Lăng Nhược Tâm vốn đang tức giận, lại nghe Thanh Hạm nói vậy, liền đưa tay búng lên đầu nàng một cái, mắng: "Quỷ quái!"
Cái búng đó của hắn chỉ dùng năm thành công lực, Thanh Hạm đang cười vui vẻ, không để ý nên bị hắn búng trúng vào đầu, nàng kêu ầm lên vì đau, giận dữ nói: "Đúng là chó cắn Lã Động Tân mà (*), không nhận thấy lòng tốt của người ta!"
(*) Lã Động Tân người Hà Trung, họ Lã tên Nham, tự là Động Tân còn gọi là Thuần Dương kiếm khách. Ông là một trong bát tiên của Đạo gia gồm: Chung Ly Quyền, Lã Động Tân, Trương Quả Lão, Lý Thiết Quài, Lam Thái Hoà, Tào Quốc Cựu, Hà Tiên Cô và Hàn Tương Tử. Tương truyền ông chính là Huê Dương Chơn Nhơn xuống trần đầu thai, trải qua kiếp nạn cuối cùng là "Ái Tình" để đắc đạo.
Trên đường đi Lư Sơn tầm sư học đạo, Lã Động Tân vô tình bị lôi vào chuyện trừ yêu cứu tiểu thư của nhà Vương viên ngoại. Con yêu này chính là Hạo Thiên Khuyển của Nhị Lang thần. Bảo vật dùng để bắt yêu là một bức họa đồ, hễ dụ được nó nhảy vào họa đồ thì cuộn lại, có thể khiến nó xương cốt thành tro.
Lã Động Tân được giao nhiệm vụ giữ cửa, canh chừng bức họa đồ. Khi dẫn dụ được Hạo Thiên Khuyển nhảy vào bức họa, Lã Động Tân vội cuộn lại, nhưng được nửa chừng thì nghĩ tới chủ của nó là Nhị Lang thần nên lưỡng lự thả bức họa đồ xuống. Hạo Thiên Khuyển thoát ra liền quay sang cắn Lã Động Tân một cái rồi chạy mất.
Lã Động Tân vừa bị cắn đau vừa làm lỡ việc trừ yêu của người ta, đành phải ở lại nhà Vương viên ngoại canh chừng Hạo Thiên Khuyển. Sau nhờ Hằng Nga tiên tử đưa tin, mời Nhị Lang thần xuống mới thu phục được nó.
Người đời sau dùng tích "chó cắn Lã Động Tân" này để chỉ bản thân vô duyên vô cớ gặp phải những chuyện không như ý, ách giữa đàng lại mang vô cổ, làm ơn mà mắc oán.
Nàng cũng nhân lúc hắn không đề phòng, đưa tay muốn điểm huyệt hắn, nhưng Lăng Nhược Tâm nhạy bén thế nào chứ, đương nhiên không để nàng thực hiện được, giơ tay ra chặn lại, hai người liền giao thủ ngay trong xe ngựa.
Tai của xa phu (người đánh xe) hơi điếc, ở bên ngoài ngược gió, hai người họ nhỏ giọng, lại thêm tiếng bánh xe lọc cọc, nên cũng không nghe thấy gì, chỉ loáng thoáng gì mà đoạn tụ, gì mà kết hôn này kia, thấy xe ngựa lay động mạnh, ông liền nghĩ họ làm chuyện trai gái gì trên xe, nên trên mặt hơi nở nụ cười. Ông đã nhìn Đại tiểu thư lớn lên, thấy Đại tiểu thư rốt cuộc cũng có người trong lòng, ông thật sự thấy mừng thay cho Đại tiểu thư. Chỉ có điều, làm vậy trên xe ngựa, có vẻ không hợp với tính cách Đại tiểu thư lắm. Nhưng Đại tiểu thư cũng đã hai mươi tuổi rồi, thiếu nữ hoài xuân cũng là bình thường. Cũng có thể do Đoàn thị vệ kia rất có sức quyến rũ, khiến Đại tiểu thư nhất thời không thể nhẫn nại chưa biết chừng. Ông vẫn nên chú ý đánh xe ngựa thật tốt thì hơn. Chuyện của chủ nhân, dù ông biết cũng sẽ không nói hươu nói vượn, cùng lắm, lúc uống rượu cùng các hạ nhân khác, ông ba hoa một chút thôi.
