“Tiểu thư! Tiểu thư! Cô chưa thể ra viện được.” Y tá ngăn Thiên Mộng Tuyết đang thu dọn đồ đạc, thể trạng cô lúc này không hề có chuyển biến nào tốt, tế bào ung thư đã di căn, cô không những không phối hợp điều trị còn phản đối truyền dịch, kiên quyết ra viện. Y tá vừa đến thì thấy Thiên Mộng Tuyết đang thu dọn đồ, mặc dù đã nói chưa thể ra viện nhưng cô bảo bất luận thế nào hôm nay cũng phải ra khỏi cái địa ngục này.
Thiên Mộng Tuyết không thèm để ý, dọn đồ xong cũng không biết lấy đâu hơi sức, đẩy y tá ngã lăn ra đất, cô có chút hối hận, nhưng nghĩ tới việc phải rời khỏi đây, nhân lúc y tá chưa kịp ngồi dậy, cô tông cửa xông ra.
Trên đường, cô va phải một người, chỉ nghe người kia kêu lên một tiếng, cô cũng không quan tâm còn chạy nhanh hơn.
Hoắc Thanh Lăng đang chuẩn bị quay lại phòng bệnh thay chai truyền, thì bị va phải rơi hết đồ xuống đất, đang nghĩ kẻ nào không có mắt, vừa thu dọn vừa thầm chửi, cũng may bình dịch bây giờ không dùng loại thủy tinh, nếu không bị vỡ hết thì tha hồ phiền toái.
Vừa đứng dậy đã gặp đồng nghiệp đang chạy ra từ phòng Thiên Mộng Tuyết, đang vội vã nhìn khắp xung quanh, Hoắc Thanh Lăng vội vàng hỏi: “Sao thế? Có chuyện gì à?” Tưởng Thiên Mộng Tuyết xảy ra chuyện gì, còn liếc nhìn vào bên trong, không có ai….
“Haizzz, bệnh nhân trong phòng bỏ chạy!” Mặc dù đã thanh toán, nhưng cũng là bệnh nhân được dặn dò phải chăm sóc kỹ, bây giờ cô ta bỏ chạy thì biết làm thế nào, y tá đổ đầy mồ hôi.
Cô ấy bỏ chạy? Nghĩ ra người vừa va phải mình, Hoắc Thanh Lăng mới nhớ tới dáng người rất quen kia là Thiên Mộng Tuyết, cô ấy sao phải chạy, bệnh tình của cô ấy…
“Sang phòng bên cạnh thay chai dịch giúp em, chuyện này cứ để em.” Cô cuống quýt giao khay đồ cho đồng nghiệp, vừa chạy vừa móc di động ra gọi.
“Alo, anh à! Thiên Mộng Tuyết ra viện rồi!” Cô gọi điện cho Hoắc Thương Châu, vì không đành lòng, không biết cô ta định làm gì, chẳng lẽ nghĩ không thông? Thế thì…
“Vâng, em biết rồi, vâng” Cúp điện thoại, cô thở dài một cái, một người phụ nữ từng kiêu ngạo như thế, giờ lại rơi vào hoàn cảnh này.
Hoắc Thương Châu đang họp, vốn không định nghe điện thoại nhưng nhìn người gọi là Hoắc Thanh Lăng nên đành nghe, vừa thấy nhắc đến Thiên Mộng Tuyết, anh giơ tay tạm dừng cuộc họp, mọi người thấy sắc mặt chủ tịch đột nhiên trở nên khó coi, ai cũng suy đoán xem có chuyện gì, chẳng lẽ là vụ hợp tác làm ăn nào đó đổ bể? Nghĩ tới đây, họ chỉ im lặng nhìn nhau không dám thở mạnh.
Cúp điện thoại, Hoắc Thương Châu nói nhỏ với Lôi Ảnh mấy câu, Lôi Ảnh nghiêm túc gật đầu, sau đó đi ra khỏi phòng họp, Hoắc Thương Châu lúc này mới mở miệng: “Tiếp tục”
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục báo cáo.
Lôi Ảnh gọi mấy thuộc hạ, sau khi giao phó vài câu, họ bắt đầu chia ra hành động.
Thiên Mộng Tuyết có thể đi đau? Liệu có về nhà không, Lôi Ảnh đi về phía ấy.
Gõ cửa nửa ngày không thấy ai, Lôi Ảnh xuống hỏi bảo vệ, không thấy cô ấy trở về, Lôi Ảnh cho bảo vệ số điện thoại, dặn nếu cô ấy trở về lập tức thông báo cho anh.
Thật ra, Hoắc Thương Châu lo lắng có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn, còn Lôi Ảnh lại sợ Thiên Mộng Tuyết nhất thời kích động đi tìm Hứa Cần Dương, khi đó kế hoạch của anh sẽ bị lỡ dở.
