Rất nhanh, xe dừng ở trước một khu biệt thự, Hứa Cần Dương xuống xe, mở cửa cho Cố Chiêu Ninh. Cô liếc nhìn căn biệt thự, nghĩ thầm sao hắn lại mang mình tới đây, chỗ này là chỗ nào? Đã đâm lao phải theo lao, cô bước xuống xe, vẫn không nói gì.
Cô đi theo sau Hứa Cần Dương vào trong nhà.
Trong nhà xa hoa lộng lẫy cũng không mấy bất ngờ, Hứa Cần Dương dẫn cô vào phòng khách, sai người rót trà. Cố Chiêu Ninh không thể tiếp tục ngồi im: “Hứa Cần Dương, tôi không đến để uống trà, rốt cuộc anh muốn nói điều gì?” Cố Chiêu Ninh nóng nảy nhìn anh ta cứ lảng tránh, không đi vào vấn đề.
“Tất nhiên… Anh có thứ muốn cho em xem, cứ uống trà trước đã, không phải vội.” Hứa Cần Dương cười cười, nhíu mày với cô rồi vỗ tay ba tiếng.
“Đừng thừa nước đục thả câu, tôi thật sự có việc gấp, anh muốn cho tôi xem cái gì?” Cố Chiêu Ninh đâu còn tâm trạng ngồi nữa, lúc này cô nông nóng không biết phải làm thế nào với Hoắc Thương Châu, cô còn phải về giải thích với anh.
Hứa Cần Dương thấy cô gấp gáp như vậy hơi mất hứng, nhưng hắn cũng không để lộ ra, chỉ nói với Cố Chiêu Ninh giọng nhạo báng: “Em phải gấp gáp trở về với hắn như vậy sao? Em cũng đừng quên còn đang qua lại với anh.”
Anh không thể hiểu, rốt cuộc Hoắc Thương Châu tốt ở chỗ nào, so với hắn, anh cũng chẳng thua kém gì, về diện mạo , anh thậm chí còn có dáng dấp hoàn hảo hơn, nhưng tại sao tất cả phụ nữ đều trao trái tim cho hắn, nhất là Cố Chiêu Ninh, anh không thể chịu nổi trước mặt mình cô lại có thể vội vàng vì hắn như vậy.
Cố Chiêu Ninh bị lời nói của Hứa Cần Dương nhắc nhở, phải, vừa rồi cô cũng muốn giải thích rõ chuyện này với hắn, nhưng Hoắc Thương Châu đột ngột xuất hiện khiến cô rối loạn, cho nên cũng quên mất, lúc này chỉ có 2 người cũng là cơ hội tốt, chỉ có điều nói ra có khiến hắn bị tổn thương quá không, Cố Chiêu Ninh hơi băn khăn, hai tay cô bóp chặt lấy nhau trên đùi, không ngừng vặn vọ, hơi cụp mắt không dám nhìn thẳng vào hắn ta.
Sau khi người giúp việc bưng trà tới rồi tránh đi, cô mới mở miệng.
“Thật ra thì… Tôi cũng muốn nói chuyện này với anh” Cô nhỏ giọng, cũng không quá lo lắng. Ngay từ đầu cô đã sai lầm, cho rằng để có thể quên được Hoắc Thương Châu, cô đã lợi dụng Hứa Cần Dương, cô biết thế là không phải, nhưng chính hắn đã nói rằng cũng lợi dụng mình để quên người trong lòng hắn.
Thỏa thuận yêu đương này còn chưa bắt đầu đã kết thúc, tuy vội vàng nhưng Cố Chiêu Ninh lại thở phào trong lòng.
“Em định nói gì, nói với anh rằng em không thể nào quên Hoắc Thương Châu, không thể cùng anh tiếp tục ư?” Hứa Cần Dương như đang cười nhạo chính mình nhìn Cố Chiêu Ninh, nhưng cô không biết, nụ cười đó vô cùng khổ sở.