Khi xe ngựa dừng lại trước cửa Miên Dung cư, thấy xe ngựa đã ngừng lay động, ông nghĩ một chút, rồi dè dặt nói: "Đại tiểu thư, đã đến Miên Dung cư rồi." Nói hai lần mới nghe thấy giọng Lăng Nhược Tâm hơi trầm thấp đáp lại: "Biết rồi!"
Xa phu còn phải tách xe và ngựa ra, Lăng Nhược Tâm không xuống thì ông biết làm thế nào, đành đứng chờ phía sau. Qua nửa khắc, Lăng Nhược Tâm và Thanh Hạm, y phục không chỉnh tề, cùng nhau bước xuống xe, trên mặt hai người đều hơi bầm tím, vẻ mặt hơi nhếch nhác. Xa phu kinh hãi, đây là lần đầu ông nhìn thấy Lăng Nhược Tâm thất thố như thế, không nhịn được bèn tiến lên hỏi: "Đại tiểu thư, người có khỏe không?!"
Lăng Nhược Tâm và Thanh Hạm đánh nhau trên xe hồi lâu. Nếu bàn về võ công, thì Thanh Hạm hơn hắn một bậc, nhưng tâm cơ hắn vốn thâm trầm, ứng biến cực nhanh, nàng cũng không chiếm được chút lợi thế nào. Không gian trong xe ngựa rất nhỏ, lại còn bị hai người đánh nhau làm loạn cả lên. Thương tích trên mặt cũng không phải do trúng chiêu của đối phương, mà là do quá trình xe chạy xóc nảy gây ra. Khi người đánh xe ở bên ngoài gọi vào, thì hai người tung chiêu sở trường cùng chế ngự đối phương, chỉ khi một bên chịu buông tay trước thì hai người mới có thể tách ra. Lăng Nhược Tâm trừng mắt nhìn Thanh Hạm: "Cô buông tay trước đi!"
Thanh Hạm hừ một tiếng nói: "Là nam nhân thì buông tay trước đi!" Bị hắn vặn cũng hơi khó chịu.
Vì thế, hai người cứ ngươi trừng mắt nhìn ta, ta trừng mắt nhìn người một lúc lâu, Lăng Nhược Tâm mới nói: "Nam nhân tốt không thèm đấu với nữ nhân!" Chủ yếu là xa phu còn đang ở bên ngoài, nếu để ông nhìn thấy bộ dạng lúc này của họ, thì không biết ông sẽ nghĩ gì. Hắn bất đắc dĩ buông tay xuống, Thanh Hạm liền vươn tay, búng thẳng vào đầu hắn, khiến hắn đau đến nghiến răng ken két, còn Thanh Hạm thì cười xấu xa, nhảy từ trên xe ngựa xuống.
Khi xa phu hỏi thăm hắn, hắn đang bực bội, giận dữ nói: "Có khỏe hay không, chẳng lẽ ông không nhìn thấy sao?!" Dứt lời, hắn nổi giận đùng đùng quay về phòng. Thanh Hạm thấy xa phu vô duyên vô cớ bị mắng, cũng biết là hắn lấy ông làm nơi trút giận do nàng gây ra, trong lòng cũng hơi áy náy, liền quay sang cười với ông một cái rồi về phòng.
Nhìn nét mặt hai người, ông càng thêm xác định suy đoán của mình, vội leo lên xe ngựa, thấy bên trong loạn cả lên, ông không kìm được bèn cười ha ha. Xem ra ông đoán không sai chút nào! Cũng khó trách, bình thường Đại tiểu thư đâu có thân mật với nam tử nào, hôm nay bị ông bắt quả tang, đương nhiên sẽ ngượng ngùng, ông bị mắng cũng là do tự chuốc lấy thôi. Nghĩ vậy, trong lòng ông không hề tức giận một chút nào cả.
Khi Thanh Hạm vào phòng đã thấy Lăng Nhược Tâm đang đứng nhìn gương tự bôi thuốc vào vết thương của mình. Tuy nàng cũng bị nhiều vết thương, nhưng tâm tình bỗng tốt hẳn lên. Nàng kéo ghế, ngồi xuống cạnh Lăng Nhược Tâm, cười nói: "Đại tiểu thư, để ta giúp huynh đi."
