Phế sài nghịch thiên: Tà Vương bá sủng cuồng phi

Chương 2: Xuyên qua, cuồng bạo quỷ tài

Nữ Tử trong mắt có chút nghi ngờ, tròng mắt đảo qua một vòng xung quanh, thoạt nhìn rất linh động.

Giống như ý thức được điều gì, trong mắt nàng lóe lên một cái, rạng ngời đến cực điểm!

"Ha ha ha..." Xuyên qua, nữ tử đột nhiên cười to vài tiếng, bởi vì đã lâu không được uống nước nên giọng nàng có chút nghẹn lại, nhưng tiếng cười này lại có vẻ bừa bãi và tiêu sái vô cùng.

"A~~~ " Thủy Ngâm Thiền đau đến không dám mở miệng.

"Đậu má" nàng chửi thầm một tiếng sau đó đưa tay sờ lên gương mặt của mình, lần sờ này lại khiến nàng đau đến kêu thành tiếng.

Hiện tại Thủy Ngâm Thiền đã không còn là Thủy Ngâm Thiền của trước đây mà là Thủy Ngâm Thiền đến từ thế kỷ hai mươi mốt, một quỷ tài của cổ võ Thủy Gia.

Thủy gia không chỉ là cổ võ thế gia mà còn là danh y thế gia, Thủy Ngâm Thiền là quỷ tài mạnh nghịch thiên nhất Thủy Gia, được lão thái gia chân truyền còn sáng tạo rất nhiều võ kỹ cùng y thuật của chính mình.

Chỉ là ngàn phòng vạn phòng, giặc nhà khó phòng, phản đồ của Thủy Gia lại là người mà Thủy lão gia tin tưởng nhất - gia phó.

Thủy Ngâm Thiền dưới tình huống không có phòng bị liền bị người tính kế. Bất quá Thủy Ngâm Thiền nàng là ai chứ.

Nàng chính là quỷ tài có thiên phú hơn người, cũng là 'tiểu nhân' có thù thì phải đòi lại, nàng có chết cũng phải kéo theo đối phương cùng chết.

Kết quả chính là nàng kéo theo đối phương nhảy xuống vách núi vạn trượng.

Gió lạnh phần phật, không nghĩ tới lúc ấy nàng lại bám lấy nguyên chủ yếu đuối vô dụng này.

Có thể sống lại lần nữa, làm sao nàng không vui cho được?

Thủy Ngâm Thiền gian nan từ dưới đất bò dậy, sau đó ngồi xếp bằng, hơi hơi nhắm mắt, giống như nhắm mắt dưỡng thần, nhưng thực tế là đang tiếp thu ký ức của nguyên chủ.

Lượng tin tức quá lớn khiến đầu cũng có chút đau.

Khoảng mười lăm phút, Thủy Ngâm Thiền bình ổn nội tâm đang giao động của mình, từ từ mở mắt ra.

Lúc này đây, khí tức của nàng thu lại hoàn toàn, giống như trở về Thủy Ngâm Thiền của trước đây nhút nhát. Chỉ là cánh tay nhiễm một màu đỏ tươi có chút lười biếng mà đặt ở đầu gối, đầu ngón tay như có như không gõ nhịp.

"Tên giống nhau, lại cùng đang ở trong đại gia tộc, làm sao lại thê thảm tới mức này?" Thủy Ngâm Thiền bĩu môi nói thầm, một bộ dáng hết sức ghét bỏ.

Nàng không nghĩ tới Thủy Ngâm Thiền nhu nhược đến vậy, không có bản lĩnh, tính cách nhu nhược, người như vậy thật có thể giết được ai?

Không phải Thủy Ngâm Thiền tàn nhẫn, mà là nàng hiểu được đạo lý 'Vật đổi sao dời, kẻ thích ứng được sẽ sống sót'.

Lúc nàng ở Ngân Xuyên đại lục hoàn toàn là đỉnh cao của võ giả.

Nhưng ở đây mọi người từ khi sinh ra thân đã mang huyền khí, ai có được huyền khí càng cao, tụ khí tu luyện càng dễ dàng, tuy rằng việc tu luyện về sau cũng rất quan trọng, nhưng huyền khí càng cao thường sẽ trở thành thiên chi kiêu tử, tu luyện cực nhanh khiến người khác vô cùng hâm mộ.

Chính là nàng một cao thủ võ giả, lại ở nơi mọi người đầu có huyền khí, nàng - đến một chút huyền khí cũng không có!

Nàng chính là một phế vật đã chết một lần không thể chết thêm, căn bản không thể nào trở thành Huyền giả.

Thủy Ngâm Thiền xoa xoa đầu có chút đau của mình, lẩm bẩm nói: " Cái này đúng thật là lật mặt không xem ai ra gì".

Khi nói, khóe miệng của nàng lại nhẹ giương lên, "Đã đưa tới tay ta, dù lật mặt đổi trắng thay đen thì thế nào chứ?"

Nghỉ ngơi chỉnh đốn một chút, Thủy Ngâm Thiền đã hoàn toàn tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, đồng thời cũng hiểu rõ về thân thể của nguyên chủ.

Khinh mạch tắt nghẽn, huyết khí không thông.

Không nói đến việc bị thương ngoài da, trên lưng da thịt đã bong tróc, trên mặt cùng trên cổ bị dính một lại nước thuốc ăn mòn da thịt, hủy đi mặt nàng.

Thủy Ngâm Thiền khuôn mặt trở nên âm trầm hắc ám.

Tuy rằng đối với bề ngoài của mình Thủy Ngâm Thiền cũng không xem trọng, nhưng đối với một khuôn mặt lở lóe như vậy, nàng sợ đến nhìn chính mình, lúc ấy đều sẽ kinh tởm đến nỗi cơm đêm qua cũng sẽ nôn ra.

Bất quá, hiện tại quan trọng nhất không phải là khôi phục dung mạo mà là thực lực, nếu không chỉ sợ một giây sau đã bị người ta giết mất.

Thủy Ngâm Thiền thở hổn hển, cảm thán thân thể này thật sự quá yếu.

"Nếu bây giơ không dùng đan dược, ta chỉ sợ cái mạng nhỏ này vừa xuyên qua đã chết". Thủy Ngâm Thiền chửi nhỏ một câu, cố nhớ lại trong ký ức của nguyên chủ, muốn tìm một chút thứ gì đó có thể trợ giúp nàng.

Sau khi tìm kiếm, Thủy Ngâm Thiền tức giận đến thiếu một chút nữa phun ngụm máu.

back top