Pendragon 5 - Nước Đen

Chương 43

Chương 43
NHẬT KÍ # 19
ZADAA
(@ Hai type)
Đó là một cái bẫy.
Tất cả những gì xảy ra từ giây phút đầu tiên mình đặt chân lên Eelong, đều chỉ là để đưa mình vào... bẫy. Và mình cứ đâm đầu vào. Thuốc độc của Cloral, cái chết của Seegen trên Trái Đất Thứ Hai, những lời lẽ ba hoa của Saint Dane là sẽ tiêu diệt gar, vụ tấn công Nước Đen... Tất cả chỉ nhằm gài bẫy. Vấn đề là, mình cảm thấy chắc chắn, Saint Dane lại đang âm mưu thêm chuyện khác nữa, nhưng mình không đủ thông minh để đoán ra.
Bây giờ thì đã quá muộn!
Mình chỉ được cái tài nhìn lại, tính toán đâu ra đấy. Nhưng suy đoán việc tương lai thì dở òm, vì vậy mình đã phải trả giá. Mark và Courtney biết không, mình muốn trở về để kể cho hai bạn nghe, chính xác chuyện gì đã xảy ra từ sau khi hai bạn rời Eelong, trở lại Trái Đất Thứ Hai. Hai bạn cần được biết tất cả. Báo trước, nhật ký này căng lắm đó. Ước gì mình không phải kể chi hai bạn nghe. Nhưng bây giờ, hơn lúc nào hết, hai bạn đã vào cuộc. Chúng ta đã thắng Saint Dane nhiều lần. Chúng ta đáng được hãnh diện. Nhưng chúng ta cũng đã mắc nhiều sai lầm, và chúng ta phải chấp nhận điều đó.
Dưới đây là những gì đã xảy ra.
Khi ống dẫn rạn vỡ, mình gào lên với hai bạn:
- Chạy vào đi! Tiến tới vùng sáng!
Thấy ánh sáng đang lại gần, mình muốn bảo đảm hai bạn bắt kịp nguồn sáng, nên xô mạnh hai bạn vào sâu hơn trong ống dẫn. Đúng lúc đó ống dẫn sụp đổ. Đất dưới chân mình nứt ra toang hoác. Nếu không vội lộn nhào sang một bên, mình đã rơi xuống cái hố đó rồi. Vai mình nện xuống sàn. Đau buốt xuống tận chân, nhưng ngay lúc đó mình không bận tâm vì đau, vì đá từ trên đang rầm rầm trút xuống ngay... mình! Mình lăn người, vừa lúc đó một tảng đá to đùng rơi trúng chỗ mình mới đặt đầu. Nhưng mình suýt lăn tòm xuống ke nứt rộng gần một mét. Mình bám bờ hố, nhìn xuống khoảng không. Hoàn toàn trống không. Chắc vết nứt này đã mở thành một cái hố xuống tuốt trung tâm Eelong. Mình cố bò đi, nhưng mặt đất đang rạn nứt. Mới một giây trước, đất còn cứng rắn, một giây sau nó đã rã rời, và mình rã rời theo nó.
- Tôi thấy cậu rồi!
Kasha la lớn. Cô ta vượt qua tấm màn rễ cây, tiến vào ống dẫn đang sụp đổ. Thật tuyệt vời! Vì Kasha quắp móng vuốt vào lưng áo mình vừa đúng lúc. Một lần nữa, Kasha lại cứu mạng mình. Mình vặn người, níu chặt bờ đá nứt nẻ. Dưới mình, đá rào rào rơi vào khoảng không vô tận.
Vừa đu lên, mình vừa bảo:
- Tôi thoát rồi!
Tiếng đá sụp đổ càng khủng khiếp hơn. Cứ như mình đang lọt vào một trận sấm sét cuồng nộ. Những tảng đá bị xé toang bởi trận động đất lạ thường – trận đông đất ở trên mặt đất.
Spader gào lên:
- Ra khỏi đó đi, Pendragon.
Mình ngước nhìn. Spader và ông Gunny đang đứng ngoài miệng ống dẫn. Mình la lớn:
- Lùi lại!