Anh vội vã nhưng cũng không thể cứ ngồi chờ được, anh nghĩ có khi nên đến gần chỗ Hứa Cần Dương ngồi chờ có khi tốt hơn.
Thiên Mộng Tuyết như vô hồn không biết nên đi đâu, nhà thì khẳng định không thể, một khi bị Hoắc Thương Châu phát hiện sẽ bị bắt trở lại bệnh viện, nhưng với thân thể bệnh tật này cô có thể đi đâu? Cô ôm cái túi nặng nề, bước từng bước khó nhọc, mặt cắt không còn giọt máu, khiến không ít người phải liếc nhìn.
Lúc này Hoắc Thương Châu không có ở nhà, cô nghĩ tới Cố Chiêu Ninh, muốn đi tìm, không phải định gây chuyện, chỉ muốn nói xin lỗi thôi.
“Cộc cộc cộc”
Cố Chiêu Ninh nghe thấy tiếng gõ cửa, bỏ chiếc đĩa trong tay, nghĩ là Hoắc Thương Châu về vội vàng ra mở: “Không phải anh có…” Hoắc Thương Châu có chìa khóa, cô nghĩ là anh lười mở, vừa định nói có chìa sao không mở thì thấy khuôn mặt tái nhợt, mái tóc xộc xệch của Thiên Mộng Tuyết, cô kinh ngạc, sao cô ấy biết chỗ này.
Trước đây Thiên Mộng Tuyết đã được Hứa Cần Dương đưa đến đây, đó là vào đêm ưa, Cố Chiêu Ninh và Hoắc Thương Châu đứng ôm nhau giữa đường khiến cô tức phát điên, nhưng lúc này, cô xuất hiện ở đây, lòng lại chỉ có áy náy.
“Mau vào đi” Cố Chiêu Ninh kéo Thiên Mộng Tuyết vào phòng, nhưng cô ta lại đứng tại chỗ cúi đầu không hề nhúc nhích, Cố Chiêu Ninh không thấy nét mặt của cô, không hiểu cô ấy đang nghĩ gì.
“Thật xin lỗi…” Cô nói rồi, rốt cuộc đã nói được ra, cô chỉ muốn đến đây để nói ra lời này, hôm nay cô tình cờ nghe bác sĩ thảo luận tình trạng của mình, biết được tế bào ung thư đã di căn cô vô cùng tuyệt vọng.
Cô làm quá nhiều chuyện sai lầm, đây chính là ông trời trừng phạt, mọi người đều nói, người sắp chết đều trở nên lương thiện, quả thật cô nói ra những lời này từ trái tim mình.
Tay run run giữ chặt túi, không dám ngẩng đầu nhìn Cố Chiêu Ninh, đó là lọng tự trọng ít ỏi cuối cùng cô muốn giữ lại cho mình, không biết lúc này Cố Chiêu Ninh đang cười nhạo cô hay làm gì, tóm lại cô không dám nhìn.
Cố Chiêu Ninh không nghĩ là Thiên Mộng Tuyết sẽ xin lỗi mình, trong nháy mắt, mọi oán giận đều hóa thành đồng cảm, người phụ nữ này đã thay đổi, không còn là một Thiên Mộng Tuyết ngạo mạn, xảo trá, sự khổ hạnh của cô khiến người ta cảm động, Cố Chiêu Ninh cắn môi cười nhẹ: “Chuyện đã qua rồi, không ai có lỗi với ai, chỉ là cách làm khác nhau, tôi biết là cô yêu Thương Châu, nhưng yêu phải xuất phát từ hai phía, sau này cô sẽ gặp được một người quý trọng cô, cô nhất định phải sống thật tốt.” Khi nói những lời này, khóe mắt Cố Chiêu Ninh hơi đỏ, cô không biết có phải những người mang thai đều dễ xúc động hay không nhưng nhìn Thiên Mộng Tuyết như vậy, cô cũng không nén được.
Thiên Mộng Tuyết lắc đầu, lúc tuyệt vọng nghe thấy những lời này càng thêm tuyệt vọng, cô còn được người khác yêu nữa sao? Người không thể chịu nổi, một người khổ sở, một kẻ sắp chết, còn có thể hy vọng những thứ xa với này sao?
“Có, nhất định sẽ có.” Cố Chiêu Ninh thấy cô lắc đầu, vẫn khích lệ thêm một câu.
“Tôi đi đây…” Cô không thể tiếp tục như thế, cứ như vậy cô sẽ không nhịn được ôm lấy Cố Chiêu Ninh mà khóc thật to, cho nên cô đành chọn cách chạy trốn, đây cũng là lòng tự trọng cuối cùng của cô.
Vừa quay người, cô lập tức kinh ngạc, chuyện gì phải đến sẽ đến.