Ánh mắt Lăng Nhược Tâm lạnh lẽo lườm nàng một cái, nhưng vẫn đưa bình dược cho nàng. Thanh Hạm cầm bình dược, bôi hết lên vết thương trên mặt mình trước, thấy Lăng Nhược Tâm trừng mắt nhìn nàng, nàng mới cười hì hì bôi giúp hắn. Vấn đề là, lẽ ra chỉ cần nhẹ nhàng xoa, thì nàng miết thật mạnh tay, dùng sức đè xuống, khiến hắn đau đến nghiến răng nghiến lợi. Nhìn bộ dạng hắn như vậy, nàng lại không nhịn được, cười ầm lên.
Thanh Hạm vừa cười lại vừa đề phòng hắn bày mưu tính kế, bất ngờ nhất là, lúc này hắn lại yên lặng, chỉ có đôi mắt lạnh lẽo nhìn nàng, cũng thản nhiên hỏi: "Chơi vui lắm sao?"
Thanh Hạm cười nói: "Đúng là chơi rất vui!" Nhìn hắn như vậy, tâm tình của nàng không hiểu sao trở nên đặc biệt tốt, tâm tình tốt, thì thấy chuyện gì cũng vui.
Lăng Nhược Tâm giật lại bình dược trong tay nàng, không để ý đến nàng nữa, tự bôi dược cho mình. Nhìn hắn như vậy, Thanh Hạm lại thấy mất hứng, giống như hai người chơi bóng ấy, người kia không để ý đến mình, thì người cầm bóng cũng chẳng vui gì nữa. Nàng huých khuỷu tay vào người Lăng Nhược Tâm: "Này, quỷ hẹp hòi, giận à?"
Lăng Nhược Tâm nghe nàng hỏi, vừa giận vừa buồn cười, nói: "Chỉ với thân phận của cô mà đáng để ta tức giận sao?" Có điều, không biết vì sao, hắn đột nhiên cảm thấy hai người cứ ầm ĩ như vậy thật không thú vị chút nào. Hắn còn một đống chuyện cần phải suy nghĩ, cũng không có nhiều tinh lực mà quậy phá cùng nàng nữa.
Thanh Hạm bĩu môi, người này chỉ cần vừa cất lời là có thể khiến người ta tức chết rồi, nên cũng mặc kệ hắn, chuẩn bị quay về phòng ngủ. Nhưng chưa đi tới cửa, đã nghe Lăng Nhược Tâm nói: "Hôm nay cô lộ mình ở hội hoa như vậy, chỉ e là sau này Tần Phong Dương và Tô Dịch Hàn sẽ thường xuyên tới tìm cô. Tự cô giải quyết cho tốt đi." Hắn vốn không muốn nói với nàng chuyện này, nhưng vẫn không nhịn được.
Thanh Hạm dừng bước, quay đầu hỏi: "Hôm nay ta có để lộ mình sao?" Sao chính nàng lại không hề biết?
Lăng Nhược Tâm thở dài: "Cũng không biết nên nói cô thông minh hay ngốc nghếch nữa, giá mà cô đối với người khác có một nửa phần phòng bị như đối với ta thì tốt rồi." Nói xong câu đó, trên mặt hắn tràn ngập sự lo lắng.
Thanh Hạm bĩu môi: "Đó là bởi vì trên đời này chẳng có ai tệ hơn huynh!" Dứt lời, nàng chạy nhanh như chớp về phòng mình.
Lăng Nhược Tâm dở khóc dở cười nhìn hành động của nàng, đưa tay sờ sờ mũi, hắn thừa nhận hắn không phải là người tốt, nhưng khó có khi nào lại có lòng tốt nhắc nhở người ta, không chỉ một… mà đến hai ba lần lại bị người ta coi như lòng lang dạ thú……
Thanh Hạm cảm thấy Lăng Nhược Tâm thực sự có thể đổi nghề làm thầy tướng được rồi. Sáng sớm hôm sau, Ký Phong đi đến báo, nói là Tô Đại đương gia tới tìm nàng, có chuyện quan trọng cần thương lượng. Thanh Hạm băn khoăn, không phải hắn tìm nhầm người đấy chứ, nàng chỉ mới tới Huyến Thải sơn trang được vài ngày, làm sao có chuyện gì to tát mà thương lượng? Có điều, Ký Phong lại nói, Tô Đại đương gia nói rõ, hắn đến để tìm Đoàn thị vệ.
