Khi bước vào đại sảnh Lan Nghiên, Thanh Hạm nhìn thấy ngay Tô Dịch Hàn mặc một bộ y phục màu tím đứng đó. Nhìn hắn hôm nay mặc một chiếc áo trường bào, đứng dưới ánh nắng mặt trời lại thấy có một vẻ phong lưu khác thường. Nghe tiếng bước chân, hắn xoay người lại, mỉm cười nhìn Thanh Hạm, thân thiện nói: "Đoàn công tử, chào buổi sáng!"
Thanh Hạm nhếch miệng cười: "Hôm nay Tô Đại đương gia tới sớm như vậy, không biết là tìm ta có chuyện gì?"
Tô Dịch Hàn cười nói: "Hôm qua ít nhiều gì cũng nhờ ý tưởng tuyệt vời của Đoàn công tử, mà giúp ta và Huyến Thải sơn trang có thể bắt tay cùng phát triển, cũng giúp xá muội ta có thể bình yên về nhà, nên ta đặc biệt tới để tạ ơn huynh!" Dứt lời, hắn cúi gập người vái chào nàng. Cái cúi người này vô cùng thành tâm, khác hẳn cái cúi chào ở hội Hoa Lan hôm qua.
Thanh Hạm nhìn dáng vẻ là biết hắn có chuyện cần nói nên cũng không ngăn cản, chỉ cười cười theo dõi nhất cử nhất động của hắn. Vốn cũng coi như là nàng giúp hắn một việc, cái vái chào này của hắn, nàng nhận cũng được, nhưng nhớ tới câu nói tối hôm qua của Lăng Nhược Tâm, trong lòng nàng không khỏi nảy sinh chút ác cảm. Nàng vẫn cảm thấy trong chuyện Lăng Nhược Tâm dễ dàng liên minh với Tô gia có nguyên nhân sâu xa gì đó, có điều nàng căn bản không biết rõ quan hệ giữa hai nhà Lăng Tô, se sợi dệt tơ nàng cũng không rành, hơn nữa, nàng cũng không muốn nghĩ ngợi nhiều về chuyện này lắm, nên chỉ yên lặng theo dõi sự việc biến chuyển thế nào thôi.
Tô Dịch Hàn cúi người vái chào Thanh Hạm xong lại nói: "Để cảm tạ đại ân của Đoàn công tử, xá muội muốn mời công tử tới Tô gia ăn bữa cơm rau dưa."
Nghe lời mời của hắn, lòng Thanh Hạm hơi chìm xuống, không ngờ hắn lại mời nàng ăn cơm. Dù ăn uống là niềm vui của nàng, nhưng nàng không thích một bữa cơm có mục đích khác. Nàng và Tô Dịch Hàn mới chỉ gặp nhau hai lần, nhưng cũng biết tâm địa của hắn rất thâm sâu, chỉ e bữa cơm này không nuốt trôi được. Thanh Hạm cười nói: "Tô Đại đương gia thật có lòng, nhưng mà ta là thiếp thân thị vệ của Đại tiểu thư, nên việc đi lại của ta phải được tiểu thư cho phép mới được."
Tô Dịch Hàn cười nói: "Ta có thể nhìn ra, Đại tiểu thư đối với Đoàn công tử rất đặc biệt, tin là 'nàng' ấy sẽ không từ chối đâu." Dứt lời, hắn lại cực kỳ thần bí ghé vào tai Thanh Hạm nói: "Đoàn công tử chỉ vừa tới Huyến Thải sơn trang nên có lẽ không biết, Lưu Quang Dật Thải, bảo vật của Huyến Thải sơn trang bị mất trộm, mà ta đã có chút manh mối. Đoàn công tử giúp Tô gia nhiều như vậy, ta sẽ nói tin tức này cho huynh biết."
Thanh Hạm đã nghe họ nhắc đến cái tên Lưu Quang Dật Thải vài lần, vốn định hỏi Lăng Nhược Tâm một chút, xem Lưu Quang Dật Thải rốt cuộc là cái gì, nhưng mỗi lần hai người vừa nói chuyện, thì chỉ một hai câu là đã cãi nhau. Nên giờ nàng cũng tò mò, đó là thứ gì, còn chuyện nó bị mất thì thực sự nàng cũng không có hứng thú mấy. Thấy bộ dạng thần bí của Tô Dịch Hàn, nàng lại không kìm được hỏi: "Vì sao huynh muốn nói cho ta biết?"