Đúng ra mình không cần la toáng lên như thế. Vì thêm một đường nứt nữa ngay trước mặt ông Gunny và Spader, cắt họ rời khỏi ống dẫn. Nhưng khỗ nỗi, chỗ đất nứt đó làm mình và Kasha hết đường thoát thân. Chung quanh hai đứa mình, ống dẫn rạn nứt, mặt đất lún sụp. Tụi mình sắp bị nghiền nát, hoặc bị quăng xuống hố đen thăm thẳm. Chỉ còn duy nhất một con đường.
Mình kêu lớn vào ống dẫn:
- Zadaa!
Từ sâu thẳm, ánh sáng bừng lên, tiến tới giải cứu hai đứa mình. Chẳng khác một cuộc chạy đua. Nguồn sáng có tới kịp trước khi ống dẫn đổ ập lên đầu hai đứa không?
Mình gào với Kasha:
- Chạy!
Kasha cố kéo mình đứng dậy, nhưng chẳng khác nào cố đứng vững trong một cái máy giặt đang quay. Cả hai đứa đều ngã lên ngã xuống. Tiếng nhạc tới gần hơn. Và tiếng ông Gunny từ bên ngoài dội vào:
- Lẹ lên, Bobby! Chạy tới nguồn sáng đi.
Tất cả đổi thay trong một giây. Chỉ một giây thôi. Một giây không đáng gì. Một tiếng tích tắc trong đồng hồ. Nhiều giây luôn trôi qua mà chúng ta chẳng hề quan tâm. Nhưng một giây cũng có thể là vô tận. Mình đứng dậy lại, kéo Kasha đứng lên. Mình đã nắm được tay cô ấy. Mình đã chậm mất một giây. Một giây ngu xuẩn. Nếu chỉ nhanh hơn một giây, đá đã không rơi trúng Kahsa.
Mình đã không nhanh hơn. Trước khi kịp kéo Kasha đứng dậy, một tảng đá từ trần ống dẫn rơi trúng ngay đầu cô. Mình mừng vì tiếng động ầm ầm, làm mình không nghe thấy âm thanh của tảng đá đã gây ra. Nhưng mình nhớ mãi hình ảnh đó. Đầu Kasha bật sang một bên. Thân hình cô rũ liệt.
Không nghĩ ngợi gì thêm, mình kéo bàn tay lông lá của Kasha, quì một gối, choàng tay cô qua vai mình.
Tiếng ông Gunny vang vang:
- Đi đi, chú lùn, đi đi!
Mình quay vội lại nhìn. Ông Gunny đang kéo Spader xa khỏi ống dẫn. Hai người khuất sau lớp rễ cây. An toàn.
Sàn ống dẫn rung lên bần bật, làm mình lại suýt nữa ngã. Nhưng bằng tất cả sức mạnh của ý chí, mình đã có thể đứng vững vàng, một chân đặt ra phía trước, cố gắng nhích cả hai vào sâu hơn trong ống dẫn. Ánh sáng làm mình hoa mắt.
Nhưng mình còn nghe được tiếng Spader reo lên:
- Hô hây hô! Pendragon!
Mình và Kasha lên đường. Âm thanh cuối cùng từ Eelong mình nghe được là một tiếng rít lớn và một tiếng bùm vang dội khi ống dẫn nát tan phía sau. Mình chuẩn bị tư thế, tưởng toàn thể ống dẫn sắp sụp đổ. Nhưng không. Tất cả hư hại chỉ xảy ra ở nơi cửa ống. Phần còn lại không hề suy xuyển.
Mình không biết chuyến đi tới Zadaa đã kéo dài bao lâu. Kasha và mình bay bên nhau. Mình ôm lấy cô và giữ cho đầu cô ngay ngắn. Máu nhuộm đỏ lớp lông đen trên mắt trái Kasha. Đặt tay lên vết thương, mình nghĩ ấn mạnh may ra sẽ làm ngưng chảy máu, nhưng lại sợ nếu quá mạnh tay sẽ chạm tới phần xương sọ bị chấn thương.
Mình gọi:
- Kasha.
Kasha lờ đờ mở mắt. Mình trấn an cô:
- Chúng ta sắp tới nơi rồi. Loor sẽ giúp chúng ta.
Mình sợ chết được. Biết là Loor sẽ cố gắng hết mình, nhưng không biết thầy thuốc ở Zadaa trình độ ra sao, chưa kể tới chuyện họ có chịu chữa trị cho một con mèo khổng lồ ăn thịt không. Mình tự hỏi, liệu họ có thú y không? Lúc này mình chỉ còn biết ôm chặt Kasha và chờ cho chuyến đi kết thúc.