Hắn biết, Cố Chiêu Ninh căn bản không có cách nào quên được Hoắc Thương Châu, nhưng vị trí của cô trong lòng hắn không hề thay đổi, ngược lại càng ngày hắn càng lên cơn nghiện với cô, không chạm vào vẫn gây nghiện, đó chính xác là thứ có tên gọi tình yêu.
Yêu càng đậm sâu càng rước nhiều thương tổn, hắn không nhớ được đã nghe thấy câu này ở đâu, ban đầu thấy thật buồn cười, nhưng bây giờ hắn phải thừa nhận nó khắc họa chính xác lòng mình.
“Anh cũng biết rồi, vậy thì tôi cũng không có gì phải giấy giếm, đúng vậy, tôi không thể quên anh ấy, anh ấy cũng yêu tôi, cho nên…” Cố Chiêu Ninh hơi xấu hổ nhìn tay mình, giọng càng nói càng nhỏ.
“Em thực sự cho rằng hắn yêu em sao? Em nghĩ vậy ư?”
Vì những lời này, cô đột nhiên ngừng lại, giống như một đòn cảnh cáo, cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn vẻ tự tin, trấn tĩnh của hắn, trong lòng vô cùng căng thẳng, toàn thân cô bắt đầu run rẩy, tim cũng đập nhanh hơn, một lúc lâu mới mở được miệng: “Có phải anh biết điều gì không? Tại sao lại nói vậy?” Trực giác mách bảo cô hôm nay Hứa Cần Dương nhất định muốn cho cô biết chuyện liên quan đến Hoắc Thương Châu, bằng không hắn đã không nói câu ‘không nghe em sẽ thấy hối hận’.
“Tất nhiên, có thể em không tin nhưng anh biết rất rõ”. Hứa Cần Dương cũng không nói thẳng ra, nhún vai, nhấc ly tà trên bàn lên uống một hớp, nhìn Cố Chiêu Ninh cười cười.
Quả nhiên, trong lời nói của hắn có điều gì, xem ra cô khó mà tiếp thu nổi chuyện này.
“Có phải là tò mò rồi không?” Hứa Cần Dương thấy cô không nói gì, tiếp tục bổ sung.
Cả gian phòng tĩnh lặng đến mức một cây kim rơi xuống mặt đất cũng có thể nghe rõ, cô nhìn hắn cười nhưng trong lòng đã bắt đầu bất an, các khớp xương ngón tay vì nắm quá chặt mà trở nên trắng bệch, cô lấy hết dũng khí: “Tôi rất ngạc nhiên, rốt cuộc có chuyện gì lại khiến anh bận tâm đến vậy, tôi thừa nhận, ban đầu là tôi không tốt, không nên lợi dụng anh, nhưng Hứa Cần Dương, tôi thật lòng muốn trở thành bạn anh, còn yêu anh, đời này tôi không làm được, thật xin lỗi! Tôi biết là lúc này không nên bỏ anh, nhưng…”
Nghe đến đoạn này, khuôn mặt tươi cười của Hứa Cần Dương như đông lại, sau đó trở nên khó coi.
“Đừng nói nữa” Hứa Cần Dương quát lên tức giận cắt đứt lời cô, có lẽ nhìn thấy cô sợ hãi, hắn cố nén tức giận đến bên cạnh kéo Cố Chiêu Ninh: “Đi theo tôi”
Cố Chiêu Ninh nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, đây là lần đầu tiên hắn quát tháo cô như vậy, ánh mắt đỏ ngầu, mặc cho hắn lôi đi, cô ngơ ngác chạy theo.
Lên đến tầng hai, đi một đoạn hành lang mà Cố Chiêu Ninh lại có cảm giác quá lâu, như đi về phía vực sâu, không biết cái gì đang chờ đợi cô, không thể phủ nhận, lúc này cô rất căng thẳng, đến mức bước đi cũng trở nên khó khăn.
