Chương 42
TRÁI ĐẤT THỨ HAI
(@ Hai type)
Ánh sáng từ ống dẫn bùng lên trong căn hầm bỏ hoang của nhà Sherwood, cùng với tiếng nhạc rộn ràng. Một giây sau Mark và Courtney an toàn chạy ra khỏi đường hầm. Cả hai vội quay lại kiểm tra ống dẫn.
Mark thông báo:
- Nó vẫn còn nguyên.
Nhạc và ánh sáng mau chóng lùi xa, bỏ lại đường hầm êm lặng, tối thui. Courtney rờ mặt đá miệng ống dẫn nói:
- Rắn... như đá. Mark, chuyện gì đã xảy ra vậy?
- Mình... mình không biết. Y chang động đất.
Courtney lo lắng:
- Tụi mình phải làm gì đây? Hay là trở lại?
- Không! Chúng mình vừa mới ra khỏi chỗ đó. Sao phải trở lại?
- Nhưng còn Bobby và những người khác.
Mark không biết trả lời sao, nó bảo:
- Hãy... nghỉ ngơi đã, rồi tính sau. Chúng ta không thể trở lại được. Bây giờ chỉ còn cách là chờ đợi. Bobby đã nói vậy, đúng không?
- Nhưng Bobby không biết ống dẫn đang sụp đổ.
- Mình biết, mình biết! Nhưng chúng ta có thể làm được gì?
Courtney thở dài thườn thượt:
- Chẳng làm được gì. Vậy mới khổ.
Hai đứa thay bộ đồ bơi của Cloral bằng quần áo của Trái Đất Thứ Hai mà chúng đã đem tới ống dẫn trước khi đi. Courtney không còn lòng dạ nào chọc ghẹo Mark khi thằng bạn tròng lên người cái áo lạnh vàng chóe với logo Cool Dude. Thậm trí ra khỏi căn hầm, chúng cũng chẳng lo sợ gặp phải một con chó quig. Khi bước ra khỏi ngôi nhà hoang, hai đứa mới biết lúc đó là ban đêm ở Stony Brook. Chúng leo qua tường rào, trở lại con phố ngoại ô yên tĩnh, không bị ai nhìn thấy. Vừa xuống tới mặt đất, ý nghĩ của hai đứa chuyển từ những chuyện xảy ra trên Eelong, tới những gì đã có thể xảy ra trên Trái Đất Thứ Hai. Hai đứa ước tính, chúng đã rời khỏi Cloral hơn một tháng trước. Không đứa nào dám tưởng tượng đến cảnh gia đình đã lo lắng đến ngần nào.
Đang đi, Courtney hỏi:
- Bây giờ tính sao? Cậu thấy là tụi mình sắp bị dũa te tua rồi đấy.
- Mình biết. Mình có một kế hoạch. Nhưng hai đứa phải cộng tác chặt chẽ, nếu không sẽ không cách nào thành công được.
- Nói đi.
- Hãy nói là chúng mình cùng nhau chạy trốn để... để làm một chuyến phiêu lưu.
- Thì đúng vậy chứ gì nữa.
- Từ từ, mình không bảo là nói sự thật. Hãy nói với mọi người là mình phát bệnh vì lúc nào cũng phải làm đứa con ngoan, trường lớp thì quá căng thẳng và... và... chúng ta bị áp lực vì những người xung quanh, phải làm những chuyện mà chúng ta không thích làm; và tất cả những gì họ nói trong các talk show trên TV làm lũ trẻ hóa rồ. Chúng ta sẽ nói là cần một cơ hội nghỉ ngơi, trước khi trở lại với những chuyện ngớ ngẩn đó, vì vậy chúng ta đã chạy trốn, đi đâu nhỉ, ờ... tới California để... lướt sóng.
- Khùng!
- Sao? Tụi nhóc chạy trốn thiếu gì.
- Mình biết, nhưng chẳng ai tin là mình lại chạy trốn cùng cậu.
Mark đứng phắt lại, chán nản nhìn Courtney. Courtney vội nói:
- Mình giỡn thôi mà. Ý kiến đó hay đấy, nhưng chúng ta sẽ gặp rắc rối to.
