“Thật xin lỗi…” Hoắc Thương Châu thậm chí không hề trách cứ, ngược lại còn nhẹ nhàng cười với mình, Lôi Ảnh cảm thấy vô cùng xấu hổ, tay khẽ xoa cằm, lông mày nhíu chặt, lần này anh đã sai lầm, nhất thời hồ đồ, thậm chí chút nữa đã bán đứng Hoắc Thương Châu.
Nụ cười của Hoắc Thương Châu càng rạng rỡ hơn, vỗ nhẹ hai cái lên bả vai Lôi Ảnh, những lúc như thế này im lặng vẫn có giá trị, một cái vỗ vai an ủi hơn rất nhiều lời vô nghĩa.
Chỉ có điều, chuyện tiếp theo không liên quan đến Lôi Ảnh nữa mà là bản thân anh sẽ phải tính toán rõ ràng với Hứa Cần Dương, giải quyết hết nợ cũ thù mới, đây cũng là lý do vì sao anh lại do dự chuyện con cái mà Cố Chiêu Ninh nhắc đến, có quá nhiều thứ anh không thể trì hoãn, không giải quyết xong kẻ phiền toán Hứa Cần Dương, anh và cô đều không yên bình.
Lôi Ảnh nhìn dáng vẻ suy tư của anh cân nhắc có nên nói chuyện của Hứa Cần Dương ra không, anh không muốn nói cũng là có nguyên nhân, anh muốn tự mình giải quyết, đồng thời báo thù cho vợ chồng Hoắc Hành Bác. Một người hi sinh còn hơn hai người liên lụy, anh không muốn thấy Cố Chiêu Ninh đau khổ, mặc dù trong lòng anh Cố Chiêu Ninh chỉ còn là quá khứ, nhưng dù sao cũng là người đầu tiên khiến anh rung động…
Sau bữa cơm chiều, Hoắc Thương Châu trở về nhà, mặt mày hớn hở, tay ôm một bó hoa to vào nhà, lần đầu tặng hoa cho người khác, ít nhiều cũng có chút xấu hổ, trước đây nghĩ trò này là lừa gạt phụ nữ, nhưng hai ngày nay đã hỏi thuộc hạ làm cách nào cho phụ nữ vui, thuộc hạ của anh nén cười đến suýt nghẹn xong lại ra vẻ rất nghiêm túc trả lời, khiến cho anh ngơ ngác, nói đi nói lại đều là tặng hoa, vậy cũng chẳng còn biện pháp nào, để cho Cố Chiêu Ninh vui vẻ, anh đành gắng gượng.
Cố Chiêu Ninh không có trong phòng khách, phòng bếp cũng không, đẩy cửa phòng ngủ thì thấy cô đang thiêm thiếp, anh đang nghĩ sao hôm nay cô lại ngủ sớm thế, đem hoa đến đặt trước mũi cô, cô lại cau mày lật người, anh đèm để hoa ra một chỗ, cởi áo khoác chui vào chăn ôm lấy cô từ phía sau.
Vì đôi tay ôm chặt làm Cố Chiêu Ninh bừng tỉnh, cô cười nhạt: “Anh về rồi à.”
“Ừ…” Anh nhắm hai mắt chìm đắm trong mùi hương tỏa ra từ tóc cô, như bị say, chỉ cần mỗi ngày về nhà nhìn thấy cô là mọi mệt mỏi tan biến, đây quả là ma lực cuả Cố Chiêu Ninh, luôn cho anh một cảm giác an toàn, một gia đình ấm cúng.
Cô xoay người lại, thấy bộ mặt trẻ con của anh không nhịn được cười, cô đùa cợt bằng một giọng đã lâu không dùng đến: “Y, bộ dạng anh lúc này trông rất ghét.” Cô ngừng cười, nói tỉnh bơ, trong đó còn có nét nghiêm nghị, khiến người khác tưởng thật.
Hoắc Thương Châu ngẩn ra, đưa mắt nhìn cô hồi lâu, không biết phản ứng thế nào với câu nói này.
Cố Chiêu Ninh trừng mắt nhìn, cô thật sự là không nhịn nổi nữa, phì cười, vừa cười vừa che miệng: “Anh làm em cười chết mất.” Giống như lại tìm được cảm giác ngày xưa, không buồn không lo, cả ngày chành chọe với Hoắc Thương Châu.