Tô Dịch Hàn lại ghé sát vào Thanh Hạm thêm một chút: "Đại tiểu thư là quốc sắc thiên hương, bất cứ nam nhân nào cũng khó tránh khỏi việc có tâm tư khác. Nhưng Đại tiểu thư vốn cao ngạo, nam tử tầm thường căn bản không thể vừa mắt 'nàng' được. Mà Đoàn công tử đây hiển nhiên là một nam tử hơn người. Hôm qua ở hội Hoa Lan, ai cũng nhận ra Đại tiểu thư coi trọng huynh, ta nói điều này cho huynh biết, chỉ muốn báo đáp đại ân của huynh, giúp huynh cưới được mỹ nhân về nhà thôi." Dứt lời, hắn còn cố tình thần thần bí bí nháy mắt với Thanh Hạm một cái.
Thanh Hạm nghe xong, chỉ cảm thấy da đầu run lên, Lăng Nhược Tâm coi trọng hắn?! Ánh mắt mấy người này đều có vấn đề cả rồi à?! Cưới mỹ nhân về sao? Có nhầm không đó?! Lăng Nhược Tâm giả gái đúng là không phải chỉ thành công bình thường đâu! Nàng ngượng ngùng nói: "Việc đó,… việc đó, Tô Đại đương gia sao không tự mình tìm ra bảo vật, rồi cưới Đại tiểu thư về đi?"
Tô Dịch Hàn thở dài: "Nếu Đại tiểu thư để ý tới ta, thì ta cũng chẳng cần đợi tới ngày hôm nay. Làm sao giống như Đoàn công tử. Hôm qua ở hội hoa, trong mắt Đại tiểu thư từ đầu tới cuối chỉ có huynh. Ta không có cơ hội, nên tình nguyện giúp huynh hoàn thành giấc mộng này!"
Nếu là chuyện khác, thì Thanh Hạm nhất định sẽ cảm thấy không tệ lắm, nhưng nói là tìm bảo vật để cưới Lăng Nhược Tâm về nhà thì xin miễn đi! Có điều, một suy nghĩ khác lại nhanh chóng nảy ra trong đầu nàng. Đúng vậy! Nếu nàng tìm được cái gì mà Lưu Quang Dật Thải ấy, là có thể đổi được ngọc bội của mẹ về rồi, không phải chịu sự khống chế của Lăng Nhược Tâm kia nữa. Đôi mắt to tròn của Thanh Hạm bỗng chốc sáng rực lên.
Tô Dịch Hàn thấy trong mắt Thanh Hạm đầy vẻ vui sướng, nghĩ là đã nói trúng tâm trạng của 'hắn', nên mắt hắn ta cũng thoáng qua một tia sáng rất bí hiểm, kéo tay Thanh Hạm nói: "Huynh là đại ân nhân của Tô gia ta, nhưng tuổi ta và huynh cũng xấp xỉ, cứ gọi Đoàn công tử mãi cũng thấy xa lạ, chi bằng thế này đi. Ta hơn đệ vài tuổi, nên ta sẽ gọi thẳng tên của đệ, cho có vẻ thân thiết hơn. Không biết ý hiền đệ thế nào?"
Nghe xong, Thanh Hạm hơi buồn cười, hắn vừa hỏi ý nàng thế nào, mà đã gọi nàng là hiền đệ rồi, nàng có thể từ chối được sao? Nàng cũng cười xán lạn nói: "Tô đại ca!" Một câu này coi như cũng xác nhận lời hắn nói. Nàng còn muốn lấy được tin tức Lưu Quang Dật Thải từ hắn, và Tô Dịch Hàn kia cũng đúng là hơn nàng vài tuổi, gọi như vậy cũng chẳng thiệt thòi gì.
Tô Dịch Hàn nghe nàng gọi, trên mặt như nở hoa, Thanh Hạm thấy vẻ mặt hắn như thế, nói tiếp: "Tô đại ca, ta chỉ mới tới Huyến Thải sơn trang, nên không biết Lưu Quang Dật Thải rốt cuộc là vật báu gì, có thể giải thích qua cho ta không?"
