cô liền đồng ý.
Đường của trường rộng rãi, có thể dễ dàng thấy được các đôi tình nhân đang ôm ôm ấp ấp. Hai người im lặng không nói gì cùng sóng vai đi khiến cho không khí có chút lúng túng, nhưng may mà đường ngắn nên không đến nỗi quá kỳ quái.
Cuối cùng cũng tới dưới ký túc xa. Mạch Thu ngừng bước, xoay người cười híp mắt nói với Giang Nghị: "Đến rồi, cám ơn cậu đã đưa mình về."
"Ấy. . . . không cần cám ơn." Giang Nghị xoa xoa mái tóc ngắn của mình, "Uhm. . . . chuyện là. . . .thật ra thì. . . . "
"Ừ. . . . cậu đi thong thả. . . .mình không tiễn. . . "
Lời nói của Mạch Thu khiến cho Giang Nghị - đang chuẩn bị bày tỏ tình cảm – ngẩn ra sau đó mới phản ứng kịp, ngượng ngùng nói: "Vậy được . . . mình về đây."
"Hẹn gặp lại."
ooo
Nhìn bóng lưng Giang Nghị ngày càng xa, Mạch Thu thở phào nhẹ nhõm: rốt cuộc cũng chặn được một đóa đào nhàm chán. Mạch Thu biết tiếp theo anh ta định nói gì, chỉ có điều từ trước đến giờ đối với màn ‘nhất kiến chung tình’ xin cho miễn cho cô vì năng lực có hạn.
Mạch Thu đã cố gắng hết sức để giả vờ là một cô gái kỳ dị nhưng vẫn không loại bỏ được ý nghĩ của anh ta. Đúng là tốn công vô ích . . . .
Ngày duyệt binh được tiến hành như bình thường. Thành tích của đội của Mạch Thu rất tốt, đứng thứ nhất toàn trường.
Khi nhận bằng khen từ trong tay hiệu trưởng đến ngay cả đến Mạch Thu cũng không nhịn cảm thán: tuy nói huấn luyện như vậy với thanh niên bình thường là cực kỳ nghiêm khắc tàn ác, nhưng thành quả vẫn cực kỳ khả quan, quả nhiên là có trồng thì mới có thu.
Duyệt binh kết thúc đồng nghĩa với việc các huấn luyện viên sắp rời đi. Các bạn gái bình thường oán thán ngập trời lúc này cũng hồng vành mắt.
Đúng vậy, khoảng thời gian 20 ngày đối với đám thanh niên này mà nói tuyệt đối là một ấn tượng sâu sắc. Cùng với những lúc khổ cực đẫm mồ hôi là không ít sự vui vẻ, mối quan hệ giữa người với người cũng được kéo lại gần hơn trong 20 ngày ngắn ngủi ấy.
Đây chính là sức hút của quân đội, mặc dù không phải ở trại lính, mặc dù học quân sự có vẻ khác nhiều so với thực sự huấn luyện nhưng vẫn có thể khiến con người ta cảm nhận được sâu sắc tinh thần quân nhân như thường.
oooooo
Khóa học quân sự kết thúc, nhà trường cho tân sinh viên nghỉ học ba ngày. Mạch Thu đã cở bỏ bộ quần áo ngụy hàng nhái nhưng vẫn bồi hồi thật lâu: cuối cùng cuộc sống của quân nhân càng ngày càng cách xa cô.
Nghỉ ba ngày thì về nhà là điều tất yếu. Vốn chuẩn bị học quân sự kết thúc sẽ về luôn nhưng Mạch Thu lại bị đám chị em ở ký túc xá ép ở lại, tham gia buổi giao lưu làm quen buổi tối với vài nam sinh trường đại học thể dục.
Giao lưu làm quen - ý nghĩa đúng như tên - chính là nam nữ gặp mặt nhau, lảm nhảm chuyện linh tinh, cuối cùng phát triển thành JQ. Mà giống như kiểu người nổi tiếng – có ‘lượng Page view’ gần đây tăng vọt – như Mạch Thu, lớp trưởng yêu cầu nhất định phải trình diện.
Mạch Thu liếc mắt xem thường: lớp trưởng đại nhân của các cô thật sung mãnh, chưa tới thời gian một tháng đã quyến rũ được đám con trai của đại học thể dục rồi, cấp bách đến như vậy không biết đám con gái này đói khán đến mức nào nữa?
