“Bởi vì… em không ngoan”. Anh thuần thục cởi áo sơ mi của mình, lộ ra bộ ngực chắc nịch, dưới ánh sáng mờ mờ phập phồng càng thêm mê hoặc.
“Đừng như vậy…” Cố Chiêu Ninh nhìn người đàn ông trước mặt đã cởi áo, vóc dáng hoàn hảo không tì vết hiện ra trước mắt, cô cảm thấy mình cũng bắt đầu nóng lên.
“Như nào? Như thế này à?” Hoắc Thương Châu ánh mắt mê muội từ từ cúi người ôm lấy cô, bàn tay không an phật vuốt ve bộ phận mẫn cảm nhất của cô.
Vốn chỉ định dạy dỗ cô một chút để cô nhớ lâu, đừng có đem anh hiến tặng cho Thiên Mộng Tuyết, không cần phải lương thiện như thế, làm tổn thương mình, tổn thương người khác.
Nhưng giờ khắc này, Hoắc Thương Châu phát hiện, có lẽ anh quá khao khát Cố Chiêu Ninh rồi, thậm chí không thể khống chế nổi, nhìn cơ thể cô dần dần biến đổi, anh mỉm cười.
“Đừng… Đừng đụng vào! Hoắc Thương Châu… Anh, đồng nghiệp của em còn ở sát vách!” Bàn tay nhỏ bé của cô như nhũn ra bất lực tóm lấy cái tay không an phận của anh trên bộ phận mẫn cảm của mình, lắc lắc đầu, thân thể dịch chuyển, cố gắng thoát khỏi cái tay làm cô bất an kia.
Hoắc Thương Châu cũng không vì những lời này của cô mà ngừng lại, chỉ thì thầm bên tai cô bằng một giọng hết sức cưng chiều: “Không phải lo lắng, khả năng cách âm ở đây ngoài tưởng tượng của em.” Những lời ám muội nói ra từ miệng Hoắc Thương Châu khiến cô đỏ mặt, tên quỷ này, sao luôn tự mình quyết định như vậy, đáng hận là cô thậm chí lại chờ đợi chuyện xảy ra tiếp theo, đôi tay nhỏ bé bị Hoắc Thương Châu cố ý hạ xuống càng trở nên bất lực như thể một chút hơi sức cũng không còn, từ từ duỗi thẳng.
“Thân thể của em thành thật hơn em nhiều” Hoắc Thương Châu nói xong, bắt đầu giúp cô cởi quần áo.
Cô quên cả giãy giụa, quên cả phản kháng, như bị điểm huyệt không cách nào nhúc nhích, đành trơ mắt nhìn anh cởi quần áo của mình. Hơi thở của cô trở nên dồn dập, cổ họng cũng khô lại, một cảm giác lạnh băng chạy khắp người cô, cô biết mình đã hoàn toàn trần truồng trước mặt Hoắc Thương Châu, lúc này mới bất lực mở miệng: “Em rốt cuộc đã làm gì? Sao anh làm thế này.” Cô rất muốn mắng anh là cái đồ ăn cướp còn la làng, rõ ràng là sói đội lốt cừu còn làm bộ trừng phạt cô đã làm sai.
Những lời Cố Chiêu Ninh nói ra khiến bàn tay không an phận của Hoắc Thương Châu thoáng chốc dừng lại, sau đó bóp một cái vào đôi gò bồng đảo cao vút mềm mại của cô.
Nhìn lông mày Cố Chiêu Ninh khẽ nhíu, cắn đôi môi hồng hồng, quả là biểu hiện có tính sát thương nhất đối với anh, anh cũng không khống chế nổi nữa, không trả lời câu hỏi của cô, cúi người ngậm lấy môi cô, tha hồ gặm cắn, mang theo cả mùi vị trừng phạt, sức lực cũng không ngừng tăng lên.
Cố Chiêu Ninh không biết rốt cuộc Hoắc Thương Châu thế nào, tối nay lại cực kỳ hung mãnh, không giống anh bình thường.