Tô Dịch Hàn nghiêm mặt nói: "Lưu Quang Dật Thải đó, có thể coi như kỳ trân dị bảo trong giới dệt lụa, nhuộm vải. Còn làm thế nào để chế thành thì cũng chỉ có Đại tiểu thư nhà đệ biết. Cả tấm vải Lưu Quang Dật Thải đều tỏa sáng, kỳ lạ nhất là lúc ban ngày thì nhìn không khác gì tấm vải thông thường, nhưng chỉ cần đến buổi tối, sẽ tự động sáng lên. Ánh sáng như hòa, nếu dùng để làm thành y phục, sẽ vô cùng cao quý. Các phi tần trong cung giành được sự ân sủng của Hoàng thượng thì sẽ được tặng một tấm xiêm y làm từ loại vải quý báu này. Nhưng vì cách làm Lưu Quang Dật Thải vô cùng phức tạp, rất khó chế thành, nên lúc ấy trong cung chỉ có Hoàng hậu và Tứ đại quý phi mới có được một tấm. Lăng gia cũng nhờ Lưu Quang Dật Thải mà trở thành sơn trang đệ nhất thêu thùa được Hoàng gia ngự ban. Sau đó, không biết vì nguyên nhân gì, mà trong cung cháy, chiếc xiêm y mà quý phi dùng Lưu Quang Dật Thải để làm thành cũng bị thiêu hủy, nên xiêm y mà Hoàng hậu có lúc đó trở thành cái duy nhất. Mà cũng không biết vì sao, Huyến Thải sơn trang lại không chế ra được Lưu Quang Dật Thải nữa, chỉ còn một tấm vải duy nhất giữ lại để làm báu vật trấn trang."
Nghe hắn giải thích xong, Thanh Hạm lại càng thấy buồn cười, một tấm vải mà có thể làm báu vật trấn trang, đúng là quá buồn cười mà. Nhưng nàng vừa nhếch miệng, thì đã nhớ ra tấm vải lần trước nàng trộm trong phủ tri phủ. Không phải là Lưu Quang Dật Thải đó chứ?! Nhưng báu vật trấn trang của Huyến Thải sơn trang, tại sao có thể chạy vào trong phủ tri phủ?! Nàng không kìm được lại hỏi tiếp: "Nếu Lưu Quang Dật Thải là báu vật trấn trang của Huyến Thải sơn trang, thì sao lại dễ dàng bị đánh cắp như thế?!"
***
Thanh Hạm nhếch miệng cười: "Hôm nay Tô Đại đương gia tới sớm như vậy, không biết là tìm ta có chuyện gì?"
Tô Dịch Hàn cười nói: "Hôm qua ít nhiều gì cũng nhờ ý tưởng tuyệt vời của Đoàn công tử, mà giúp ta và Huyến Thải sơn trang có thể bắt tay cùng phát triển, cũng giúp xá muội ta có thể bình yên về nhà, nên ta đặc biệt tới để tạ ơn huynh!" Dứt lời, hắn cúi gập người vái chào nàng. Cái cúi người này vô cùng thành tâm, khác hẳn cái cúi chào ở hội Hoa Lan hôm qua.
Thanh Hạm nhìn dáng vẻ là biết hắn có chuyện cần nói nên cũng không ngăn cản, chỉ cười cười theo dõi nhất cử nhất động của hắn. Vốn cũng coi như là nàng giúp hắn một việc, cái vái chào này của hắn, nàng nhận cũng được, nhưng nhớ tới câu nói tối hôm qua của Lăng Nhược Tâm, trong lòng nàng không khỏi nảy sinh chút ác cảm. Nàng vẫn cảm thấy trong chuyện Lăng Nhược Tâm dễ dàng liên minh với Tô gia có nguyên nhân sâu xa gì đó, có điều nàng căn bản không biết rõ quan hệ giữa hai nhà Lăng Tô, se sợi dệt tơ nàng cũng không rành, hơn nữa, nàng cũng không muốn nghĩ ngợi nhiều về chuyện này lắm, nên chỉ yên lặng theo dõi sự việc biến chuyển thế nào thôi.
Tô Dịch Hàn cúi người vái chào Thanh Hạm xong lại nói: "Để cảm tạ đại ân của Đoàn công tử, xá muội muốn mời công tử tới Tô gia ăn bữa cơm rau dưa."