- Có thể. Hay cũng có thể các cụ sẽ cảm thấy thương cho tụi mình, vì tụi mình đang gặp những chuyện khó khăn của tuổi trẻ.
- Đúng.
- Kiểu gì chúng ta cũng bị kẹt rồi. Nhưng ít ra cách này, tránh phải nói tới ống dẫn, lãnh địa và Lữ khách...
- Và bị nhốt trong nhà.
- Chính xác.
- Theo đúng kế hoạch đó há.
Hai đứa quyết định về nhà Courtney trước, vì gần hơn, và vì Courtney đã sẵn sàng tranh luận với cha mẹ. Chúng nghĩ, ông bà sẽ bị thuyết phục nhanh hơn cha mẹ Mark, vì suốt đời, chưa bao giờ Mark mảy may làm bất cứ điều gì tự phát cả. Ít ra là theo những gì ba má Mark biết cho tới giờ này. Trên đường tới nhà Courtney, hai đứa dàn dựng chuyện làm sao có đủ tiền để đi xe buýt tới California, sống hai tuần tại một bờ biển ở Bắc Mê-hi-cô, học lướt sóng... Chúng sắp đặt chi li từng chi tiết có thể nghĩ ra: những thành phố đã đi qua, ăn món gì, những người đã gặp. Tất cả. Chẳng bao lâu hai đứa đã cảm thấy đủ tự tin với cốt truyện sẽ kể với cha mẹ của Courtney. Sau cùng đã tới cửa nhà, Courtney bảo:
- Để mình bấm chuông. Mình mà xồng xộc vào, chắc ba má lên cơn đau tim mất.
Mark thì thầm:
- Chúc bạn may mắn.
Courtney bấm chuông. Mấy giây sau cửa mở. Ông Chetwynde đứng nhìn lom lom hai đứa, như không tin vào mắt mình. Courtney và Mark không biết phải bắt đầu thế nào, nên im thin thít. Chúng đã tính toán, thà có phản ứng chứ không nên đưa ra thông tin nào vội. Hai đứa cứ đứng im tới ba mươi giây cho đến khi cha Courtney lên tiếng:
- Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Courtney cố làm ra vẻ ăn năn và mệt mỏi, nói:
- Chuyện dài lắm, ba.
Mark vuốt đuôi:
- Dạ. Rất dài.
Ông Chetwynde hỏi:
- Thư viện đóng cửa à?
Hai đứa ú ớ không biết trả lời sao.Chúng đã tính trước đủ kiểu trả lời, nhưng không bao giờ ngờ đến câu hỏi này.
Courtney ngập ngừng hỏi lại:
- Ba nói sao ạ?
- Thư viện. Chứ không phải hai đứa đến thư viện sao?
- Giống như tháng trước ạ?
- Tháng trước nào? Con mới ra khỏi nhà được nửa tiếng mà.
Mark hỏi:
- Courtney mới ra khỏi nhà được nửa tiếng? Có cháu không ạ?
Ông Chetwynde nhăn mặt:
- Trừ khi cháu có anh em sinh đôi giống hệt nhau. Ta lầm sao?
Courtney lắp bắp:
- Dạ không. Chúng con... đã...
Mark nhảy tớn lên:
- Không. Bác không lầm gì hết. Thư viện mở cửa, nhưng hai đứa con đói quá, nên tới cửa hàng McDonal trước, rồi làm bài tập tại đó luôn. Chúng con cứ tưởng là lâu lắm rồi chứ.
Ông Chetwynde thở phào:
- Ôi, có thế mà bảo chuyện dài lắm. Tuy nhiên ba cũng không thích chuyện này.
Courtney vẫn cố tìm hiểu, hỏi:
-Vì sao, ba?
- Ăn vặt thay bữa tối không tốt cho sức khỏe.
Hai đứa liếc nhau.Courtney nói:
- Con thấy ba cũng ăn nhiều thứ có hại cho sức khỏe. Hăm-bơ-gơ đó.