***
Cái búng đó của hắn chỉ dùng năm thành công lực, Thanh Hạm đang cười vui vẻ, không để ý nên bị hắn búng trúng vào đầu, nàng kêu ầm lên vì đau, giận dữ nói: "Đúng là chó cắn Lã Động Tân mà (*), không nhận thấy lòng tốt của người ta!"
(*) Lã Động Tân người Hà Trung, họ Lã tên Nham, tự là Động Tân còn gọi là Thuần Dương kiếm khách. Ông là một trong bát tiên của Đạo gia gồm: Chung Ly Quyền, Lã Động Tân, Trương Quả Lão, Lý Thiết Quài, Lam Thái Hoà, Tào Quốc Cựu, Hà Tiên Cô và Hàn Tương Tử. Tương truyền ông chính là Huê Dương Chơn Nhơn xuống trần đầu thai, trải qua kiếp nạn cuối cùng là "Ái Tình" để đắc đạo.
Trên đường đi Lư Sơn tầm sư học đạo, Lã Động Tân vô tình bị lôi vào chuyện trừ yêu cứu tiểu thư của nhà Vương viên ngoại. Con yêu này chính là Hạo Thiên Khuyển của Nhị Lang thần. Bảo vật dùng để bắt yêu là một bức họa đồ, hễ dụ được nó nhảy vào họa đồ thì cuộn lại, có thể khiến nó xương cốt thành tro.
Lã Động Tân được giao nhiệm vụ giữ cửa, canh chừng bức họa đồ. Khi dẫn dụ được Hạo Thiên Khuyển nhảy vào bức họa, Lã Động Tân vội cuộn lại, nhưng được nửa chừng thì nghĩ tới chủ của nó là Nhị Lang thần nên lưỡng lự thả bức họa đồ xuống. Hạo Thiên Khuyển thoát ra liền quay sang cắn Lã Động Tân một cái rồi chạy mất.
Lã Động Tân vừa bị cắn đau vừa làm lỡ việc trừ yêu của người ta, đành phải ở lại nhà Vương viên ngoại canh chừng Hạo Thiên Khuyển. Sau nhờ Hằng Nga tiên tử đưa tin, mời Nhị Lang thần xuống mới thu phục được nó.
Người đời sau dùng tích "chó cắn Lã Động Tân" này để chỉ bản thân vô duyên vô cớ gặp phải những chuyện không như ý, ách giữa đàng lại mang vô cổ, làm ơn mà mắc oán.
Nàng cũng nhân lúc hắn không đề phòng, đưa tay muốn điểm huyệt hắn, nhưng Lăng Nhược Tâm nhạy bén thế nào chứ, đương nhiên không để nàng thực hiện được, giơ tay ra chặn lại, hai người liền giao thủ ngay trong xe ngựa.
Tai của xa phu (người đánh xe) hơi điếc, ở bên ngoài ngược gió, hai người họ nhỏ giọng, lại thêm tiếng bánh xe lọc cọc, nên cũng không nghe thấy gì, chỉ loáng thoáng gì mà đoạn tụ, gì mà kết hôn này kia, thấy xe ngựa lay động mạnh, ông liền nghĩ họ làm chuyện trai gái gì trên xe, nên trên mặt hơi nở nụ cười. Ông đã nhìn Đại tiểu thư lớn lên, thấy Đại tiểu thư rốt cuộc cũng có người trong lòng, ông thật sự thấy mừng thay cho Đại tiểu thư. Chỉ có điều, làm vậy trên xe ngựa, có vẻ không hợp với tính cách Đại tiểu thư lắm. Nhưng Đại tiểu thư cũng đã hai mươi tuổi rồi, thiếu nữ hoài xuân cũng là bình thường. Cũng có thể do Đoàn thị vệ kia rất có sức quyến rũ, khiến Đại tiểu thư nhất thời không thể nhẫn nại chưa biết chừng. Ông vẫn nên chú ý đánh xe ngựa thật tốt thì hơn. Chuyện của chủ nhân, dù ông biết cũng sẽ không nói hươu nói vượn, cùng lắm, lúc uống rượu cùng các hạ nhân khác, ông ba hoa một chút thôi.