Chỉ mấy phút, mà mình cảm thấy như mấy ngày. Sau cùng, tiếng nhạc rộn ràng hơn và mình cảm thấy sự lôi kéo của trọng lượng. Mình ôm chặt Kasha, để khi tới nơi sẽ đặt cô xuống nhẹ nhàng. Một lúc sau, mình đã cõng Kasha ra khỏi ống dẫn, tiến vào một động ngầm rộng lớn dưới đất, bằng đá nâu sáng – sa thạch của Zadaa. Mình cố đặt Kasha xuống nền hang thật nhẹ nhàng. Sau đó mình nghĩ cách để giúp cô ta. Mình nhận ra ngay tình hình rất gay go. Để ra khỏi hang này phải leo lên qua một khe nứt trong đá, đặt chân vào các dấu chân đục vào đá. Mình không cách nào leo với một con mèo bất tỉnh , nặng cả trăm kí trên lưng. Vì vậy, mình quyết định để Kasha lại đây, đi tìm người giúp.
Kasha thì thầm:
- Pendragon?
Đôi mắt mở đã có vẻ hơi tỉnh táo. Mình bảo:
- Đừng nói. Tôi sẽ đi tìm người giúp cô.
- Không. Tôi không muốn ở lại một mình.
- Nhưng nếu tôi không đi tìm người giúp...
Kasha làm mình im lặng bằng cách xiết chặt cánh tay mình. Thoáng nhìn vào mắt cô ta, tim mình thắt lại. Đôi mắt luôn sắc sảo, lúc này sũng nước. Máu chảy ròng ròng từ vết thương. Sự thật tàn nhẫn là: Kasha không cần giúp đỡ nữa. Cô chỉ cần an ủi. Ngồi xuống, nâng đầu Kasha lên, mình lót tay làm gối.
Kasha thì thầm:
- Nói lại cho tôi nghe đi?
- Chuyện gì?
Giọng Kasha yếu ớt:
- Những gì cậu Press đã nói. Tôi cần nghe.
Lấy hết cảm đảm, mình mới đủ bình tĩnh, run giọng nói:
- Cậu Press rất giống cha cô. Ai cũng muốn gần ông, vì ông là loại người không bao giờ gặp trở ngại, chỉ đối mặt với thử thách. Ông không bao giờ nêu ra những lý do, hay bào chữa vì sao sự việc không thể giải quyết được. Ông chỉ tiến lên và giải quyết những chuyện đó.
Kasha thều thào:
- Giống hệt cha Seegen.
- Cậu Press là một Lữ khách. Ông dạy tôi rất nhiều về nhiệm vụ của một Lữ khách, nhưng không hề bàn chút xíu gì về lý do vì sao lại như vậy. Ông hiểu biết nhiều, nhưng không có cơ hội để cho tôi biết. Điều cuối cùng cậu tôi nói khi hấp hối là: đừng buồn, vì sẽ có ngày tôi gặp lại ông. Ông đã hứa như thế. Chưa bao giờ ông thất hứa với tôi, cho đến bây giờ tôi vẫn tin ông sẽ giữ lời hứa.
- Ước gì tôi được biết ông.


- Tôi cũng ước như vậy.
Kasha nuốt nước bọt, rồi hỏi:
- Bây giờ tôi sắp gặp lại cha, phải không?
Mình gần như mất phương hướng:
- Ừ. Đúng thế.
- Bobby Pendragon, tôi hãnh diện vì đã biết cậu. Và... được là một Lữ khách.
- Cô mãi mãi là Lữ khách.
Kasha mỉm cười, nhắm mắt, rồi chết. Mình cảm thấy sự sống rời bỏ cô, khi cô gục đầu vào bàn tay mình. Mình lom lom nhìn, không muốn tin là Kasha đã chết, hy vọng đôi mắt mở lại. Nhưng không. Thực tế nghiệt ngã trĩu nặng trên đôi vai mình. Lại thêm một Lữ khách nữa ra đi. Mình đã biết những người chết trước Kasha là bà Osa, Seegen, cha của Spader, và tất nhiên, cả cậu Press nữa. Nhưng cái chết này lại khác. Kasha là Lữ khách đầu tiên cùng thế hệ với mình đã chết. Thế hệ cuối cùng.