Tình quá sâu đậm, đối mặt với người mình yêu nhất, Cố Chiêu Ninh cũng khống chế không nổi nữa, không giãy giụa không bất an, cô vươn tay ôm cổ Hoắc Thương Châu, bắt đầu đáp lại nụ hôn của anh.
Cho cô được ích kỷ một lần đi, chỉ cần một lần này cũng được.
Hai người không so đo gì nữa, nếu có trừng phạt sẽ cùng nhau gánh, Cố Chiêu Ninh đáp lại tấm lòng ấm áp của Hoắc Thương Châu, anh ôm cô càng chặt, chuyện đã đến nước này, không gì có thể ngăn cản được.
Luống cuống cởi nốt vật trở ngại cuối cùng trên người.
Cố Chiêu Ninh cũng không biết mình rốt cuộc thế nào, dù sao lúc này cô cũng muốn Hoắc Thương Châu, mặc kệ lý trí của anh, vừa hôn triền miên, Cố Chiêu Ninh vừa đưa tay đặt lên mông anh, lục lọi đến mở khóa thắt lưng, bắt đầu cởi ra một cách không thuần thục.
Dưới sự giúp đỡ của Hoắc Thương Châu, rốt cuộc hai người hoàn toàn không một mảnh vải che thân, cô cũng như đã chuẩn bị tâm lý, chất lỏng như mật tuyên bố khát vọng của mình.
Hoắc Thương Châu vắt hai chân cô lên eo mình, ôm chặt lấy cô thì thầm: “Anh muốn em…”
Cố Chiêu Ninh căng thẳng, nhưng cuối cùng cũng thư giãn, cô xấu hổ gật đầu ngầm đồng ý, ôm chặt lấy cổ Hoắc Thương Châu, không tự chủ đẩy cao hai chân trên hông Hoắc Thương Châu.
Cảm giác căng đau khiến Hoắc Thương Châu không thể chờ đợi, nhận được tín hiệu đồng ý, anh lần nữa hôn lên môi cô, bộ phận nào đó đâm sâu hung ác, xuyên thấu hai linh hồn.
Cảm giác sung sướng quá mức quen thuộc khiến hai người cùng phát ra âm thanh rên rỉ, cảm giác cực hạn thoải mái dễ chịu khiến họ dính chặt vào nhau, từng tế bào trong cơ thể đều ngân nga, nhắc nhở bọn họ làm nhiều hơn thế.
Trong căn phòng, ngoài tiếng thở, những tiếng rên rỉ, còn thêm tiếng giường kẽo kẹt liên hồi như cuồng phong vũ bão, trong khi đó ở một gian phòng khác như đang nổ tung.
“Không phải chứ? Điện thoại di động tắt, không có chuyện gì chứ?” Tiểu Kim vò đầu, nhìn điện thoại không có ai trả lời, vừa rồi họ thực sự là chơi hơi quá mức, ngay cả Cố Chiêu Ninh ra ngoài lúc nào cũng không biết, vừa rồi định nâng chén ăn mừng vi cô th phát hiện c đã mất tích, nhng túi xách của c vẫn còn đây? Nghĩ l cô ra ngoi hadng mt, nhưng đã 1 tiếng đồng hồ cũng cha quay lại, bọn họ bắt đầu lo lng.
“Hay lad… chúng ta ra ngoi tìm xem?” Một nam đồng nghiệp ni với Tiu Kim.
“Chúng ta đi tìm, ngộ nhỡ C tổng quay lại không thy ai thì sao?” Tiu Kim liếc mắt nhn hắn, quệt mồm.
“Hay l… thế náy đi, my ông con trai ra ngoi tìm cây, ti với Tiu Kim ở lại đấy chờ điện thoại lin lạc.” Lý Nhiên nghĩ ra cch náy.
“Đợc! Đi thôi!” Chơi cũng nhiu rồi, giờ đi ra ngoài hng mất một chút cũng tt, huồng hồ bọn họ cũng lo lắng nhỡ C tổng xảy ra chuyện gì ngoi ý muốn. Họ cầm o khoắc đi ra khỏi phòng, lúc đi qua cửa phòng bn cạnh cũng không pht hiện ra, trong đó, C tổng của bọn họ đang trình diễn một mn nóng bỏng.
