Phế sài nghịch thiên: Tà Vương bá sủng cuồng phi

Chương 1: Phế sài, huỷ dung thân chết

Đêm lạnh như nước.

Tại Thủy Gia, Thanh Thành thuộc Vân Thủy Quốc.

"A~~~" Tại phòng chứa củi của Thủy Gia truyền ra tiếng kêu thảm thiết, một tiếng kêu tuyệt đối không thể thê lương hơn.

Phòng chứa củi cũ nát, thiếu nữ áo vàng đứng một góc khuôn mặt độc ác nhìn chằm chằm vào một người đang ngồi trong góc. Một tay đang cầm một cái bình, tay còn lại đang cầm một cây roi sắt to dài.

Thiếu nữ áo trắng cuộn tròn trong góc, hơn phân nửa khuôn mặt đã bị hủy hoại đến không nhìn nổi.

"Tiểu tiện nhân, hương vị của nước 'ăn da' thế nào? Xem ngươi còn dám câu dẫn Vân Ca Ca của ta hay không, đồ hồ ly tinh dâm đãng".

Thiếu nữ áo vàng ánh mắt thâm độc, còn sợ không đủ, liền đem toàn bộ nước 'ăn da' còn lại trong bình đổ lên thiếu nữ áo trắng trước mặt, nhân tiện còn đánh nàng thêm mấy roi sắt.

Thiếu nữ áo trắng che mặt liên tục kêu thảm thiết, cả người bởi vì đau đớn mà cuộn mình lại một góc.

Nàng cực khổ đưa tay ra nắm lấy góc áo thiếu nữ tóc vàng, giọng nói có chút khàn khàn: "Tứ... Tứ tỷ, muội không có thích Vân Ca Ca, người muội thích chính là... là nhị hoàng tử".

"Ta khinh" Thủy Ngâm Tuyết vẻ mặt trào phúng khinh nàng, một chân liền đạp lên bàn tay đang nắm góc áo mình, đè dưới chân rồi hung hăng chà sát.

Nghe đối phương kêu đau, trên mặt nàng ta hiện ra một tia vui vẻ, tiêm thanh tiêm khí nói: " Thủy Ngâm Thiền ngươi cũng không lấy nước tiểu mà nhìn ngắm bản thân mình, là phế vật không tu luyện nổi huyền khí còn mong ước trở thành Nhị hoàng tử phi? Nhị hoàng tử chính là thiên tài của Vân Thủy Quốc chúng ta Thủy Hỏa song hệ, bây giờ ngươi không chỉ là phế vật mà đến khuôn mặt câu dẫn người khác cũng không còn. Ngươi bây giờ đến xách giày cho Nhị Hoàng tử cũng không xứng".

Thủy Ngâm Thiền trên mặt bị đổ nước ăn da, đã xuất hiện vô số bọc mủ còn tỏa ra mùi tanh hôi, đôi mắt trong suốt bởi vì nghe thấy lời nói kia của Thủy Ngâm Tuyết mà ảm đạm.

"Tứ tiểu thư, tứ tiểu thư ~"

Thủy Ngâm Tuyết đang chuẩn bị đá lên người - người kia mấy đá, thủ vệ Bài Tử đột nhiên phá cửa xông vào nói thầm bên tai nàng.

Thủy Ngâm Tuyết vừa nghe thấy, khuôn mặt vừa mới vặn vẹo lúc nãy đã giãn ra, vui vẻ nói: "Lâm Bài Tử, Nhị hoàng tử thật sự tới Thủy gia ta sao, thật sự tới rồi!"

Lời này vừa nói ra, Thủy Ngâm Thiền đang cuộn tròn trên mặt đất liền có chút kích động, lập tức cầu khẩn nói: "Tứ tỷ, muội muốn gặp nhị hoàng tử, muội muốn gặp chàng".

"Ha ha, thật tức cười, bằng bộ dáng này của ngươi, người ta tránh còn không kịp. Ngươi không sợ làm bẩn Nhị Hoàng tử cao quý! Ngươi câu dẫn Vân ca ca, sém chút nữa khiến nhị hoàn tử phải đội mũ xanh. Nhị hoàng tử không giết chết ngươi đã tốt lắm rồi, còn mơ đến chức vị nhị hoàng tử phi? Quả thật là mơ mộng hão huyền".

Thủy Ngâm tuyết khinh thường nàng một lúc, lại đánh người trên đất mấy roi, mới có chút thỏa mãn mà rời đi nơi nàng ta cảm thấy vô cùng dơ bẩn này.

Thủy Ngâm Thiền chân có mấy chỗ gãy xương, đến cả đứng lên cũng không thể, nhưng nàng vẫn còn ôm chút hy vọng bò đến cửa phòng chứa củi.

Nàng dùng trán mình liên tục đụng vào cửa, máu tươi theo trán rồi chảy dọc xuống cổ, một bên đập cửa một bên vẫn tự lẩm bẩm nói: "Ta không có câu dẫn Vân Ca ca, ta không có... Nhị hoàng tử... ta muốn gặp nhị hoàng tử..."

Đụng khoảng năm, sáu mươi lần cửa cuối cùng cũng được mở, Thủy Ngâm Thiền liền nhếch miệng cười.

Nữ Tử dùng chính cánh tay của mình mà bò đi, người đầy máu tươi khiến những nơi nàng bò qua đều để lại một đường máu.

Chỉ là...

Sức lực còn lại của nàng cũng chỉ có thể bò được khoảng năm sáu trượng.

Hơi thở nàng càng suy yếu.

Cuối cùng thân hình mảnh mai đang chậm chạp bò cũng từ từ chậm rãi rồi ngừng lại.

Vẫn không nhút nhít, hơi thở suy yếu.

Một lúc sau, cánh tay rũ xuống của Thủy Ngâm Thiền rung động một chút, sau đó lại một chút.

Ngay sau đó đôi mắt vốn dĩ đang nhắm của nữ tử khẽ mở, trong nháy mắt cặp mắt đó giống như có sát khỉ tỏa ra. Ngay sau đó sát khí thu lại, cặp mắt đó lại phá lệ trở nên xinh đẹp, giống như ánh sáng của đá quý giữa màn đêm, thâm thúy mà mê người.

---

Đôi lời của tác giả.

Ta là Lỏa Bôn Đích Man Đầu, khoai lang đỏ tân nhân, đại gia nhiều hơn duy trì a, ha ha..

back top