"Hức hức, đen rồi đen rồi, đây chính là hậu quả của học quân sự đó. Nhìn mặt tớ này, chẳng khác nào chui ra từ hầm than, " La San San vừa soi gương vừa nói lảm nhảm, liếc mắt nhìn đang Mạch Thu nghịch máy tính, kêu ca: "Không công bằng không công bằng, vì sao Lúa mạch vẫn trắng như vậy?"
"Êy, đừng không tim không phổi như vậy chứ, tớ có nhắc cậu nhớ bôi kem chống nắng, buổi tối sau mỗi ngày phơi nắng cần dưỡng da đó thôi. Là do cậu lười không chịu làm, giờ thành ra như vậy còn trách ai, lại còn thực sự coi mình là thành ‘trời sinh đã đẹp’."
"Hắc hắc, Lúa mỳ này, " La San San làm mặt thản nhiên đi lên trước, "Cậu có đồ trang điểm mà, lấy rad.đ.l/q/đ cứu chữa cho tớ đi."
"Phụt. . . .San San, cậu thực đúng là chuẩn bị đi quyến rũ người ta rồi đó." Mạch Thu vừa cười vừa mở tủ lấy túi đồ trang điểm ra.
"Đương nhiên rồi, chị đây độc thân đã nhiều năm, vất vả lắm mới có thể tự do yêu đương, kiểu gì cũng không thể bỏ qua cho bất kỳ một cơ hội nào được. Nhưng mà, Lúa mỳ, cậu không giống nha, với sự nổi tiếng như bây giờ của cậu thì nam sinh muốn quyến rũ cậu nhiều lắm."
La San San nhận túi đồ trang điểm Mạch Thu đưa, kéo khóa ra liền lập tức kêu lên đầy kỳ quái: "Dựa vào đâu chứ, Lúa mỳ! Helena*! Ngay cả một bộ mỹ phẩm tớ còn không mua nổi thế mà cậu lại dùng Helena. Có tiền, quả nhiên là người có tiền. Lúa mỳ, nói thật đi, chắc ba cậu là tham quan hả?" (*Helena Rubinstein. Tên một thương hiệu mỹ phẩm, cũng là tên của người thành lập ra nó)
"Ba cậu mới là tham quan, cả nhà cậu là tham quan ấy. Đây là mợ út của tớ cho, dù sao mợ ấy cũng chẳng thiếu mấy thứ này."
"Chậc chậc, quả nhiên là có người thân giàu có là sướng nhất."
La San San vừa nói vừa mở hộp phấn ra. Đang định đánh lên mặt thì bị Mạch Thu ngăn lại.
"Haizz, La San San, tại sao cậu lại đánh trực tiếp lên mặt?"
"Ặc. . . . không phải như vậy sao?"
Sau khi Mạch Thu nghe xong khoát khoát tay, "Được rồi được rồi, cậu đi rửa mặt trước đi, lát nữa tớ trang điểm cho cậu. Đúng là, còn tưởng rằng cậu rành lắm, ai ngờ làm gà mờ cũng không xứng."
La San San nghe xong cũng không phản bác, vui vẻ chạy đi rửa mặt.
Đầu tiên Mạch Thu xịt nước xịt khoáng dưỡng ẩm lên mặt La San San, bôi kem làm mờ vết thâm quầng mắt, tiếp theo là phối kem nền, tán phấn phủ. Sau đó chuốt mi, vẽ mắt, đánh má hồng, cuối cùng là đánh một lớp son nước màu hồng nhạt.
Sau khi tất cả xong xuôi, Lý Tuyết và Phú Mỹ Thần đã sớm vây quanh, nhìn mặt La San San chậc chậc thành tiếng, "Tuyệt, tuyệt, đúng là biến thứ mục nát thành thần kì. Lúa mỳ, cậu không học ngành nghệ thuật thực sự rất đáng tiếc."
Mạch Thu khẽ mỉm cười. Cô lại một lần nữa cảm ơn mợ út nhà mình đã lên kế hoạch bồi dưỡng đào tạod'đ'l'q'đ – mặc dù bây giờ cô đã bước lại con đường trạch nữ khi xưa.
La San San quay đầu, hướng về phía họ nháy mắt mấy cái, "Thế nào, đẹp không?"
"Đẹp!" Mạch Thu giành nói trước: "Trang điểm má hồng thế này tuyệt đối hòa hợp với ‘xuân tâm đang nhộn nhạo’ của cậu."
oooooo
Buổi giao lưu làm quen được diễn ra tại một quán bar mới mở ở gần trường học. Vừa đi vào trong, trong nháy mắt, Mạch Thu đã lập tức yêu thích nơi này. Quán - mới được làm xong không lâu - tràn ngập hơi thở kiểu Mỹ. Nó trang nhã hơn nhiều so với mấy bar lộn xộn và phức tạp.