Hai ngời mồ hôi nh tìm, cui cùng Hoắc Thơng Châu rn nhẹ kết thúc, anh thở hổn hển, vẫn m chặt cad nh chân mun rời ra, đầu tựa lên cổ c.
“Hoắc Thơng Châu… Anh… đứng ln đi”. Cảm thấy con vật khổng lồ kia đang mm oặt lại có du hiệu trong lên, C Chiều Ninh sợ tới mức vội vàng đẩy người trong ngực ra.
“Đừng động đậy nếu không muốn anh không thể cầm cự nổi thì đừng động đậy”. Cô nhóc này đến điều này cũng không hiểu, càng động chạm thân thể, anh càng không thể kiềm chế nổi, anh cần từ từ bình tĩnh lại.
Cố Chiêu Ninh sợ tới mức không dám cử động nữa, chỉ hơi bất mãn nhìn trần nhà: “Hoắc Thương Châu, kiếp trước em nợ gì anh à?” Cô hỏi, cô vẫn luôn cảm thấy như vậy, trước kia cô không như thế, mấy năm gặp phải Hoắc Thương Châu sao lại chật vật như vậy, cô đã khóc vì ai? Trừ cha mẹ mình, cũng chỉ có Hoắc Thương Châu.
“Ừ? Chắc là vậy” Anh rời khỏi người Cố Chiêu Ninh, đến bên cạnh ôm cô vào lòng.
“Anh không biết xấu hổ à?” Cố Chiêu Ninh ôm cổ, rất nghiêm túc nhìn anh.
Hoắc Thương Châu vừa đi về phía phòng tắm vừa cười, anh đẩy cửa phòng tắm, bế Cố Chiêu Ninh vào bồn xả nước, anh ngồi trên bồn nhìn đôi mắt to tròn long lanh có hình ảnh mình bên trong cười cười: “Cảm ơn em khích lệ, anh không biết xấu hổ”. Chỉ cần Cố Chiêu Ninh vui vẻ, anh có thể làm bất cứ cái gì, cho nên trước mặt cô, anh như tên vô lại, tán thưởng lời nói của cô.
Cố Chiêu Ninh nhăn trán, ngẩng đầu lên thở dài, như nghe được mệnh lệnh, lần nữa nhào vào ngực anh, hết sức dịu dàng: “Hoắc Thương Châu… Em không muốn rời bỏ anh.” Đây là những lời chôn sâu trong đáy lòng cô, cuối cùng cô vẫn không thể khống chế được mà nói ra.
Hoắc Thương Châu lùi lại phía sau một bước, cùng cô ngã vào bồn tắm, nước tràn ra sàn, anh ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng lau đi những dấu vết sau cuộc vật lộn yêu đương, khẽ mỉm cười âu yếm nhìn cô: “Ai cho em rời bỏ anh? Anh không cho em đi, biết vì sao không?” Anh sờ sờ mũi cô, nói giọng cưng chiều.
“Có được không? Em có thể ích kỷ làm như vậy được không?” Cô rưng rưng tựa vào ngực anh, nước thì ấm mà sao lòng cô lại lạnh như vậy.
“Bất kể Thiên Mộng Tuyết nói gì với em, em phải tin anh, anh sẽ không rời khỏi em” Hoắc Thương Châu ôm Cố Chiêu Ninh để cô cảm nhận được hơi ấm của mình, cằm đặt trên đỉnh đầu cô không ngừng cọ xát.
Cố Chiêu Ninh nghe thấy vậy giật mình, cuống quýt ngẩng đầu nhìn anh: “Anh cũng biết rồi à?”
Cô rất ngạc nhiên tại sao anh lại đề cập đến Thiên Mộng Tuyết, như thể anh đã biết chuyện hai cô gặp nhau.