Hứa Cần Dương kéo cô đến cuối hành lang, mở cửa một căn phòng bên trái khiến Cố Chiêu Ninh đột nhiên dừng bước, hắn quay lại liếc nhìn cô: “Sao? Sợ ư? Yên tâm, tôi không phải loại người như vậy.” Hắn là loại người kia, nhưng lúc này hắn không nói dối, kể từ khi phát hiện mình yêu Cố Chiêu Ninh, hắn không hề muốn dùng những thủ đoạn hèn hạ, không muốn cưỡng bách cô, cô không giống loại phụ nữ hắn chỉ vui đùa một chút rồi quẳng cho một tấm ngân phiếu không bao giờ muốn gặp lại, hắn muốn nhiều hơn, muốn cô mãi mãi ở bên cạnh mình, chỉ cần yêu một chút thôi mà sao cũng khó như vậy.
Cố Chiêu Ninh lắc lắc đầu, cắn chặt môi, điều hòa nhịp tim của mình rồi mới theo hắn vào phòng.
Hứa Cần Dương bật đèn, trong nháy mắt cả căn phòng bừng sáng, lúc này Cố Chiêu Ninh mới biết hắn đưa cô vào thư phòng, là cô cả nghĩ rồi, lúc này lòng mới đỡ thấp thỏm một nửa, nửa kia vẫn ở cái bí mật lơ lửng mà cô cảm thấy mỗi lúc một gần mình.
Hứa Cần Dương buông tay Cố Chiêu Ninh, đến bên bàn đọc sách, lấy từ trong ngăn kéo ra một cái đĩa, quay lưng về phía cô, hắn nhìn cái đĩa cười ảm đạm, quay mặt lại đã là khuôn mặt tươi cười trong sáng. “Đây, tất cả những gì em muốn biết đều nằm ở đây, em xác định muốn xem nó chứ?” Hắn quơ quơ cái đĩa trước mặt mình.
Cố Chiêu Ninh nhìn cái đĩa có thể mở ra bí mật, hăng hái gật đầu, cô đã tới đây, nghĩa là không thể lùi bước. Chiếc đĩa dưới ánh đèn trở nên chói mắt, Cố Chiêu Ninh nheo mắt lại tránh thứ ánh sáng kia.
Hứa Cần Dương gật đầu, nhét đĩa vào laptop, sau đó… hắn xoay người đến bên cạnh Cố Chiêu Ninh, vỗ vỗ bả vai cô: “ Tự mình xem đi, tôi ở bên ngoài chờ cô.”
Cố Chiêu Ninh nghe tiếng cửa đóng lại, lê bước chân nặng nề đến trước bàn đọc sách, ngồi xuống nhìn đống file không tên, tay cô run rẩy cầm chuột double – click.
Chỉ sau một phút, cô xây xẩm mặt mày, cả người bắt đầu run lên! Cô mỗi lúc một run bần bật, sắc mặt trở nên tái nhợt, cô không ngờ Hứa Cần Dương lại có thứ này, những hình ảnh ử khiến cô không thở nổi, nhì lại thời gian của chiếc đĩa, cô có cảm giác như có người cầm thanh kiếm rỉ rạch từng nhát lên ngực cô, sự hung bạo này khiến trái tim cô phun trào đầm đìa máu tươi. Nỗi đau này không thể nào chịu đựng.
Hứa Cần Dương đứng ở cửa, đốt một điều thuốc, nghe những âm thanh trong phòng vọng ra, hắn nhếch miệng cười lạnh, lá bài này chẳng lẽ không đủ để Cố Chiêu Ninh rời xa Hoắc Thương Châu? Hắn ích kỷ, lựa chọn nói chuyện này với cô vào lúc này, đơn giản là để chuẩn bị cho việc giật gói thầu sắp tới, mặc dù hắn tin rằng Thiên Mộng Tuyết có thể sao chép được đề án, nhưng để phòng trừ, hắn muốn Hoắc Thương Châu chịu một đả kích trí mạng, hắn không tin rằng, thời điểm Hoắc Thương Châu thương tích đầy mình, hắn lại không thể lật đổ Hoắc Thị.