Chủ đích thật sự của Saint Dane trên Eelong chợt quá rõ ràng.
Từ cuối hành lang vang lên tiếng nói:
- Chào, Pendragon.
Không nhìn lại, mình cũng biết là ai:
- Chào Loor.
Cô chiến binh da ngăm, cao lớn bước ra từ trong bóng tối, đứng trước Kasha và mình, dịu dàng nói:
- Tôi biết anh sẽ tới. Nhưng không ngờ đến chuyện này.
Mình cố nén cảm xúc:
- Mọi chuyện không giống như trước nữa, Loor à. Chúng tôi đã cứu được Eelong. Lãnh địa đó đã an toàn. Nhưng mình nghĩ, an toàn hay không, Saint Dane cũng bất cần.
- Vậy mục đích của hắn là gì?
- Hắn muốn đổi thay đường lối của “chuyện phải thế thôi”. Saint Dane đang làm mọi cách để xé nát Halla thành từng mảnh. Tại Eelong... chúng tôi đã tiếp tay cho hắn.
- Làm ơn nói rõ ra đi.
Mình nhẹ nhàng đặt đầu Kasha xuống, đứng dậy, tiến tới miệng ống dẫn. Bước vào trong, mình kêu lên:
- Eelong!
Không có gì xảy ra.
Loor bước vào, kêu thử:
- Eelong!
Ống dẫn êm ru.
Mình kết luận:
- Cổng vào ống dẫn bị phá hủy rồi.
- Sao Saint Dane làm được chuyện đó?
- Không phải hắn. Chính chúng tôi đã làm. Cậu Press luôn bảo, xáo trộn các lãnh địa là sai lầm. Những gì xảy ra trên Eelong là một minh chứng. Có thể Saint Dane bị mất một lãnh địa. Nhưng chúng ta đã mất tới ba Lữ khách.
Mình thấy vẻ kinh ngạc trên mặt Loor. Cô ấy quá bàng hoàng đến không hỏi nổi ý mình định nói gì. Mình đến bên xác Kasha, quì xuống, nhẹ nhàng rút chiếc nhẫn Lữ khách trên cổ cô:
- Kasha là Lữ khách của Eelong. Vì chúng ta là thế hệ cuối cùng, Eelong sẽ không còn Lữ khách nào nữa.
Đeo sợi dây có nhẫn của Kasha lên cổ mình, mình đứng dậy đối diện Loor:
- Và vì cổng ống dẫn trên Eelong đã bị phá hủy, nên ông Gunny và Spader đã bị kẹt tại đó.
- Nhưng... họ an toàn chứ?
Lần đầu tiên trong đời, mình thấy sự kinh ngạc trong mắt Loor.
- Tôi nghĩ thế. Nhưng họ không đi đâu được nữa. Saint Dane bảo, các qui luật đã đổi thay, nhưng không đúng vậy. Qui luật không hề thay đổi. Chính hắn tự quyết định không theo luật.
Loor và mình đưa xác Kasha ra khỏi hang, rồi lén lút xuyên qua những hang động và đường hầm ngoằn nghèo bên dưới thành phố Xhaxhu. Mình đã đến đây hai lần nên vẫn nhớ đường. Nhưng có một điều rất khác. Vì Xhaxhu là một thành phố ốc đảo, bao quanh là sa mạc bao la. Nước cung cấp cho thành phố là từ hệ thống sông ngòi phức tạp trong lòng đất. Những con sông này là huyết mạch của Xhaxhu. Không có nước, thành phố sẽ khô cằn và bị gió sa mạc cuốn đi. Trên đường xuyên qua những đường hầm, tụi mình phải băng qua một trong những dòng sông đó. Nhưng khi tới nơi, mình sững sờ thấy con sông đã khô cạn. Thay vì nước sông cuồn cuộn chảy như mình còn nhớ, bây giờ lòng sông khô tới đáy. Đặt xác Kasha xuống, mình đứng trên bờ một nơi đã từng là một con kênh sâu, không thốt được một lời.
Loor nói:
- Đây là lý do làm tôi biết là anh sẽ tới. Nhưng không phải lúc này, vì chúng ta còn phải đang hoàn tất công việc khác.