Nam sinh đã sớm ngồi đợi trên băng ghế dài. Dẫn đầu là một anh chàng cao to đẹp trai, thấy các nữ sinh đi vào liền đứng lên vẫy vẫy tay với lớp trưởng.
Ưmh . . . khoảng 188. . . . Mạch Thu dùng mắt ước lượng: còn cao hơn Cố Lãng 6 cm, chiều cao này quả thực quá khủng.
Các nữ sinh đi tới dưới sự hướng dẫn của lớp trưởng. Thật ra Mạch Thu không khoái ngồi ghế dài lắm, nếu như có thể, cô muốn ngồi trên cao, như vậy có thể quan sát bartender chế rượu.
Buổi giao lưu làm quen bắt đầu. Nam nữ ngồi tách riêng, mỗi phái một hàng ngồi đối diện nhau. Phải nói chất lượng của những anh chàng này thực sự khá tốt. Bỏ ngoại hình sang một bên không nói, chỉ cần chiều cao và vóc người thôi đã đủ để các anh chàng khác ghen chết luôn.
Mạch Thu nhớ lại đám nam sinh gầy yếu như gà chết, nhu nhược như con gái ở kiếp trước mà đã muốn khóc như mưa. Phúc lợi của kiếp này thật là, CMN, quá tốt!
Mạch Thu cảm thấy con trai thì nhất định phải có cơ bắp, tất nhiên không cần khoa trương giống như vận động viên thể hình nhưng nhất định phải rắn chắc. Mạch Thu để ý nhất chính là cơ bụng.
Nói đến cơ bắp, cô chợt nhớ ra hình như quen Cố Lãng lâu như vậy rồi nhưng vẫn chưa từng nhìn thấy cơ thể anh – đừng nói là toàn bộ cơ thể, ngay cả nửa người trên còn chưa từng nhìn bao giờ.
Quen nhau ba năm, ôm cũng bị anh ôm rồi, hôn cũng bị anh hôn rồi ấy thế mà thậm chí cả giới hạn thấp nhất vẫn chưa được nhìn. Thiệt thòi, thật sự quá thiệt thòi rồi. . . .
Mạch Thu đang lâng lâng cảm thán thì anh chàng dẫn đầu đã mang hai cái ly đến ngồi bên cạnh cô. Những nam sinh khác giơ ngón tay cái với anh ta. Sau khi lấy lại nụ cười tự tin, anh ta bắt đầu đến gần Mạch Thu: "Xin chào, mình tên là Giang Nghị."
Nói xong liền đưa một trong hai cái ly cho Mạch Thu, "Champagne xanh, hi vọng cậu thích."
Mạch Thu nhìn anh ta, trong lòng giật thót —— a, 188 này. Sau đó nhận lấy cái ly, "Cám ơn, mình là Mạch Thu."
Mạch Thu nhấp một ngụm nhỏ, đây là thời gian làm quen tìm hiểu à? Mạch Thu quét mắt nhìn xung quanh liền thấy La San San và một nam sinh đang nói chuyện rất hăng say. Mạch Thu bật cười thành tiếng: anh chàng kia còn mạnh mẽ hơn cả anh chàng 188 đang ngồi cạnh cô. La San San có thể lấy chiều cao của ‘chị Phượng’* làm chuẩn , tuyệt đối như ‘con chim nhỏ nép vào người ta’. THế mà con bé này cũng dám tìm. . . . (*La Ngọc Phượng, nổi tiếng với những phát ngôn gây sốc trên mạng. Cô này tự nhận mình biết thi họa, biết đánh đàn, tinh thông chữ Hán cổ; tự nhận ‘9 tuổi đã bắt đầu đọc nhiều sách, 20 tuổi đạt tới đỉnh cao, với chỉ số thông minh 300 năm trước và 300 năm sau không ai sánh kịp’. Nói chung là chị này ‘ngoại hình bình thường’ cơ mà ‘nổ’)
"Sao vậy, chuyện gì mà vui vẻ thế?" Thấy Mạch Thu bật cười, Giang Nghị có chút kỳ quái hỏi.
"A, không có gì, cậu vừa nói gì vậy?"
"À. . . .mình nói là, nữ sinh xinh đẹp giống cậu sao lại chọn học ngành y, không cảm thấy nó rất khủng bố sao?"
"Cũng bình thường mà, mình cảm thấy bản thân có duyên với phương diện này."
"Hả? Nói thử xem?"