Ông Chetwynde mủm mỉn cười :
- Đừng láu cá. Con biết ba nói gì mà.
Mark giật lưng áo Courtney, nói:
- Có món quà định biếu bác, cháu để ngoài xe đạp.
Nó cố kéo cô bạn ra cửa. Nhưng Courtney vẫn đứng yên, hỏi:
- Xe đạp nào? Làm gì có...
- Có. Mình để ngoài cửa, để hai đứa cùng đi bộ đó.
Courtney điên cả đầu, chẳng hiểu gì. Mark rít qua kẽ răng:
- Lẹ lên, Courtney.
Nó hấp tấp chạy ra khỏi nhà.
- Ba, con trở lại ngay.
Courtney nói rồi đuổi theo Mark. Bắt kịp nhau, Mark vẫn tiếp tục bước. Courtney thở gấp, hỏi:
- Chuyện gì vậy?
Mark đưa tay lên thay cho câu trả lời. Mặt đá trên nhẫn đang tỏa sáng.Courtney nín thở:
- Ôi trời!
Mark nắm tay lên nhẫn, che đốm sáng. Ra tới đường, khuất khỏi tầm nhìn của ông Chetwynde, hai đứa chạy tới núp sau một bụi cây trong vườn nhà hàng xóm. Mark đặt nhẫn xuống đất, rồi đứng bên Courtney. Chiếc nhẫn nới ra bằng cái dĩa lớn, mở ra một đường ống giữa các lãnh địa. Courtney thở hổn hển:
- Quá nhiều chuyện dồn dập, mình phát khùng mất.
Ánh sáng cùng tiếng nhạc dịu dàng phát ra từ lỗ hổng trong lòng nhẫn. Sau một tia sáng chói lòa, mọi sự chấm dứt, nhẫn trở lại bình thường. Kế bên nhẫn là một cuộn giấy da thuộc. Mark vừa định bước tới nhặt lên, như bị Courtney ngăn lại:
- Khoan. Hãy tính từng chuyện một. Ba mình mất trí hay sao vậy? Đó không phải là thái độ của ông bố có con gái bị mất tích cả tháng trời!
- Vì, mình nghĩ, hai đứa không đi tới một tháng.
Courtney trố mắt nhìn Mark.
- Vô lý. Chúng mình đâu có nằm mơ như trong truyện Phù Thủy Xứ OZ. Vết bầm tím còn đầy trên người mình đây này.
Mark cười hô hố:
- Không đâu. Chúng mình đã ở trên Eelong cả tháng, nhưng mình nghĩ, chúng mình trở về đây chỉ sau mấy phút kể từ lúc ra đi.
Courtney lắc đầu, bối rối:
- Ý bạn là... thời gian ngừng lại trong khi chúng ta ra đi?
- Không. Theo mình, chúng ta đã tới một lãnh địa tồn tại trong một thời gian khác. Khi ống dẫn đưa chúng ta trở lại đây, thời gian giống như khi chúng ta ra đi.
- Nghĩa là... chúng ta không bị rắc rối gì?
- Tóm lại là, không bị rắc rối với ba má tụi mình.
Cha mẹ là điều cuối cùng Mark và Courtney phải lo lắng tới. Hai đứa nhìn xuống cuộn giấy da thuộc. Courtney bảo:
- Nhanh quá!
- Với chúng mình thôi. Biết đâu, Bobby đã viết từ quá khứ, hay tương lai.
- Đừng nói lung tung nữa, đủ đau đầu quá rồi.
Mark nhặt cuộn giấy da lên. Đó là một loại giấy giòn màu nâu, buộc bằng dây da bện. Tay Mark run rẩy khi mở nút buộc.
- Chuyện gì đã xảy ra với ống dẫn, Mark?
- Có thể cái này sẽ cho chúng ta biết.
Vừa nói, Mark vừa mở cuộn giấy. Hít một hơi thật sâu, nó liếc nhìn trang đầu tiên.
Courtney hồi hộp hỏi:
- Của Bobby hả?
-Ừa.
- Bạn ấy ở đâu?