Nghe lời mời của hắn, lòng Thanh Hạm hơi chìm xuống, không ngờ hắn lại mời nàng ăn cơm. Dù ăn uống là niềm vui của nàng, nhưng nàng không thích một bữa cơm có mục đích khác. Nàng và Tô Dịch Hàn mới chỉ gặp nhau hai lần, nhưng cũng biết tâm địa của hắn rất thâm sâu, chỉ e bữa cơm này không nuốt trôi được. Thanh Hạm cười nói: "Tô Đại đương gia thật có lòng, nhưng mà ta là thiếp thân thị vệ của Đại tiểu thư, nên việc đi lại của ta phải được tiểu thư cho phép mới được."
Tô Dịch Hàn cười nói: "Ta có thể nhìn ra, Đại tiểu thư đối với Đoàn công tử rất đặc biệt, tin là 'nàng' ấy sẽ không từ chối đâu." Dứt lời, hắn lại cực kỳ thần bí ghé vào tai Thanh Hạm nói: "Đoàn công tử chỉ vừa tới Huyến Thải sơn trang nên có lẽ không biết, Lưu Quang Dật Thải, bảo vật của Huyến Thải sơn trang bị mất trộm, mà ta đã có chút manh mối. Đoàn công tử giúp Tô gia nhiều như vậy, ta sẽ nói tin tức này cho huynh biết."
Thanh Hạm đã nghe họ nhắc đến cái tên Lưu Quang Dật Thải vài lần, vốn định hỏi Lăng Nhược Tâm một chút, xem Lưu Quang Dật Thải rốt cuộc là cái gì, nhưng mỗi lần hai người vừa nói chuyện, thì chỉ một hai câu là đã cãi nhau. Nên giờ nàng cũng tò mò, đó là thứ gì, còn chuyện nó bị mất thì thực sự nàng cũng không có hứng thú mấy. Thấy bộ dạng thần bí của Tô Dịch Hàn, nàng lại không kìm được hỏi: "Vì sao huynh muốn nói cho ta biết?"
Tô Dịch Hàn lại ghé sát vào Thanh Hạm thêm một chút: "Đại tiểu thư là quốc sắc thiên hương, bất cứ nam nhân nào cũng khó tránh khỏi việc có tâm tư khác. Nhưng Đại tiểu thư vốn cao ngạo, nam tử tầm thường căn bản không thể vừa mắt 'nàng' được. Mà Đoàn công tử đây hiển nhiên là một nam tử hơn người. Hôm qua ở hội Hoa Lan, ai cũng nhận ra Đại tiểu thư coi trọng huynh, ta nói điều này cho huynh biết, chỉ muốn báo đáp đại ân của huynh, giúp huynh cưới được mỹ nhân về nhà thôi." Dứt lời, hắn còn cố tình thần thần bí bí nháy mắt với Thanh Hạm một cái.
Thanh Hạm nghe xong, chỉ cảm thấy da đầu run lên, Lăng Nhược Tâm coi trọng hắn?! Ánh mắt mấy người này đều có vấn đề cả rồi à?! Cưới mỹ nhân về sao? Có nhầm không đó?! Lăng Nhược Tâm giả gái đúng là không phải chỉ thành công bình thường đâu! Nàng ngượng ngùng nói: "Việc đó,… việc đó, Tô Đại đương gia sao không tự mình tìm ra bảo vật, rồi cưới Đại tiểu thư về đi?"
Tô Dịch Hàn thở dài: "Nếu Đại tiểu thư để ý tới ta, thì ta cũng chẳng cần đợi tới ngày hôm nay. Làm sao giống như Đoàn công tử. Hôm qua ở hội hoa, trong mắt Đại tiểu thư từ đầu tới cuối chỉ có huynh. Ta không có cơ hội, nên tình nguyện giúp huynh hoàn thành giấc mộng này!"
Nếu là chuyện khác, thì Thanh Hạm nhất định sẽ cảm thấy không tệ lắm, nhưng nói là tìm bảo vật để cưới Lăng Nhược Tâm về nhà thì xin miễn đi! Có điều, một suy nghĩ khác lại nhanh chóng nảy ra trong đầu nàng. Đúng vậy! Nếu nàng tìm được cái gì mà Lưu Quang Dật Thải ấy, là có thể đổi được ngọc bội của mẹ về rồi, không phải chịu sự khống chế của Lăng Nhược Tâm kia nữa. Đôi mắt to tròn của Thanh Hạm bỗng chốc sáng rực lên.