Một kế hoạch tham lam nảy sinh trong đầu Hứa Cần Dương, một mũi tên trúng hai đích đã là kế hay, huống hồ lần này mũi tên lại trúng nhiều đích.
Đầu óc đang mơ màng thì bị tiếng mở cửa kéo về, hắn vứt tàn thuốc xuống đất, tàn nhẫn di chân, xoay mặt lại nhìn vẻ mặt ủ rũ không còn giọt máu của Cố Chiêu Ninh.
“Anh biết từ khi nào? Vì sao anh lại có vật này?” Cố Chiêu Ninh bất lực mở miệng hỏi.
Hứa Cần Dương không nghĩ được lúc này Cố Chiêu Ninh vẫn bình tĩnh được như vậy, nhưng hắn cũng đã sớm chuẩn bị, không thể để lại một sơ sót nào.
Đôi tay ôm lấy bả vai Cố Chiêu Ninh, cúi thấp đầu nhìn cô: “Nói ra… thật sự cũng là ngoài ý muốn, tôi ngẫu nhiên có được, không dám nghĩ, Hoắc Thương Châu lại có niềm đam mê này…”
Những gì Hứa Cần Dương nói, Cố Chiêu Ninh không còn nghe được nữa, trong đầu cô lần lượt từng cảnh từng cảnh vừa xem hiện lên, cô không muốn tin, cũng không dám tin, nhưng sự thật sờ sờ trước mắt, cô lại không thể không tin, chẳng lẽ… Hoắc Thương Châu vẫn luôn lừa gạt cô? Anh đã sớm chuẩn bị mọi thứ tốt như vậy? Cố Chiêu Ninh cảm thấy thế giới này thật giả dối, người nào cũng giả dối, người thân thích cũng vậy, Hoắc Thương Châu cũng thế, đều là … một lũ dối trá!
“Ninh Ninh? Ninh Ninh?” Hứa Cần Dương nhìn Cố Chiêu Ninh mất hồn có chút bận tâm, lúc này hắn mới phát hiện, Cố Chiêu Ninh căn bản không chịu đựng nổi việc này, trong lòng lại có cảm giác hối tiếc.
“Dù thế nào cũng cảm ơn anh, cảm ơn đã cho tôi thấy rõ sự thật, tôi biết mình phải làm thế nào rồi, phiền anh đưa tôi về.” Cô trở nên bất động, lúc này nếu không có Hứa Cần Dương đỡ, chắc cô đã ngã xuống, đã ngồi bệt trên đất, bất lực ngẩng lên khuôn mặt tái nhớt cố nén bật khóc, cô vẫn nhịn được, cô không thể khóc, cô đã không còn là Cố Chiêu Ninh trước đây, cô phải kiên cường, đây là lời thề của cô lúc mẹ qua đời.
“Em không cần như vậy, nếu biết là sẽ thế này, anh sẽ không để em biết chân tướng sự việc.” Hứa Cần Dương ân cần ôm Cố Chiêu Ninh vào ngực, chống đỡ cô khỏi ngã xuống, Cố Chiêu Ninh như vậy làm hắn thấy sợ, động cơ của hắn chỉ là để cô bên cạnh mình, tất nhiên cũng bao gồm đánh bại Hoắc Thương Châu, nhưng hắn không nghĩ đến dáng vẻ này của cô, lúc này hắn hơi hối hận, nhưng không có cách nào quay lại rồi.
Có một số việc khi bắt đầu rồi sẽ không thể dừng lại, tội ác một khi đã bị chôn chặt thì kẻ đầu sỏ gây nên không thể nào tự đi vạch trần chân tướng.