TRÁI ĐẤT THỨ HAI
(@ Hai type)
Ánh sáng từ ống dẫn bùng lên trong căn hầm bỏ hoang của nhà Sherwood, cùng với tiếng nhạc rộn ràng. Một giây sau Mark và Courtney an toàn chạy ra khỏi đường hầm. Cả hai vội quay lại kiểm tra ống dẫn.
Mark thông báo:
- Nó vẫn còn nguyên.
Nhạc và ánh sáng mau chóng lùi xa, bỏ lại đường hầm êm lặng, tối thui. Courtney rờ mặt đá miệng ống dẫn nói:
- Rắn... như đá. Mark, chuyện gì đã xảy ra vậy?
- Mình... mình không biết. Y chang động đất.
Courtney lo lắng:
- Tụi mình phải làm gì đây? Hay là trở lại?
- Không! Chúng mình vừa mới ra khỏi chỗ đó. Sao phải trở lại?
- Nhưng còn Bobby và những người khác.
Mark không biết trả lời sao, nó bảo:
- Hãy... nghỉ ngơi đã, rồi tính sau. Chúng ta không thể trở lại được. Bây giờ chỉ còn cách là chờ đợi. Bobby đã nói vậy, đúng không?
- Nhưng Bobby không biết ống dẫn đang sụp đổ.
- Mình biết, mình biết! Nhưng chúng ta có thể làm được gì?
Courtney thở dài thườn thượt:
- Chẳng làm được gì. Vậy mới khổ.
Hai đứa thay bộ đồ bơi của Cloral bằng quần áo của Trái Đất Thứ Hai mà chúng đã đem tới ống dẫn trước khi đi. Courtney không còn lòng dạ nào chọc ghẹo Mark khi thằng bạn tròng lên người cái áo lạnh vàng chóe với logo Cool Dude. Thậm trí ra khỏi căn hầm, chúng cũng chẳng lo sợ gặp phải một con chó quig. Khi bước ra khỏi ngôi nhà hoang, hai đứa mới biết lúc đó là ban đêm ở Stony Brook. Chúng leo qua tường rào, trở lại con phố ngoại ô yên tĩnh, không bị ai nhìn thấy. Vừa xuống tới mặt đất, ý nghĩ của hai đứa chuyển từ những chuyện xảy ra trên Eelong, tới những gì đã có thể xảy ra trên Trái Đất Thứ Hai. Hai đứa ước tính, chúng đã rời khỏi Cloral hơn một tháng trước. Không đứa nào dám tưởng tượng đến cảnh gia đình đã lo lắng đến ngần nào.
Đang đi, Courtney hỏi:
- Bây giờ tính sao? Cậu thấy là tụi mình sắp bị dũa te tua rồi đấy.
- Mình biết. Mình có một kế hoạch. Nhưng hai đứa phải cộng tác chặt chẽ, nếu không sẽ không cách nào thành công được.
- Nói đi.
- Hãy nói là chúng mình cùng nhau chạy trốn để... để làm một chuyến phiêu lưu.
- Thì đúng vậy chứ gì nữa.
- Từ từ, mình không bảo là nói sự thật. Hãy nói với mọi người là mình phát bệnh vì lúc nào cũng phải làm đứa con ngoan, trường lớp thì quá căng thẳng và... và... chúng ta bị áp lực vì những người xung quanh, phải làm những chuyện mà chúng ta không thích làm; và tất cả những gì họ nói trong các talk show trên TV làm lũ trẻ hóa rồ. Chúng ta sẽ nói là cần một cơ hội nghỉ ngơi, trước khi trở lại với những chuyện ngớ ngẩn đó, vì vậy chúng ta đã chạy trốn, đi đâu nhỉ, ờ... tới California để... lướt sóng.
- Khùng!
- Sao? Tụi nhóc chạy trốn thiếu gì.
- Mình biết, nhưng chẳng ai tin là mình lại chạy trốn cùng cậu.
Mark đứng phắt lại, chán nản nhìn Courtney. Courtney vội nói:
- Mình giỡn thôi mà. Ý kiến đó hay đấy, nhưng chúng ta sẽ gặp rắc rối to.