Hoắc Thương Châu càng choáng váng, cô gái này nói thế nào cũng thay đổi thật rồi, đúng là 5 năm đã qua? Mặc dù anh chưa quen, thỉnh thoảng vẫn hoài niệm cuộc sống trước kia, nhưng lúc này cô như người hai mặt, làm anh không kịp phòng ngự.
“Được lắm… em dám trêu anh? Xem anh làm gì em!” Hoắc Thương Châu nhíu mắt nhìn cô rất thâm hiểm, bàn tay bắt đầu quậy dưới nách cô, vừa nói xong lập tức phản kích, cù cô không ngừng.
“ha ha ha ha, Hoắc Thương Châu! Anh là tiểu nhân! Dám đánh lén em?’ Cố Chiêu Ninh có máu buồn, cười chảy nước mắt, miệng không ngừng van xin.
Hoắc Thương Châu cũng như lên cơn nghiện, không ngừng thay đổi các kiểu, vừa cù vừa nói: “Thế nào? Sợ chưa? Sợ thì cầu xin đi, gọi một câu chồng yêu… anh sẽ tha cho em”
Cố Chiêu Ninh không chịu khuất phục, vừa cố tránh né vừa lăn lộn cười: “ha ha… Em mà sợ? Hoắc Thương Châu, anh có muốn thử một chút không…” Nói xong, cô đột nhiên hôn lên môi anh.
Hoắc Thương Châu bị đánh úp đột nhiên dừng lại, hưởng thụ nụ hôn chủ động của cô.
Cố Chiêu Ninh thì mưu mô, thoát khỏi ma chưởng liền xoay người đứng ở bên giường, chống nạnh chỉ vào anh: “Thua chưa? Xem ai sợ ai.” Nói xong, cô vội vã chạy trốn.
Hoắc Thương Châu trợn tròn mắt, ngẩn người đến 15s, Cố Chiêu Ninh hình như hơi khác thường… Cho đến khi cửa phòng bị đóng lại, anh mới phục hồi tinh thần, vội vã đuổi theo, lại thấy Cố Chiêu Ninh núp trong phòng bếp khóc, anh lặng im đi tới, không nói gì chỉ lặng lặng ôm cô từ phía sau.
Cô xoay người, ôm lấy anh khóc khẽ, cô không biết có nên nói không, nếu đứa bé này không được chào đón, thì cô sao dám nói, nhưng cũng không thể bỏ mặc nó, đây là kết tinh tình yêu giữa cô và anh, lại không muốn anh miễn cưỡng chấp nhận, rốt cuộc phải làm thế nào.
“Chúng ta cưới lại đi.” Hoắc Thương Châu dịu dàng nói trên đầu cô, anh tưởng là cô muốn như vậy. Thật ra lúc này anh chưa muốn, bởi vì có quá nhiều việc dang dở chưa thể nói ra, thôi thì cứ giải quyết chuyện này trước, để cô yên tâm, anh cũng có thể bắt tay vào làm chuyện khác.
“Thật không?” Cô ngừng khóc, ngẩng đầu nhìn thấy bộ mặt nghiêm túc của anh mới tin là thật.
“Tấ nhiên… Anh không thể lừa gạt em, người anh quan tâm nhất trên đời là em, hai năm nữa, chúng ta sẽ sinh con, chờ anh chuẩn bị thật tốt cho con đã.” Anh có nỗi khổ tâm riêng, cũng suy nghĩ kỹ mới nói, nhưng anh không biết vì những lời này, cô lại lần nữa bị đả kích nặng nề.
Anh nói… hai năm nữa, vậy đứa bé làm sao bây giờ? Anh nói… muốn chuẩn bị tốt cho con, còn phải chuẩn bị gì nữa? “Nếu như… em đã có?” Cô thử dò xét.
“Em có?” Hoắc Thương Châu có chút vui vẻ, lại hơi lo lắng, nhất thời không biết phải biểu đạt thế nào, vẻ mặt cô cũng không lấy gì làm vui sướng.
Cố Chiêu Ninh cố giấu nỗi buồn, cười mỉm: “Không, em chỉ nói nếu như thôi.”
Cô nói nếu như, nếu như thì phải trả lời thế nào, anh cũng không biết, chưa hề có kinh nghiệm, anh không biết phải thể hiện ra sao trong tình huống này.
Cố Chiêu Ninh đang mong đợi câu trả lời, nhìn dáng vẻ rối rắm của anh, tim đập thình thịch, anh sẽ trả lời thế nào? Cô làm sao chịu đựng đây.