Mình rủ bỏ hình ảnh lòng sông khô cạn khỏi đầu, để cùng Loor đưa Kasha tới cuối cuộc hành trình. Lên tới thành phố, mình thấy đêm yên lặng như tờ. Đường phố vắng tanh. Càng tốt. Vì chúng mình rất khó giải thích việc đang làm. Mình và Loor đưa Kasha tới trung tâm hành lễ, nơi hỏa táng các chiến binh Zadaa đã hy sinh. Vì tập quán của klee là hỏa táng tử thi, nên mình nghĩ việc làm này là đúng. Chúng mình liệm thi hài Kasha trong một tấm vải trắng, rồi nhẹ nhàng đặt vào lò thiêu bằng đá. Khi mồi lửa, mình phải tránh ra ngoài, vì không đủ nghị lực chứng kiến cảnh này. Không bao lâu sau, Loor bước ra với một bình bạc đựng tro tàn của Kasha. Đón chiếc bình, cảm thấy tay nặng trĩu, mình thầm hứa với Kasha: bằng mọi cách, mình sẽ rải tro tàn của cô xuốn Leeandra từ trên sàn cao, nơi mà ông Seegen yêu thích.
Loor lên tiếng:
- Anh đau khổ vì mất bạn. Tôi cũng đau buồn vì chúng ta mất một Lữ khách. Nhưng chúng ta nên tạm quên đi, vì còn rất nhiều việc phải làm.
- Saint Dane sắp tới đây.
- Hãy cho tôi biết những điều tôi chưa tường tận. Cuộc chiến tôi vẫn nơm nớp lo sợ từ lâu đã bắt đầu rồi. Anh thấy dòng sông khô cạn dưới kia rồi đó. Hai bộ tộc Rokador và Batu đã đổ máu tranh giành kiểm soát các con sông ở Zadaa.
Sẽ không có thời gian nghỉ ngơi. Không còn thời gian để đau khổ. Cũng sẽ không đủ thời gian để suy nghĩ về những gì đã xảy ra và nạp năng lượng để bước vào cuộc đọ sức kế tiếp với Saint Dane.
Không chút bất ngờ về những điều đó, mình nói nhỏ:
- Vậy thì chúng ta đi thôi.
- Chúng ta đi.
Mình chấm dứt nhật ký này tại đây. Mình đang viết trong căn nhà nhỏ của Loor, trong trại chiến binh Xhaxhu. Mark và Courtney, mình muốn hai bạn quên đi ba chuyện trong nhật ký này và từ những gì đã xảy ra tại Eelong.
Thứ nhất, và có lẽ là chuyện quan trọng nhất, là những gì xảy ra không phải lỗi của hai bạn. Saint Dane không cho chúng ta được lựa chọn, mà phải làm những gì chúng ta đã làm. Mình tin chuyện hắn đầu độc Seegen trên Trái Đất Thứ Hai, chỉ là để hai bạn phát hiện ra thuộc độc của Cloral. Hai bạn đã làm đúng điều cần làm. Nếu hai bạn không tới Cloral để lấy thuốc giải, hẳn Eelong đã bị tiêu diệt rồi. Hơn thế nữa, ông Gunny, Kasha và mình chắc chắn đều đã chết. Tuy nhiên, chúng ta cũng đã mất ba Lữ khách.
Saint Dane đã điều khiển tất cả chúng ta. Hắn cho mình biết kế hoạch sẽ tiêu diệt gar, vì vậy ngay sau khi khám phá ra vụ thuốc độc của Cloral, tất cả chúng mình đã làm những gì có thế, để ngăn chặn hắn. Theo dõi suốt cuộc đua để bị giết, là điều hắn biết chúng ta không bao giờ để xảy ra. Do đó dẫn tới chuyện thứ hai các bạn cần phải biết.