“Cảm ơn anh, anh đã làm đúng, nếu không nhờ anh, không biết tôi sẽ còn bị lừa tới khi nào.” Cố Chiêu Ninh nhắm mắt lại, nước mắt lặng lẽ tràn ra. Cô thật hối hận đã biết tất cả, nhưng lúc này, cô lại thấy may mắn vì đã biết sự thật, mâu thuẫn này thật rối rắm! Lòng cô tan nát, tim như ngừng đập, chỉ còn lại một cái xác không hồn.
“Vẫn còn anh… em còn có anh, rời bỏ hắn đi, anh đã nói rồi, hắn không xứng đáng với em, rời bỏ hắn, đến với anh, anh sẽ đối với em thật tốt, anh bảo đảm rằng cả thế giới có thể phản bội em, nhưng Hứa Cần Dương sẽ không.” Một đoạn tỏ tình nồng nàn khiến cho cơ thể Hứa Cần Dương căng lên, đây là lần đầu tiên hắn thổ lộ với một cô gái, nói lên nội tâm bất an của mình, hắn mong mỏi, thề thốt.
Mọi sự tốt đẹp của Cố Chiêu Ninh như rơi xuống vực sâu, cô không leo lên được nữa, sao còn dám hi vọng vào lời thề của Hứa Cần Dương? Cô không xứng với hắn, cô cũng không có cách nào đáp lại, mô mở đôi môi trắng bệch: “Tôi không đáng đâu, Hứa Cần Dương, anh bảo tôi ngu cũng được, đần cũng được, nhưng cho tới tận lúc này, khi đã nhìn rõ chân tướng, tôi vẫn còn yêu anh ta, yêu đến tận xương tủy, lòng tôi cũng không còn chứa nổi bất kỳ ai khác.”
Cảm giác thất bại lần tức giận nhất thời khiến Hứa Cần Dương như muốn nổ tung, hắn không nghĩ được người con gái trong ngực mình lại quật cường đến vậy, thà yêu Hoắc Thương Châu như vậy còn hơn chấp nhận hắn, rốt cuộc là vì sao? Hắn bắt lấy hai bàn tay Cố Chiêu Ninh, đẩy cô ra để cô nhìn thẳng vào mắt mình, vẻ mặt hắn tổn thương nhìn cô: “Em nhất định không rời bỏ hắn sao? Tại sao! Tại sao? Em biết không? Tôi yêu em! Em không nhớ bên bờ biển hôm đó tôi đã nói tôi bị thương rồi sao? Vết thương của tôi là do em gây ra! Em không chút nào nhận thấy ư? Tại sao hết lần này đến lần khác đem tình cảm của tôi ra giẫm đạp, mặc kệ nó rơi lệ chảy máu?” Hắn kích động chất vấn Cố Chiêu Ninh, hoàn toàn không bận tâm đến cảm nhận của cô lúc này.
Hoàn toàn không nghĩ đến, cô vẫn nhớ rõ nhưng lời Hứa Cần Dương nói bên bờ biển, thì ra là… Người con gái trong lòng hắn lại chính là mình, khó trách hắn ngay lập tức nói muốn thử qua lại với mình để quên đi quá khứ, lúc này suy nghĩ lại thì ra cô đúng là ngu đần rồi.
“Tôi… tôi rất xin lỗi.” Ngoài xin lỗi ra, cô không biết phải nói gì nữa, không biết bao nhiêu lần trong lòng nói xin lỗi Hứa Cần Dương, bất kể thế nào, ngay từ lúc bắt đầu cô đã không thể tiếp nhận hắn.
“Em vừa xin lỗi ư? Tôi không cần xin lỗi! Tôi chỉ muốn em!” Hắn đã hoàn toàn mất lý trí, một tay đẩy cô sát vách tường, hôn lên đôi môi tái nhợt của cô, trắng trợn cướp đoạt vị ngọt lành của cô.
