Lời này trong nháy mắt khiến cho đầu ốc Thủy Ngâm Tuyết và Trác Vân Nhã Nhi thức tỉnh.
Phải rồi, các nàng hoàn toàn có thể gửi thư thách đấu, đánh con kĩ nữ này đến gương mặt tàn tạ một cách quang minh chính đại. Trước đó kỹ nữ này là một phế vật nổi tiếng là không thể tu luyện mà ai ai cũng biết, đương nhiên không thể chủ động gửi thư thách đấu, nhưng hiện tại mọi người đều biết rõ Lục tiểu thư của Thủy gia trong thân thể có chứa Huyền Khí, là một Huyền Giả, lúc này nàng ta không có lý do gì để từ chối tiếp thư thách đấu rồi.
Đáng tiếc, với cấp bậc Huyền Vũ của các nàng đều cao hơn so với kĩ nữ kia, không thể gửi được thư khiêu chiến, chỉ có thể gửi thư thách đấu tỉ thí.
Trước mắt đây là một cơ hội vô cùng tốt… Ngày mai có một buổi lễ nghi thức lớn trắc nghiệm Huyền Khí được tiến hành tại Thủy gia.
Trác Vân Nhã Nhi và Thủy Ngâm Tuyết đã ngầm trao đổi ánh mắt với nhau, trong lòng nảy sinh ý niệm ác độc. Đầu óc của kĩ nữ này có phải có vấn đề, thế mà vội vàng tự tìm đánh tới cửa. Đến lúc đó, đánh cho kỹ nữ này mặt mũi bầm dập, phải bò dưới đất không đứng dậy được coi như làm trò cười cho từ trên xuống dưới Thủy gia. Hahaha…Cứ nghĩ đến cảnh này liền khiến cho người ta có cảm giác kích động trong lòng.
“Lục muội, muội phải dám nói dám làm, đừng để lúc chúng ta gửi thư thách đấu rồi, muội lại trốn mất.” Thủy Ngâm Tuyết châm biếm nói.
"Cứ việc phóng ngựa qua đây". Thủy Ngâm Thiền khinh thường cười nhẹ một tiếng.
Ánh mắt Thủy Ngâm Thiền tùy ý nhìn qua hai người rời đi, Trác Vân Nhã Nhi cuối cùng vẫn là không cam lòng, trước tưởng được giáo huấn kĩ nữ này một chút, thế là lợi dụng Thủy Ngâm Thiền không chú ý đến, đem chân chặn trước mặt Thủy Ngâm Thiền, đợi để xem nàng ta té ngã thành một bộ dạng chó gặm phân.
Thủy Ngâm Thiền tiếp tục tiến về phía trước mặt không đổi sắc, sau đó đạp một chân lên mu bàn chân của Trác Vân Nhã Nhi một cái thật chuẩn xác không chút sai lầm, đau đến mức nàng ta phải gào lên một cách đau đớn.
“Ngũ công chúa!” Một thân bóng trắng như tuyết đột nhiên ở giữa chạy nhanh tới, đã đỡ lấy Trác Vân Nhã Nhi một cách đúng lúc.
Người vừa tới trừng mắt với Thủy Ngâm Thiền đầy tức giận, “Lục muội muội, có lời gì từ từ nói, cớ sao muội lại động tay động chân làm hại người khác, muội như vật thật không biết cấp bậc lễ nghĩa, ngày hôm nay ta liền, a…”
Thủy Ngâm Sương đột nhiên lùi về phía sau vài bước, tức khắc va phải vào cây cột bên cạnh.
Thủy Ngâm Thiền quét mắt nhìn một cách không nói nên lời, sau đó cúi thấp đầu xem một chút bàn tay của bản thân.
Nàng rõ ràng chỉ đẩy nhẹ Thủy Ngâm Sương một tí thôi, nàng ta đã kêu lên cũng quá khoa trương thì phải?
Tuy nhiên Thủy Ngâm Thiền rất nhanh liền hiểu rõ ý định của Thủy Ngâm Sương, bởi vì nàng đã nhanh chóng liếc mắt nhìn đến góc có một viền áo màu trắng kia.
Sau khi nàng ta đau đớn hô lên một tiếng, một làn luồng khí Huyền Khí mạnh mẽ hầu như trong nháy mắt liền bao trùm tới.
Thủy Ngâm Thiền nhanh chóng biến Huyền Khí thành chiếc khiên màu đen để ngăn chặn lại luồng Huyền Khí đang tấn công tới, nhưng nàng không ngờ tới là luồng Huyền Khí đang tấn công tới lại mãnh liệt như vậy!