Mình biết có sự ổn định đối với Halla và các lãnh địa. Đó là lý do cho đến bây giờ mình vẫn tin những gì cậu Press nói là sự thật. Xáo trộn các lãnh địa là sai lầm. Saint Dane làm thế, là vì hắn cố tạo ra tình trạng hỗn loạn. Nhưng chúng ta không thể làm theo. Hắn lôi cuốn các bạn sử dụng ống dẫn, để các bạn phạm sai lầm. Mỗi lần các bạn sử dụng ống dẫn, ống dẫn sẽ trở nên yếu hơn. Khi hai bạn rời Eelong, là cơ hội cuối cùng. Đó là lý do cổng ống dẫn sụp đổ. Sức mạnh điều khiển Halla trong vòng trật tự bị rạn vỡ. Mình tin điều đó là toàn bộ mưu đồ của Saint Dane. Đó là nguyên nhân hắn gặp và trao cho hai bạn bàn tay ông Gunny trên Trái Đất Thứ Hai. Hắn dụ dỗ hai bạn sử dụng ống dẫn, rồi cho hai bạn lý do để làm chuyện đó.
Mục tiêu của Saint Dane không là phá hủy Eelong, mà là thúc ép chúng ta thay đổi đường lối của “chuyện phải thế thôi”. Hắn muốn khuấy đảo toàn thể Halla. Vì vậy, mình phải lập lại những gì đã nói trước đây. Đừng sử dụng ống dẫn. Mình nói kiên quyết hơn bao giờ hết. Nếu các bạn sử dụng, những gì đã xảy ra với ống dẫn của Eelong, rất có thể sẽ xảy ra trên Trái Đất Thứ Hai.
Điều cuối cùng mình muốn hai bạn biết là: mình vô cùng hãnh diện vì hai bạn. Mình rất thật lòng khi nói chuyện này không là lỗi của hai bạn. Hai bạn dũng cảm và rất đắc lực. Không lời nào có thể diễn tả hết điều đó. Mình biết hai bạn đã làm vì muốn giúp mình, vì vậy mình mãi mãi yêu thương hai bạn. Nhưng mình cũng biết, hai bạn hiểu chuyện ngăn chặn Saint Dane quan trọng đến thế nào. Liều mạng như hai bạn, trời đất, làm mình nể luôn đó. Nếu có một điều ước, mình ước sao cả hai bạn đều là Lữ khách. Mình sẽ đổi tất cả để có hai bạn ở đây, với mình. Nhưng không thể. Mình chỉ còn có thể hy vọng, hai bạn sẽ tiếp tục làm phụ tá và bảo vệ nhật ký cho mình.
Vừa viết, thú thật mình vừa thật sự lo lắng về tương lai. Cuộc phiêu lưu của chúng ta trên Eelong đã kích cầu cuộc chiến này với Saint Dane rẽ sang ngả khác. Phân biệt tốt xấu, đúng sai không còn quá dễ nữa. Chúng ta đã phạm qui luật trên Eelong, nhưng là vì chúng ta tưởng sẽ đem lại sự tốt lành hơn. Và chúng ta đem lại điều tốt lành thật. Tuy nhiên chúng ta đã phải trả giá bằng một giá quá đắt. Vấn đề của mình là mình e sẽ không biết phải làm gì, khi lại gặp những quyết định tương tự như thế. Liệu mình có thể để cho cả một chủng loài bị tiêu diệt, chỉ vì phải chơi đúng luật? Khủng khiếp hơn nữa, liệu chúng ta có để cho Saint Dane hủy hoại một lãnh địa, để bảo toàn cho tất cả Halla không? Mình vẫn còn những cơn ác mộng về vụ Hindenburg. Chúng ta là người tốt, nhưng đạo đức nào, dù với lý do gì, lại để cho mọi người phải chết? Nghĩ đến điều này, mình tự hỏi, thật sự mình có đúng là xứng đáng làm thủ lĩnh Lữ khách không? Mình có thể nói chắc chắn một điều: mình đã nỗ lực hết sức. Nhưng rồi đây, khi lại phải đưa ra một quyết định khó khăn mới, liệu sự nỗ lực của mình có đủ không? Có lẽ tất cả chúng ta sẽ phải cùng khám phá ra điều đó.
Giữ gìn sức khỏe nhé, hai bạn. Cố gắng trở lại đời sống bình thường, dù mình không biết bình thường là gì nữa. Sau những gì đã trải qua trên Eelong, mình tin hai bạn cũng có vấn đề giống như mình. Mình rất tiếc. Nhật ký tới, mình sẽ kể cho hai bạn nghe cơn ác mộng của mình trên Zadaa này.
Vì đó đúng là ác mộng.
Chúng mình lại phải đi đây.
***
Đọc tiếp Pendragon 6 - Những Dòng Sông Zadaa

back top