“Bé ngốc ạ! Em có chuyện gì giấu được anh? Sau này không được làm thế nữa, em làm như vậy không thấy tàn nhẫn với anh à?” Anh cười nhạt, có thể nghĩ được phản ứng của cô như vậy, cánh tay dài ôm chặt, đặt lên má cô một nụ hôn.
Cố Chiêu Ninh khẽ vuốt cằm, cô biết, trong tình yêu, luôn có sự ích kỷ, nhưng nghe được câu chuyện quá khứ của Thiên Mộng Tuyết khiến cô nhất thời choáng váng, nhường Hoắc Thương Châu cho cô, hành động này cũng rất tàn nhẫn với cô, lúc này nhìn ánh mắt thương tổn của Hoắc Thương Châu, hóa ra với anh còn tàn nhẫn hơn.
Sau này… sẽ không, bất kể xảy ra chuyện gì, chỉ cần Hoắc Thương Châu không rời bỏ cô, cô sẽ luôn ở bên anh.
Hai khuôn mặt lại tiến sát vào nhau, một nụ hôn triền miên lại tái diễn, có một số việc, một khi bắt đầu không có cách nào dừng lại được, giống như lúc này, hai người đều không thể đẩy đối phương ra, tiếp tục ở trong phòng tắm diễn cảnh khiến người ta đỏ mặt…
Dường như lê bước chân, Cố Chiêu Ninh mới cùng Hoắc Thương Châu tiến ra khỏi phòng, đến cửa, cô dừng bước lại nói với anh: “Đồng nghiệp của em chắc là phát điên rồi, em… đi trước nhé” Cố Chiêu Ninh vẫn còn chút xấu hổ nói lời tạm biệt.
Hoắc Thương Châu vuốt mái tóc anh vừa giúp sấy khô, gật đầu: “Lát nữa xong, gọi điện cho anh, anh đưa em về nhà”.
“Vâng”. Nói xong, cô xoay người đi về phòng bên cạnh, không quay đầu lại cũng có thể cảm nhận đôi mắt nóng bỏng kia đang nhìn mình, cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Vừa đến cửa thì từ bên trong mở ra, Cố Chiêu Ninh thấy Tiểu Kim cùng Lý Nhiên vô cùng gấp gáp đang nói gì đó, lúc nhìn thấy cô, mặt hai người mừng rỡ hẳn.
“Cố tổng! Cô đi đâu vậy? Chúng tôi tìm cô muốn chết, bọn Tiểu Lữ cũng ra ngoài tìm rồi, chúng tôi cứ tưởng cô xảy ra chuyện gì, điện thoại di động cũng tắt máy”. Tiểu Kim thấy Cố Chiêu Ninh bình yên vô sự đứng trước mặt, kích động kéo cô nói liến thoắng.
Cố Chiêu Ninh không nghĩ là mình ra ngoài lại khiến đồng nghiệp lo lắng đến thế, cô trách cứ nhìn Hoắc Thương Châu vẫn đang đứng ở cửa phòng bên cạnh nhìn mình.
Hoắc Thương Châu nhún vai một cái, đẩy cửa phòng đi vào.
Tiểu Kim nhìn theo hướng mắt Cố Chiêu Ninh, thấy hành lang trống không, cũng không thèm để ý nữa, nói tiếp với Lý Nhiên: “Mau gọi điện cho bọn Tiểu Lữ đi, bảo Cố tổng về rồi.”
Lý Nhiên gật đầu, đi vào trong phòng gọi điện.
Cố Chiêu Ninh quay mặt về phía Tiểu Kim cười cười: “Vửa rồi uống nhiều quá, hơi đau đầu, đi ra ngoài dạo một lúc, không cần phải hoảng sợ như thế chứ tiểu quỷ”. Cô giả bộ nhức đầu, ôm trán thở dài.
“Một lúc? Từ khi nào 1 lúc thành 3 tiếng đồng hồ!! Cô biết bây giờ là mấy giờ rồi không?” Tiểu Kim giật mình kêu lên, bộ dạng ầm ĩ này khiến Cố Chiêu Ninh không nhịn được ôm miệng cười, tranh thủ lôi cô vào phòng.