Khí huyết trong người cuồn cuộn trào dâng, Thủy Ngâm Thiền trong miệng nhổ ra một ngụm máu tươi lớn.
Đáng hận, bởi vì sợ để lộ bản lĩnh thật sự của bản thân, nàng chỉ mới sử dụng sáu phần mười sức mạnh của mình trên chiếc khiên màu đen, không nghĩ tới đối phương lại ra tay tàn nhẫn thâm độc như vậy, tới mức lục phủ ngũ tạng của nàng gần như đều thay đổi vị trí.
“Sương nhi, nàng không sao chứ?” Một chiêu đánh bay Thủy Ngâm Sương, Trác Vân Ế Thiên liền không để nàng vào mắt, một lòng chỉ nghĩ đến Thủy Ngâm Sương.
Thủy Ngâm Sương ngã vào lòng hắn ta, nhẹ nhàng lắc đầu, “Ế Thiên, ta không sao, vừa rồi Lục muội chỉ là nhất thời lỡ tay, ngươi không nên làm tổn thương nàng.”
“Trái tim của nàng đúng là quá lương thiên.” Trác Vân Ế Thiên thở dài một tiếng, nhẹ nhàng ôm nàng ta vào lòng.
Thủy Ngâm Thiền xem trước mắt là một màn biểu diễn tình cảm thân mật đến lóe mù mắt chó này, nàng duỗi tay lau đi vết máu ở khóe miệng, đứng dậy liền đi. Nàng cần phải ngay lập tức trở về chữa thương, nơi này không quá an toàn.
“Đứng lại!” Trác Vân Ế Thiên lại không tính dễ dàng buông tha cho nàng rời đi như vậy.
Thủy Ngâm Thiền quay người lại xem hắn ta, vẻ mặt lạnh nhạt, cười lạnh một tiếng nói: “Như thế nào, Nhị Hoàng Tử lại đánh thêm cho ta một chiêu nữa hay sao? Nơi này chính là Thủy gia, không phải hoàng cung của các ngươi.”
Trác Vân Ế Thiên nhìn nàng một thân đỏ rực mà chế giễu một cách khinh thường, thanh âm lạnh như băng hướng về phía nàng nói: “Thủy Ngâm Thiền, ngươi không cần phải dùng mọi thủ đoạn để thu hút sự chú ý của bổn cung. Hiện tại bổn cung chỉ cần nhìn đến gương mặt này của ngươi, trong lòng liền cảm thấy ghê tởm, buồn nôn. Sau này mời ngươi tránh xa bổn xương và Sương Nhi ra.
Thủy Ngâm Thiền thực sự muốn ngước mặt lên trời cười to một tiếng, nhưng lúc này nàng chỉ là tham luyến nhìn Trác Vân Ế Thiên một cách lặng lẽ, dường như muốn đem gương mặt tuấn mỹ không chút sứt mẻ mà khắc sâu vào trong lòng, trong đôi mắt sáng ngời lóng lánh đấy có ngấn nước dần dần hội tụ, cuối cùng hóa thành một giọt nước mắt rơi xuống.
Trác Vân Ế Thiên có hơi giật mình, theo sau là ánh mắt lạnh hơn: “Hi vọng ngươi có thể tuân giữ lời hứa."
"Ha hả, ha ha ha…" Thủy Ngâm Thiền cười khúc khích, tay nhỏ mềm mại khẽ nâng lên, gạt đi hai giọt lệ nơi khoé mi, "Nhị Hoàng tử, ta đã từng thề qua với lòng mình rằng, chỉ cần các ngươi không chủ động xuất hiện ở trước mặt của ta, ta liền sẽ không chủ động làm phiền các ngươi, nhưng nếu như các ngươi khăng khăng một mực tìm đến ta gây phiền toái, như vậy thì đừng có trách ta."
Nói xong lời này, Thủy Ngâm Thiền quay đầu rời đi, mỗi một bước chân đều được đi vô cùng kiên định.
Người đằng sau lưng nàng không phát hiện khóe miệng đang nâng lên của nàng.
Trác Vân Ế Thiên, vừa rồi vẫn phải thực sự cảm ơn người! Nếu không phải vừa rồi ngươi nói những lời tàn nhẫn lạnh lùng cắt đứt đoạn tình cảm kia, thì chấp niệm duy nhất của Thủy Ngâm Thiền đang ẩn nấp đâu đó trong lòng ta, cũng sẽ không hóa thành hai giọt lệ rồi rời đi.