"Mình có thể vừa xem thể loại phim sát nhân biến thái cuồng giải phẩu thi thể vừa ăn uống mà mặt không đổi sắc."
Giang Nghị nghe Mạch Thu trả lời như vậy, mặt nhanh chóng biến dạng, nhưng chỉ biết lúng túng cười với gương mặt thực sự nghiêm túc của Mạch Thu.
Mạch Thu đáp lại bằng một nụ cười sáng lạn, ở trong lòng thì thầm hả hê —— biết dại chưa, biết dại chưa! Cậu cho rằng vừa rồi tôi không nhìn thấy cậu ‘mắt qua mày lại’ với đám nam sinh kia chắc, coi bà đây là kẻ mù à!
"A, đúng rồi, " Mạch Thu tiếp tục cười híp mắt nói: "Hôm qua mình có xem một bộ phim đẫm máu rất hay. Cảnh tượng phanh thây giống y như thật, còn có thể nhìn thấy từng lớp từng lớp mỡ của con người ta . . . . ."
Sắc mặt của Giang Nghị càng ngày càng trở nên khó coi. Mạch Thu thao thao bất tuyệt một hồi thì ngừng đề tài này lại. Thật ra cô chẳng ngại nói tỷ mỉ từ xương cốt cho tới lục phủ ngũ tạng đâu, nhưng có điều kiến thức vẫn còn ít, dù sao vẫn chưa bắt đầu học mà, phải không.
Giang Nghị thấy cuối cùng Mạch Thu cũng không tiếp tục đề tài này này nữa nên thở phào một hơi, mặc dù mặt còn cứng ngắc nhưng vẫn rất nể tình mà nở nụ cười. . . .
Đề tài kế tiếp có vẻ hướng nhiều về sức khỏe, chỉ đơn giản nói về các trận đấu thể dục này kia – đôi khi cũng phải hợp ý chút chứ. Nhưng Mạch Thu dám khẳng định: hình tượng dũng mãnh thậm chí là biến thái của cô đã đi sâu vào tim anh chàng rồi.
Mãi cho đến khi buổi giao lưu làm quen kết thúc Mạch Thu mới đặt ly cocktail – còn dư lại hơn phân nửa - xuống, cùng một đám người đi ra khỏi bar.
La San San đã uống đến nỗi cả khuôn mặt đỏ bừng, miệng thì lầm bầm lầu bầu nằm trên lưng anh chàng mạnh mẽ. Mạch Thu lắc đầu: tối nay con nhóc nay không biết điên khùng đến độ nào.
"Thời gian không còn sớm, để mình đưa cậu về." Giang Nghị nói với Mạch Thu.
Phù Mỹ Thần và Lý Tuyết nghe thấy liền nháy mắt mờ ám với Mạch Thu rồi rời đi trước. Mạch Thu nhìn đèn đường hư ở đoạn đường trước mặt, nhún nhún vai: dù sao một mình đi không an toàn, nên cô liền đồng ý.
Đường của trường rộng rãi, có thể dễ dàng thấy được các đôi tình nhân đang ôm ôm ấp ấp. Hai người im lặng không nói gì cùng sóng vai đi khiến cho không khí có chút lúng túng, nhưng may mà đường ngắn nên không đến nỗi quá kỳ quái.
Cuối cùng cũng tới dưới ký túc xa. Mạch Thu ngừng bước, xoay người cười híp mắt nói với Giang Nghị: "Đến rồi, cám ơn cậu đã đưa mình về."
"Ấy. . . . không cần cám ơn." Giang Nghị xoa xoa mái tóc ngắn của mình, "Uhm. . . . chuyện là. . . .thật ra thì. . . . "
"Ừ. . . . cậu đi thong thả. . . .mình không tiễn. . . "
Lời nói của Mạch Thu khiến cho Giang Nghị - đang chuẩn bị bày tỏ tình cảm – ngẩn ra sau đó mới phản ứng kịp, ngượng ngùng nói: "Vậy được . . . mình về đây."
"Hẹn gặp lại."
ooo
Nhìn bóng lưng Giang Nghị ngày càng xa, Mạch Thu thở phào nhẹ nhõm: rốt cuộc cũng chặn được một đóa đào nhàm chán. Mạch Thu biết tiếp theo anh ta định nói gì, chỉ có điều từ trước đến giờ đối với màn ‘nhất kiến chung tình’ xin cho miễn cho cô vì năng lực có hạn.
Mạch Thu đã cố gắng hết sức để giả vờ là một cô gái kỳ dị nhưng vẫn không loại bỏ được ý nghĩ của anh ta. Đúng là tốn công vô ích . . . .