Trời ơi! 3 giờ đồng hồ, cô ngang nhiên trong lúc vô tình ở cùng với Hoắc Thương Châu khiên họ đợi cả buổi tối, với giọng nói high-decibel của Tiểu Kim, cô không dám đảm bảo Hoắc Thương Châu không nghe được, vì cô cảm thấy cửa phòng Hoắc Thương Châu cũng chưa khóa.
“Muốn chết à? Ầm ĩ quá, 3 tiếng thì 3 tiếng chứ sao” Cố Chiêu Ninh ở chỗ riêng tư, như bạn bè với Tiểu Kim, Lý Nhiên, cho nên khi cô buông tay liền gào lên với Tiểu Kim.
“Á… Cố tổng, giọng cô còn to hơn cả Tiểu Kim đấy” Lý Nhiên ngạc nhiên, cô để điện thoại xuống, bất bình thay Tiểu Kim.
Cố Chiêu Ninh ý thức được mình vừa rồi hơi mất bình tĩnh, hắng giọng một cái: “Tôi tỉnh rượu rồi, vừa rồi tôi có một bài chưa hát, nào, chúng ta hát tiếp đi, bọn Tiểu Lữ về chưa?” Cô nhất quyết chuyển đề tài, cô phải bảo vệ bản thân không để họ tiếp tục nghi vấn, tìm ra bằng được chỗ nào cô vừa mới đi.
Thừa dịp Tiểu Kim không đặt câu hỏi, Cố Chiêu Ninh vội vàng bỏ qua hai người đến bấm số bài hát.
Tiểu Kim và Lý Nhiên nhìn nhau, không hiểu nổi tình huống là thế nào, họ ngồi trên ghế salon bắt đầu thưởng thức giọng hát của Cố Chiêu Ninh.
Không lâu sau, bọn Tiểu Lữ 4 người đàn ông quay lại, họ tiếp tục ngồi trên ghế salon uống rượu buôn chuyện còn Cố Chiêu Ninh tự nhiên đứng hát, trong khi đó phục vụ không ngừng bưng lên hoa quả, còn cả những loại rượu tây rất quý. Mấy tên đàn ông toàn diệt coca, đi đâu tìm được một cơ hội tốt như thế này.
Vì vậy, sau một đêm, 4 người đàn ông say mèm cùng Cố Chiêu Ninh, Tiểu Kim, Lý Nhiên 7 người ra khỏi Ngọc Sáng. Bắt xe cho 4 tên đàn ông, Tiểu Kim và Lý Nhiên phụ trách đưa họ về, Cố Chiêu Ninh lại kiếm cớ đầu vẫn hơi đau, từ chối lên xe, mà thật ra, cũng không chen được lên xe nữa.
Nhìn chiếc xe rời đi, Cố Chiêu Ninh hít thở sâu một cái, đột nhien, một lồng ngực vững vàng bao lấy cô. Cố Chiêu Ninh không cần suy nghĩ cũng biết là ai, cô dán vào ngực anh, hạnh phúc mỉm cười: “Làm gì vậy, em muốn về nhà”. Trên đường, rất nhiều người nhìn họ, Cố Chiêu Ninh thấy không được tự nhiên, Hoắc Thương Châu quả là bắt mắt quá đi, cô lắc lư người nói với người đàn ông đứng đằng sau.
“Anh đưa em về”
Nụ cười của Cố Chiêu Ninh cứng đờ, đây… không phải là Hoắc Thương Châu! Cô lập tức quay đầu lại, đột nhiên bắt gặp nụ cười đẹp lạnh lùng của Hứa Cần Dương, mặt cô xanh mét, biết mình nhận nhầm người, cô vội vã đẩy Hứa Cần Dương ra, lúng túng: “Sao lại là anh…”
“Sao thế? Anh tưởng em biết là anh” Hứa Cần Dương vẫn duy trì nụ cười, nhưng Cố Chiêu Ninh không phát hiện ra, lúc cô hỏi câu đó, mắt Hứa Cần Dương lóe lên một tia độc ác.