Từ nay về sau, mặc kệ là linh hồn hay là chấp niệm ban đầu của Thủy Ngâm Thiền, đều nhẹ nhàng biến mất một cách sạch sẽ, sẽ không còn tồn tại trên thế gian này nữa.
Chấp niệm nhiều năm mà Thủy Ngâm Thiền yêu mến Trác Vân Ế đã hoàn toàn triệt để chết đi rồi.
Một chiêu này, mặc dù làm tổn thương đến nàng, nhưng đối với nàng, thực sự đáng giá.
Đúng như ở trong suy nghĩ của Thủy Ngâm Thiền, Thủy Ngâm Tuyết và Trác Vân Nhã Nhi tối hôm đó liền lệnh người đưa thư thách đấu tỉ thí đến cho nàng, ngày tỉ thí được quyết định tại buổi lễ nghi thức lớn trắc nghiệm Huyền Khí của Thủy gia khi đó, cũng đúng là vào ngày mai.
Thủy Ngâm Thiền vỗ nhẹ cục bông xù đang ôm trong lòng, nhẹ thấp giọng nói khẽ: "Mao Cầu, ngươi nói xem, chúng ta nên dạy dỗ hai người này như thế nào đây, là rạch nát gương mặt xinh đẹp như hoa của các nàng ta hay là khiến cho các nàng thiếu cánh tay gãy cái chân, xùy, hoặc là phế bỏ kinh mạch của các nàng?
"Chi chi chi". Hai cái tay nhỏ bé của cục bông xù cứ vung vẩy không dứt tại không trung.
Thủy Ngâm Thiền xem động tác của nó làm như có ý: "Ý của ngươi là, đều phải?"
Cục bông xù ngay lập tức chi chi hai tiếng, sau đó chọt chọt cái đầu nhỏ toàn lông xù xù của mình.
Thủy Ngâm Thiền cười nhẹ rồi đâm một chút vào cái bụng căng phồng của nó, "Ngươi đó, thậm chí còn hung ác hơn cả ta nữa. Có điều nói đến lời này, mấy ngày nay không thấy bóng dáng ngươi, rốt cuộc ngươi chạy đi đâu trộn lẫn lừa gạt rồi, hửm?
Con ngươi của cục bông xù đảo loạn một vòng, ngay lập tức nhảy ra ngoài vòng tay ôm ấp của nàng, sau đó kêu trong thoáng chốc rồi chui xuống giường, khi mà chui ra lại lần nữa, trên chân liền nhiều thêm năm sáu hạt châu.
"Thú đan?" Thủy Ngâm Thiền sắc mặt thay đổi, ngay lập tức nhặt lên một viên trong đó cẩn thận nhìn một cái, thứ này vừa nhìn liền khiến nàng kinh hãi đến mức tay thoáng chốc đều run.
"Thú đan của Kim Nhãn Lang! Mao Cầu, ngươi đừng nói với ta rằng, nhiều thú đan của Kim Nhãn Lang như vậy đều là ngươi đánh chết!"
Cục bông xù đã uốn éo cái eo nhỏ béo mập của mình một cách đắc ý, đây chính là do nó tài trí hơn những yêu thú khác mới có thể làm được.
Thủy Ngâm Thiền khóc không ra nước mắt. Phải biết, chỉ có linh thú yêu thú 500 năm trở lên mới có khả năng hình thành thú đan, mà linh thú yêu thú 500 tuổi liền tương đương với Đại Huyền Sư của nhân loại, Mao Cầu tìm được nhiều thú đan như vậy, nàng vốn dĩ nên khen ngợi cục bông xù có bản lĩnh, nhưng lúc này nàng chỉ muốn ra sức đánh nó một trận thoả thích.
Nghiệt súc a, ngươi đào thú đan gì không được, cư nhiên lại đào đi rồi thú đan 500 năm của Kim Nhãn Lang!
Kim Nhãn Lang này đều là quần cư sinh sống, hơn nữa còn là một loại linh thú mang thù, cục bông xù đã ăn thú đan này, trên thân thể nhỏ đã mang mùi của Kim Nhãn Lang, trong thời gian ngắn không có khả năng loại bỏ đi mùi này.
Điều này có nghĩa là, sau khi gặp phải Kim Nhãn Lang, đôi ta liền cũng chỉ có thể nhanh chân chạy trốn.
Cục bông xù chết tiệt, thật là thiếu đánh!