Lúc kịp thời phản ứng, Cố Chiêu Ninh đã không thể né tránh, cô bây giờ bất lực không thể ngăn cản sự chiếm đoạt của Hứa Cần Dương, đành nhắm mắt, cắn chặt môi cứng ngắc đứng tại chỗ, không phản ứng cũng không phản kháng.
Một sự sỉ nhục to lớn khiến Hứa Cần Dương nổ tung, so với một cái tát, sự cứng đờ của cô còn khiến hắn khổ sở hơn, điều này có nghĩa là cô đang chịu đựng ư? Chẳng lẽ mất đi Hoắc Thương Châu cũng có nghĩa là cô đã chết, mặc cho ai chém giết cũng không quan tâm sao?
“Tại sao? Có phải là tôi có làm cái gì, em cũng không thèm nhìn tôi lấy một cái, có phải không? A…! Em nói đi!” Hứa Cần Dương nổi điên lắc lắc vai Cố Chiêu Ninh, tim hắn đã tan nát đến mức không sao cứu chữa, ánh mắt tổn thương cùng tức giận đỏ ngầu, hắn rốt cuộc nên đoạt lấy cô, nếu là người phụ nữ khác đứng trước mặt hắn, hắn sẽ khiến cho cô ta sống không ra sống mà chết cũng không ra chết! Nhưng đây lại là Cố Chiêu Ninh, hắn không thể làm thế.
“Hứa Cần Dương… Tôi là của anh rồi… Tùy anh thôi.” Cô chậm rãi nhắm hai mắt, nước mắt tuôn rơi, chẳng phải Hứa Cần Dương muốn có mình sao, vậy thì cho hắn, dù sao cô lúc này cũng chẳng còn là gì.
Một đòn cảnh cáo, Hứa Cần Dương không nghĩ là Cố Chiêu Ninh sẽ nói như vậy, không phải hắn nên vui vẻ sao? Nhưng tại sao ngược lại tim hắn lại đau như cắt.
“Cô…” Nhất thời Hứa Cần Dương không biết phải làm gì, hắn lùi lại mấy bước, tựa vào bức tường lạnh như băng nhìn người con gái đối diện đã từ bỏ tất cả như tro bụi, hắn khóc.
Thì ra… có một số việc không phải nghĩ thế nào sẽ thành thế ấy, ví dụ như… lúc này, cảnh tượng này vượt xa mức tưởng tượng của hắn.
Cảm thấy người trước mặt đã buông tay, Cố Chiêu Ninh mới chậm rãi mở mắt nhìn người đàn ông đối diện đang dựa vào tường, cô cười khổ, vươn tay bắt đầu cởi cúc áo sơ mi, vừa cởi vừa nói: “Thế nào? Đàn ông các người chẳng phải đều muốn có thứ này sao? Tôi lúc này đáp ứng anh, cũng chỉ là thay đổi gương mặt, tôi thấy không thành vấn đề.”
Hứa Cần Dương nhìn bộ dạng này của Cố Chiêu Ninh, thậm chí hơi sợ, nếu là trước đây, hắn sẽ không do dự đáp lại, sau đó đẩy cô lên giường, có thể còn khen ngợi cô là kẻ thức thời.
Lúc Cố Chiêu Ninh cởi chiếc cúc thứ hai, Hứa Cần Dương sải bước đến cầm tay cô tức giận: “Đừng cởi nữa! Tôi không có chút hứng thú nào với cô!” Cài cúc áo vào cho cô, cơn giận của hắn vì sự oan ức của cô cũng biết mất tương đối, hắn chậm rãi: “Tôi đưa cô về nhà”
Nói xong, hắn nắm tay Cố Chiêu Ninh đi về phía hành lang.
Trên xe, Cố Chiêu Ninh thiếp đi, có lẽ quá đau khổ, Hứa Cần Dương thấy cô tuy ngủ say lông mày vẫn cau lại, còn thi thoảng than thở.