“Ha ha… sao anh lại ở đây.” Cố Chiêu Ninh nhớ Hứa Cần Dương cũng có một CLB giải trí, tại sao vào thời gian này lại xuất hiện ở Ngọc Sáng mà không phải Thắng Thiên? Cô nghi ngờ hỏi.
“Cùng mấy người bạn đi qua đây, gặp em và bạn đứng cùng nhau nên không quấy rầy, bây giờ phải về à, anh đưa em về.” Anh bịa chuyện thế, thực ra lúc trước thoáng nhìn thấy cô, ma xui quỷ khiến thế nào đứng chờ 6 tiếng đồng hồ, anh không biết mình đợi gì ở đây, có lẽ đợi một câu trả lời, anh nghĩ Cố Chiêu Ninh vẫn tiếp tục với Hoắc Thương Châu, mặc dù có cảm giác vô cùng ghen tị, nhưng lúc nhìn thấy Cố Chiêu Ninh, mọi tức giận đều biến mất.
“Thôi, em tự về được rồi”. Cô còn chưa gọi điện cho Hoắc Thương Châu, anh nói sau khi chơi xong gọi điện cho anh, lúc này lại đứng ở cửa Ngọc Sáng, nhỡ bị Hoắc Thương Châu nhìn thấy, cô lại sợ xảy ra chuyện như trước. (Chuyện đánh nhau ý các bạn – bienxuanhuong)
Vì vậy, cô vội vã từ chối Hứa Cần Dương, liên tiếp khoát tay với anh.
“Sao em cứ trốn tránh anh như vậy, chẳng phải chúng ta đang qua lại với nhau sao? Hay là… em quên rồi?” Hứa Cần Dương nhét tay trong túi quần, vẫn duy trì nụ cười thản nhiên với Cố Chiêu Ninh.
Lúc này cô mới nhớ đến hôm đó trên bờ biển đã đồng ý với lời nói của anh, cô lắc đầu: “Em chưa”. Đang định nói thêm, cô liền nhìn thấy Hoắc Thương Châu đứng sau lưng Hứa Cần Dương.
Hoắc Thương Châu nhận được thông báo từ quản lý, nói Cố Chiêu Ninh và các bạn đã ra khỏi phòng, vì vậy anh không yên lòng đi xuống tầng, không nghĩ vừa ra đến cửa lại thấy Hứa Cần Dương ở đây, hơn nữa Cố Chiêu Ninh đang nhìn anh ta, không để ý đến sự xuất hiện của anh. Hoắc Thương Châu sợ Hứa Cần Dương giở trò gì, nên tiến thêm vài bước.
Đúng lúc nghe được đoạn đối thoại kia, Hứa Cần Dương đang qua lại với Cố Chiêu Ninh? Cô còn ngang nhiên thừa nhận, như vậy… Cô vừa mới làm gì? Vừa rồi trong phòng, mọi hình ảnh vẫn còn khắc sâu trong đầu anh.
“Thương… Thương Châu”. Cố Chiêu Ninh ấp úng gọi tên anh, cô nhất thời sơ suất, chỉ nghĩ xem phải giải thích với Hứa Cần Dương thế nào, không để ý Hoắc Thương Châu xuất hiện, những lời vừa rồi, anh có nghe thấy hay không? Anh ấy nghe được có hiểu lầm hay không?
“Ô, chủ tịch Hoắc, thật tình cờ, giới thiệu một chút, đây là bạn gái tôi.” Hứa Cần Dương nhìn thấy Hoắc Thương Châu chau mày, cười nham nhở, sau đó đến bên cạnh Cố Chiêu Ninh đang cứng đờ, tự nhiên ôm vả vải cô nhìn Hoắc Thương Châu như không có chuyện gì xảy ra.
Trong đầu Cố Chiêu Ninh nghĩ ra vô số lời giải thích, nhưng không sao nói ra được, cô lúc này chỉ có thể dùng ánh mắt cầu xin nhìn Hoắc Thương Châu lắc đầu một cái, cô muốn nói, chuyện với Hứa Cần Dương không phải như vậy, cô rất muốn nói mà không nói ra được.