- Có thể. Hay cũng có thể các cụ sẽ cảm thấy thương cho tụi mình, vì tụi mình đang gặp những chuyện khó khăn của tuổi trẻ.
- Đúng.
- Kiểu gì chúng ta cũng bị kẹt rồi. Nhưng ít ra cách này, tránh phải nói tới ống dẫn, lãnh địa và Lữ khách...
- Và bị nhốt trong nhà.
- Chính xác.
- Theo đúng kế hoạch đó há.
Hai đứa quyết định về nhà Courtney trước, vì gần hơn, và vì Courtney đã sẵn sàng tranh luận với cha mẹ. Chúng nghĩ, ông bà sẽ bị thuyết phục nhanh hơn cha mẹ Mark, vì suốt đời, chưa bao giờ Mark mảy may làm bất cứ điều gì tự phát cả. Ít ra là theo những gì ba má Mark biết cho tới giờ này. Trên đường tới nhà Courtney, hai đứa dàn dựng chuyện làm sao có đủ tiền để đi xe buýt tới California, sống hai tuần tại một bờ biển ở Bắc Mê-hi-cô, học lướt sóng... Chúng sắp đặt chi li từng chi tiết có thể nghĩ ra: những thành phố đã đi qua, ăn món gì, những người đã gặp. Tất cả. Chẳng bao lâu hai đứa đã cảm thấy đủ tự tin với cốt truyện sẽ kể với cha mẹ của Courtney. Sau cùng đã tới cửa nhà, Courtney bảo:
- Để mình bấm chuông. Mình mà xồng xộc vào, chắc ba má lên cơn đau tim mất.
Mark thì thầm:
- Chúc bạn may mắn.
Courtney bấm chuông. Mấy giây sau cửa mở. Ông Chetwynde đứng nhìn lom lom hai đứa, như không tin vào mắt mình. Courtney và Mark không biết phải bắt đầu thế nào, nên im thin thít. Chúng đã tính toán, thà có phản ứng chứ không nên đưa ra thông tin nào vội. Hai đứa cứ đứng im tới ba mươi giây cho đến khi cha Courtney lên tiếng:
- Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Courtney cố làm ra vẻ ăn năn và mệt mỏi, nói:
- Chuyện dài lắm, ba.
Mark vuốt đuôi:
- Dạ. Rất dài.
Ông Chetwynde hỏi:
- Thư viện đóng cửa à?
Hai đứa ú ớ không biết trả lời sao.Chúng đã tính trước đủ kiểu trả lời, nhưng không bao giờ ngờ đến câu hỏi này.
Courtney ngập ngừng hỏi lại:
- Ba nói sao ạ?
- Thư viện. Chứ không phải hai đứa đến thư viện sao?
- Giống như tháng trước ạ?
- Tháng trước nào? Con mới ra khỏi nhà được nửa tiếng mà.
Mark hỏi:
- Courtney mới ra khỏi nhà được nửa tiếng? Có cháu không ạ?
Ông Chetwynde nhăn mặt:
- Trừ khi cháu có anh em sinh đôi giống hệt nhau. Ta lầm sao?
Courtney lắp bắp:
- Dạ không. Chúng con... đã...
Mark nhảy tớn lên:
- Không. Bác không lầm gì hết. Thư viện mở cửa, nhưng hai đứa con đói quá, nên tới cửa hàng McDonal trước, rồi làm bài tập tại đó luôn. Chúng con cứ tưởng là lâu lắm rồi chứ.
Ông Chetwynde thở phào:
- Ôi, có thế mà bảo chuyện dài lắm. Tuy nhiên ba cũng không thích chuyện này.
Courtney vẫn cố tìm hiểu, hỏi:
-Vì sao, ba?
- Ăn vặt thay bữa tối không tốt cho sức khỏe.
Hai đứa liếc nhau.Courtney nói:
- Con thấy ba cũng ăn nhiều thứ có hại cho sức khỏe. Hăm-bơ-gơ đó.