Khi xe ngựa dừng lại trước cửa Miên Dung cư, thấy xe ngựa đã ngừng lay động, ông nghĩ một chút, rồi dè dặt nói: "Đại tiểu thư, đã đến Miên Dung cư rồi." Nói hai lần mới nghe thấy giọng Lăng Nhược Tâm hơi trầm thấp đáp lại: "Biết rồi!"
Xa phu còn phải tách xe và ngựa ra, Lăng Nhược Tâm không xuống thì ông biết làm thế nào, đành đứng chờ phía sau. Qua nửa khắc, Lăng Nhược Tâm và Thanh Hạm, y phục không chỉnh tề, cùng nhau bước xuống xe, trên mặt hai người đều hơi bầm tím, vẻ mặt hơi nhếch nhác. Xa phu kinh hãi, đây là lần đầu ông nhìn thấy Lăng Nhược Tâm thất thố như thế, không nhịn được bèn tiến lên hỏi: "Đại tiểu thư, người có khỏe không?!"
Lăng Nhược Tâm và Thanh Hạm đánh nhau trên xe hồi lâu. Nếu bàn về võ công, thì Thanh Hạm hơn hắn một bậc, nhưng tâm cơ hắn vốn thâm trầm, ứng biến cực nhanh, nàng cũng không chiếm được chút lợi thế nào. Không gian trong xe ngựa rất nhỏ, lại còn bị hai người đánh nhau làm loạn cả lên. Thương tích trên mặt cũng không phải do trúng chiêu của đối phương, mà là do quá trình xe chạy xóc nảy gây ra. Khi người đánh xe ở bên ngoài gọi vào, thì hai người tung chiêu sở trường cùng chế ngự đối phương, chỉ khi một bên chịu buông tay trước thì hai người mới có thể tách ra. Lăng Nhược Tâm trừng mắt nhìn Thanh Hạm: "Cô buông tay trước đi!"
Thanh Hạm hừ một tiếng nói: "Là nam nhân thì buông tay trước đi!" Bị hắn vặn cũng hơi khó chịu.
Vì thế, hai người cứ ngươi trừng mắt nhìn ta, ta trừng mắt nhìn người một lúc lâu, Lăng Nhược Tâm mới nói: "Nam nhân tốt không thèm đấu với nữ nhân!" Chủ yếu là xa phu còn đang ở bên ngoài, nếu để ông nhìn thấy bộ dạng lúc này của họ, thì không biết ông sẽ nghĩ gì. Hắn bất đắc dĩ buông tay xuống, Thanh Hạm liền vươn tay, búng thẳng vào đầu hắn, khiến hắn đau đến nghiến răng ken két, còn Thanh Hạm thì cười xấu xa, nhảy từ trên xe ngựa xuống.
Khi xa phu hỏi thăm hắn, hắn đang bực bội, giận dữ nói: "Có khỏe hay không, chẳng lẽ ông không nhìn thấy sao?!" Dứt lời, hắn nổi giận đùng đùng quay về phòng. Thanh Hạm thấy xa phu vô duyên vô cớ bị mắng, cũng biết là hắn lấy ông làm nơi trút giận do nàng gây ra, trong lòng cũng hơi áy náy, liền quay sang cười với ông một cái rồi về phòng.
Nhìn nét mặt hai người, ông càng thêm xác định suy đoán của mình, vội leo lên xe ngựa, thấy bên trong loạn cả lên, ông không kìm được bèn cười ha ha. Xem ra ông đoán không sai chút nào! Cũng khó trách, bình thường Đại tiểu thư đâu có thân mật với nam tử nào, hôm nay bị ông bắt quả tang, đương nhiên sẽ ngượng ngùng, ông bị mắng cũng là do tự chuốc lấy thôi. Nghĩ vậy, trong lòng ông không hề tức giận một chút nào cả.
Khi Thanh Hạm vào phòng đã thấy Lăng Nhược Tâm đang đứng nhìn gương tự bôi thuốc vào vết thương của mình. Tuy nàng cũng bị nhiều vết thương, nhưng tâm tình bỗng tốt hẳn lên. Nàng kéo ghế, ngồi xuống cạnh Lăng Nhược Tâm, cười nói: "Đại tiểu thư, để ta giúp huynh đi."