“Hứa Cần Dương, buông cô ấy ra”. Hoắc Thương Châu trừng mắt nhìn Cố Chiêu Ninh, tầm mắt từ từ chuyển qua cánh tay Hứa Cần Dương đang khoác trên vai cô, ánh mắt thoáng thô bạo, trầm giọng gầm nhẹ.
Hứa Cần Dương không vì lời nói của Hoắc Thương Châu rút tay về, ngược lại còn ôm Cố Chiêu Ninh chặt hơn, như người yêu vô cùng thân mật, thì thầm vào tai Cố Chiêu Ninh.
Hoắc Thương Châu lần đầu tiên thấy mắt Cố Chiêu Ninh có vẻ thống thiết, đoán không ra được.
Sau khi nghe xong, Cố Chiêu Ninh vội vàng sải bước lên trước, ngăn Hoắc Thương Châu: “Anh về trước đi! Em có chuyện muốn nói với anh ấy”. Cố Chiêu Ninh nháy mắt với Hoắc Thương Châu, miệng mấp máy vài câu không thành tiếng.
Hoắc Thương Châu vốn đè nén tức giận định không thỏa hiệp, nhưng thấy vẻ cầu xin của Cố Chiêu Ninh lại không nỡ nhẫn tâm, vì vậy mềm giọng: “Em có nghĩ nên giải thích với anh không?” Giọng nói này đủ làm Cố Chiêu Ninh sợ hãi, như lời chất vất của vua chúa khiến cô hốt hoảng.
Nhưng Hứa Cần Dương nói câu đó khiến cô không thể phớt lờ, cô lắc đầu với Hoắc Thương Châu, nói nhỏ đủ cho anh nghe được: “Hãy tin em.” Nói xong cô xoay người đi về phía Hứa Cần Dương, mở cửa xe anh ta, Hứa Cần Dương nở một nụ cười khinh khỉnh với Hoắc Thương Châu rồi cũng ngồi vào xe.
Xe nổ máy, Cố Chiêu Ninh nhìn qua kính chiếu hậu thấy bóng dáng kia dần dần nhỏ lại thở dài, quay mặt lại nhìn Hứa Cần Dương ngồi bên cạnh: “ Anh có gì nói đi.” Vừa rồi Hứa Cần Dương thì thầm bên tai, nói có việc quan trọng phải nói với cô, nếu cô không nghe nhất định sẽ hối hận.
Cố Chiêu Ninh bị nắm đúng huyệt, mọi chuyện liên quan đến Hoắc Thương Châu cô đều muốn biết, cho nên, khi nghe Hứa Cần Dương nói câu đó, cô không chút do dự lên xe của hắn, nhưng nghĩ đến bộ dạng giận dữ vừa rồi của Hoắc Thương Châu, trong lòng cô lại bất an.
“Đừng nóng vội, rồi em sẽ biết.” Hứa Cần Dương xem ra vì câu nói liên quan đến Hoắc Thương Châu mà Cố Chiêu Ninh trở nên vội vàng như vậy, hắn cảm thấy ghen tức, cô càng như vậy, hắn càng muốn nhấn chìm Hoắc Thương Châu. Chỉ cần không có Hoắc Thương Châu, hắn sẽ có được Cố Chiêu Ninh.
Cố Chiêu Ninh thấy hắn thần thần bí bí cũng không nói gì nữa, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ không nói chuyện với hắn nữa, cô không thích cái cảm giác phát hiện ra Hứa Cần Dương bên cạnh trở nên đáng sợ, ánh mắt luôn phóng ra những tia nhìn ác độc, khiến cô sợ hãi. Hứa Cần Dương lại cho là cô không biết.
Lòng tham không có đáy, ham muốn cá nhân luôn đầy bộ não con người, khiến người ta vì đố kỵ, vì bị phản bội mà tự hủy diệt bản thân mình, cho dù biết rõ đây là con đường không lối về, nhưng vẫn không thể nào quay đầu lại được.
Hứa Cần Dương chính là như vậy, mà Thiên Mộng Tuyết cũng thế…