Ông Chetwynde mủm mỉn cười :
- Đừng láu cá. Con biết ba nói gì mà.
Mark giật lưng áo Courtney, nói:
- Có món quà định biếu bác, cháu để ngoài xe đạp.
Nó cố kéo cô bạn ra cửa. Nhưng Courtney vẫn đứng yên, hỏi:
- Xe đạp nào? Làm gì có...
- Có. Mình để ngoài cửa, để hai đứa cùng đi bộ đó.
Courtney điên cả đầu, chẳng hiểu gì. Mark rít qua kẽ răng:
- Lẹ lên, Courtney.
Nó hấp tấp chạy ra khỏi nhà.
- Ba, con trở lại ngay.
Courtney nói rồi đuổi theo Mark. Bắt kịp nhau, Mark vẫn tiếp tục bước. Courtney thở gấp, hỏi:
- Chuyện gì vậy?
Mark đưa tay lên thay cho câu trả lời. Mặt đá trên nhẫn đang tỏa sáng.Courtney nín thở:
- Ôi trời!
Mark nắm tay lên nhẫn, che đốm sáng. Ra tới đường, khuất khỏi tầm nhìn của ông Chetwynde, hai đứa chạy tới núp sau một bụi cây trong vườn nhà hàng xóm. Mark đặt nhẫn xuống đất, rồi đứng bên Courtney. Chiếc nhẫn nới ra bằng cái dĩa lớn, mở ra một đường ống giữa các lãnh địa. Courtney thở hổn hển:
- Quá nhiều chuyện dồn dập, mình phát khùng mất.
Ánh sáng cùng tiếng nhạc dịu dàng phát ra từ lỗ hổng trong lòng nhẫn. Sau một tia sáng chói lòa, mọi sự chấm dứt, nhẫn trở lại bình thường. Kế bên nhẫn là một cuộn giấy da thuộc. Mark vừa định bước tới nhặt lên, như bị Courtney ngăn lại:
- Khoan. Hãy tính từng chuyện một. Ba mình mất trí hay sao vậy? Đó không phải là thái độ của ông bố có con gái bị mất tích cả tháng trời!
- Vì, mình nghĩ, hai đứa không đi tới một tháng.
Courtney trố mắt nhìn Mark.
- Vô lý. Chúng mình đâu có nằm mơ như trong truyện Phù Thủy Xứ OZ. Vết bầm tím còn đầy trên người mình đây này.
Mark cười hô hố:
- Không đâu. Chúng mình đã ở trên Eelong cả tháng, nhưng mình nghĩ, chúng mình trở về đây chỉ sau mấy phút kể từ lúc ra đi.
Courtney lắc đầu, bối rối:
- Ý bạn là... thời gian ngừng lại trong khi chúng ta ra đi?
- Không. Theo mình, chúng ta đã tới một lãnh địa tồn tại trong một thời gian khác. Khi ống dẫn đưa chúng ta trở lại đây, thời gian giống như khi chúng ta ra đi.
- Nghĩa là... chúng ta không bị rắc rối gì?
- Tóm lại là, không bị rắc rối với ba má tụi mình.
Cha mẹ là điều cuối cùng Mark và Courtney phải lo lắng tới. Hai đứa nhìn xuống cuộn giấy da thuộc. Courtney bảo:
- Nhanh quá!
- Với chúng mình thôi. Biết đâu, Bobby đã viết từ quá khứ, hay tương lai.
- Đừng nói lung tung nữa, đủ đau đầu quá rồi.
Mark nhặt cuộn giấy da lên. Đó là một loại giấy giòn màu nâu, buộc bằng dây da bện. Tay Mark run rẩy khi mở nút buộc.
- Chuyện gì đã xảy ra với ống dẫn, Mark?
- Có thể cái này sẽ cho chúng ta biết.
Vừa nói, Mark vừa mở cuộn giấy. Hít một hơi thật sâu, nó liếc nhìn trang đầu tiên.
Courtney hồi hộp hỏi:
- Của Bobby hả?
-Ừa.
- Bạn ấy ở đâu?