Ánh mắt Lăng Nhược Tâm lạnh lẽo lườm nàng một cái, nhưng vẫn đưa bình dược cho nàng. Thanh Hạm cầm bình dược, bôi hết lên vết thương trên mặt mình trước, thấy Lăng Nhược Tâm trừng mắt nhìn nàng, nàng mới cười hì hì bôi giúp hắn. Vấn đề là, lẽ ra chỉ cần nhẹ nhàng xoa, thì nàng miết thật mạnh tay, dùng sức đè xuống, khiến hắn đau đến nghiến răng nghiến lợi. Nhìn bộ dạng hắn như vậy, nàng lại không nhịn được, cười ầm lên.
Thanh Hạm vừa cười lại vừa đề phòng hắn bày mưu tính kế, bất ngờ nhất là, lúc này hắn lại yên lặng, chỉ có đôi mắt lạnh lẽo nhìn nàng, cũng thản nhiên hỏi: "Chơi vui lắm sao?"
Thanh Hạm cười nói: "Đúng là chơi rất vui!" Nhìn hắn như vậy, tâm tình của nàng không hiểu sao trở nên đặc biệt tốt, tâm tình tốt, thì thấy chuyện gì cũng vui.
Lăng Nhược Tâm giật lại bình dược trong tay nàng, không để ý đến nàng nữa, tự bôi dược cho mình. Nhìn hắn như vậy, Thanh Hạm lại thấy mất hứng, giống như hai người chơi bóng ấy, người kia không để ý đến mình, thì người cầm bóng cũng chẳng vui gì nữa. Nàng huých khuỷu tay vào người Lăng Nhược Tâm: "Này, quỷ hẹp hòi, giận à?"
Lăng Nhược Tâm nghe nàng hỏi, vừa giận vừa buồn cười, nói: "Chỉ với thân phận của cô mà đáng để ta tức giận sao?" Có điều, không biết vì sao, hắn đột nhiên cảm thấy hai người cứ ầm ĩ như vậy thật không thú vị chút nào. Hắn còn một đống chuyện cần phải suy nghĩ, cũng không có nhiều tinh lực mà quậy phá cùng nàng nữa.
Thanh Hạm bĩu môi, người này chỉ cần vừa cất lời là có thể khiến người ta tức chết rồi, nên cũng mặc kệ hắn, chuẩn bị quay về phòng ngủ. Nhưng chưa đi tới cửa, đã nghe Lăng Nhược Tâm nói: "Hôm nay cô lộ mình ở hội hoa như vậy, chỉ e là sau này Tần Phong Dương và Tô Dịch Hàn sẽ thường xuyên tới tìm cô. Tự cô giải quyết cho tốt đi." Hắn vốn không muốn nói với nàng chuyện này, nhưng vẫn không nhịn được.
Thanh Hạm dừng bước, quay đầu hỏi: "Hôm nay ta có để lộ mình sao?" Sao chính nàng lại không hề biết?
Lăng Nhược Tâm thở dài: "Cũng không biết nên nói cô thông minh hay ngốc nghếch nữa, giá mà cô đối với người khác có một nửa phần phòng bị như đối với ta thì tốt rồi." Nói xong câu đó, trên mặt hắn tràn ngập sự lo lắng.
Thanh Hạm bĩu môi: "Đó là bởi vì trên đời này chẳng có ai tệ hơn huynh!" Dứt lời, nàng chạy nhanh như chớp về phòng mình.
Lăng Nhược Tâm dở khóc dở cười nhìn hành động của nàng, đưa tay sờ sờ mũi, hắn thừa nhận hắn không phải là người tốt, nhưng khó có khi nào lại có lòng tốt nhắc nhở người ta, không chỉ một… mà đến hai ba lần lại bị người ta coi như lòng lang dạ thú……
Thanh Hạm cảm thấy Lăng Nhược Tâm thực sự có thể đổi nghề làm thầy tướng được rồi. Sáng sớm hôm sau, Ký Phong đi đến báo, nói là Tô Đại đương gia tới tìm nàng, có chuyện quan trọng cần thương lượng. Thanh Hạm băn khoăn, không phải hắn tìm nhầm người đấy chứ, nàng chỉ mới tới Huyến Thải sơn trang được vài ngày, làm sao có chuyện gì to tát mà thương lượng? Có điều, Ký Phong lại nói, Tô Đại đương gia nói rõ, hắn đến để tìm Đoàn thị vệ.
***