Hắn nắm chặt tay lái nhìn thẳng về phía trước tự nhủ: “Tôi phải làm gì với em bây giờ?”
Cố Chiêu Ninh không nghe thấy những lời này, cô chỉ hơi cựa mình rồi vẫn say sưa ngủ.
Lúc xe dừng dưới nhà Cố Chiêu Ninh thì cô cũng tỉnh, thấy Hứa Cần Dương đang nhìn mình, cô nghĩ đến chuyện vừa xảy ra ở nhà hắn cảm thấy xấu hổ, lấy áo khoác từ trên người trả lại cho hắn rồi mở cửa xe xuống.
“Về nghỉ ngơi cho tốt, không nên suy nghĩ nhiều, đừng quên, bờ vai của anh luôn sẵn sàng cho em mượn.” Hứa Cần Dương cũng xuống xe đứng ở cửa nói với cô.
Cố Chiêu Ninh gật đầu, lê bước chân nặng nề đi vào nhà.
Hoắc Thương Châu chạy xe hết tốc độ trên lối đi bộ, mắt không ngừng nhìn xung quanh, anh đã qua Thắng Thiên, đã đến nhà Cố Chiêu Ninh, nhưng không tìm được cô, anh lo lắng Hứa Cần Dương sẽ giở trò gì với Cố Chiêu Ninh, như lúc đầu ở Thắng Thiên, nhưng Cố Chiêu Ninh không nghe điện thoại, anh hỏi A Đông, thậm chí động thủ với hắn, nhưng hắn thực sự không biết gì, vì vậy anh và Lôi Ảnh chia nhau, anh quyết định quay về nhà Cố Chiêu Ninh, nếu cô thực sự chưa trở về, anh sẽ lật tung Thắng Thiên lên! Không tin là Hứa Cần Dương sẽ không xuất hiện.
Anh bây giờ cảm thấy hối hận, sao ở ngay cửa Ngọc Sáng lại để cho Cố Chiêu Ninh đi.
“Chết tiệt! Cố Chiêu Ninh! Em đừng xảy ra chuyện gì! Nếu không…” Nếu không cái gì? Nếu quả thực xảy ra chuyện gì thì anh phải làm sao?
Lúc đến đầu đường, xe anh rẽ trái, cùng lúc, xe Hứa Cần Dương cũng rẽ phải ra khỏi khu nhà.
Hai xe không gặp nhau, Hoắc Thương Châu dừng xe bên dưới thấy tầng nhà Cố Chiêu Ninh sáng đen, trong lòng anh căng thẳng, vừa vui vừa sợ, không thèm đóng cửa sổ xe, anh nhanh chóng nhảy xuống chạy lên lầu.
Hoắc Thương Châu tự dùng chìa khóa mở cửa, trong phòng không thấy bóng dáng Cố Chiêu Ninh, anh đi tới phòng ngủ, nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm, anh đi ra ban công, ngẩn người trước bầu trời đầy sao, đốt một điếu thuốc, đứng lặng lặng hút chờ Cố Chiêu Ninh ra ngoài cho anh một lời giải thích.
Nhưng chờ thật lâu, tiếng nước chảy cũng không ngừng, Cố Chiêu Ninh cũng không ra ngoài, anh đột nhiên có linh cảm xấu, vội vàng vứt điếu thuốc chạy đến cửa phòng tắm dồn dập gõ, không ai đáp lại, anh gọi to: “Ninh Ninh? Có nghe thấy anh nói gì không? Trả lời anh!” Trong phòng tắm vẫn chỉ có tiếng nước chảy, không ai trả lời.
“Ninh Ninh! Mở cửa ra” Anh gọi một lần nữa vẫn không có âm thanh nào, không thể chờ đợi thêm nữa, anh vặn thử tay nắm cửa, bên trong khóa trái, anh lùi lại mấy bước, uỳnh, một cước đá văng cửa phòng tắm.