Tô Dịch Hàn thấy trong mắt Thanh Hạm đầy vẻ vui sướng, nghĩ là đã nói trúng tâm trạng của 'hắn', nên mắt hắn ta cũng thoáng qua một tia sáng rất bí hiểm, kéo tay Thanh Hạm nói: "Huynh là đại ân nhân của Tô gia ta, nhưng tuổi ta và huynh cũng xấp xỉ, cứ gọi Đoàn công tử mãi cũng thấy xa lạ, chi bằng thế này đi. Ta hơn đệ vài tuổi, nên ta sẽ gọi thẳng tên của đệ, cho có vẻ thân thiết hơn. Không biết ý hiền đệ thế nào?"
Nghe xong, Thanh Hạm hơi buồn cười, hắn vừa hỏi ý nàng thế nào, mà đã gọi nàng là hiền đệ rồi, nàng có thể từ chối được sao? Nàng cũng cười xán lạn nói: "Tô đại ca!" Một câu này coi như cũng xác nhận lời hắn nói. Nàng còn muốn lấy được tin tức Lưu Quang Dật Thải từ hắn, và Tô Dịch Hàn kia cũng đúng là hơn nàng vài tuổi, gọi như vậy cũng chẳng thiệt thòi gì.
Tô Dịch Hàn nghe nàng gọi, trên mặt như nở hoa, Thanh Hạm thấy vẻ mặt hắn như thế, nói tiếp: "Tô đại ca, ta chỉ mới tới Huyến Thải sơn trang, nên không biết Lưu Quang Dật Thải rốt cuộc là vật báu gì, có thể giải thích qua cho ta không?"
Tô Dịch Hàn nghiêm mặt nói: "Lưu Quang Dật Thải đó, có thể coi như kỳ trân dị bảo trong giới dệt lụa, nhuộm vải. Còn làm thế nào để chế thành thì cũng chỉ có Đại tiểu thư nhà đệ biết. Cả tấm vải Lưu Quang Dật Thải đều tỏa sáng, kỳ lạ nhất là lúc ban ngày thì nhìn không khác gì tấm vải thông thường, nhưng chỉ cần đến buổi tối, sẽ tự động sáng lên. Ánh sáng như hòa, nếu dùng để làm thành y phục, sẽ vô cùng cao quý. Các phi tần trong cung giành được sự ân sủng của Hoàng thượng thì sẽ được tặng một tấm xiêm y làm từ loại vải quý báu này. Nhưng vì cách làm Lưu Quang Dật Thải vô cùng phức tạp, rất khó chế thành, nên lúc ấy trong cung chỉ có Hoàng hậu và Tứ đại quý phi mới có được một tấm. Lăng gia cũng nhờ Lưu Quang Dật Thải mà trở thành sơn trang đệ nhất thêu thùa được Hoàng gia ngự ban. Sau đó, không biết vì nguyên nhân gì, mà trong cung cháy, chiếc xiêm y mà quý phi dùng Lưu Quang Dật Thải để làm thành cũng bị thiêu hủy, nên xiêm y mà Hoàng hậu có lúc đó trở thành cái duy nhất. Mà cũng không biết vì sao, Huyến Thải sơn trang lại không chế ra được Lưu Quang Dật Thải nữa, chỉ còn một tấm vải duy nhất giữ lại để làm báu vật trấn trang."
Nghe hắn giải thích xong, Thanh Hạm lại càng thấy buồn cười, một tấm vải mà có thể làm báu vật trấn trang, đúng là quá buồn cười mà. Nhưng nàng vừa nhếch miệng, thì đã nhớ ra tấm vải lần trước nàng trộm trong phủ tri phủ. Không phải là Lưu Quang Dật Thải đó chứ?! Nhưng báu vật trấn trang của Huyến Thải sơn trang, tại sao có thể chạy vào trong phủ tri phủ?! Nàng không kìm được lại hỏi tiếp: "Nếu Lưu Quang Dật Thải là báu vật trấn trang của Huyến Thải sơn trang, thì sao lại dễ dàng bị đánh cắp như thế?!"
***